Ngoài trời tuyết đang rơi. Trong tiểu viện phía Tây của Cố gia, Diêu Hạnh Nhi đang ngồi bên bàn, miễn cưỡng lật qua lật lại vài trang sách.
Nàng đứng lên kéo rèm cửa, đứng trước hiên nhà.
Nàng là tân nương mới gả vào Cố gia. Vóc người mảnh mai như cành liễu, eo nhỏ tinh tế. Hôm nay nàng mặc một thân huyết y làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, hai hàng lông mày cong cong, mắt hạnh má đào, môi đỏ như son. Quả thực, tiểu tức phụ của Cố gia là một mỹ nhân.
Hạnh Nhi gả vào Cố gia cũng hơn mấy tháng rồi. Phu quân của cô là nhị thiếu gia Cố Đồng, mới mười chín tuổi.
Trong nhà họ còn có một đại bá Cố Lam hai mươi lăm tuổi và một tiểu thúc Cố Mặc mới mười bảy tuổi.
Nô gia cũng không có nhiều, chủ yếu có một người lo việc trù phòng, một người quản gia.
Diêu Hạnh Nhi nhìn vào trong sân, cười lớn kêu lên “A Đồng, A Đồng ”
Thiếu niên quay lại nhìn cô, anh tuấn tiêu sái, tóc đen, đôi mắt sáng ngời, khoác áo choàng màu xanh lục nên nhìn càng cao lớn hơn.
Hắn vừa thấy Hạnh Nhi, mặt mày vui vẻ mừng rỡ chạy tới, nắm chặt tay nàng, thanh âm nũng nịu y hệt một đứa trẻ “Nương tử, cùng A Đồng nghịch tuyết đi A Đồng với Hạnh Nhi đắp người tuyết nhé ”
Hạnh Nhi bị hắn kéo vào trong sân tuyết. Trên mặt nàng cũng không có biểu hiện gì, trong lòng chỉ khẽ thở dài.
Phải, Cố Đồng tuy tiêu sái là vậy nhưng năm lên bảy tuổi bị té giếng, hôn mê nửa năm, lúc tỉnh lại thì bắt đầu hóa ngốc. Ngày qua ngày, hắn vẫn lớn lên như một người trưởng thành, chỉ có điều vẫn ăn chơi náo loạn như một đứa trẻ, cao hứng thì cười, mà không vui thì khóc. Đêm ngủ còn phải có người dỗ.
Cho nên không đơn giản chỉ là Cố gia cưới cho hắn một cô tân nương, thực chất chỉ là tìm cho hắn một cô “nhũ mẫu”.
Diêu Hạnh Nhi cũng không chán nản, chuyên tâm chơi đùa với hắn. Mãi đến gần giờ ăn cơm, hai người mới nắm tay nhau trở về, tay đều đỏ bừng lên vì lạnh.
Cố Đồng nắm tay nàng, nhét vào trong vạt áo nói “Ủ ấm cho tay của nương tử nè Ấm áp không lạnh nè ”
Diêu Hạnh Nhi sờ sờ ngực hắn rồi cười, đầu ngón tay lạnh buốt áp vào trong da thịt ấm áp từ lồng ngực hắn khiến cô vui vẻ.
Hai người cười đùa, không biết rằng ở sương phòng phía Tây, tam thiếu gia Cố Mặc đứng bên cửa sổ nhìn hai người lôi kéo nhau, thở dài không ngớt.
Cố Mặc là một công tử phong lưu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thích ra ngoài chơi bời ong bướm. Năm ngoái, hắn còn dụ dỗ tiểu thư Xuân Lan ở làng bên, ân ái ngay trong khuê phòng của nàng, trở thành giai thoại bị mọi người đồn đoán.
Bình thường đám bằng hữu của hắn cũng hay qua lại ở thanh lâu, tuy hắn không theo, nhưng cũng học được không ít mánh khóe.
Hắn cũng thừa biết, nhị ca và nhị tẩu mãi đến nay vẫn còn chưa được động phòng.
Cố Mặc nhìn phu thê Cố Đồng, ban ngày huyên náo như vậy mà bọn họ nói gì chơi gì, hắn đều nắm trong lòng bàn tay, huống gì là ban đêm.
/234
|