- Nhi, Sin chị có hẹn với bạn vừa từ Nhật qua, chị đi trước nha…_ Jen mỉm cười lắc lắc cái điện thoại, bước ra khỏi xe taxi rồi chạy đi…
- A, mẹ em gọi kêu em về nhà ăn cơm tối, em… em đi trước nha…_ Vy đỏ mặt, quay người chạy đi…
- Này chị Jen, Sin…_ Nhi gọi với theo, nhăn mặt…_ Hai cái người này, thật là…
Ở một chiếc siêu xe, hai cô gái thở hồng hộc nhìn nhau cười…
- May quá, ít ra thì em cũng nói được một câu hoàn chỉnh…_ Vy cười, trên mặt lấm tấm mồ hôi vì một hồi chạy bán sống bán chết…
- Hì, Sin là giỏi nhất…_ Jen liếm môi giơ ngón tay cái lên, sau đó lại nói…_ Chúng ta phải trở về trước Nhi để còn thay đồ, khó chịu thật, xuất phát thôi…
18:00, tại biệt thự…
Nhi xuống taxi, đứng trước căn biệt thự tối đen như mực, lại có chút rợn người…
- Gì thế này, sao tối thui thế?? Nhà nhiều người như thế mà chẳng lẽ không có ai ở nhà…_ Nhi ngước nhìn căn biệt thự tự nói một mình, đúng là khóc không ra nước mắt mà…_ Điên mất thôi, hôm nay mình lại mặc đồ trắng =.=…
Nhi lắc đầu, nhập mật khẩu và xác nhận dấu vân tay, hít một hơi sâu, thật ra, Nhi rất sợ ma nha. Bước từng bước trên khoảng sân rộng của căn biệt thự để vào nhà, lại nói, hôm nay sao sân lại rộng thế này =.=…
- Á…_ Nhi giật mình hét lên vì lúc này bỗng dưng khoảng sân phát sáng, Nhi giật mình nhìn xung quanh, bao quanh cô lúc này là những hình chụp cô từ nhỏ cho đến bây giờ…
Nhi mỉm cười nhìn xung quanh, tiếng nhạc vang lên, cũng là lúc những hình ảnh biến mất. Mọi người bước ra đứng thành vòng tròn bao quanh Nhi, những chiếc bong bóng bay khắp nơi trên bầu trời, lúc này trông lãng mạn vô cùng…
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you!!..._ Tất cả cùng cất giọng hát, trên môi ai cũng là nụ cười vui vẻ….
- Các cậu…_ Nhi cảm động đến không nói nên lời, khóe mắt cô rưng rưng…
- Bất ngờ không??..._ Huy cười, hai tay đút vào túi…
- Đương nhiên!! Bất ngờ đến muốn xỉu luôn!! Mọi người làm tớ sợ muốn chết!_ À, đúng là lúc hét lên Nhi thật rất muốn xỉu rồi…
- Haha….
Tiếng cười vui vẻ vang lên khắp biệt thự, họ cùng chơi đùa với nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn, cùng nhau chơi trò chơi. Buổi tiệc sinh nhật mau chóng kết thúc. Bởi vì, còn một sự kiện khá quan trọng và được mọi người mong chờ, đó là… mở quà!!
- Khoan đã, trước khi khui quà, tôi cần cho mọi người gặp một người đã…_ Hoàng vội xua tay ngăn cản, động tác vô cùng tao nhã kết hợp với nụ cười bí ẩn…_ Người này a, rất rất muốn gặp chị đấy Quỳnh…
- Thôi nói nhiều đi! Ai ...._ Vừa định hỏi là ai thì bỗng có một bóng đen vụt qua, ôm chầm lấy cổ Quỳnh…
- Min, nhớ tỷ muốn chết…._ Cậu nhóc khoảng 16t tinh ranh nói, tuy nhiên giọng nói không được lưu loát cho lắm, cậu ôm chặt Quỳnh làm mọi người trong nhà trợn mắt duy chỉ có Hoàng là bình tĩnh mỉm cười…
- Am, sao nhóc lại qua đây, à, không phải nhóc không biết nói tiếng việt sao??_ Quỳnh đẩy “Am” ra, ngạc nhiên hỏi…
- Em học đấy, vì tỷ, em bỏ ra 8 tháng để học nhưng vẫn không nói … nói….ơ…_ Am suy nghĩ tìm từ để nói, khuôn mặt bối rối vô cùng…
- Lưu loát…_ Quỳnh dở khóc dở cười nhìn Am, cứ như thế này thì làm sao giao tiếp…_ Vậy sao nhóc không học cho hết khóa rồi hẳn qua…
- Em muốn lắm chứ, nhưng Tin về nước nên sẵn em theo qua luôn, cậu ấy nhớ em chuyển quà tiếp ấy, mà sinh nhật ai thế tỷ…_ Đôi mắt vô cùng tinh ranh, thoạt qua ai mà biết đây là hộ vệ của Quỳnh, người chỉ nghe mệnh lệnh duy nhất của Quỳnh….
- Này, Quỳnh ai thế?? Tớ thấy lần này cậu qua Việt hình như là “rinh” rất nhiều “bà con” qua đấy!!_ Nhi buồn cười, quay qua hỏi Quỳnh…
- Cậu nhóc này á, nhìn thế thôi chứ không ai là đối thủ của cậu ta đâu, là hộ vệ tùy thân duy nhất của tớ, cũng có thể nói tớ là chủ nhân duy nhất của nhóc này…_ Quỳnh xoa đầu Am, làm cậu nhóc bực bội phủi tay xuống…_ Hắn mới 16t thôi, tên là Amber Royal…
- Cái gì????? Royal??? Cùng họ với cậu à…._ Kiệt tinh ý, nắm ngay điểm chủ chốt…
- Không có gì bất ngờ đâu, bởi vì gia tộc của Am là hộ vệ của gia tộc Royal rất nhiều thế hệ rồi cho nên mới được ban ân huệ cao nhất, đó là ban họ quý tộc…_ Jen mỉm cười, cô cũng rất thích Am, cậu nhóc này lúc bình thường thì rất đáng yêu, thử ai mà đụng vào Quỳnh thử xem, còn băng lãnh hơn cả Quỳnh nữa…
- Được rồi, mở quà thôi, đem quà lên…_ Quỳnh quay qua phân phó 2 tên vệ sĩ bên cạnh rồi quay qua nói với Am…
- À, sao hay người cứ xưng “tỷ” thế???_ Huy nãy giờ trầm ngâm lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra tình cảm gì!!
- Bởi vì em quen gọi thế rồi…._ Am đưa tay lên gải đầu, ngượng ngùng nói rồi lại ngước nhìn Quỳnh…_ Tỷ, thật ra lần này em có “đem” qua một món quà cho tỷ, chút em sẽ nói cho, hì hì…
- Ừ, này Nhi, bây giờ cậu muốn xem quà của ai trước…_ Quỳnh mỉm cười dịu dàng hỏi Nhi, khuôn mặt không còn lạnh lùng mà thay vào đó, có chút gì đó…ấm áp..
- Đương nhiên là, cô bạn thân nhất trên đời của tớ rồi!!_ Nhi mỉm cười, khuôn mặt hạnh phúc vô cùng…
Hôm nay, mọi người đều làm cho cô vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến hạnh phúc, cô chưa từng có buổi sinh nhật nào vui như thế này, từ năm 15t, cô đã không muốn tổ chức những buổi tiệc lớn để chúc mừng nữa, bởi… cô không cảm nhận được niềm vui từ những buổi sinh nhật ấy…
- Hì, tớ có hai món quà muốn dành tặng cho cậu, một là món quà vật chất, một là món quà tinh thần, cậu muốn xem món quà nào trước đây??_ Quỳnh nhìn hai hộp quà của mình sao lại quay qua hỏi Nhi…
- Tinh thần đi, tớ rất muốn xem đó là cái gì, có phải giống như trong phim, cậu đan một chiếc khăn len cho tớ không??_ Nghe câu nói mơ mộng kia của Nhi, tất cả mọi người có mặt đều che miệng cười trộm, nếu là thật vậy, ai lại có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đan len của Quỳnh như thế nào chứ!!
- Thôi đùa đi, món quà của tớ còn ý nghĩa hơn thế nhiều, đây này…_ Quỳnh đưa cho Nhi một món quà dẹp, khá lớn, đưa gói kỹ lưỡng nên trông đẹp vô cùng, thật ra món quà này ngay cả Hoàng cũng không biết là gì, bởi vì người làm cùng gói là Quỳnh…
- Gì thế này, giống một khung tranh quá, chẳng lẽ là hình chụp tớ và cậu…_ Nhi vừa mở quà vừa đón mò…
Nhi vừa mở ra, kinh ngạc đến trợn tròn mắt, tất cả mọi người cũng vậy, bởi món quà là….
- A, mẹ em gọi kêu em về nhà ăn cơm tối, em… em đi trước nha…_ Vy đỏ mặt, quay người chạy đi…
- Này chị Jen, Sin…_ Nhi gọi với theo, nhăn mặt…_ Hai cái người này, thật là…
Ở một chiếc siêu xe, hai cô gái thở hồng hộc nhìn nhau cười…
- May quá, ít ra thì em cũng nói được một câu hoàn chỉnh…_ Vy cười, trên mặt lấm tấm mồ hôi vì một hồi chạy bán sống bán chết…
- Hì, Sin là giỏi nhất…_ Jen liếm môi giơ ngón tay cái lên, sau đó lại nói…_ Chúng ta phải trở về trước Nhi để còn thay đồ, khó chịu thật, xuất phát thôi…
18:00, tại biệt thự…
Nhi xuống taxi, đứng trước căn biệt thự tối đen như mực, lại có chút rợn người…
- Gì thế này, sao tối thui thế?? Nhà nhiều người như thế mà chẳng lẽ không có ai ở nhà…_ Nhi ngước nhìn căn biệt thự tự nói một mình, đúng là khóc không ra nước mắt mà…_ Điên mất thôi, hôm nay mình lại mặc đồ trắng =.=…
Nhi lắc đầu, nhập mật khẩu và xác nhận dấu vân tay, hít một hơi sâu, thật ra, Nhi rất sợ ma nha. Bước từng bước trên khoảng sân rộng của căn biệt thự để vào nhà, lại nói, hôm nay sao sân lại rộng thế này =.=…
- Á…_ Nhi giật mình hét lên vì lúc này bỗng dưng khoảng sân phát sáng, Nhi giật mình nhìn xung quanh, bao quanh cô lúc này là những hình chụp cô từ nhỏ cho đến bây giờ…
Nhi mỉm cười nhìn xung quanh, tiếng nhạc vang lên, cũng là lúc những hình ảnh biến mất. Mọi người bước ra đứng thành vòng tròn bao quanh Nhi, những chiếc bong bóng bay khắp nơi trên bầu trời, lúc này trông lãng mạn vô cùng…
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you!!..._ Tất cả cùng cất giọng hát, trên môi ai cũng là nụ cười vui vẻ….
- Các cậu…_ Nhi cảm động đến không nói nên lời, khóe mắt cô rưng rưng…
- Bất ngờ không??..._ Huy cười, hai tay đút vào túi…
- Đương nhiên!! Bất ngờ đến muốn xỉu luôn!! Mọi người làm tớ sợ muốn chết!_ À, đúng là lúc hét lên Nhi thật rất muốn xỉu rồi…
- Haha….
Tiếng cười vui vẻ vang lên khắp biệt thự, họ cùng chơi đùa với nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn, cùng nhau chơi trò chơi. Buổi tiệc sinh nhật mau chóng kết thúc. Bởi vì, còn một sự kiện khá quan trọng và được mọi người mong chờ, đó là… mở quà!!
- Khoan đã, trước khi khui quà, tôi cần cho mọi người gặp một người đã…_ Hoàng vội xua tay ngăn cản, động tác vô cùng tao nhã kết hợp với nụ cười bí ẩn…_ Người này a, rất rất muốn gặp chị đấy Quỳnh…
- Thôi nói nhiều đi! Ai ...._ Vừa định hỏi là ai thì bỗng có một bóng đen vụt qua, ôm chầm lấy cổ Quỳnh…
- Min, nhớ tỷ muốn chết…._ Cậu nhóc khoảng 16t tinh ranh nói, tuy nhiên giọng nói không được lưu loát cho lắm, cậu ôm chặt Quỳnh làm mọi người trong nhà trợn mắt duy chỉ có Hoàng là bình tĩnh mỉm cười…
- Am, sao nhóc lại qua đây, à, không phải nhóc không biết nói tiếng việt sao??_ Quỳnh đẩy “Am” ra, ngạc nhiên hỏi…
- Em học đấy, vì tỷ, em bỏ ra 8 tháng để học nhưng vẫn không nói … nói….ơ…_ Am suy nghĩ tìm từ để nói, khuôn mặt bối rối vô cùng…
- Lưu loát…_ Quỳnh dở khóc dở cười nhìn Am, cứ như thế này thì làm sao giao tiếp…_ Vậy sao nhóc không học cho hết khóa rồi hẳn qua…
- Em muốn lắm chứ, nhưng Tin về nước nên sẵn em theo qua luôn, cậu ấy nhớ em chuyển quà tiếp ấy, mà sinh nhật ai thế tỷ…_ Đôi mắt vô cùng tinh ranh, thoạt qua ai mà biết đây là hộ vệ của Quỳnh, người chỉ nghe mệnh lệnh duy nhất của Quỳnh….
- Này, Quỳnh ai thế?? Tớ thấy lần này cậu qua Việt hình như là “rinh” rất nhiều “bà con” qua đấy!!_ Nhi buồn cười, quay qua hỏi Quỳnh…
- Cậu nhóc này á, nhìn thế thôi chứ không ai là đối thủ của cậu ta đâu, là hộ vệ tùy thân duy nhất của tớ, cũng có thể nói tớ là chủ nhân duy nhất của nhóc này…_ Quỳnh xoa đầu Am, làm cậu nhóc bực bội phủi tay xuống…_ Hắn mới 16t thôi, tên là Amber Royal…
- Cái gì????? Royal??? Cùng họ với cậu à…._ Kiệt tinh ý, nắm ngay điểm chủ chốt…
- Không có gì bất ngờ đâu, bởi vì gia tộc của Am là hộ vệ của gia tộc Royal rất nhiều thế hệ rồi cho nên mới được ban ân huệ cao nhất, đó là ban họ quý tộc…_ Jen mỉm cười, cô cũng rất thích Am, cậu nhóc này lúc bình thường thì rất đáng yêu, thử ai mà đụng vào Quỳnh thử xem, còn băng lãnh hơn cả Quỳnh nữa…
- Được rồi, mở quà thôi, đem quà lên…_ Quỳnh quay qua phân phó 2 tên vệ sĩ bên cạnh rồi quay qua nói với Am…
- À, sao hay người cứ xưng “tỷ” thế???_ Huy nãy giờ trầm ngâm lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra tình cảm gì!!
- Bởi vì em quen gọi thế rồi…._ Am đưa tay lên gải đầu, ngượng ngùng nói rồi lại ngước nhìn Quỳnh…_ Tỷ, thật ra lần này em có “đem” qua một món quà cho tỷ, chút em sẽ nói cho, hì hì…
- Ừ, này Nhi, bây giờ cậu muốn xem quà của ai trước…_ Quỳnh mỉm cười dịu dàng hỏi Nhi, khuôn mặt không còn lạnh lùng mà thay vào đó, có chút gì đó…ấm áp..
- Đương nhiên là, cô bạn thân nhất trên đời của tớ rồi!!_ Nhi mỉm cười, khuôn mặt hạnh phúc vô cùng…
Hôm nay, mọi người đều làm cho cô vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến hạnh phúc, cô chưa từng có buổi sinh nhật nào vui như thế này, từ năm 15t, cô đã không muốn tổ chức những buổi tiệc lớn để chúc mừng nữa, bởi… cô không cảm nhận được niềm vui từ những buổi sinh nhật ấy…
- Hì, tớ có hai món quà muốn dành tặng cho cậu, một là món quà vật chất, một là món quà tinh thần, cậu muốn xem món quà nào trước đây??_ Quỳnh nhìn hai hộp quà của mình sao lại quay qua hỏi Nhi…
- Tinh thần đi, tớ rất muốn xem đó là cái gì, có phải giống như trong phim, cậu đan một chiếc khăn len cho tớ không??_ Nghe câu nói mơ mộng kia của Nhi, tất cả mọi người có mặt đều che miệng cười trộm, nếu là thật vậy, ai lại có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đan len của Quỳnh như thế nào chứ!!
- Thôi đùa đi, món quà của tớ còn ý nghĩa hơn thế nhiều, đây này…_ Quỳnh đưa cho Nhi một món quà dẹp, khá lớn, đưa gói kỹ lưỡng nên trông đẹp vô cùng, thật ra món quà này ngay cả Hoàng cũng không biết là gì, bởi vì người làm cùng gói là Quỳnh…
- Gì thế này, giống một khung tranh quá, chẳng lẽ là hình chụp tớ và cậu…_ Nhi vừa mở quà vừa đón mò…
Nhi vừa mở ra, kinh ngạc đến trợn tròn mắt, tất cả mọi người cũng vậy, bởi món quà là….
/82
|