Tố Tố nhìn lại lần nữa khuôn mặt của mình trong gương, cô đã dùng kem che khuyết điểm để che hết đi những vết sẹo kia, không ngờ lại khiến cho mặt cô càng thêm tái nhợt, suy nghĩ một chút, cô đành thoa thêm một chút son môi, vì vậy thoạt nhìn cũng có chút sinh khí hẳn lên. Cô ngàn lần vạn lần không được thể hiện ra một chút đau buồn nào, nhất định cô phải mỉm cười nói lời chúc phúc với bọn họ.
Hôm nay, là ngày thành hôn của Chung Bình và Triệu Điềm, tối hôm qua, chị Như nói sẽ tự mình đến, cho nên Tố Tố quyết định sẽ cùng đi với viện trưởng.
Tố Tố nhìn vào trong gương, từ từ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Chúc mừng hai người.” Trong mắt cô là ý cười đến bình thản, trong lòng dần dần yên tĩnh lại, đến lúc đó cô nhất định cũng phải giống như bây giờ bình tĩnh, ôn hoà chỉ cần nói ra lời chúc phúc cuối cùng ấy, cô đã có thể được giải thoát rồi.
Đến chỗ hẹn, từ phía xa, cô đã nhìn thấy bọn trẻ cùng viện trưởng đang đứng trước bến xe chờ cô. Tố Tố mỉm cười, chạy tới, “Viện trưởng.” Viện trưởng vừa nhìn thấy cô, đã sợ run nửa giây, sau đó mỉm cười, “Tố Tố hôm nay rất đẹp.” Bình thường cô đều đội mũ, hôm nay cuối cùng cũng không che che đậy đậy nữa. Tố Tố cười nhạt, khẽ ôm viện trưởng, rồi quay ra nói với tụi nhỏ, “Lát nữa đến, không được làm ầm ĩ nhé. Hôm nay là ngày cưới của anh Chung, tất cả đều phải nghe lời biết không?” Bọn nhỏ đều cùng đồng thanh nói vâng. Tố Tố nở nụ cười, tình cảm của tụi nhỏ với Chung Bình so với cô còn tốt hơn nhiều.
Viện trưởng nắm tay cô, “Trước đây ta vẫn còn cho rằng hai đứa….” Những lời chưa nói vẫn còn nghẹn ở trong lòng, Tố Tố mỉm cười, cũng nắm lại tay bà, “Chúng con chỉ là bạn tốt thôi.”
Sau đó, họ cùng lên xe bus đi đến nhà hàng, nơi tổ chức đám cưới, trên thiệp viết bữa tiệc sẽ bắt đầu đúng 12 giờ trưa.
Đến gần nơi, cô liền thấy trước cửa đã đứng đầy người, một chiếc cổng vòm được đính đầy bởi đá cườm và hoa tươi được dựng ở trước cổng nhà hàng. Cô vừa nhìn đã cảm thấy được không khí vui mừng ở nơi đây. Tố Tố ôm viện trưởng cùng bọn trẻ đi tới.
Tuy cô đã tự nói với chính mình rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy hai bóng hình kinh diễm một đen một trắng đập vào mắt, thì trái tim cô vẫn không nhịn được lại nhanh chóng gia tốc, họ thực sự rất xứng đôi.
Chung Bình mặc trên người một thân tây trang màu đen, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, còn Triệu Điềm thì mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, trên chiếc váy có đính rất nhiều những viên kim cương nhỏ cực kì loá mắt, đỉnh đầu đội một tấm voan trắng, trên tay cũng đeo thêm găng tay đồng màu, cô ấy cầm một bó hoa xinh xắn đứng dựa vào bên cạnh anh, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
Chung Bình vừa đảo mắt đã nhìn thấy Tố Tố, cô đang đứng cùng viện trưởng và bọn nhỏ ở sau lưng cô, họ đang đi đến chỗ anh.
Tố Tố nở một nụ cười không thể nào rực rỡ hơn, “Chúc mừng, chúc mừng.” Vừa nói cô vừa đem phong bì tiền mừng đưa cho bọn họ, Chung Bình cũng mỉm cười gật đầu, “Cám ơn vì đã đến, viện trưởng, vất vả rồi.” Anh nhận lấy tiền mừng rồi đưa cho Triệu Điềm, Triệu Điềm cười vui vẻ kéo Tố Tố qua một bên, “Tố Tố, cám ơn cô, thật sự cám ơn cô.” Trong mắt cô ấy đầy thâm ý, Tố Tố bỗng nhiên ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu, “Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.” Cũng may là cô ấy có thể sớm tỉnh ngộ, về lại bên Chung Bình, như vậy thật tốt.
Mấy cô phù đâu đứng ở một bên bê khay kẹo, mời mọi người ăn một chút, bọn nhỏ vừa nhìn thấy đã chạy lên cướp, Tố Tố đành phải quát nhẹ một câu, “Đừng có cướp loạn lên thế.”
Chung Bình thản nhiên cười, “Không sao, cứ để bọn nhỏ ăn đi.” Tố Tố quay lại nhìn anh cười đầy cảm kích, ánh mắt của anh vẫn bình thản như nước chăm chú nhìn cô, Tố Tố cuống quít, xoay người lại kéo viện trưởng, “Viện trưởng, chúng ta cùng vào đi.” Chung Bình nghe vậy liền để cho người phục vụ đang đứng bên cạnh dẫn họ vào trong.
Tố Tố vừa đi qua cửa chính, nhịn không được lại len lén liếc mắt nhìn họ, hai người đang hạnh phúc kề tai nhau nói nhỏ gì đó, không biết nói đến điều vui vẻ gì mà Triệu Điềm lại thẹn thùng khẽ đấm Chung Bình một cái, làm anh nhất thời thoải mái cười to. Viện trưởng khẽ kéo cô lại, Tố Tố cũng vội vã thu hồi tầm mắt, mỉm cười bước tiếp. Cuối cùng bọn họ cũng biết, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, thật tốt quá.
Tố Tố cùng viện trưởng đi thang máy lên tầng tám, vừa đến trước cửa đại sảnh lớn, họ đã nhìn thấy ba mẹ anh đang tươi cười chào đón, hoan nghênh từng vị khách. Tố Tố đi đến cùng viện trưởng, ba Chung vừa nhìn thấy cô, thì vẻ mặt hơi biến sắc, chẳng qua, ông đã rất nhanh trấn định lại, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt. Tố Tố lễ phép chào một tiếng, “Chào hai bác.” Mẹ Chung thấy cô thì vui vẻ vô cùng, “Tố Tố, cháu đến rồi, bà vừa rồi còn mới nhắc đến cháu xong.” Ba Chung nghe vậy thì khẽ đẩy vợ mình, bà cũng nhất thời im lặng lại. Tố Tố mỉm cười nói, “Đây là viện trưởng Vương, là viện trưởng của cô nhi viện ạ.” Mẹ Chung gật đầu cười, còn ba Chung phải cố nén mới không hừ lạnh ra một tiếng. Ký tên xong, Tố Tố lại cùng viện trưởng dẫn tụi nhỏ đi vào bên trong.
Người có tiền chính là người có tiền. Đám cưới của Chung Bình quả nhiên rất có khí thế, cả đại sảnh rộng lớn được trang trí bày biện cũng tràn đầy cả sự vui mừng phấn khởi. Tiệc cưới hôm nay là tiệc đứng, cho nên ở chính giữa có hai dãy bàn ăn thật dài, trên đó có đặt đủ loại đồ ăn, hoa quả và đồ uống. Khách mời đều quây lại một chỗ, túm năm tụm ba nói chuyện. Nhìn những……người ăn mặc lịch sự này, Tố Tố liền hiểu, lần này ba Chung mời đến rất nhiều nhân vật có mặt mũi. Ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh, rất nhanh Tố Tố đã nhìn thấy bà cụ, cô liền dẫn viện trưởng đi tới, Tố Tố dặn đi dặn lại bọn nhỏ không được làm ồn, nghìn lần vạn lần không được đụng đến mấy người kia.
Bà cụ vừa nhìn thấy Tố Tố, đôi mắt nhỏ đều sáng lên, liên tục kêu, “Tố Tố, Tố Tố.” Tố Tố cầm lấy tay của bà nói, “Bà, chúc mừng bà.” Vẻ mặt bà lại không hề vui vẻ chút nào, “Có gì tốt mà chúc, cô dâu cũng không phải cháu.” Tố Tố chợt cảm thấy ngượng ngập, liền quay lại nhìn viện trưởng, hướng bà cụ giới thiệu, “Bà, đây là viện trưởng Vương cô nhi viện của cháu, cháu lớn lên ở đó ạ.” Bà cụ nghe vậy liền vui vẻ bắt chuyện với viện trưởng, bảo bà ngồi xuống, hai người họ nói chuyện cũng rất hợp, không ngừng nói về những chuyện của Chung Bình và Tố Tố. Tố Tố nhìn hai người họ, rồi mỉm cười lui qua một bên. Nhìn thấy bọn nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Tố Tố liền xoa đầu bọn chúng, quay ra nói với Đinh Đinh, “Cùng chị đi lấy vài thứ để ăn.”
Đinh Đinh gật đầu rồi theo cô đi về phía bàn ăn, hai người họ cầm theo một chút bánh ngọt với đồ uống, đem về chỗ nghỉ ngơi kia. Bọn nhỏ vừa thấy có đồ ăn ngon, đều hưng phấn cười lớn.
Tố Tố bê một ly nước trái cây đứng ngay sau lưng viện trưởng, đột nhiên có tiếng người gọi thu hút sự chú ý của cô, “Tố Tố.” Tố Tố xoay người, thì nhìn thấy Mạch Dịch Nam đang ôm Lộ Hiểu Vụ đứng ngay đằng sau cô. Tố Tố tươi cười vui vẻ, “Xin chào.” Lộ Lộ đi một bước lên trước, áy náy cười với cô, “Xin lỗi, thật không nghĩ tới việc lần trước lại làm liên luỵ đến hai người.”
Tố Tố biết Lộ Hiểu Vụ đang nói đến việc gì, chỉ khẽ cười, “Đừng để ý, đấy chẳng qua là việc nhỏ thôi.” Lộ Lộ xấu hổ nói, “Nhưng mà, Chung Bình với cô….” Cô thật không nghĩ tới, hai người họ cuối cùng vẫn chia tay. Quãng thời gian đó Chung Bình ở trước mặt bọn họ phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, mặc dù bây giờ anh ấy đã có Triệu Điềm, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có lỗi với Tố Tố.
Tố Tố nhẹ nắm tay cô, “Đừng áy náy, chúng tôi bây giờ vẫn rất tốt.” Anh có thể hạnh phúc, cô đương nhiên cũng sẽ hạnh phúc.
Mạch Dịch Nam cũng đi lên ôm Lộ Hiểu Vụ vào trong lòng, nhẹ giọng nói với cô, “Chung Bình vui vẻ là được rồi.” Lộ Lộ khẽ gật đầu, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập áy náy với Tố Tố. Tố Tố thấy vậy liền chủ động thay đổi đề tài, “Tưởng Tưởng đâu rồi? Tại sao không đưa đến vậy?”
Vừa nói đến con trai, Lộ Lộ đã nhanh chóng mỉm cười, “Chúng tôi nhờ ba mẹ trông hộ rồi, hiện tại nó rất nghịch ngợm.” Tố Tố vừa nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của Tưởng Tưởng, cũng bật cười.
Sau đó lại là hai người mà Tố Tố quen biết nữa đi tới, Vệ Đông và Hàn Xa, hai người họ vừa nhìn thấy Tố Tố thì đều sửng sốt một lát, Tố Tố đành chủ động chào hỏi với bọn họ. Mọi người cùng đứng lại trò chuyện về cuộc sống gần đây, họ đều rất ăn ý không nói tới Chung Bình, bởi vì bọn họ đều biết Chung Bình đã từng vì Tiêu Tố Tâm mà có những ngày tháng vô cùng khổ sở.
Chỉ chốc lát sau, đèn màu trong đại sảnh bắt đầu biến đổi, một người MC đi lên sân khấu, chào hỏi mọi người, rồi mời họ an tĩnh lại cùng ngồi xuống, hôn lễ cũng rất nhanh chóng được bắt đầu.
Tố Tố để ly nước xuống, kéo bà cụ cùng ngồi xuống một chỗ, tim đập cũng chậm lại, bọn họ chuẩn bị đi ra rồi.
Dưới sự điều khiển của người MC, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, cô dâu chú rể từ một chiếc cổng vòm khác ở bên ngoài từ từ đi vào trong hội trường. Tất cả ngọn đèn đều chiếu đến người bọn họ, một đôi tuấn nam mỹ nữ, hạnh phúc tươi cười, dưới những ngọn đèn như vậy lại khiến người ta cảm thấy loá mắt. Tố Tố nhìn bọn họ từ từ đến gần, chăm chú dán mắt vào đôi cánh tay đang dính chặt vào nhau của bọn họ, thực sự là một đôi vợ chồng hoàn hảo đến mức chói mắt.
Chung Bình và Triệu Điềm đi trong những lời chúc phúc và tiếng vỗ tay rầm rộ của mọi người, cuối cùng người MC bắt đầu chủ trì hôn lễ. Quá trình của một đám cưới căn bản đều giống nhau, người MC đều nói đến những điều may mắn, để chúc phúc cho cặp vợ chồng mới cưới.
Tố Tố đứng ở dưới đài, lẳng lặng nhìn bọn họ thỉnh thoảng quay ra nhìn nhau cười, sự ăn ý nho nhỏ này làm cho người khác nghĩ tới họ rất hài hoà, cô cũng cười. Ánh mắt của Chung Bình chỉ khẽ lướt qua cô, sau đó rất nhanh lại rời đi, anh nhẹ nhàng kéo Triệu Điềm đứng nghiêm lại.
Cuối cùng, khi người MC tuyên bố hai người họ có thể hôn nhau, trái tim cô không khỏi đập càng ngày càng mạnh, ánh mắt thất thần nhìn thẳng hai người đang đứng trên đài kia. Chung Bình dịu dàng nở nụ cười, tay khẽ dùng lực ôm Triệu Điềm càng lúc càng chặt hơn, thâm tình nhìn cô ấy, Triệu Điềm cũng e lệ nhìn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Chung Bình cúi đầu, ấn xuống môi cô ấy một nụ hôn thật sâu.
Tố Tố cả người cứng đờ ra, không nháy mắt, vẫn nhìn chằm chằm hình dáng của anh dính sát với Triệu Điềm, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, Triệu Điềm đúng là một người phụ nữ hạnh phúc. Trong lòng cô chua xót, khổ sở, rốt cục không chịu được đều trào lên, cái ôm của người đàn ông kia ấm áp như vậy, yên ổn như vậy, nhưng không bao giờ…..thuộc về cô nữa, ngay cả cơ hội để tưởng tượng cũng không có! Cuối cùng anh đã hoàn toàn thuộc về người khác!
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả não bộ của mình như thiếu dưỡng khí, trước mắt cô đều là một mảnh tối mờ, cái loại không khí ấm áp ở bên trong này đột nhiên khiến cô có cảm giác mình không thể nào hít thở nổi, cô…..có lẽ phải đi ra ngoài hít thở một lát. Tố Tố quay qua nói nhỏ với bà cụ, “Bà, cháu đi ra ngoài một lát.” Bà cụ lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, “Tố Tố, cháu không sao chứ?” Cô mỉm cười, “Không sao ạ.” Nói xong, cô liền quay qua nhờ viện trưởng chăm sóc bà cụ, còn mình thì lặng lẽ đi về phía cửa chính.
Người MC đứng trên kia pha trò, giọng nói vang lên đằng sau lưng cô, “Xem ra chú rể hôn đến nghiện rồi.” Dưới đài, một mảnh cười vang, Tố Tố thừa dịp mọi người đang vui vẻ, cúi đầu đi ra phía ngoài.
Đột nhiên ở cửa lớn truyền đến từng đợt tiếng nói nhao nhao, ồn ào. Mọi người cảm thấy kỳ quái đều xoay đầu lại nhìn, Tố Tố cũng giương mắt nhìn lên, trong lòng chợt cả kinh, người kia!? Anh ta nhìn thấy cảnh gian tình bỏng mắt của Triệu Điềm thì nổi giận đùng đùng xông vào. Tố Tố chợt ngẩn ra, trừng mắt nhìn, người kia còn đem theo phía sau cả một đám người, trời ạ, khí thế hung hăng kéo theo cả đoàn người đi đến trước sân khấu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đàn ông kia nhảy lên sân khấu, rồi bước đến chỗ hai người còn đang hôn đến nồng nhiệt kia, cố sức kéo hai người ra, sau đó đem Triệu Điềm ôm chặt vào trong ngực. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Người kia chui ra ở đâu vậy?
Càng làm cho mọi người kinh ngạc là, người đàn ông kia lại căm tức quay ra trừng mắt với Triệu Điềm rồi nói, “Em dám để anh ta hôn em.” Bên dưới mọi người lại cùng ồ lên!
Triệu Điềm đang bị anh ta ôm ở trong ngực cũng lạnh lùng trừng mắt với anh ta, “Ai bảo anh tới muộn!” Bên dưới mọi người lại đồng loạt hít sâu một cái!
Tố Tố lo lắng nhìn Chung Bình, mặt của anh đã sớm đen lại, trong lòng cô khẽ kêu lên, hình như anh vẫn chưa biết Triệu Điềm ngoại tình sao, vậy nên làm cái gì cho phải đây! Người đàn ông kia đã nháo cho bữa tiệc thành thế này rồi, Chung Bình nhất định đang rất khó chịu.
Người đàn ông kia hung ác lườm Chung Bình một cái, “Hôm nay coi như anh nợ tôi.” Nói xong, anh ta liền ôm Triệu Điềm, đi xuống dưới sân khấu. Mọi người ồn ào xôn xao, bên trong giờ đã thành một mảnh hỗn loạn, ba Chung kêu to, “Anh là ai!” Ba của Triệu Điềm là Triệu Vệ Thành cũng đồng thời rống giận lên một tiếng, “Long Sính, anh đưa Điềm Điềm lại đây.” Ba Chung vừa nghe thấy Triệu Vệ Thành biết người kia, thì càng phẫn nộ, “Triệu Vệ Thành, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Triệu Vệ Thành đương nhiên không để ý đến ông, ông ta xông lên muốn ngăn Long Sính lại, nhưng lại bị người đi phía sau Long Sính tách ra, sau đó mở đường thay cho anh ta đi ra ngoài.
Triệu Điềm đang bị ôm ở trong ngực không ngừng đấm đá giùng giằng, trong miệng không ngừng kêu to, “Ai nói muốn đi theo anh.” Tất cả mọi người đều choáng váng, chẳng nhẽ Long Sính kia là người yêu cũ của Triệu Điềm? Long Sính nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Đừng nhúc nhích nữa, cẩn thận đứa bé.”
…
Bên trong giống như một chiếc nồi bị nổ tung, tiếng hít không khí, tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, con dâu mới của Chung gia lại là……có thai bỏ trốn!
Ba Chung đã tức giận đến mức cả khuôn mặt đều trở nên tím tái lại, “Triệu Vệ Thành! Ông nói rõ cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!” Triệu Điềm lại dám cắm sừng Chung gia, ông không nên vì ông ta dốc sức như vậy, bây giờ mặt mũi của Chung gia đều đã bị vứt sạch rồi. Triệu Vệ Thành bị ba Chung giữ lại, nhưng vẫn không ngừng kêu to, “Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi. Long Sính, cậu dám đem con gái tôi mang đi, tôi sẽ buộc tội cậu bắt cóc, tôi sẽ kiện cậu!”
Đôi mắt của Long Sính tối sầm lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, trước thì trừng mắt nhìn Triệu Điềm đang ở trong ngực mình, Triệu Điềm nhất thời trở nên ngoan ngoãn, không động đậy nữa. Sau đó anh xoay người lại nhìn về phía Triệu Vệ Thành, lạnh lùng cười, “Lúc nào cũng hoan nghênh.” Nói xong anh ôm Triệu Điềm sải bước rời khỏi hội trường, người ở bên trong cũng dần dần tiếp bước theo sau.
Bên trong lúc này rốt cục sôi trào, mọi người tôi một câu anh một câu bắt đầu bàn luận. Ba Chung bị một màn vừa rồi làm cho tức giận đến mức kêu to, hung ác tóm chặt lấy Triệu Vệ Thành bắt ông ta phải giải thích, Triệu Vệ Thành cũng ra sức đẩy ông ra, “Đừng phiền tôi, tôi còn không biết chuyện gì nữa, con gái của tôi còn bị cướp đi kìa.” Ba Chung ngã ngồi xuống dưới đất, chỉ chỉ vào Triệu Vệ Thành tức giận đến mức nói không ra lời.. Mẹ Chung nhanh chóng chạy tới đỡ ông dậy, lo lắng khuyên nhủ ông, không nên nóng giận.
Tố Tố nhìn người ở trên sân khấu vẫn trầm mặc không nói gì, mặt anh vẫn tối sầm, mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, trong lòng của cô từng chút lại cảm thấy đau đớn. Chung Bình, cô lo lắng quay trở lại, hiện tại anh nhất định cũng đang giận điên lên. Trời ạ, Triệu Điềm, sao cô lại có thể làm tổn thương anh ấy đến như vậy!
Bạn bè của Chung Bình đều chạy lên sân khấu muốn khuyên giải an ủi anh, Chung Bình lại lập tức đẩy họ ra, anh tức giận nhảy xuống sân khấu, thẳng tắp đi về phía cửa chính.
Tố Tố sốt ruột lách qua cả một đống người, trong lòng quýnh lên kêu to thành tiếng, “Chung Bình.” Nhưng bên trong hội trường lúc này đã vô cùng hỗn loạn, Chung Bình căn bản không nghe được tiếng của cô. Tố Tố sốt ruột muốn ngăn anh lại. Thật vất vả mới chen được đến chỗ anh, đang định mở miệng an ủi, thì anh đã dùng sức nắm lấy tay cô, kéo cô đi lên trên sân khấu. Tố Tố lo lắng kêu lên, “Chung Bình.”
Chung Bình kéo cô đứng ở trên sân khấu, đoạt lấy micro của người MC đang đứng sững sờ ở một bên, lên tiếng gọi, “Mọi người làm ơn im lặng một chút.” Bên trong hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ, Tố Tố kinh ngạc trừng mắt nhìn Chung Bình, anh lại muốn nói gì.
“Rất xin lỗi hôm nay lộn xộn như thế này, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có chuyện, tôi nghĩ muốn làm sáng tỏ với mọi người một chút.” Chung Bình dừng lại, đem Tố Tố đang đứng ở một bên đẩy lên phía trước, “Hôm nay là ngày Chung Bình tôi thành hôn, nhưng cô dâu không phải họ Triệu, là họ Tiêu, tên Tố Tâm, chính là cô ấy.” Lời còn chưa dứt, môi của anh đã ấn xuống cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của cô một nụ hôn thật sâu.
Ở bên dưới một lần nữa truyền tới tiếng hít không khí chói tai! Thậm chí có người còn kêu cả ông trời ra, cái này…..thực sự là một ý vị quá bất ngờ, thì ra còn có một đôi cô dâu chú rể khác nữa!
Trong đầu Tố Tố lúc này, mọi lí trí đều bị đánh cho toán loạn hết, rốt cục nhờ tiếng thét chói tai ở dưới đã làm cô tỉnh táo lại, cô quýnh lên, ra sức đẩy Chung Bình, “Chung Bình, anh điên rồi” Nói xong, cô liền dùng sức bổ vào tay đang anh đang tóm chặt lấy cô, sau đó chạy xuống dưới sân khấu. Chung Bình cũng bước nhanh về phía trước, lại lần nữa túm chặt lấy cô, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, xuất ra một tuyệt chiêu trong Judo, khiến cho Tiêu Tố Tâm dễ dàng ngã nhào xuống đất.
Mọi người thét chói tai không ngừng, lúc này bầu không khí ở bên trong gần như đã đạt đến đỉnh điểm, lại còn đánh võ nữa, quá đặc sắc!
Chung Bình thâm tình ngắm nhìn Tố Tố đang nằm im dưới người mình, nhẹ nhàng cười, “Em đã nói nếu anh có thể đánh ngã được em, em sẽ chịu thua, bây giờ em không được phép chạy nữa!” Nói xong, anh dùng sức ấn xuống một nụ hôn, rồi lớn tiếng kêu, “Gả cho anh.”
Trong vài giây ngắn ngủi, Tố Tố từ khiếp sợ đến kinh ngạc, rồi lại cảm động đến chảy nước mắt, trong lòng cô khuấy động giống như bị một cơn sóng thần cuồn cuộn đi qua, cả người hoàn toàn ngây dại, những cảm giác bị kìm nén quá lâu ở trong ngực làm cho chóp mũi, cả trong mắt cô đều thấy chua xót, thật là khó chịu, vẻ mặt tươi cười của anh nhất thời trở nên mơ hồ vô cùng, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
“Được” Một tiếng đồng ý, sau đó có tiếng vỗ tay vang lên. Hoá ra, chứng kiến cả một màn kịch vui vừa rồi, người vui vẻ nhất đương nhiên là bà cụ. Rốt cục cũng được toại nguyện, bà vui vẻ liên tục tán thưởng. Mạch Dịch Nam chính là người tiếp theo phụ hoạ với bà cụ, không nghĩ tới hoá ra Chung Bình lại cất giữ chiêu cuối này, thực sự làm cho người ta không thể nào đoán được. Ai cũng có thể nhìn thấy, Chung Bình quả thật rất dụng tâm với Tiêu Tố Tâm, lại còn hứng chịu bao nhiêu đau khổ nữa!!
Nhất thời ở bên trong hội trường, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, tất cả đều vì sự dũng cảm và cố chấp của Chung Bình mà reo hò. Ngay cả mẹ Chung đang ôm lấy ba Chung cũng khẽ mỉm cười, quay ra lải nhải với chồng mình, “Con trai ông có tiền đồ hơn ông đấy.” Ba Chung thở phì phò, từ lâu đã không nói nên lời, ỉu xìu xuống. Chung gia ngày hôm nay thực sự đã mất hết mặt mũi rồi.
Chung Bình một lần nữa ôm Tố Tố lên sân khấu, quay người lại nói với MC, “Tiếp tục đi.” Anh cẩn thận lau đi hai mắt đẫm lệ của cô, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều, Tố Tố đã khóc đến mức không thành tiếng. Chung Bình đau lòng khẽ siết chặt cô vào trong lòng, mặc cô ở trong lòng mình trút hết mọi thứ ra, khóc đi, khóc đi, em tủi thân anh sẽ thay em đòi lại mọi thứ!
Mọi người đợi nửa ngày, rốt cục Tố Tố cũng ngừng khóc, cô ngại ngùng chôn mặt ở trong lòng anh, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Chung Bình quay ra nháy mắt với MC, người kia lập tức hiểu ý nói, “Xin mời mọi người nâng ly để gửi lời chúc phúc chân thành nhất cho cặp đôi mới quá sức tuyệt vời này!”
Trong hội trường mọi người đều nâng ly lên, bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Chú rể có thể hôn cô dâu.” Người MC lần thứ hai tuyên bố.
Chung Bình nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, chăm chú nhìn thật sâu, khàn giọng lên tiếng, “Tố Tố, anh đã nói nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.” Tố Tố cảm thấy chua xót, những giọt lệ lại không ngừng tuôn rơi, những nụ hôn của anh rất nhanh rơi xuống, từng lần từng lần đều ngăn được nước mắt của cô, cuối cùng là một nụ hôn lên môi, in xuống một nụ hôn thật sâu, chân thật nhất!
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai người họ thâm tình hôn nhau, một nụ hôn rất dài.Rốt cục bọn họ đã vượt qua bao nhiêu đau khổ, để chờ được đến ngày hôm nay, hạnh phúc cuối cùng cũng nở hoa! Hạnh phúc này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng cảm động! Tình yêu, chính là chuyện có thể dễ khiến cho người ta cảm động nhất trên thế gian!
Hôm nay, là ngày thành hôn của Chung Bình và Triệu Điềm, tối hôm qua, chị Như nói sẽ tự mình đến, cho nên Tố Tố quyết định sẽ cùng đi với viện trưởng.
Tố Tố nhìn vào trong gương, từ từ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Chúc mừng hai người.” Trong mắt cô là ý cười đến bình thản, trong lòng dần dần yên tĩnh lại, đến lúc đó cô nhất định cũng phải giống như bây giờ bình tĩnh, ôn hoà chỉ cần nói ra lời chúc phúc cuối cùng ấy, cô đã có thể được giải thoát rồi.
Đến chỗ hẹn, từ phía xa, cô đã nhìn thấy bọn trẻ cùng viện trưởng đang đứng trước bến xe chờ cô. Tố Tố mỉm cười, chạy tới, “Viện trưởng.” Viện trưởng vừa nhìn thấy cô, đã sợ run nửa giây, sau đó mỉm cười, “Tố Tố hôm nay rất đẹp.” Bình thường cô đều đội mũ, hôm nay cuối cùng cũng không che che đậy đậy nữa. Tố Tố cười nhạt, khẽ ôm viện trưởng, rồi quay ra nói với tụi nhỏ, “Lát nữa đến, không được làm ầm ĩ nhé. Hôm nay là ngày cưới của anh Chung, tất cả đều phải nghe lời biết không?” Bọn nhỏ đều cùng đồng thanh nói vâng. Tố Tố nở nụ cười, tình cảm của tụi nhỏ với Chung Bình so với cô còn tốt hơn nhiều.
Viện trưởng nắm tay cô, “Trước đây ta vẫn còn cho rằng hai đứa….” Những lời chưa nói vẫn còn nghẹn ở trong lòng, Tố Tố mỉm cười, cũng nắm lại tay bà, “Chúng con chỉ là bạn tốt thôi.”
Sau đó, họ cùng lên xe bus đi đến nhà hàng, nơi tổ chức đám cưới, trên thiệp viết bữa tiệc sẽ bắt đầu đúng 12 giờ trưa.
Đến gần nơi, cô liền thấy trước cửa đã đứng đầy người, một chiếc cổng vòm được đính đầy bởi đá cườm và hoa tươi được dựng ở trước cổng nhà hàng. Cô vừa nhìn đã cảm thấy được không khí vui mừng ở nơi đây. Tố Tố ôm viện trưởng cùng bọn trẻ đi tới.
Tuy cô đã tự nói với chính mình rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy hai bóng hình kinh diễm một đen một trắng đập vào mắt, thì trái tim cô vẫn không nhịn được lại nhanh chóng gia tốc, họ thực sự rất xứng đôi.
Chung Bình mặc trên người một thân tây trang màu đen, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, còn Triệu Điềm thì mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, trên chiếc váy có đính rất nhiều những viên kim cương nhỏ cực kì loá mắt, đỉnh đầu đội một tấm voan trắng, trên tay cũng đeo thêm găng tay đồng màu, cô ấy cầm một bó hoa xinh xắn đứng dựa vào bên cạnh anh, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
Chung Bình vừa đảo mắt đã nhìn thấy Tố Tố, cô đang đứng cùng viện trưởng và bọn nhỏ ở sau lưng cô, họ đang đi đến chỗ anh.
Tố Tố nở một nụ cười không thể nào rực rỡ hơn, “Chúc mừng, chúc mừng.” Vừa nói cô vừa đem phong bì tiền mừng đưa cho bọn họ, Chung Bình cũng mỉm cười gật đầu, “Cám ơn vì đã đến, viện trưởng, vất vả rồi.” Anh nhận lấy tiền mừng rồi đưa cho Triệu Điềm, Triệu Điềm cười vui vẻ kéo Tố Tố qua một bên, “Tố Tố, cám ơn cô, thật sự cám ơn cô.” Trong mắt cô ấy đầy thâm ý, Tố Tố bỗng nhiên ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu, “Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.” Cũng may là cô ấy có thể sớm tỉnh ngộ, về lại bên Chung Bình, như vậy thật tốt.
Mấy cô phù đâu đứng ở một bên bê khay kẹo, mời mọi người ăn một chút, bọn nhỏ vừa nhìn thấy đã chạy lên cướp, Tố Tố đành phải quát nhẹ một câu, “Đừng có cướp loạn lên thế.”
Chung Bình thản nhiên cười, “Không sao, cứ để bọn nhỏ ăn đi.” Tố Tố quay lại nhìn anh cười đầy cảm kích, ánh mắt của anh vẫn bình thản như nước chăm chú nhìn cô, Tố Tố cuống quít, xoay người lại kéo viện trưởng, “Viện trưởng, chúng ta cùng vào đi.” Chung Bình nghe vậy liền để cho người phục vụ đang đứng bên cạnh dẫn họ vào trong.
Tố Tố vừa đi qua cửa chính, nhịn không được lại len lén liếc mắt nhìn họ, hai người đang hạnh phúc kề tai nhau nói nhỏ gì đó, không biết nói đến điều vui vẻ gì mà Triệu Điềm lại thẹn thùng khẽ đấm Chung Bình một cái, làm anh nhất thời thoải mái cười to. Viện trưởng khẽ kéo cô lại, Tố Tố cũng vội vã thu hồi tầm mắt, mỉm cười bước tiếp. Cuối cùng bọn họ cũng biết, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, thật tốt quá.
Tố Tố cùng viện trưởng đi thang máy lên tầng tám, vừa đến trước cửa đại sảnh lớn, họ đã nhìn thấy ba mẹ anh đang tươi cười chào đón, hoan nghênh từng vị khách. Tố Tố đi đến cùng viện trưởng, ba Chung vừa nhìn thấy cô, thì vẻ mặt hơi biến sắc, chẳng qua, ông đã rất nhanh trấn định lại, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt. Tố Tố lễ phép chào một tiếng, “Chào hai bác.” Mẹ Chung thấy cô thì vui vẻ vô cùng, “Tố Tố, cháu đến rồi, bà vừa rồi còn mới nhắc đến cháu xong.” Ba Chung nghe vậy thì khẽ đẩy vợ mình, bà cũng nhất thời im lặng lại. Tố Tố mỉm cười nói, “Đây là viện trưởng Vương, là viện trưởng của cô nhi viện ạ.” Mẹ Chung gật đầu cười, còn ba Chung phải cố nén mới không hừ lạnh ra một tiếng. Ký tên xong, Tố Tố lại cùng viện trưởng dẫn tụi nhỏ đi vào bên trong.
Người có tiền chính là người có tiền. Đám cưới của Chung Bình quả nhiên rất có khí thế, cả đại sảnh rộng lớn được trang trí bày biện cũng tràn đầy cả sự vui mừng phấn khởi. Tiệc cưới hôm nay là tiệc đứng, cho nên ở chính giữa có hai dãy bàn ăn thật dài, trên đó có đặt đủ loại đồ ăn, hoa quả và đồ uống. Khách mời đều quây lại một chỗ, túm năm tụm ba nói chuyện. Nhìn những……người ăn mặc lịch sự này, Tố Tố liền hiểu, lần này ba Chung mời đến rất nhiều nhân vật có mặt mũi. Ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh, rất nhanh Tố Tố đã nhìn thấy bà cụ, cô liền dẫn viện trưởng đi tới, Tố Tố dặn đi dặn lại bọn nhỏ không được làm ồn, nghìn lần vạn lần không được đụng đến mấy người kia.
Bà cụ vừa nhìn thấy Tố Tố, đôi mắt nhỏ đều sáng lên, liên tục kêu, “Tố Tố, Tố Tố.” Tố Tố cầm lấy tay của bà nói, “Bà, chúc mừng bà.” Vẻ mặt bà lại không hề vui vẻ chút nào, “Có gì tốt mà chúc, cô dâu cũng không phải cháu.” Tố Tố chợt cảm thấy ngượng ngập, liền quay lại nhìn viện trưởng, hướng bà cụ giới thiệu, “Bà, đây là viện trưởng Vương cô nhi viện của cháu, cháu lớn lên ở đó ạ.” Bà cụ nghe vậy liền vui vẻ bắt chuyện với viện trưởng, bảo bà ngồi xuống, hai người họ nói chuyện cũng rất hợp, không ngừng nói về những chuyện của Chung Bình và Tố Tố. Tố Tố nhìn hai người họ, rồi mỉm cười lui qua một bên. Nhìn thấy bọn nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Tố Tố liền xoa đầu bọn chúng, quay ra nói với Đinh Đinh, “Cùng chị đi lấy vài thứ để ăn.”
Đinh Đinh gật đầu rồi theo cô đi về phía bàn ăn, hai người họ cầm theo một chút bánh ngọt với đồ uống, đem về chỗ nghỉ ngơi kia. Bọn nhỏ vừa thấy có đồ ăn ngon, đều hưng phấn cười lớn.
Tố Tố bê một ly nước trái cây đứng ngay sau lưng viện trưởng, đột nhiên có tiếng người gọi thu hút sự chú ý của cô, “Tố Tố.” Tố Tố xoay người, thì nhìn thấy Mạch Dịch Nam đang ôm Lộ Hiểu Vụ đứng ngay đằng sau cô. Tố Tố tươi cười vui vẻ, “Xin chào.” Lộ Lộ đi một bước lên trước, áy náy cười với cô, “Xin lỗi, thật không nghĩ tới việc lần trước lại làm liên luỵ đến hai người.”
Tố Tố biết Lộ Hiểu Vụ đang nói đến việc gì, chỉ khẽ cười, “Đừng để ý, đấy chẳng qua là việc nhỏ thôi.” Lộ Lộ xấu hổ nói, “Nhưng mà, Chung Bình với cô….” Cô thật không nghĩ tới, hai người họ cuối cùng vẫn chia tay. Quãng thời gian đó Chung Bình ở trước mặt bọn họ phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, mặc dù bây giờ anh ấy đã có Triệu Điềm, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có lỗi với Tố Tố.
Tố Tố nhẹ nắm tay cô, “Đừng áy náy, chúng tôi bây giờ vẫn rất tốt.” Anh có thể hạnh phúc, cô đương nhiên cũng sẽ hạnh phúc.
Mạch Dịch Nam cũng đi lên ôm Lộ Hiểu Vụ vào trong lòng, nhẹ giọng nói với cô, “Chung Bình vui vẻ là được rồi.” Lộ Lộ khẽ gật đầu, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập áy náy với Tố Tố. Tố Tố thấy vậy liền chủ động thay đổi đề tài, “Tưởng Tưởng đâu rồi? Tại sao không đưa đến vậy?”
Vừa nói đến con trai, Lộ Lộ đã nhanh chóng mỉm cười, “Chúng tôi nhờ ba mẹ trông hộ rồi, hiện tại nó rất nghịch ngợm.” Tố Tố vừa nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của Tưởng Tưởng, cũng bật cười.
Sau đó lại là hai người mà Tố Tố quen biết nữa đi tới, Vệ Đông và Hàn Xa, hai người họ vừa nhìn thấy Tố Tố thì đều sửng sốt một lát, Tố Tố đành chủ động chào hỏi với bọn họ. Mọi người cùng đứng lại trò chuyện về cuộc sống gần đây, họ đều rất ăn ý không nói tới Chung Bình, bởi vì bọn họ đều biết Chung Bình đã từng vì Tiêu Tố Tâm mà có những ngày tháng vô cùng khổ sở.
Chỉ chốc lát sau, đèn màu trong đại sảnh bắt đầu biến đổi, một người MC đi lên sân khấu, chào hỏi mọi người, rồi mời họ an tĩnh lại cùng ngồi xuống, hôn lễ cũng rất nhanh chóng được bắt đầu.
Tố Tố để ly nước xuống, kéo bà cụ cùng ngồi xuống một chỗ, tim đập cũng chậm lại, bọn họ chuẩn bị đi ra rồi.
Dưới sự điều khiển của người MC, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, cô dâu chú rể từ một chiếc cổng vòm khác ở bên ngoài từ từ đi vào trong hội trường. Tất cả ngọn đèn đều chiếu đến người bọn họ, một đôi tuấn nam mỹ nữ, hạnh phúc tươi cười, dưới những ngọn đèn như vậy lại khiến người ta cảm thấy loá mắt. Tố Tố nhìn bọn họ từ từ đến gần, chăm chú dán mắt vào đôi cánh tay đang dính chặt vào nhau của bọn họ, thực sự là một đôi vợ chồng hoàn hảo đến mức chói mắt.
Chung Bình và Triệu Điềm đi trong những lời chúc phúc và tiếng vỗ tay rầm rộ của mọi người, cuối cùng người MC bắt đầu chủ trì hôn lễ. Quá trình của một đám cưới căn bản đều giống nhau, người MC đều nói đến những điều may mắn, để chúc phúc cho cặp vợ chồng mới cưới.
Tố Tố đứng ở dưới đài, lẳng lặng nhìn bọn họ thỉnh thoảng quay ra nhìn nhau cười, sự ăn ý nho nhỏ này làm cho người khác nghĩ tới họ rất hài hoà, cô cũng cười. Ánh mắt của Chung Bình chỉ khẽ lướt qua cô, sau đó rất nhanh lại rời đi, anh nhẹ nhàng kéo Triệu Điềm đứng nghiêm lại.
Cuối cùng, khi người MC tuyên bố hai người họ có thể hôn nhau, trái tim cô không khỏi đập càng ngày càng mạnh, ánh mắt thất thần nhìn thẳng hai người đang đứng trên đài kia. Chung Bình dịu dàng nở nụ cười, tay khẽ dùng lực ôm Triệu Điềm càng lúc càng chặt hơn, thâm tình nhìn cô ấy, Triệu Điềm cũng e lệ nhìn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Chung Bình cúi đầu, ấn xuống môi cô ấy một nụ hôn thật sâu.
Tố Tố cả người cứng đờ ra, không nháy mắt, vẫn nhìn chằm chằm hình dáng của anh dính sát với Triệu Điềm, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, Triệu Điềm đúng là một người phụ nữ hạnh phúc. Trong lòng cô chua xót, khổ sở, rốt cục không chịu được đều trào lên, cái ôm của người đàn ông kia ấm áp như vậy, yên ổn như vậy, nhưng không bao giờ…..thuộc về cô nữa, ngay cả cơ hội để tưởng tượng cũng không có! Cuối cùng anh đã hoàn toàn thuộc về người khác!
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả não bộ của mình như thiếu dưỡng khí, trước mắt cô đều là một mảnh tối mờ, cái loại không khí ấm áp ở bên trong này đột nhiên khiến cô có cảm giác mình không thể nào hít thở nổi, cô…..có lẽ phải đi ra ngoài hít thở một lát. Tố Tố quay qua nói nhỏ với bà cụ, “Bà, cháu đi ra ngoài một lát.” Bà cụ lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, “Tố Tố, cháu không sao chứ?” Cô mỉm cười, “Không sao ạ.” Nói xong, cô liền quay qua nhờ viện trưởng chăm sóc bà cụ, còn mình thì lặng lẽ đi về phía cửa chính.
Người MC đứng trên kia pha trò, giọng nói vang lên đằng sau lưng cô, “Xem ra chú rể hôn đến nghiện rồi.” Dưới đài, một mảnh cười vang, Tố Tố thừa dịp mọi người đang vui vẻ, cúi đầu đi ra phía ngoài.
Đột nhiên ở cửa lớn truyền đến từng đợt tiếng nói nhao nhao, ồn ào. Mọi người cảm thấy kỳ quái đều xoay đầu lại nhìn, Tố Tố cũng giương mắt nhìn lên, trong lòng chợt cả kinh, người kia!? Anh ta nhìn thấy cảnh gian tình bỏng mắt của Triệu Điềm thì nổi giận đùng đùng xông vào. Tố Tố chợt ngẩn ra, trừng mắt nhìn, người kia còn đem theo phía sau cả một đám người, trời ạ, khí thế hung hăng kéo theo cả đoàn người đi đến trước sân khấu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đàn ông kia nhảy lên sân khấu, rồi bước đến chỗ hai người còn đang hôn đến nồng nhiệt kia, cố sức kéo hai người ra, sau đó đem Triệu Điềm ôm chặt vào trong ngực. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Người kia chui ra ở đâu vậy?
Càng làm cho mọi người kinh ngạc là, người đàn ông kia lại căm tức quay ra trừng mắt với Triệu Điềm rồi nói, “Em dám để anh ta hôn em.” Bên dưới mọi người lại cùng ồ lên!
Triệu Điềm đang bị anh ta ôm ở trong ngực cũng lạnh lùng trừng mắt với anh ta, “Ai bảo anh tới muộn!” Bên dưới mọi người lại đồng loạt hít sâu một cái!
Tố Tố lo lắng nhìn Chung Bình, mặt của anh đã sớm đen lại, trong lòng cô khẽ kêu lên, hình như anh vẫn chưa biết Triệu Điềm ngoại tình sao, vậy nên làm cái gì cho phải đây! Người đàn ông kia đã nháo cho bữa tiệc thành thế này rồi, Chung Bình nhất định đang rất khó chịu.
Người đàn ông kia hung ác lườm Chung Bình một cái, “Hôm nay coi như anh nợ tôi.” Nói xong, anh ta liền ôm Triệu Điềm, đi xuống dưới sân khấu. Mọi người ồn ào xôn xao, bên trong giờ đã thành một mảnh hỗn loạn, ba Chung kêu to, “Anh là ai!” Ba của Triệu Điềm là Triệu Vệ Thành cũng đồng thời rống giận lên một tiếng, “Long Sính, anh đưa Điềm Điềm lại đây.” Ba Chung vừa nghe thấy Triệu Vệ Thành biết người kia, thì càng phẫn nộ, “Triệu Vệ Thành, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Triệu Vệ Thành đương nhiên không để ý đến ông, ông ta xông lên muốn ngăn Long Sính lại, nhưng lại bị người đi phía sau Long Sính tách ra, sau đó mở đường thay cho anh ta đi ra ngoài.
Triệu Điềm đang bị ôm ở trong ngực không ngừng đấm đá giùng giằng, trong miệng không ngừng kêu to, “Ai nói muốn đi theo anh.” Tất cả mọi người đều choáng váng, chẳng nhẽ Long Sính kia là người yêu cũ của Triệu Điềm? Long Sính nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Đừng nhúc nhích nữa, cẩn thận đứa bé.”
…
Bên trong giống như một chiếc nồi bị nổ tung, tiếng hít không khí, tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, con dâu mới của Chung gia lại là……có thai bỏ trốn!
Ba Chung đã tức giận đến mức cả khuôn mặt đều trở nên tím tái lại, “Triệu Vệ Thành! Ông nói rõ cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!” Triệu Điềm lại dám cắm sừng Chung gia, ông không nên vì ông ta dốc sức như vậy, bây giờ mặt mũi của Chung gia đều đã bị vứt sạch rồi. Triệu Vệ Thành bị ba Chung giữ lại, nhưng vẫn không ngừng kêu to, “Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi. Long Sính, cậu dám đem con gái tôi mang đi, tôi sẽ buộc tội cậu bắt cóc, tôi sẽ kiện cậu!”
Đôi mắt của Long Sính tối sầm lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, trước thì trừng mắt nhìn Triệu Điềm đang ở trong ngực mình, Triệu Điềm nhất thời trở nên ngoan ngoãn, không động đậy nữa. Sau đó anh xoay người lại nhìn về phía Triệu Vệ Thành, lạnh lùng cười, “Lúc nào cũng hoan nghênh.” Nói xong anh ôm Triệu Điềm sải bước rời khỏi hội trường, người ở bên trong cũng dần dần tiếp bước theo sau.
Bên trong lúc này rốt cục sôi trào, mọi người tôi một câu anh một câu bắt đầu bàn luận. Ba Chung bị một màn vừa rồi làm cho tức giận đến mức kêu to, hung ác tóm chặt lấy Triệu Vệ Thành bắt ông ta phải giải thích, Triệu Vệ Thành cũng ra sức đẩy ông ra, “Đừng phiền tôi, tôi còn không biết chuyện gì nữa, con gái của tôi còn bị cướp đi kìa.” Ba Chung ngã ngồi xuống dưới đất, chỉ chỉ vào Triệu Vệ Thành tức giận đến mức nói không ra lời.. Mẹ Chung nhanh chóng chạy tới đỡ ông dậy, lo lắng khuyên nhủ ông, không nên nóng giận.
Tố Tố nhìn người ở trên sân khấu vẫn trầm mặc không nói gì, mặt anh vẫn tối sầm, mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, trong lòng của cô từng chút lại cảm thấy đau đớn. Chung Bình, cô lo lắng quay trở lại, hiện tại anh nhất định cũng đang giận điên lên. Trời ạ, Triệu Điềm, sao cô lại có thể làm tổn thương anh ấy đến như vậy!
Bạn bè của Chung Bình đều chạy lên sân khấu muốn khuyên giải an ủi anh, Chung Bình lại lập tức đẩy họ ra, anh tức giận nhảy xuống sân khấu, thẳng tắp đi về phía cửa chính.
Tố Tố sốt ruột lách qua cả một đống người, trong lòng quýnh lên kêu to thành tiếng, “Chung Bình.” Nhưng bên trong hội trường lúc này đã vô cùng hỗn loạn, Chung Bình căn bản không nghe được tiếng của cô. Tố Tố sốt ruột muốn ngăn anh lại. Thật vất vả mới chen được đến chỗ anh, đang định mở miệng an ủi, thì anh đã dùng sức nắm lấy tay cô, kéo cô đi lên trên sân khấu. Tố Tố lo lắng kêu lên, “Chung Bình.”
Chung Bình kéo cô đứng ở trên sân khấu, đoạt lấy micro của người MC đang đứng sững sờ ở một bên, lên tiếng gọi, “Mọi người làm ơn im lặng một chút.” Bên trong hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ, Tố Tố kinh ngạc trừng mắt nhìn Chung Bình, anh lại muốn nói gì.
“Rất xin lỗi hôm nay lộn xộn như thế này, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có chuyện, tôi nghĩ muốn làm sáng tỏ với mọi người một chút.” Chung Bình dừng lại, đem Tố Tố đang đứng ở một bên đẩy lên phía trước, “Hôm nay là ngày Chung Bình tôi thành hôn, nhưng cô dâu không phải họ Triệu, là họ Tiêu, tên Tố Tâm, chính là cô ấy.” Lời còn chưa dứt, môi của anh đã ấn xuống cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của cô một nụ hôn thật sâu.
Ở bên dưới một lần nữa truyền tới tiếng hít không khí chói tai! Thậm chí có người còn kêu cả ông trời ra, cái này…..thực sự là một ý vị quá bất ngờ, thì ra còn có một đôi cô dâu chú rể khác nữa!
Trong đầu Tố Tố lúc này, mọi lí trí đều bị đánh cho toán loạn hết, rốt cục nhờ tiếng thét chói tai ở dưới đã làm cô tỉnh táo lại, cô quýnh lên, ra sức đẩy Chung Bình, “Chung Bình, anh điên rồi” Nói xong, cô liền dùng sức bổ vào tay đang anh đang tóm chặt lấy cô, sau đó chạy xuống dưới sân khấu. Chung Bình cũng bước nhanh về phía trước, lại lần nữa túm chặt lấy cô, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, xuất ra một tuyệt chiêu trong Judo, khiến cho Tiêu Tố Tâm dễ dàng ngã nhào xuống đất.
Mọi người thét chói tai không ngừng, lúc này bầu không khí ở bên trong gần như đã đạt đến đỉnh điểm, lại còn đánh võ nữa, quá đặc sắc!
Chung Bình thâm tình ngắm nhìn Tố Tố đang nằm im dưới người mình, nhẹ nhàng cười, “Em đã nói nếu anh có thể đánh ngã được em, em sẽ chịu thua, bây giờ em không được phép chạy nữa!” Nói xong, anh dùng sức ấn xuống một nụ hôn, rồi lớn tiếng kêu, “Gả cho anh.”
Trong vài giây ngắn ngủi, Tố Tố từ khiếp sợ đến kinh ngạc, rồi lại cảm động đến chảy nước mắt, trong lòng cô khuấy động giống như bị một cơn sóng thần cuồn cuộn đi qua, cả người hoàn toàn ngây dại, những cảm giác bị kìm nén quá lâu ở trong ngực làm cho chóp mũi, cả trong mắt cô đều thấy chua xót, thật là khó chịu, vẻ mặt tươi cười của anh nhất thời trở nên mơ hồ vô cùng, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
“Được” Một tiếng đồng ý, sau đó có tiếng vỗ tay vang lên. Hoá ra, chứng kiến cả một màn kịch vui vừa rồi, người vui vẻ nhất đương nhiên là bà cụ. Rốt cục cũng được toại nguyện, bà vui vẻ liên tục tán thưởng. Mạch Dịch Nam chính là người tiếp theo phụ hoạ với bà cụ, không nghĩ tới hoá ra Chung Bình lại cất giữ chiêu cuối này, thực sự làm cho người ta không thể nào đoán được. Ai cũng có thể nhìn thấy, Chung Bình quả thật rất dụng tâm với Tiêu Tố Tâm, lại còn hứng chịu bao nhiêu đau khổ nữa!!
Nhất thời ở bên trong hội trường, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, tất cả đều vì sự dũng cảm và cố chấp của Chung Bình mà reo hò. Ngay cả mẹ Chung đang ôm lấy ba Chung cũng khẽ mỉm cười, quay ra lải nhải với chồng mình, “Con trai ông có tiền đồ hơn ông đấy.” Ba Chung thở phì phò, từ lâu đã không nói nên lời, ỉu xìu xuống. Chung gia ngày hôm nay thực sự đã mất hết mặt mũi rồi.
Chung Bình một lần nữa ôm Tố Tố lên sân khấu, quay người lại nói với MC, “Tiếp tục đi.” Anh cẩn thận lau đi hai mắt đẫm lệ của cô, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều, Tố Tố đã khóc đến mức không thành tiếng. Chung Bình đau lòng khẽ siết chặt cô vào trong lòng, mặc cô ở trong lòng mình trút hết mọi thứ ra, khóc đi, khóc đi, em tủi thân anh sẽ thay em đòi lại mọi thứ!
Mọi người đợi nửa ngày, rốt cục Tố Tố cũng ngừng khóc, cô ngại ngùng chôn mặt ở trong lòng anh, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Chung Bình quay ra nháy mắt với MC, người kia lập tức hiểu ý nói, “Xin mời mọi người nâng ly để gửi lời chúc phúc chân thành nhất cho cặp đôi mới quá sức tuyệt vời này!”
Trong hội trường mọi người đều nâng ly lên, bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Chú rể có thể hôn cô dâu.” Người MC lần thứ hai tuyên bố.
Chung Bình nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, chăm chú nhìn thật sâu, khàn giọng lên tiếng, “Tố Tố, anh đã nói nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.” Tố Tố cảm thấy chua xót, những giọt lệ lại không ngừng tuôn rơi, những nụ hôn của anh rất nhanh rơi xuống, từng lần từng lần đều ngăn được nước mắt của cô, cuối cùng là một nụ hôn lên môi, in xuống một nụ hôn thật sâu, chân thật nhất!
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai người họ thâm tình hôn nhau, một nụ hôn rất dài.Rốt cục bọn họ đã vượt qua bao nhiêu đau khổ, để chờ được đến ngày hôm nay, hạnh phúc cuối cùng cũng nở hoa! Hạnh phúc này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng cảm động! Tình yêu, chính là chuyện có thể dễ khiến cho người ta cảm động nhất trên thế gian!
/65
|