Cô không trốn tránh nữa, tùy ý chọn một chiếc chìa khóa xe thoạt nhìn có vẻ rẻ nhất, chờ Lệ Đình Trung đi giày xuống lầu, xe đã dừng ở dưới lầu rồi.
Bọn họ không khỏi cũng quá khoa trương, cô cho răng đống chìa khóa bên trong chìa khóa xe Mercedes là cấp thấp nhất, ai ngờ trực tiếp lên một chiếc xe thể thao hạng S.
Cô lái chiếc xe gần sáu tỷ đồng ra ngoài những người khác không bàn tán mới là lạ.
Nguyên nhân khiến Kiều Phương Hạ không mua xe ở trong nước, thứ nhất là vì không có ý định ở lại lâu dài, thứ hai một học sinh ở độ tuổi hai mươi bị ba mẹ vứt bỏ vẫn còn đang đi học lại có thể tự mình mua được xe sẽ không tránh được bị người ta nghĩ này kia Thân phận của cô đặc thù, cho nên càng khiêm tốn thì càng tốt.
‘Vô Nhật Huy một bên nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện ậy? Không thích sao?”
Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh ta, âm thầm thở dài, gì những chiếc xe khác càng không cần nhắc tới, cái này nhất định là rẻ nhất rồi.
“Không có gì” Kiều Phương Hạ đau đầu trả lời.
Nói xong ôm Lệ Đình Trung lên xe, dẫn cậu bé ra ngoài ăn sáng.
‘Vô Nhật Huy nhìn chiếc xe nhỏ đó dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc xoay người rời đi bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng Cần số của Mercedes-Benz trên vô lăng, nói chung những người lần đầu tiên lái xe Mercedes sẽ có chút không quen Mà Kiều Phương Hạ vừa mới lên xe, một tay vận hành xe, bộ dạng vô cùng thành thạo.
Kiều Phương Hạ đã lái qua Mercedes-Benz rồi sao?
Theo lý mà nói có lẽ là chưa Khi Kiều Phương Hạ mang theo Lệ Đình Trung đi ra ngoài, ánh mắt hai nhân viên bảo vệ trong phòng An Dương nhìn hai người bọn họ đã từ nghỉ ngờ biến thành hiểu rõ.
Hôm qua Kiều Phương Hạ đã nói qua đó là em trai cô, nhưng rõ ràng là không ai tin điều đó.
Cô có chút tức giận, lúc xuống xe nhịn không được phẫn hận cúi đầu trừng mắt nhìn Lệ Đình Trung đang nắm lấy một ngón tay của cô.
Lệ Đình Trung nhận thấy Kiều Phương Hạ đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, cho Kiều Phương Hạ một nụ cười yêu thương.
“Uống sữa đậu nành hay óc đậu phụ?” Kiều Phương Hạ hỏi cậu bé.
“Óc đậu phụ” Lệ Đình Trung cố gắng ghép nối ba từ với nhau.
Trong từ điển Lệ Đình Trung, đậu phụ là đậu phụ, óc là óc, trước kia cậu bé chưa bao giờ thấy ba từ này ghép chung với nhau.
Cậu bé nghiêng đầu nhỏ, nhìn người bán hàng giúp bọn họ múc óc đậu phụ, có chút bối rối khó hiểu: “Chị, óc đậu phụ là óc của đậu phụ làm ra sao?”
“Phụt!” Kiều Phương Hạ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.
Người bán hàng vui vẻ nhìn hai người bọn họ: “Cậu bé thật xinh đẹp, thật đáng yêu, mẹ cậu bé cũng rất trẻ, rất may mắn!”
“Tôi không phải mẹ cậu bé.” Kiều Phương Hạ lập tức đỏ mặt trả lời.
“Ồ, hóa ra là tôi nhầm, tôi thấy hai người trông giống nhau…” Người bán hàng xấu hổ lẩm bẩm một câu.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ Lệ Đình Trung, giống nhau sao?
Có lẽ người đàn ông bán hàng đã lớn tuổi rồi nên có lẽ mắt không nhìn rõ.
Kiều Phương Hạ vội vàng đưa Lệ Đình Trung đến trường mẫu giáo, liên tục đưa ba lần, giáo viên ở lớp đã quen mặt Kiều Phương Hạ, cười chào hỏi: “Mẹ Đình Trung, hôm nay cô trang điểm rất đẹp!”
Kiều Phương Hạ mấy ngày nay cũng không biết giải thích bao nhiêu lần cô không phải là mẹ Lệ Đình Trung, có chút bất lực..
/1134
|