"Nguyên Anh Hùng, sau vài ngày nữa em sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh. Nguyên Anh Hùng, trước khi rời khỏi Bắc Kinh, trong mấy ngày này em muốn đối với anh ấy thật tốt."
Liên Hảo ở bên tai Nguyên Anh Hùng thông báo cho anh một tin tức như vậy.
Âm nhạc sôi động lại đổi thành nhạc nhẹ, Nguyên Anh Hùng ngừng lại, Liên Hảo cũng ngừng theo. Đứng ở giữa sàn nhảy, mặt cô bởi vì xoay tròn nhiều lần mà đỏ bừng, giống như màu sắc của quả táo đỏ trong nông trại của một người bạn cùng lớp cách đây nhiều năm trước, vài sợi tóc rơi xuống trên mặt cô.
Cố Liên Hảo của giờ phút này rất quyến rũ, quyến rũ Nguyên Anh Hùng, khiến cho cơn tức giận của anh không thể nào phát ra nỗi.
Thật sâu thở ra một hơi, anh đem những sợi tóc mềm như tơ nhẹ nhàng vén ra sau tai cô, thở dài.
"Cố Liên Hảo, hôm nay em rất xinh đẹp, cho nên, anh không nỡ lòng nào nổi giận với em. Cố Liên Hảo, em có thể đối tốt với anh ta, như những gì mà em đã nói, giúp anh ta gội đầu, nấu cơm, phơi chăn, vì anh ta mà lưu một ngọn đèn, ngoài ra không hơn, nhớ kỹ, nếu vượt qua những điều này anh sẽ thật sự tức giận."
Liên Hảo gật đầu liên tục, dùng phương thức mà Nguyên Anh Hùng thích nhất, làm một cái quân lễ theo tiêu chuẩn hải quân nước Mỹ: "Đã biết, thưa chỉ huy".
Chỉ với một cái liếc mắt vô tình, Liên Hảo bắt gặp dáng người màu trắng hình như đang bước về phía bọn họ.
Lan Đình Phương đứng ở giữa bọn họ, mỉm cười: "Liên Hảo, chúng ta khiêu vũ đi."
Tin chắc rằng, bởi vì sự có mặt của Lan Đình Phương, sàn nhảy lúc này đã trở thành địa điểm gây sự chú ý của tất cả mọi người. Những vị khách quý có mặt đều cơ hồ đem ánh mắt hướng đến trên người anh.
Liên Hảo thật sự xem mình và Lan Đình Phương là hai người bạn cũ, ở trước mặt mọi người mỉm cười, không một chút phân vân đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của anh.
Bài hát chủ đề của bộ phim Waterloo Bridge chậm rãi vang lên, bản nhạc mang giai điệu xưa cũ này dường như gợi lên cảm xúc của những đôi nam nữ lớn tuổi, bọn họ kéo nhau bước vào sàn nhảy, cùng âm nhạc ôn lại những ngày xưa cũ.
Nhìn xuyên qua bờ vai của Lan Đình Phương, Liên Hảo thấy được bóng lưng rời đi của Nguyên Anh Hùng. Buông xuống ánh mắt, cô duyên dáng bước theo giai điệu của nhạc đệm, tiến về phía trước, lui ra phía sau.
Mẹ cô rất thích bộ phim điện ảnh cũ này, là phim trắng đen, gặp gỡ bất ngờ, yêu nhau, chiến tranh, chia lìa, gặp lại, và cuối cùng kết thúc cuộc đời. Những chính trị gia từng bại dưới tay bà đã gọi bà là người phụ nữ cường ngạnh, nhưng người phụ nữ ấy mỗi lần xem bộ phim cũ này đều sẽ khóc, mũi cũng hồng hồng.
Mẹ nói việc không được nhìn mặt bà ngoại lần cuối cùng đã biến thành một lỗ thủng lớn trong tim bà. Thật ra, ở trong tim Liên Hảo cũng có một lỗ thủng lớn như vậy.
"Sao vậy em?" Anh ôm cô, ở bên tai cô thì thầm hỏi.
"Em nhớ mẹ em." Liên Hảo nhìn chằm chằm vào cổ áo tây trang của anh, cổ áo lập thể được viền cạnh màu trắng.
Cơ thể Lan Đình Phương cứng đờ. Anh nhớ đến khi đó Kha Oánh hỏi anh, lúc mẹ Liên Hảo gặp chuyện không may thì anh đang ở nơi nào? Đúng vậy, khi đó có lẽ anh đang ở cùng Bách An Ny? Lúc cô cô linh nâng tro cốt mẹ cô về nước, lúc cô một thân một mình đứng ở trên lễ truy điệu, lúc cô đem tro cốt mẹ cô đưa đến bên cạnh bà ngoại, có lẽ anh đều ở cùng Bách An Ny.
"Thực xin lỗi, Liên Hảo!" Lan Đình Phương cực kỳ khó khăn buông ra một câu: "Mẹ...."
"Đừng..." Liên Hảo cuống quít ngăn Lan Đình Phương lại, trong lòng hoảng loạn không khác gì một con nai lọt vào vòng vây của thợ săn ở trong rừng.
Đem sự hoang mang rối loạn cùng khẩu khí kia áp chế, Liên Hảo lại một lần nữa thẳng lưng đuổi kịp tiết tấu bản nhạc, thật sâu hít vào một hơi: "Chúng ta đừng nói đến những việc này, chúng ta khiêu vũ đi."
Lan Đình Phương thở phào nhẹ nhõm, anh siết chặt eo Liên Hảo, kéo cơ thể của cô ép sát vào người mình, để đầu cô có thể thoải mái tựa vào ở trên lồng ngực của anh.
"Được, chúng ta không nói gì nữa cả, chúng ta chỉ khiêu vũ."
Nguyên Anh Hùng vừa mới uống xong một ly Cocktail, một đám người liền không hẹn mà cùng nhau kéo đến. Sau khi nói mấy câu, Nguyên Anh Hùng mới sáng tỏ, người đến tìm anh hầu như đều là phái nam, cũng bởi vì họ biết anh có quen biết với người bạn thân nhiều năm của Lan Đình Phương. Phụ nữ thì đến thăm dò, chẳng hạn như người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì với Lan Đình Phương, bản thân anh cùng người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì? Bọn họ thật sự không thể không đem anh tiến cử vào mối quan hệ tam giác này.
Nhìn quanh bốn phía, không thấy Amy đâu cả, cái tên người Ý cẩu thả này nhất định là lại phát tác cơn nghiện thuốc lá. Nguyên Anh Hùng chỉ có thể triệt để giả ngu, dường như, mọi người không muốn dễ dàng buông tha cho anh, vẫn như cũ lải nhải không ngừng.
Khi sự nhẫn nại của Nguyên Anh Hùng sắp bị đám người này rút cạn thì có một nam phục vụ đến nói với anh Amy đang ở phòng hút thuốc chờ anh.
Nguyên Anh Hùng đi theo nam phục vụ đi tới phía đông của hội trường, khi tới gần lối đi nhỏ rời khỏi hội trường buổi tiệc kia, Nguyên Anh Hùng quay đầu nhìn về phía Liên Hảo cùng Lan Đình Phương trong sàn nhảy. Lễ phục của bọn họ đồng nhất với nhau càng tăng thêm sự hài hoà. Làn váy cô lay động, ống quần anh thẳng tắp.
"Ha, ha, Nguyên Anh Hùng." Nguyên Anh Hùng vỗ vỗ mặt mình: "Phải có tinh thần của một kỵ sĩ."
Khi Nguyên Anh Hùng đi khỏi, Lan Đình Phương cũng mang theo Liên Hảo rời khỏi sàn nhảy.
Nam phục vụ mang Nguyên Anh Hùng đến tầng hai, anh ta chỉ vào hành lang: "Nguyên tiên sinh, rẽ vào hướng bên trái chính là phòng hút thuốc."
Sau khi nói xong anh ta bước đi.
Trái ngược với bầu không khí bên dưới tầng một, khu hành lang này vô cùng yên tĩnh. Hai bên hành lang là phòng làm việc, Nguyên Anh Hùng theo sự chỉ dẫn của người phục vụ rẽ vào hướng bên trái.
Trong tiếng giày cùng âm thanh nức nở, Nguyên Anh Hùn gặp một cô gái ở góc bên trái, một cô gái mặc đồng phục phục vụ. Cô gái ấy há miệng kích động nhìn anh, khóe mắt còn động nước mắt, bộ dáng hoảng loạn tựa như một con thỏ trắng trong lúc vô ý bị xâm nhập vào nhà.
Vừa nhìn xuống, Nguyên Anh Hùng đã biết những giọt nước mắt trên gương mặt cô gái ấy vì sao mà có. Áo của cô gái ấy có dấu vết bị xé rách, ba nút áo sơmi trên cùng không biết đã rơi ở nơi nào, chân váy màu đen càng vô cùng thê thảm. Bởi vì nguyên nhân kích động, cô ấy đã quên buộc lại áo sơmi của mình, thế cho nên lộ ra áo ngực màu trắng, áo ngực kia là hình lập thể, làm lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, dễ dàng làm cho người ta có ý nghĩ không an phận.
Liếc mắt một cái liền có thể thấy được dáng người của cô gái này vô cùng tốt. Vì dáng người vô cùng tốt nên mới rước lấy đám đàn ông mơ tưởng hão huyền?
"Tiểu thư. Có muốn báo cảnh sát hay không?" Nguyên Anh Hùng nhỏ giọng hỏi.
Cơ thể của cô gái đột nhiên run lên, lắp bắp xua tay: "Không.... Không cần báo cảnh sát, tôi... Tôi không sao.. Hắn... Hắn không có.. Đạt được.. Tôi.. Tôi chạy kịp..."
"Tiểu thư." Nguyên Anh Hùng đem giọng nói của mình thu nhỏ lại, sợ giọng nói bản thân quá lớn sẽ làm con thỏ nhỏ này hoảng sợ: "Căn cứ theo pháp luật, cô cũng có thể lựa chọn báo cảnh sát."
"Không, không...." Cánh tay cô ấy vung càng dữ dội hơn: "Không.. Không thể.. Tôi còn phải đi học... Hôm nay tôi được một người bạn giới thiệu làm phục vụ bán thời gian, muốn kiếm một chút tiền, còn có.. Còn có, kia... Người kia rất hay xuất hiện ở trên tivi... Cái loại người này.. Chúng ta.. Không thể trêu vào."
Khóe miệng cô ấy hơi sưng, trên mặt không hề trang điểm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đôi mắt trong trẻo ướt đẫm nước, cánh tay bởi vì cử động với biên độ lớn làm lộ ra áo ngực, □ miêu tả một cách sinh động.
Nguyên Anh Hùng cuống quít quay mặt đi.
Cô gái này trông thật thuần khiết và xinh đẹp, xung quanh Nguyên Anh Hùng rất ít xuất hiện những cô gái như vậy.
Nhún vai, Nguyên Anh Hùng lịch sự hỏi: "Vậy thì, tiểu thư, tôi có thể giúp gì được cho cô?"
Cô ấy nghe xong lời này càng lộ ra sự đề phòng, cơ thể càng run lợi hại hơn.
"Nếu không." Nguyên Anh Hùng thầm mắn bản thân mình thật là một người vô ý, anh hắng giọng: "Tiểu thư, nếu không thì như vậy đi, tôi giúp cô tìm một nữ phục vụ đến?"
Lúc Nguyên Anh Hùng muốn xoay người đi, cánh tay bị kéo lại, cô ấy hoảng loạn nhìn anh, hoảng loạn nói: "Tiên sinh, hiện tại tôi rất sợ, anh có thể tìm cho tôi một chỗ được không? Tôi muốn yên tĩnh một lúc."
Nguyên Anh Hùng gật đầu, vừa vặn đối diện có một căn phòng cửa đang mở, Nguyên Anh Hùng mang cô ấy bước vào căn phòng kia.
Căn phòng đó là phòng phối âm.
Cô ấy dựa vào góc tường từ từ ngồi xuống, vùi đầu vào trong đầu gối, đôi vai run rẩy, dường như đang cực lực ẩn nhẫn. Nguyên Anh Hùng nhìn cô ấy như vậy cảm thấy không đành lòng, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Anh ngồi xổm trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai kia: "Tiểu thư, chào cô."
"Tên của tôi là Nguyên Anh Hùng, nếu qua vài ngày cô bình tĩnh lại, muốn tìm người kia đòi lại sự công bằng cho mình thì tôi có thể giúp cô."
Cô gái ngừng run rẩy, từ từ ngẩn đầu lên khỏi đầu gối, nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh Hùng với đôi mắt ngấn lệ.
Hình ảnh này được truyền đến một căn phòng khác thông qua một chiếc camera giấu kín, được ghi lại vô cùng rõ ràng, bộ dáng của cô gái kia đủ để cho rất nhiều đàn ông phải điên cuồng.
Lan Đình Phương cùng Phòng Tổ Vọng đang ở trước màn hình camera theo dõi. Phòng Tổ Vọng xem thế là đủ rồi, anh ta nói: "Con gái trẻ bây giờ cũng thật lợi hại, nếu là trước đây nhất định sẽ làm ầm ĩ lên."
Lan Đình Phương gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia. Thành thật mà nói, tâm trạng của anh hiện tại rất phức tạp, vừa muốn Nguyên Anh Hùng có thể rơi vào cạm bẫy, nhưng cũng sợ Liên Hảo sẽ bởi vì Nguyên Anh Hùng như vậy mà đau khổ.
Cô gái ngừng run rẩy, từ từ ngẩn đầu lên khỏi đầu gối, nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh Hùng với đôi mắt ngấn lệ.
Dần dần, cô ấy nói: "Thật sự là Nguyên Anh Hùng? Em còn tưởng rằng anh chỉ là người giống người mà thôi. Nguyên tiên sinh, em có thể chạm vào mặt của anh được không?"
Nguyên Anh Hùng ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy lạ gì, loại tình huống này anh gặp không ít, có người còn táo tợn muốn chạm vào mông anh. Gật đầu, Nguyên Anh Hùng dứt khoát ngồi xuống.
Bàn tay của cô gái này thật mềm mại, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng xoa chiếc mũi của anh, giống như nói mê: "Đám con gái trong lớp em rất thích anh, em cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh là giữa trưa trên tivi ở trong căn tin, anh mặc một chiếc áo sơmi màu đen, là loại có hai móc gài như thế này. Khi đó, anh nói, chỉ cần bản thân mình thích thì chiếc túi trong tay cũng có thể biến thành chiếc túi da độc nhất vô nhị, chỉ cần yêu mến, căn phòng mười lăm mét vuông cũng có thể là hoàng cung, chỉ cần thích, con đường đất gồ ghề cũng có thể là đại lộ Champs Élysées, điều quan trọng nhất là tự bản thân mình thích nó. Khi đó, em liền thích anh, coi anh là thần tượng của mình, em cho rằng bản thân em cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy anh ở ngoài đời thật."
Nguyên Anh Hùng khẽ mỉm cười với cô ấy.
Ngón tay của cô ấy từ từ chạm vào môi anh.
"Thật thần kỳ, em vậy mà có thể gặp được anh, còn được anh giúp đỡ. Nguyên tiên sinh, anh so với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn rất nhiều rất nhiều..."
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, đặc biệt lời cuối cùng tựa như đang thôi miên, Nguyên Anh Hùng bị những lời nói đầy ma mị ấy lôi cuốn, cho đến khi môi cô ấy đặt lên môi anh.
Trong một căn phòng khác, Phòng Tổ Vọng thở dài trong lòng, cô gái kia quả thật không khác gì một yêu nữ, kéo Nguyên Anh Hùng vào trong chiếc lưới do chính cô ta dệt ra.
Lan Đình Phương cong lên khóe miệng.
Tác giả: Anh Hùng a Anh Hùng ~~~~~
Liên Hảo ở bên tai Nguyên Anh Hùng thông báo cho anh một tin tức như vậy.
Âm nhạc sôi động lại đổi thành nhạc nhẹ, Nguyên Anh Hùng ngừng lại, Liên Hảo cũng ngừng theo. Đứng ở giữa sàn nhảy, mặt cô bởi vì xoay tròn nhiều lần mà đỏ bừng, giống như màu sắc của quả táo đỏ trong nông trại của một người bạn cùng lớp cách đây nhiều năm trước, vài sợi tóc rơi xuống trên mặt cô.
Cố Liên Hảo của giờ phút này rất quyến rũ, quyến rũ Nguyên Anh Hùng, khiến cho cơn tức giận của anh không thể nào phát ra nỗi.
Thật sâu thở ra một hơi, anh đem những sợi tóc mềm như tơ nhẹ nhàng vén ra sau tai cô, thở dài.
"Cố Liên Hảo, hôm nay em rất xinh đẹp, cho nên, anh không nỡ lòng nào nổi giận với em. Cố Liên Hảo, em có thể đối tốt với anh ta, như những gì mà em đã nói, giúp anh ta gội đầu, nấu cơm, phơi chăn, vì anh ta mà lưu một ngọn đèn, ngoài ra không hơn, nhớ kỹ, nếu vượt qua những điều này anh sẽ thật sự tức giận."
Liên Hảo gật đầu liên tục, dùng phương thức mà Nguyên Anh Hùng thích nhất, làm một cái quân lễ theo tiêu chuẩn hải quân nước Mỹ: "Đã biết, thưa chỉ huy".
Chỉ với một cái liếc mắt vô tình, Liên Hảo bắt gặp dáng người màu trắng hình như đang bước về phía bọn họ.
Lan Đình Phương đứng ở giữa bọn họ, mỉm cười: "Liên Hảo, chúng ta khiêu vũ đi."
Tin chắc rằng, bởi vì sự có mặt của Lan Đình Phương, sàn nhảy lúc này đã trở thành địa điểm gây sự chú ý của tất cả mọi người. Những vị khách quý có mặt đều cơ hồ đem ánh mắt hướng đến trên người anh.
Liên Hảo thật sự xem mình và Lan Đình Phương là hai người bạn cũ, ở trước mặt mọi người mỉm cười, không một chút phân vân đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của anh.
Bài hát chủ đề của bộ phim Waterloo Bridge chậm rãi vang lên, bản nhạc mang giai điệu xưa cũ này dường như gợi lên cảm xúc của những đôi nam nữ lớn tuổi, bọn họ kéo nhau bước vào sàn nhảy, cùng âm nhạc ôn lại những ngày xưa cũ.
Nhìn xuyên qua bờ vai của Lan Đình Phương, Liên Hảo thấy được bóng lưng rời đi của Nguyên Anh Hùng. Buông xuống ánh mắt, cô duyên dáng bước theo giai điệu của nhạc đệm, tiến về phía trước, lui ra phía sau.
Mẹ cô rất thích bộ phim điện ảnh cũ này, là phim trắng đen, gặp gỡ bất ngờ, yêu nhau, chiến tranh, chia lìa, gặp lại, và cuối cùng kết thúc cuộc đời. Những chính trị gia từng bại dưới tay bà đã gọi bà là người phụ nữ cường ngạnh, nhưng người phụ nữ ấy mỗi lần xem bộ phim cũ này đều sẽ khóc, mũi cũng hồng hồng.
Mẹ nói việc không được nhìn mặt bà ngoại lần cuối cùng đã biến thành một lỗ thủng lớn trong tim bà. Thật ra, ở trong tim Liên Hảo cũng có một lỗ thủng lớn như vậy.
"Sao vậy em?" Anh ôm cô, ở bên tai cô thì thầm hỏi.
"Em nhớ mẹ em." Liên Hảo nhìn chằm chằm vào cổ áo tây trang của anh, cổ áo lập thể được viền cạnh màu trắng.
Cơ thể Lan Đình Phương cứng đờ. Anh nhớ đến khi đó Kha Oánh hỏi anh, lúc mẹ Liên Hảo gặp chuyện không may thì anh đang ở nơi nào? Đúng vậy, khi đó có lẽ anh đang ở cùng Bách An Ny? Lúc cô cô linh nâng tro cốt mẹ cô về nước, lúc cô một thân một mình đứng ở trên lễ truy điệu, lúc cô đem tro cốt mẹ cô đưa đến bên cạnh bà ngoại, có lẽ anh đều ở cùng Bách An Ny.
"Thực xin lỗi, Liên Hảo!" Lan Đình Phương cực kỳ khó khăn buông ra một câu: "Mẹ...."
"Đừng..." Liên Hảo cuống quít ngăn Lan Đình Phương lại, trong lòng hoảng loạn không khác gì một con nai lọt vào vòng vây của thợ săn ở trong rừng.
Đem sự hoang mang rối loạn cùng khẩu khí kia áp chế, Liên Hảo lại một lần nữa thẳng lưng đuổi kịp tiết tấu bản nhạc, thật sâu hít vào một hơi: "Chúng ta đừng nói đến những việc này, chúng ta khiêu vũ đi."
Lan Đình Phương thở phào nhẹ nhõm, anh siết chặt eo Liên Hảo, kéo cơ thể của cô ép sát vào người mình, để đầu cô có thể thoải mái tựa vào ở trên lồng ngực của anh.
"Được, chúng ta không nói gì nữa cả, chúng ta chỉ khiêu vũ."
Nguyên Anh Hùng vừa mới uống xong một ly Cocktail, một đám người liền không hẹn mà cùng nhau kéo đến. Sau khi nói mấy câu, Nguyên Anh Hùng mới sáng tỏ, người đến tìm anh hầu như đều là phái nam, cũng bởi vì họ biết anh có quen biết với người bạn thân nhiều năm của Lan Đình Phương. Phụ nữ thì đến thăm dò, chẳng hạn như người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì với Lan Đình Phương, bản thân anh cùng người mà Lan Đình Phương mang đến có quan hệ gì? Bọn họ thật sự không thể không đem anh tiến cử vào mối quan hệ tam giác này.
Nhìn quanh bốn phía, không thấy Amy đâu cả, cái tên người Ý cẩu thả này nhất định là lại phát tác cơn nghiện thuốc lá. Nguyên Anh Hùng chỉ có thể triệt để giả ngu, dường như, mọi người không muốn dễ dàng buông tha cho anh, vẫn như cũ lải nhải không ngừng.
Khi sự nhẫn nại của Nguyên Anh Hùng sắp bị đám người này rút cạn thì có một nam phục vụ đến nói với anh Amy đang ở phòng hút thuốc chờ anh.
Nguyên Anh Hùng đi theo nam phục vụ đi tới phía đông của hội trường, khi tới gần lối đi nhỏ rời khỏi hội trường buổi tiệc kia, Nguyên Anh Hùng quay đầu nhìn về phía Liên Hảo cùng Lan Đình Phương trong sàn nhảy. Lễ phục của bọn họ đồng nhất với nhau càng tăng thêm sự hài hoà. Làn váy cô lay động, ống quần anh thẳng tắp.
"Ha, ha, Nguyên Anh Hùng." Nguyên Anh Hùng vỗ vỗ mặt mình: "Phải có tinh thần của một kỵ sĩ."
Khi Nguyên Anh Hùng đi khỏi, Lan Đình Phương cũng mang theo Liên Hảo rời khỏi sàn nhảy.
Nam phục vụ mang Nguyên Anh Hùng đến tầng hai, anh ta chỉ vào hành lang: "Nguyên tiên sinh, rẽ vào hướng bên trái chính là phòng hút thuốc."
Sau khi nói xong anh ta bước đi.
Trái ngược với bầu không khí bên dưới tầng một, khu hành lang này vô cùng yên tĩnh. Hai bên hành lang là phòng làm việc, Nguyên Anh Hùng theo sự chỉ dẫn của người phục vụ rẽ vào hướng bên trái.
Trong tiếng giày cùng âm thanh nức nở, Nguyên Anh Hùn gặp một cô gái ở góc bên trái, một cô gái mặc đồng phục phục vụ. Cô gái ấy há miệng kích động nhìn anh, khóe mắt còn động nước mắt, bộ dáng hoảng loạn tựa như một con thỏ trắng trong lúc vô ý bị xâm nhập vào nhà.
Vừa nhìn xuống, Nguyên Anh Hùng đã biết những giọt nước mắt trên gương mặt cô gái ấy vì sao mà có. Áo của cô gái ấy có dấu vết bị xé rách, ba nút áo sơmi trên cùng không biết đã rơi ở nơi nào, chân váy màu đen càng vô cùng thê thảm. Bởi vì nguyên nhân kích động, cô ấy đã quên buộc lại áo sơmi của mình, thế cho nên lộ ra áo ngực màu trắng, áo ngực kia là hình lập thể, làm lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, dễ dàng làm cho người ta có ý nghĩ không an phận.
Liếc mắt một cái liền có thể thấy được dáng người của cô gái này vô cùng tốt. Vì dáng người vô cùng tốt nên mới rước lấy đám đàn ông mơ tưởng hão huyền?
"Tiểu thư. Có muốn báo cảnh sát hay không?" Nguyên Anh Hùng nhỏ giọng hỏi.
Cơ thể của cô gái đột nhiên run lên, lắp bắp xua tay: "Không.... Không cần báo cảnh sát, tôi... Tôi không sao.. Hắn... Hắn không có.. Đạt được.. Tôi.. Tôi chạy kịp..."
"Tiểu thư." Nguyên Anh Hùng đem giọng nói của mình thu nhỏ lại, sợ giọng nói bản thân quá lớn sẽ làm con thỏ nhỏ này hoảng sợ: "Căn cứ theo pháp luật, cô cũng có thể lựa chọn báo cảnh sát."
"Không, không...." Cánh tay cô ấy vung càng dữ dội hơn: "Không.. Không thể.. Tôi còn phải đi học... Hôm nay tôi được một người bạn giới thiệu làm phục vụ bán thời gian, muốn kiếm một chút tiền, còn có.. Còn có, kia... Người kia rất hay xuất hiện ở trên tivi... Cái loại người này.. Chúng ta.. Không thể trêu vào."
Khóe miệng cô ấy hơi sưng, trên mặt không hề trang điểm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đôi mắt trong trẻo ướt đẫm nước, cánh tay bởi vì cử động với biên độ lớn làm lộ ra áo ngực, □ miêu tả một cách sinh động.
Nguyên Anh Hùng cuống quít quay mặt đi.
Cô gái này trông thật thuần khiết và xinh đẹp, xung quanh Nguyên Anh Hùng rất ít xuất hiện những cô gái như vậy.
Nhún vai, Nguyên Anh Hùng lịch sự hỏi: "Vậy thì, tiểu thư, tôi có thể giúp gì được cho cô?"
Cô ấy nghe xong lời này càng lộ ra sự đề phòng, cơ thể càng run lợi hại hơn.
"Nếu không." Nguyên Anh Hùng thầm mắn bản thân mình thật là một người vô ý, anh hắng giọng: "Tiểu thư, nếu không thì như vậy đi, tôi giúp cô tìm một nữ phục vụ đến?"
Lúc Nguyên Anh Hùng muốn xoay người đi, cánh tay bị kéo lại, cô ấy hoảng loạn nhìn anh, hoảng loạn nói: "Tiên sinh, hiện tại tôi rất sợ, anh có thể tìm cho tôi một chỗ được không? Tôi muốn yên tĩnh một lúc."
Nguyên Anh Hùng gật đầu, vừa vặn đối diện có một căn phòng cửa đang mở, Nguyên Anh Hùng mang cô ấy bước vào căn phòng kia.
Căn phòng đó là phòng phối âm.
Cô ấy dựa vào góc tường từ từ ngồi xuống, vùi đầu vào trong đầu gối, đôi vai run rẩy, dường như đang cực lực ẩn nhẫn. Nguyên Anh Hùng nhìn cô ấy như vậy cảm thấy không đành lòng, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Anh ngồi xổm trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai kia: "Tiểu thư, chào cô."
"Tên của tôi là Nguyên Anh Hùng, nếu qua vài ngày cô bình tĩnh lại, muốn tìm người kia đòi lại sự công bằng cho mình thì tôi có thể giúp cô."
Cô gái ngừng run rẩy, từ từ ngẩn đầu lên khỏi đầu gối, nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh Hùng với đôi mắt ngấn lệ.
Hình ảnh này được truyền đến một căn phòng khác thông qua một chiếc camera giấu kín, được ghi lại vô cùng rõ ràng, bộ dáng của cô gái kia đủ để cho rất nhiều đàn ông phải điên cuồng.
Lan Đình Phương cùng Phòng Tổ Vọng đang ở trước màn hình camera theo dõi. Phòng Tổ Vọng xem thế là đủ rồi, anh ta nói: "Con gái trẻ bây giờ cũng thật lợi hại, nếu là trước đây nhất định sẽ làm ầm ĩ lên."
Lan Đình Phương gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia. Thành thật mà nói, tâm trạng của anh hiện tại rất phức tạp, vừa muốn Nguyên Anh Hùng có thể rơi vào cạm bẫy, nhưng cũng sợ Liên Hảo sẽ bởi vì Nguyên Anh Hùng như vậy mà đau khổ.
Cô gái ngừng run rẩy, từ từ ngẩn đầu lên khỏi đầu gối, nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh Hùng với đôi mắt ngấn lệ.
Dần dần, cô ấy nói: "Thật sự là Nguyên Anh Hùng? Em còn tưởng rằng anh chỉ là người giống người mà thôi. Nguyên tiên sinh, em có thể chạm vào mặt của anh được không?"
Nguyên Anh Hùng ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy lạ gì, loại tình huống này anh gặp không ít, có người còn táo tợn muốn chạm vào mông anh. Gật đầu, Nguyên Anh Hùng dứt khoát ngồi xuống.
Bàn tay của cô gái này thật mềm mại, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng xoa chiếc mũi của anh, giống như nói mê: "Đám con gái trong lớp em rất thích anh, em cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh là giữa trưa trên tivi ở trong căn tin, anh mặc một chiếc áo sơmi màu đen, là loại có hai móc gài như thế này. Khi đó, anh nói, chỉ cần bản thân mình thích thì chiếc túi trong tay cũng có thể biến thành chiếc túi da độc nhất vô nhị, chỉ cần yêu mến, căn phòng mười lăm mét vuông cũng có thể là hoàng cung, chỉ cần thích, con đường đất gồ ghề cũng có thể là đại lộ Champs Élysées, điều quan trọng nhất là tự bản thân mình thích nó. Khi đó, em liền thích anh, coi anh là thần tượng của mình, em cho rằng bản thân em cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy anh ở ngoài đời thật."
Nguyên Anh Hùng khẽ mỉm cười với cô ấy.
Ngón tay của cô ấy từ từ chạm vào môi anh.
"Thật thần kỳ, em vậy mà có thể gặp được anh, còn được anh giúp đỡ. Nguyên tiên sinh, anh so với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn rất nhiều rất nhiều..."
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, đặc biệt lời cuối cùng tựa như đang thôi miên, Nguyên Anh Hùng bị những lời nói đầy ma mị ấy lôi cuốn, cho đến khi môi cô ấy đặt lên môi anh.
Trong một căn phòng khác, Phòng Tổ Vọng thở dài trong lòng, cô gái kia quả thật không khác gì một yêu nữ, kéo Nguyên Anh Hùng vào trong chiếc lưới do chính cô ta dệt ra.
Lan Đình Phương cong lên khóe miệng.
Tác giả: Anh Hùng a Anh Hùng ~~~~~
/102
|