Tiếng trống đã vang lên. Chúng tôi cùng ra về. Tôi đang chở Công Anh mà sao cứ nhớ mãi đến Trinh, không lẽ tôi còn yêu người con gái phụ bạc ấy đến vậy sao. Bỗng dưng Công Anh nói:- Đại ca, hôm nay em không muốn về nhà. Chở em đi chơi nha, nơi đâu cũng được.Trời, Công Anh là một cô gái hiền mà tại sao lại trở nên mê chơi như thế. Là tại mình sao. Tôi nói:- Thôi, bạn nên về nhà sớm. Gia đình sẽ lo lắng cho bạn đấy, đừng theo mình đi chơi nữa, bạn sẽ thành cô nàng hư hỏng mất. Đừng có bao giờ đi cùng con trai một mình, nguy hiểm lắm.Công Anh vẫn năn nỉ.- Mình xin bạn mà, ở nhà mình chán lắm.- Thôi, bạn hãy biết rõ rằng mình là một thằng con trai cho nên lắm lúc cũng chẳng thể khống chế được bản thân mình. Vì thế đừng như vậy nhé. Không phải bạn chán là bạn có thể đi chơi, bạn nên suy nghĩ lại, bạn là con gái. Bạn không thể lêu lổng giống như Hồng, Tuyền được vì hai bạn ấy đã từng tiếp xúc với những cái xấu của xã hội nhiều lần rồi.- Nhưng mình tin tưởng bạn, vì bạn khác với những thằng con trai kia. Tôi ngạc nhiên.- Tại sao bạn có thể tin tưởng tôi như thế?- Vì bạn là người đầu tiên làm cho tôi thấy vui.- Thật sao, vậy thường ngày ở nhà bạn thấy cô đơn lắm à.
- Ừm, mình bị nhốt trong nhà suốt ngày, không được đi đâu cả. Mình rất muốn đi chơi, mỗi ngày ở nhà như trong địa ngục. Cuộc sống ấy đã quen thuộc với mình, nhưng cho đến khi mình đi chơi với bạn thì mình không muốn ở nhà nữa. Mình chỉ muốn suốt ngày được bên cạnh đi chơi cùng bạn. Không biết sao mỗi lúc buồn thì mình lại nhớ bạn thật nhiều.Tôi thấy cảm thương cho Công Anh tôi nói.- Được chúng ta cùng đi chơi thôi.Cô nàng ôm chặt eo tôi, vui mừng.- Yeah, đại ca là số một.Ôi, lạ thật. Công Anh ôm chặt eo tôi, có cảm giác thật gần gũi giống như Trinh đang ôm tôi. Tại sao cứ mãi nhớ về Trinh chứ, lòng đau, tim nhói đau. Công Anh nói:- Đại ca, gọi em là Tố Anh nha. Người ta thường gọi em là Tố Anh.- Tố Anh, tên đẹp thật.Nàng ấy cười. Tôi đưa nàng đến một nơi thật quen thuộc, quán nước Hoa Xứ . Chúng tôi ngồi cùng hai ly nước ép đưa hấu. Lòng buồn nhìn về khung cảnh xung quanh, xót thương cho một mối tình đầu gian vỡ, người đã ra đi không một lời hối tiếc. Người đã ra đi và mãi mãi ra đi. Mặc lòng ai xót, tình ai thương. Ánh mắt buồn nhìn về cây xứ cũ, hoa buồn gió nhẹ lá bay theo, hoa nhạt nhòa rơi như lệ trong trái tim rơi, nhớ về ngày ấy còn vui vẻ mà đến bây giờ đã chia ly.
Tố Anh nhìn ánh mắt xa xăm tôi, nàng hỏi:- Đại ca, anh sao vậy?- À, không sao. Chỉ là trở về nơi hẹn cũ mà người cũ đã ra đi.- Anh nói gì em không hiểu.Tôi mỉm cười.- Hiểu làm gì chứ cho trái tim đau. - Anh nói gì vậy, có chuyện gì hãy nói cho em nghe đi, đừng giấu mà.Nhìn hoa xứ buồn nhạt rơi trong gió, tôi nói:- Ở tại nơi đây, lúc trước có một mối tình. Nàng tên Trinh, đã bỏ tôi đi. Nàng bước theo một chốn xa hoa, quyền lực, tiền và tất cả cao sang.
- Ôi, là anh và cô nàng tên Trinh à.- Ừm...- Là Trinh học lớp 11A9 đấy à.- Đúng rồi, em ấy đã vì tiền mà bỏ tôi đi. Tại sao chứ, tiền sao. Tiền chính là nguồn sống, niềm vui và hạnh phúc của cô ấy.Tôi kích động đâp tay mạnh lên bàn, ly nước rớt xuống vỡ vụn ra như trái tim tôi vậy. Tôi lớn tiếng.- Tôi hận em, Trinh ơi. Tôi hận những đồng tiền đó.- Thôi, vậy được rồi.- Chẳng phải bạn muốn nghe sao. Muốn nghe thì mình kể bạn nghe. Mình và Trinh là hai con người khác biệt, ở hai thế giới khác nhau. Cô ấy là một con người tham tiền tài danh lợi, còn mình thì chỉ biết thật lòng yêu.Tố Anh an ủi.- Ừm, bỏ qua đi. Tất cả đã kết thúc rồi.- Ừ, đã kết thúc hết thật rồi. Và giờ mình chỉ là tay trắng, yêu trong vô vọng. Mình tệ hại lắm không?- Không, không phải do lỗi bạn. Bạn không tệ mà ngược lại là người rất tối, chỉ vì cô ta không xứng đáng với bạn.Tôi nhìn vào mắt Tố Anh.- Thật vậy sao, ai cũng nói thế. - Bạn đừng buồn nữa nha, giờ hãy quên cô ấy đi, đã có mình rồi. Mình hứa sẽ bên cạnh những lúc bạn cần.Tố Anh một cô nàng ngây thơ, lại có những lời nói làm cảm động lòng người. Tôi mỉm cười.- Hì bạn tốt thật.- Không có gì thưa đại ca.
Nhìn cô nàng thật dễ thương. Quán nước giờ thật vắng vẻ, tôi vẫn buồn suy ngẫm nhớ về Trinh. Không biết Tố Anh cứ nhìn tôi mãi. Bỗng dưng nàng hỏi:
- Nếu giờ có người nói yêu anh, anh có chấp nhận không?- À, thì. Anh cũng không biết. Nhưng chắc không, vì anh vẫn còn rất nhớ Trinh.- Vậy anh thấy em là người ra sao?Tôi mỉm cười.- Ừm, thì xinh đẹp, dễ thương, học giỏi. Nếu là anh có cơ hội quay lại từ đầu, anh sẽ yêu một cô gái giống như em.- Thật sao.Bỗng dưng, nàng đứng bật dậy hôn vào môi tôi. Nàng nói:- Đại ca, hãy quên người ấy đi. Em yêu anh. Á, trời ơi. Tại sao có người con nào mà lại đi tỏ tình với con trai như thế này chứ. Chắc chết mất thôi, không ngờ Tố Anh lại thích chủ động như vậy. Ôi, má ơi! Chết mất thôi, nụ hôn đầu tiên của tôi thật bất ngờ, mà cũng thật ngọt ngào. Quen Trinh mấy năm chỉ có nắm tay vài lần, nhưng ngược lại Tố Anh thì khác chưa gì hết đã hôn rồi. Cô nàng không biết giá trị của bờ môi con gái là gì hay sao? Bờ môi của người con gái là tất cả tình yêu của mình dành cho người con trai ấy. Không lẽ nàng yêu tôi thật lòng. Tôi mỉm cười.- Thôi, không được.- Tại sao lại không chứ. Em yêu anh thật lòng mà.
- Nhưng xin lỗi lòng anh chỉ có mỗi Trinh, mãi mãi là Trinh.- Đừng như thế mà. Trinh là của ngày xưa rồi, hãy nhìn về hiện tại, người yêu anh là em.Từng dòng nước mắt Tố Anh rơi, tôi đã làm tổn thương cô ấy rồi sao. Nhưng dù có tổn thương thì điều đó vẫn là sự thật, tôi vẫn còn yêu Trinh rất nhiều.Tố Anh ôm chặt tôi.- Xin anh, em thật lòng rất yêu anh. Hãy yêu em đi, dù trong vòng tay ấm áp của anh chỉ một giây cũng đủ rồi. Hãy ôm em, cho em biết được anh ấm áp đến mức nào. Hãy thử nhìn sâu vào mắt em, anh sẽ cảm nhận được một tình yêu thật sự.Đôi mắt đang lóng lánh lệ tình. Tội cho một cô gái hiền lành, tại sao lại yêu mình chứ. Mình thật sự không xứng đáng với Tố Anh. Trái tim mình chỉ có Trinh, nếu yêu thêm người nữa thì có hạnh phúc hay chăng?- Thôi đủ rồi. Anh không thể yêu em được, vì trái tim anh chỉ có một mình Trinh.- Yêu anh, em sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ cần trong trái tim anh có một góc nhỏ bóng hình em là đủ. Em không cần biết anh yêu ai đi nữa. Em vẫn muốn có anh. Em yêu anh. Hãy thử yêu em nha.Tôi nhìn ánh mắt đau thương của Tố Anh mà không thể kiềm chế được bản thân mình, không lẽ tôi đã yêu nàng. Tôi cố nói với nàng.
- Được. Bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ yêu em.Tôi ôm Tố Anh thật chặt. Chắc tại những ngày qua tôi cùng Tố Anh cạnh nhau nên đã yêu nhau thật rồi. Không biết đây có phải là một mối tình hạnh phúc chăng? Hay lại giống như lần trước, người cũng ra đi bỏ lại mình tôi. Tôi hôn nhẹ lên bờ môi ngọt, nàng nhìn tôi ánh mắt long lanh, tôi nói từng lời ngọt ngào ấp áp.- Tố Anh, anh yêu em. Hãy cùng anh đi suốt cả cuộc đời, anh hứa sẽ cạnh em mãi mãi, sẽ yêu thương, bảo vệ em đến muôn kiếp mới thôi. Hãy chung tình với anh nha.Tố Anh cười.- Vâng, em hứa sẽ chỉ yêu mãi mình anh. - Anh rất yêu em.Hoa xứ bay theo chiều gió nhẹ, mùi hương ngào ngạt êm dịu trong lòng, cảnh tình mê mệt cả trái tim ai. Tôi yêu em bằng tất cả chân tình, nên xin em đừng bao giờ phụ tôi như người ấy. Trái tim đau, nát vỡ cả kiếp người. Dù nói yêu Tố Anh nhưng lòng tôi vẫn có hình bóng Trinh. Thật sự người tôi yêu chỉ mãi là Trinh.
Tố Anh ơi, hãy tha lỗi cho anh, trái tim này của anh không thể dành chọn cho mình em được. Anh sợ em sẽ bị tổn thương nên anh mới ép lòng mình phải nói yêu em, nhưng sự thật mãi không bao giờ giấu được sẽ có một ngày em sẽ đau khổ vì yêu. Anh không cố ý lừa dối em, chỉ vì thấy em quá yêu anh, nên anh mới cho em hiểu được yêu là gì. Mong sau này em sẽ mau từ bỏ anh thôi.
- Ừm, mình bị nhốt trong nhà suốt ngày, không được đi đâu cả. Mình rất muốn đi chơi, mỗi ngày ở nhà như trong địa ngục. Cuộc sống ấy đã quen thuộc với mình, nhưng cho đến khi mình đi chơi với bạn thì mình không muốn ở nhà nữa. Mình chỉ muốn suốt ngày được bên cạnh đi chơi cùng bạn. Không biết sao mỗi lúc buồn thì mình lại nhớ bạn thật nhiều.
Tố Anh nhìn ánh mắt xa xăm tôi, nàng hỏi:
- Ôi, là anh và cô nàng tên Trinh à.
Nhìn cô nàng thật dễ thương. Quán nước giờ thật vắng vẻ, tôi vẫn buồn suy ngẫm nhớ về Trinh. Không biết Tố Anh cứ nhìn tôi mãi. Bỗng dưng nàng hỏi:
- Nếu giờ có người nói yêu anh, anh có chấp nhận không?
- Nhưng xin lỗi lòng anh chỉ có mỗi Trinh, mãi mãi là Trinh.
- Được. Bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ yêu em.
Tố Anh ơi, hãy tha lỗi cho anh, trái tim này của anh không thể dành chọn cho mình em được. Anh sợ em sẽ bị tổn thương nên anh mới ép lòng mình phải nói yêu em, nhưng sự thật mãi không bao giờ giấu được sẽ có một ngày em sẽ đau khổ vì yêu. Anh không cố ý lừa dối em, chỉ vì thấy em quá yêu anh, nên anh mới cho em hiểu được yêu là gì. Mong sau này em sẽ mau từ bỏ anh thôi.
/7
|