- KHÔNG ĐƯỢC_ Kiệt giật mình hét lớn, cảm giác sợ hãi như bao chùm lấy anh, khiến tim anh khó chịu vô cùng, đau đớn vô cùng…_ Nguyễn Thiện Nhi, em dừng lại, anh không cho phép…
Nhi đang thẫn thờ muốn chạm vào chiếc nhẫn thì rụt tay lại sau khi nghe tiếng hét, quay nhìn “dị vật” khiến cô giật mình, cô khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh hẳn đi…
- Hội phó, tôi nhờ là học viện này cho phép các học viên tự do yêu nhau mà, đúng không??_ Nhi nhướng mày, nụ cười hờ hững hiện diện trên môi…
Kiệt thấy tim mình quặn thắt từng đợt đau nhói, “hội phó”, sao nghe xa lạ thế này, bình thường, cô sẽ xưng “cậu – tôi” với anh, nó còn đỡ hơn là phải nghe đến từ hội phó này…
- Cậu có cảm thấy mình rất bất lịch sự không…_ Chàng trai đang quỳ ấy khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ bất mãn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, suýt nữa, thì cô ấy… đồng ý rồi….
- Đi theo anh…_ Kiệt không quan tâm đến mọi thứ, kể cả những ánh mắt soi mói của các học viên, anh đi đến, kéo tay cô đi ra khỏi học viện…
Quỳnh khẽ nhíu mày, lo lắng cho cô bạn, cô sợ hắn ta lại tiếp tục làm cho Nhi khóc, định đi theo thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại…
- Đã đến lúc rồi!! Họ cần nhận ra cảm xúc trong tim mình…_ Huy nhìn bóng lưng hai người đó, khẽ mỉm cười, thằng bạn ăn chơi đến cả anh cũng phải bó tay, cuối cùng cũng tìm được khắc tinh rồi…
- Tôi không quan tâm, chỉ cần hắn dám làm Nhi khóc một lần nữa, tôi không ngại giải quyết việc này bằng sức mạnh đâu..._ Quỳnh cười khát máu khiến Huy rùng mình, quả nhiên mà Nữ ma vương nha, làm gì cũng đều ghê gợn như vậy!
- Yên tâm!! Lúc đó, tôi cũng không ngại mà cho hắn ăn đấm đâu…_ Huy cũng khẽ cười tà ác, cậu cũng xem Nhi là bạn nha, dù gì học chung cũng 5 năm rồi, gặp nhau đến chai cả mặt…
OoOoOoOoOoOoO
Đang chạy xe, nhưng Kiệt vẫn cảm thấy ớn lạnh phần sống lưng, rùng mình một cái…
- Cậu muốn đưa tôi đi đâu?_ Nhi nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, điềm tĩnh, lạnh lùng…
- Em dẹp cái thái độ đó đi…_ Kiệt khẽ lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi rõ rệt…
- Em?? Tôi không biết là cậu lớn tuổi hơn tôi đấy??_ Nhi khó chịu, nhưng vẫn là thái độ ấy, lãnh đạm, âm trầm khiến người khác phải khó chịu….
- So về tháng, em vẫn nhỏ hơn tôi thôi…_ Kiệt cười nhẹ, không còn vẻ playboy, bây giờ, anh rất ấm áp và dịu dàng…
- Tùy cậu…_ Nhi không muốn bàn cãi nhiều, quay đầu ra kính chắn gió của xe, cô chống cằm, nhìn cảnh vật bên ngoài
- Đến nơi rồi, xuống thôi…_ Kiệt dừng xe lại trước một cánh đồng lao rộng lớn, gió thổi nhè nhẹ yên bình, vẫn còn động lại cơn nắng nhẹ của buổi sáng…
Cô bước nhẹ xuống, nhìn cánh đồng rộng lớn trước mặt khẽ mỉm cười, thật bình yên, ai mà biết được rằng, một cô tiểu thư như cô lại rất thích cỏ bông lao chứ, luôn đu đưa trong gió, bông lao mang màu trắng tinh khôi, thuần khiết, hơn nữa, nó luôn hướng theo chiều gió, đón nhận từng làn gió nhẹ nhàng…
- Thích không??_ Kiệt mỉm cười, nhìn cánh đồng rồi nhìn qua Nhi, à, anh đâu có biết cô thích bông lao, bởi cánh đồng này, thuộc quyền sở hữu của anh, anh lại rất thích nó, nên mới đưa cô đến đây!
- Ừ!_ Chỉ trả lời nhẹ như vậy, Nhi im lặng, yên bình ngắm nhìn khung cảnh bao la, thơ mộng…
- Em có tin vào tiếng sét ái tình không, có tin vào “vừa gặp đã yêu” không?? Nghe rất buồn cười đúng không??_ Kiệt nhìn thẳng con đường phía trước, cùng bước đi nhẹ nhàng song song với Nhi…
- Tôi không biết, bởi tôi chưa gặp ai như vậy cả!!_ Nhi cười nhẹ, khuôn mặt tĩnh lặng, cô thật sự không biết, cô yêu anh từ năm lớp 7, không phải là lần đầu gặp mặt…
- Sao lại chưa gặp chứ?? Cái thằng đang ở trước mặt em đây này, nó yêu một cô gái ngay từ cái lần đầu mà nó gặp mặt, trái tim của nó bắt đầu loạn nhịp, không tự chủ được mà đập rộn ràng trước mặt cô ấy, cô gái ấy rất khác những những người khác, cô ấy không thèm quan tâm thậm chí còn chán ghét nó, nó bắt đầu cảm thấy cô thú vị, rồi yêu cô lúc nào không hay, lúc đầu, nó cứ tưởng, đó là những rung động đầu đời, những cảm xúc thoáng qua, đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh mà thôi, nhưng nó đâu biết rằng, cái tình yêu bắt bắt đầu nảy mầm và bám rễ sâu trong lòng nó…_ Kiệt nhẹ giọng nói, không hề nói tên người anh đang kể ra, đôi mắt thâm tình nhìn Nhi, Nhi vẫn bước đi, lắng nghe từng lời anh nói mà cười khổ, cuối cùng thì cũng mình cô đơn phương mà thôi, anh ta thậm chí đã có người mình yêu, còn yêu sâu đậm như vậy, Kiệt nhìn Nhi, thở hắt một cái, cô còn chưa biết đó là ai sao?? Cô gái ngốc này, anh lắc đầu nói tiếp…_ Cho đến khi năm lớp 9, nhìn cô ấy ngày nào cũng thân với một thằng con trai trông vẻ mặt rất bảnh, nó bắt đầu khó chịu, bắt đầu tức giận, rồi nó còn rất trẻ con, lợi dụng quyền cổ đông ép cho tên đó không được thi chung trường với cô ấy…
- Vậy sao?? Tình yêu của cậu thật sâu đậm, cô gái nào có phước thế…_ Tim cô như ngàn vết dao cứa vào, đau điếng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười hờ hững, sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao cứ khiến cô phải đau khổ chứ??
Kiệt cười khổ, không phải chứ?? Cô bình thường thông minh như vậy, sắc bén cùng tinh tường như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế này?? Cô gái này rất ngốc trong tình yêu nha, giống như anh vậy, nhưng mà, anh vốn chỉ đơn phương mình cô thôi mà, nhưng anh quyết sẽ khiến cô thích anh…
- Cô gái ấy… là em đấy, đồ ngốc!!_ Kiệt đi đến, ôm lấy cô vào trong lòng mình, khẽ nói…_ Anh không biết sẽ ra sao, nhưng anh rất sợ em từ chối, nên luôn chối bỏ tình cảm của mình, anh nhát lắm đúng không?? Có thể nói, anh đơn phương em 5 năm rồi, đơn phương không dễ chịu chút nào nha…
Bỗng, anh cảm nhận được ngực áo của mình ướt ướt, giật mình đẩy cô ra, anh trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô!!
- Này, này, em không đồng ý thì thôi, đừng khóc…!!_ Kiệt vội vã lau nước mắt cho cô, cả người luống cuống, nhưng nó lại không ngừng tuôn ra…
- Đúng, đơn phương đau lắm, em hiểu anh bởi em cũng từng nghĩ mình đơn phương, em yêu người đó 4 năm, đơn phương 4 năm, nhưng em không ngờ người đó lại yêu em trước cả em yêu người đó…_ Nhi lao vào ôm chầm lấy Kiệt, nước mắt chảy xuống đều là nước mắt hạnh phúc, khuôn mặt ửng đỏ ép sát vào mặt vào ngực anh, cô là… đang tỏ tình với anh, nhưng không nói rõ, bởi cô ngại…
- Nguyễn Thiện Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không??_ Kiệt vui mừng cười tươi, ôm chầm lấy cô, cười hạnh phúc… (Rùa: Kiệt ơi, anh bạo quá…)
- Ớ…_ Nhi ngớ người, sau đó lại đỏ mặt đánh mạnh vào ngực anh…_ Anh tỏ tình gì kỳ thế?? Chúng ta mới 17t còn chưa thông qua thời kì người yêu, cưới sinh gì chứ…??
- Không, anh muốn có lời nói chắc chắn từ em, anh muốn em sau này là bà xã tương lai của anh…_ Kiệt vịnh vai Nhi, thâm tình nói, anh là nói thật mà, không đùa nha…
Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú, đẹp như điêu khắc kia, mỉm cười hạnh phúc, gật nhẹ đầu…
Kiệt cuối đầu, đôi môi mỏng dán vào môi Nhi, dịu dàng hôn, nụ hôn giữa cánh đồng lao lãng mạng, giữa buổi sáng với từng dải nắng nhẹ nhảy múa vui đùa, như chào mừng một couple mới, một hạnh phúc mới khẽ hình thành.
Giữa cánh đồng, hai người như hai vị tiên tự, tạo nên một khung cảnh đẹp như cõi bồng lai…
“Kiệt, em yêu anh”
----------------------
Rùa: Mọi người hối quá làm rùa rung cả tay, nhưng rùa hơi bị vui nha!! Hihi, nhờ mọi người tạo động lực mà rùa sẽ ra chap thường xuyên hơn, yêu các bạn lắm...
Co một chuyện, rùa muốn tiết lộ đây, Tin Tin đáng yêu em của Quỳnh sắp ra rồi nhé, hóng hóng quá đi.... hihi
Nhi đang thẫn thờ muốn chạm vào chiếc nhẫn thì rụt tay lại sau khi nghe tiếng hét, quay nhìn “dị vật” khiến cô giật mình, cô khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh hẳn đi…
- Hội phó, tôi nhờ là học viện này cho phép các học viên tự do yêu nhau mà, đúng không??_ Nhi nhướng mày, nụ cười hờ hững hiện diện trên môi…
Kiệt thấy tim mình quặn thắt từng đợt đau nhói, “hội phó”, sao nghe xa lạ thế này, bình thường, cô sẽ xưng “cậu – tôi” với anh, nó còn đỡ hơn là phải nghe đến từ hội phó này…
- Cậu có cảm thấy mình rất bất lịch sự không…_ Chàng trai đang quỳ ấy khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ bất mãn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, suýt nữa, thì cô ấy… đồng ý rồi….
- Đi theo anh…_ Kiệt không quan tâm đến mọi thứ, kể cả những ánh mắt soi mói của các học viên, anh đi đến, kéo tay cô đi ra khỏi học viện…
Quỳnh khẽ nhíu mày, lo lắng cho cô bạn, cô sợ hắn ta lại tiếp tục làm cho Nhi khóc, định đi theo thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại…
- Đã đến lúc rồi!! Họ cần nhận ra cảm xúc trong tim mình…_ Huy nhìn bóng lưng hai người đó, khẽ mỉm cười, thằng bạn ăn chơi đến cả anh cũng phải bó tay, cuối cùng cũng tìm được khắc tinh rồi…
- Tôi không quan tâm, chỉ cần hắn dám làm Nhi khóc một lần nữa, tôi không ngại giải quyết việc này bằng sức mạnh đâu..._ Quỳnh cười khát máu khiến Huy rùng mình, quả nhiên mà Nữ ma vương nha, làm gì cũng đều ghê gợn như vậy!
- Yên tâm!! Lúc đó, tôi cũng không ngại mà cho hắn ăn đấm đâu…_ Huy cũng khẽ cười tà ác, cậu cũng xem Nhi là bạn nha, dù gì học chung cũng 5 năm rồi, gặp nhau đến chai cả mặt…
OoOoOoOoOoOoO
Đang chạy xe, nhưng Kiệt vẫn cảm thấy ớn lạnh phần sống lưng, rùng mình một cái…
- Cậu muốn đưa tôi đi đâu?_ Nhi nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, điềm tĩnh, lạnh lùng…
- Em dẹp cái thái độ đó đi…_ Kiệt khẽ lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi rõ rệt…
- Em?? Tôi không biết là cậu lớn tuổi hơn tôi đấy??_ Nhi khó chịu, nhưng vẫn là thái độ ấy, lãnh đạm, âm trầm khiến người khác phải khó chịu….
- So về tháng, em vẫn nhỏ hơn tôi thôi…_ Kiệt cười nhẹ, không còn vẻ playboy, bây giờ, anh rất ấm áp và dịu dàng…
- Tùy cậu…_ Nhi không muốn bàn cãi nhiều, quay đầu ra kính chắn gió của xe, cô chống cằm, nhìn cảnh vật bên ngoài
- Đến nơi rồi, xuống thôi…_ Kiệt dừng xe lại trước một cánh đồng lao rộng lớn, gió thổi nhè nhẹ yên bình, vẫn còn động lại cơn nắng nhẹ của buổi sáng…
Cô bước nhẹ xuống, nhìn cánh đồng rộng lớn trước mặt khẽ mỉm cười, thật bình yên, ai mà biết được rằng, một cô tiểu thư như cô lại rất thích cỏ bông lao chứ, luôn đu đưa trong gió, bông lao mang màu trắng tinh khôi, thuần khiết, hơn nữa, nó luôn hướng theo chiều gió, đón nhận từng làn gió nhẹ nhàng…
- Thích không??_ Kiệt mỉm cười, nhìn cánh đồng rồi nhìn qua Nhi, à, anh đâu có biết cô thích bông lao, bởi cánh đồng này, thuộc quyền sở hữu của anh, anh lại rất thích nó, nên mới đưa cô đến đây!
- Ừ!_ Chỉ trả lời nhẹ như vậy, Nhi im lặng, yên bình ngắm nhìn khung cảnh bao la, thơ mộng…
- Em có tin vào tiếng sét ái tình không, có tin vào “vừa gặp đã yêu” không?? Nghe rất buồn cười đúng không??_ Kiệt nhìn thẳng con đường phía trước, cùng bước đi nhẹ nhàng song song với Nhi…
- Tôi không biết, bởi tôi chưa gặp ai như vậy cả!!_ Nhi cười nhẹ, khuôn mặt tĩnh lặng, cô thật sự không biết, cô yêu anh từ năm lớp 7, không phải là lần đầu gặp mặt…
- Sao lại chưa gặp chứ?? Cái thằng đang ở trước mặt em đây này, nó yêu một cô gái ngay từ cái lần đầu mà nó gặp mặt, trái tim của nó bắt đầu loạn nhịp, không tự chủ được mà đập rộn ràng trước mặt cô ấy, cô gái ấy rất khác những những người khác, cô ấy không thèm quan tâm thậm chí còn chán ghét nó, nó bắt đầu cảm thấy cô thú vị, rồi yêu cô lúc nào không hay, lúc đầu, nó cứ tưởng, đó là những rung động đầu đời, những cảm xúc thoáng qua, đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh mà thôi, nhưng nó đâu biết rằng, cái tình yêu bắt bắt đầu nảy mầm và bám rễ sâu trong lòng nó…_ Kiệt nhẹ giọng nói, không hề nói tên người anh đang kể ra, đôi mắt thâm tình nhìn Nhi, Nhi vẫn bước đi, lắng nghe từng lời anh nói mà cười khổ, cuối cùng thì cũng mình cô đơn phương mà thôi, anh ta thậm chí đã có người mình yêu, còn yêu sâu đậm như vậy, Kiệt nhìn Nhi, thở hắt một cái, cô còn chưa biết đó là ai sao?? Cô gái ngốc này, anh lắc đầu nói tiếp…_ Cho đến khi năm lớp 9, nhìn cô ấy ngày nào cũng thân với một thằng con trai trông vẻ mặt rất bảnh, nó bắt đầu khó chịu, bắt đầu tức giận, rồi nó còn rất trẻ con, lợi dụng quyền cổ đông ép cho tên đó không được thi chung trường với cô ấy…
- Vậy sao?? Tình yêu của cậu thật sâu đậm, cô gái nào có phước thế…_ Tim cô như ngàn vết dao cứa vào, đau điếng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười hờ hững, sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao cứ khiến cô phải đau khổ chứ??
Kiệt cười khổ, không phải chứ?? Cô bình thường thông minh như vậy, sắc bén cùng tinh tường như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế này?? Cô gái này rất ngốc trong tình yêu nha, giống như anh vậy, nhưng mà, anh vốn chỉ đơn phương mình cô thôi mà, nhưng anh quyết sẽ khiến cô thích anh…
- Cô gái ấy… là em đấy, đồ ngốc!!_ Kiệt đi đến, ôm lấy cô vào trong lòng mình, khẽ nói…_ Anh không biết sẽ ra sao, nhưng anh rất sợ em từ chối, nên luôn chối bỏ tình cảm của mình, anh nhát lắm đúng không?? Có thể nói, anh đơn phương em 5 năm rồi, đơn phương không dễ chịu chút nào nha…
Bỗng, anh cảm nhận được ngực áo của mình ướt ướt, giật mình đẩy cô ra, anh trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô!!
- Này, này, em không đồng ý thì thôi, đừng khóc…!!_ Kiệt vội vã lau nước mắt cho cô, cả người luống cuống, nhưng nó lại không ngừng tuôn ra…
- Đúng, đơn phương đau lắm, em hiểu anh bởi em cũng từng nghĩ mình đơn phương, em yêu người đó 4 năm, đơn phương 4 năm, nhưng em không ngờ người đó lại yêu em trước cả em yêu người đó…_ Nhi lao vào ôm chầm lấy Kiệt, nước mắt chảy xuống đều là nước mắt hạnh phúc, khuôn mặt ửng đỏ ép sát vào mặt vào ngực anh, cô là… đang tỏ tình với anh, nhưng không nói rõ, bởi cô ngại…
- Nguyễn Thiện Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không??_ Kiệt vui mừng cười tươi, ôm chầm lấy cô, cười hạnh phúc… (Rùa: Kiệt ơi, anh bạo quá…)
- Ớ…_ Nhi ngớ người, sau đó lại đỏ mặt đánh mạnh vào ngực anh…_ Anh tỏ tình gì kỳ thế?? Chúng ta mới 17t còn chưa thông qua thời kì người yêu, cưới sinh gì chứ…??
- Không, anh muốn có lời nói chắc chắn từ em, anh muốn em sau này là bà xã tương lai của anh…_ Kiệt vịnh vai Nhi, thâm tình nói, anh là nói thật mà, không đùa nha…
Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú, đẹp như điêu khắc kia, mỉm cười hạnh phúc, gật nhẹ đầu…
Kiệt cuối đầu, đôi môi mỏng dán vào môi Nhi, dịu dàng hôn, nụ hôn giữa cánh đồng lao lãng mạng, giữa buổi sáng với từng dải nắng nhẹ nhảy múa vui đùa, như chào mừng một couple mới, một hạnh phúc mới khẽ hình thành.
Giữa cánh đồng, hai người như hai vị tiên tự, tạo nên một khung cảnh đẹp như cõi bồng lai…
“Kiệt, em yêu anh”
----------------------
Rùa: Mọi người hối quá làm rùa rung cả tay, nhưng rùa hơi bị vui nha!! Hihi, nhờ mọi người tạo động lực mà rùa sẽ ra chap thường xuyên hơn, yêu các bạn lắm...
Co một chuyện, rùa muốn tiết lộ đây, Tin Tin đáng yêu em của Quỳnh sắp ra rồi nhé, hóng hóng quá đi.... hihi
/82
|