Ba gian nhà nhỏ đã được Phương Mục Dương cải tạo thành một căn nhà chung.
Có một con đường trải sỏi dẫn thẳng vào trong nhà chính, lần trước Phí Nghê tới con đường này chưa xuất hiện.
“Anh lấy đâu ra nhiều sỏi thế?”
“Cái này dễ tìm mà.”
Dễ bao giờ mà dễ, Phí Nghê nghĩ.
Thấy Phương Mục Dương cởi giày bước vào đường sỏi, Phí Nghê nhịn không được hỏi: “Anh không thấy đau chân à?”
“Em cứ đi thử là biết.”
Phí Nghê cởi giày theo Phương Mục Dương, chỉ đi mỗi tất mà bước trên con đường trải sỏi, mỗi bước chân đều nhồn nhột tới mức cô muốn bật cười. Phí Nghê chịu không nổi, đang định xỏ giày lần nữa thì Phương Mục Dương đã ôm cô lên: “Để anh bế em vào.”
“Không cần đâu, cũng có mấy bước thôi mà.”
“Anh cũng chỉ đi có mấy bước thôi.”
Vào trong nhà rồi, Phương Mục Dương mới thả Phí Nghê xuống. Căn nhà chính rất rộng rãi, ở giữa có một tấm bình phong ngăn cách, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách. Khung của bức bình phong này được làm từ gỗ bách, bên trên là lụa trắng thuần, mặt lụa có thêu nhiều kiểu hoa cỏ khác nhau.
Phương Mục Dương nói với Phí Nghê dương cầm sẽ để chỗ nào, bàn ăn sẽ để chỗ nào, tủ thấp thì đặt ở đâu. Tuy nơi này vẫn trống không, nhưng trong đầu anh đã có dự liệu cả rồi.
“Thế còn tấm bình phong này là anh lấy ở đâu ra?”
“Của chủ nhà đấy, bọn họ chê nó vướng, anh nghĩ là em sẽ thích nên mua lại. Em thích đúng không?” Phí Nghê mân mê những đường thêu trên mặt lụa, thích thì đúng là có thích, nhưng cô nghi ngờ Phương Mục Dương đã xài hết sạch tiền rồi. Phí Nghê đột nhiên nhớ tới nhiều ngày liên tiếp anh tăng ca rồi về nhà nấu mì ăn, có lẽ tiền ăn cơm ở bên ngoài đều đã tiêu cả vào đây.
Cô lại chạm tay lên tường, sơn tường vẫn chưa khô hẳn, có lẽ mới chỉ được sơn lên trong khoảng hai ngày đổ lại.
“Một mình anh làm tất cả những thứ này à? Sao anh không nói với em, nói ra em còn có thể giúp anh một chút.”
“Vì chuyện sửa bản thảo cho ông già mà em thiếu ngủ trầm trọng, nếu anh còn gọi em tới đây hỗ trợ nữa, liệu em còn có thể chợp mắt tí nào hay không?”
“Nhưng căn nhà này là của cả hai chúng ta mà, em không thể không bỏ tí công sức nào được.”
“Em chịu trách nhiệm trả tiền thuê nhà là được. Em sửa bản thảo, chẳng phải là kiếm tiền thuê nhà cho chúng ta sao? Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã nhờ người giúp rồi.”
Phí Nghê cười: “Tiền em kiếm chẳng phải tiền của anh sao?” Chỗ tiền kia bản chất vẫn là ông Phương cho Phương Mục Dương, Phương Mục Dương chẳng qua chỉ tìm một lý do để đưa tiền cho cô mà thôi.
“Em nói thế là sai rồi, nếu em không giúp ông già sửa bản thảo, số tiền ấy sẽ thuộc về người khác, bất kể thế nào cũng không nằm trong tay anh. Đương nhiên, nếu em bằng lòng đưa chỗ tiền đó cho anh tiêu thì anh cũng rất sẵn sàng.”
Căn phòng phía tây là phòng tắm, Phương Mục Dương chỉ cho Phí Nghê xem bể tắm mà anh xây: “Cái này là anh làm cho em đấy, em có thích không? Sau này chuyển tới đây rồi, em sẽ không cần phải đến nhà tắm công cộng nữa.” Căn bếp nhỏ bên ngoài cũng đã đổi thành phòng chứa nồi hơi, hai người bọn họ không nấu cơm nhiều, chỉ cần một cái bếp cồn là đủ. Có cái nồi hơi nhỏ này, về sau Phí Nghê sẽ có thể tắm nước nóng mỗi ngày.
“Đây không phải là nhà của chúng ta, chủ nhà cho phép anh tự sửa chữa vậy sao?”
“Anh đã sớm bàn bạc với bọn họ rồi.”
“Thế thì khi nào trả nhà là sẽ nhiều việc lắm nhỉ?”
“Anh đã ký hợp đồng ba năm với họ, em cứ yên tâm ở đi.”
Hiện tại chỉ còn mỗi phòng vẽ tranh là chưa sửa.
“Anh không muốn mở một cái giếng trời trong phòng vẽ à?” Theo những quyển sách mà Phí Nghê đọc, đa phần họa sĩ đều thích một phòng vẽ tranh có giếng trời.
“Cái đấy làm sau cũng được.”
“Có phải là anh hết tiền rồi không?”
“Sao em lại nghĩ như thế?”
“Nếu anh có tiền thì làm gì đến nỗi bỏ ăn tối rồi mười giờ đêm về nhà mới nấu mì ăn? Anh ấy, chẳng bao giờ biết tiêu tiền đúng chỗ gì cả.” Nếu không mua bình phong hoặc là nồi hơi, anh đã có tiền để trang hoàng phòng vẽ tranh rồi.
“Căn nhà này đã giống với ngôi nhà lý tưởng của em chưa?”
Phí Nghê mỉm cười, im lặng. Thật sự là nó đã vượt qua ngôi nhà lý tưởng của cô. Bao nhiêu năm nay cô chỉ muốn có nhà ở, còn hình hài của căn nhà ấy như thế nào, thực ra cô không nghĩ kĩ.
“Anh nói đi, sửa phòng vẽ tranh cần bao nhiêu tiền, bây giờ em đưa anh tiền, anh không được tiêu vào mục đích khác đâu đấy.”
“Lần này chắc chắn anh sẽ nghe em.”
Phí Nghê lúc này vẫn chỉ đi tất trên sàn xi măng, Phương Mục Dương cũng để chân trần, thỉnh thoảng lại giẫm phải chân của cô. Anh giẫm không đau, nhưng rất nhột.
“Anh đừng làm loạn nữa!”
Phương Mục Dương không nghe cô, thi thoảng vẫn giẫm lên chân cô một cái. Phí Nghê bực mình, cũng giẫm lại vào chân anh.
Phương Mục Dương để mặc Phí Nghê làm bậy, nhưng Phí Nghê lại không nỡ giẫm mạnh khiến anh đau, thành ra lại giống như cô đang tán tỉnh anh hơn. Lúc phát hiện ra điểm này, cô không thèm để ý tới anh nữa, toan bước ra ngoài. Song chỉ vừa mới xoay người, Phương Mục Dương đã ôm chầm lấy cô.
“Em cứ xem kĩ lại đi, có gì không hài lòng thì anh sẽ sửa. Anh đã báo với ông già rồi, tối nay chúng ta không về ăn cơm.”
“Em hài lòng mà.” Phí Nghê giẫm hai chân lên chân Phương Mục Dương, ngửa đầu lên nói với anh. “Hôm nay em mời anh ăn cơm tối nhé.”
Hai người bọn họ lại đến quán Nga ngày trước ăn cơm. Phương Mục Dương không hỏi ý kiến Phí Nghê mà trực tiếp gọi lại những món mà họ từng ăn trong lần đầu tiên tới đây.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Phương Mục Dương vẫn luôn nhìn Phí Nghê. Mới đầu Phí Nghê còn nhìn lại anh, xong rồi bị nhìn lâu quá lại đâm ra ngượng. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh đừng nhìn nữa.”
“Em có còn nhớ lần đầu tiên hai ta đến chỗ này không?”
Phí Nghê đương nhiên vẫn nhớ, khi ấy cô vội vàng muốn ăn bữa cơm chia tay với Phương Mục Dương, thầm nghĩ xong bữa cơm này, hai người đều sẽ ai đi đường nấy. Nếu không phải Phương Mục Dương lại đi tìm cô, duyên phận giữa bọn họ sẽ hoàn toàn chấm hết ở đó.
Lần thứ hai tới đây, Phí Nghê đi cùng Diệp Phong, mà Phương Mục Dương thì ngồi ở bàn khác cùng một người khác.
Phương Mục Dương không nhắc tới tình cảnh lần thứ hai tới chỗ này ăn cơm, cũng không đề cập đến tâm trạng của anh khi gặp Phí Nghê hôm ấy. Cả đời này anh chưa từng ghen với ai, nhưng lúc đó anh đã có chút ghen tị ngắn ngủi với người đàn ông ngồi ăn cơm đối diện cô. Phí Nghê không vì lời nói của anh mà tạm dừng việc hẹn hò với người khác. Khi đi ăn cùng người kia, cô cũng sẽ không vì sợ tốn kém mà chẳng ăn chút gì cả. Điều ấy quả thực là cả một sự k1ch thích với anh.
Đương nhiên anh không hề thấy Phí Nghê có gì không tốt, anh đâu thể trông mong cô nảy sinh tình cảm với mình sau khi đã chăm sóc anh suốt thời gian dài như vậy, bỏ cả tiền tiết kiệm vào mà chẳng thu lại được gì. Cho tới bây giờ, anh vẫn không biết nguyên nhân cụ thể khiến Phí Nghê và Diệp Phong chia tay, nhưng anh biết bất kể cái nguyên nhân đó là gì, nó cũng đều chẳng liên quan gì tới anh cả.
Hai người bọn họ rất ăn ý mà không nhắc tới tình cảnh của lần thứ hai gặp nhau tại đây, hôm đó bọn họ thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau, mọi sự truyền lời đều thông qua người phục vụ.
Phí Nghê không nhắc tới là bởi vì cô thật sự không biết nói gì. Khi đến đây cùng Diệp Phong, cô vẫn xem anh ta là đối tượng kết hôn thích hợp nhất mà cô có thể chọn, tuy mẹ Diệp Phong không chào đón cô, nhưng cô đã nghĩ có lẽ anh ta sẽ bằng lòng dọn ra ngoài. Lúc cô biết được Diệp Phong không có ý định rời cha mẹ ra ở riêng, cô liền quyết định kết thúc hẳn với anh ta. Cô cũng không hề có chút lưu luyến gì với đoạn tình cảm đó, cô biết chẳng bao lâu sau Diệp Phong sẽ tìm được đối tượng kết hôn phù hợp với mình. Mà Diệp Phong quả nhiên là đã nhanh chóng tìm được thật, thậm chí anh ta còn cố ý viết một phong thư để giải thích tình trạng yêu đương và hôn nhân của mình với cô.
Khi đọc lá thư ấy, cô đã cảm giác thất bại lớn nhất chính là vợ của Diệp Phong học đại học, còn cô thì không.
Cô không biết yêu một người là thế nào, cô chỉ biết mình không phản cảm với Diệp Phong, thậm chí còn có chút thích, nhưng cái thích ấy chắc chắn cách yêu một khoảng rất xa, mà Diệp Phong đối với cô cũng là như thế. Loại cảm tình như vậy, nếu như thiên thời địa lợi, môn đăng hộ đối thì rất dễ tiến tới hôn nhân, có lẽ còn khiến người ta lầm tưởng rằng đó là một mối tình thế gian hiếm thấy. Thế nhưng trên thực tế, kiểu tình cảm ấy cực kỳ tùy tiện, vừa không đậm sâu, vừa chẳng thể nào kéo dài.
Nhưng đối với cô mà nói, kết hôn vì một mối tình sâu sắc là điều quá ư xa xỉ, còn xa xỉ hơn cả kê đàn dương cầm trong nhà nhỏ hay làm phòng vệ sinh riêng trong nhà đất. Những người như cô, thường không thể nào tiêu xài trên năng lực kinh tế của mình.
Phương Mục Dương gọi một chai rượu, anh chỉ rót một ít vào trong ly của Phí Nghê: “Em dễ say lắm, uống ít thôi.”
“Em muốn uống nhiều với anh, anh cứ rót cho em thêm nữa đi.”
Phương Mục Dương rất khó từ chối Phí Nghê, đặc biệt là khi cô nhìn anh như vậy. Thế nhưng anh cũng không dám để cô uống quá nhiều, chỉ rót thêm một chút chút.
Phí Nghê cụng ly với Phương Mục Dương, cười nói: “Em cảm thấy có thể kết hôn với anh đúng là may mắn của em.”
Lúc này cô thậm chí còn hơi biết ơn Lăng Y, nếu như trước kia người chăm sóc Phương Mục Dương là Lăng Y thì Phương Mục Dương bây giờ đã chẳng có quan hệ gì với cô rồi. Tuy rằng cô từng mắng nhiếc Lăng Y trong lòng không chỉ một lần, mắng cô ta vong ân phụ nghĩa, thậm chí còn không thèm đến thăm anh, nhưng nếu Lăng Y thực sự tới viện thường xuyên, chỉ sợ người Phương Mục Dương muốn cưới sẽ là Lăng Y. Theo như quan điểm của cô, Phương Mục Dương là một người chồng tốt, mà cái tốt này chẳng liên quan gì tới việc kết hôn với ai. Cho dù là anh cưới ai, anh cũng vẫn sẽ là một người chồng tốt.
Phương Mục Dương nói: “Anh cũng cảm thấy mình rất may mắn.”
Phí Nghê uống một hơi cạn ly rượu, nhìn Phương Mục Dương cười, rồi lại với lấy chai rượu, định tự rót thêm cho mình.
Phương Mục Dương nắm lấy tay cô: “Đừng uống nữa.”
“Em vẫn muốn uống mà.”
“Thế thì chúng ta về nhà rồi uống.”
Khi có tí men vào, Phí Nghê hoàn toàn không giống ban nãy. Cô không còn tránh né ánh mắt của Phương Mục Dương nữa mà lại nhìn anh đăm đăm, trong mắt vương vấn ý cười, nét cười đó còn mang theo chút mê hoặc, song đương sự lại không hề phát hiện.
Phương Mục Dương vội vàng dùng tiền Phí Nghê đưa anh thanh toán, sau đó nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi quán ăn.
Khi ngồi sau xe đạp, Phí Nghê cũng không giống bình thường lắm. Lần này cô nắm áo anh rất chặt, chặt như thể sợ anh sẽ bỏ trốn mất vậy.
Khuôn mặt của cô dính sát vào lưng Phương Mục Dương. Hai mắt của cô nhắm nghiền, hoàn toàn lơ đi ánh trăng vằng vặc.
“Phương Mục Dương, chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi.”
“Tổng cộng là bốn trăm hai mốt ngày.”
Phí Nghê sửng sốt, nhẩm tính trong đầu một chút, phát hiện Phương Mục Dương nói không sai.
“Không ngờ anh còn học giỏi Toán đến thế.”
Phương Mục Dương không đáp lại, cũng không biết là phủ nhận hay chấp nhận lời khen của cô.
Trước kia, bất kể Phí Nghê có thân mật với Phương Mục Dương trong phòng ngủ như thế nào thì khi ở ngoài bọn họ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Thế nhưng hôm nay lại khác, hai người ôm nhau lên tầng. Tới cửa nhà rồi, Phương Mục Dương bỏ tay của Phí Nghê trên vai anh xuống, để cô vào trong nhà trước: “Ông già đang ngồi ngoài phòng khách đấy.” Đây chính là sự bất tiện khi sống cùng với phụ huynh, Phương Mục Dương biết một khi hoàn toàn tỉnh táo, Phí Nghê sẽ hối hận vì không làm tròn vai một người con dâu đoan trang đứng đắn trước mặt cha chồng. Bởi vậy, anh không thể không suy nghĩ thay cô.
Ông Phương quả nhiên đang đọc sách ngoài phòng khách. Phương Mục Dương và Phí Nghê cùng cất tiếng chào cha, sau đó bọn họ nối nhau trở về phòng mình.
Tới phòng ngủ rồi, Phương Mục Dương thậm chí còn chưa kéo rèm mà đã hôn lên môi cô, vừa hôn vừa dẫn cô đến mép giường.
Phí Nghê một mặt ngoan ngoãn hôn lại anh, mặt khác lại náo loạn đòi uống rượu.
“Chúng ta uống thêm chút nữa được không?”
Phương Mục Dương không biết tại sao một người tửu lượng kém như Phí Nghê mà lại nghiện rượu tới thế.
Anh đành đi lấy hai cái ly, lần lượt rót rượu vào từng cái một. Rượu trong ly của Phí Nghê rõ ràng ít hơn một chút.
Phí Nghê quơ quơ ly rượu của mình: “Hai chúng ta uống rượu giao bôi được không? Em nghe nói ai kết hôn cũng uống cả, chúng ta đã kết hôn lâu như thế, có phải cũng nên uống một lần không?”
Phí Nghê đưa ly rượu của mình tới bên môi Phương Mục Dương, Phương Mục Dương lại rót rượu từ ly của mình sang chiếc ly Phí Nghê cầm.
“Cái đồ gian trá!”
“Nếu uống nhiều quá người khó chịu chính là em.”
Phí Nghê hớp từng hớp rượu trong ly của Phương Mục Dương, uống hết vẫn thấy thòm thèm: “Anh rót thêm cho em chút nữa đi.”
Phương Mục Dương nhấp một ngụm rượu, đưa một chút qua miệng của Phí Nghê. Phí Nghê ôm lấy Phương Mục Dương, lục tìm rượu trong miệng anh, vẫn luôn cảm thấy mình có thể uống nhiều hơn nữa.
Hình như nhận ra cô cắn đau Phương Mục Dương, nụ hôn tiếp theo của Phí Nghê trở nên dịu êm hơn hẳn: “Anh không đau chứ?”
Lời say là lời thật.
Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Sao ngày trước em lại đến bệnh viện chăm sóc anh?”
“Em đọc được một tin tức trên báo, cái tin ấy nói là có một cô nữ công nhân kiên trì chăm sóc một công nhân trẻ cùng xưởng, sau đó được bình bầu tiên tiến, được vào đại học…” Cô quá mong vào đại học, vậy nên tất cả biện pháp có thể thử cô đều thử, cho dù tỉ lệ thành công không cao. Để được học đại học, cô quyết định đi chăm sóc anh. Sở dĩ cô lựa chọn anh chứ không lựa chọn người khác là bởi trong số những người vì cứu người mà bị thương mà lại không có người nhà ở bên như anh, cô chỉ quen mỗi mình anh.
Đáp án này không nằm ngoài dự liệu của Phương Mục Dương, anh cũng hoàn toàn không bởi vậy mà thất vọng.
“Cuối cùng vẫn không được vào đại học, em có thấy thất vọng không?”
“Cho em uống chút nữa đi…”
Phương Mục Dương biết, cô thực sự rất thất vọng.
“Lúc ấy có phải em cũng hối hận vì đã chăm sóc anh không?”
Phí Nghê lắc đầu: “Nếu như không làm em mới hối hận, cho dù xác suất chỉ có một phần mười thôi, em cũng phải thử một lần.”
Từ trước đến nay cô vẫn luôn biết cơ hội học đại học không thề cao, nhưng nếu không thử thì cô sẽ không cam lòng, rất không cam lòng. Bất kể kết quả thế nào, cô cũng nhất định phải thử. Cho dù thử xong kết quả không được như ý, cô cũng hoàn toàn chấp nhận.
“Thế bây giờ em có cảm thấy lấy anh cũng khá tốt không?”
Phí Nghê phì cười, lại quay ra nhìn chai rượu: “Chúng ta uống thêm chút đi, cái hồi kết hôn vẫn còn chưa mời ai uống rượu mừng nữa, rượu hôm nay cứ tính là rượu mừng nhé.”
Phương Mục Dương tự mình uống hết rượu mừng của hai người họ, Phí Nghê chỉ có thể đi cướp đoạt từ miệng anh.
Hôm nay Phí Nghê đặc biệt chủ động so với mọi ngày, nhưng mà chưa được bao lâu thì cô đã ngủ thiếp đi. Khi say rượu cô cũng không giống người khác, chỉ đơn thuần chìm vào giấc ngủ, không hề huyên tha huyên thuyên, hoàn toàn tĩnh lặng.
Phương Mục Dương đỡ cô lên giường, giúp cô tháo giày tháo tất.
Trong cơn mơ, Phí Nghê nghe thấy Phương Mục Dương nói: “Phí Nghê, khi em còn thắt hai cái bím tóc nhỏ, đeo cặp sách hoa cầm vỉ đập ruồi, thì anh đã thích em rồi.”
Phí Nghê đương nhiên không tin, nếu hồi ấy anh thích cô, sao có thể cho cô leo cây, lại còn đưa vòng tay cô tết cho Lăng Y nữa. Nhưng cô không hề nói ra, nếu Phương Mục Dương đã quên chuyện trước kia mình thích người khác, sao cô phải mất công nhắc nhở anh chứ.
Có một con đường trải sỏi dẫn thẳng vào trong nhà chính, lần trước Phí Nghê tới con đường này chưa xuất hiện.
“Anh lấy đâu ra nhiều sỏi thế?”
“Cái này dễ tìm mà.”
Dễ bao giờ mà dễ, Phí Nghê nghĩ.
Thấy Phương Mục Dương cởi giày bước vào đường sỏi, Phí Nghê nhịn không được hỏi: “Anh không thấy đau chân à?”
“Em cứ đi thử là biết.”
Phí Nghê cởi giày theo Phương Mục Dương, chỉ đi mỗi tất mà bước trên con đường trải sỏi, mỗi bước chân đều nhồn nhột tới mức cô muốn bật cười. Phí Nghê chịu không nổi, đang định xỏ giày lần nữa thì Phương Mục Dương đã ôm cô lên: “Để anh bế em vào.”
“Không cần đâu, cũng có mấy bước thôi mà.”
“Anh cũng chỉ đi có mấy bước thôi.”
Vào trong nhà rồi, Phương Mục Dương mới thả Phí Nghê xuống. Căn nhà chính rất rộng rãi, ở giữa có một tấm bình phong ngăn cách, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách. Khung của bức bình phong này được làm từ gỗ bách, bên trên là lụa trắng thuần, mặt lụa có thêu nhiều kiểu hoa cỏ khác nhau.
Phương Mục Dương nói với Phí Nghê dương cầm sẽ để chỗ nào, bàn ăn sẽ để chỗ nào, tủ thấp thì đặt ở đâu. Tuy nơi này vẫn trống không, nhưng trong đầu anh đã có dự liệu cả rồi.
“Thế còn tấm bình phong này là anh lấy ở đâu ra?”
“Của chủ nhà đấy, bọn họ chê nó vướng, anh nghĩ là em sẽ thích nên mua lại. Em thích đúng không?” Phí Nghê mân mê những đường thêu trên mặt lụa, thích thì đúng là có thích, nhưng cô nghi ngờ Phương Mục Dương đã xài hết sạch tiền rồi. Phí Nghê đột nhiên nhớ tới nhiều ngày liên tiếp anh tăng ca rồi về nhà nấu mì ăn, có lẽ tiền ăn cơm ở bên ngoài đều đã tiêu cả vào đây.
Cô lại chạm tay lên tường, sơn tường vẫn chưa khô hẳn, có lẽ mới chỉ được sơn lên trong khoảng hai ngày đổ lại.
“Một mình anh làm tất cả những thứ này à? Sao anh không nói với em, nói ra em còn có thể giúp anh một chút.”
“Vì chuyện sửa bản thảo cho ông già mà em thiếu ngủ trầm trọng, nếu anh còn gọi em tới đây hỗ trợ nữa, liệu em còn có thể chợp mắt tí nào hay không?”
“Nhưng căn nhà này là của cả hai chúng ta mà, em không thể không bỏ tí công sức nào được.”
“Em chịu trách nhiệm trả tiền thuê nhà là được. Em sửa bản thảo, chẳng phải là kiếm tiền thuê nhà cho chúng ta sao? Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã nhờ người giúp rồi.”
Phí Nghê cười: “Tiền em kiếm chẳng phải tiền của anh sao?” Chỗ tiền kia bản chất vẫn là ông Phương cho Phương Mục Dương, Phương Mục Dương chẳng qua chỉ tìm một lý do để đưa tiền cho cô mà thôi.
“Em nói thế là sai rồi, nếu em không giúp ông già sửa bản thảo, số tiền ấy sẽ thuộc về người khác, bất kể thế nào cũng không nằm trong tay anh. Đương nhiên, nếu em bằng lòng đưa chỗ tiền đó cho anh tiêu thì anh cũng rất sẵn sàng.”
Căn phòng phía tây là phòng tắm, Phương Mục Dương chỉ cho Phí Nghê xem bể tắm mà anh xây: “Cái này là anh làm cho em đấy, em có thích không? Sau này chuyển tới đây rồi, em sẽ không cần phải đến nhà tắm công cộng nữa.” Căn bếp nhỏ bên ngoài cũng đã đổi thành phòng chứa nồi hơi, hai người bọn họ không nấu cơm nhiều, chỉ cần một cái bếp cồn là đủ. Có cái nồi hơi nhỏ này, về sau Phí Nghê sẽ có thể tắm nước nóng mỗi ngày.
“Đây không phải là nhà của chúng ta, chủ nhà cho phép anh tự sửa chữa vậy sao?”
“Anh đã sớm bàn bạc với bọn họ rồi.”
“Thế thì khi nào trả nhà là sẽ nhiều việc lắm nhỉ?”
“Anh đã ký hợp đồng ba năm với họ, em cứ yên tâm ở đi.”
Hiện tại chỉ còn mỗi phòng vẽ tranh là chưa sửa.
“Anh không muốn mở một cái giếng trời trong phòng vẽ à?” Theo những quyển sách mà Phí Nghê đọc, đa phần họa sĩ đều thích một phòng vẽ tranh có giếng trời.
“Cái đấy làm sau cũng được.”
“Có phải là anh hết tiền rồi không?”
“Sao em lại nghĩ như thế?”
“Nếu anh có tiền thì làm gì đến nỗi bỏ ăn tối rồi mười giờ đêm về nhà mới nấu mì ăn? Anh ấy, chẳng bao giờ biết tiêu tiền đúng chỗ gì cả.” Nếu không mua bình phong hoặc là nồi hơi, anh đã có tiền để trang hoàng phòng vẽ tranh rồi.
“Căn nhà này đã giống với ngôi nhà lý tưởng của em chưa?”
Phí Nghê mỉm cười, im lặng. Thật sự là nó đã vượt qua ngôi nhà lý tưởng của cô. Bao nhiêu năm nay cô chỉ muốn có nhà ở, còn hình hài của căn nhà ấy như thế nào, thực ra cô không nghĩ kĩ.
“Anh nói đi, sửa phòng vẽ tranh cần bao nhiêu tiền, bây giờ em đưa anh tiền, anh không được tiêu vào mục đích khác đâu đấy.”
“Lần này chắc chắn anh sẽ nghe em.”
Phí Nghê lúc này vẫn chỉ đi tất trên sàn xi măng, Phương Mục Dương cũng để chân trần, thỉnh thoảng lại giẫm phải chân của cô. Anh giẫm không đau, nhưng rất nhột.
“Anh đừng làm loạn nữa!”
Phương Mục Dương không nghe cô, thi thoảng vẫn giẫm lên chân cô một cái. Phí Nghê bực mình, cũng giẫm lại vào chân anh.
Phương Mục Dương để mặc Phí Nghê làm bậy, nhưng Phí Nghê lại không nỡ giẫm mạnh khiến anh đau, thành ra lại giống như cô đang tán tỉnh anh hơn. Lúc phát hiện ra điểm này, cô không thèm để ý tới anh nữa, toan bước ra ngoài. Song chỉ vừa mới xoay người, Phương Mục Dương đã ôm chầm lấy cô.
“Em cứ xem kĩ lại đi, có gì không hài lòng thì anh sẽ sửa. Anh đã báo với ông già rồi, tối nay chúng ta không về ăn cơm.”
“Em hài lòng mà.” Phí Nghê giẫm hai chân lên chân Phương Mục Dương, ngửa đầu lên nói với anh. “Hôm nay em mời anh ăn cơm tối nhé.”
Hai người bọn họ lại đến quán Nga ngày trước ăn cơm. Phương Mục Dương không hỏi ý kiến Phí Nghê mà trực tiếp gọi lại những món mà họ từng ăn trong lần đầu tiên tới đây.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Phương Mục Dương vẫn luôn nhìn Phí Nghê. Mới đầu Phí Nghê còn nhìn lại anh, xong rồi bị nhìn lâu quá lại đâm ra ngượng. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh đừng nhìn nữa.”
“Em có còn nhớ lần đầu tiên hai ta đến chỗ này không?”
Phí Nghê đương nhiên vẫn nhớ, khi ấy cô vội vàng muốn ăn bữa cơm chia tay với Phương Mục Dương, thầm nghĩ xong bữa cơm này, hai người đều sẽ ai đi đường nấy. Nếu không phải Phương Mục Dương lại đi tìm cô, duyên phận giữa bọn họ sẽ hoàn toàn chấm hết ở đó.
Lần thứ hai tới đây, Phí Nghê đi cùng Diệp Phong, mà Phương Mục Dương thì ngồi ở bàn khác cùng một người khác.
Phương Mục Dương không nhắc tới tình cảnh lần thứ hai tới chỗ này ăn cơm, cũng không đề cập đến tâm trạng của anh khi gặp Phí Nghê hôm ấy. Cả đời này anh chưa từng ghen với ai, nhưng lúc đó anh đã có chút ghen tị ngắn ngủi với người đàn ông ngồi ăn cơm đối diện cô. Phí Nghê không vì lời nói của anh mà tạm dừng việc hẹn hò với người khác. Khi đi ăn cùng người kia, cô cũng sẽ không vì sợ tốn kém mà chẳng ăn chút gì cả. Điều ấy quả thực là cả một sự k1ch thích với anh.
Đương nhiên anh không hề thấy Phí Nghê có gì không tốt, anh đâu thể trông mong cô nảy sinh tình cảm với mình sau khi đã chăm sóc anh suốt thời gian dài như vậy, bỏ cả tiền tiết kiệm vào mà chẳng thu lại được gì. Cho tới bây giờ, anh vẫn không biết nguyên nhân cụ thể khiến Phí Nghê và Diệp Phong chia tay, nhưng anh biết bất kể cái nguyên nhân đó là gì, nó cũng đều chẳng liên quan gì tới anh cả.
Hai người bọn họ rất ăn ý mà không nhắc tới tình cảnh của lần thứ hai gặp nhau tại đây, hôm đó bọn họ thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau, mọi sự truyền lời đều thông qua người phục vụ.
Phí Nghê không nhắc tới là bởi vì cô thật sự không biết nói gì. Khi đến đây cùng Diệp Phong, cô vẫn xem anh ta là đối tượng kết hôn thích hợp nhất mà cô có thể chọn, tuy mẹ Diệp Phong không chào đón cô, nhưng cô đã nghĩ có lẽ anh ta sẽ bằng lòng dọn ra ngoài. Lúc cô biết được Diệp Phong không có ý định rời cha mẹ ra ở riêng, cô liền quyết định kết thúc hẳn với anh ta. Cô cũng không hề có chút lưu luyến gì với đoạn tình cảm đó, cô biết chẳng bao lâu sau Diệp Phong sẽ tìm được đối tượng kết hôn phù hợp với mình. Mà Diệp Phong quả nhiên là đã nhanh chóng tìm được thật, thậm chí anh ta còn cố ý viết một phong thư để giải thích tình trạng yêu đương và hôn nhân của mình với cô.
Khi đọc lá thư ấy, cô đã cảm giác thất bại lớn nhất chính là vợ của Diệp Phong học đại học, còn cô thì không.
Cô không biết yêu một người là thế nào, cô chỉ biết mình không phản cảm với Diệp Phong, thậm chí còn có chút thích, nhưng cái thích ấy chắc chắn cách yêu một khoảng rất xa, mà Diệp Phong đối với cô cũng là như thế. Loại cảm tình như vậy, nếu như thiên thời địa lợi, môn đăng hộ đối thì rất dễ tiến tới hôn nhân, có lẽ còn khiến người ta lầm tưởng rằng đó là một mối tình thế gian hiếm thấy. Thế nhưng trên thực tế, kiểu tình cảm ấy cực kỳ tùy tiện, vừa không đậm sâu, vừa chẳng thể nào kéo dài.
Nhưng đối với cô mà nói, kết hôn vì một mối tình sâu sắc là điều quá ư xa xỉ, còn xa xỉ hơn cả kê đàn dương cầm trong nhà nhỏ hay làm phòng vệ sinh riêng trong nhà đất. Những người như cô, thường không thể nào tiêu xài trên năng lực kinh tế của mình.
Phương Mục Dương gọi một chai rượu, anh chỉ rót một ít vào trong ly của Phí Nghê: “Em dễ say lắm, uống ít thôi.”
“Em muốn uống nhiều với anh, anh cứ rót cho em thêm nữa đi.”
Phương Mục Dương rất khó từ chối Phí Nghê, đặc biệt là khi cô nhìn anh như vậy. Thế nhưng anh cũng không dám để cô uống quá nhiều, chỉ rót thêm một chút chút.
Phí Nghê cụng ly với Phương Mục Dương, cười nói: “Em cảm thấy có thể kết hôn với anh đúng là may mắn của em.”
Lúc này cô thậm chí còn hơi biết ơn Lăng Y, nếu như trước kia người chăm sóc Phương Mục Dương là Lăng Y thì Phương Mục Dương bây giờ đã chẳng có quan hệ gì với cô rồi. Tuy rằng cô từng mắng nhiếc Lăng Y trong lòng không chỉ một lần, mắng cô ta vong ân phụ nghĩa, thậm chí còn không thèm đến thăm anh, nhưng nếu Lăng Y thực sự tới viện thường xuyên, chỉ sợ người Phương Mục Dương muốn cưới sẽ là Lăng Y. Theo như quan điểm của cô, Phương Mục Dương là một người chồng tốt, mà cái tốt này chẳng liên quan gì tới việc kết hôn với ai. Cho dù là anh cưới ai, anh cũng vẫn sẽ là một người chồng tốt.
Phương Mục Dương nói: “Anh cũng cảm thấy mình rất may mắn.”
Phí Nghê uống một hơi cạn ly rượu, nhìn Phương Mục Dương cười, rồi lại với lấy chai rượu, định tự rót thêm cho mình.
Phương Mục Dương nắm lấy tay cô: “Đừng uống nữa.”
“Em vẫn muốn uống mà.”
“Thế thì chúng ta về nhà rồi uống.”
Khi có tí men vào, Phí Nghê hoàn toàn không giống ban nãy. Cô không còn tránh né ánh mắt của Phương Mục Dương nữa mà lại nhìn anh đăm đăm, trong mắt vương vấn ý cười, nét cười đó còn mang theo chút mê hoặc, song đương sự lại không hề phát hiện.
Phương Mục Dương vội vàng dùng tiền Phí Nghê đưa anh thanh toán, sau đó nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi quán ăn.
Khi ngồi sau xe đạp, Phí Nghê cũng không giống bình thường lắm. Lần này cô nắm áo anh rất chặt, chặt như thể sợ anh sẽ bỏ trốn mất vậy.
Khuôn mặt của cô dính sát vào lưng Phương Mục Dương. Hai mắt của cô nhắm nghiền, hoàn toàn lơ đi ánh trăng vằng vặc.
“Phương Mục Dương, chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi.”
“Tổng cộng là bốn trăm hai mốt ngày.”
Phí Nghê sửng sốt, nhẩm tính trong đầu một chút, phát hiện Phương Mục Dương nói không sai.
“Không ngờ anh còn học giỏi Toán đến thế.”
Phương Mục Dương không đáp lại, cũng không biết là phủ nhận hay chấp nhận lời khen của cô.
Trước kia, bất kể Phí Nghê có thân mật với Phương Mục Dương trong phòng ngủ như thế nào thì khi ở ngoài bọn họ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Thế nhưng hôm nay lại khác, hai người ôm nhau lên tầng. Tới cửa nhà rồi, Phương Mục Dương bỏ tay của Phí Nghê trên vai anh xuống, để cô vào trong nhà trước: “Ông già đang ngồi ngoài phòng khách đấy.” Đây chính là sự bất tiện khi sống cùng với phụ huynh, Phương Mục Dương biết một khi hoàn toàn tỉnh táo, Phí Nghê sẽ hối hận vì không làm tròn vai một người con dâu đoan trang đứng đắn trước mặt cha chồng. Bởi vậy, anh không thể không suy nghĩ thay cô.
Ông Phương quả nhiên đang đọc sách ngoài phòng khách. Phương Mục Dương và Phí Nghê cùng cất tiếng chào cha, sau đó bọn họ nối nhau trở về phòng mình.
Tới phòng ngủ rồi, Phương Mục Dương thậm chí còn chưa kéo rèm mà đã hôn lên môi cô, vừa hôn vừa dẫn cô đến mép giường.
Phí Nghê một mặt ngoan ngoãn hôn lại anh, mặt khác lại náo loạn đòi uống rượu.
“Chúng ta uống thêm chút nữa được không?”
Phương Mục Dương không biết tại sao một người tửu lượng kém như Phí Nghê mà lại nghiện rượu tới thế.
Anh đành đi lấy hai cái ly, lần lượt rót rượu vào từng cái một. Rượu trong ly của Phí Nghê rõ ràng ít hơn một chút.
Phí Nghê quơ quơ ly rượu của mình: “Hai chúng ta uống rượu giao bôi được không? Em nghe nói ai kết hôn cũng uống cả, chúng ta đã kết hôn lâu như thế, có phải cũng nên uống một lần không?”
Phí Nghê đưa ly rượu của mình tới bên môi Phương Mục Dương, Phương Mục Dương lại rót rượu từ ly của mình sang chiếc ly Phí Nghê cầm.
“Cái đồ gian trá!”
“Nếu uống nhiều quá người khó chịu chính là em.”
Phí Nghê hớp từng hớp rượu trong ly của Phương Mục Dương, uống hết vẫn thấy thòm thèm: “Anh rót thêm cho em chút nữa đi.”
Phương Mục Dương nhấp một ngụm rượu, đưa một chút qua miệng của Phí Nghê. Phí Nghê ôm lấy Phương Mục Dương, lục tìm rượu trong miệng anh, vẫn luôn cảm thấy mình có thể uống nhiều hơn nữa.
Hình như nhận ra cô cắn đau Phương Mục Dương, nụ hôn tiếp theo của Phí Nghê trở nên dịu êm hơn hẳn: “Anh không đau chứ?”
Lời say là lời thật.
Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Sao ngày trước em lại đến bệnh viện chăm sóc anh?”
“Em đọc được một tin tức trên báo, cái tin ấy nói là có một cô nữ công nhân kiên trì chăm sóc một công nhân trẻ cùng xưởng, sau đó được bình bầu tiên tiến, được vào đại học…” Cô quá mong vào đại học, vậy nên tất cả biện pháp có thể thử cô đều thử, cho dù tỉ lệ thành công không cao. Để được học đại học, cô quyết định đi chăm sóc anh. Sở dĩ cô lựa chọn anh chứ không lựa chọn người khác là bởi trong số những người vì cứu người mà bị thương mà lại không có người nhà ở bên như anh, cô chỉ quen mỗi mình anh.
Đáp án này không nằm ngoài dự liệu của Phương Mục Dương, anh cũng hoàn toàn không bởi vậy mà thất vọng.
“Cuối cùng vẫn không được vào đại học, em có thấy thất vọng không?”
“Cho em uống chút nữa đi…”
Phương Mục Dương biết, cô thực sự rất thất vọng.
“Lúc ấy có phải em cũng hối hận vì đã chăm sóc anh không?”
Phí Nghê lắc đầu: “Nếu như không làm em mới hối hận, cho dù xác suất chỉ có một phần mười thôi, em cũng phải thử một lần.”
Từ trước đến nay cô vẫn luôn biết cơ hội học đại học không thề cao, nhưng nếu không thử thì cô sẽ không cam lòng, rất không cam lòng. Bất kể kết quả thế nào, cô cũng nhất định phải thử. Cho dù thử xong kết quả không được như ý, cô cũng hoàn toàn chấp nhận.
“Thế bây giờ em có cảm thấy lấy anh cũng khá tốt không?”
Phí Nghê phì cười, lại quay ra nhìn chai rượu: “Chúng ta uống thêm chút đi, cái hồi kết hôn vẫn còn chưa mời ai uống rượu mừng nữa, rượu hôm nay cứ tính là rượu mừng nhé.”
Phương Mục Dương tự mình uống hết rượu mừng của hai người họ, Phí Nghê chỉ có thể đi cướp đoạt từ miệng anh.
Hôm nay Phí Nghê đặc biệt chủ động so với mọi ngày, nhưng mà chưa được bao lâu thì cô đã ngủ thiếp đi. Khi say rượu cô cũng không giống người khác, chỉ đơn thuần chìm vào giấc ngủ, không hề huyên tha huyên thuyên, hoàn toàn tĩnh lặng.
Phương Mục Dương đỡ cô lên giường, giúp cô tháo giày tháo tất.
Trong cơn mơ, Phí Nghê nghe thấy Phương Mục Dương nói: “Phí Nghê, khi em còn thắt hai cái bím tóc nhỏ, đeo cặp sách hoa cầm vỉ đập ruồi, thì anh đã thích em rồi.”
Phí Nghê đương nhiên không tin, nếu hồi ấy anh thích cô, sao có thể cho cô leo cây, lại còn đưa vòng tay cô tết cho Lăng Y nữa. Nhưng cô không hề nói ra, nếu Phương Mục Dương đã quên chuyện trước kia mình thích người khác, sao cô phải mất công nhắc nhở anh chứ.
/112
|