Sáng hôm sau, khi vừa bước chân tới văn phòng làm việc, Ái Vy đã tới ngồi bên cô vồn vã hỏi thăm lí do ngày hôm qua cô nghỉ làm, đồng thời cũng thông báo với cô một tin giật gân, đó là Tuấn Kiệt của phòng nhân sự bị sa thải. Ngày hôm qua anh ta tới công ty dọn đồ với khuôn mặt bầm dập rất thảm hại. Còn có, cô nàng Mai Ly bật khóc nức nở khi biết tin. Suy nghĩ lúc bấy giờ của cô chỉ là, đáng đời anh ta, khi nhớ lại những gì anh ta đã làm với cô, cô khẽ rùng mình ghê tởm. Lại nhớ mang máng, dường như trước lúc cô ngất đi có ai đó đã tới kịp thời giải thoát cho cô khỏi Tuấn Kiệt. Phải chăng là Tuấn Vũ. Khuôn mặt đăm chiêu suy ngẫm, có lẽ khi nào đó cô phải hỏi rõ anh.
Giữa giờ làm cô nhận được điện thoại hẹn đi ăn trưa cùng Lê Minh, Ái Vy cũng được mời cùng đi nên cô thoải mái mà đồng ý. Ngày hôm nay, Lê Minh mặc áo phông trắng, chiếc quần jeans, phong thái trẻ trung, khuôn mặt anh rất sáng, nụ cười hiền thường trực trên khóe môi. Đặc biệt những lúc đối mặt với Hà Phương, anh lại tỏ ra lúng túng trông đến là buồn cười. Anh đi xe Mercedes đen tới đón cô và Ái Vy tới nhà hàng gần tòa nhà công ty cô, cùng dùng bữa.
Lúc ba người tươi cười đi vào cửa nhà hàng, bỗng Ái Vy đưa tay giật giật tay áo cô, Hà Phương ngạc nhiên quay ra tính hỏi cô ấy có chuyện gì thì thấy cô ấy đưa mắt ra hiệu nhìn về phía trước. Cô thắc mắc nhìn theo liền trông thấy Tuấn Vũ đang mỉm cười câu hồn tiến lại phía họ. Điều khiến cô phải nhíu mày đó là bên cạnh anh là một nữ giai nhân tuyệt sắc, ngay tới cô là con gái mà còn bị choáng ngợp mà trầm trồ khen ngợi, và ngắm nhìn cô nàng không rời mắt. Tay của cô gái khoác lấy tay anh rất thân thiết, cả người cô ta dán sát vào anh, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt, cô nhớ là anh dường như không có thói quen gần gũi với người khác, điều này thật đáng để tâm. Hai người họ sánh bước bên nhau thật nổi bật, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người quanh đó. Chả mấy chốc cả hai đã đứng trước mặt ba người bọn cô. Ái Vy có chút kích động khi được đối mặt trực diện với người đàn ông cô ấy hằng ngưỡng mộ từ lâu:
- Tổng giám đốc Trần Tuấn Vũ. . .chào anh
Tuấn Vũ gật đầu xem như chào hỏi. Người đẹp bên cạnh anh thấy thế liền quay sang anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào mê đắm lòng người:
- Vũ, người quen của anh sao?
Anh lại gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Hà Phương lúc này khẽ lóe lên chút tinh ranh, anh nói:
- Em giới thiệu bạn của em đi.
Hà Phương cũng không thôi dán mắt vào cánh tay kết hợp của hai người họ, lúc nghe anh nói vậy mới thanh tỉnh, nhẹ giọng giới thiệu:
- Cô ấy là Ái Vy, đồng nghiệp của em.
Anh đưa tay ra lịch thiệp bắt tay chào hỏi cô ấy, cô lại hướng Lê Minh nói tiếp:
- Anh ấy là Lê Minh – ân nhân của em, nếu không có anh ấy, em đã bị chậu hoa rơi vào người gây thương tích.
Trong mắt anh chợt lóe lên tia dao động trước thông tin vừa nhận được, lời nói đầy ý trách móc:
- Em chưa từng nói về chuyện này.
Cô xét thấy vấn đề này để sau có cơ hội sẽ giải thích rõ với anh, còn hiện tại chỉ khẽ cười trừ. Tuấn Vũ thôi không bắt bẻ cô nữa, bắt tay Lê Minh. Hai người đàn ông mỉm cười lịch thiệp đối mặt với nhau, đồng thời cũng ngầm đánh giá nhau, đặc biệt điều quan tâm chung của họ đó là địa vị của đối phương trong lòng cô? Bởi vì rất rõ có thể thấy được cả hai cùng có cảm tình với Hà Phương.
Giữa giờ làm cô nhận được điện thoại hẹn đi ăn trưa cùng Lê Minh, Ái Vy cũng được mời cùng đi nên cô thoải mái mà đồng ý. Ngày hôm nay, Lê Minh mặc áo phông trắng, chiếc quần jeans, phong thái trẻ trung, khuôn mặt anh rất sáng, nụ cười hiền thường trực trên khóe môi. Đặc biệt những lúc đối mặt với Hà Phương, anh lại tỏ ra lúng túng trông đến là buồn cười. Anh đi xe Mercedes đen tới đón cô và Ái Vy tới nhà hàng gần tòa nhà công ty cô, cùng dùng bữa.
Lúc ba người tươi cười đi vào cửa nhà hàng, bỗng Ái Vy đưa tay giật giật tay áo cô, Hà Phương ngạc nhiên quay ra tính hỏi cô ấy có chuyện gì thì thấy cô ấy đưa mắt ra hiệu nhìn về phía trước. Cô thắc mắc nhìn theo liền trông thấy Tuấn Vũ đang mỉm cười câu hồn tiến lại phía họ. Điều khiến cô phải nhíu mày đó là bên cạnh anh là một nữ giai nhân tuyệt sắc, ngay tới cô là con gái mà còn bị choáng ngợp mà trầm trồ khen ngợi, và ngắm nhìn cô nàng không rời mắt. Tay của cô gái khoác lấy tay anh rất thân thiết, cả người cô ta dán sát vào anh, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt, cô nhớ là anh dường như không có thói quen gần gũi với người khác, điều này thật đáng để tâm. Hai người họ sánh bước bên nhau thật nổi bật, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người quanh đó. Chả mấy chốc cả hai đã đứng trước mặt ba người bọn cô. Ái Vy có chút kích động khi được đối mặt trực diện với người đàn ông cô ấy hằng ngưỡng mộ từ lâu:
- Tổng giám đốc Trần Tuấn Vũ. . .chào anh
Tuấn Vũ gật đầu xem như chào hỏi. Người đẹp bên cạnh anh thấy thế liền quay sang anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào mê đắm lòng người:
- Vũ, người quen của anh sao?
Anh lại gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Hà Phương lúc này khẽ lóe lên chút tinh ranh, anh nói:
- Em giới thiệu bạn của em đi.
Hà Phương cũng không thôi dán mắt vào cánh tay kết hợp của hai người họ, lúc nghe anh nói vậy mới thanh tỉnh, nhẹ giọng giới thiệu:
- Cô ấy là Ái Vy, đồng nghiệp của em.
Anh đưa tay ra lịch thiệp bắt tay chào hỏi cô ấy, cô lại hướng Lê Minh nói tiếp:
- Anh ấy là Lê Minh – ân nhân của em, nếu không có anh ấy, em đã bị chậu hoa rơi vào người gây thương tích.
Trong mắt anh chợt lóe lên tia dao động trước thông tin vừa nhận được, lời nói đầy ý trách móc:
- Em chưa từng nói về chuyện này.
Cô xét thấy vấn đề này để sau có cơ hội sẽ giải thích rõ với anh, còn hiện tại chỉ khẽ cười trừ. Tuấn Vũ thôi không bắt bẻ cô nữa, bắt tay Lê Minh. Hai người đàn ông mỉm cười lịch thiệp đối mặt với nhau, đồng thời cũng ngầm đánh giá nhau, đặc biệt điều quan tâm chung của họ đó là địa vị của đối phương trong lòng cô? Bởi vì rất rõ có thể thấy được cả hai cùng có cảm tình với Hà Phương.
/101
|