“Tối nay chị sẽ đáp chuyến bay trở về” Kiều Phương Hạ dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Cô cúp điện thoại, lập tức gọi cho Nguyên Khiết Đan xin Tổng Thịnh nghỉ phép, dù sau tạm thời Tổng Thịnh vẫn chưa có ý định quay cảnh diễn của cô, cô phải lập tức trở về.
Tống Thịnh nghe tin Kiều Phương Hạ tự ý rời khỏi đoàn phim, anh cầm kịch bản trên tay, vội vã chạy về khách sạn.
Nhưng về tới nơi, Kiều Phương Hạ đã đi rồi, điện thoại cũng tắt máy.
“Cô ấy có nói đi đâu không?” Tống Thịnh sốt ruột hỏi Nguyên Khiết Đan.
Nguyên Khiết Đan bất đắc dĩ trả lời: “Cô ấy tự đặt vé máy bay, thời điểm tôi tới cô ấy đã đi rồi, cô ấy không nói đi đâu, chỉ nói trong nhà có người gặp chuyện, phải về gấp, cũng không nói nghỉ bao nhiêu ngày.”
Tổng Đình lo lắng đi tới đi lui, anh ta cảm thấy cục diện này vô cùng bế tắt, bèn lôi điện thoại ra, lục tung danh bạ, tìm tới dãy số của Lê Đình Tuấn.
Nhà họ Lệ.
“Sao Kiều Diệp Ngọc còn chưa tới?” Đã hơn bảy giờ, Kiều Diệp Ngọc vẫn chưa xuất hiện, gọi điện thoại cũng không nghe máy, ông cụ nhà họ Lệ trực tiếp kêu Lệ Đình Tuấn vào phòng sách, trầm giọng hỏi.
“Bị thương” Lê Đình Tuấn bình tĩnh trả lời.
“Bị thương? Sao không nghe nói gì hết vậy?” Ông cụ nhà họ Lệ không nhịn được nhíu mày, lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, đã tới bệnh viện kiểm tra rồi” Lê Đình Tuấn đáp qua loa.
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy thì con phải nói cho ông biết trước chứ? Kiều Diệp Ngọc là khách quý của chúng ta và là nhân vật chính của buổi tiệc tối đêm nay!” Ông cụ nhà họ Lệ nhìn Lê Đình Tuấn nghe tai này lọt sang tại khác thì không khỏi tức giận vỗ mạnh một cái xuống bàn.
Lệ Đình Tuấn khẽ chớp mắt, quay đầu nhìn ông cụ nhà họ Lệ.
“Con chưa bao giờ nói mình sẽ kết hôn với cô ta, ông cho nhà họ Kiều ảo tưởng như vậy, thật sự không tốt đâu?” Anh nhẹ giọng hỏi lại.
Ông cụ im lặng hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng chất vấn nói: “Trong lòng con vẫn nghĩ tới Kiều Phương Hạ phải không?”
"Hôm nay là sinh nhật của Đình Trung, con không muốn nhiều lời với ông” Lệ Đình Tuấn mất kiên nhẫn, thấp giọng trả lời.
Ông cụ Lê nghe xong ném đổ bàn trà trước mặt: “Nếu như cô ta có một phần lương tâm thì đã không mọi chuyện đi tới nước này!”
Nước nóng khất lên vạt áo Lê Đình Tuấn, chén và ấm trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ vô cùng hỗn độn.
"Ông cụ.” Quản gia nhà họ Lê đứng một bên giật mình, định khuyên giải ông vài câu.
“Cậu cút ra ngoài cho tôi!” Ông cụ không chờ quản gia nói hết, chỉ tay ra ngoài cửa hét lớn.
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, rút khăn tay từ trong túi áo, đưa cho ông cụ, nhỏ giọng nói: “Ông cụ cẩn thận một chút, nổi giận không tốt cho sức khỏe đâu?
“Còn nữa, con nhắc lại, hôm nay là sinh nhật của Đình Trung, vô luận thế nào, nó vui vẻ là tốt
rồi.”
Anh nói xong lập tức xoay người rời đi.
“Thông báo với tất cả các khách mời, buổi tiệc hôm nay sẽ được rời sang ngày khác, mời bọn họ về cho” Lê Đình Tuấn dừng lại trước cửa, ông cụ nhà họ Lệ ở phía sau tức giận nói: “Nếu Diệp Ngọc không đến, buổi tiệc này cũng không còn ý nghĩa!”.
“Cậu hai nói không sai, hôm nay là sinh nhật của cậu út, cậu ấy."Quản gia khó xử nói.
“Trong tương lai, Kiều Diệp Ngọc sẽ mang thai đứa con của lệ Đình Tuấn!” Ông cụ nhà họ Lệ thấp giọng, gằn lên từng chữ.
Khách mời tốp năm tốp ba rời đi, Lê Đình Tuấn đứng cạnh cửa sổ phòng sách, ngó xuống dưới lầu, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía đường lớn..
/1134
|