Mưa, ngoài đường đầy mưa, những cơn mưa bất chợt kéo đến. Mưa cuốn trôi tất cả, cuốn trôi hàng ngàn bụi bẩn trong làn đường sáng bóng, mưa gột rửa cho thế giới đẹp hơn, sau cơn mưa cầu vòng sẽ xuất hiện và niềm vui sẽ trở về. Nhưng mưa vẫn không cuốn đi được nỗi buồn, chỉ ít là ở một góc khuất nào đó của một cô gái…. Những cơn mưa hối hả, những cơn sấm chớp liên hồi, trái tim cô ngày càng se lại trước cuộc đời……
**********************************************************
Hai năm trước, ngoài trời vẫn mưa thế này, mưa cho nỗi buồn, mưa rơi xuống để khóc cùng cô…..
– “Windy chúng ta chia tay đi! “_ Thiên Bình nói
– “Tại sao? Tại sao lại chia tay? ” _ Windy đau đớn hỏi
– “Tình cảm hai năm em cũng thật không muốn bỏ, nhưng anh đã phản bội em, phản bội vào tình yêu của chúng ta… Cô gái đi cùng anh hôm qua là ai chứ, cô gái đi cùng anh vào khách sạn kia là ai chứ?_ Thiên Bình nghẹn ngào hỏi, cô đã kìm cho mình để nước mắt không rơi…
– “Đi cùng anh, chuyện đó tính sau? “_ Nói rồi Windy nắm lấy bàn tai Thiên Bình kéo đi..
– “Bỏ ra Windy tôi và anh không còn gì nữa, buông tôi ra! ” _ Cô gào thét lên thật sự cô đang rất giận, giận lắm, cô đến đây là để nghe lời giải thích, ý vậy mà Windy làm bộ mặt hớn hở thế, phải chăng ép cô tức chết hắn mới hả dạ……..
– “Đi cùng anh…”_ Anh đe dọa nghiêm mặt, gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, mắt anh nheo lại hiện lên một tia nguy hiểm
Đến giờ thì máu nóng của cô trực trào, cô hất mạnh bàn tay Windy đang nắm, vội vã băng qua đường. Nếu thật sự cô đứng đây thêm vài giây nữa chắc có nước tức mà chết quá…
” Bim….Bim…” Tiếng xe ô tô rất gần, cách rất gần cô, hoảng sợ, bế tắc, cô chôn chân đứng yên tại chỗ, như chờ sự định đoạt của tử thần…
– “Bình nhi, cản thận..”
Hình như có ai đó đang gọi tên cô,tiếng kêu rất to rất to, giọng nói lộ vẻ hoang mang hoảng sợ. Rồi có một lực nào đó đem cô đẩy sang một bên, mất phương hướng cô té nhào vào lề đương. Khi kịp tỉnh táo, cô nhìn thấy xa xa chiếc xe màu trắng đang dừng lại, một vài giọt máu đỏ tươi vương vấn trên xe, máu chảy lênh láng trên mặt đường và… cả Windy của cô đang nằm ở đó, miệng thoi thóp, tầm mắt vẫn ngước về phía cô…
– “Không Windy, không…..” _ Thiên Bình chạy lại ồm chầm Windy, nước mắt của cô không kìm được đã rơi, rơi tự khi nào cô cũng không biết, chỉ đơn giản là nội tâm của cô thật sự rất đau ,đau lắm…
– “Bình nhi đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em đấy, phải cười lên chứ” _ Giọng Windy thều thào
– “Đừng , đừng bỏ em, xin anh đấy….. Mọi người ơi xin gọi giúp cấp cứu…”
– “Bình nhi, vô ích thôi anh mệt lắm, thật sự rất mệt rồi… nhưng có một điều, Bình nhi à! Có lẽ em đã hiểu lầm, cô gái đó đích thực chỉ là một nhân viên anh nhờ đến để thiết kế tiệc sinh nhật cho em… khụ.. khụ… khách.. khách sạn kia đó là món quá bí mật anh giành tặng cho em… nhưng… khụ khụ… nhưng…. có lẽ không được nữa rồi..” Hơi thở của anh ngày càng nhạt dần
– “Không xin anh đấy, Windy….. xin anh đấy…… đừng, đừng ngủ mà”.. Một hai giọt nước mắt nóng tuông ra từ gương mặt thiên thần từ từ chảy xuống người anh hòa lẫn vào mưa….
– “Bình nhi, em phải sống tốt, yêu…yêu…em…khụ khụ…mãi yêu em..”
– “Không, Windy………………”
Tiếng hét như ai xé, xé cả tiếng mưa, xé cả cõi long của một người đang sông nhưng có lẽ tâm hồn đã chết lặng từ lâu . Windy, Windy của cô đã chết, chết thật rồi, đau khổ tuyệt vọng, nước mắt hòa lẫn cùng cơn mưa.
**************************************************
– “Windy, hai năm rồi, hai năm rồi kể từ ngày anh mất. Windy, xin anh đấy, xin hãy dạy em học cách để quên anh” _ Thiên Bình hướng cửa sổ thì thào nói, đôi mắt cô vô định, bình thản và xa xăm, không một gợn sóng nhỏ của nước mắt, có ai bảo khóc sẽ buồn và cười là vui…
Biệt thự nhà Xử Nữ, Anh Quốc…
– “Cậu mợ gọi con thưa có việc gì ạ? ”
– “Tới đây ngồi đi, cậu có chuyện muốn nói! “_ Cậu Xử Nữ lạnh giọng
– “Thưa có chuyện gì ạ? ”
– “Ta muốn con đi xem mắt chồng tương lai của con?”
– “Sao ạ? Cậu muốn con đi xem mắt sao cậu? ” _ Xử Nữ vờ nghịch cốc nước, giọng mỉa mai.
– “Xử Nữ, không được nói chuyện với cậu như thế? “_ Mợ Xử Nữ lên tiếng.
– “Cậu mợ ạ! Không đơn giản là xem mắt chứ? Hay muốn đuổi con ra khỏi nhà này? Nhưng thưa cậu mợ, đây là biệt thự của Xử gia, là nhà của con, hơn nữa chuyện hôn nhân đại sự của con, ai cũng có quyền can thiệp nhưng người đó chắc chắn không phải cậu mợ”
– “Hỗn láo, từ khi nào con trở nên láo xược như thế?” _ Cậu cô tức giận đập bàn.
– “Con trở nên như thế chả nhẽ không phải cậu mợ ban cho hay sao?” Bình tĩnh nâng chén trà tiếp túc ngâm nhi.
– “Con….” _Cậu Xử Nữ đưa tay lên định cho cô cái táng, nhưng mợ cô kịp ngăn cản lại.
– “Xử Nữ, ta biết con không ưa gì cậu mợ, nhưng người đó là cậu con, là cậu ruột và cũng là người thân duy nhất của con”
– “Người thân? Hai người không xứng đáng. Không cần con nhắc lại cho hai người nhớ ai là người hại gia đình con ra nông nỗi như ngày hôm nay. Ba con, mẹ con, hai người chết thảm, chẳng lẽ điều đó cậu mợ nói không liên quan đến hai người hay sao? ” _ Xử Nữ giọng đượm buồn đáp lại nhưng chỉ một giây thoáng qua..
– “Không? Nói cho cậu biết, chuyện đó là ai nói với con? ”
– “Ồ. Đó là chính tai con nghe, chính mắt con thấy cậu đang nói chuyện với mợ đấy?”
– “Không đó… đó chỉ là hiểu lầm…. Vụ tai nạn đó chỉ là một sự cố…con phải..
– “Nhưng sự cố đó đã cướp đi ba mẹ của tôi. Thật tàn nhẫn khi ba mẹ tôi tin tưởng vợ chồng ông, đến cuối cùng thì sao chứ. Lừa tôi đi, gọi điện cho ba mẹ nói tôi bị bắt cóc, khiến ba mẹ tôi hoảng sợ, khủng hoảng…rồi…” Cô nghẹn ngào nhớ lại, rồi tai nạn giao thông, rồi tử thần cướp mất cha mẹ của cô…..
– “Xử Nhi, mợ biết giờ cậu mợ nói gì cũng vô ích, nhưng Xử Nhi, xin con hãy giúp cậu mợ, chỉ có con mới giúp được cậu mợ, đồng ý đi xem mắt đi”
– “Công ty lại gặp khó khăn, muốn dùng con làm con cờ chứ gì? Đâu rồi, hình như cậu mợ còn đứa con gái xem trời bằng vung mà, hôm nay sao không thấy đến?”
– “Nó…. Nó còn quá nhỏ”
Còn nhỏ mà miệng mồm độc thế, lần nào đến đây mà chả tìm cách ức hiếp cô?- cô nghĩ bụng. Nhưng hai người đó dù gì cũng là người thân của cô, muốn cô tàn nhẫn với họ thật, cô không đành….
– “Haizz đây là toàn bộ số chứng khoáng mà ba con để lại, hai người cầm lấy mà dùng tạm, giúp, con cũng đã giúp rồi, Xin hai người đừng quấy rầy cuộc sống của con”, nói rồi cô toan đứng lên
– “Còn nữa con sẽ về Việt Nam một thời gian, công ty mĩ phẩm của mẹ tuyệt đối không ai được chạm vào, nếu không hai người đừng trách” _ Cô nghiêm giọng đe dọa.
Còn cậu mợ cô thì lạnh sống lưng, họ biết cô nói được ắt sẽ làm được.
**********************************************************
Hai năm trước, ngoài trời vẫn mưa thế này, mưa cho nỗi buồn, mưa rơi xuống để khóc cùng cô…..
– “Windy chúng ta chia tay đi! “_ Thiên Bình nói
– “Tại sao? Tại sao lại chia tay? ” _ Windy đau đớn hỏi
– “Tình cảm hai năm em cũng thật không muốn bỏ, nhưng anh đã phản bội em, phản bội vào tình yêu của chúng ta… Cô gái đi cùng anh hôm qua là ai chứ, cô gái đi cùng anh vào khách sạn kia là ai chứ?_ Thiên Bình nghẹn ngào hỏi, cô đã kìm cho mình để nước mắt không rơi…
– “Đi cùng anh, chuyện đó tính sau? “_ Nói rồi Windy nắm lấy bàn tai Thiên Bình kéo đi..
– “Bỏ ra Windy tôi và anh không còn gì nữa, buông tôi ra! ” _ Cô gào thét lên thật sự cô đang rất giận, giận lắm, cô đến đây là để nghe lời giải thích, ý vậy mà Windy làm bộ mặt hớn hở thế, phải chăng ép cô tức chết hắn mới hả dạ……..
– “Đi cùng anh…”_ Anh đe dọa nghiêm mặt, gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, mắt anh nheo lại hiện lên một tia nguy hiểm
Đến giờ thì máu nóng của cô trực trào, cô hất mạnh bàn tay Windy đang nắm, vội vã băng qua đường. Nếu thật sự cô đứng đây thêm vài giây nữa chắc có nước tức mà chết quá…
” Bim….Bim…” Tiếng xe ô tô rất gần, cách rất gần cô, hoảng sợ, bế tắc, cô chôn chân đứng yên tại chỗ, như chờ sự định đoạt của tử thần…
– “Bình nhi, cản thận..”
Hình như có ai đó đang gọi tên cô,tiếng kêu rất to rất to, giọng nói lộ vẻ hoang mang hoảng sợ. Rồi có một lực nào đó đem cô đẩy sang một bên, mất phương hướng cô té nhào vào lề đương. Khi kịp tỉnh táo, cô nhìn thấy xa xa chiếc xe màu trắng đang dừng lại, một vài giọt máu đỏ tươi vương vấn trên xe, máu chảy lênh láng trên mặt đường và… cả Windy của cô đang nằm ở đó, miệng thoi thóp, tầm mắt vẫn ngước về phía cô…
– “Không Windy, không…..” _ Thiên Bình chạy lại ồm chầm Windy, nước mắt của cô không kìm được đã rơi, rơi tự khi nào cô cũng không biết, chỉ đơn giản là nội tâm của cô thật sự rất đau ,đau lắm…
– “Bình nhi đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em đấy, phải cười lên chứ” _ Giọng Windy thều thào
– “Đừng , đừng bỏ em, xin anh đấy….. Mọi người ơi xin gọi giúp cấp cứu…”
– “Bình nhi, vô ích thôi anh mệt lắm, thật sự rất mệt rồi… nhưng có một điều, Bình nhi à! Có lẽ em đã hiểu lầm, cô gái đó đích thực chỉ là một nhân viên anh nhờ đến để thiết kế tiệc sinh nhật cho em… khụ.. khụ… khách.. khách sạn kia đó là món quá bí mật anh giành tặng cho em… nhưng… khụ khụ… nhưng…. có lẽ không được nữa rồi..” Hơi thở của anh ngày càng nhạt dần
– “Không xin anh đấy, Windy….. xin anh đấy…… đừng, đừng ngủ mà”.. Một hai giọt nước mắt nóng tuông ra từ gương mặt thiên thần từ từ chảy xuống người anh hòa lẫn vào mưa….
– “Bình nhi, em phải sống tốt, yêu…yêu…em…khụ khụ…mãi yêu em..”
– “Không, Windy………………”
Tiếng hét như ai xé, xé cả tiếng mưa, xé cả cõi long của một người đang sông nhưng có lẽ tâm hồn đã chết lặng từ lâu . Windy, Windy của cô đã chết, chết thật rồi, đau khổ tuyệt vọng, nước mắt hòa lẫn cùng cơn mưa.
**************************************************
– “Windy, hai năm rồi, hai năm rồi kể từ ngày anh mất. Windy, xin anh đấy, xin hãy dạy em học cách để quên anh” _ Thiên Bình hướng cửa sổ thì thào nói, đôi mắt cô vô định, bình thản và xa xăm, không một gợn sóng nhỏ của nước mắt, có ai bảo khóc sẽ buồn và cười là vui…
Biệt thự nhà Xử Nữ, Anh Quốc…
– “Cậu mợ gọi con thưa có việc gì ạ? ”
– “Tới đây ngồi đi, cậu có chuyện muốn nói! “_ Cậu Xử Nữ lạnh giọng
– “Thưa có chuyện gì ạ? ”
– “Ta muốn con đi xem mắt chồng tương lai của con?”
– “Sao ạ? Cậu muốn con đi xem mắt sao cậu? ” _ Xử Nữ vờ nghịch cốc nước, giọng mỉa mai.
– “Xử Nữ, không được nói chuyện với cậu như thế? “_ Mợ Xử Nữ lên tiếng.
– “Cậu mợ ạ! Không đơn giản là xem mắt chứ? Hay muốn đuổi con ra khỏi nhà này? Nhưng thưa cậu mợ, đây là biệt thự của Xử gia, là nhà của con, hơn nữa chuyện hôn nhân đại sự của con, ai cũng có quyền can thiệp nhưng người đó chắc chắn không phải cậu mợ”
– “Hỗn láo, từ khi nào con trở nên láo xược như thế?” _ Cậu cô tức giận đập bàn.
– “Con trở nên như thế chả nhẽ không phải cậu mợ ban cho hay sao?” Bình tĩnh nâng chén trà tiếp túc ngâm nhi.
– “Con….” _Cậu Xử Nữ đưa tay lên định cho cô cái táng, nhưng mợ cô kịp ngăn cản lại.
– “Xử Nữ, ta biết con không ưa gì cậu mợ, nhưng người đó là cậu con, là cậu ruột và cũng là người thân duy nhất của con”
– “Người thân? Hai người không xứng đáng. Không cần con nhắc lại cho hai người nhớ ai là người hại gia đình con ra nông nỗi như ngày hôm nay. Ba con, mẹ con, hai người chết thảm, chẳng lẽ điều đó cậu mợ nói không liên quan đến hai người hay sao? ” _ Xử Nữ giọng đượm buồn đáp lại nhưng chỉ một giây thoáng qua..
– “Không? Nói cho cậu biết, chuyện đó là ai nói với con? ”
– “Ồ. Đó là chính tai con nghe, chính mắt con thấy cậu đang nói chuyện với mợ đấy?”
– “Không đó… đó chỉ là hiểu lầm…. Vụ tai nạn đó chỉ là một sự cố…con phải..
– “Nhưng sự cố đó đã cướp đi ba mẹ của tôi. Thật tàn nhẫn khi ba mẹ tôi tin tưởng vợ chồng ông, đến cuối cùng thì sao chứ. Lừa tôi đi, gọi điện cho ba mẹ nói tôi bị bắt cóc, khiến ba mẹ tôi hoảng sợ, khủng hoảng…rồi…” Cô nghẹn ngào nhớ lại, rồi tai nạn giao thông, rồi tử thần cướp mất cha mẹ của cô…..
– “Xử Nhi, mợ biết giờ cậu mợ nói gì cũng vô ích, nhưng Xử Nhi, xin con hãy giúp cậu mợ, chỉ có con mới giúp được cậu mợ, đồng ý đi xem mắt đi”
– “Công ty lại gặp khó khăn, muốn dùng con làm con cờ chứ gì? Đâu rồi, hình như cậu mợ còn đứa con gái xem trời bằng vung mà, hôm nay sao không thấy đến?”
– “Nó…. Nó còn quá nhỏ”
Còn nhỏ mà miệng mồm độc thế, lần nào đến đây mà chả tìm cách ức hiếp cô?- cô nghĩ bụng. Nhưng hai người đó dù gì cũng là người thân của cô, muốn cô tàn nhẫn với họ thật, cô không đành….
– “Haizz đây là toàn bộ số chứng khoáng mà ba con để lại, hai người cầm lấy mà dùng tạm, giúp, con cũng đã giúp rồi, Xin hai người đừng quấy rầy cuộc sống của con”, nói rồi cô toan đứng lên
– “Còn nữa con sẽ về Việt Nam một thời gian, công ty mĩ phẩm của mẹ tuyệt đối không ai được chạm vào, nếu không hai người đừng trách” _ Cô nghiêm giọng đe dọa.
Còn cậu mợ cô thì lạnh sống lưng, họ biết cô nói được ắt sẽ làm được.
/38
|