Chưa bao giờ lớp 11B1 lại đoàn kết như vậy, đầu giờ chiều cả lớp tính cùng kéo nhau qua lớp 11B5 tìm bạn Ngân Vũ yêu dấu. Nhưng đã bị Đăng bảo ở yên lại lớp, chỉ để cho mấy đứa đi gọi con đấy sang.
Trong lúc Ngân đang đứng ngoài hành lang cầm điện thoại, loáng thoáng trên đó là thêm một bài viết nữa định đăng trên confession, thì lập tức có người đi đến giật điện thoại của cô bạn.
Cô bạn định quay sang xem đó là ai thì người đó lại chính là Hải Hà. Cô bạn khiếp sợ nhìn thấy gương mặt đen xì của Hà không biết nói gì. Càng sợ hơn khi bên cạnh Hà còn có cả Dương Hà Anh và Hoàng Tuấn Anh cũng ở đó.
Tuấn Anh lạnh lùng lên tiếng:
“Về lớp bọn tôi, bọn tôi có chuyện muốn nói đây”
Vừa dứt lời cả ba đứa quay người bỏ đi để lại Ngân vẫn đang bủn rủn tay chân đứng đó. Mấy bạn trong lớp Ngân nhìn thấy đi ra hỏi:
“Sao đấy? Mày làm gì chúng nó à?”
“có gì thì để bọn tao đi qua cùng mày, sẽ không ai bắt nạt mày đâu”
Tuy được bạn bè an ủi như thế nhưng Ngân vẫn rất hoảng sợ, cô bạn cúi gằm mặt xuống trong đầu hiện ra hai chữ:
“Xong đời”
Chẳng lẽ là bị phát hiện rồi.
Lúc đến lớp đó, thấy cả lớp ngồi yên vị bên trong đứa nào cũng quét cho Ngân một ánh nhìn phẫn nộ như chỉ muốn băm cô bạn ra làm trăm mảnh. Bất ngờ hơn là có cô chủ nhiệm của lớp đấy cũng chính là cô ruột của Ngân- cô Hồng Nhung.
Hà đặt điện thoại lên bàn giáo viên rồi quay người về chỗ. Mấy đứa đi theo Ngân, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thoáng chốc hơi sợ, cô Nhung bảo Ngân đi vào đứng trước lớp. Cô Nhung thở dài hỏi Ngân:
“Em đoán được lí do mà lớp tôi gọi em qua đây rồi đúng không? Tôi cần lời giải thích của em, em mau thành thật đi”
“Em...” Ngân ấp úng không thể nói được gì. Tay cô bạn cấu chặt gấu áo, kiên quyết lắc đầu không thừa nhận: “Em không biết gì hết”
“Đừng có nói dối, chứng cứ đã rõ rành rành rồi, mày còn chối cái gì?” Hải Hà tức giận đập bàn chỉ vào Ngân rồi quát. Có lẽ sau sự việc này đã khiến Hà chịu rất nhiều tổn thương, cô nàng kiên quyết không tha cho đứa đã làm cho Hà phải chịu nhục nhã như bây giờ.
Cô giáo nhắc Hà không được lộn xộn, cô hướng mắt lên tivi nói với Ngân:
“Em nhìn ra phía sau xem rồi giải thích cho cô nghe”
Ngân chậm chạp quay đầu lại nhìn trên màn hình tivi, ở đó là ảnh của cái máy tính mà Ngân hay ngồi trên phòng tin hiện lên trang cá nhân của Dương Hà Anh, bên cạnh là hình Ngân nói chuyện với một hai thanh niên đi xe máy đen làm gì đó, và bên cạnh đó là video được trích xuất, chính là Dương Hà Anh đang đứng ngoài cổng trường và bị hai thanh niên (nêu trên) hất nước vào người.
Ngân sững sờ lắp bắp nói: “Không... Không thể nào”
Mấy đứa đi chung với Ngân nhìn thấy cũng ngạc nhiên. Còn mấy đứa trong lớp cũng chỉ im lặng nhìn mấy đứa đấy, đáy mắt hiện lên sự khinh miệt. Không ngờ chứ gì, đứa bạn hiền lành nhu mì của các bạn lại biến thành một người chỉ biết chơi xấu người khác.
Lúc này Ngân bắt đầu khóc lóc cầu xin:
“Cô ơi, em sai rồi. Em chót dại, cô tha cho em đi”
Cô bạn vừa khóc vừa kể lí do, khiến cho cô Nhung nghe mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, lại liên quan đến trai, đã nhắc không biết bao nhiêu lần rồi vẫn cứ dại như vậy.
Ngân là cháu gái cô, lúc nào cô cũng nhắc nhở cháu mình phải chú ý tuân thủ nội quy trường lớp. Đừng có lấy cái danh là cháu gái cô ra mà thị uy, việc Ngân gây ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến lớp mà cô đang chủ nhiệm, cô sẽ không bao giờ lấy danh người nhà mà bênh Ngân được.
(Cô Hồng Nhung là giáo viên mới ra trường được hai năm và đây là khóa đầu tiên mà cô chủ nhiệm)
Ngân vẫn không can tâm nhận hết lỗi về mình liền đổ thừa cho Hà Anh:
“Tất cả cũng là do cậu ta lúc nào cũng sáp sáp lại gần Tuấn Anh, em thấy ngứa mắt nên em mới thay mặt các bạn nữ khác trừng trị lại cậu ta thôi”
Ơ hay, con nhỏ này ăn nói không biết suy nghĩ à? Ăn gì mà thốt ra được câu này hay vậy?
“Em xin phép cô cho em được lên tiếng, thứ lỗi cho em nếu em có lỡ nói những từ thiếu chuẩn mực” Hà Anh dơ tay lên xin phép cô Nhung cho mình nói vài lời.
Cô Nhung ngạc nhiên nhìn Hà Anh rồi gật đầu.
Được cô cho phép, Hà Anh liền đứng dậy hướng về Ngân, lạnh giọng nói:
“Bạn kia, hình như tôi không hề biết bạn, cũng như chưa từng làm gì tổn hại đến bạn, cái lí do vì Tôi cứ sáp sáp gần Tuấn Anh nghe nó buồn cười lắm. Bạn cùng bàn của người ta không tương tác với nhau thì để ném vào xó à?”
“Ảo ít thôi, cậu nghĩ mình làm thế thì hay lắm chắc? Giả bộ đáng thương để làm cái gì? Đừng có làm như kiểu bản thân là nạn nhân nữa? xâm phạm quyền riêng tư của người khác không phải là tội nhẹ nhàng gì đâu, nó ảnh hưởng đến danh dự của tôi, mối quan hệ bạn bè của tôi. Chỉ tại cậu mà suýt chút nữa tôi đã mất hết bạn bè, cũng chỉ tại sự đố kị của cậu suýt nữa tôi đã mất hết tất cả”
Nói đến đây cô nghiến chặt răng cô nén nước mắt đang sắp trào ra, cô ngồi xuống không muốn nói gì nữa miệng chỉ khẽ thốt lên chữ “Đm” rất nhỏ.
Tuấn Anh để ý thấy, biết cô chẳng muốn nhiều lời thêm nữa sợ là càng nói thì ngôn từ càng mất kiểm soát.
Hà Anh thật sự rất ấm ức, cô muốn vả cho Ngân một cái nhưng lại nghĩ đến đây đang là trường học nên mới dừng lại ý nghĩ ấy.
Vết thương trên người cô gần lành lặn, tóc bị xén của cô cũng được tỉa lại, diện mạo bây giờ của cô khác xa so với mấy tuần trước rất nhiều.
__
Mấy ngày sau.
Cả trường thi nhau bàn tán về vụ việc chấn động mà lớp 11B1 đã giải quyết.
Kim Ngân B5 bị đình chỉ học 1 tháng, vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác, gián tiếp gây thương tích cho bạn học. Cô bạn bị buộc phải xoá nick Facebook của Dương Hà Anh ra khỏi điện thoại và đăng bài đính chính những thứ mà cô bạn dùng nick cô bịa ra trên trang confession là không đúng sự thật. Có lẽ sau chuyện này Ngân đã đánh mất đi lòng tin của bạn bè đối với cô nàng, bây giờ hối hận thì cũng làm được gì nữa đâu.
Nếu biết trước kết cục là như thế này tại sao còn đâm đầu vào? Hay là do lúc ấy Ngân đã bị sự đố kỵ che mờ mắt?
Phụ huynh của các bên đều lên làm việc với ban giám hiệu.
Bố Hoàng, mẹ Ngân biết chuyện rất giận Hà Anh vì không nói sớm với hai người. Nhìn vết tím chưa kịp mờ trên tay Hà Anh mẹ Ngân rất sót xa, bà ôm lấy cô trách cô cứ im lặng không nói gì cả, để đến khi nào sự việc đến mức nghiêm trọng rồi thì mới để bà biết hay sao.
Gia đình Kim Ngân thấy rất có lỗi về việc con mình đã làm với Hà Anh, họ hứa là bản thân sẽ dạy dỗ Ngân thật tốt, sẽ không để sự việc này tiếp diễn nữa.
Bố mẹ Hà Anh nghe vậy cũng tạm tin.
Sự việc này vô tình đã gắn kết lớp lại với nhau hơn, không khí trong lớp học không còn tiếng nhẩm bài vào giờ ra chơi nữa thay vào đó là mọi người cùng chọn một phim nào đó đang nổi để cùng xem và bàn luận với nhau.
Đôi khi cũng cần chút thời gian để giải trí chứ.
Thi thoảng trong lớp học có một vài bạn có lỡ tấu hài, thay vì im lặng và vô tâm như lần trước, thì lần này mọi người cũng cùng nhau điều hoà không khí cho lớp sôi nổi hơn. Chính nhờ điều này khiến cho các thầy các cô đánh giá lớp càng ngày càng tốt.
Thật ra nghiêm túc trong giờ học là tốt, nhưng nghiêm túc đến mức ngột ngạt thì chẳng ai chịu nổi.
Lúc này Hà Anh thì đang ngồi làm bài tập, Huyền My bên cạnh thì cứ ôm Hà Anh không buông, Hoàng Tuấn Anh không có cơ hội tiếp cận cô. Cậu nghiến răng cảm thấy có chút ghen tị với Huyền My.
My thừa biết nhưng mặc kệ.
“Bạn iu ơi”
Hiện tại là buổi chiều, hết 2 tiết học ôn buổi chiều là ra chơi. My luôn dùng thời gian này dựa đầu lên vai Hà Anh, cô nhìn cô bạn đang ngồi làm nốt bài tập Sinh học liền thủ thỉ:
“Tớ chán quá”
“Sao vậy?” Hà Anh lúc này đã buông bút rồi hỏi My không quên dựa vào cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, cả buổi cứ liên tục dán mắt vào sách vở, tay thì viết không ngừng, điều này làm cho cô cảm thấy hơi oải.
Hai đứa ngồi nghe Trâm và Trúc bàn nhau về mấy cái truyện ngôn tình mà hai nàng đã từng đọc, dù đang oải lắm rồi nhưng My và Hà Anh nghe bàn trên cãi nhau chỉ muốn cười sái quai hàm.
“Gu mày lạ vậy. Có thằng nào bụng mười múi, cao mét chín, cằm nhọn, đôi mắt hẹp dài khi nhìn người khác có thể bắn ra tia laser không? Cái đấy mà là nam chính à? Nó là đột biến chính đó mày” Trúc chỉ vào dòng chữ trên điện thoại của Trâm, không thể tin nổi nói.
Giọng của cô nàng khá to hầu như mấy đứa xung quanh đấy đều nghe được lời phản biện phi logic của cô nàng. Cả đám đều khó hiểu trước cái chữ “Đột biến chính”
Đột biến chính là cái gì?
“Mày đang tả cái khỉ gì vậy? mắt người ta là mắt phượng, mặt người ta góc cạnh không góc chết, người ta có sáu múi không phải mười múi. Mày tả có khác gì quái không?” Trâm quay sang Trúc vỗ vào tay cô nàng không vui nói.
Hà Anh và Huyền My ngồi ở sau nghe mà cười như được mùa. Hai cô nàng ngồi trước quay lại nhìn hai đứa, như vớ được cọc cứu vớt Trâm hỏi cả hai:
“Hai đứa mày có thích đọc ngôn tình không?”
My và Hà Anh bị hỏi thì hơi ngạc nhiên, My lắc đầu nói:
“Không thích, tao chỉ đọc BL thôi”
“Cũng khá thích” Hà Anh gật đầu.
Trâm vui vẻ hỏi Hà Anh:
“Cậu đọc qua thể loại Tổng tài chưa?”
Hà Anh nghe vậy liền nhăn mặt:
“Tớ không thích đọc thể loại đấy, tớ thích đọc thanh xuân vườn trường hơn”
“Tại sao?”
“Vì nó ảo ma canada chứ sao”Trúc chen vào, vừa nói xong Trúc đi mở cửa sổ ra rồi hít thở một cái, cô nàng dùng một chất giọng trầm trầm nói:
“Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi”
My với Hà Anh không thể nhịn nổi cười, Trâm thấy con bạn mình tấu hài như thế muốn giận cũng không nổi. Cô bạn nhìn ba đứa bạn đang cười rất khoa trương, cô nàng chỉ vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Mấy đứa ngồi hỏi nhau về gu nam chính của mình, Mỗi đứa đều có gu riêng.
Trúc: “Giống các anh nam chính tao đã đọc”
“Nhiều anh lắm thế rốt cuộc anh nào?”
“Tang Diên”
“Ý, gu tôi nha” Lê Huyền My nghe Trúc nhắc đến người quen liền cao hứng hẳn.
“Ơ cái con này, mày nói mày đọc BL cơ mà” Trâm vỗ vào tay My không vui nói.
My với Trâm bắt đầu cãi nhau về cái gì không đâu.
Trúc không quan tâm đến hai đứa kia nói nhau, liền quay sang hỏi Hà Anh:
“Thế Hà Anh thì sao?”
Hà Anh hơi ngại, không biết phải nói ra như thế nào, nói ra điều này hơi xấu hổ nhưng gu nam chính của Hà Anh chính là giống kiểu của Tuấn Anh. Đẹp trai, thi thoảng lại dễ thương, dễ giận cũng dễ nguôi, đặc biệt là cậu ấy rất tình cảm.
“ Giống như Tuấn Anh ý” Cô lí nhí nói.
Trúc nghe thấy liền à lên một cái, cô bạn ghé sát vào Hà Anh nói thầm:
“Tớ cũng thích dạng nam chính giống cậu ấy, ngoại hình tính cách đều perfect, chỉ có nhược điểm là cậu ấy hơi lùn thôi”
“...” Tuấn Anh thế mà là lùn à?
Nếu như chấm Tuấn Anh mười điểm, trừ 0.5 do chiều cao thì Tuấn Anh vẫn mười điểm, miễn chê.
Hà Anh vô tình liếc mắt về phía bàn cuối chỗ Tuấn Anh cùng mấy thằng nữa đang tám chuyện. Để ý càng kĩ càng thấy Tuấn Anh đẹp trai, đẹp kiểu cuốn hút, đẹp kiểu khiến người khác không thể rời mắt.
Mặt của cậu là mặt trái xoan, có thể cân mọi kiểu tóc, dù đổi từ kiểu này sang kiểu khác thì càng làm bùng nổ visual của cậu thôi. Đã vậy Tuấn Anh cũng là một người chỉn chu ngăn nắp, ra ngoài là phải tươm tất thơm tho, Quần áo gọn gàng lại còn biết phối đồ. Nên con gái đổ Tuấn Anh rầm rầm.
Biết là sẽ bị phũ nhưng đổ vẫn cứ đổ thôi.
Cậu chưa từng thích ai bao giờ, cậu nói bản thân cần phải chú tâm đến học tập. Cậu không muốn yêu đương, yêu đương chỉ phí thời gian.
Tuấn Anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hà Anh ngại ngùng liền nhìn về hướng khác, không hiểu sao đột nhiên cô có một cảm giác rất lạ, tim đập rất nhanh hai má cũng đỏ ửng lên.
Mặc dù bản thân không có làm gì nhưng cô có chút chột khi bị cậu bắt gặp cô đang nhìn lén cậu. Hà Anh thừa biết tính của Tuấn Anh, chắc chắn cậu sẽ chọc cô cho mà xem, rồi sau đó lại bắt đầu tự luyến về vẻ đẹp của mình nữa chứ.
Mà người ta đẹp thật thế mới chết chứ.
Trái tim của một cô gái lần đầu tiên rung động khi đứng trước một người con trai, rung động một cách mãnh liệt. Liệu đây có phải là cảm giác thích một người như trong những câu chuyện thanh xuân vườn trường mà Hà Anh đã đọc không?
__
“Mình cảm nắng trước nhan sắc của cậu, nhưng lại rung động trước con người cậu”
Điều bí mật của yang ying
“Cảm xúc của bản thân như thế nào anh là người rõ nhất, anh thừa nhận lúc ấy anh cũng bắt đầu thích em rồi”
Lời thú nhận của Anh bột
Trong lúc Ngân đang đứng ngoài hành lang cầm điện thoại, loáng thoáng trên đó là thêm một bài viết nữa định đăng trên confession, thì lập tức có người đi đến giật điện thoại của cô bạn.
Cô bạn định quay sang xem đó là ai thì người đó lại chính là Hải Hà. Cô bạn khiếp sợ nhìn thấy gương mặt đen xì của Hà không biết nói gì. Càng sợ hơn khi bên cạnh Hà còn có cả Dương Hà Anh và Hoàng Tuấn Anh cũng ở đó.
Tuấn Anh lạnh lùng lên tiếng:
“Về lớp bọn tôi, bọn tôi có chuyện muốn nói đây”
Vừa dứt lời cả ba đứa quay người bỏ đi để lại Ngân vẫn đang bủn rủn tay chân đứng đó. Mấy bạn trong lớp Ngân nhìn thấy đi ra hỏi:
“Sao đấy? Mày làm gì chúng nó à?”
“có gì thì để bọn tao đi qua cùng mày, sẽ không ai bắt nạt mày đâu”
Tuy được bạn bè an ủi như thế nhưng Ngân vẫn rất hoảng sợ, cô bạn cúi gằm mặt xuống trong đầu hiện ra hai chữ:
“Xong đời”
Chẳng lẽ là bị phát hiện rồi.
Lúc đến lớp đó, thấy cả lớp ngồi yên vị bên trong đứa nào cũng quét cho Ngân một ánh nhìn phẫn nộ như chỉ muốn băm cô bạn ra làm trăm mảnh. Bất ngờ hơn là có cô chủ nhiệm của lớp đấy cũng chính là cô ruột của Ngân- cô Hồng Nhung.
Hà đặt điện thoại lên bàn giáo viên rồi quay người về chỗ. Mấy đứa đi theo Ngân, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thoáng chốc hơi sợ, cô Nhung bảo Ngân đi vào đứng trước lớp. Cô Nhung thở dài hỏi Ngân:
“Em đoán được lí do mà lớp tôi gọi em qua đây rồi đúng không? Tôi cần lời giải thích của em, em mau thành thật đi”
“Em...” Ngân ấp úng không thể nói được gì. Tay cô bạn cấu chặt gấu áo, kiên quyết lắc đầu không thừa nhận: “Em không biết gì hết”
“Đừng có nói dối, chứng cứ đã rõ rành rành rồi, mày còn chối cái gì?” Hải Hà tức giận đập bàn chỉ vào Ngân rồi quát. Có lẽ sau sự việc này đã khiến Hà chịu rất nhiều tổn thương, cô nàng kiên quyết không tha cho đứa đã làm cho Hà phải chịu nhục nhã như bây giờ.
Cô giáo nhắc Hà không được lộn xộn, cô hướng mắt lên tivi nói với Ngân:
“Em nhìn ra phía sau xem rồi giải thích cho cô nghe”
Ngân chậm chạp quay đầu lại nhìn trên màn hình tivi, ở đó là ảnh của cái máy tính mà Ngân hay ngồi trên phòng tin hiện lên trang cá nhân của Dương Hà Anh, bên cạnh là hình Ngân nói chuyện với một hai thanh niên đi xe máy đen làm gì đó, và bên cạnh đó là video được trích xuất, chính là Dương Hà Anh đang đứng ngoài cổng trường và bị hai thanh niên (nêu trên) hất nước vào người.
Ngân sững sờ lắp bắp nói: “Không... Không thể nào”
Mấy đứa đi chung với Ngân nhìn thấy cũng ngạc nhiên. Còn mấy đứa trong lớp cũng chỉ im lặng nhìn mấy đứa đấy, đáy mắt hiện lên sự khinh miệt. Không ngờ chứ gì, đứa bạn hiền lành nhu mì của các bạn lại biến thành một người chỉ biết chơi xấu người khác.
Lúc này Ngân bắt đầu khóc lóc cầu xin:
“Cô ơi, em sai rồi. Em chót dại, cô tha cho em đi”
Cô bạn vừa khóc vừa kể lí do, khiến cho cô Nhung nghe mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, lại liên quan đến trai, đã nhắc không biết bao nhiêu lần rồi vẫn cứ dại như vậy.
Ngân là cháu gái cô, lúc nào cô cũng nhắc nhở cháu mình phải chú ý tuân thủ nội quy trường lớp. Đừng có lấy cái danh là cháu gái cô ra mà thị uy, việc Ngân gây ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến lớp mà cô đang chủ nhiệm, cô sẽ không bao giờ lấy danh người nhà mà bênh Ngân được.
(Cô Hồng Nhung là giáo viên mới ra trường được hai năm và đây là khóa đầu tiên mà cô chủ nhiệm)
Ngân vẫn không can tâm nhận hết lỗi về mình liền đổ thừa cho Hà Anh:
“Tất cả cũng là do cậu ta lúc nào cũng sáp sáp lại gần Tuấn Anh, em thấy ngứa mắt nên em mới thay mặt các bạn nữ khác trừng trị lại cậu ta thôi”
Ơ hay, con nhỏ này ăn nói không biết suy nghĩ à? Ăn gì mà thốt ra được câu này hay vậy?
“Em xin phép cô cho em được lên tiếng, thứ lỗi cho em nếu em có lỡ nói những từ thiếu chuẩn mực” Hà Anh dơ tay lên xin phép cô Nhung cho mình nói vài lời.
Cô Nhung ngạc nhiên nhìn Hà Anh rồi gật đầu.
Được cô cho phép, Hà Anh liền đứng dậy hướng về Ngân, lạnh giọng nói:
“Bạn kia, hình như tôi không hề biết bạn, cũng như chưa từng làm gì tổn hại đến bạn, cái lí do vì Tôi cứ sáp sáp gần Tuấn Anh nghe nó buồn cười lắm. Bạn cùng bàn của người ta không tương tác với nhau thì để ném vào xó à?”
“Ảo ít thôi, cậu nghĩ mình làm thế thì hay lắm chắc? Giả bộ đáng thương để làm cái gì? Đừng có làm như kiểu bản thân là nạn nhân nữa? xâm phạm quyền riêng tư của người khác không phải là tội nhẹ nhàng gì đâu, nó ảnh hưởng đến danh dự của tôi, mối quan hệ bạn bè của tôi. Chỉ tại cậu mà suýt chút nữa tôi đã mất hết bạn bè, cũng chỉ tại sự đố kị của cậu suýt nữa tôi đã mất hết tất cả”
Nói đến đây cô nghiến chặt răng cô nén nước mắt đang sắp trào ra, cô ngồi xuống không muốn nói gì nữa miệng chỉ khẽ thốt lên chữ “Đm” rất nhỏ.
Tuấn Anh để ý thấy, biết cô chẳng muốn nhiều lời thêm nữa sợ là càng nói thì ngôn từ càng mất kiểm soát.
Hà Anh thật sự rất ấm ức, cô muốn vả cho Ngân một cái nhưng lại nghĩ đến đây đang là trường học nên mới dừng lại ý nghĩ ấy.
Vết thương trên người cô gần lành lặn, tóc bị xén của cô cũng được tỉa lại, diện mạo bây giờ của cô khác xa so với mấy tuần trước rất nhiều.
__
Mấy ngày sau.
Cả trường thi nhau bàn tán về vụ việc chấn động mà lớp 11B1 đã giải quyết.
Kim Ngân B5 bị đình chỉ học 1 tháng, vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác, gián tiếp gây thương tích cho bạn học. Cô bạn bị buộc phải xoá nick Facebook của Dương Hà Anh ra khỏi điện thoại và đăng bài đính chính những thứ mà cô bạn dùng nick cô bịa ra trên trang confession là không đúng sự thật. Có lẽ sau chuyện này Ngân đã đánh mất đi lòng tin của bạn bè đối với cô nàng, bây giờ hối hận thì cũng làm được gì nữa đâu.
Nếu biết trước kết cục là như thế này tại sao còn đâm đầu vào? Hay là do lúc ấy Ngân đã bị sự đố kỵ che mờ mắt?
Phụ huynh của các bên đều lên làm việc với ban giám hiệu.
Bố Hoàng, mẹ Ngân biết chuyện rất giận Hà Anh vì không nói sớm với hai người. Nhìn vết tím chưa kịp mờ trên tay Hà Anh mẹ Ngân rất sót xa, bà ôm lấy cô trách cô cứ im lặng không nói gì cả, để đến khi nào sự việc đến mức nghiêm trọng rồi thì mới để bà biết hay sao.
Gia đình Kim Ngân thấy rất có lỗi về việc con mình đã làm với Hà Anh, họ hứa là bản thân sẽ dạy dỗ Ngân thật tốt, sẽ không để sự việc này tiếp diễn nữa.
Bố mẹ Hà Anh nghe vậy cũng tạm tin.
Sự việc này vô tình đã gắn kết lớp lại với nhau hơn, không khí trong lớp học không còn tiếng nhẩm bài vào giờ ra chơi nữa thay vào đó là mọi người cùng chọn một phim nào đó đang nổi để cùng xem và bàn luận với nhau.
Đôi khi cũng cần chút thời gian để giải trí chứ.
Thi thoảng trong lớp học có một vài bạn có lỡ tấu hài, thay vì im lặng và vô tâm như lần trước, thì lần này mọi người cũng cùng nhau điều hoà không khí cho lớp sôi nổi hơn. Chính nhờ điều này khiến cho các thầy các cô đánh giá lớp càng ngày càng tốt.
Thật ra nghiêm túc trong giờ học là tốt, nhưng nghiêm túc đến mức ngột ngạt thì chẳng ai chịu nổi.
Lúc này Hà Anh thì đang ngồi làm bài tập, Huyền My bên cạnh thì cứ ôm Hà Anh không buông, Hoàng Tuấn Anh không có cơ hội tiếp cận cô. Cậu nghiến răng cảm thấy có chút ghen tị với Huyền My.
My thừa biết nhưng mặc kệ.
“Bạn iu ơi”
Hiện tại là buổi chiều, hết 2 tiết học ôn buổi chiều là ra chơi. My luôn dùng thời gian này dựa đầu lên vai Hà Anh, cô nhìn cô bạn đang ngồi làm nốt bài tập Sinh học liền thủ thỉ:
“Tớ chán quá”
“Sao vậy?” Hà Anh lúc này đã buông bút rồi hỏi My không quên dựa vào cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, cả buổi cứ liên tục dán mắt vào sách vở, tay thì viết không ngừng, điều này làm cho cô cảm thấy hơi oải.
Hai đứa ngồi nghe Trâm và Trúc bàn nhau về mấy cái truyện ngôn tình mà hai nàng đã từng đọc, dù đang oải lắm rồi nhưng My và Hà Anh nghe bàn trên cãi nhau chỉ muốn cười sái quai hàm.
“Gu mày lạ vậy. Có thằng nào bụng mười múi, cao mét chín, cằm nhọn, đôi mắt hẹp dài khi nhìn người khác có thể bắn ra tia laser không? Cái đấy mà là nam chính à? Nó là đột biến chính đó mày” Trúc chỉ vào dòng chữ trên điện thoại của Trâm, không thể tin nổi nói.
Giọng của cô nàng khá to hầu như mấy đứa xung quanh đấy đều nghe được lời phản biện phi logic của cô nàng. Cả đám đều khó hiểu trước cái chữ “Đột biến chính”
Đột biến chính là cái gì?
“Mày đang tả cái khỉ gì vậy? mắt người ta là mắt phượng, mặt người ta góc cạnh không góc chết, người ta có sáu múi không phải mười múi. Mày tả có khác gì quái không?” Trâm quay sang Trúc vỗ vào tay cô nàng không vui nói.
Hà Anh và Huyền My ngồi ở sau nghe mà cười như được mùa. Hai cô nàng ngồi trước quay lại nhìn hai đứa, như vớ được cọc cứu vớt Trâm hỏi cả hai:
“Hai đứa mày có thích đọc ngôn tình không?”
My và Hà Anh bị hỏi thì hơi ngạc nhiên, My lắc đầu nói:
“Không thích, tao chỉ đọc BL thôi”
“Cũng khá thích” Hà Anh gật đầu.
Trâm vui vẻ hỏi Hà Anh:
“Cậu đọc qua thể loại Tổng tài chưa?”
Hà Anh nghe vậy liền nhăn mặt:
“Tớ không thích đọc thể loại đấy, tớ thích đọc thanh xuân vườn trường hơn”
“Tại sao?”
“Vì nó ảo ma canada chứ sao”Trúc chen vào, vừa nói xong Trúc đi mở cửa sổ ra rồi hít thở một cái, cô nàng dùng một chất giọng trầm trầm nói:
“Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi”
My với Hà Anh không thể nhịn nổi cười, Trâm thấy con bạn mình tấu hài như thế muốn giận cũng không nổi. Cô bạn nhìn ba đứa bạn đang cười rất khoa trương, cô nàng chỉ vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Mấy đứa ngồi hỏi nhau về gu nam chính của mình, Mỗi đứa đều có gu riêng.
Trúc: “Giống các anh nam chính tao đã đọc”
“Nhiều anh lắm thế rốt cuộc anh nào?”
“Tang Diên”
“Ý, gu tôi nha” Lê Huyền My nghe Trúc nhắc đến người quen liền cao hứng hẳn.
“Ơ cái con này, mày nói mày đọc BL cơ mà” Trâm vỗ vào tay My không vui nói.
My với Trâm bắt đầu cãi nhau về cái gì không đâu.
Trúc không quan tâm đến hai đứa kia nói nhau, liền quay sang hỏi Hà Anh:
“Thế Hà Anh thì sao?”
Hà Anh hơi ngại, không biết phải nói ra như thế nào, nói ra điều này hơi xấu hổ nhưng gu nam chính của Hà Anh chính là giống kiểu của Tuấn Anh. Đẹp trai, thi thoảng lại dễ thương, dễ giận cũng dễ nguôi, đặc biệt là cậu ấy rất tình cảm.
“ Giống như Tuấn Anh ý” Cô lí nhí nói.
Trúc nghe thấy liền à lên một cái, cô bạn ghé sát vào Hà Anh nói thầm:
“Tớ cũng thích dạng nam chính giống cậu ấy, ngoại hình tính cách đều perfect, chỉ có nhược điểm là cậu ấy hơi lùn thôi”
“...” Tuấn Anh thế mà là lùn à?
Nếu như chấm Tuấn Anh mười điểm, trừ 0.5 do chiều cao thì Tuấn Anh vẫn mười điểm, miễn chê.
Hà Anh vô tình liếc mắt về phía bàn cuối chỗ Tuấn Anh cùng mấy thằng nữa đang tám chuyện. Để ý càng kĩ càng thấy Tuấn Anh đẹp trai, đẹp kiểu cuốn hút, đẹp kiểu khiến người khác không thể rời mắt.
Mặt của cậu là mặt trái xoan, có thể cân mọi kiểu tóc, dù đổi từ kiểu này sang kiểu khác thì càng làm bùng nổ visual của cậu thôi. Đã vậy Tuấn Anh cũng là một người chỉn chu ngăn nắp, ra ngoài là phải tươm tất thơm tho, Quần áo gọn gàng lại còn biết phối đồ. Nên con gái đổ Tuấn Anh rầm rầm.
Biết là sẽ bị phũ nhưng đổ vẫn cứ đổ thôi.
Cậu chưa từng thích ai bao giờ, cậu nói bản thân cần phải chú tâm đến học tập. Cậu không muốn yêu đương, yêu đương chỉ phí thời gian.
Tuấn Anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hà Anh ngại ngùng liền nhìn về hướng khác, không hiểu sao đột nhiên cô có một cảm giác rất lạ, tim đập rất nhanh hai má cũng đỏ ửng lên.
Mặc dù bản thân không có làm gì nhưng cô có chút chột khi bị cậu bắt gặp cô đang nhìn lén cậu. Hà Anh thừa biết tính của Tuấn Anh, chắc chắn cậu sẽ chọc cô cho mà xem, rồi sau đó lại bắt đầu tự luyến về vẻ đẹp của mình nữa chứ.
Mà người ta đẹp thật thế mới chết chứ.
Trái tim của một cô gái lần đầu tiên rung động khi đứng trước một người con trai, rung động một cách mãnh liệt. Liệu đây có phải là cảm giác thích một người như trong những câu chuyện thanh xuân vườn trường mà Hà Anh đã đọc không?
__
“Mình cảm nắng trước nhan sắc của cậu, nhưng lại rung động trước con người cậu”
Điều bí mật của yang ying
“Cảm xúc của bản thân như thế nào anh là người rõ nhất, anh thừa nhận lúc ấy anh cũng bắt đầu thích em rồi”
Lời thú nhận của Anh bột
/50
|