Người đàn ông đi đầu, cũng khẽ gật đầu xem như đã biết, rồi thẳng lưng đi về phía trước. khi đi cách xa một đoạn, người phía sau anh ta mới tiến lên đi gần anh:
- Tổng giám đốc, cô gái vừa rồi hình như không nhận ra anh.
Anh ta không có phản ứng lại, mà vẫn đi tiếp. Người này là tổng giám đốc Lâm Phong trong truyền thuyết của tập đoàn Kỳ Phong, người gặp người thích, vậy mà khi đối mặt với ánh mắt của cô gái đó, anh chỉ thấy sự bối rối do chột dạ, chứ không phải sự kích thích vì ngưỡng mộ, rõ ràng cô không biết anh. Cô ấy khẳng định là nhân viên của công ty anh nhưng lại không biết tới tổng giám đốc của mình, cũng thật đặc biệt đi, mà hình như tên của cô là Hà Phương, anh khẽ tự ghi nhớ cái tên này.
Nhốt mình trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh, co người lại như tư thế của em bé sơ sinh trong bụng mẹ, lúc này đây cô muốn thu mình lại, hạn chế phần nào sự hiện hữu của bản thân. Thế giới này thật rộng lớn, rời xa sự bảo bọc yêu thương của gia đình, cô cũng chỉ như hạt bụi nhỏ nhoi giữa sa mạc rộng lớn, tự mình đương đầu và tự mình vượt qua nếu như muốn tồn tại. Cảm giác lạc lõng này khiến cô rất khó chịu.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói điệu đà có chút quen thuộc.
- Cậu biết Hà Phương của phòng kinh doanh bên bất động sản chứ ? Nghe đồn chị ta là les đó.
Người đi cùng thốt lên tràn đầy kích thích:
- Không đùa chứ, tớ nghĩ chỉ có gay mới thịnh hành, chứ les thì chưa từng được diện kiến nha.
- Cậu không thấy rằng, chị ta từng ấy tuổi rồi mà bạn trai cũng không có, trước giờ đồng nghiệp giới thiệu không ít đối tượng gặp mặt, nhưng chị ta đều trốn tránh, ở công ty chị ta cũng chỉ thân cận với phụ nữ, có khi nào thấy chị ta gần gũi với đàn ông đâu. Cậu nói thử xem, chị ta không phải mắc bệnh khó nói thì là gì đây.
Giọng nói đáng ghét này cô nhận ra, không ai khác trừ Mai Ly, cô nàng vẫn luôn có hiềm khích với cô. Vậy ra người tung tin đồn thất thiệt đó là cô ta, chả phải chỉ vì một tên đàn ông xấu xa thôi sao, lại đi ghen ghét chọc phá cô hết lần này tới lần khác. Vừa hay đúng lúc cô đang cần phải phát tiết, mở cửa đi ra khiến hai cô gái giật mình quay lại, nhận ra cô, họ có chút e ngại. Cô lạnh mặt đối mặt trực diện với Mai Ly, từng bước từng bước hướng cô ta mà thu dần khoảng cách. Cô ta trong tâm có quỷ hơi quýnh quáng lùi lại phía sau, cho tới khi bị dồn áp sát vào bồn rửa tay, cô ta lớn tiếng cố át đi sự hoảng loạn trong lòng:
- Chị định làm gì?
Khẽ liếc khinh bỉ, cô vờ đưa tay lên cằm cô ta, cô nàng ánh mắt thất kinh vội tránh né, cô liền cười mỉa mai, đứng dịch sang bên cạnh rửa tay:
- Xin lỗi nhé, tôi nếu có thích phụ nữ đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tìm loại người chuyên thích thọc gậy bánh xe, ngồi lê đôi mách, bịa chuyện hại người như cô.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ rõ thái độ, lập trường trước Mai Ly, cô có phần hối hận bởi mình không làm điều này trước đó, để cô ta được đà lấn lướt, thật không ngờ mắng người lại sảng khoái như vậy. Không ngờ bị mắng té tát như vậy, mặc dù rất tức giận nhưng Mai Ly không dám chối cãi, vùng vằng cầm túi xách đi ra ngoài, cô bạn kia cũng mau lẹ tránh xa, sợ Hà Phương lại trút giận lên mình.
Hà Phương đưa tay, tạt nước lên mặt, dòng nước mát lạnh, khiến cô thấy tỉnh táo phần nào, đã nhiều lần cô muốn làm rõ hiểu lầm với Mai Ly, vì một gã đàn ông không xứng đáng mà trút oán giận lên đầu cô, cô thật sự rất oan uổng đi, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, nếu cô ta không biết sửa sai, cô cũng không cần thiết phải nể mặt
- Tổng giám đốc, cô gái vừa rồi hình như không nhận ra anh.
Anh ta không có phản ứng lại, mà vẫn đi tiếp. Người này là tổng giám đốc Lâm Phong trong truyền thuyết của tập đoàn Kỳ Phong, người gặp người thích, vậy mà khi đối mặt với ánh mắt của cô gái đó, anh chỉ thấy sự bối rối do chột dạ, chứ không phải sự kích thích vì ngưỡng mộ, rõ ràng cô không biết anh. Cô ấy khẳng định là nhân viên của công ty anh nhưng lại không biết tới tổng giám đốc của mình, cũng thật đặc biệt đi, mà hình như tên của cô là Hà Phương, anh khẽ tự ghi nhớ cái tên này.
Nhốt mình trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh, co người lại như tư thế của em bé sơ sinh trong bụng mẹ, lúc này đây cô muốn thu mình lại, hạn chế phần nào sự hiện hữu của bản thân. Thế giới này thật rộng lớn, rời xa sự bảo bọc yêu thương của gia đình, cô cũng chỉ như hạt bụi nhỏ nhoi giữa sa mạc rộng lớn, tự mình đương đầu và tự mình vượt qua nếu như muốn tồn tại. Cảm giác lạc lõng này khiến cô rất khó chịu.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói điệu đà có chút quen thuộc.
- Cậu biết Hà Phương của phòng kinh doanh bên bất động sản chứ ? Nghe đồn chị ta là les đó.
Người đi cùng thốt lên tràn đầy kích thích:
- Không đùa chứ, tớ nghĩ chỉ có gay mới thịnh hành, chứ les thì chưa từng được diện kiến nha.
- Cậu không thấy rằng, chị ta từng ấy tuổi rồi mà bạn trai cũng không có, trước giờ đồng nghiệp giới thiệu không ít đối tượng gặp mặt, nhưng chị ta đều trốn tránh, ở công ty chị ta cũng chỉ thân cận với phụ nữ, có khi nào thấy chị ta gần gũi với đàn ông đâu. Cậu nói thử xem, chị ta không phải mắc bệnh khó nói thì là gì đây.
Giọng nói đáng ghét này cô nhận ra, không ai khác trừ Mai Ly, cô nàng vẫn luôn có hiềm khích với cô. Vậy ra người tung tin đồn thất thiệt đó là cô ta, chả phải chỉ vì một tên đàn ông xấu xa thôi sao, lại đi ghen ghét chọc phá cô hết lần này tới lần khác. Vừa hay đúng lúc cô đang cần phải phát tiết, mở cửa đi ra khiến hai cô gái giật mình quay lại, nhận ra cô, họ có chút e ngại. Cô lạnh mặt đối mặt trực diện với Mai Ly, từng bước từng bước hướng cô ta mà thu dần khoảng cách. Cô ta trong tâm có quỷ hơi quýnh quáng lùi lại phía sau, cho tới khi bị dồn áp sát vào bồn rửa tay, cô ta lớn tiếng cố át đi sự hoảng loạn trong lòng:
- Chị định làm gì?
Khẽ liếc khinh bỉ, cô vờ đưa tay lên cằm cô ta, cô nàng ánh mắt thất kinh vội tránh né, cô liền cười mỉa mai, đứng dịch sang bên cạnh rửa tay:
- Xin lỗi nhé, tôi nếu có thích phụ nữ đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tìm loại người chuyên thích thọc gậy bánh xe, ngồi lê đôi mách, bịa chuyện hại người như cô.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ rõ thái độ, lập trường trước Mai Ly, cô có phần hối hận bởi mình không làm điều này trước đó, để cô ta được đà lấn lướt, thật không ngờ mắng người lại sảng khoái như vậy. Không ngờ bị mắng té tát như vậy, mặc dù rất tức giận nhưng Mai Ly không dám chối cãi, vùng vằng cầm túi xách đi ra ngoài, cô bạn kia cũng mau lẹ tránh xa, sợ Hà Phương lại trút giận lên mình.
Hà Phương đưa tay, tạt nước lên mặt, dòng nước mát lạnh, khiến cô thấy tỉnh táo phần nào, đã nhiều lần cô muốn làm rõ hiểu lầm với Mai Ly, vì một gã đàn ông không xứng đáng mà trút oán giận lên đầu cô, cô thật sự rất oan uổng đi, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, nếu cô ta không biết sửa sai, cô cũng không cần thiết phải nể mặt
/101
|