Ngày hôm sau, hai người tay trong tay bước ra phòng nghỉ đã thấy Thiên và Minh đứng ngoài. Thiên vẻ mặt tuy cười nhưng trong mắt ánh lên chút phức tạp, nhưng không ai để ý thấy, còn Minh vẻ mặt hớn ha hớn hở như thấy trò hay, ánh mắt không nghiêm túc nhìn hai người họ từ trên xuống dưới rồi nháy mắt với Phong hỏi :
- Hai người tối qua ngủ ngon không vậy ?
- Tất nhiên rồi, nhờ phúc của cậu.
Hiếm khi thấy Phong đùa cợt như vậy, Mẫn Nhi rất ngạc nhiên, còn Minh thì hiểu nhầm ý anh.
- Vậy hai người tối qua đã…. ?
- Đã cái đầu cậu ấy. Bọn tôi không làm gì cả ? - Phong trừng mắt nhìn anh, ai bảo hắn ta nói vào nỗi đau của anh cơ chứ. Có người yêu bên cạnh mà mình lại không thể làm gì, đó là làm khổ anh mà nhưng anh cam tâm tình nguyện nhận cái khổ đó, vì nó là nỗi khổ ngọt ngào.
Trong khi đó Nhi mặt đỏ bừng bừng, cô hiểu hai người bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng cô và Phong chỉ mới quen nhau được một thời gian, làm sao có thể tiến nhanh đến vậy được?
Minh mắt mở to, cằm như rớt xuống đất đến nơi nhìn chằm chằm Phong. Người bạn phong lưu của anh, có con gái nằm ngay bên cạnh mình như vậy, mà lại không làm gì, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà.
Mẫn Nhi đứng bên cạnh, không biết nên nói gì đành bắt chuyện với Thiên đang đứng yên lặng một bên :
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. - Rồi anh quay sang chỗ hai người kia - Đi thôi, không lại muộn mất
- Chúng ta đi đâu vậy? - Nhi mở to mắt hỏi
- Chợ Cồn.
- Chợ Cồn ? - Mẫn Nhi lặp lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chợ này.
- Đúng vậy,em mới nghe thấy lần đầu đúng không? Lúc mới nghe thấy anh cũng thấy lạ đó. Nghe nói là do trước đây nằm trên một còn đất cao, nên người dân mới đặt cái tên như vậy cho chợ. - Thiên ôn tồn giải thích với Nhi.
- Vậy thì mau đi thôi, không lại muộn. Phong, mau đi thôi. - Nhi hứng khởi nhanh tay lôi kéo Phong một bên, Thiên một bên chỉ còn bạn Minh là phải đứng một mình, đi đằng sau bọn họ.
Chỉ cái kéo tay này mà ba người, mỗi người một tâm lí. Phong thì khí ghen ngùn ngụt chỉ là cái người ngốc nghếch kia không nhìn ra được, còn Mẫn Nhi thì lại đang rất phấn khích, chỉ muốn mau mau đi đến khu chợ kia. Riêng Thiên thì khác, trong lòng anh có cảm xúc ấm áp khác lạ.
Đến Chợ Cồn, Nhi kéo ba người bọn họ đi khắp nơi. Mọi ánh mắt xung quanh đều dồn về phía cô gái nhỏ mà xung quanh có đến ba chàng trai điển trai đi theo. Suốt thời gian đi chơi, biết bao ánh mắt ngưỡng mộ và ái mộ bắn đến phía bốn người bọn họ, Mẫn Nhi không phải là không biết, tuy có ghen nhưng cô biết ba người bọn họ sẽ không để ý đến điều đó, cô chỉ có thể ca ông trời, sinh ra ba người con trai tuấn tú đến vậy.
Nhưng đi được một lúc, cô thấy một cửa hàng bán đồ trang sức thủ công rất đẹp, nên đứng lại xem mà không theo ba người kia. Đang định quay ra gọi ba người lại hỏi ý kiến, cô đã không thấy ba người đâu. Nội tâm sợ hãi dâng cao, cô không biết đường nơi này, nếu có lạc thì biết làm sao bây giờ ?
Ba người kia không thấy Mẫn Nhi đâu cũng hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng họ chia nhau ra tìm theo các hướng.
Đang lúc Mẫn Nhi chạy lung tung tìm mọi người, cô thấy dáng ai như Thiên, bèn hét lên gọi anh :
- Thiên, Thiên, em ở đây.
Nghe thấy giọng cô, sự sợ hãi trong lòng Thiên cũng trùng xuống. Anh chạy đến bên cô, thấy cô đang rất sợ hãi, hai mắt còn hơi đỏ lên, anh liền xoa xoa đầu cô bảo :
- Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây, giờ thì để anh gọi hai người kia rằng đã thấy em, cho họ bớt lo - Vừa nói anh vừa gọi cho Minh và Phong.
- Em chạy đi đâu vậy ? Anh đã bảo là phải theo sát anh cơ mà ? - Phong vội vã chạy tới, lửa giận tràn đầy trong lòng.
- Em xin lỗi, em thấy cửa hàng bán đồ, dừng lại xem chút, định quay ra gọi mọi người lại không thấy đâu cả. Em xin lỗi - Vừa nói, Mẫn Nhi vừa sợ sệt, không dám khóc.
- Thôi được rồi, đã tìm thấy người rồi, đừng để hỏng buổi đi chơi này nữa. - Thiên đứng ra giải vây cho Nhi.
Suốt ngày hôm đó, Lâm Phong không buông tay Mẫn Nhi ra, cô đi đến đâu anh đi đến đấy. Sự sợ hãi vừa rồi tuy đã giảm nhưng chưa biến mất khỏi anh.
Khi đi về thì bọn họ đã tay xách nách mang. Mọi thứ Mẫn Nhi thích Lâm Phong đều mua cho cô tuy cô đã bảo không cần. Trên đường về chỉ có duy nhất Nhi nói, nhưng chủ yếu đều là cằn nhằn, làu bàu :
- Em đã bảo là không cần phải mua, anh mua nhiều như vậy thì làm sao mang về được chứ ?
- Em thích, nếu em thích thì sao không mua ?
- Không phải thích hay không nhưng mà ma nhiều như vậy tốn tiền lắm, em làm gì có tiền mà mua
- Anh mua cho em
- Ai, em lấy đâu ra tiền trả lại cho anh đây ?
Nghe đến đây, Phong cảm thấy tức giận, quay sang khẽ quát cô :
- Anh không bắt em trả tiền lại, đừng nói như vậy với anh nữa. - Anh không thích cô phân chia ra cái gì là của anh, cái gì là của cô, càng không thích nghe cô nói chuyện khách sáo như vậy. Nghe cô nói vậy, anh không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn, trái tim hơi nhói lên. Cô nói như vậy là không coi anh là bạn trai sao?
Đang định nói gì thêm, nhận thấy ánh mắt của Thiên như bảo cô "Đừng nói nữa, ai đó đang tức giận", Mẫn Nhi đành bĩu môi, không nói thêm gì. Trên đường, không khí trầm lặng đáng sợ, nhiệt độ như giảm xuống thấp nhất có thể khiến Mẫn Nhi chỉ có thể thỉnh thoảng quay sang len lén nhìn anh.
Khi đến khách sạn, lên đến phòng, cô giật giật góc áo của Phong, nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, anh đừng giận mà, em sau này sẽ không cản anh nữa đâu.
Thấy anh vẫn không nói gì :
- Thế thì sau này em sẽ không càu nhàu khi anh mua đồ nữa vậy.
Vẫn thấy anh không nói gì, cô bắt đầu có điểm bực mình, đành khẽ gắt giọng với anh :
- Anh như thế này là sao đây ? Nói kiểu gì cũng không được là sao ?
Lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn vào cô, rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, đặt nụ hôn lên mái tóc mềm mượt đó, anh nhẹ giọng bảo :
- Anh không thích em nói như vậy, anh không thích em nói em trả tiền lại cho anh khi anh mua đồ cho em. Của anh cũng là của em, em là của anh, đồ anh mua cho em, em chỉ việc nhận, không cần phải nói như vậy. Được không ? Cũng đừng làm anh sợ như buổi sáng nay nữa, không tìm được em, anh đã rất sợ đó.
Bây giờ cô mới hiểu được nguyên nhân anh tức giận, vòng tay ôm lấy eo của anh :
- Em xin lỗi, nhưng từ sau, đừng mua nhiều như vậy. Chỉ một món quà thôi cũng khiến em vui đến tận chín tầng mây rồi.- Rồi cô nhón chân, hôn lên má anh và nói - Cảm ơn anh, nhưng từ sau đừng tức giận như vậy nữa, em sẽ rất sợ đó.
- Nếu sau này em có bị lạc, cũng đừng đi đâu loạn cả, chỉ cần đứng yên một chỗ, anh sẽ quay lại tìm em. »
- Nếu không tìm được ?
- Không có cái gọi là không tìm được, nếu quay lại không thấy, anh sẽ tìm khắp mọi nơi. Chỉ cần em cứ đứng yên chỗ cũ, anh sẽ tìm thấy. Hiểu không ? Anh không muốn người khác tìm được em, trong khi anh lại không làm được gì cả.
- Em biết rồi - Cô ôm lấy anh, anh ôm cô thật chặt, như muốn cô nhập luôn vào người anh vậy, nhưng cái ôm này không khiến cô thấy đau mà chỉ thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Chiều hôm đó, họ lên xe, về Hà Nội và tiếp tục câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Ngày hôm sau, hai người tay trong tay bước ra phòng nghỉ đã thấy Thiên và Minh đứng ngoài. Thiên vẻ mặt tuy cười nhưng trong mắt ánh lên chút phức tạp, nhưng không ai để ý thấy, còn Minh vẻ mặt hớn ha hớn hở như thấy trò hay, ánh mắt không nghiêm túc nhìn hai người họ từ trên xuống dưới rồi nháy mắt với Phong hỏi :
- Hai người tối qua ngủ ngon không vậy ?
- Tất nhiên rồi, nhờ phúc của cậu.
Hiếm khi thấy Phong đùa cợt như vậy, Mẫn Nhi rất ngạc nhiên, còn Minh thì hiểu nhầm ý anh.
- Vậy hai người tối qua đã…. ?
- Đã cái đầu cậu ấy. Bọn tôi không làm gì cả ? - Phong trừng mắt nhìn anh, ai bảo hắn ta nói vào nỗi đau của anh cơ chứ. Có người yêu bên cạnh mà mình lại không thể làm gì, đó là làm khổ anh mà nhưng anh cam tâm tình nguyện nhận cái khổ đó, vì nó là nỗi khổ ngọt ngào.
Trong khi đó Nhi mặt đỏ bừng bừng, cô hiểu hai người bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng cô và Phong chỉ mới quen nhau được một thời gian, làm sao có thể tiến nhanh đến vậy được?
Minh mắt mở to, cằm như rớt xuống đất đến nơi nhìn chằm chằm Phong. Người bạn phong lưu của anh, có con gái nằm ngay bên cạnh mình như vậy, mà lại không làm gì, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà.
Mẫn Nhi đứng bên cạnh, không biết nên nói gì đành bắt chuyện với Thiên đang đứng yên lặng một bên :
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. - Rồi anh quay sang chỗ hai người kia - Đi thôi, không lại muộn mất
- Chúng ta đi đâu vậy? - Nhi mở to mắt hỏi
- Chợ Cồn.
- Chợ Cồn ? - Mẫn Nhi lặp lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chợ này.
- Đúng vậy,em mới nghe thấy lần đầu đúng không? Lúc mới nghe thấy anh cũng thấy lạ đó. Nghe nói là do trước đây nằm trên một còn đất cao, nên người dân mới đặt cái tên như vậy cho chợ. - Thiên ôn tồn giải thích với Nhi.
- Vậy thì mau đi thôi, không lại muộn. Phong, mau đi thôi. - Nhi hứng khởi nhanh tay lôi kéo Phong một bên, Thiên một bên chỉ còn bạn Minh là phải đứng một mình, đi đằng sau bọn họ.
Chỉ cái kéo tay này mà ba người, mỗi người một tâm lí. Phong thì khí ghen ngùn ngụt chỉ là cái người ngốc nghếch kia không nhìn ra được, còn Mẫn Nhi thì lại đang rất phấn khích, chỉ muốn mau mau đi đến khu chợ kia. Riêng Thiên thì khác, trong lòng anh có cảm xúc ấm áp khác lạ.
Đến Chợ Cồn, Nhi kéo ba người bọn họ đi khắp nơi. Mọi ánh mắt xung quanh đều dồn về phía cô gái nhỏ mà xung quanh có đến ba chàng trai điển trai đi theo. Suốt thời gian đi chơi, biết bao ánh mắt ngưỡng mộ và ái mộ bắn đến phía bốn người bọn họ, Mẫn Nhi không phải là không biết, tuy có ghen nhưng cô biết ba người bọn họ sẽ không để ý đến điều đó, cô chỉ có thể ca ông trời, sinh ra ba người con trai tuấn tú đến vậy.
Nhưng đi được một lúc, cô thấy một cửa hàng bán đồ trang sức thủ công rất đẹp, nên đứng lại xem mà không theo ba người kia. Đang định quay ra gọi ba người lại hỏi ý kiến, cô đã không thấy ba người đâu. Nội tâm sợ hãi dâng cao, cô không biết đường nơi này, nếu có lạc thì biết làm sao bây giờ ?
Đúng rồi, điện thoại, điện thoại của cô đâu? Nhi lần mò tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy. Không thấy điện thoại? Vậy làm sao mà tìm được Phong đây? Cô là đồ ngốc mà, sao đi ra ngoài như vậy mà lại không đem theo điện thoại cơ chứ? Cô làu bàu, nước mắt như sắp rơi xuống.
Khi phát hiện ra không thấy Nhi đâu, Phong gọi điện thoại cho cô, nhưng không ai nghe máy. Anh gắt lên
-Chết tiệt, cô ấy không nghe máy
Thiên và Minh nghe thấy vậy cũng lo lắng, hai người nhìn nhau rồi Thiên nói
-Có lẽ cô ấy quên trong phòng khách sạn. Thôi chúng ta chia nhau ra tìm.
- Hai người đều mang điện thoại đúng không? - Phong hỏi Thiên và Minh, thấy họ gật đầu anh nói - Ai thấy Nhi thì báo cho hai người còn lại. Chia nhau ra đi. Thiên tìm ở phía bên kia, Minh ở phía bên này còn mình sẽ quay lại chỗ cũ tìm cô ấy.
Ba người kia không thấy Mẫn Nhi đâu cũng hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng họ chia nhau ra tìm theo các hướng.
Đang lúc Mẫn Nhi chạy lung tung tìm mọi người, cô thấy dáng ai như Thiên, bèn hét lên gọi anh :
- Thiên, Thiên, em ở đây.
Nghe thấy giọng cô, sự sợ hãi trong lòng Thiên cũng trùng xuống. Anh chạy đến bên cô, thấy cô đang rất sợ hãi, hai mắt còn hơi đỏ lên, anh liền xoa xoa đầu cô bảo :
- Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây, giờ thì để anh gọi hai người kia rằng đã thấy em, cho họ bớt lo - Vừa nói anh vừa gọi cho Minh và Phong.
- Em chạy đi đâu vậy ? Anh đã bảo là phải theo sát anh cơ mà ? - Phong vội vã chạy tới, lửa giận tràn đầy trong lòng.
- Em xin lỗi, em thấy cửa hàng bán đồ, dừng lại xem chút, định quay ra gọi mọi người lại không thấy đâu cả. Em xin lỗi - Vừa nói, Mẫn Nhi vừa sợ sệt, không dám khóc - Em...
- Thôi được rồi, đã tìm thấy người rồi, đừng để hỏng buổi đi chơi này nữa. - Thiên đứng ra giải vây cho Nhi.
Suốt ngày hôm đó, Lâm Phong không buông tay Mẫn Nhi ra, cô đi đến đâu anh đi đến đấy. Sự sợ hãi vừa rồi tuy đã giảm nhưng chưa biến mất khỏi anh.
Khi đi về thì bọn họ đã tay xách nách mang. Mọi thứ Mẫn Nhi thích Lâm Phong đều mua cho cô tuy cô đã bảo không cần. Trên đường về chỉ có duy nhất Nhi nói, nhưng chủ yếu đều là cằn nhằn, làu bàu :
- Em đã bảo là không cần phải mua, anh mua nhiều như vậy thì làm sao mang về được chứ ?
- Em thích, nếu em thích thì sao không mua ?
- Không phải thích hay không nhưng mà ma nhiều như vậy tốn tiền lắm, em làm gì có tiền mà mua
- Anh mua cho em
- Ai, em lấy đâu ra tiền trả lại cho anh đây ?
Nghe đến đây, Phong cảm thấy tức giận, quay sang khẽ quát cô :
- Anh không bắt em trả tiền lại, đừng nói như vậy với anh nữa. - Anh không thích cô phân chia ra cái gì là của anh, cái gì là của cô, càng không thích nghe cô nói chuyện khách sáo như vậy. Nghe cô nói vậy, anh không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn, trái tim hơi nhói lên. Cô nói như vậy là không coi anh là bạn trai sao?
Đang định nói gì thêm, nhận thấy ánh mắt của Thiên như bảo cô "Đừng nói nữa, ai đó đang tức giận", Mẫn Nhi đành bĩu môi, không nói thêm gì. Trên đường, không khí trầm lặng đáng sợ, nhiệt độ như giảm xuống thấp nhất có thể khiến Mẫn Nhi chỉ có thể thỉnh thoảng quay sang len lén nhìn anh.
Khi đến khách sạn, lên đến phòng, cô giật giật góc áo của Phong, nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, anh đừng giận mà, em sau này sẽ không cản anh nữa đâu.
Thấy anh vẫn không nói gì :
- Thế thì sau này em sẽ không càu nhàu khi anh mua đồ nữa vậy.
Vẫn thấy anh không nói gì, cô bắt đầu có điểm bực mình, đành khẽ gắt giọng với anh :
- Anh như thế này là sao đây ? Nói kiểu gì cũng không được là sao ?
Lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn vào cô, rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, đặt nụ hôn lên mái tóc mềm mượt đó, anh nhẹ giọng bảo :
- Anh không thích em nói như vậy, anh không thích em nói em trả tiền lại cho anh khi anh mua đồ cho em. Của anh cũng là của em, em là của anh, đồ anh mua cho em, em chỉ việc nhận, không cần phải nói như vậy. Được không ? Cũng đừng làm anh sợ như buổi sáng nay nữa, không tìm được em, anh đã rất sợ đó.
Bây giờ cô mới hiểu được nguyên nhân anh tức giận, vòng tay ôm lấy eo của anh :
- Em xin lỗi, em để quên điện thoại ở trong phòng, sau này sẽ không như vậy nữa. Nhưng từ sau, đừng mua nhiều như vậy. Chỉ một món quà thôi cũng khiến em vui đến tận chín tầng mây rồi.- Rồi cô nhón chân, hôn lên má anh và nói - Cảm ơn anh, nhưng từ sau đừng tức giận như vậy nữa, em sẽ rất sợ đó.
- Nếu sau này em có bị lạc, cũng đừng đi đâu loạn cả, chỉ cần đứng yên một chỗ, anh sẽ quay lại tìm em. »
- Nếu không tìm được ?
- Không có cái gọi là không tìm được, nếu quay lại không thấy, anh sẽ tìm khắp mọi nơi. Chỉ cần em cứ đứng yên chỗ cũ, anh sẽ tìm thấy. Hiểu không ? Anh không muốn người khác tìm được em, trong khi anh lại không làm được gì cả.
- Em biết rồi - Cô ôm lấy anh, anh ôm cô thật chặt, như muốn cô nhập luôn vào người anh vậy, nhưng cái ôm này không khiến cô thấy đau mà chỉ thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
- Hai người tối qua ngủ ngon không vậy ?
- Tất nhiên rồi, nhờ phúc của cậu.
Hiếm khi thấy Phong đùa cợt như vậy, Mẫn Nhi rất ngạc nhiên, còn Minh thì hiểu nhầm ý anh.
- Vậy hai người tối qua đã…. ?
- Đã cái đầu cậu ấy. Bọn tôi không làm gì cả ? - Phong trừng mắt nhìn anh, ai bảo hắn ta nói vào nỗi đau của anh cơ chứ. Có người yêu bên cạnh mà mình lại không thể làm gì, đó là làm khổ anh mà nhưng anh cam tâm tình nguyện nhận cái khổ đó, vì nó là nỗi khổ ngọt ngào.
Trong khi đó Nhi mặt đỏ bừng bừng, cô hiểu hai người bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng cô và Phong chỉ mới quen nhau được một thời gian, làm sao có thể tiến nhanh đến vậy được?
Minh mắt mở to, cằm như rớt xuống đất đến nơi nhìn chằm chằm Phong. Người bạn phong lưu của anh, có con gái nằm ngay bên cạnh mình như vậy, mà lại không làm gì, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà.
Mẫn Nhi đứng bên cạnh, không biết nên nói gì đành bắt chuyện với Thiên đang đứng yên lặng một bên :
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. - Rồi anh quay sang chỗ hai người kia - Đi thôi, không lại muộn mất
- Chúng ta đi đâu vậy? - Nhi mở to mắt hỏi
- Chợ Cồn.
- Chợ Cồn ? - Mẫn Nhi lặp lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chợ này.
- Đúng vậy,em mới nghe thấy lần đầu đúng không? Lúc mới nghe thấy anh cũng thấy lạ đó. Nghe nói là do trước đây nằm trên một còn đất cao, nên người dân mới đặt cái tên như vậy cho chợ. - Thiên ôn tồn giải thích với Nhi.
- Vậy thì mau đi thôi, không lại muộn. Phong, mau đi thôi. - Nhi hứng khởi nhanh tay lôi kéo Phong một bên, Thiên một bên chỉ còn bạn Minh là phải đứng một mình, đi đằng sau bọn họ.
Chỉ cái kéo tay này mà ba người, mỗi người một tâm lí. Phong thì khí ghen ngùn ngụt chỉ là cái người ngốc nghếch kia không nhìn ra được, còn Mẫn Nhi thì lại đang rất phấn khích, chỉ muốn mau mau đi đến khu chợ kia. Riêng Thiên thì khác, trong lòng anh có cảm xúc ấm áp khác lạ.
Đến Chợ Cồn, Nhi kéo ba người bọn họ đi khắp nơi. Mọi ánh mắt xung quanh đều dồn về phía cô gái nhỏ mà xung quanh có đến ba chàng trai điển trai đi theo. Suốt thời gian đi chơi, biết bao ánh mắt ngưỡng mộ và ái mộ bắn đến phía bốn người bọn họ, Mẫn Nhi không phải là không biết, tuy có ghen nhưng cô biết ba người bọn họ sẽ không để ý đến điều đó, cô chỉ có thể ca ông trời, sinh ra ba người con trai tuấn tú đến vậy.
Nhưng đi được một lúc, cô thấy một cửa hàng bán đồ trang sức thủ công rất đẹp, nên đứng lại xem mà không theo ba người kia. Đang định quay ra gọi ba người lại hỏi ý kiến, cô đã không thấy ba người đâu. Nội tâm sợ hãi dâng cao, cô không biết đường nơi này, nếu có lạc thì biết làm sao bây giờ ?
Ba người kia không thấy Mẫn Nhi đâu cũng hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng họ chia nhau ra tìm theo các hướng.
Đang lúc Mẫn Nhi chạy lung tung tìm mọi người, cô thấy dáng ai như Thiên, bèn hét lên gọi anh :
- Thiên, Thiên, em ở đây.
Nghe thấy giọng cô, sự sợ hãi trong lòng Thiên cũng trùng xuống. Anh chạy đến bên cô, thấy cô đang rất sợ hãi, hai mắt còn hơi đỏ lên, anh liền xoa xoa đầu cô bảo :
- Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây, giờ thì để anh gọi hai người kia rằng đã thấy em, cho họ bớt lo - Vừa nói anh vừa gọi cho Minh và Phong.
- Em chạy đi đâu vậy ? Anh đã bảo là phải theo sát anh cơ mà ? - Phong vội vã chạy tới, lửa giận tràn đầy trong lòng.
- Em xin lỗi, em thấy cửa hàng bán đồ, dừng lại xem chút, định quay ra gọi mọi người lại không thấy đâu cả. Em xin lỗi - Vừa nói, Mẫn Nhi vừa sợ sệt, không dám khóc.
- Thôi được rồi, đã tìm thấy người rồi, đừng để hỏng buổi đi chơi này nữa. - Thiên đứng ra giải vây cho Nhi.
Suốt ngày hôm đó, Lâm Phong không buông tay Mẫn Nhi ra, cô đi đến đâu anh đi đến đấy. Sự sợ hãi vừa rồi tuy đã giảm nhưng chưa biến mất khỏi anh.
Khi đi về thì bọn họ đã tay xách nách mang. Mọi thứ Mẫn Nhi thích Lâm Phong đều mua cho cô tuy cô đã bảo không cần. Trên đường về chỉ có duy nhất Nhi nói, nhưng chủ yếu đều là cằn nhằn, làu bàu :
- Em đã bảo là không cần phải mua, anh mua nhiều như vậy thì làm sao mang về được chứ ?
- Em thích, nếu em thích thì sao không mua ?
- Không phải thích hay không nhưng mà ma nhiều như vậy tốn tiền lắm, em làm gì có tiền mà mua
- Anh mua cho em
- Ai, em lấy đâu ra tiền trả lại cho anh đây ?
Nghe đến đây, Phong cảm thấy tức giận, quay sang khẽ quát cô :
- Anh không bắt em trả tiền lại, đừng nói như vậy với anh nữa. - Anh không thích cô phân chia ra cái gì là của anh, cái gì là của cô, càng không thích nghe cô nói chuyện khách sáo như vậy. Nghe cô nói vậy, anh không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn, trái tim hơi nhói lên. Cô nói như vậy là không coi anh là bạn trai sao?
Đang định nói gì thêm, nhận thấy ánh mắt của Thiên như bảo cô "Đừng nói nữa, ai đó đang tức giận", Mẫn Nhi đành bĩu môi, không nói thêm gì. Trên đường, không khí trầm lặng đáng sợ, nhiệt độ như giảm xuống thấp nhất có thể khiến Mẫn Nhi chỉ có thể thỉnh thoảng quay sang len lén nhìn anh.
Khi đến khách sạn, lên đến phòng, cô giật giật góc áo của Phong, nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, anh đừng giận mà, em sau này sẽ không cản anh nữa đâu.
Thấy anh vẫn không nói gì :
- Thế thì sau này em sẽ không càu nhàu khi anh mua đồ nữa vậy.
Vẫn thấy anh không nói gì, cô bắt đầu có điểm bực mình, đành khẽ gắt giọng với anh :
- Anh như thế này là sao đây ? Nói kiểu gì cũng không được là sao ?
Lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn vào cô, rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, đặt nụ hôn lên mái tóc mềm mượt đó, anh nhẹ giọng bảo :
- Anh không thích em nói như vậy, anh không thích em nói em trả tiền lại cho anh khi anh mua đồ cho em. Của anh cũng là của em, em là của anh, đồ anh mua cho em, em chỉ việc nhận, không cần phải nói như vậy. Được không ? Cũng đừng làm anh sợ như buổi sáng nay nữa, không tìm được em, anh đã rất sợ đó.
Bây giờ cô mới hiểu được nguyên nhân anh tức giận, vòng tay ôm lấy eo của anh :
- Em xin lỗi, nhưng từ sau, đừng mua nhiều như vậy. Chỉ một món quà thôi cũng khiến em vui đến tận chín tầng mây rồi.- Rồi cô nhón chân, hôn lên má anh và nói - Cảm ơn anh, nhưng từ sau đừng tức giận như vậy nữa, em sẽ rất sợ đó.
- Nếu sau này em có bị lạc, cũng đừng đi đâu loạn cả, chỉ cần đứng yên một chỗ, anh sẽ quay lại tìm em. »
- Nếu không tìm được ?
- Không có cái gọi là không tìm được, nếu quay lại không thấy, anh sẽ tìm khắp mọi nơi. Chỉ cần em cứ đứng yên chỗ cũ, anh sẽ tìm thấy. Hiểu không ? Anh không muốn người khác tìm được em, trong khi anh lại không làm được gì cả.
- Em biết rồi - Cô ôm lấy anh, anh ôm cô thật chặt, như muốn cô nhập luôn vào người anh vậy, nhưng cái ôm này không khiến cô thấy đau mà chỉ thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Chiều hôm đó, họ lên xe, về Hà Nội và tiếp tục câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Ngày hôm sau, hai người tay trong tay bước ra phòng nghỉ đã thấy Thiên và Minh đứng ngoài. Thiên vẻ mặt tuy cười nhưng trong mắt ánh lên chút phức tạp, nhưng không ai để ý thấy, còn Minh vẻ mặt hớn ha hớn hở như thấy trò hay, ánh mắt không nghiêm túc nhìn hai người họ từ trên xuống dưới rồi nháy mắt với Phong hỏi :
- Hai người tối qua ngủ ngon không vậy ?
- Tất nhiên rồi, nhờ phúc của cậu.
Hiếm khi thấy Phong đùa cợt như vậy, Mẫn Nhi rất ngạc nhiên, còn Minh thì hiểu nhầm ý anh.
- Vậy hai người tối qua đã…. ?
- Đã cái đầu cậu ấy. Bọn tôi không làm gì cả ? - Phong trừng mắt nhìn anh, ai bảo hắn ta nói vào nỗi đau của anh cơ chứ. Có người yêu bên cạnh mà mình lại không thể làm gì, đó là làm khổ anh mà nhưng anh cam tâm tình nguyện nhận cái khổ đó, vì nó là nỗi khổ ngọt ngào.
Trong khi đó Nhi mặt đỏ bừng bừng, cô hiểu hai người bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng cô và Phong chỉ mới quen nhau được một thời gian, làm sao có thể tiến nhanh đến vậy được?
Minh mắt mở to, cằm như rớt xuống đất đến nơi nhìn chằm chằm Phong. Người bạn phong lưu của anh, có con gái nằm ngay bên cạnh mình như vậy, mà lại không làm gì, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà.
Mẫn Nhi đứng bên cạnh, không biết nên nói gì đành bắt chuyện với Thiên đang đứng yên lặng một bên :
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. - Rồi anh quay sang chỗ hai người kia - Đi thôi, không lại muộn mất
- Chúng ta đi đâu vậy? - Nhi mở to mắt hỏi
- Chợ Cồn.
- Chợ Cồn ? - Mẫn Nhi lặp lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chợ này.
- Đúng vậy,em mới nghe thấy lần đầu đúng không? Lúc mới nghe thấy anh cũng thấy lạ đó. Nghe nói là do trước đây nằm trên một còn đất cao, nên người dân mới đặt cái tên như vậy cho chợ. - Thiên ôn tồn giải thích với Nhi.
- Vậy thì mau đi thôi, không lại muộn. Phong, mau đi thôi. - Nhi hứng khởi nhanh tay lôi kéo Phong một bên, Thiên một bên chỉ còn bạn Minh là phải đứng một mình, đi đằng sau bọn họ.
Chỉ cái kéo tay này mà ba người, mỗi người một tâm lí. Phong thì khí ghen ngùn ngụt chỉ là cái người ngốc nghếch kia không nhìn ra được, còn Mẫn Nhi thì lại đang rất phấn khích, chỉ muốn mau mau đi đến khu chợ kia. Riêng Thiên thì khác, trong lòng anh có cảm xúc ấm áp khác lạ.
Đến Chợ Cồn, Nhi kéo ba người bọn họ đi khắp nơi. Mọi ánh mắt xung quanh đều dồn về phía cô gái nhỏ mà xung quanh có đến ba chàng trai điển trai đi theo. Suốt thời gian đi chơi, biết bao ánh mắt ngưỡng mộ và ái mộ bắn đến phía bốn người bọn họ, Mẫn Nhi không phải là không biết, tuy có ghen nhưng cô biết ba người bọn họ sẽ không để ý đến điều đó, cô chỉ có thể ca ông trời, sinh ra ba người con trai tuấn tú đến vậy.
Nhưng đi được một lúc, cô thấy một cửa hàng bán đồ trang sức thủ công rất đẹp, nên đứng lại xem mà không theo ba người kia. Đang định quay ra gọi ba người lại hỏi ý kiến, cô đã không thấy ba người đâu. Nội tâm sợ hãi dâng cao, cô không biết đường nơi này, nếu có lạc thì biết làm sao bây giờ ?
Đúng rồi, điện thoại, điện thoại của cô đâu? Nhi lần mò tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy. Không thấy điện thoại? Vậy làm sao mà tìm được Phong đây? Cô là đồ ngốc mà, sao đi ra ngoài như vậy mà lại không đem theo điện thoại cơ chứ? Cô làu bàu, nước mắt như sắp rơi xuống.
Khi phát hiện ra không thấy Nhi đâu, Phong gọi điện thoại cho cô, nhưng không ai nghe máy. Anh gắt lên
-Chết tiệt, cô ấy không nghe máy
Thiên và Minh nghe thấy vậy cũng lo lắng, hai người nhìn nhau rồi Thiên nói
-Có lẽ cô ấy quên trong phòng khách sạn. Thôi chúng ta chia nhau ra tìm.
- Hai người đều mang điện thoại đúng không? - Phong hỏi Thiên và Minh, thấy họ gật đầu anh nói - Ai thấy Nhi thì báo cho hai người còn lại. Chia nhau ra đi. Thiên tìm ở phía bên kia, Minh ở phía bên này còn mình sẽ quay lại chỗ cũ tìm cô ấy.
Ba người kia không thấy Mẫn Nhi đâu cũng hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng họ chia nhau ra tìm theo các hướng.
Đang lúc Mẫn Nhi chạy lung tung tìm mọi người, cô thấy dáng ai như Thiên, bèn hét lên gọi anh :
- Thiên, Thiên, em ở đây.
Nghe thấy giọng cô, sự sợ hãi trong lòng Thiên cũng trùng xuống. Anh chạy đến bên cô, thấy cô đang rất sợ hãi, hai mắt còn hơi đỏ lên, anh liền xoa xoa đầu cô bảo :
- Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây, giờ thì để anh gọi hai người kia rằng đã thấy em, cho họ bớt lo - Vừa nói anh vừa gọi cho Minh và Phong.
- Em chạy đi đâu vậy ? Anh đã bảo là phải theo sát anh cơ mà ? - Phong vội vã chạy tới, lửa giận tràn đầy trong lòng.
- Em xin lỗi, em thấy cửa hàng bán đồ, dừng lại xem chút, định quay ra gọi mọi người lại không thấy đâu cả. Em xin lỗi - Vừa nói, Mẫn Nhi vừa sợ sệt, không dám khóc - Em...
- Thôi được rồi, đã tìm thấy người rồi, đừng để hỏng buổi đi chơi này nữa. - Thiên đứng ra giải vây cho Nhi.
Suốt ngày hôm đó, Lâm Phong không buông tay Mẫn Nhi ra, cô đi đến đâu anh đi đến đấy. Sự sợ hãi vừa rồi tuy đã giảm nhưng chưa biến mất khỏi anh.
Khi đi về thì bọn họ đã tay xách nách mang. Mọi thứ Mẫn Nhi thích Lâm Phong đều mua cho cô tuy cô đã bảo không cần. Trên đường về chỉ có duy nhất Nhi nói, nhưng chủ yếu đều là cằn nhằn, làu bàu :
- Em đã bảo là không cần phải mua, anh mua nhiều như vậy thì làm sao mang về được chứ ?
- Em thích, nếu em thích thì sao không mua ?
- Không phải thích hay không nhưng mà ma nhiều như vậy tốn tiền lắm, em làm gì có tiền mà mua
- Anh mua cho em
- Ai, em lấy đâu ra tiền trả lại cho anh đây ?
Nghe đến đây, Phong cảm thấy tức giận, quay sang khẽ quát cô :
- Anh không bắt em trả tiền lại, đừng nói như vậy với anh nữa. - Anh không thích cô phân chia ra cái gì là của anh, cái gì là của cô, càng không thích nghe cô nói chuyện khách sáo như vậy. Nghe cô nói vậy, anh không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn, trái tim hơi nhói lên. Cô nói như vậy là không coi anh là bạn trai sao?
Đang định nói gì thêm, nhận thấy ánh mắt của Thiên như bảo cô "Đừng nói nữa, ai đó đang tức giận", Mẫn Nhi đành bĩu môi, không nói thêm gì. Trên đường, không khí trầm lặng đáng sợ, nhiệt độ như giảm xuống thấp nhất có thể khiến Mẫn Nhi chỉ có thể thỉnh thoảng quay sang len lén nhìn anh.
Khi đến khách sạn, lên đến phòng, cô giật giật góc áo của Phong, nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, anh đừng giận mà, em sau này sẽ không cản anh nữa đâu.
Thấy anh vẫn không nói gì :
- Thế thì sau này em sẽ không càu nhàu khi anh mua đồ nữa vậy.
Vẫn thấy anh không nói gì, cô bắt đầu có điểm bực mình, đành khẽ gắt giọng với anh :
- Anh như thế này là sao đây ? Nói kiểu gì cũng không được là sao ?
Lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn vào cô, rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, đặt nụ hôn lên mái tóc mềm mượt đó, anh nhẹ giọng bảo :
- Anh không thích em nói như vậy, anh không thích em nói em trả tiền lại cho anh khi anh mua đồ cho em. Của anh cũng là của em, em là của anh, đồ anh mua cho em, em chỉ việc nhận, không cần phải nói như vậy. Được không ? Cũng đừng làm anh sợ như buổi sáng nay nữa, không tìm được em, anh đã rất sợ đó.
Bây giờ cô mới hiểu được nguyên nhân anh tức giận, vòng tay ôm lấy eo của anh :
- Em xin lỗi, em để quên điện thoại ở trong phòng, sau này sẽ không như vậy nữa. Nhưng từ sau, đừng mua nhiều như vậy. Chỉ một món quà thôi cũng khiến em vui đến tận chín tầng mây rồi.- Rồi cô nhón chân, hôn lên má anh và nói - Cảm ơn anh, nhưng từ sau đừng tức giận như vậy nữa, em sẽ rất sợ đó.
- Nếu sau này em có bị lạc, cũng đừng đi đâu loạn cả, chỉ cần đứng yên một chỗ, anh sẽ quay lại tìm em. »
- Nếu không tìm được ?
- Không có cái gọi là không tìm được, nếu quay lại không thấy, anh sẽ tìm khắp mọi nơi. Chỉ cần em cứ đứng yên chỗ cũ, anh sẽ tìm thấy. Hiểu không ? Anh không muốn người khác tìm được em, trong khi anh lại không làm được gì cả.
- Em biết rồi - Cô ôm lấy anh, anh ôm cô thật chặt, như muốn cô nhập luôn vào người anh vậy, nhưng cái ôm này không khiến cô thấy đau mà chỉ thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
/52
|