Editor: Yulmi2704
Hạ Tu không hề nghĩ như Đường Chính, anh chưa bao giờ giận dỗi em trai mình cả. Trong ấn tượng của Hạ Thần, lần đầu tiên Hạ Tu đối xử với hắn như vậy là khi Hạ Tu mới chuyển đến Hạ gia.
Khi đó Hạ Thần mới 5 tuổi, Hạ Cảnh Long đột nhiên đưa một cậu bé về nhà, nói rằng đó là anh của hắn. Hạ Thần là tiểu công tử của Hạ gia và Triệu gia, từ nhỏ đã được mọi người xung quanh vô cùng yêu thương chiều chuộng, chỉ có duy nhất người anh này, tới tận bây giờ cũng chưa nhìn thấy vẻ mặt tốt của anh ta.
Nhưng anh ta càng lạnh lùng thì Hạ Thần lại càng thích quấn lấy. Cho đến một lần nọ, hắn vừa khóc vừa tìm mẹ nói mình đã đưa đồ chơi mình thích nhất cho anh trai rồi mà anh trai vẫn không để ý tới hắn.
Lúc ấy Triệu Dĩnh Phương vô cùng tức giận, nghiêm giọng dạy dỗ hắn. Đó là lần đầu tiên bà hung dữ với Hạ Thần như vậy, cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in những lời của bà lúc đó.
“Hạ Tu không phải anh trai của con! Nó chỉ là một đứa con hoang! Không được gọi nó là anh!”
Từ lần đó Hạ Thần cũng không cầm đồ ăn và đồ chơi đến tìm Hạ Tu nữa, mà bắt đầu học theo mẹ thỉnh thoảng lại nói vài câu châm chọc Hạ Tu. Nhưng cho dù hắn có cười nhạo hay làm khó anh như thế nào đi nữa thì Hạ Tu cũng không thèm phản ứng lại, dường như trong mắt anh, Hạ Thần chỉ giống như không khí.
Điều này khiễn cho Hạ Thần cảm thấy vô cùng nhàm chán, Hạ Tu giống như một người máy không có tình cảm, không khóc không quấy, cũng không nói chuyện với hắn. Sau đó có một lần hắn tức giận nói với Hạ Tu: “Mày nghĩ rằng mày là ai, mẹ mày chỉ là một tiểu tam mà thôi! Không biết xấu hổ!”
Khi đó Hạ Tu liền giống như hiện tại, bất ngờ túm cổ áo hắn, xô ngã trên mặt đất. Hạ Tu nắm cổ áo Hạ Thần, giữa hai đầu lông mày tràn ngập sự tức giận. Anh từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Tao lớn hơn mày 2 tuổi, mẹ ai mới là tiểu tam, mày không nhìn ra được sao? Hả?”
Ngày đó Hạ Thần đã khóc rất lâu, không biết là do sợ hãi Hạ Tu đột nhiên nổi điên, hay là bởi vì vấn đề anh nói.
Hạ Thần nhìn người đang túm cổ áo mình giống như năm đó, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc: “À, vậy anh muốn làm gì?”
Hạ Tu cười nhạo một tiếng, nhìn hắn nói: “Nếu tôi muốn làm gì thì sao cậu còn có thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ? Cậu hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?”
Anh buông cổ áo Hạ Thần ra, nhìn hắn: “Tránh xa cô ấy ra một chút.”
Hạ Thần nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, kéo kéo cổ áo, ngồi xuống ghế salon.
Hừ, lần trước là vì mẹ, lần này lại là vì người đàn bà kia. Xem ra người tên Giản Ngôn kia cũng có chút sức nặng trong lòng anh ta.
Lúc này Giản Ngôn đã tắm xong, đang ngồi vẽ trước máy tính, ngày mai đến lượt cô được nghỉ, hôm nay ngủ trễ một chút cũng không sao. Biên tập viên của ‘Thượng Khả’ bảo cô vẽ mấy tấm poster lớn, cô mới vẽ xong bản nháp, nghĩ đến việc còn phải vẽ thêm mười trang truyện tranh hàng ngày nữa liền khẽ nhíu mày một cái.
Năm nay tết đến sớm một tháng, cô vừa đi làm ở Mộng Huyễn Y Thụ vừa vẽ truyện, muốn giao bản thảo đúng hạn dường như hơi khó.
Nghĩ tới đây cô lại thở dài. Thực ra thì cô đã lấy đủ tư liệu rồi, cho dù bây giờ không đi làm cũng không sao, dù sao thì hình như giám đốc Hạ cũng không muốn gặp lại cô. Nhưng lần trước cô đã đồng ý với Chu Văn Văn sẽ đi làm vào đợt Giáng Sinh tới, Mộng Huyễn Y Thụ bận rộn như vậy, nếu bây giờ rời đi thì cũng không tốt lắm…
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định làm hết tháng này, dù sao thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, còn bản thảo thì gọi hai trợ lý đến giúp là được.
Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, định gọi cho Lâm Trân nói mai gọi hai người trợ lý kia đến. Lịch sử cuộc gọi gần nhất là Lâm Trân, thời gian là buổi sáng lúc 8 giờ 43 phút.
Á, vậy ra sáng nay Lâm Trân đã thực sự gọi cho cô sao?
Cô gọi lại, nhưng chuông đổ rất lâu mà không thấy Lâm Trân nghe máy. Giản Ngôn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 11 giờ, chị ấy không đi ngủ sớm như vậy chứ?
Cuối cùng Lâm Trân cũng nghe máy trước khi cuộc gọi tự động bị ngắt: “Giản Ngôn, bây giờ chị hơi bận, có chuyện gì lát nói sau nhé!”
Lâm Trân vội vội vàng vàng nói xong thì ngắt máy, Giản Ngôn cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng lại. Đã muộn thế này rồi mà chị ấy còn bận chuyện gì nữa?
Cô gõ gõ hai cái trên điện thoại, đột nhiên mở to mắt.
Không phải là… Quấy rầy chị ấy sinh hoạt ban đêm chứ? Nhanh như vậy đã tìm được bạn trai rồi sao?
Trực giác của Giản Ngôn mách bảo chuyện này có liên quan đến cuộc điện thoại lúc sáng kia, nhưng cô cẩn thận nghĩ lại cũng không nhớ đã nói những gì. Cuối cùng chỉ nhún nhún vai, đặt điện thoại xuống tiếp tục vẽ.
Chuyện Lâm Trân đang bận bịu quả thực có liên quan đến việc hợp tác cô nói với Giản Ngôn lúc sáng. Chiều nay cô giả làm bạn gái của Đường Chính đến nhà hắn ăn cơm. Có thể thấy được cha mẹ và chị đều vô cùng cưng chiều hắn, hơn nữa bọn họ cũng vô cùng thân thiện, không ỷ mình là nhà giàu gia sản lớn mà xem thường người khác.
Trước khi đi Lâm Trân cũng có chút lo lắng, tuy hiện tại cô mở phòng làm việc cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nhà cô chẳng qua cũng chỉ là gia đình bậc trung bình thường, không phải là nhà giàu có gì cả.
Nhưng Đường gia cũng không hề chê bai, đặc biệt là chị gái Đường Chính, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, còn vô cùng quý mến cô, vấn đề duy nhất chính là… Bọn họ từ đầu đến cuối không một ai tin cô là bạn gái Đường Chính cả.
Ban đầu cô cho rằng bởi vì cô và Đường Chính quen biết không lâu, cảm giác CP quá yếu (1), nhìn không giống bạn trai bạn gái, nhưng sau đó chị gái Đường Chính nói: “Cô gái xinh đẹp lại có năng lực làm việc như thế này sao có thể vừa mắt loại người như em?”
(1) CP = couple = cặp đôi
Ừ, lời này là nói với Đường Chính.
Đường Chính tức giận, giải thích rất lâu với chị mình, nhưng vẫn không thể nào thuyết phục được. Cuối cùng hắn đến cơm cũng không thèm ăn, kéo Lâm Trân đi uống rượu. Lâm Trân vốn tưởng công tử có gia thế như hắn hẳn phải có tửu lượng rất tốt, nhưng sự thật là hắn vừa uống không được mấy ly liền tự chuốc say chính mình.
Lâm Trân vội vàng kéo Đường Chính đang nói sảng ra ngoài, mất rất nhiều sức mới chở được hắn về đến nhà mình.
Nhà cô có thuốc giải rượu, cô liền lấy đút cho hắn uống, sau đó để hắn nằm mơ mơ màng trên ghế sô pha. Bởi vì phải dìu Đường Chính nên cho dù đang là mùa đông nhưng cô cũng mệt đến mức thở không ra hơi, cả người đầy mồ hôi. Cô đi tắm sau đó mở tủ lạnh định tìm thức ăn lót dạ.
Cô không biết nấu ăn giống như Giản Ngôn, tủ lạnh cũng thường xuyên trống không, loại lương thực duy nhất lúc nào cũng có chính là mỳ.
Không còn cách nào khác, Lâm Trân đành xắn tay áo đi nấu mỳ. Trong lúc đang luống cuống tay chân thì Giản Ngôn gọi điện tới, cô nhanh chóng nghe điện thoại sau đó lại tiếp tục đảo mỳ trong nồi.
Sau khi nấu xong, Lâm Trân thở phào một hơi. Cô nếm thử mỳ vừa nấu, mùi vị cũng không tệ như bình thường.
Không biết là do thuốc giải rượu phát huy tác dụng hay bị mùi mỳ hấp dẫn, Đường Chính chậm rãi mở mắt.
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Đường Chính đỡ trán ngẩn người hai giây, sau đó nhìn về phía phòng bếp. Hắn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trước lúc say, nếu như đoán không lầm thì đây hẳn là nhà Lâm Trân.
Căn phòng này được trang trí khá đẹp, diện tích cũng rất rộng, Lâm Trân quả thực giống như chị hắn nói, rất có năng lực.
Nhưng bị phái nữ nói mấy lời coi thường như vậy thì hắn không phục.
Đường Chính chậm rãi đứng lên đi về phía phòng bếp. Lâm Trân đang ăn mỳ, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bếp thì giật mình một cái: “Khụ, anh tỉnh rồi à?”
“Ừ, nhưng vẫn còn hơi váng đầu.” Hắn quét mắt một lượt xung quanh phòng bếp, cuối cùng dừng lại ở bát mỳ trên bàn: “Cô trốn ở đây ăn một mình sao, tôi cũng chưa ăn tối đâu.”
“Ừ…”
Lâm Trân còn chưa biết phải nói gì thì Đường Chính hỏi: “Một mình cô có thể ăn hết bát mỳ to như vậy sao? Cái bát này chắc cũng phải to bằng cái chậu rửa mặt nhà tôi đấy.”
“…” Lâm Trân im lặng một lát: “Tôi không cẩn thận đổ cả túi mỳ vào trong nồi.”
Đường Chính cười một tiếng, nói: “Không sao, tôi có thể ăn giúp cô.” Hắn vừa nói dứt câu thì tay cũng nhanh chóng cầm đũa, gắp một ít mỳ đưa vào miệng.
Lâm Trân: “…”
Động tác của hắn quá trôi chảy khiến cô không kịp ngăn cản.
Đường Chính chỉ nếm thử một miếng mà sắc mặt chợt thay đổi, hắn cố gắng nuốt sợi mỳ trong miệng xuống, sau đó tự đi rót một cốc nước to, uống liền mấy ngụm.
“Khụ khụ khụ.” Lỗ tai của Đường Chính cũng dần đỏ lên, giống như phải chịu sự kích thích vô cùng lớn: “Đây là cái gì?”
Lúc này Lâm Trân lại vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi nấu mỳ, à có thể gọi là mỳ khó ăn nhất thế giới.”
Đường Chính: “…”
“Vậy làm sao cô có thể ăn được? Như thế không phải là cô đang tự giết mình sao?” Hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Trân đảo mắt: “Đồ ăn thôi mà, chỉ cần nấu chín là có thể ăn được… Đây chính là quan niệm về thức ăn của tôi.”
Đường Chính: “…”
Xem ra người phụ nữ mạnh mẽ cũng không phải sẽ tốt ở mọi mặt.
“Nhà còn mỳ không?” Hắn hỏi.
Lâm Trân chỉ chỉ ngăn kéo trên kệ bếp, nói: “Chỗ đó hình như còn một gói, nhưng không biết có còn hạn sử dụng không.”
Đường Chính: “…”
Hắn kéo ngăn tủ ra nhìn qua một lượt, quả thực còn một gói mỳ nhỏ, ừ, còn mười ngày nữa là hết hạn.
“Vẫn còn ăn được, để tôi đi nấu.” Đường Chính nói xong thì cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu nấu mỳ.
Lâm Trân bất ngờ nhìn hắn: “Anh còn biết nấu mỳ sao?”
Đường Chính cười nói: “Lúc học đại học mọi người đều lười ra ngoài mua cơm, cuối cùng để Hạ Tu nấu mỳ trong phòng. Tài nghệ của cậu ta rất tốt, tôi nhìn mấy năm liền thì cũng phải học lỏm được một chút chứ.”
“À…” Lâm Trân gật đầu một cái, cảm thấy dường như bản thân vừa ngộ ra được điều gì đó.
Nấu mỳ xong hắn đổ mỳ ra bát, sau đó mang ra cho Lâm Trân nếm thử: “Có ngon không?”
Lâm Trân ăn thử một miếng, sau đó mắt sáng lên: “Ăn ngon hơn của tôi nhiều!”
Đường Chính nhếch miệng: “Có lẽ không ai có thể nấu khó ăn như cô đâu.”
Lâm Trân: “…”
“Đúng rồi, tôi nghe bạn nói vườn dâu vừa mới mở rồi, ngày mai chúng ta đi hái dâu đi.”
Lâm Trân vừa hút sợi mỳ vào miệng vừa chớp mắt nhìn hắn: “Hái dâu ư?”
“Ừ, tôi cảm thấy chúng ta quả thực không giống người yêu, nếu ở bên cạnh người kia nhiều hơn một chút thì có lẽ sẽ tìm được cảm giác.” Chờ đế lúc đó hắn sẽ lại đưa Lâm Trâm về nhà ăn cơm!
“À… Được thôi.” Lâm Trâm suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Tôi có thể dẫn theo một người bạn không?”
Đường Chính chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Giản Ngôn sao?”
“Ừ.”
“Có thể.” Đường Chính mỉm cười: “Vậy tôi cũng sẽ gọi thêm một người bạn nữa tới.”
Hạ Tu không hề nghĩ như Đường Chính, anh chưa bao giờ giận dỗi em trai mình cả. Trong ấn tượng của Hạ Thần, lần đầu tiên Hạ Tu đối xử với hắn như vậy là khi Hạ Tu mới chuyển đến Hạ gia.
Khi đó Hạ Thần mới 5 tuổi, Hạ Cảnh Long đột nhiên đưa một cậu bé về nhà, nói rằng đó là anh của hắn. Hạ Thần là tiểu công tử của Hạ gia và Triệu gia, từ nhỏ đã được mọi người xung quanh vô cùng yêu thương chiều chuộng, chỉ có duy nhất người anh này, tới tận bây giờ cũng chưa nhìn thấy vẻ mặt tốt của anh ta.
Nhưng anh ta càng lạnh lùng thì Hạ Thần lại càng thích quấn lấy. Cho đến một lần nọ, hắn vừa khóc vừa tìm mẹ nói mình đã đưa đồ chơi mình thích nhất cho anh trai rồi mà anh trai vẫn không để ý tới hắn.
Lúc ấy Triệu Dĩnh Phương vô cùng tức giận, nghiêm giọng dạy dỗ hắn. Đó là lần đầu tiên bà hung dữ với Hạ Thần như vậy, cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in những lời của bà lúc đó.
“Hạ Tu không phải anh trai của con! Nó chỉ là một đứa con hoang! Không được gọi nó là anh!”
Từ lần đó Hạ Thần cũng không cầm đồ ăn và đồ chơi đến tìm Hạ Tu nữa, mà bắt đầu học theo mẹ thỉnh thoảng lại nói vài câu châm chọc Hạ Tu. Nhưng cho dù hắn có cười nhạo hay làm khó anh như thế nào đi nữa thì Hạ Tu cũng không thèm phản ứng lại, dường như trong mắt anh, Hạ Thần chỉ giống như không khí.
Điều này khiễn cho Hạ Thần cảm thấy vô cùng nhàm chán, Hạ Tu giống như một người máy không có tình cảm, không khóc không quấy, cũng không nói chuyện với hắn. Sau đó có một lần hắn tức giận nói với Hạ Tu: “Mày nghĩ rằng mày là ai, mẹ mày chỉ là một tiểu tam mà thôi! Không biết xấu hổ!”
Khi đó Hạ Tu liền giống như hiện tại, bất ngờ túm cổ áo hắn, xô ngã trên mặt đất. Hạ Tu nắm cổ áo Hạ Thần, giữa hai đầu lông mày tràn ngập sự tức giận. Anh từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Tao lớn hơn mày 2 tuổi, mẹ ai mới là tiểu tam, mày không nhìn ra được sao? Hả?”
Ngày đó Hạ Thần đã khóc rất lâu, không biết là do sợ hãi Hạ Tu đột nhiên nổi điên, hay là bởi vì vấn đề anh nói.
Hạ Thần nhìn người đang túm cổ áo mình giống như năm đó, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc: “À, vậy anh muốn làm gì?”
Hạ Tu cười nhạo một tiếng, nhìn hắn nói: “Nếu tôi muốn làm gì thì sao cậu còn có thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ? Cậu hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?”
Anh buông cổ áo Hạ Thần ra, nhìn hắn: “Tránh xa cô ấy ra một chút.”
Hạ Thần nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, kéo kéo cổ áo, ngồi xuống ghế salon.
Hừ, lần trước là vì mẹ, lần này lại là vì người đàn bà kia. Xem ra người tên Giản Ngôn kia cũng có chút sức nặng trong lòng anh ta.
Lúc này Giản Ngôn đã tắm xong, đang ngồi vẽ trước máy tính, ngày mai đến lượt cô được nghỉ, hôm nay ngủ trễ một chút cũng không sao. Biên tập viên của ‘Thượng Khả’ bảo cô vẽ mấy tấm poster lớn, cô mới vẽ xong bản nháp, nghĩ đến việc còn phải vẽ thêm mười trang truyện tranh hàng ngày nữa liền khẽ nhíu mày một cái.
Năm nay tết đến sớm một tháng, cô vừa đi làm ở Mộng Huyễn Y Thụ vừa vẽ truyện, muốn giao bản thảo đúng hạn dường như hơi khó.
Nghĩ tới đây cô lại thở dài. Thực ra thì cô đã lấy đủ tư liệu rồi, cho dù bây giờ không đi làm cũng không sao, dù sao thì hình như giám đốc Hạ cũng không muốn gặp lại cô. Nhưng lần trước cô đã đồng ý với Chu Văn Văn sẽ đi làm vào đợt Giáng Sinh tới, Mộng Huyễn Y Thụ bận rộn như vậy, nếu bây giờ rời đi thì cũng không tốt lắm…
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định làm hết tháng này, dù sao thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, còn bản thảo thì gọi hai trợ lý đến giúp là được.
Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, định gọi cho Lâm Trân nói mai gọi hai người trợ lý kia đến. Lịch sử cuộc gọi gần nhất là Lâm Trân, thời gian là buổi sáng lúc 8 giờ 43 phút.
Á, vậy ra sáng nay Lâm Trân đã thực sự gọi cho cô sao?
Cô gọi lại, nhưng chuông đổ rất lâu mà không thấy Lâm Trân nghe máy. Giản Ngôn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 11 giờ, chị ấy không đi ngủ sớm như vậy chứ?
Cuối cùng Lâm Trân cũng nghe máy trước khi cuộc gọi tự động bị ngắt: “Giản Ngôn, bây giờ chị hơi bận, có chuyện gì lát nói sau nhé!”
Lâm Trân vội vội vàng vàng nói xong thì ngắt máy, Giản Ngôn cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng lại. Đã muộn thế này rồi mà chị ấy còn bận chuyện gì nữa?
Cô gõ gõ hai cái trên điện thoại, đột nhiên mở to mắt.
Không phải là… Quấy rầy chị ấy sinh hoạt ban đêm chứ? Nhanh như vậy đã tìm được bạn trai rồi sao?
Trực giác của Giản Ngôn mách bảo chuyện này có liên quan đến cuộc điện thoại lúc sáng kia, nhưng cô cẩn thận nghĩ lại cũng không nhớ đã nói những gì. Cuối cùng chỉ nhún nhún vai, đặt điện thoại xuống tiếp tục vẽ.
Chuyện Lâm Trân đang bận bịu quả thực có liên quan đến việc hợp tác cô nói với Giản Ngôn lúc sáng. Chiều nay cô giả làm bạn gái của Đường Chính đến nhà hắn ăn cơm. Có thể thấy được cha mẹ và chị đều vô cùng cưng chiều hắn, hơn nữa bọn họ cũng vô cùng thân thiện, không ỷ mình là nhà giàu gia sản lớn mà xem thường người khác.
Trước khi đi Lâm Trân cũng có chút lo lắng, tuy hiện tại cô mở phòng làm việc cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nhà cô chẳng qua cũng chỉ là gia đình bậc trung bình thường, không phải là nhà giàu có gì cả.
Nhưng Đường gia cũng không hề chê bai, đặc biệt là chị gái Đường Chính, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, còn vô cùng quý mến cô, vấn đề duy nhất chính là… Bọn họ từ đầu đến cuối không một ai tin cô là bạn gái Đường Chính cả.
Ban đầu cô cho rằng bởi vì cô và Đường Chính quen biết không lâu, cảm giác CP quá yếu (1), nhìn không giống bạn trai bạn gái, nhưng sau đó chị gái Đường Chính nói: “Cô gái xinh đẹp lại có năng lực làm việc như thế này sao có thể vừa mắt loại người như em?”
(1) CP = couple = cặp đôi
Ừ, lời này là nói với Đường Chính.
Đường Chính tức giận, giải thích rất lâu với chị mình, nhưng vẫn không thể nào thuyết phục được. Cuối cùng hắn đến cơm cũng không thèm ăn, kéo Lâm Trân đi uống rượu. Lâm Trân vốn tưởng công tử có gia thế như hắn hẳn phải có tửu lượng rất tốt, nhưng sự thật là hắn vừa uống không được mấy ly liền tự chuốc say chính mình.
Lâm Trân vội vàng kéo Đường Chính đang nói sảng ra ngoài, mất rất nhiều sức mới chở được hắn về đến nhà mình.
Nhà cô có thuốc giải rượu, cô liền lấy đút cho hắn uống, sau đó để hắn nằm mơ mơ màng trên ghế sô pha. Bởi vì phải dìu Đường Chính nên cho dù đang là mùa đông nhưng cô cũng mệt đến mức thở không ra hơi, cả người đầy mồ hôi. Cô đi tắm sau đó mở tủ lạnh định tìm thức ăn lót dạ.
Cô không biết nấu ăn giống như Giản Ngôn, tủ lạnh cũng thường xuyên trống không, loại lương thực duy nhất lúc nào cũng có chính là mỳ.
Không còn cách nào khác, Lâm Trân đành xắn tay áo đi nấu mỳ. Trong lúc đang luống cuống tay chân thì Giản Ngôn gọi điện tới, cô nhanh chóng nghe điện thoại sau đó lại tiếp tục đảo mỳ trong nồi.
Sau khi nấu xong, Lâm Trân thở phào một hơi. Cô nếm thử mỳ vừa nấu, mùi vị cũng không tệ như bình thường.
Không biết là do thuốc giải rượu phát huy tác dụng hay bị mùi mỳ hấp dẫn, Đường Chính chậm rãi mở mắt.
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Đường Chính đỡ trán ngẩn người hai giây, sau đó nhìn về phía phòng bếp. Hắn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trước lúc say, nếu như đoán không lầm thì đây hẳn là nhà Lâm Trân.
Căn phòng này được trang trí khá đẹp, diện tích cũng rất rộng, Lâm Trân quả thực giống như chị hắn nói, rất có năng lực.
Nhưng bị phái nữ nói mấy lời coi thường như vậy thì hắn không phục.
Đường Chính chậm rãi đứng lên đi về phía phòng bếp. Lâm Trân đang ăn mỳ, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bếp thì giật mình một cái: “Khụ, anh tỉnh rồi à?”
“Ừ, nhưng vẫn còn hơi váng đầu.” Hắn quét mắt một lượt xung quanh phòng bếp, cuối cùng dừng lại ở bát mỳ trên bàn: “Cô trốn ở đây ăn một mình sao, tôi cũng chưa ăn tối đâu.”
“Ừ…”
Lâm Trân còn chưa biết phải nói gì thì Đường Chính hỏi: “Một mình cô có thể ăn hết bát mỳ to như vậy sao? Cái bát này chắc cũng phải to bằng cái chậu rửa mặt nhà tôi đấy.”
“…” Lâm Trân im lặng một lát: “Tôi không cẩn thận đổ cả túi mỳ vào trong nồi.”
Đường Chính cười một tiếng, nói: “Không sao, tôi có thể ăn giúp cô.” Hắn vừa nói dứt câu thì tay cũng nhanh chóng cầm đũa, gắp một ít mỳ đưa vào miệng.
Lâm Trân: “…”
Động tác của hắn quá trôi chảy khiến cô không kịp ngăn cản.
Đường Chính chỉ nếm thử một miếng mà sắc mặt chợt thay đổi, hắn cố gắng nuốt sợi mỳ trong miệng xuống, sau đó tự đi rót một cốc nước to, uống liền mấy ngụm.
“Khụ khụ khụ.” Lỗ tai của Đường Chính cũng dần đỏ lên, giống như phải chịu sự kích thích vô cùng lớn: “Đây là cái gì?”
Lúc này Lâm Trân lại vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi nấu mỳ, à có thể gọi là mỳ khó ăn nhất thế giới.”
Đường Chính: “…”
“Vậy làm sao cô có thể ăn được? Như thế không phải là cô đang tự giết mình sao?” Hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Trân đảo mắt: “Đồ ăn thôi mà, chỉ cần nấu chín là có thể ăn được… Đây chính là quan niệm về thức ăn của tôi.”
Đường Chính: “…”
Xem ra người phụ nữ mạnh mẽ cũng không phải sẽ tốt ở mọi mặt.
“Nhà còn mỳ không?” Hắn hỏi.
Lâm Trân chỉ chỉ ngăn kéo trên kệ bếp, nói: “Chỗ đó hình như còn một gói, nhưng không biết có còn hạn sử dụng không.”
Đường Chính: “…”
Hắn kéo ngăn tủ ra nhìn qua một lượt, quả thực còn một gói mỳ nhỏ, ừ, còn mười ngày nữa là hết hạn.
“Vẫn còn ăn được, để tôi đi nấu.” Đường Chính nói xong thì cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu nấu mỳ.
Lâm Trân bất ngờ nhìn hắn: “Anh còn biết nấu mỳ sao?”
Đường Chính cười nói: “Lúc học đại học mọi người đều lười ra ngoài mua cơm, cuối cùng để Hạ Tu nấu mỳ trong phòng. Tài nghệ của cậu ta rất tốt, tôi nhìn mấy năm liền thì cũng phải học lỏm được một chút chứ.”
“À…” Lâm Trân gật đầu một cái, cảm thấy dường như bản thân vừa ngộ ra được điều gì đó.
Nấu mỳ xong hắn đổ mỳ ra bát, sau đó mang ra cho Lâm Trân nếm thử: “Có ngon không?”
Lâm Trân ăn thử một miếng, sau đó mắt sáng lên: “Ăn ngon hơn của tôi nhiều!”
Đường Chính nhếch miệng: “Có lẽ không ai có thể nấu khó ăn như cô đâu.”
Lâm Trân: “…”
“Đúng rồi, tôi nghe bạn nói vườn dâu vừa mới mở rồi, ngày mai chúng ta đi hái dâu đi.”
Lâm Trân vừa hút sợi mỳ vào miệng vừa chớp mắt nhìn hắn: “Hái dâu ư?”
“Ừ, tôi cảm thấy chúng ta quả thực không giống người yêu, nếu ở bên cạnh người kia nhiều hơn một chút thì có lẽ sẽ tìm được cảm giác.” Chờ đế lúc đó hắn sẽ lại đưa Lâm Trâm về nhà ăn cơm!
“À… Được thôi.” Lâm Trâm suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu, dù sao thì đây cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Tôi có thể dẫn theo một người bạn không?”
Đường Chính chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Giản Ngôn sao?”
“Ừ.”
“Có thể.” Đường Chính mỉm cười: “Vậy tôi cũng sẽ gọi thêm một người bạn nữa tới.”
/67
|