Sáng sớm ngày hôm sau, Tố Tố nhận được điện thoại của A Cường, hẹn cô cùng về cô nhi viện. Vậy nên Tố Tố đến xin bà cho cô nghỉ một hôm, bà vừa nghe là cô có việc, thì rất thoải mái đồng ý, dù sao ngày cuối tuần ở nhà cũng có rất nhiều người. Bà nghĩ cho cô, định bắt Chung Bình dậy chở cô đi, thì Tố Tố vội vàng từ chối nói không cần, hiện tại mới có 7h sáng, sớm như vậy Chung Bình cũng khó dậy được, cứ để cho anh ngủ nhiều một chút.
Bà cụ nghe xong thì cười ha ha gật đầu, liên tục khen Tố Tố là người rất biết chăm sóc cho người khác.
Tố Tố ăn xong bữa sáng, liền rời khỏi nhà. Lúc đó A Cường đã ở trạm xe đầu cầu chờ cô, cô nhanh chóng lên một chiếc xe bus đi đến đó gặp A Cường.
9h sáng, Chung Bình tỉnh dậy, vừa mới rửa xong mặt mũi, anh đã đi đến trước cửa phòng Tố Tố gõ cửa. Thật kì lạ, chẳng lẽ ngày hôm qua ngủ quá muộn, nên bây giờ cô vẫn chưa dậy chăng? Đúng lúc đó, mẹ Chung đi qua hành lang, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng Tố Tố, thì mỉm cười, “Tố Tố ra ngoài rồi.”
“Đi đâu ạ?” Chung Bình kinh ngạc mở cửa ra nhìn vào trong, quả nhiên, giường đệm vô cùng gọn gàng ngăn nắp, còn Tố Tố thì chả thấy bóng dáng đâu.
“Cô ấy bảo đi gặp bạn, tối mới về.” Mẹ Chung vừa nói vừa đi về phía đại sảnh.
Chung Bình cũng đóng cửa lại, chạy nhanh tới đại sảnh ôm bà đang ngồi xem TV, thấp giọng hỏi, “Bà, Tố Tố bảo đi đâu vậy?” Cô lại ra ngoài mà không nói với anh một tiếng nào, càng nghĩ, càng cảm thấy buồn bực.
“Đi gặp bạn bè.” Bà cụ híp mắt sờ sờ đầu anh, “Ta định bảo cháu chở cô ấy đi, nhưng cô ấy bảo cho cháu ngủ nhiều một chút, nên mới không đánh thức.” Đứa cháu đích tôn ngoan ngoãn này của bà hiện tại lại không thể tách được Tố Tố dù chỉ một giây, rất tốt rất tốt, như vậy xem ra ý nguyện của bà rất nhanh có thể thành hiện thực.
Chung Bình buồn bực dựa lưng vào ghế sofa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, liền đứng dậy vào phòng gọi điện cho Tố Tố.
Mãi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Em đang ở đâu?” Chung Bình nghe được tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia, có tiếng gió thổi vù vù tạt vào điện thoại, giống như vẫn đang ở trên đường.
Tố Tố hình như nghe không rõ lắm, “Anh nói cái gì?”
“Đang đi đâu vậy?” Tố Tố hẳn là đang ở bên ngoài.
“Tôi hôm nay định quay về cô nhi viện.” Tố Tố thật sự nghe không rõ ràng lắm, nhưng đoán là Chung Bình gọi tới để hỏi việc này.
“Một mình?”
“Không, còn có A Cường.” Tố Tố cơ hồ phải hét lên.
“Khi nào trở về, tôi đón em.” Chung Bình nghe thấy tên A Cường, trong lòng lại càng buồn bực hơn, cô muốn đi cô nhi viện, vì sao không gọi anh!
“Không cần đâu, tối chúng tôi sẽ trở lại. Được rồi, còn gì thì về nói sau.” Trong điện thoại lại vang lên một loạt thanh âm chói tai rồi cuối cùng im lặng, cô đã ngắt máy.
Chung Bình trừng mắt nhìn di động, càng ngày càng thêm bực bội. Cái gì mà chúng tôi? Nghe thật chói tai, không nhất thiết phải nhấn mạnh rằng hai người đang ở cùng nhau đâu! Chung Bình lúc này lại giống y hệt một đứa trẻ con tính tình thất thường, cầm di động đi đi lại lại trong phòng bực bội không nói ra lời. Không được, anh nhất định phải nói với bà, về sau Tố Tố có đi ra ngoài, nhất định phải gọi anh, anh có ngủ ít đi một chút cũng không thể nào chết được. Hiện tại thì vui rồi, Tố Tố đi luôn cả ngày, kia không phải đã làm lãng phí cả ngày cuối tuần này sao.
Anh nhanh chóng đi đến cạnh cửa, định đi ra ngoài, lại không ngờ ba anh đã đứng ở đó từ lúc nào, ách….. Chung Bình có chút giật mình.
Ba Chung trừng mắt, “Sao còn chưa thay quần áo?” Ai, bây giờ anh mới nhớ đến cuộc gặp mặt giữa anh và Triệu Điềm. Nếu không phải ba anh tới tận đây nhắc nhở, anh đã sớm đem việc này quẳng lên đến tận chín tầng mây rồi, bây giờ mỗi ngày về nhà anh cũng chỉ nhớ đến Tố Tố, làm gì có thời gian mà quan tâm tới chuyện này nữa.
“Ở đâu ạ?” Chung Bình xoay người đi về phòng, cũng may Tố Tố không ở nhà. Anh vừa lúc đi giải quyết việc của Triệu Điềm trước, để cho ba anh khỏi hôm nào cũng nhắc đi nhắc lại.
“Nhà hàng Tần Xuyên.” Ba Chung thấy anh không phản khác nữa, thì hơi kinh ngạc, ông đã tính toán đến việc nếu Chung Bình không đi…..ông sẽ tạo áp lực, vậy mà.
“Con biết rồi.” Chung Bình nhàn nhạt nói, mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn đồ.
Ba Chung nhìn bóng lưng của Chung Bình, nhịn không được lại dặn dò thêm, “Nghe nói Triệu Điềm rất hay cáu kỉnh, con nhịn một chút.” Nói xong liền rời đi.
Chung Bình lấy ra một bộ quần áo bình thường, cười khẽ đóng cửa lại, ba anh chắc là lo lắng anh sẽ làm khó cô ta. Yên tâm, với phụ nữ anh luôn rất lịch thiệp, nhưng nếu cần cự tuyệt thì vẫn phải cự tuyệt thôi.
–
Nhà hàng Tần Xuyên, là một trong những chuỗi nhà hàng-khách sạn nổi tiếng nhất ở thành phố này, họ có rất nhiều chi nhánh trên cả nước. Tần Xuyên cũng là nơi mà bệnh viện anh hay tổ chức tiệc tùng hoặc là nơi để đàm phán kinh doanh, nghe nói chủ của chuỗi khách sạn này chính là bạn học của viện trưởng Triệu. Cho nên nếu có hoạt động gì thì đều được tổ chức ở đây. Quả thật, quy mô của Tần Xuyên cũng không tồi, khung cảnh trang nhã, phục vụ hạng nhất, cho nên Chung Bình cũng rất thích đến nơi này dùng cơm. Đương nhiên, anh sẽ chẳng bao giờ mang bất cứ người phụ nữ nào tới nơi này, nếu đụng phải người quen thì thật không tốt.
Một cô gái đang đứng đón tiếp khách, vừa nhìn thấy anh đã xoay người mỉm cười, “Chung tiên sinh, mời đi bên này.” Anh là khách quen ở đây, cho nên phục vụ đã sớm rất quen thuộc. Xem ra ba anh cũng chuẩn bị khá kĩ, Chung Bình liền đi theo cô ta đi đến tầng hai.
“Chung tiên sinh, có muốn dùng trà trước không à?” Người phục vụ mỉm cười đứng ở một bên, trà anh thích là trà Thiết Quan Âm, tất cả mọi người đều biết.
“Không vội, lát tôi gọi sau.” Triệu Điềm còn chưa đến, nói không chừng cô ta cũng không thích uống trà. Người phục vụ hạ thấp người, “Vậy có gì xin ngài cứ việc gọi.” Nói xong liền lui ra ngoài.
Chung Bình buồn chán ngồi một chỗ, quả thật là Đại tiểu thư, vẫn luôn thích để người khác chờ đợi như vậy? Anh lấy điện thoại ra, xoay trên tay một hồi, do dự không biết có nên gọi cho Tố Tố không. Hiện giờ chắc cô đã đến cô nhi viện rồi? Nhưng nghĩ lại, anh luôn là người chủ động tìm cô, tại sao cô chưa bao giờ gọi cho anh, càng nghĩ càng khó chịu. Chiếc di động cứ bị đẩy lên rồi gập xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi đi.
Đột nhiên, cửa mở ra. Chung Bình vừa ngẩng đầu, đã thấy Triệu Điềm bước đến.
Chung Bình khép lại di động cầm trên tay, chậm rãi đứng đậy, “Triệu tiểu thư, xin chào.” Triệu Điềm hé ra khuôn mặt trái xoan, đôi mắt phượng nhỏ dài, đôi môi nhỏ nhắn, vừa nhìn đã biết là người mồm miệng rất lợi hại, tóc dài buộc ra đằng sau, làm lộ ra cái trán cao, sáng sủa, thoạt nhìn giống như một con búp bê Barbie chính hiệu đẹp đẽ. Anh mơ hồ nhớ rõ ba đã từng nói qua, Triệu Điềm năm nay 24 tuổi thì phải. Kì lạ nhất là trên mặt cô ta cũng không trang điểm, thật giống một cô nữ sinh trẻ tuổi, điều này làm cho Chung Bình có chút kinh ngạc. Nhưng phải công nhận cô ta sở hữu một làn da rất đẹp, có thể ỷ lại vào tuổi trẻ của mình, nên mới không cần dùng đến son phấn. Tố Tố cũng là như vậy, một khuôn mặt trắng mịn, thanh khiết, khiến cho người ta cảm thấy thật tươi mát.
Người phục vụ dẫn Triệu Điềm vào trong. Cô ta cũng chậm rãi ngồi xuống, không nói gì.
Chung Bình xem cô ta trầm mặc không nói, rõ ràng là tâm tình cũng không được tốt lắm, trong lòng khẽ cười, nói không chừng đúng như anh đã suy nghĩ, Triệu Điềm cũng không thích cuộc gặp mặt này.
“Triệu tiểu thư muốn uống cái gì vậy?” Chung Bình nghĩ vậy, liền có chút vui vẻ, thái độ cũng đỡ khách sáo đi nhiều.
“Nước khoáng thôi.” Triệu Điềm tự quay đầu lại nói với người phục vụ đang mặc ki-mô-nô kia.
Người phục vụ nghe xong liền quay qua Chung Bình nhìn, anh nói, “Vậy cứ như thế đi, tôi vẫn như cũ.” Người phục vụ gật đầu mỉm cười rời đi.
Chung Bình nhìn Triệu Điềm, tính tình không tốt lắm, như vậy chắc sẽ rất khó chiều. Chính là trên mặt anh vẫn nở nụ cười, “Triệu tiểu thư, chúng ta hình như có gặp qua.”
Triệu Điềm cuối cùng cũng ngước mắt nhìn anh, “Có sao? Sao tôi không có ấn tượng gì hết.” Giọng điệu có chút khinh thường.
Chung Bình chớp mi, xem ra cô ta còn khó chịu hơn mình nhiều, “Triệu tiểu thư, tôi cũng không muốn vòng vo. Tôi nghĩ hôm nay cả cô cùng tôi đều không muốn đến đây, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chúng ta không thích hợp.” Nếu cô ta đã không vui vẻ gì, vậy thì anh cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Triệu Điềm bình tĩnh nghiên cứu nhìn anh một lúc, sau đó khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười, “Chung Bình, tôi đối với anh bây giờ cũng không có chút cảm giác nào.”
Chung Bình nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, vậy thì tốt quá, bọn họ sẽ không gây áp lực cho anh được nữa. Cha mẹ bên kia chỉ cần tìm đại cái lí do để ứng phó một chút là xong. Chung Bình cười cười vừa muốn mở miệng nói.
Triệu Điềm đã nhanh chân nói trước, “Nhưng mà, tôi cảm thấy anh rất thích hợp làm chồng tôi.”
………….
Anh chỉ cảm thấy bên tai mình chợt hiện lên một tiếng sấm dữ dội, sau đó két một cái, một luồng ánh sáng bổ mạnh về phía đầu của anh, làm anh cả người run rẩy, cô gái này đầu óc có vấn đề chắc! “Triệu Điềm!” Chung Bình lớn tiếng kêu, không phải việc gì cũng đem ra đùa cợt được.
“Chung Bình, anh so với tưởng tượng của tôi còn đẹp trai hơn nhiều.” Triệu Điềm nhìn anh, cười như không cười.
Chung Bình như bị cái gì đó đè nặng, cười cũng không nổi, cô ta rốt cuộc có ý tứ gì, “Triệu Điềm, tôi không có hứng thú gì với cô. Tôi vốn định không trực tiếp cự tuyệt, sợ sẽ xúc phạm đến tự tôn của tô. Nhưng mà tôi đã lo lắng dư thừa rồi, cô căn bản là không cần.”
“Nghe nói anh trước kia có rất nhiều bạn gái, rất biết cách chăm sóc người khác?” Triệu Điềm nghe anh nói xong cũng không có tức giận, khóe miệng như trước vẫn mang ý cười.
Chung Bình càng bực mình, anh đều đã nói đến mức này rồi, cô ta còn quản chuyện anh chăm sóc hay không chăm sóc làm gì, người mà anh muốn chăm sóc bây giờ cũng không phải là cô ta, “Triệu Điềm, tôi có bạn gái rồi.”
Triệu Điềm chớp mi, “Tôi không ngại.” Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ bưng trà vào. Chung Bình đành phải đem hết lời mình định nói nuốt vào trong bụng.
Sau khi đặt trà và nước xuống bàn, người nọ liền rời đi.
Chung Bình chợt lên tiếng, “Triệu Điềm, tôi không thích mấy kiểu đại tiểu thư như cô.” Anh cũng không muốn đối xử tồi tệ với cô ta, nhưng mấy lời cô ta nói làm anh không thể nào nhịn được lửa giận. Anh đã nói đến mức mình có bạn gái rồi, cô ta còn nhẹ nhàng bâng quơ nói không ngại.
Triệu Điềm bưng cốc nước lên uống một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, nhún nhún vai, “Chậm rãi sẽ thích thôi.”
Chung Bình bị nghẹn lời, cô ta thật đúng là mắc bệnh công chúa, so với anh còn tự phụ hơn.
Triệu Điềm mở túi ra, sau đó lấy một mảnh giấy viết xuống một dãy số rồi đưa cho anh, “Đây là số điện thoại của tôi.” Lại nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Chung Bình, thì khẽ cười một tiếng, “Số của anh chắc là ba tôi có.” Nói xong, uống tiếp một hụm nước, rồi mới đứng lên, “Hôm nay không làm phiền anh nữa, nhưng hi vọng lần sau anh có thể chủ động đưa tôi về.” Nói xong liền rời đi.
Chung Bình trợn mắt há hốc mồm ngồi im tại chỗ, trừng mắt nhìn cửa mở ra rồi khép lại, Triệu Điềm cứ như vậy mà rời đi.
Anh lại trừng mắt nhìn mẩu giấy trên bàn, Triệu Điềm! Cô ta không phải có cá tính, mà là có bệnh! Tự nói tự quyết mọi việc xong rời đi, còn không kịp đánh rắm một cái (._.) , chưa thấy qua một người phụ nữ nào như cô ta. Cái gì chứ, hiện tại sao người phụ nữ nào cũng kiểu mạnh mẽ như vậy! Nói Tố Tố lúc đầu như vậy thì sao, cô là bởi vì làm việc chính nghĩa. Còn Triệu Điềm thì dựa vào đâu chứ, chỉ bằng việc nhà cô ta có nhiều tiền sao? Hừ, anh đây còn chưa có yêu tiền đến vậy! Lần sau đưa cô về nhà, đưa cái con khỉ ấy!
Chung Bình tức giận đem mẩu giấy kia xé thành từng mảnh nhỏ, rồi vo viên lại vứt ra một chỗ. Tự nhiên có một chút lo lắng, anh nhanh chóng gọi điện cho Tố Tố, không đợi cô đồng ý, anh đã nói sẽ đến cô nhi viện đón cô. Vẫn là Tố Tố tốt nhất, thuần túy đơn giản, ở bên cạnh cô, vĩnh viễn sẽ không có gánh nặng.
Anh chỉ nhanh chóng muốn nhìn thấy Tố Tố để được an ủi một chút, nói thật hôm nay anh đã bị cô gái kia dọa mất rồi.
Tố Tố nghe xong máy trừng mắt nhìn di động, sau đó không biết làm chỉ đành cười khẽ. A Cường thấy cô cười, liền hỏi, “Sao vậy?”
“Chung Bình nói sẽ đến đây.” Tố Tố nhớ lại giọng nói vội vàng của anh, thì chỉ cảm thấy buồn cười, giống như là đang bị chó đuổi vậy.
A Cường vừa nghe thấy tên của Chung Bình, sắc mặt đã trầm xuống, hơn nữa nghe thấy tên anh ta, Tố Tố còn cười vui vẻ đến vậy, càng nghĩ càng buồn bực. A Cường chua xót hỏi, “Em đang ở nhà anh ta?”
Tố Tố nhẹ đáp, “Đi chăm sóc bà anh ấy.” Tố Tố cũng không chú ý thấy A Cường buồn bực, nhưng Tiểu Anh ở bên cạnh lại thấy rất rõ ràng, mở miệng hỏi tiếp, “Tố Tố, cậu cùng Chung Bình có phải đang hẹn hò không?”
Tố Tố ngẩn ra, điên cuồng lắc đầu, “Không phải, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Ngay cả viện trưởng cũng hỏi việc này, xem ra mọi người đều hiểu lầm rồi.
“Đúng vậy, Tố Tố chỉ là vì cảm tạ Chung Bình đã giúp đỡ cô ấy ở trong viện nên mới đến chăm sóc bà anh ta. Tố Tố chỉ muốn tỏ lòng biết ơn thôi.” A Cường cũng vội vàng thay cô giải thích. Tố Tố đã nhanh chóng phủ nhận quan hệ của bọn họ, vậy khẳng định là không phải.
“Đúng không? Nhưng Chung Bình đối với cậu rất tốt.” Tiểu Anh nhìn thấy A Cường khẩn trương như vậy, thì có chút tức giận, lời nói ra không khỏi có chút ẩn ý.
“Chung Bình đối với mọi người đều vậy.” Tố Tố xấu hổ cười cười, đi đến chỗ bọn nhỏ đang đứng. Chủ đề này chả có gì hay cả, cô cùng Chung Bình chỉ là bạn bè bình thường, so sánh với những người quen, thì càng bình thường hơn.
Bà cụ nghe xong thì cười ha ha gật đầu, liên tục khen Tố Tố là người rất biết chăm sóc cho người khác.
Tố Tố ăn xong bữa sáng, liền rời khỏi nhà. Lúc đó A Cường đã ở trạm xe đầu cầu chờ cô, cô nhanh chóng lên một chiếc xe bus đi đến đó gặp A Cường.
9h sáng, Chung Bình tỉnh dậy, vừa mới rửa xong mặt mũi, anh đã đi đến trước cửa phòng Tố Tố gõ cửa. Thật kì lạ, chẳng lẽ ngày hôm qua ngủ quá muộn, nên bây giờ cô vẫn chưa dậy chăng? Đúng lúc đó, mẹ Chung đi qua hành lang, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng Tố Tố, thì mỉm cười, “Tố Tố ra ngoài rồi.”
“Đi đâu ạ?” Chung Bình kinh ngạc mở cửa ra nhìn vào trong, quả nhiên, giường đệm vô cùng gọn gàng ngăn nắp, còn Tố Tố thì chả thấy bóng dáng đâu.
“Cô ấy bảo đi gặp bạn, tối mới về.” Mẹ Chung vừa nói vừa đi về phía đại sảnh.
Chung Bình cũng đóng cửa lại, chạy nhanh tới đại sảnh ôm bà đang ngồi xem TV, thấp giọng hỏi, “Bà, Tố Tố bảo đi đâu vậy?” Cô lại ra ngoài mà không nói với anh một tiếng nào, càng nghĩ, càng cảm thấy buồn bực.
“Đi gặp bạn bè.” Bà cụ híp mắt sờ sờ đầu anh, “Ta định bảo cháu chở cô ấy đi, nhưng cô ấy bảo cho cháu ngủ nhiều một chút, nên mới không đánh thức.” Đứa cháu đích tôn ngoan ngoãn này của bà hiện tại lại không thể tách được Tố Tố dù chỉ một giây, rất tốt rất tốt, như vậy xem ra ý nguyện của bà rất nhanh có thể thành hiện thực.
Chung Bình buồn bực dựa lưng vào ghế sofa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, liền đứng dậy vào phòng gọi điện cho Tố Tố.
Mãi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Em đang ở đâu?” Chung Bình nghe được tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia, có tiếng gió thổi vù vù tạt vào điện thoại, giống như vẫn đang ở trên đường.
Tố Tố hình như nghe không rõ lắm, “Anh nói cái gì?”
“Đang đi đâu vậy?” Tố Tố hẳn là đang ở bên ngoài.
“Tôi hôm nay định quay về cô nhi viện.” Tố Tố thật sự nghe không rõ ràng lắm, nhưng đoán là Chung Bình gọi tới để hỏi việc này.
“Một mình?”
“Không, còn có A Cường.” Tố Tố cơ hồ phải hét lên.
“Khi nào trở về, tôi đón em.” Chung Bình nghe thấy tên A Cường, trong lòng lại càng buồn bực hơn, cô muốn đi cô nhi viện, vì sao không gọi anh!
“Không cần đâu, tối chúng tôi sẽ trở lại. Được rồi, còn gì thì về nói sau.” Trong điện thoại lại vang lên một loạt thanh âm chói tai rồi cuối cùng im lặng, cô đã ngắt máy.
Chung Bình trừng mắt nhìn di động, càng ngày càng thêm bực bội. Cái gì mà chúng tôi? Nghe thật chói tai, không nhất thiết phải nhấn mạnh rằng hai người đang ở cùng nhau đâu! Chung Bình lúc này lại giống y hệt một đứa trẻ con tính tình thất thường, cầm di động đi đi lại lại trong phòng bực bội không nói ra lời. Không được, anh nhất định phải nói với bà, về sau Tố Tố có đi ra ngoài, nhất định phải gọi anh, anh có ngủ ít đi một chút cũng không thể nào chết được. Hiện tại thì vui rồi, Tố Tố đi luôn cả ngày, kia không phải đã làm lãng phí cả ngày cuối tuần này sao.
Anh nhanh chóng đi đến cạnh cửa, định đi ra ngoài, lại không ngờ ba anh đã đứng ở đó từ lúc nào, ách….. Chung Bình có chút giật mình.
Ba Chung trừng mắt, “Sao còn chưa thay quần áo?” Ai, bây giờ anh mới nhớ đến cuộc gặp mặt giữa anh và Triệu Điềm. Nếu không phải ba anh tới tận đây nhắc nhở, anh đã sớm đem việc này quẳng lên đến tận chín tầng mây rồi, bây giờ mỗi ngày về nhà anh cũng chỉ nhớ đến Tố Tố, làm gì có thời gian mà quan tâm tới chuyện này nữa.
“Ở đâu ạ?” Chung Bình xoay người đi về phòng, cũng may Tố Tố không ở nhà. Anh vừa lúc đi giải quyết việc của Triệu Điềm trước, để cho ba anh khỏi hôm nào cũng nhắc đi nhắc lại.
“Nhà hàng Tần Xuyên.” Ba Chung thấy anh không phản khác nữa, thì hơi kinh ngạc, ông đã tính toán đến việc nếu Chung Bình không đi…..ông sẽ tạo áp lực, vậy mà.
“Con biết rồi.” Chung Bình nhàn nhạt nói, mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn đồ.
Ba Chung nhìn bóng lưng của Chung Bình, nhịn không được lại dặn dò thêm, “Nghe nói Triệu Điềm rất hay cáu kỉnh, con nhịn một chút.” Nói xong liền rời đi.
Chung Bình lấy ra một bộ quần áo bình thường, cười khẽ đóng cửa lại, ba anh chắc là lo lắng anh sẽ làm khó cô ta. Yên tâm, với phụ nữ anh luôn rất lịch thiệp, nhưng nếu cần cự tuyệt thì vẫn phải cự tuyệt thôi.
–
Nhà hàng Tần Xuyên, là một trong những chuỗi nhà hàng-khách sạn nổi tiếng nhất ở thành phố này, họ có rất nhiều chi nhánh trên cả nước. Tần Xuyên cũng là nơi mà bệnh viện anh hay tổ chức tiệc tùng hoặc là nơi để đàm phán kinh doanh, nghe nói chủ của chuỗi khách sạn này chính là bạn học của viện trưởng Triệu. Cho nên nếu có hoạt động gì thì đều được tổ chức ở đây. Quả thật, quy mô của Tần Xuyên cũng không tồi, khung cảnh trang nhã, phục vụ hạng nhất, cho nên Chung Bình cũng rất thích đến nơi này dùng cơm. Đương nhiên, anh sẽ chẳng bao giờ mang bất cứ người phụ nữ nào tới nơi này, nếu đụng phải người quen thì thật không tốt.
Một cô gái đang đứng đón tiếp khách, vừa nhìn thấy anh đã xoay người mỉm cười, “Chung tiên sinh, mời đi bên này.” Anh là khách quen ở đây, cho nên phục vụ đã sớm rất quen thuộc. Xem ra ba anh cũng chuẩn bị khá kĩ, Chung Bình liền đi theo cô ta đi đến tầng hai.
“Chung tiên sinh, có muốn dùng trà trước không à?” Người phục vụ mỉm cười đứng ở một bên, trà anh thích là trà Thiết Quan Âm, tất cả mọi người đều biết.
“Không vội, lát tôi gọi sau.” Triệu Điềm còn chưa đến, nói không chừng cô ta cũng không thích uống trà. Người phục vụ hạ thấp người, “Vậy có gì xin ngài cứ việc gọi.” Nói xong liền lui ra ngoài.
Chung Bình buồn chán ngồi một chỗ, quả thật là Đại tiểu thư, vẫn luôn thích để người khác chờ đợi như vậy? Anh lấy điện thoại ra, xoay trên tay một hồi, do dự không biết có nên gọi cho Tố Tố không. Hiện giờ chắc cô đã đến cô nhi viện rồi? Nhưng nghĩ lại, anh luôn là người chủ động tìm cô, tại sao cô chưa bao giờ gọi cho anh, càng nghĩ càng khó chịu. Chiếc di động cứ bị đẩy lên rồi gập xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi đi.
Đột nhiên, cửa mở ra. Chung Bình vừa ngẩng đầu, đã thấy Triệu Điềm bước đến.
Chung Bình khép lại di động cầm trên tay, chậm rãi đứng đậy, “Triệu tiểu thư, xin chào.” Triệu Điềm hé ra khuôn mặt trái xoan, đôi mắt phượng nhỏ dài, đôi môi nhỏ nhắn, vừa nhìn đã biết là người mồm miệng rất lợi hại, tóc dài buộc ra đằng sau, làm lộ ra cái trán cao, sáng sủa, thoạt nhìn giống như một con búp bê Barbie chính hiệu đẹp đẽ. Anh mơ hồ nhớ rõ ba đã từng nói qua, Triệu Điềm năm nay 24 tuổi thì phải. Kì lạ nhất là trên mặt cô ta cũng không trang điểm, thật giống một cô nữ sinh trẻ tuổi, điều này làm cho Chung Bình có chút kinh ngạc. Nhưng phải công nhận cô ta sở hữu một làn da rất đẹp, có thể ỷ lại vào tuổi trẻ của mình, nên mới không cần dùng đến son phấn. Tố Tố cũng là như vậy, một khuôn mặt trắng mịn, thanh khiết, khiến cho người ta cảm thấy thật tươi mát.
Người phục vụ dẫn Triệu Điềm vào trong. Cô ta cũng chậm rãi ngồi xuống, không nói gì.
Chung Bình xem cô ta trầm mặc không nói, rõ ràng là tâm tình cũng không được tốt lắm, trong lòng khẽ cười, nói không chừng đúng như anh đã suy nghĩ, Triệu Điềm cũng không thích cuộc gặp mặt này.
“Triệu tiểu thư muốn uống cái gì vậy?” Chung Bình nghĩ vậy, liền có chút vui vẻ, thái độ cũng đỡ khách sáo đi nhiều.
“Nước khoáng thôi.” Triệu Điềm tự quay đầu lại nói với người phục vụ đang mặc ki-mô-nô kia.
Người phục vụ nghe xong liền quay qua Chung Bình nhìn, anh nói, “Vậy cứ như thế đi, tôi vẫn như cũ.” Người phục vụ gật đầu mỉm cười rời đi.
Chung Bình nhìn Triệu Điềm, tính tình không tốt lắm, như vậy chắc sẽ rất khó chiều. Chính là trên mặt anh vẫn nở nụ cười, “Triệu tiểu thư, chúng ta hình như có gặp qua.”
Triệu Điềm cuối cùng cũng ngước mắt nhìn anh, “Có sao? Sao tôi không có ấn tượng gì hết.” Giọng điệu có chút khinh thường.
Chung Bình chớp mi, xem ra cô ta còn khó chịu hơn mình nhiều, “Triệu tiểu thư, tôi cũng không muốn vòng vo. Tôi nghĩ hôm nay cả cô cùng tôi đều không muốn đến đây, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chúng ta không thích hợp.” Nếu cô ta đã không vui vẻ gì, vậy thì anh cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Triệu Điềm bình tĩnh nghiên cứu nhìn anh một lúc, sau đó khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười, “Chung Bình, tôi đối với anh bây giờ cũng không có chút cảm giác nào.”
Chung Bình nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, vậy thì tốt quá, bọn họ sẽ không gây áp lực cho anh được nữa. Cha mẹ bên kia chỉ cần tìm đại cái lí do để ứng phó một chút là xong. Chung Bình cười cười vừa muốn mở miệng nói.
Triệu Điềm đã nhanh chân nói trước, “Nhưng mà, tôi cảm thấy anh rất thích hợp làm chồng tôi.”
………….
Anh chỉ cảm thấy bên tai mình chợt hiện lên một tiếng sấm dữ dội, sau đó két một cái, một luồng ánh sáng bổ mạnh về phía đầu của anh, làm anh cả người run rẩy, cô gái này đầu óc có vấn đề chắc! “Triệu Điềm!” Chung Bình lớn tiếng kêu, không phải việc gì cũng đem ra đùa cợt được.
“Chung Bình, anh so với tưởng tượng của tôi còn đẹp trai hơn nhiều.” Triệu Điềm nhìn anh, cười như không cười.
Chung Bình như bị cái gì đó đè nặng, cười cũng không nổi, cô ta rốt cuộc có ý tứ gì, “Triệu Điềm, tôi không có hứng thú gì với cô. Tôi vốn định không trực tiếp cự tuyệt, sợ sẽ xúc phạm đến tự tôn của tô. Nhưng mà tôi đã lo lắng dư thừa rồi, cô căn bản là không cần.”
“Nghe nói anh trước kia có rất nhiều bạn gái, rất biết cách chăm sóc người khác?” Triệu Điềm nghe anh nói xong cũng không có tức giận, khóe miệng như trước vẫn mang ý cười.
Chung Bình càng bực mình, anh đều đã nói đến mức này rồi, cô ta còn quản chuyện anh chăm sóc hay không chăm sóc làm gì, người mà anh muốn chăm sóc bây giờ cũng không phải là cô ta, “Triệu Điềm, tôi có bạn gái rồi.”
Triệu Điềm chớp mi, “Tôi không ngại.” Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ bưng trà vào. Chung Bình đành phải đem hết lời mình định nói nuốt vào trong bụng.
Sau khi đặt trà và nước xuống bàn, người nọ liền rời đi.
Chung Bình chợt lên tiếng, “Triệu Điềm, tôi không thích mấy kiểu đại tiểu thư như cô.” Anh cũng không muốn đối xử tồi tệ với cô ta, nhưng mấy lời cô ta nói làm anh không thể nào nhịn được lửa giận. Anh đã nói đến mức mình có bạn gái rồi, cô ta còn nhẹ nhàng bâng quơ nói không ngại.
Triệu Điềm bưng cốc nước lên uống một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, nhún nhún vai, “Chậm rãi sẽ thích thôi.”
Chung Bình bị nghẹn lời, cô ta thật đúng là mắc bệnh công chúa, so với anh còn tự phụ hơn.
Triệu Điềm mở túi ra, sau đó lấy một mảnh giấy viết xuống một dãy số rồi đưa cho anh, “Đây là số điện thoại của tôi.” Lại nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Chung Bình, thì khẽ cười một tiếng, “Số của anh chắc là ba tôi có.” Nói xong, uống tiếp một hụm nước, rồi mới đứng lên, “Hôm nay không làm phiền anh nữa, nhưng hi vọng lần sau anh có thể chủ động đưa tôi về.” Nói xong liền rời đi.
Chung Bình trợn mắt há hốc mồm ngồi im tại chỗ, trừng mắt nhìn cửa mở ra rồi khép lại, Triệu Điềm cứ như vậy mà rời đi.
Anh lại trừng mắt nhìn mẩu giấy trên bàn, Triệu Điềm! Cô ta không phải có cá tính, mà là có bệnh! Tự nói tự quyết mọi việc xong rời đi, còn không kịp đánh rắm một cái (._.) , chưa thấy qua một người phụ nữ nào như cô ta. Cái gì chứ, hiện tại sao người phụ nữ nào cũng kiểu mạnh mẽ như vậy! Nói Tố Tố lúc đầu như vậy thì sao, cô là bởi vì làm việc chính nghĩa. Còn Triệu Điềm thì dựa vào đâu chứ, chỉ bằng việc nhà cô ta có nhiều tiền sao? Hừ, anh đây còn chưa có yêu tiền đến vậy! Lần sau đưa cô về nhà, đưa cái con khỉ ấy!
Chung Bình tức giận đem mẩu giấy kia xé thành từng mảnh nhỏ, rồi vo viên lại vứt ra một chỗ. Tự nhiên có một chút lo lắng, anh nhanh chóng gọi điện cho Tố Tố, không đợi cô đồng ý, anh đã nói sẽ đến cô nhi viện đón cô. Vẫn là Tố Tố tốt nhất, thuần túy đơn giản, ở bên cạnh cô, vĩnh viễn sẽ không có gánh nặng.
Anh chỉ nhanh chóng muốn nhìn thấy Tố Tố để được an ủi một chút, nói thật hôm nay anh đã bị cô gái kia dọa mất rồi.
Tố Tố nghe xong máy trừng mắt nhìn di động, sau đó không biết làm chỉ đành cười khẽ. A Cường thấy cô cười, liền hỏi, “Sao vậy?”
“Chung Bình nói sẽ đến đây.” Tố Tố nhớ lại giọng nói vội vàng của anh, thì chỉ cảm thấy buồn cười, giống như là đang bị chó đuổi vậy.
A Cường vừa nghe thấy tên của Chung Bình, sắc mặt đã trầm xuống, hơn nữa nghe thấy tên anh ta, Tố Tố còn cười vui vẻ đến vậy, càng nghĩ càng buồn bực. A Cường chua xót hỏi, “Em đang ở nhà anh ta?”
Tố Tố nhẹ đáp, “Đi chăm sóc bà anh ấy.” Tố Tố cũng không chú ý thấy A Cường buồn bực, nhưng Tiểu Anh ở bên cạnh lại thấy rất rõ ràng, mở miệng hỏi tiếp, “Tố Tố, cậu cùng Chung Bình có phải đang hẹn hò không?”
Tố Tố ngẩn ra, điên cuồng lắc đầu, “Không phải, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Ngay cả viện trưởng cũng hỏi việc này, xem ra mọi người đều hiểu lầm rồi.
“Đúng vậy, Tố Tố chỉ là vì cảm tạ Chung Bình đã giúp đỡ cô ấy ở trong viện nên mới đến chăm sóc bà anh ta. Tố Tố chỉ muốn tỏ lòng biết ơn thôi.” A Cường cũng vội vàng thay cô giải thích. Tố Tố đã nhanh chóng phủ nhận quan hệ của bọn họ, vậy khẳng định là không phải.
“Đúng không? Nhưng Chung Bình đối với cậu rất tốt.” Tiểu Anh nhìn thấy A Cường khẩn trương như vậy, thì có chút tức giận, lời nói ra không khỏi có chút ẩn ý.
“Chung Bình đối với mọi người đều vậy.” Tố Tố xấu hổ cười cười, đi đến chỗ bọn nhỏ đang đứng. Chủ đề này chả có gì hay cả, cô cùng Chung Bình chỉ là bạn bè bình thường, so sánh với những người quen, thì càng bình thường hơn.
/65
|