“ Nhân Mã, đã đến giờ rồi đó! Cậu làm gì mà đứng thừ người ra vậy?”
Song Ngư thúc giục Nhân Mã từ nãy đến giờ vẫn nhìn trong gương mà suy ngốc, mặt cô thoáng vẻ đồng tình. Bắt một người cá tính, trẻ con không thích gò bó như Nhân Mã đi dự tiệc đã là một đã kích rồi, nay lại bảo cô vác lên người bộ lễ phục mấy chục kí ấy nhầm một hai kí. Vậy thì làm sao mà cô chạy nhảy đây!
“Bộ lễ phục chết tiệc a! Cứ nhìn vào tớ hận đến nỗi không cho người sáng tạo ra nó vài đấm. Ai mà thiếu óc sáng tạo đến vậy? Trên hở dưới lại kín, nhìn cái đuôi váy mà xem cứ như mấy mươi mét vậy. Làm ơn đi, tớ là mặc đi dạ hội, chứ tớ đâu muốn đi lau sàn giúp người khác chứ…”
Nhân Mã liên tục lãi nhãi, mặc cho Cự Giải đứng bên liên tục huýt huýt tay. “ Nhân Mã, tớ đã tận lực giúp cậu rồi nhé, cậu tự cầu phúc đi”- Giải nhi than thầm một tiếng.
“ Tớ đây này, có giỏi thì cậu cho tớ vài đấm đi. Con ngựa kia, cậu có biết y phục của tớ hàng trăm trăm người muốn mặc mà chả được không? Tớ cho cậu mặc không lấy tiền mà cứ lải nhãi hoài vậy? Có tin tớ lấy chăn bó cậu như đòn bánh không?”
Thiên Bình đứng chống nạnh hai tay, trợn mắt. Cô tức điên. Nhân Mã chết tiệt, dám nói cô thiếu óc sáng tạo hả? Nếu không phải sợ trễ giờ cô đã tặng con ngựa này vài đấm rồi.. A..A..A.. Bực thật!
“ Nhưng mà, nhưng mà… ở trên phần cổ tớ thấy nó sao sao ấy! Tớ không chịu, tớ mặc kệ, nếu không có cách nào sửa lại cho tớ, đừng mong tớ bước ra khỏi nhà! ”
Nhân Mã dở chứng, cô nắm hai tay bấu chặc vào thành tủ. Mặc cái này ra đường a, ngại chết đi được. Chả họp với phong cách của cô chút nào. Không nói là kính cổng cao tường, nhưng cô thà mặc áo phong quần bò đi dự tiệc còn hơn cái này rườm rà, nặng nề chết mất.
“ Bà chị của tôi ơi! Đây là đi dư tiệc đó, chứ không phải đi dã ngoại hay ở nhà đâu. Cậu làm ơn ăn mặc hợp phong cách giúp tớ được không? Nếu cậu thấy trang phục này rườm rà phực tạp, thôi thì lấy bikini mà mặc đi. Mát mẽ thoáng mát! ”
Xử Nữ tức tối, đứng ở bên mà châm biếm. Chính cô của chẳng khá hơn Nhân Mã là bao. Cô liên tục đưa tay lên mà nhìn đồng hồ. Trơi ơi! Sắp trễ rồi, cô chỉ muốn là một người bình lặng mà vào ăn tiệc, rồi bình lặn mà đi về. Chả muốn đến trễ để giành nổi bật a!
“ Không nói nhiều. Cự Giải, Song Ngư, mau giúp tớ kéo con ngựa điên này ra mau. Xử Nữ, cậu lấy khăn choàng tớ chuẩn bị lại đây! ”_ Thiên Bình ra lệnh
“ Làm gì a! Muốn bó tớ thành đoàn bánh sao? Cứ mạng a……..”
Tiếng kêu thảm thiết cất lên từ ngôi biệt thự sang trọng đã lên tiếng báo hiệu rằng, buổi dạ tiệc đầy sóng gió chính thức bắt đầu!
——————————————————
Thảm đỏ được chiếu sáng lung linh, âm thanh rầm rầm như sấm biển làm cho cảnh tượng càng trở nên tưng bừng. Rất nhiều nhân viên an ninh bảo vệ trong tư thế vững vàng ngăn cản đám phóng viên, nhà báo.
Biệt thự Trần gia, đèn đuốc sáng trưng, quần áo xa hoa, yến tiệc linh đình..
Khu nhà cao cấp dưới ánh đèn rộng lớn có vẻ từng bừng náo nhiệt, giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, chiếc cổng lớn từ từ mở ra, trên tất cả cây côi trong biệt thự đều treo đầy đèn màu nhấp nháy như đom đóm, cả biệt thự chìm trong màu xanh nhạt của đại đương..
Hai bãi đỗ xe to lớn ở tầng hầm và tần trệt đều chặt kín, mỗi chiếc xe đều là xe thể thao sang trọng.
Tiệc mừng thọ của Trần lão gia- người đứng đầu gia tộc được tổ chức long trọng, những người tới tham dự đều không phú thì quý, khách tớ đều là giới thương nhân, chính trị hoặc hoàng tộc, cho nên đây có thể coi là một dịp tốt để kết giao….
Tiếng dương cầm như nước cùng tiếng nhạc giao hưởng vang lên khiến buổi tiệc càng trở nên huyền bình, tiếng nhạc du dương hòa với tiếng pháo hoa rơi xuống. Giờ phút này, toàn bộ Trần gia càng trở nên huyền bí, ấm áp…
Trần lão gia có tất cả hai người con. Một người con trai và một người con gái. Nhưng người con trai thời niên thiếu do làm ăn thua lỗ đã bỏ nhà mà đi, một mình Trần lão gia ở cái tuôi gần đất xa trời phải đứng lên vựt dậy cả một tập đoàn lớn. Còn người con gái út đang định cư bên Mỹ. Ông có đến ba đứa cháu. Hai trai một gái, nhưng ông thương nhất là đứa cháu trưởng tên Ma Kết và cũng là người kế thừa gia tộc trong tương lai.
Đứng trong đám đông, áo quần sang trọng, mỗi người một vẻ, lục đại thiên vương không bị mờ đi người lại còn như một vì sao vậy, sáng lấp lánh riêng một khoảng trời. Nhưng bộ tân trang sang trọng vanh quanh vóc dáng cao lớn của các anh , đường nét đẹp đẽ giống như điêu khắc, mỗi đường nét đều tạo ra vẻ tao nhã cao quý không gì sánh bằng, mỗi một cử chỉ nhỏ cũng toát lên được khí chất vương giả, không ai dám xem thường.
“ Sao họ cò chưa đến nhỉ? Có khi nào họ không đến hay không? Tớ đã bảo là lấy xe đến đón rồi.”_ Bạch Dương cau có.
Tức chết vì tính khí các cô quá, đã bảo lấy xe đến đón thì không chịu. Cứ một mực mà đi taxi, bây giờ thì hai rồi, đã trễ thế này còn chưa chịu đến nữa.
“ Yên tâm đi, tớ nghĩ chỉ là kẹt xe một chút thôi. Nếu họ đã hứa thì dĩ nhiên họ sẽ đến mà.”_ Song Tử vỗ ngực đảm bảo.
“ Câu này mới giống tiếng người nói!”
Ngay khi tiếng Thiên Yết vừa dứt, từ phía sau các anh vang lên tiếng cười châm chọc của Xử Nữ, theo đó là ánh mắt lườm xéo đầy khiêu khích đên Bạch Dương.
Vừa quay đầu lại, các anh lấp tức trố mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Mãi một lúc lâu, Kim Ngưu lắp bắp
“ Các cô, các cô…, đây đúng thật là các cô chứ?”
“ Các anh, các anh…, đây đúng thật là bọn tôi rồi!”_ Song Ngư thích thú nhái lại.
“ Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói “Người đẹp vì lụa”, thật không ngờ, khi khoác lên mình bộ váy dạ hội, các cô không đến nỗi nào giống vịt con xấu xí trong truyền thuyết!”_ Sư Tử ăn ngay nói thật. Trang phục của mọi người hôm nay rất đẹp, rất hợp, giản dị nhưng không mất vẻ sang trọng, đơn giản nhưng tôn lên khí chất ẩn vương giả trên người các cô. Đặc biệt là bộ đầm dạ hội của Nhân Mã, trên lưng trần được chắn ngang bở một chiếc khắn len màu kem nhạt, chính giữa nút thắc là ghim cài hình bông mai, mạ vàng. Những bông mai nhẹ tơn, yểu điệu đung đưa theo từng chuyển động của cô rất đẹp, rất hợp.
Kết quả của ăn ngay nói thật là sao? Là anh ăn ngay gót giây cao gót của Bảo Bình. Anh cố găng mím môi để không bật ra tiếng hét thấu trời xanh. Trong bụng thầm rủa Bảo Bình: Người như thế bị người khác đá cũng phải.
“ Anh nói ai là vịt con xấu xí trong truyền hả? “_ Bảo Bình tức tối trợn mắt
Thật là nhục nhã mà, các cô biết chính mình không bằng ai, các cô cũng thường nghe những lời chê bai phía sau lưng. Nhưng hôm nay, nghe chính miệng các anh thừa nhân sự thật, có một chút gì đó ngứa ngáy khó chịu thật. Cũng không trách hôm nay các anh bất ngời, vì Song Ngư bảo đi dự tiệc cũng phải cho ra dáng của đi dự tiệc, vì thế các cô đã giảm bớt hàm lượng mặt mèo của mình. Biến gương mặt xấu xí thành gương mặt bình thường một chút. So với mấy quý cô ở đây ăn mặt tươm tắc, trang phục lòe loẹt, trang điểm cầu kì tỉ mỉ, thì rõ ràng các cô là một bầy vịt xấu xí lạc giữa bầy thiên nga xinh đẹp.
“ Các cô đừng để tâm. Ý của Sư Tử là khen các cô hôm nay xinh đẹp đấy mà. Ấy, sao tôi không thấy Thiên Bình và Cự Giải?” _ Ma Kết thông minh đổi chủ đề.
“ Thiên Bình và Cự Giải không đến!”_ Nhân Mã nãy giờ còn cau có với chiếc giày cao gót đột nhiên ngẩn đầu lên đáp.
“ Cái gì? ”_ Hai giọng nam đồng thanh quát. Có lẽ do giọng nói hơi lớn, một ít tân khách hiếu kì quay đầy nhìn lại, Ma Kết, Kim Ngưu bối rối xin lỗi..
“ Đã hứa là đến rồi mà? Tại sao họ không đến chứ?”_ Ma Kết bất mản lên tiếng.
“ Họ leo cây ớt té gãy chân rồi, làm sao mà đến ”_ Nhân Mã tinh nghịch.
“ Cái gì? Té gãy chân? Sao có thể thế chứ? Sao họ lại leo câu…”_ Nói đến đây Kim Ngưu im lặng, tức tối hét lớn “ Nhân Mã, cô lừa tôi phải không?”
“ha..ha..ha.. tôi lừa anh đấy? Thì sao?”
Nói song giống như tính cánh thường ngày, cô đưa chân sao lên mà nhảy nhót, nhưng cô quên mắt rằng hiện giờ mình đang cãi trang thành thục nữ, đã vậy con vác lên người bộ lễ phục dài mấy thước, mang lên chân đôi giày cao gót gần một tấc, kết quả khi cô vừa coo chân lên chạy suýt chút nữa là ôm đất mẹ bao la. Cung may, Thiên Yết đứng bên cạnh nhanh tay nhanh chân đỡ lấy
“ Em coi em đấy, có ai con gái như em không?”_ Thiên Yết trách yêu. Nói rồi anh còn đưa tay véo vào mũi của Nhân Mã khiến cô nàng ngưỡng đỏ mặt vội né sang một bên, cô nhanh nhảu đáp lại
“ Tính tối đó giờ là vậy rồi? Anh có ý kiến gì chứ? Bỏ bàn tay gấu của anh ra.”
Thiên Yết không nhưng không bỏ, còn kề sát vào tai cô..
“ Anh đương nhiên có ý kiến. Vẻ ngoài đã xấu xí, thân hình không gợi cảm, tình cách giống đứa trẻ, luôn luôn trêu trọc người khác, đi đứng không vững vàng, có xu hướng bạo lực, cứng đầu như con trâu, lại hiếu thắng, phá phách..”_ Anh càng nói, Nhân Mã dứng bên cạnh đã đỏ mặt vì tức giấn, cô trợn tròn đôi mắt mà nhìn Thiên Yết đang ba hoa, 5..4..3..2..1.. ngay lúc Nhân Mã định cho Thiên Yết một cái đấm, đúng lúc này anh kề sát vào tai cô, âm thanh đủ hai người nghe, nhẹ nhàng nói “ Nhưng anh thích!”… Vâng, mặt cô bây giờ đã đỏ hơn cả quả cà chua chín nữa.
“ Xin lỗi hai vị đây là nơi công cộng! Có gì về nhà nói”_ Song Ngư lên tiếng trêu trọc.
“ Gì..chứ..gì mà về nhà..”_ Nhân Mã lắp bắp.
“ Đừng chọc nhau nữa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Ma Kết, Kim Ngưu, Thiên Bình và Cự Giải nói muốn đi dạo xung quanh một chút, hai anh rõ đường đi ở đây, thay chúng tôi tìm họ về đi.”_ Xử Nữ lên tiếc nhắc nhỡ. Có nhầm không đấy, ở nhà cãi nhau còn chưa đủ định vào đây mà cãi nhau sau. Cho xin nhe, mọi người không mắt mặt nhưng tôi- Xử Nữ cũng đủ cảm thấy mất mặt lắm rồi!
Nhưng vừa quay bước đi vào trong, các sao nữ đụng ngay kẻ thù không đội trời chung của mình. Một Bảo Uyên đã khó đối phó nay thêm Thanh Tuệ, Minh Thư, Cẩm Vân.. gì gì đó bị các cô dọa ma đến ngất nữa. Trời ơi, sao các cô lại quên bọn họ cũng đến vào ngày hôm nay chứ! Xem gương mặt mỉ cười khêu khích của bọn họ đoán cũng biết là chả có gì tốt rồi. A..A..A.. Ông trời ơi! Chỉ ăn một buổi tiệc nho nhỏ cũng khó đến vậy sao?
—————————————————————-
Phía sau khuôn viên, không ồn ào náo nhiệt, chỉ là gió thổi, là ánh sáng của ánh đèn lung linh mờ ảo, là giai điệu du dương của tiếng đàn vĩ cầm xa xa vang vọng.
Tiếng bước chân rón rén, Thiên Bình hồi hộp đi theo một người. Nhìn dáng hình quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi! Nếu là tân khách được mời đến, sao lại không ở dạ tiệc, lại lén lén lúc lúc ra đây làm gì? Chả lẽ là người xấu trà trộm vào hay sao? Không đúng, nếu người xấu trà trộm vào tại sao lại ở đây, đi bộ thong thả đến thế này? Cứ mãi suy nghĩ, khi ngước lên, người con trai cô theo dõi đã biến đâu mất. Sao nhanh thế? Chả nhẽ cô qua mắt rồi sao? Rõ ràng mới nhìn thấy đâu đây mà? Cô dụi dụi đôi mắt của mình, thầm trách sao mình hôm nay lại nhiều chuyện đến vậy? Đi theo người ta, đến nỗi bây giờ mình bị lạc cũng không hay a!
“ Ấy..ai da…”
Do đi không nhìn đường, cô đâm sầm vào cây cột giữa trời, mà không đúng cây cột thì làm sao mà mặc âu phục. Phải nói là cô đâm sầm vào một tên con trai nào đó, có nhầm không vậy? Hết chỗ đứng hay sao, sao lại đứng sao lưng cô làm cái gì?
Thiên Bình ngồi dưới đát, xoa xoa đầu, định lên tiếng mắng tên con trai kia một chút, nhưng khi cô ngước lên thì
“ Vũ Ngôn? Sao lại là anh?”_ Hình như đã lâu rồi cô chưa gặp lại Vũ Ngôn, kể từ lần cô bị đánh hôm trước.
Vũ Ngôn cười cười, để lộ hàm răng trắng tươi, anh đưa tay kéo lấy Thiên Bình
“ Sao không phải là anh? Đây là nhà ông anh cơ mà?”
“ Hả? Ông anh? Nhà của anh?”_ Trời ơi, thế mà lúc nãy cô còn tưởng người ta là trộm, sợ có ý đồ gì xấu, ngang nhiên theo dõi người ta. Trời ơi, ngượng quá! Thiên Bình không ngại ngùng cúi đầu.
“ Đúng vậy? Đây là nhà của ông nội anh!”
Vừa nói, Vũ Ngôn vừa đỡ cô ngồi xuống xích đu gỗ gần đó, anh cũng chả khách khí ngồi lại kế bên.
Thiên Bình dường như nhận ra có gì không đúng?
“ Vậy anh và Ma Kết là anh em?”
“ Đúng vậy, anh và Ma Kết là anh em cùng cha khác mẹ?”
Thiên Bình bụm chặt mồm như không tin được, anh em cùng cha khác mẹ sao?
Trong biệt thự Trần gia này, còn ân chứa bao nhiêu bí mật đây?
“ Khi ba anh làm ăn thô lỗ bỏ nhà ra đi, đã gặp được mẹ anh, họ cùng xây dựng sự nghiệp, sau đó thì sinh ra anh. Mãi đến vài tháng trước anh mới biết được sự thật này, nhưng mà..”_ Vũ Ngôn cười khổ: “ Ông nội không muốn nhận mẹ anh, càng không công nhận đứa cháu như anh. Ông bảo trên đời này chỉ có một người con dâu đó là người mẹ quá cố của Ma Kết, và một đứa cháu đó chính là Ma Kết. Ông nói không bao giờ cho mẹ con anh đặt chân vào ngôi biệt thự này. Sở dĩ hôm nay anh có mặt ở đây, là thay mặt tập đoàn của ông ngoại cũng là bạn kinh doanh lâu năm của ông nội”
Thiên Bình cố gắng hình dung được quan hệ phức tạp của hai nhà. Cô im lắng nghe, nghe anh từ từ kể, bởi lẽ cô biết bây giờ anh cần là một người có thể lắng nghe.
“ Em không biết phải giúp anh thế nào. Có lẽ, người trong cuộc mới rõ ràng nhất, nhưng em tin những điều tốt đẹp sẽ đến với anh. Vì anh là người tốt! ”_Cô đưa tay vỗ vỗ vai anh tỏ ý an ủi.
“ Anh là người tốt hay sao?”_ Vũ Ngôn hỏi, nhưng cũng như lời tự hỏi với lòng mình. Nếu có một ngày em phát hiên ra anh không tốt đến thế? Thiên Bình, em có tha thứ cho anh không?
“ Cảm ơn em, Thiên Bình”
Do khoảng cách ngồi gần nhau, ngay tại lúc này, cô và anh chỉ cách nhau có một hơi thở. Bối rối trước ánh nhìn say đấm của anh, cô đưa mắt buâng quơ hướng về nơi khác.
“ Sao băng kìa, cùng nhau cầu nguyện đi.”_ Thiên Bình reo lên, nói xong cô chấp tay lại, thành khẩn mà cầu nguyện.
Vũ Ngôn ở bên cạnh, nhìn gương mặt bình thường nhưng toát lên nét đáng yêu của cô, hôm nay cô thật đẹp. Với bộ trang phục trắng đơn giản được cô khoác lên người càng làm cô thêm xinh xắn thánh thiên, nhưng có một cảm nhận đặc biệt. Trong gượng mặt vui vẻ kia, vẫn không giấu được nỗi niềm cô đơn tận sâu trong đôi mắt. Phải chăng, sự vui vẻ hồn nhiên của cô chỉ là giả vời. Lúc đầu khi gặp cô, gương mặt cô lạnh băng, kìm nén cảm xúc, lúc cô bị đánh đau đến ngất một giọt nước mắt cô cũng không chảy, bây giờ rõ ràng cô đang cô đơn tại sao cứ tỏ ra mình rất mạnh mẽ, rất hạnh phúc. Rốt cuộc ẩn trong tính cách kia là một bộ mặt thế nào? Nếu có thế, anh ước rằng mình có thể mag lại một chút niềm vui, một chút hạnh phúc cho cô, anh ước rằng đôi mắt kia đừng ưu sầu, đừng trống rỗng đến thế.
Thiên Bình từ từ mở mắt ra, quay sang Vũ Ngôn vui vẻ hỏi
“ Anh cầu nguyện gì thể?”
“ Thế em cầu nguyện gì?”_ Không vội đáp, anh hỏi ngược lại cô
“ Em sao? Em ước cho tất cả mọi người xung quanh em đều vui vẻ?”
Cô bé ngốc, em ước cho người khác vui vẻ trong khi bản thân mình lại không vui vẻ. Em ngốc, là đại ngốc..
“ Vũ Ngôn à?”_ Thiên Bình bối rồi trước ánh nhìn chầm chậm của cô, trời ơi mặt cô có dính gì sao? Sao lại nhìn cô chầm chầm thế này? Chả lẽ, lời mọi người nói là thật sao? Cô có số đào hoa bẩm sinh? Ngay cả khi dung nhan tôi tệ đến thế này sao?
Không đợi cô kịp phản ưng, Vũ Ngôn nắm hai vai cô, chầm chập hôn lên đỉnh đầu cô.
“ Anh cũng mong em hạnh phúc!”
Thiên Bình ngây người. Trời ơi, tại sao mọi chuyện lại vượt qua tầm khống chế thế này? Không được, không thể ở lại nơi nguy hiểm thế này, cô phải chạy trốn mới được.
Vũ Ngôn, xem như anh may mắn, tôi đã không chế, không chế lắm để không cho anh ăn một cái tát. Thiên Bình thầm rủa trong lòng!
“ Buổi tiệc sắp bắt đầu, em nghỉ mình nên ra đại sảnh, gặp lại anh sao nhé!”_ Cô vội đứng lên, lấy đại cái cớ mà từ chối.
“ Anh đứa em đi!”
“ Không cần phiền phức như thế, Vũ Ngôn thiếu gia. Bình nhi là khách của tôi, để tự tôi tiếp đãi.”
Thiên Bình chưa tìm được cách từ chối thì xa xa đã vọng lại giọng nói đầy tức giận của Ma Kết, anh tức giận đi tớ, thôi lỗ gở tay Vũ Ngôn đang nắm lấy Thiên Bình ra, bạo lực kéo cô đi không nói tiếng nào. Cũng chẳng cho cô kịp lên tiếng tạm biệt lấy một lời!
Thiên Bình đi mà như chay theo từng bước của Ma Kết, không hiểu sao trong lòng chợt thấy lo nhiều hơn là ngại. Tại sao anh lại tức giận đến thế? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy cả rồi? Suốt dọc đường đi, anh cứ im thin thít, khác với điệu bộ hàng ngày? Cô cắn gắng nhịn đau từ đôi tay đang bị nắm chặt… Trong lòng thầm mong buổi dạ tiệc mau mau kết thúc.
Còn Vũ Ngôn, mắt thấy Thiên Bình bị kéo đi ngày càng xa dần, đôi tay anh nắm lại thành nắm đấm. Trong lòng rạo rực “ Thiên Bình, anh nhất định không từ bỏ em, nhất đinh không!”
(Còn tiếp)
Song Ngư thúc giục Nhân Mã từ nãy đến giờ vẫn nhìn trong gương mà suy ngốc, mặt cô thoáng vẻ đồng tình. Bắt một người cá tính, trẻ con không thích gò bó như Nhân Mã đi dự tiệc đã là một đã kích rồi, nay lại bảo cô vác lên người bộ lễ phục mấy chục kí ấy nhầm một hai kí. Vậy thì làm sao mà cô chạy nhảy đây!
“Bộ lễ phục chết tiệc a! Cứ nhìn vào tớ hận đến nỗi không cho người sáng tạo ra nó vài đấm. Ai mà thiếu óc sáng tạo đến vậy? Trên hở dưới lại kín, nhìn cái đuôi váy mà xem cứ như mấy mươi mét vậy. Làm ơn đi, tớ là mặc đi dạ hội, chứ tớ đâu muốn đi lau sàn giúp người khác chứ…”
Nhân Mã liên tục lãi nhãi, mặc cho Cự Giải đứng bên liên tục huýt huýt tay. “ Nhân Mã, tớ đã tận lực giúp cậu rồi nhé, cậu tự cầu phúc đi”- Giải nhi than thầm một tiếng.
“ Tớ đây này, có giỏi thì cậu cho tớ vài đấm đi. Con ngựa kia, cậu có biết y phục của tớ hàng trăm trăm người muốn mặc mà chả được không? Tớ cho cậu mặc không lấy tiền mà cứ lải nhãi hoài vậy? Có tin tớ lấy chăn bó cậu như đòn bánh không?”
Thiên Bình đứng chống nạnh hai tay, trợn mắt. Cô tức điên. Nhân Mã chết tiệt, dám nói cô thiếu óc sáng tạo hả? Nếu không phải sợ trễ giờ cô đã tặng con ngựa này vài đấm rồi.. A..A..A.. Bực thật!
“ Nhưng mà, nhưng mà… ở trên phần cổ tớ thấy nó sao sao ấy! Tớ không chịu, tớ mặc kệ, nếu không có cách nào sửa lại cho tớ, đừng mong tớ bước ra khỏi nhà! ”
Nhân Mã dở chứng, cô nắm hai tay bấu chặc vào thành tủ. Mặc cái này ra đường a, ngại chết đi được. Chả họp với phong cách của cô chút nào. Không nói là kính cổng cao tường, nhưng cô thà mặc áo phong quần bò đi dự tiệc còn hơn cái này rườm rà, nặng nề chết mất.
“ Bà chị của tôi ơi! Đây là đi dư tiệc đó, chứ không phải đi dã ngoại hay ở nhà đâu. Cậu làm ơn ăn mặc hợp phong cách giúp tớ được không? Nếu cậu thấy trang phục này rườm rà phực tạp, thôi thì lấy bikini mà mặc đi. Mát mẽ thoáng mát! ”
Xử Nữ tức tối, đứng ở bên mà châm biếm. Chính cô của chẳng khá hơn Nhân Mã là bao. Cô liên tục đưa tay lên mà nhìn đồng hồ. Trơi ơi! Sắp trễ rồi, cô chỉ muốn là một người bình lặng mà vào ăn tiệc, rồi bình lặn mà đi về. Chả muốn đến trễ để giành nổi bật a!
“ Không nói nhiều. Cự Giải, Song Ngư, mau giúp tớ kéo con ngựa điên này ra mau. Xử Nữ, cậu lấy khăn choàng tớ chuẩn bị lại đây! ”_ Thiên Bình ra lệnh
“ Làm gì a! Muốn bó tớ thành đoàn bánh sao? Cứ mạng a……..”
Tiếng kêu thảm thiết cất lên từ ngôi biệt thự sang trọng đã lên tiếng báo hiệu rằng, buổi dạ tiệc đầy sóng gió chính thức bắt đầu!
——————————————————
Thảm đỏ được chiếu sáng lung linh, âm thanh rầm rầm như sấm biển làm cho cảnh tượng càng trở nên tưng bừng. Rất nhiều nhân viên an ninh bảo vệ trong tư thế vững vàng ngăn cản đám phóng viên, nhà báo.
Biệt thự Trần gia, đèn đuốc sáng trưng, quần áo xa hoa, yến tiệc linh đình..
Khu nhà cao cấp dưới ánh đèn rộng lớn có vẻ từng bừng náo nhiệt, giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, chiếc cổng lớn từ từ mở ra, trên tất cả cây côi trong biệt thự đều treo đầy đèn màu nhấp nháy như đom đóm, cả biệt thự chìm trong màu xanh nhạt của đại đương..
Hai bãi đỗ xe to lớn ở tầng hầm và tần trệt đều chặt kín, mỗi chiếc xe đều là xe thể thao sang trọng.
Tiệc mừng thọ của Trần lão gia- người đứng đầu gia tộc được tổ chức long trọng, những người tới tham dự đều không phú thì quý, khách tớ đều là giới thương nhân, chính trị hoặc hoàng tộc, cho nên đây có thể coi là một dịp tốt để kết giao….
Tiếng dương cầm như nước cùng tiếng nhạc giao hưởng vang lên khiến buổi tiệc càng trở nên huyền bình, tiếng nhạc du dương hòa với tiếng pháo hoa rơi xuống. Giờ phút này, toàn bộ Trần gia càng trở nên huyền bí, ấm áp…
Trần lão gia có tất cả hai người con. Một người con trai và một người con gái. Nhưng người con trai thời niên thiếu do làm ăn thua lỗ đã bỏ nhà mà đi, một mình Trần lão gia ở cái tuôi gần đất xa trời phải đứng lên vựt dậy cả một tập đoàn lớn. Còn người con gái út đang định cư bên Mỹ. Ông có đến ba đứa cháu. Hai trai một gái, nhưng ông thương nhất là đứa cháu trưởng tên Ma Kết và cũng là người kế thừa gia tộc trong tương lai.
Đứng trong đám đông, áo quần sang trọng, mỗi người một vẻ, lục đại thiên vương không bị mờ đi người lại còn như một vì sao vậy, sáng lấp lánh riêng một khoảng trời. Nhưng bộ tân trang sang trọng vanh quanh vóc dáng cao lớn của các anh , đường nét đẹp đẽ giống như điêu khắc, mỗi đường nét đều tạo ra vẻ tao nhã cao quý không gì sánh bằng, mỗi một cử chỉ nhỏ cũng toát lên được khí chất vương giả, không ai dám xem thường.
“ Sao họ cò chưa đến nhỉ? Có khi nào họ không đến hay không? Tớ đã bảo là lấy xe đến đón rồi.”_ Bạch Dương cau có.
Tức chết vì tính khí các cô quá, đã bảo lấy xe đến đón thì không chịu. Cứ một mực mà đi taxi, bây giờ thì hai rồi, đã trễ thế này còn chưa chịu đến nữa.
“ Yên tâm đi, tớ nghĩ chỉ là kẹt xe một chút thôi. Nếu họ đã hứa thì dĩ nhiên họ sẽ đến mà.”_ Song Tử vỗ ngực đảm bảo.
“ Câu này mới giống tiếng người nói!”
Ngay khi tiếng Thiên Yết vừa dứt, từ phía sau các anh vang lên tiếng cười châm chọc của Xử Nữ, theo đó là ánh mắt lườm xéo đầy khiêu khích đên Bạch Dương.
Vừa quay đầu lại, các anh lấp tức trố mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Mãi một lúc lâu, Kim Ngưu lắp bắp
“ Các cô, các cô…, đây đúng thật là các cô chứ?”
“ Các anh, các anh…, đây đúng thật là bọn tôi rồi!”_ Song Ngư thích thú nhái lại.
“ Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói “Người đẹp vì lụa”, thật không ngờ, khi khoác lên mình bộ váy dạ hội, các cô không đến nỗi nào giống vịt con xấu xí trong truyền thuyết!”_ Sư Tử ăn ngay nói thật. Trang phục của mọi người hôm nay rất đẹp, rất hợp, giản dị nhưng không mất vẻ sang trọng, đơn giản nhưng tôn lên khí chất ẩn vương giả trên người các cô. Đặc biệt là bộ đầm dạ hội của Nhân Mã, trên lưng trần được chắn ngang bở một chiếc khắn len màu kem nhạt, chính giữa nút thắc là ghim cài hình bông mai, mạ vàng. Những bông mai nhẹ tơn, yểu điệu đung đưa theo từng chuyển động của cô rất đẹp, rất hợp.
Kết quả của ăn ngay nói thật là sao? Là anh ăn ngay gót giây cao gót của Bảo Bình. Anh cố găng mím môi để không bật ra tiếng hét thấu trời xanh. Trong bụng thầm rủa Bảo Bình: Người như thế bị người khác đá cũng phải.
“ Anh nói ai là vịt con xấu xí trong truyền hả? “_ Bảo Bình tức tối trợn mắt
Thật là nhục nhã mà, các cô biết chính mình không bằng ai, các cô cũng thường nghe những lời chê bai phía sau lưng. Nhưng hôm nay, nghe chính miệng các anh thừa nhân sự thật, có một chút gì đó ngứa ngáy khó chịu thật. Cũng không trách hôm nay các anh bất ngời, vì Song Ngư bảo đi dự tiệc cũng phải cho ra dáng của đi dự tiệc, vì thế các cô đã giảm bớt hàm lượng mặt mèo của mình. Biến gương mặt xấu xí thành gương mặt bình thường một chút. So với mấy quý cô ở đây ăn mặt tươm tắc, trang phục lòe loẹt, trang điểm cầu kì tỉ mỉ, thì rõ ràng các cô là một bầy vịt xấu xí lạc giữa bầy thiên nga xinh đẹp.
“ Các cô đừng để tâm. Ý của Sư Tử là khen các cô hôm nay xinh đẹp đấy mà. Ấy, sao tôi không thấy Thiên Bình và Cự Giải?” _ Ma Kết thông minh đổi chủ đề.
“ Thiên Bình và Cự Giải không đến!”_ Nhân Mã nãy giờ còn cau có với chiếc giày cao gót đột nhiên ngẩn đầu lên đáp.
“ Cái gì? ”_ Hai giọng nam đồng thanh quát. Có lẽ do giọng nói hơi lớn, một ít tân khách hiếu kì quay đầy nhìn lại, Ma Kết, Kim Ngưu bối rối xin lỗi..
“ Đã hứa là đến rồi mà? Tại sao họ không đến chứ?”_ Ma Kết bất mản lên tiếng.
“ Họ leo cây ớt té gãy chân rồi, làm sao mà đến ”_ Nhân Mã tinh nghịch.
“ Cái gì? Té gãy chân? Sao có thể thế chứ? Sao họ lại leo câu…”_ Nói đến đây Kim Ngưu im lặng, tức tối hét lớn “ Nhân Mã, cô lừa tôi phải không?”
“ha..ha..ha.. tôi lừa anh đấy? Thì sao?”
Nói song giống như tính cánh thường ngày, cô đưa chân sao lên mà nhảy nhót, nhưng cô quên mắt rằng hiện giờ mình đang cãi trang thành thục nữ, đã vậy con vác lên người bộ lễ phục dài mấy thước, mang lên chân đôi giày cao gót gần một tấc, kết quả khi cô vừa coo chân lên chạy suýt chút nữa là ôm đất mẹ bao la. Cung may, Thiên Yết đứng bên cạnh nhanh tay nhanh chân đỡ lấy
“ Em coi em đấy, có ai con gái như em không?”_ Thiên Yết trách yêu. Nói rồi anh còn đưa tay véo vào mũi của Nhân Mã khiến cô nàng ngưỡng đỏ mặt vội né sang một bên, cô nhanh nhảu đáp lại
“ Tính tối đó giờ là vậy rồi? Anh có ý kiến gì chứ? Bỏ bàn tay gấu của anh ra.”
Thiên Yết không nhưng không bỏ, còn kề sát vào tai cô..
“ Anh đương nhiên có ý kiến. Vẻ ngoài đã xấu xí, thân hình không gợi cảm, tình cách giống đứa trẻ, luôn luôn trêu trọc người khác, đi đứng không vững vàng, có xu hướng bạo lực, cứng đầu như con trâu, lại hiếu thắng, phá phách..”_ Anh càng nói, Nhân Mã dứng bên cạnh đã đỏ mặt vì tức giấn, cô trợn tròn đôi mắt mà nhìn Thiên Yết đang ba hoa, 5..4..3..2..1.. ngay lúc Nhân Mã định cho Thiên Yết một cái đấm, đúng lúc này anh kề sát vào tai cô, âm thanh đủ hai người nghe, nhẹ nhàng nói “ Nhưng anh thích!”… Vâng, mặt cô bây giờ đã đỏ hơn cả quả cà chua chín nữa.
“ Xin lỗi hai vị đây là nơi công cộng! Có gì về nhà nói”_ Song Ngư lên tiếng trêu trọc.
“ Gì..chứ..gì mà về nhà..”_ Nhân Mã lắp bắp.
“ Đừng chọc nhau nữa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Ma Kết, Kim Ngưu, Thiên Bình và Cự Giải nói muốn đi dạo xung quanh một chút, hai anh rõ đường đi ở đây, thay chúng tôi tìm họ về đi.”_ Xử Nữ lên tiếc nhắc nhỡ. Có nhầm không đấy, ở nhà cãi nhau còn chưa đủ định vào đây mà cãi nhau sau. Cho xin nhe, mọi người không mắt mặt nhưng tôi- Xử Nữ cũng đủ cảm thấy mất mặt lắm rồi!
Nhưng vừa quay bước đi vào trong, các sao nữ đụng ngay kẻ thù không đội trời chung của mình. Một Bảo Uyên đã khó đối phó nay thêm Thanh Tuệ, Minh Thư, Cẩm Vân.. gì gì đó bị các cô dọa ma đến ngất nữa. Trời ơi, sao các cô lại quên bọn họ cũng đến vào ngày hôm nay chứ! Xem gương mặt mỉ cười khêu khích của bọn họ đoán cũng biết là chả có gì tốt rồi. A..A..A.. Ông trời ơi! Chỉ ăn một buổi tiệc nho nhỏ cũng khó đến vậy sao?
—————————————————————-
Phía sau khuôn viên, không ồn ào náo nhiệt, chỉ là gió thổi, là ánh sáng của ánh đèn lung linh mờ ảo, là giai điệu du dương của tiếng đàn vĩ cầm xa xa vang vọng.
Tiếng bước chân rón rén, Thiên Bình hồi hộp đi theo một người. Nhìn dáng hình quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi! Nếu là tân khách được mời đến, sao lại không ở dạ tiệc, lại lén lén lúc lúc ra đây làm gì? Chả lẽ là người xấu trà trộm vào hay sao? Không đúng, nếu người xấu trà trộm vào tại sao lại ở đây, đi bộ thong thả đến thế này? Cứ mãi suy nghĩ, khi ngước lên, người con trai cô theo dõi đã biến đâu mất. Sao nhanh thế? Chả nhẽ cô qua mắt rồi sao? Rõ ràng mới nhìn thấy đâu đây mà? Cô dụi dụi đôi mắt của mình, thầm trách sao mình hôm nay lại nhiều chuyện đến vậy? Đi theo người ta, đến nỗi bây giờ mình bị lạc cũng không hay a!
“ Ấy..ai da…”
Do đi không nhìn đường, cô đâm sầm vào cây cột giữa trời, mà không đúng cây cột thì làm sao mà mặc âu phục. Phải nói là cô đâm sầm vào một tên con trai nào đó, có nhầm không vậy? Hết chỗ đứng hay sao, sao lại đứng sao lưng cô làm cái gì?
Thiên Bình ngồi dưới đát, xoa xoa đầu, định lên tiếng mắng tên con trai kia một chút, nhưng khi cô ngước lên thì
“ Vũ Ngôn? Sao lại là anh?”_ Hình như đã lâu rồi cô chưa gặp lại Vũ Ngôn, kể từ lần cô bị đánh hôm trước.
Vũ Ngôn cười cười, để lộ hàm răng trắng tươi, anh đưa tay kéo lấy Thiên Bình
“ Sao không phải là anh? Đây là nhà ông anh cơ mà?”
“ Hả? Ông anh? Nhà của anh?”_ Trời ơi, thế mà lúc nãy cô còn tưởng người ta là trộm, sợ có ý đồ gì xấu, ngang nhiên theo dõi người ta. Trời ơi, ngượng quá! Thiên Bình không ngại ngùng cúi đầu.
“ Đúng vậy? Đây là nhà của ông nội anh!”
Vừa nói, Vũ Ngôn vừa đỡ cô ngồi xuống xích đu gỗ gần đó, anh cũng chả khách khí ngồi lại kế bên.
Thiên Bình dường như nhận ra có gì không đúng?
“ Vậy anh và Ma Kết là anh em?”
“ Đúng vậy, anh và Ma Kết là anh em cùng cha khác mẹ?”
Thiên Bình bụm chặt mồm như không tin được, anh em cùng cha khác mẹ sao?
Trong biệt thự Trần gia này, còn ân chứa bao nhiêu bí mật đây?
“ Khi ba anh làm ăn thô lỗ bỏ nhà ra đi, đã gặp được mẹ anh, họ cùng xây dựng sự nghiệp, sau đó thì sinh ra anh. Mãi đến vài tháng trước anh mới biết được sự thật này, nhưng mà..”_ Vũ Ngôn cười khổ: “ Ông nội không muốn nhận mẹ anh, càng không công nhận đứa cháu như anh. Ông bảo trên đời này chỉ có một người con dâu đó là người mẹ quá cố của Ma Kết, và một đứa cháu đó chính là Ma Kết. Ông nói không bao giờ cho mẹ con anh đặt chân vào ngôi biệt thự này. Sở dĩ hôm nay anh có mặt ở đây, là thay mặt tập đoàn của ông ngoại cũng là bạn kinh doanh lâu năm của ông nội”
Thiên Bình cố gắng hình dung được quan hệ phức tạp của hai nhà. Cô im lắng nghe, nghe anh từ từ kể, bởi lẽ cô biết bây giờ anh cần là một người có thể lắng nghe.
“ Em không biết phải giúp anh thế nào. Có lẽ, người trong cuộc mới rõ ràng nhất, nhưng em tin những điều tốt đẹp sẽ đến với anh. Vì anh là người tốt! ”_Cô đưa tay vỗ vỗ vai anh tỏ ý an ủi.
“ Anh là người tốt hay sao?”_ Vũ Ngôn hỏi, nhưng cũng như lời tự hỏi với lòng mình. Nếu có một ngày em phát hiên ra anh không tốt đến thế? Thiên Bình, em có tha thứ cho anh không?
“ Cảm ơn em, Thiên Bình”
Do khoảng cách ngồi gần nhau, ngay tại lúc này, cô và anh chỉ cách nhau có một hơi thở. Bối rối trước ánh nhìn say đấm của anh, cô đưa mắt buâng quơ hướng về nơi khác.
“ Sao băng kìa, cùng nhau cầu nguyện đi.”_ Thiên Bình reo lên, nói xong cô chấp tay lại, thành khẩn mà cầu nguyện.
Vũ Ngôn ở bên cạnh, nhìn gương mặt bình thường nhưng toát lên nét đáng yêu của cô, hôm nay cô thật đẹp. Với bộ trang phục trắng đơn giản được cô khoác lên người càng làm cô thêm xinh xắn thánh thiên, nhưng có một cảm nhận đặc biệt. Trong gượng mặt vui vẻ kia, vẫn không giấu được nỗi niềm cô đơn tận sâu trong đôi mắt. Phải chăng, sự vui vẻ hồn nhiên của cô chỉ là giả vời. Lúc đầu khi gặp cô, gương mặt cô lạnh băng, kìm nén cảm xúc, lúc cô bị đánh đau đến ngất một giọt nước mắt cô cũng không chảy, bây giờ rõ ràng cô đang cô đơn tại sao cứ tỏ ra mình rất mạnh mẽ, rất hạnh phúc. Rốt cuộc ẩn trong tính cách kia là một bộ mặt thế nào? Nếu có thế, anh ước rằng mình có thể mag lại một chút niềm vui, một chút hạnh phúc cho cô, anh ước rằng đôi mắt kia đừng ưu sầu, đừng trống rỗng đến thế.
Thiên Bình từ từ mở mắt ra, quay sang Vũ Ngôn vui vẻ hỏi
“ Anh cầu nguyện gì thể?”
“ Thế em cầu nguyện gì?”_ Không vội đáp, anh hỏi ngược lại cô
“ Em sao? Em ước cho tất cả mọi người xung quanh em đều vui vẻ?”
Cô bé ngốc, em ước cho người khác vui vẻ trong khi bản thân mình lại không vui vẻ. Em ngốc, là đại ngốc..
“ Vũ Ngôn à?”_ Thiên Bình bối rồi trước ánh nhìn chầm chậm của cô, trời ơi mặt cô có dính gì sao? Sao lại nhìn cô chầm chầm thế này? Chả lẽ, lời mọi người nói là thật sao? Cô có số đào hoa bẩm sinh? Ngay cả khi dung nhan tôi tệ đến thế này sao?
Không đợi cô kịp phản ưng, Vũ Ngôn nắm hai vai cô, chầm chập hôn lên đỉnh đầu cô.
“ Anh cũng mong em hạnh phúc!”
Thiên Bình ngây người. Trời ơi, tại sao mọi chuyện lại vượt qua tầm khống chế thế này? Không được, không thể ở lại nơi nguy hiểm thế này, cô phải chạy trốn mới được.
Vũ Ngôn, xem như anh may mắn, tôi đã không chế, không chế lắm để không cho anh ăn một cái tát. Thiên Bình thầm rủa trong lòng!
“ Buổi tiệc sắp bắt đầu, em nghỉ mình nên ra đại sảnh, gặp lại anh sao nhé!”_ Cô vội đứng lên, lấy đại cái cớ mà từ chối.
“ Anh đứa em đi!”
“ Không cần phiền phức như thế, Vũ Ngôn thiếu gia. Bình nhi là khách của tôi, để tự tôi tiếp đãi.”
Thiên Bình chưa tìm được cách từ chối thì xa xa đã vọng lại giọng nói đầy tức giận của Ma Kết, anh tức giận đi tớ, thôi lỗ gở tay Vũ Ngôn đang nắm lấy Thiên Bình ra, bạo lực kéo cô đi không nói tiếng nào. Cũng chẳng cho cô kịp lên tiếng tạm biệt lấy một lời!
Thiên Bình đi mà như chay theo từng bước của Ma Kết, không hiểu sao trong lòng chợt thấy lo nhiều hơn là ngại. Tại sao anh lại tức giận đến thế? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy cả rồi? Suốt dọc đường đi, anh cứ im thin thít, khác với điệu bộ hàng ngày? Cô cắn gắng nhịn đau từ đôi tay đang bị nắm chặt… Trong lòng thầm mong buổi dạ tiệc mau mau kết thúc.
Còn Vũ Ngôn, mắt thấy Thiên Bình bị kéo đi ngày càng xa dần, đôi tay anh nắm lại thành nắm đấm. Trong lòng rạo rực “ Thiên Bình, anh nhất định không từ bỏ em, nhất đinh không!”
(Còn tiếp)
/38
|