Trong vòng 3 tiếng đủ 30 like tớ sẽ up chap tiếp.
—————————————-Ánh nắng dần nhạt nhòa chiếu xuống ngọn tháp quyền bí, giờ học đã tan hết từ lâu, khắp nơi chỉ còn vọng lại một khoảng lặng bao trùm cảnh vật. Tiếng bước chân sột sạt chà đạp lên ngọn cỏ của một toán nữ sinh, trên tay các cô đang lôi theo một cô gái trong tình trạng hôn mê. Mặt cô gái trắng bệt, hơi thở yếu ớt, thân người mềm oặt, mái tóc đen nhánh xõa xuống mặt đất.
Két…….
Tiếng cánh cửa gỗ nặng nề của ngọn tháp dần hé mở, bên trong một mảng tối om. Nhóm nữ sinh đó quăng cô gái đó vào bên trong, kèm theo một nụ cười thâm độc rồi rảo nhanh bước chân như sợ người phát hiện. Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, trong hôn mê cô vẫn khẽ rên rĩ, người co quắt lại vì đao, gương mặt trắng ngắt cắt không còn giọt máu…. Ánh tà dương yếu ớt đang cô sưởi ấm cho cơ thể cô gái dần lạnh ngắt….
———————————————-
Trong khu lan viên nhà trường, thân ảnh Ma Kết đang di chuyển linh hoạt, người anh nhễ nhải mồ hôi. Đôi mày đẹp không tự chủ nhíu mày lại vì lo lắng, không còn là một Ma Kết điềm tỉnh dù trời sập xuống cũng chẳng thay đổi.. Trong tâm anh giờ đây nóng như lửa đốt. Mệt mỏi anh chống hai tay vào chân thở dốc…
Thiên Bình rốt cuộc em đang ở đâu?
Đúng thế! Câu hỏi này chả biết từ trưa đến giờ anh đã tự hỏi lòng bao nhiêu lần… Bụng cứ bảo dạ Thiên Bình cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ruột gan anh cứ quặn cả lên… Làm sao? Làm sao không có gì cơ chứ? Tất cả mọi nơi trong khuôn viên trường này anh cùng Vũ Ngôn đã tra xét chỉ thiếu nỗi lật tung cả nền gách này thôi… Chẳng những thế, tất cả vệ sĩ nhà anh được điều động để tìm kiếm…. Vậy mà, vẫn là không tìm thấy!!
Bình tĩnh! Ma Kết mày phải bĩnh tĩnh!
Lòng thầm trấn an nhưng có cách gì khiến anh bình tĩnh.. Anh thừa nhận đây là lần đầu tiên anh thiếu bĩnh tĩnh vì một người con gái?
Thiên Bình em sẽ không sao? Nhất định em sẽ không có chuyện gì, nhất định phải thế!
Đôi mắt sắc bén đột nhiên sáng lên….Có thể? Có thể lắm chứ! Không nghĩ nhiều, anh co chân chạy thật nhanh như thể xé tan cả không gian tĩnh mịch..
—————————————————————
Đúng thế! Em đã từng hứa không được khóc…
Và rồi kể từ ngày đó em thôi khóc, thôi rơi lệ……
Nhưng đâu ai biết rằng trong thâm tâm em đang từng đợt rỉ máu…
Đau khổ…..???
Hai chữ đau khổ làm sao diễn tả thành lời…
Em tự tay quẹt thêm cho tim mình vài vết sẹo…
Nhưng em chẳng hề biết đau…
Có thể….???
Có thể đã rất lâu rồi em chẳng còn biết đau nữa..
Ừ chắc vậy……..
Vô tâm, vô tình cùng gương mặt vô tư lự……
Bên trong, trong cái khu tháp được xem là địa ngục, những tia nắng yếu ớt len lõi vào từng bật thang xoắn óc… Từng hột sáng thật hiếm, thật lẽ loi. Không biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của Thiên Bình hơi động, hình như muốn mở ra nhưng…, sao nó nặng thế? Tựa như một ngọn núi Thái Sơn…..
Mặc dù thân hình yếu ớt, nhưng thần chí của cô rất tỉnh táo….
– “Nếu như tôi không có được anh ta, ai cũng đừng mong có được. Đừng nói chi đến hạng người xấu xí như cô…. Đã vậy thì….. ”
Đúng thế khi cô gái kia vừa dứt lời cái tiếng vậy thì, cô phát hiện có người từ phía sau đánh len cô có lẽ quá bắt ngờ cô chẳng mảy may để ý. Rốt có người đưa chiếc khăc có tẩm thuốc mê vào mặt cô, cô cố vùng vậy những chẳng được áp lực bọn họ quá mạnh. Trong thời khắc nước sôi lửa bổng thế này, cổ chỉ giả vời nín thở, cố gắng sao cho thuốc mê xộc vào người ít hơn, giả vờ sao cho mình thật sự chìm đắm trong cơn mê. Đám con gái này cũng thật hèn hạ.Vì sao? Đúng thế, bọn họ đã ra tánh đánh cô đánh vào mặt, đánh vào bả vai, tay chân trong lúc cô mê man…. Cô thật không dám tưởng nếu bây giờ mà Windy nhìn thấy cô, chẳng biết sẽ đau lòng cỡ nào ???
Ngủ đi nào, máu huyết mê man trong người đang từ từ chảy, cô cảm giác rất mệt, rất mệt… Cô cuộn tròn dưới nền gạch bân thỉu…
Cô muốn ngủ, thật muốn ngủ lắm rồi… Cô mệt mỏi, cô bết tắc, người cô hơi run, cô như đứa trẻ bị lạc lõng trong đêm đông giá rét… Nhưng có một âm thanh vọng lại vẫn không cho cô chết, trong cơn mê cô thấy một người con trai tuấn tú đang vỗ vỗ đôi cánh của mình, gương mặt hiền dịu của người con trai từ trên cao nhìn cô.
– “Thiên Bình, em không được chết, em phải sống, sống cho em và sống cho cả anh nữa…”
Thiên Bình vôi đưa tay ngăn ngườ thiên thần sắp rời đi, cô nhận ra người đó chính là Windy của cô mà….
– “Thiên Bình, em không được chết, em phải sống, sống cho em và sống cho cả anh nữa…”
Nếu Windy muốn cô sống, ừ thì cô sẽ sống vậy. Thiên Bình nắm chặc đôi tay, càng lúc càng siết chặc. Ngón tay càng nhấn sâu vào lòng bàn tay. Rốt cuộc mi mắt cũng nhấc lên được.
Sức lực của cô mất hết đi đằng nào, chân tay mềm nhũn. May là cô hít vào không nhiều, nếu không chỉ sợ đến sáng mai cô cũng chẳng tỉnh… Cô gượng dây đứng lên. Nhưng đôi chân vẫn cứ khuỵa xuống, chắc có lẽ thuốc mê vẫn còn.. Nhìn đằng kia có một thanh sắt, Thiên Bình chẳng ngại ngùng cầm lên và đánh vào bắp chân mình. Đau! Nhưng không vì thế mà cô khóc, máu từ bắp chân chảy ra. Mau chảy ra càng nhiều đầu óc của cô càng thanh tỉnh… Gượng đôi chân đứng dậy, cô cất từng bước nặng nề về phía cảnh cửa gỗ… Nhấm mắt tuyệt vọng, cửa sắt đã bị khóa… Tự cười mình. Đúng thật là, từng là một đại tiểu thơ được nâng như trứng hứng như hoa…, vậy mà giờ đây cô phải trong tình cảnh này ngay cả cái điện thoại cũng phản lại cô, ngay giờ này mà lại hết pin….
Lòng thầm nghĩ thế nào cũng bị nhốt. Đúng rồi, lúc nãy cô nhìn thấy trên đỉnh tháp có ban công, dù sao ở đây cũng tối một mảng đen kịch. Chi bằng, cứ đánh liều mà lên đó dù sao ở đó cũng chẳng tối như thế này….
Đứng trên ban công tòa tháp, một lớp bụi bay bay theo từng bước chân của cô, những nơi cô đi đều có dòng máu rỉ xuống. Đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ nơi này đã bỏ hoang từ lâu rồi mạng nhện văng đầy, một vài cánh cửa đã bị mục nạt, những tấm rèn cũng nát tan theo thời gian. Đi nhanh lại ban công, một trận gió lạnh lẽo tạt vào mặt cô, gió thu đùa cợt thổi tung mái tóc cô. Không sai, trên đây thật dễ thở hơn…
Bấy giờ hoàng hôn đã buông, khung cảnh ngôi trường chím đắm trong ánh vàng, mặt trời lười nhát chiếu từng tia nắng yếu ớt còn sót lại trên nên trời.. Một vài chiếc lá vội tách cành, đớp xuống mặt đất. Nó xoay vòng vòng như giã biệt cõi trần.. Nhìn khung cảnh này, mắt thiên bình nheo lại một đời lá thật giống một đời người….
Tựa gương mặt lên đôi tay, cô thản nhiên ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, có lẽ thiên nhiên sẽ đem đến cho cô cảm giác dễ chịu thì phải, trên đôi chân máu vẫn không ngừng liên tục chảy…. Gương mặt giờ đây đã trắng bệt. Có thể chẳng ai sẽ tìm ra cô. Có thể một khắc sau cô sẽ chết đi vì mất nhiều máu, cũng có thể có sẽ chết vì đói vì lạnh…, kệ đi cô chẳng quan tâm… Ừ đối với cô, sống hay chết thì còn gì quan trọng chứ, có lẽ chết đi cũng là một lẽ để giải thoát thì sao….
Đứng ở trên cao lồng lọng gió, cô nghiệm ra nhiều điều. Windy, cô cũng thử đã từng buôn bỏ, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại thảm cảnh vụ tai nạn xe, dáng người đầy máu còn cái câu nói ” Anh yêu em” vẫn còn động mảy… Ai có thể dạy cô cách để quên một người không?
Bình yên, cô đã từng đi tìm bình yên.., nhưng bình yên của cô đang ở đâu? Cô không biết! Nói đúng hơn, bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay. Vì bình yên gắng liền với con người mà… con người thì hay vận động. Người đi và tâm hồn người thay đổi kéo theo cả bình yên….. Cô đã cho mình cái quyền mình được sống bằng nhiều bộ mặt thực hư thư hực, nhưng khi chìm vào bàn đếm một miền yêu thương lại dằn xé….
Những cảm giác trống rỗng cô đơn giờ đây khiên cô hụt hẫn, chông chênh. Cô thử gửi bình yên vào cơn gió, người ta vẫn gửi bình yên vào trong gió, mong gió sẽ cuốn trôi nỗi niềm. Nhưng chẳng ai biết rằng gió đâu nặng lòng, gió vẫn vô tâm, nên giờ đây chỉ có một cơn gió thoáng qua thôi đã đủ để khiến Thiên Bình gụt ngã……….
Bất lực cô gục đầu vào cánh tay đôi vai cô đang run run lên từng hồi…
Ở sao lưng, Ma Kết đang chạnh lòng theo từng cái run mình của cô… Gặp được Thiên Bình ở đây, anh vừa vui lại vừa sợ… Anh vui vì người anh yêu đã bình an vô sự, lúc nãy thấy vệt máu men theo từng bậc cầu thang khiến tim anh như thoắc lại và rồi anh đã cảm nhận rõ tình cảm của chính mình…. Anh sợ, vì trước mắt anh một cô gái vô tư lự ngày nào giờ đây rất đau khổ. Anh biết! Anh hiểu! Anh rõ, nhưng anh chẳng làm gì được… Bước vội đôi chân về phía Thiên Bình, vội nhanh ngồi xuống
– “Thiên Bình tại sao cô khóc? Ai đã ức hiếp cô? ”
– “………..”
– “Thiên Bình! Cô nín đi được không? Cô khóc tôi cũng…”_ Ma Kết ấp úng, nhưng chưa kịp nói Thiên Bình đã ngước lên bình thản.
– “Tôi đâu có khóc ”
Đôi mắt trong veo chẳng một gợn sóng, cô đã từng hứa cô không khóc… Cô sẽ không khóc, chưa từng khóc…. Ma Kết tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng anh thấy bã vai anh run lên mà…
Thở dài, anh nhờn nhợt ngồi cạnh Thiên Bình chậm rãi lên tiếng
– “Tâm cô rất đau tại sao phải giấu? Cô thật muốn khóc tại sao lại nén? Cô giấu mình đằng sau cái vẻ ngoài hoàn hảo kia cô thấy vui sao? ”
– “Anh có gì hơn tôi mà phải nói? “_ Thiên Bình không vừa đáp lại…
Ừ! Anh có gì hơn cô đâu chứ? Anh cũng giấu mình vè mặt lãnh đạm, vô tình đó thôi? Vậy lúc nãy, câu hỏi vừa rồi là anh tức giận cho cô hay cho mình…
– “Tôi không giấu mình, chỉ là thay đổi một chút để sống, vậy thôi! “_ Rất lâu sau Thiên Bình lên tiếng
– “Vì sao phải thay đổi? Cô gặp biến cô? ”
Đưa đôi mắt hướng nhìn xa xăm, cô bình thản cất tiếng, lời nói rất nhỏ có thể đó là cô nói cho anh nghe nhưng cũng có thể là cô tự nói với bản thân mình….
– “Cuộc sống là vậy! Đôi khi cần thay đổi một vài thứ, chỉnh sửa một vài điều để còn tồn tại..”
Lời nói đơn giản như thế? Sao anh lại thấy trong đó lại mang một nỗi buồn u ức? Có thể một quá khứ đau lòng nào đó đã làm tổn thương cô gay gắt, rất muốn hỏi nữa…, nhưng nhìn lại, hình như sắc mặt Thiên Bình không được tốt lắm… chưa kịp hỏi gì thì cô đã ngã vào vòng tay anh…
– “Thiên Bình.. thiên bình cô tỉnh cô tỉnh lại đi…”_ Ma Kết bối rối, vỗ vỗ vào má cô nhưng là gọi cách nào cũng chẳng tỉnh lại. Đôi mắt nhìn xuống bắp chân vẫn còn đang rĩ máu, anh cũng phần nào đã hiểu rõ… Nghiến răng ken két, anh thề những anh từng là tổn thương cô anh nhất quyết sẽ không để yên….
Đặt Thiên Bình lên vai anh vội nhanh rời khỏi
Trong vô thức mê man, môi Thiên Bĩnh khẽ mỉm. Bình yên! Có thể khi nói chuyện với Ma Kết cô sẽ cảm thấy bình yên hơn………
—————————————-Ánh nắng dần nhạt nhòa chiếu xuống ngọn tháp quyền bí, giờ học đã tan hết từ lâu, khắp nơi chỉ còn vọng lại một khoảng lặng bao trùm cảnh vật. Tiếng bước chân sột sạt chà đạp lên ngọn cỏ của một toán nữ sinh, trên tay các cô đang lôi theo một cô gái trong tình trạng hôn mê. Mặt cô gái trắng bệt, hơi thở yếu ớt, thân người mềm oặt, mái tóc đen nhánh xõa xuống mặt đất.
Két…….
Tiếng cánh cửa gỗ nặng nề của ngọn tháp dần hé mở, bên trong một mảng tối om. Nhóm nữ sinh đó quăng cô gái đó vào bên trong, kèm theo một nụ cười thâm độc rồi rảo nhanh bước chân như sợ người phát hiện. Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, trong hôn mê cô vẫn khẽ rên rĩ, người co quắt lại vì đao, gương mặt trắng ngắt cắt không còn giọt máu…. Ánh tà dương yếu ớt đang cô sưởi ấm cho cơ thể cô gái dần lạnh ngắt….
———————————————-
Trong khu lan viên nhà trường, thân ảnh Ma Kết đang di chuyển linh hoạt, người anh nhễ nhải mồ hôi. Đôi mày đẹp không tự chủ nhíu mày lại vì lo lắng, không còn là một Ma Kết điềm tỉnh dù trời sập xuống cũng chẳng thay đổi.. Trong tâm anh giờ đây nóng như lửa đốt. Mệt mỏi anh chống hai tay vào chân thở dốc…
Thiên Bình rốt cuộc em đang ở đâu?
Đúng thế! Câu hỏi này chả biết từ trưa đến giờ anh đã tự hỏi lòng bao nhiêu lần… Bụng cứ bảo dạ Thiên Bình cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ruột gan anh cứ quặn cả lên… Làm sao? Làm sao không có gì cơ chứ? Tất cả mọi nơi trong khuôn viên trường này anh cùng Vũ Ngôn đã tra xét chỉ thiếu nỗi lật tung cả nền gách này thôi… Chẳng những thế, tất cả vệ sĩ nhà anh được điều động để tìm kiếm…. Vậy mà, vẫn là không tìm thấy!!
Bình tĩnh! Ma Kết mày phải bĩnh tĩnh!
Lòng thầm trấn an nhưng có cách gì khiến anh bình tĩnh.. Anh thừa nhận đây là lần đầu tiên anh thiếu bĩnh tĩnh vì một người con gái?
Thiên Bình em sẽ không sao? Nhất định em sẽ không có chuyện gì, nhất định phải thế!
Đôi mắt sắc bén đột nhiên sáng lên….Có thể? Có thể lắm chứ! Không nghĩ nhiều, anh co chân chạy thật nhanh như thể xé tan cả không gian tĩnh mịch..
—————————————————————
Đúng thế! Em đã từng hứa không được khóc…
Và rồi kể từ ngày đó em thôi khóc, thôi rơi lệ……
Nhưng đâu ai biết rằng trong thâm tâm em đang từng đợt rỉ máu…
Đau khổ…..???
Hai chữ đau khổ làm sao diễn tả thành lời…
Em tự tay quẹt thêm cho tim mình vài vết sẹo…
Nhưng em chẳng hề biết đau…
Có thể….???
Có thể đã rất lâu rồi em chẳng còn biết đau nữa..
Ừ chắc vậy……..
Vô tâm, vô tình cùng gương mặt vô tư lự……
Bên trong, trong cái khu tháp được xem là địa ngục, những tia nắng yếu ớt len lõi vào từng bật thang xoắn óc… Từng hột sáng thật hiếm, thật lẽ loi. Không biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của Thiên Bình hơi động, hình như muốn mở ra nhưng…, sao nó nặng thế? Tựa như một ngọn núi Thái Sơn…..
Mặc dù thân hình yếu ớt, nhưng thần chí của cô rất tỉnh táo….
– “Nếu như tôi không có được anh ta, ai cũng đừng mong có được. Đừng nói chi đến hạng người xấu xí như cô…. Đã vậy thì….. ”
Đúng thế khi cô gái kia vừa dứt lời cái tiếng vậy thì, cô phát hiện có người từ phía sau đánh len cô có lẽ quá bắt ngờ cô chẳng mảy may để ý. Rốt có người đưa chiếc khăc có tẩm thuốc mê vào mặt cô, cô cố vùng vậy những chẳng được áp lực bọn họ quá mạnh. Trong thời khắc nước sôi lửa bổng thế này, cổ chỉ giả vời nín thở, cố gắng sao cho thuốc mê xộc vào người ít hơn, giả vờ sao cho mình thật sự chìm đắm trong cơn mê. Đám con gái này cũng thật hèn hạ.Vì sao? Đúng thế, bọn họ đã ra tánh đánh cô đánh vào mặt, đánh vào bả vai, tay chân trong lúc cô mê man…. Cô thật không dám tưởng nếu bây giờ mà Windy nhìn thấy cô, chẳng biết sẽ đau lòng cỡ nào ???
Ngủ đi nào, máu huyết mê man trong người đang từ từ chảy, cô cảm giác rất mệt, rất mệt… Cô cuộn tròn dưới nền gạch bân thỉu…
Cô muốn ngủ, thật muốn ngủ lắm rồi… Cô mệt mỏi, cô bết tắc, người cô hơi run, cô như đứa trẻ bị lạc lõng trong đêm đông giá rét… Nhưng có một âm thanh vọng lại vẫn không cho cô chết, trong cơn mê cô thấy một người con trai tuấn tú đang vỗ vỗ đôi cánh của mình, gương mặt hiền dịu của người con trai từ trên cao nhìn cô.
– “Thiên Bình, em không được chết, em phải sống, sống cho em và sống cho cả anh nữa…”
Thiên Bình vôi đưa tay ngăn ngườ thiên thần sắp rời đi, cô nhận ra người đó chính là Windy của cô mà….
– “Thiên Bình, em không được chết, em phải sống, sống cho em và sống cho cả anh nữa…”
Nếu Windy muốn cô sống, ừ thì cô sẽ sống vậy. Thiên Bình nắm chặc đôi tay, càng lúc càng siết chặc. Ngón tay càng nhấn sâu vào lòng bàn tay. Rốt cuộc mi mắt cũng nhấc lên được.
Sức lực của cô mất hết đi đằng nào, chân tay mềm nhũn. May là cô hít vào không nhiều, nếu không chỉ sợ đến sáng mai cô cũng chẳng tỉnh… Cô gượng dây đứng lên. Nhưng đôi chân vẫn cứ khuỵa xuống, chắc có lẽ thuốc mê vẫn còn.. Nhìn đằng kia có một thanh sắt, Thiên Bình chẳng ngại ngùng cầm lên và đánh vào bắp chân mình. Đau! Nhưng không vì thế mà cô khóc, máu từ bắp chân chảy ra. Mau chảy ra càng nhiều đầu óc của cô càng thanh tỉnh… Gượng đôi chân đứng dậy, cô cất từng bước nặng nề về phía cảnh cửa gỗ… Nhấm mắt tuyệt vọng, cửa sắt đã bị khóa… Tự cười mình. Đúng thật là, từng là một đại tiểu thơ được nâng như trứng hứng như hoa…, vậy mà giờ đây cô phải trong tình cảnh này ngay cả cái điện thoại cũng phản lại cô, ngay giờ này mà lại hết pin….
Lòng thầm nghĩ thế nào cũng bị nhốt. Đúng rồi, lúc nãy cô nhìn thấy trên đỉnh tháp có ban công, dù sao ở đây cũng tối một mảng đen kịch. Chi bằng, cứ đánh liều mà lên đó dù sao ở đó cũng chẳng tối như thế này….
Đứng trên ban công tòa tháp, một lớp bụi bay bay theo từng bước chân của cô, những nơi cô đi đều có dòng máu rỉ xuống. Đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ nơi này đã bỏ hoang từ lâu rồi mạng nhện văng đầy, một vài cánh cửa đã bị mục nạt, những tấm rèn cũng nát tan theo thời gian. Đi nhanh lại ban công, một trận gió lạnh lẽo tạt vào mặt cô, gió thu đùa cợt thổi tung mái tóc cô. Không sai, trên đây thật dễ thở hơn…
Bấy giờ hoàng hôn đã buông, khung cảnh ngôi trường chím đắm trong ánh vàng, mặt trời lười nhát chiếu từng tia nắng yếu ớt còn sót lại trên nên trời.. Một vài chiếc lá vội tách cành, đớp xuống mặt đất. Nó xoay vòng vòng như giã biệt cõi trần.. Nhìn khung cảnh này, mắt thiên bình nheo lại một đời lá thật giống một đời người….
Tựa gương mặt lên đôi tay, cô thản nhiên ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, có lẽ thiên nhiên sẽ đem đến cho cô cảm giác dễ chịu thì phải, trên đôi chân máu vẫn không ngừng liên tục chảy…. Gương mặt giờ đây đã trắng bệt. Có thể chẳng ai sẽ tìm ra cô. Có thể một khắc sau cô sẽ chết đi vì mất nhiều máu, cũng có thể có sẽ chết vì đói vì lạnh…, kệ đi cô chẳng quan tâm… Ừ đối với cô, sống hay chết thì còn gì quan trọng chứ, có lẽ chết đi cũng là một lẽ để giải thoát thì sao….
Đứng ở trên cao lồng lọng gió, cô nghiệm ra nhiều điều. Windy, cô cũng thử đã từng buôn bỏ, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại thảm cảnh vụ tai nạn xe, dáng người đầy máu còn cái câu nói ” Anh yêu em” vẫn còn động mảy… Ai có thể dạy cô cách để quên một người không?
Bình yên, cô đã từng đi tìm bình yên.., nhưng bình yên của cô đang ở đâu? Cô không biết! Nói đúng hơn, bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay. Vì bình yên gắng liền với con người mà… con người thì hay vận động. Người đi và tâm hồn người thay đổi kéo theo cả bình yên….. Cô đã cho mình cái quyền mình được sống bằng nhiều bộ mặt thực hư thư hực, nhưng khi chìm vào bàn đếm một miền yêu thương lại dằn xé….
Những cảm giác trống rỗng cô đơn giờ đây khiên cô hụt hẫn, chông chênh. Cô thử gửi bình yên vào cơn gió, người ta vẫn gửi bình yên vào trong gió, mong gió sẽ cuốn trôi nỗi niềm. Nhưng chẳng ai biết rằng gió đâu nặng lòng, gió vẫn vô tâm, nên giờ đây chỉ có một cơn gió thoáng qua thôi đã đủ để khiến Thiên Bình gụt ngã……….
Bất lực cô gục đầu vào cánh tay đôi vai cô đang run run lên từng hồi…
Ở sao lưng, Ma Kết đang chạnh lòng theo từng cái run mình của cô… Gặp được Thiên Bình ở đây, anh vừa vui lại vừa sợ… Anh vui vì người anh yêu đã bình an vô sự, lúc nãy thấy vệt máu men theo từng bậc cầu thang khiến tim anh như thoắc lại và rồi anh đã cảm nhận rõ tình cảm của chính mình…. Anh sợ, vì trước mắt anh một cô gái vô tư lự ngày nào giờ đây rất đau khổ. Anh biết! Anh hiểu! Anh rõ, nhưng anh chẳng làm gì được… Bước vội đôi chân về phía Thiên Bình, vội nhanh ngồi xuống
– “Thiên Bình tại sao cô khóc? Ai đã ức hiếp cô? ”
– “………..”
– “Thiên Bình! Cô nín đi được không? Cô khóc tôi cũng…”_ Ma Kết ấp úng, nhưng chưa kịp nói Thiên Bình đã ngước lên bình thản.
– “Tôi đâu có khóc ”
Đôi mắt trong veo chẳng một gợn sóng, cô đã từng hứa cô không khóc… Cô sẽ không khóc, chưa từng khóc…. Ma Kết tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng anh thấy bã vai anh run lên mà…
Thở dài, anh nhờn nhợt ngồi cạnh Thiên Bình chậm rãi lên tiếng
– “Tâm cô rất đau tại sao phải giấu? Cô thật muốn khóc tại sao lại nén? Cô giấu mình đằng sau cái vẻ ngoài hoàn hảo kia cô thấy vui sao? ”
– “Anh có gì hơn tôi mà phải nói? “_ Thiên Bình không vừa đáp lại…
Ừ! Anh có gì hơn cô đâu chứ? Anh cũng giấu mình vè mặt lãnh đạm, vô tình đó thôi? Vậy lúc nãy, câu hỏi vừa rồi là anh tức giận cho cô hay cho mình…
– “Tôi không giấu mình, chỉ là thay đổi một chút để sống, vậy thôi! “_ Rất lâu sau Thiên Bình lên tiếng
– “Vì sao phải thay đổi? Cô gặp biến cô? ”
Đưa đôi mắt hướng nhìn xa xăm, cô bình thản cất tiếng, lời nói rất nhỏ có thể đó là cô nói cho anh nghe nhưng cũng có thể là cô tự nói với bản thân mình….
– “Cuộc sống là vậy! Đôi khi cần thay đổi một vài thứ, chỉnh sửa một vài điều để còn tồn tại..”
Lời nói đơn giản như thế? Sao anh lại thấy trong đó lại mang một nỗi buồn u ức? Có thể một quá khứ đau lòng nào đó đã làm tổn thương cô gay gắt, rất muốn hỏi nữa…, nhưng nhìn lại, hình như sắc mặt Thiên Bình không được tốt lắm… chưa kịp hỏi gì thì cô đã ngã vào vòng tay anh…
– “Thiên Bình.. thiên bình cô tỉnh cô tỉnh lại đi…”_ Ma Kết bối rối, vỗ vỗ vào má cô nhưng là gọi cách nào cũng chẳng tỉnh lại. Đôi mắt nhìn xuống bắp chân vẫn còn đang rĩ máu, anh cũng phần nào đã hiểu rõ… Nghiến răng ken két, anh thề những anh từng là tổn thương cô anh nhất quyết sẽ không để yên….
Đặt Thiên Bình lên vai anh vội nhanh rời khỏi
Trong vô thức mê man, môi Thiên Bĩnh khẽ mỉm. Bình yên! Có thể khi nói chuyện với Ma Kết cô sẽ cảm thấy bình yên hơn………
/38
|