edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Đêm hôm đó thính giác của tôi đột nhiên mẫn cảm khác thường. Tiếng gáy khe khẽ của Thái Nhiên nằm ngủ cách vách cứ liên tục, không ngừng truyền vào tai tôi, nghe như những tiếng thở dài.
Nửa đêm trời mưa, từng giọt mưa rơi tí tách mãi bên cửa sổ thủy tinh, gió ùa vào song cửa chưa khép đập vào phát ra tiếng loảng xoảng. Tôi khoác áo, mò mẫm từng bước trong bóng đêm, khép cửa sổ lại. Nhìn ra xa bên ngoài chỉ còn là một mảnh tiêu điều.
Thái Nhiên không biết gì vẫn vô tư ngủ, đèn đường rọi qua cửa chiếu lên gương mặt ngây thơ như trẻ con trong lúc ngủ của cậu ta. Tôi lẳng lặng đứng ở bên giường của Thái Nhiên, quan sát một cách chăm chú. Ngủ say như thế, chắc là mệt lắm rồi đây.
Cậu ta hình như mơ thấy chuyện không vui, gương mặt nhăn nhó, bĩu môi, cuộn tròn người lại, trốn sâu vào trong tấm chăn bông. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt có ý nghĩ muốn hôn lên đôi má ấy. Tôi thở dài, nhẹ nhàng đặt cánh tay đang để ở bên ngoài của cậu ta vào trong chăn, khép cửa lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi đã thấy những tia nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng bỗng nhiên trở nên sáng rực. Khắp nơi tràn ngập mùi thơm của hoa quế. Thái Nhiên không ở trong phòng chắc là đã ra ngoài chạy bộ rồi. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng tinh tươm trên bàn cho tôi, trứng ốp – la và sữa vẫn còn đang nóng hổi, ngồi xuống là có thể ăn được ngay. Không bao lâu sau Thái Nhiên quay trở lại, trên tay còn cầm một nhành hoa quế màu vàng nhạt. Cậu ta cực kì đắc ý, nâng nhành hoa lên trước mặt tôi giống như đang dâng lên một vật quý. Tôi nhanh tay vồ lấy.
“Thực sự là không có một chút ý thức xã hội nào hết mà”.
Tôi nói: “Chắc là chưa bị chú bảo vệ nhìn thấy chứ gì, nếu không thì cậu đã bị đuổi theo, rồi bắt nộp tiền phạt đấy”.
“Sao lại như thế được!”, cậu ta nói: “Mấy cây hoa quế trong vườn đều đã nở hoa hết rồi, em chỉ bẻ có một cành thì sợ gì chứ”.
Nói cũng phải! Tôi bước ra ban công vươn người nhìn xuống dưới. Một màu xanh thẳm trải dài cứ như muốn giấu đi cái sắc hoa màu vàng đang nở rộ trong nó, mấy cành hoa mai cũng chẳng chịu thua kém, chúng cũng đang ẩn hiện, nhẹ nhàng khoe sắc trong khu nhà nhỏ.
Tôi hít thở thật sâu.
Chúng tôi đến đài truyền hình để quay tiết mục giải trí. Cuộc sống vốn bận rộn như vậy đấy. Thời gian trôi nhanh nên con người cũng phải sống một cách vội vàng, họ vốn không có nhiều những khoảng lặng để có thể chất vấn bản thân nên phiền não cũng ít đi.
Lúc quay phim, MC có hỏi Thái Nhiên: “Cậu thích làm gì khi ở nhà?”.
Thái Nhiên trả lời: “Nấu ăn, đọc sách”.
“A! Thái Nhiên là một chàng trai thích công việc nội trợ”.
Câu kết luận này làm cho cô ta cười đến run cả người: “Có bao giờ nấu cho bạn gái ăn chưa?”.
Thái Nhiên rất chuyên nghiệp, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười nói: “Chờ cho đến khi tôi có bạn gái rồi sẽ tự động nấu cho cô ấy ăn”.
Nữ MC che miệng cười: “Không ngờ chủ đề của chúng ta đã bị chuyển sang một chủ đề khác chỉ bằng một câu hỏi. Cậu đã từng có bạn gái chưa?”.
Thái Nhiên lúng túng nói: “Thực ra duyên phận của tôi vẫn chưa tới”.
Cậu ta lặng lẽ nhìn về phía tôi. Tôi đã sớm viết câu trả lời lên một tấm bảng, giơ lên: “Nói về công việc đóng phim”. Cậu ta liền bổ sung thêm một câu: “Công việc đóng phim cũng rất bận rộn nên tôi hầu như không có thời gian đi làm quen với các cô gái”.
MC nhanh chóng tiếp lời cậu ta, nói: “Nghe nói bộ phim tiếp theo của đạo diễn Trương Mạn Quân sẽ do cậu và Dương Diệc Mẫn thủ vai chính. Dương Diệc mẫn là một cái tên vẫn còn khá xa lạ với người xem, cậu có thể giới thiệu một chút về cô ấy với khán giả không?”.
Cậu ta vui vẻ cười: “Dương Diệc Mẫn tuy còn trẻ nhưng làm việc thực sự rất chuyên nghiệp, chăm chỉ. Trong khi nghỉ giải lao, tôi và cô ấy vẫn thường tập luyện chung với nhau”.
Người dẫn chương trình sắc bén nói: “Nghe như thế thì hình như trong bộ phim lần này chỉ có hai người đóng chung với nhau thôi”.
Mọi người cười ồ lên.
Hôm sau, báo chí đưa tin, giật mấy cái tít thật lớn “Thái Nhiên rất có cảm tình với Dương Diệc Mẫn”, “Lính mới của Trương Mạn Quân đang được đánh giá rất cao”.
Người quản lí của Dương Diệc Mẫn đến hỏi tôi: “Diệc Mẫn muốn có một cuộc hẹn với Thái Nhiên bên chị, không biết có được không?”.
“A!”, tôi ngây người một lát: “Tôi thì không có vấn đề gì, hỏi Thái Nhiên ấy, nếu được là được thôi”.
“Cảm ơn!”, cô ấy lập tức chạy đi nói cho Dương Diệc Mẫn biết.
Cô nàng đó thực ra là đang trốn ở ngay bức tường sát vách, nghe được tin đó vui sướng đến mức nhảy cẫng lên mặc kệ cho mọi người nhìn mình. Thực ra thì ai lại nỡ từ chối lời đề nghị của một cô gái có nụ cười xinh xắn, đáng yêu đến thế chứ.
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của tôi reo lên, là Thái An gọi. Hôm qua Thái Nhiên không về nhà, tôi nghĩ là cũng nên báo cho gia đình cậu ta một tiếng nên có gọi về.
Thái An lúng túng nói: “Chị Mộc Liên …”.
Tôi nhìn qua, thấy Thái Nhiên đang nói chuyện với Dương Diệc Mẫn.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì?”.
“Em có thể gặp chị không?”, giọng nói của cậu ta nghe rất đáng thương.
Tôi thở dài, cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết với tình đầu, sao lại phải khắt khe với cậu ta quá. Tôi nói: “Chiều nay, ba giờ hơn tại quán của mẹ cậu”.
Nhưng lúc tôi đến đó không thấy Thái An đâu mà chỉ gặp một cô gái. Tôi cũng tự đoán ra được cô ấy là ai.
Cô bé đó cũng không đẹp như tôi tưởng tượng, mặc áo sơ – mi cùng quần jean, trông hơi gầy. Chỉ có đôi mắt là rất đẹp, rất sâu sắc, trông qua thực sáng sủa, thông minh. Cô bé ấy khá lễ phép, vừa thấy tôi là lập tức đứng dậy, đợi tôi ngồi xuống xong mới dám ngồi. Sau đó cũng không vội vàng bắt chuyện mà lôi một cái phong bì ra để trước mặt tôi.
Tôi không nhìn, hỏi con bé: “Sao không cầm? Gia đình em không phải đang rất khó khăn à?”.
“Nhưng mà anh hai của Thái An …”.
“Cậu ta không phải vì tiền mà tức giận”.
Cô bé ấy dùng đôi mắt to tròn, đen láy của mình nhìn tôi chăm chú, cứ như là có rất nhiều điều muốn kể cho tôi nghe nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu ngắn gọn: “Thái An cũng hy vọng là có thể tự mình giúp đỡ em mà không cần phải nhờ cậy vào ai cả nên số tiền này em không thể nhận”.
Tôi hỏi: “Em tên gì?”.
“Tống Gia Ninh”.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì?”.
“Anh hai đánh nhau với người ta, gây chấn thương một mắt của họ nên họ đòi phải bồi thường tiền”.
Tôi đẩy phong bì về chỗ cũ: “Có đôi khi cũng chỉ vì một chút việc nhỏ mà có thể đẩy con người ta đến bước đường cùng. Số tiền này em cầm lấy đi, nếu không đủ thì nói với chị”.
“Mộc tiểu thư”, ánh mắt cô bé tràn đầy kinh ngạc: “Chị tin những gì em nói sao?”.
“Chị tin tưởng Thái An”, tôi nói.
“Thái An nói đúng, chị thực sự rất tốt”.
“Chị chỉ đang nghĩ cho anh trai của Thái An thôi. Tình cảm anh em của bọn họ sâu nặng đến thế, nhưng ngày hôm qua cũng chỉ vì em mà trở mặt. Anh của cậu ta buồn lắm”.
Cô bé ấy cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Đúng rồi, nếu thấy thằng nhóc kia thì nói nó đến nhà của tôi chút xem sao, nếu được thì cúi đầu nhận lỗi với anh mình luôn đi. Cậu ta cứ một ngày chưa biết hối cải thì anh trai của cậu ta sẽ còn một ngày buồn bã, ảnh hưởng đến công việc. Ngày mốt là chúng tôi phải lên núi Hạc quay ngoại cảnh rồi, chắc nửa tháng cũng không về đâu. Nói cậu ta nhanh nhanh lên!”.
“Chị Liên!”, Thái An rốt cuộc cũng từ toilet chạy vọt ra. Thấy cậu ta ra người bạn gái họ Tống nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào tôi, xoay người rời đi.
Thái An tính tình lỗ mãng thế mà làm quen bạn gái lại vô cùng thận trọng.
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi đi, vừa hay chị cũng có chuyện cần nói với em. Anh hai em định chuyển nhà”.
Cậu ta nhảy dựng lên.
“Đừng hiểu lầm, chị tìm căn hộ cho cậu ta cũng được một thời gian rồi, đây vốn là kế hoạch đã được bàn bạc từ trước. Cái này là vì lo cho việc làm của cậu ấy. Dù sao thì phóng viên cũng hay đến sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người trong gia đình”.
“Vậy mà em còn gây rắc rối”.
“Em có biết là anh trai em vì chuyện đó mà buồn lắm không? Chị không dám nói Thái Nhiên làm tất cả là vì em nhưng ít ra cậu ta vẫn luôn đặt mọi người trong gia đình của mình lên trên hết. Lúc cậu ta ở studio làm diễn viên đóng thế em đã từng đến xem nó như thế nào chưa? Trời mưa thì to, cậu ta cứ phải giãy dụa giữa con đường lầy lội đó, đạo diễn chỉ cần hô lên một tiếng thôi, là mọi người lại tất bật chuyển sang cảnh quay khác, chẳng còn ai chú ý đến Thái Nhiên nữa, cậu ta dù bị thương cũng vẫn phải tự mình bò dậy từ vũng nước.
“Chị Liên”, cậu ta đỏ mặt: “Chỉ vì lúc đó em nhất thời nóng nảy”.
“Nếu em không nghĩ thế sao có thể nói những câu như vậy?”, tôi lại tiếp tục giáo huấn cậu ta: “Em có bất mãn với anh trai của mình nhưng dù sao thì hai người cũng đều là người một nhà. Anh trai em đã phải chịu khổ cực nhiều lắm rồi, em phải biết thương anh ấy chứ. Anh của em được như ngày hôm nay không phải là chuyện dễ dàng gì. Em thực sự đã làm cho Thái Nhiên thất vọng nhiều lắm đấy”.
Thái An sắp khóc đến nơi rồi. Tôi ngồi bắt chéo chân trước mặt cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, trên tay còn cầm một điếu thuốc. Người không biết nhìn vào, còn tưởng tôi lớn già đầu mà đi ăn hiếp một một chàng trai trẻ đáng thương.
Cuối cùng tôi bật cười: “Đừng làm ra vẻ như sắp bị ăn thịt thế”.
“Chị mắng xong rồi sao?”, cậu ta ngẩng đầu lên, sợ hãi nói.
“Chị mắng cậu khi nào hả tam thiếu gia?”, tôi ở trên bàn khẽ lay cậu ta: “Nếu không phải nhìn anh cậu suốt ngày ủ rũ, không vui chị đây cũng chẳng quan tâm đến chuyện mất tiền mất bạc trong nhà cậu đâu”.
“Chị Liên chỉ mạnh miệng vậy thôi”, cậu ta thấy tôi nguôi giận rồi, lập tức cười làm lành : “Chị không những lo lắng cho công việc của anh hai em lại còn quan tâm, sắp xếp mọi việc trong nhà cực kì thỏa đáng. Lần trước là giúp em chuyển trường, bây giờ còn giúp mẹ em mở quán. Chị dâu tương lai của em chắc cũng không lo lắng chu toàn được như chị”.
“Vô nghĩa, nhà ai mà chẳng chọn con dâu có tiền lương cao chứ?”,
Cậu ta cười hì hì, gương mặt nịnh nọt trông rất đáng yêu, nó làm tôi nghĩ ngay đến gương mặt đẹp trai của Thái Nhiên.
Hôm đó Thái Nhiên nhận được điện thoại của chị Tú gọi về nhà ăn cơm chiều, lúc trở về sắc mặt tốt hơn, vui vẻ hơn buổi sáng rất nhiều, nhảy ngay vào nhà bếp, vừa huýt sáo vừa nấu bữa ăn khuya. Người cao như vậy lại mang cái tạp dề HELLO KITTY của tôi, hồ hởi làm việc cứ như một chú ong thợ.
Tôi tựa vào cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn cậu ta đang bận rộn chân tay, cậu ta tung tăng xoay đông xoay tây cứ như một đứa trẻ, đem chén bát, nồi niêu, muỗng nĩa khuấy động vang lên. Có cậu ta ở chung, gian nhà trọ của tôi trong nháy mắt bỗng nhiên tràn đầy hương vị của một gia đình.
Tôi nói: “Cậu phải cắt tóc đi, cậu vào vai một người lính mà”.
“Chẳng phải sẽ mát mẻ, dễ chịu hơn rất nhiều sao?”.
“Đúng rồi, lại phải mua cho cậu thêm nửa tá tất nữa. Không thể nào hiểu nỗi cậu làm gì mà lại hay bị rách tất như vậy chứ?”.
“Có lẽ em còn ở đây dài dài”, cậu ta cười.
“Bàn chải đánh răng của cậu cũng nhanh cùn lắm, tôi ném nó đi hộ cậu rồi, mua cái mới luôn rồi đấy”.
“Vậy thì đem khăn mặt của chị với em đổi cho giống nhau đi”.
“Thái Nhiên!”, tôi hỏi cậu ta: “Thích cuộc sống như vậy không?”.
Cậu ta quay đầu lại, mờ mịt nhìn tôi, đa số phụ nữ sẽ bị hành động này làm cho xúc động. Cậu ta giơ ngón tay dính đầy bơ ra, định vuốt chóp mũi của tôi, tôi hét toáng lên, sợ hãi bỏ chạy ra khỏi phòng bếp. Cậu ta ở phía sau cười nói: “Nghĩ gì vậy? Có phải chị cảm
thấy chúng ta ở chung như vậy rất giống mấy cặp yêu nhau đang sống thử phải không?”.
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta: “Dám ăn nói sỗ sàng, trêu ghẹo bà già này. Cái miệng của cậu so với em trai cậu cũng không hơn không kém nhau bao nhiêu đâu”.
beta: Hạo Nguyệt
Đêm hôm đó thính giác của tôi đột nhiên mẫn cảm khác thường. Tiếng gáy khe khẽ của Thái Nhiên nằm ngủ cách vách cứ liên tục, không ngừng truyền vào tai tôi, nghe như những tiếng thở dài.
Nửa đêm trời mưa, từng giọt mưa rơi tí tách mãi bên cửa sổ thủy tinh, gió ùa vào song cửa chưa khép đập vào phát ra tiếng loảng xoảng. Tôi khoác áo, mò mẫm từng bước trong bóng đêm, khép cửa sổ lại. Nhìn ra xa bên ngoài chỉ còn là một mảnh tiêu điều.
Thái Nhiên không biết gì vẫn vô tư ngủ, đèn đường rọi qua cửa chiếu lên gương mặt ngây thơ như trẻ con trong lúc ngủ của cậu ta. Tôi lẳng lặng đứng ở bên giường của Thái Nhiên, quan sát một cách chăm chú. Ngủ say như thế, chắc là mệt lắm rồi đây.
Cậu ta hình như mơ thấy chuyện không vui, gương mặt nhăn nhó, bĩu môi, cuộn tròn người lại, trốn sâu vào trong tấm chăn bông. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt có ý nghĩ muốn hôn lên đôi má ấy. Tôi thở dài, nhẹ nhàng đặt cánh tay đang để ở bên ngoài của cậu ta vào trong chăn, khép cửa lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi đã thấy những tia nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng bỗng nhiên trở nên sáng rực. Khắp nơi tràn ngập mùi thơm của hoa quế. Thái Nhiên không ở trong phòng chắc là đã ra ngoài chạy bộ rồi. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng tinh tươm trên bàn cho tôi, trứng ốp – la và sữa vẫn còn đang nóng hổi, ngồi xuống là có thể ăn được ngay. Không bao lâu sau Thái Nhiên quay trở lại, trên tay còn cầm một nhành hoa quế màu vàng nhạt. Cậu ta cực kì đắc ý, nâng nhành hoa lên trước mặt tôi giống như đang dâng lên một vật quý. Tôi nhanh tay vồ lấy.
“Thực sự là không có một chút ý thức xã hội nào hết mà”.
Tôi nói: “Chắc là chưa bị chú bảo vệ nhìn thấy chứ gì, nếu không thì cậu đã bị đuổi theo, rồi bắt nộp tiền phạt đấy”.
“Sao lại như thế được!”, cậu ta nói: “Mấy cây hoa quế trong vườn đều đã nở hoa hết rồi, em chỉ bẻ có một cành thì sợ gì chứ”.
Nói cũng phải! Tôi bước ra ban công vươn người nhìn xuống dưới. Một màu xanh thẳm trải dài cứ như muốn giấu đi cái sắc hoa màu vàng đang nở rộ trong nó, mấy cành hoa mai cũng chẳng chịu thua kém, chúng cũng đang ẩn hiện, nhẹ nhàng khoe sắc trong khu nhà nhỏ.
Tôi hít thở thật sâu.
Chúng tôi đến đài truyền hình để quay tiết mục giải trí. Cuộc sống vốn bận rộn như vậy đấy. Thời gian trôi nhanh nên con người cũng phải sống một cách vội vàng, họ vốn không có nhiều những khoảng lặng để có thể chất vấn bản thân nên phiền não cũng ít đi.
Lúc quay phim, MC có hỏi Thái Nhiên: “Cậu thích làm gì khi ở nhà?”.
Thái Nhiên trả lời: “Nấu ăn, đọc sách”.
“A! Thái Nhiên là một chàng trai thích công việc nội trợ”.
Câu kết luận này làm cho cô ta cười đến run cả người: “Có bao giờ nấu cho bạn gái ăn chưa?”.
Thái Nhiên rất chuyên nghiệp, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười nói: “Chờ cho đến khi tôi có bạn gái rồi sẽ tự động nấu cho cô ấy ăn”.
Nữ MC che miệng cười: “Không ngờ chủ đề của chúng ta đã bị chuyển sang một chủ đề khác chỉ bằng một câu hỏi. Cậu đã từng có bạn gái chưa?”.
Thái Nhiên lúng túng nói: “Thực ra duyên phận của tôi vẫn chưa tới”.
Cậu ta lặng lẽ nhìn về phía tôi. Tôi đã sớm viết câu trả lời lên một tấm bảng, giơ lên: “Nói về công việc đóng phim”. Cậu ta liền bổ sung thêm một câu: “Công việc đóng phim cũng rất bận rộn nên tôi hầu như không có thời gian đi làm quen với các cô gái”.
MC nhanh chóng tiếp lời cậu ta, nói: “Nghe nói bộ phim tiếp theo của đạo diễn Trương Mạn Quân sẽ do cậu và Dương Diệc Mẫn thủ vai chính. Dương Diệc mẫn là một cái tên vẫn còn khá xa lạ với người xem, cậu có thể giới thiệu một chút về cô ấy với khán giả không?”.
Cậu ta vui vẻ cười: “Dương Diệc Mẫn tuy còn trẻ nhưng làm việc thực sự rất chuyên nghiệp, chăm chỉ. Trong khi nghỉ giải lao, tôi và cô ấy vẫn thường tập luyện chung với nhau”.
Người dẫn chương trình sắc bén nói: “Nghe như thế thì hình như trong bộ phim lần này chỉ có hai người đóng chung với nhau thôi”.
Mọi người cười ồ lên.
Hôm sau, báo chí đưa tin, giật mấy cái tít thật lớn “Thái Nhiên rất có cảm tình với Dương Diệc Mẫn”, “Lính mới của Trương Mạn Quân đang được đánh giá rất cao”.
Người quản lí của Dương Diệc Mẫn đến hỏi tôi: “Diệc Mẫn muốn có một cuộc hẹn với Thái Nhiên bên chị, không biết có được không?”.
“A!”, tôi ngây người một lát: “Tôi thì không có vấn đề gì, hỏi Thái Nhiên ấy, nếu được là được thôi”.
“Cảm ơn!”, cô ấy lập tức chạy đi nói cho Dương Diệc Mẫn biết.
Cô nàng đó thực ra là đang trốn ở ngay bức tường sát vách, nghe được tin đó vui sướng đến mức nhảy cẫng lên mặc kệ cho mọi người nhìn mình. Thực ra thì ai lại nỡ từ chối lời đề nghị của một cô gái có nụ cười xinh xắn, đáng yêu đến thế chứ.
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của tôi reo lên, là Thái An gọi. Hôm qua Thái Nhiên không về nhà, tôi nghĩ là cũng nên báo cho gia đình cậu ta một tiếng nên có gọi về.
Thái An lúng túng nói: “Chị Mộc Liên …”.
Tôi nhìn qua, thấy Thái Nhiên đang nói chuyện với Dương Diệc Mẫn.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì?”.
“Em có thể gặp chị không?”, giọng nói của cậu ta nghe rất đáng thương.
Tôi thở dài, cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết với tình đầu, sao lại phải khắt khe với cậu ta quá. Tôi nói: “Chiều nay, ba giờ hơn tại quán của mẹ cậu”.
Nhưng lúc tôi đến đó không thấy Thái An đâu mà chỉ gặp một cô gái. Tôi cũng tự đoán ra được cô ấy là ai.
Cô bé đó cũng không đẹp như tôi tưởng tượng, mặc áo sơ – mi cùng quần jean, trông hơi gầy. Chỉ có đôi mắt là rất đẹp, rất sâu sắc, trông qua thực sáng sủa, thông minh. Cô bé ấy khá lễ phép, vừa thấy tôi là lập tức đứng dậy, đợi tôi ngồi xuống xong mới dám ngồi. Sau đó cũng không vội vàng bắt chuyện mà lôi một cái phong bì ra để trước mặt tôi.
Tôi không nhìn, hỏi con bé: “Sao không cầm? Gia đình em không phải đang rất khó khăn à?”.
“Nhưng mà anh hai của Thái An …”.
“Cậu ta không phải vì tiền mà tức giận”.
Cô bé ấy dùng đôi mắt to tròn, đen láy của mình nhìn tôi chăm chú, cứ như là có rất nhiều điều muốn kể cho tôi nghe nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu ngắn gọn: “Thái An cũng hy vọng là có thể tự mình giúp đỡ em mà không cần phải nhờ cậy vào ai cả nên số tiền này em không thể nhận”.
Tôi hỏi: “Em tên gì?”.
“Tống Gia Ninh”.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì?”.
“Anh hai đánh nhau với người ta, gây chấn thương một mắt của họ nên họ đòi phải bồi thường tiền”.
Tôi đẩy phong bì về chỗ cũ: “Có đôi khi cũng chỉ vì một chút việc nhỏ mà có thể đẩy con người ta đến bước đường cùng. Số tiền này em cầm lấy đi, nếu không đủ thì nói với chị”.
“Mộc tiểu thư”, ánh mắt cô bé tràn đầy kinh ngạc: “Chị tin những gì em nói sao?”.
“Chị tin tưởng Thái An”, tôi nói.
“Thái An nói đúng, chị thực sự rất tốt”.
“Chị chỉ đang nghĩ cho anh trai của Thái An thôi. Tình cảm anh em của bọn họ sâu nặng đến thế, nhưng ngày hôm qua cũng chỉ vì em mà trở mặt. Anh của cậu ta buồn lắm”.
Cô bé ấy cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Đúng rồi, nếu thấy thằng nhóc kia thì nói nó đến nhà của tôi chút xem sao, nếu được thì cúi đầu nhận lỗi với anh mình luôn đi. Cậu ta cứ một ngày chưa biết hối cải thì anh trai của cậu ta sẽ còn một ngày buồn bã, ảnh hưởng đến công việc. Ngày mốt là chúng tôi phải lên núi Hạc quay ngoại cảnh rồi, chắc nửa tháng cũng không về đâu. Nói cậu ta nhanh nhanh lên!”.
“Chị Liên!”, Thái An rốt cuộc cũng từ toilet chạy vọt ra. Thấy cậu ta ra người bạn gái họ Tống nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào tôi, xoay người rời đi.
Thái An tính tình lỗ mãng thế mà làm quen bạn gái lại vô cùng thận trọng.
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi đi, vừa hay chị cũng có chuyện cần nói với em. Anh hai em định chuyển nhà”.
Cậu ta nhảy dựng lên.
“Đừng hiểu lầm, chị tìm căn hộ cho cậu ta cũng được một thời gian rồi, đây vốn là kế hoạch đã được bàn bạc từ trước. Cái này là vì lo cho việc làm của cậu ấy. Dù sao thì phóng viên cũng hay đến sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người trong gia đình”.
“Vậy mà em còn gây rắc rối”.
“Em có biết là anh trai em vì chuyện đó mà buồn lắm không? Chị không dám nói Thái Nhiên làm tất cả là vì em nhưng ít ra cậu ta vẫn luôn đặt mọi người trong gia đình của mình lên trên hết. Lúc cậu ta ở studio làm diễn viên đóng thế em đã từng đến xem nó như thế nào chưa? Trời mưa thì to, cậu ta cứ phải giãy dụa giữa con đường lầy lội đó, đạo diễn chỉ cần hô lên một tiếng thôi, là mọi người lại tất bật chuyển sang cảnh quay khác, chẳng còn ai chú ý đến Thái Nhiên nữa, cậu ta dù bị thương cũng vẫn phải tự mình bò dậy từ vũng nước.
“Chị Liên”, cậu ta đỏ mặt: “Chỉ vì lúc đó em nhất thời nóng nảy”.
“Nếu em không nghĩ thế sao có thể nói những câu như vậy?”, tôi lại tiếp tục giáo huấn cậu ta: “Em có bất mãn với anh trai của mình nhưng dù sao thì hai người cũng đều là người một nhà. Anh trai em đã phải chịu khổ cực nhiều lắm rồi, em phải biết thương anh ấy chứ. Anh của em được như ngày hôm nay không phải là chuyện dễ dàng gì. Em thực sự đã làm cho Thái Nhiên thất vọng nhiều lắm đấy”.
Thái An sắp khóc đến nơi rồi. Tôi ngồi bắt chéo chân trước mặt cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, trên tay còn cầm một điếu thuốc. Người không biết nhìn vào, còn tưởng tôi lớn già đầu mà đi ăn hiếp một một chàng trai trẻ đáng thương.
Cuối cùng tôi bật cười: “Đừng làm ra vẻ như sắp bị ăn thịt thế”.
“Chị mắng xong rồi sao?”, cậu ta ngẩng đầu lên, sợ hãi nói.
“Chị mắng cậu khi nào hả tam thiếu gia?”, tôi ở trên bàn khẽ lay cậu ta: “Nếu không phải nhìn anh cậu suốt ngày ủ rũ, không vui chị đây cũng chẳng quan tâm đến chuyện mất tiền mất bạc trong nhà cậu đâu”.
“Chị Liên chỉ mạnh miệng vậy thôi”, cậu ta thấy tôi nguôi giận rồi, lập tức cười làm lành : “Chị không những lo lắng cho công việc của anh hai em lại còn quan tâm, sắp xếp mọi việc trong nhà cực kì thỏa đáng. Lần trước là giúp em chuyển trường, bây giờ còn giúp mẹ em mở quán. Chị dâu tương lai của em chắc cũng không lo lắng chu toàn được như chị”.
“Vô nghĩa, nhà ai mà chẳng chọn con dâu có tiền lương cao chứ?”,
Cậu ta cười hì hì, gương mặt nịnh nọt trông rất đáng yêu, nó làm tôi nghĩ ngay đến gương mặt đẹp trai của Thái Nhiên.
Hôm đó Thái Nhiên nhận được điện thoại của chị Tú gọi về nhà ăn cơm chiều, lúc trở về sắc mặt tốt hơn, vui vẻ hơn buổi sáng rất nhiều, nhảy ngay vào nhà bếp, vừa huýt sáo vừa nấu bữa ăn khuya. Người cao như vậy lại mang cái tạp dề HELLO KITTY của tôi, hồ hởi làm việc cứ như một chú ong thợ.
Tôi tựa vào cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn cậu ta đang bận rộn chân tay, cậu ta tung tăng xoay đông xoay tây cứ như một đứa trẻ, đem chén bát, nồi niêu, muỗng nĩa khuấy động vang lên. Có cậu ta ở chung, gian nhà trọ của tôi trong nháy mắt bỗng nhiên tràn đầy hương vị của một gia đình.
Tôi nói: “Cậu phải cắt tóc đi, cậu vào vai một người lính mà”.
“Chẳng phải sẽ mát mẻ, dễ chịu hơn rất nhiều sao?”.
“Đúng rồi, lại phải mua cho cậu thêm nửa tá tất nữa. Không thể nào hiểu nỗi cậu làm gì mà lại hay bị rách tất như vậy chứ?”.
“Có lẽ em còn ở đây dài dài”, cậu ta cười.
“Bàn chải đánh răng của cậu cũng nhanh cùn lắm, tôi ném nó đi hộ cậu rồi, mua cái mới luôn rồi đấy”.
“Vậy thì đem khăn mặt của chị với em đổi cho giống nhau đi”.
“Thái Nhiên!”, tôi hỏi cậu ta: “Thích cuộc sống như vậy không?”.
Cậu ta quay đầu lại, mờ mịt nhìn tôi, đa số phụ nữ sẽ bị hành động này làm cho xúc động. Cậu ta giơ ngón tay dính đầy bơ ra, định vuốt chóp mũi của tôi, tôi hét toáng lên, sợ hãi bỏ chạy ra khỏi phòng bếp. Cậu ta ở phía sau cười nói: “Nghĩ gì vậy? Có phải chị cảm
thấy chúng ta ở chung như vậy rất giống mấy cặp yêu nhau đang sống thử phải không?”.
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta: “Dám ăn nói sỗ sàng, trêu ghẹo bà già này. Cái miệng của cậu so với em trai cậu cũng không hơn không kém nhau bao nhiêu đâu”.
/37
|