Buổi tối, không khí biệt thự vốn vui vẻ, ấm cúng, hôm nay lại u buồn cùng lạnh lẽo, khuôn mặt mỗi người đều vô cùng u ám, kể cả Sin, một cô bé luôn cười vui vẻ hôm nay cũng đóng chặt cửa trong phòng…
- Nhi, rốt cuộc, hôm qua đã xảy ra chuyện gì…_ Quỳnh nắm chặt hai vai của Nhi, nhíu mày tra hỏi, chuyện này mà không tra rõ, sao có thể trả lại trong sạch cho Nhi chứ….
- Thật ra, tối hôm đó là một cuộc hành trình khổ ải và đầy gian nan của tớ, tớ tuy là người dân Việt Nam nhưng không có cậu tớ rất ít khi đi chơi, tớ còn có một chứng bệnh đó là mù phương hướng, câu chuyện thật ra…_ Nhi nhắm mắt vừa hồi tưởng lại, vừa kể…
Hôm đó, sau buổi sinh nhật, cô đi cùng vệ sĩ gửi quà về dinh thự, thật ra cô cũng sẽ không đi nhưng bọn vệ sĩ làm việc cô chả an tâm được. Lúc chuẩn bị ra về, cô đi mua một ít thức ăn vặt, lúc đó…
- A, khụ khụ…_ Một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng lấm lem, vác một bao gạo khá lớn, khum lưng mà đi…
- Bà ơi, bà có sao không, này, mấy anh…_ Nhi vừa ngước lên định tìm vệ sĩ của mình thì chẳng thấy bóng dáng ai…_ Mấy cái người này, đi đâu cả rồi??
- Được rồi, bà để cháu vác tiếp bà…_ Nhi nhẹ nhàng đỡ bao gạo trên lưng bà, à, so với sức một tiểu thư như cô thì khá là nặng nhưng may là cô có biết tí võ nên thể lực cũng không yếu như mấy tiểu thư khác…
- Cô có vác nổi không, hay để bà lão này làm?? Lão chỉ mệt tí thôi, nhìn cô mỏng manh như vậy, lão sợ…_ Bà lão ngước lên, khuôn mặt già nua hiền từ mỉm cười…
- Không sao đâu ạ, nhỏ mà có võ mà, cháu thế nhưng “super” lắm nha!!_ Nhi nháy mắt tinh nghịch, tươi cười với bà cụ…
Nhi giúp bà về đến nhà thì cũng đã dần về chiều rồi, cô nhẹ nhàng bước trên đường thì mới biết rằng….
- A, mình đang ở đâu thế này?? Vệ sĩ… vệ sĩ của mình đâu…_ Nhi ngước lên nhìn những dãy nhà ổ chuột, phía trước đã là đường lớn, cô bắt xe về khu phố của mình vậy…
Nghĩ như thế, cô cứ như vậy mà tung tăng bước đi, cười tươi vui vẻ, nhưng mà, vừa ra đến phố lớn…
“Bíp… Bíp”…
- A…_ Nhi giật mình hét lên, chiếc xe xước khẽ vào người Nhi khiến cô ngã khụy ngất xỉu, đến khi cô tỉnh lại…
End….
- À, ra là cậu được mọi người đưa đến bệnh viện, đến khi tỉnh lại thì trời đã gần sáng??_ Huy ngạc nhiên mở to mắt, trời ạ, làm việc tốt mà Nhi lại nhọ ghê…
- Vậy là đồ của em đều rách tua, em phải đi mua quần áo và mặc gấp gáp nên mới xốc xệch như vậy??_ Jen giật giật khóe môi,nhắm mắt lại lắc đầu…
- Vâng, tớ không ngờ… chỉ vì không muốn mọi người lo lắng nên không nói mà mọi chuyện thành ra thế này, thanh danh của tớ, trong sạch của tớ…_ Nhi ôm mặt khóc, vùi đầu vào vai Quỳnh…
- Hì hì…_ Quỳnh cười nham hiểm, búng tay một cái “póc”, cửa đột nhiên mở ra…
- Kiệt… Chồng…_ Nhi bàng hoàng mở to mắt, đứng dậy từ từ bước tới…
- Vợ, vợ nghĩ chồng không tin vợ sao?? Lúc đầu, chồng hơi xúc động một chút, nhưng khi ngẫm lại mọi chuyện thật vô lí, vợ sẽ không bao giờ phản bội chồng đâu, đúng không??_ Kiệt ôm chặt lấy Nhi, để cô vùi mặt vào ngực mình mà khóc, Nhi khẽ gật đầu, Kiệt lại hỏi…_ Vợ giận chồng không??
- Không đâu, nếu là vợ, vợ sẽ điên luôn cho xem…_ Nhi ôm chặt Kiệt, giọng nói vì khóc mà trở nên nghẹn ngào…
- Con gái dễ khóc quá, còn nhớ, từ nhỏ khi biết nhận thức đến giờ, tớ chỉ khóc có một lần…_ Huy đút tay vào túi quần, vô cùng soái mà cười…
- Cậu mà khóc như Nhi, thì thế giới không còn con trai rồi…_ Quỳnh mỉa mai, đá đểu, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, nhưng trong lòng đang rất vui mừng…
- Ý cậu nói tôi rất đàn ông sao??_ Huy ép sát Quỳnh, cúi đầu nhếch môi cười, đầu nghiêng qua một bên…
- Tránh ra…!_ Quỳnh đẩy Huy ra, hai tay trắng noãn đặt trên ngực Huy khiến một cảm giác lạ như tia sét xẹt qua người anh…
- À, lúc cậu dọn ra khỏi nhà chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu lúc đó trốn tránh, toàn người thân mà giấu vậy à…_ Kiệt cùng Nhi ngồi xuống ghế sofa, anh liếc Huy một cái rồi than…
- Đúng rồi, lúc đó cậu cũng gần như muốn nói rồi, chỉ là tôi không muốn nghe thôi, giờ tôi muốn nghe rồi…_ Quỳnh tự tin nói, nhưng thật ra chỉ là một câu nói đùa, lần đầu tiên Quỳnh đùa…
- Ồ, hai đứa ghê nha…_ Jen cười tinh nghịch rồi đột nhiên ngưng lại nhìn người đứng buồn rầu ở kia…
- Làm như tôi cầu xin cậu nghe tôi nói vậy…_ Huy khoanh tay, đứng dựa vào tường, liếc khinh bỉ…
- Rốt cuộc có chuyện gì??_ Amber nhíu mày, tựa đầu vào sofa lười biếng…
- Thật ra, tối biết được một chuyện không thể ngờ, chuyện làm tôi vô cùng tuyệt vọng, đó là một chấn động đối với một đứa trẻ như tôi vào lúc đó…_ Ánh mắt Huy vô cùng buồn bã, giọng nói như nhỏ xuống, như không muốn nhớ đến nữa, nhắm mắt lại đau khổ…
- Đó là chuyện gì chứ??_ Shido kinh ngạc, lần đầu tiên một chàng trai kiêu ngạo lại tỏ ra yêu đuối như vậy…
- Sin không phải em ruột tôi, nó không thuộc gia tộc Trần gia…_ Huy nhăn mặt, giọng thốt ra đầy đau lòng, sự thật mà anh không thể nào chấp nhận…
- Cái gì!!_ Hoàng ngồi thẳng dậy, hô hấp bỗng chốc gấp gáp, ngón tay rung lên lẩy bẩy, sao lại, có chuyện như thế…
- Sin được mẹ tôi nhặt về nuôi lúc đi viếng chùa…_ Huy mỉm cười chua chát, anh biết là do lúc cung cấp máu, ba anh cùng anh đều không trùng nhóm máu, điều này khiến anh nghi ngờ nhưng kết quả DNA lại làm anh bàng hoàng hơn bao giờ hết…
“Xoảng”…
- Sin!!!_ Hoàng thét lên….
/82
|