Chương 8.1 Giết chết con của cô
Nhan Mộc Tâm không có thời gian để suy nghĩ lung tung, chỉ biết đi theo Vương Siêu Quần lên xe.
"Không phải ngày mai Cố thiếu sẽ đính hôn sao? Sao anh ta lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy? Có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?" Cô phải tìm hiểu để còn chuẩn bị trước.
Vương Siêu Quần không trả lời, suốt quãng đường đều im lặng.
Hai mươi phút sau, xe đã đến nơi, Nhan Mộc Tâm chạy vào trong, anh trai cô đang nằm trên sàn, bác sĩ Dương bị vài người khống chế.
Cô còn chưa kịp đến gần đã bị Cố Hàn Đình kéo vào lòng, anh cười lạnh một tiếng: "Tôi thật sự không biết, tâm tư của cô lại kín đáo như vậy."
"Anh đã nói sẽ để tôi đi, bây giờ lật lòng còn đáng mặt đàn ông nữa không? Hơn nữa, bác sĩ Dương vô tội, anh thả chị ấy ra đi."
"Lúc này vẫn còn cãi bướng sao? Nhan Mộc Tâm cô đang mang thai" Lời nói của anh như có ma chú lọt vào tai cô, cảm giác như anh đang cầm dao, sẵn sàng tước đoạt đứa con của cô bất cứ lúc nào.
Nhan Mộc Tâm cười lạnh: "Không có."
"Nhan Mộc Tâm."
"Cố Hàn Đình, anh đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ bằng lòng mang thai con của anh sao? Tôi không biết tại sao anh lại hiểu lầm như vậy, tôi nói rồi, nếu anh không tin, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra! ”Cô vẫn kiên quyết phủ nhận.
"Tố chất tâm lý của cô trở nên mạnh mẽ, cho nên liều chết không nhận sao?"
"Tôi không mang thai."
"Tôi đã nói nếu cô mang thai sẽ có hậu quả gì, nhưng tôi quên nói với cô, nếu cô mang con của tôi chạy trốn sẽ có hậu quả gì, Nhan Mộc Tâm, tôi hỏi cô lần cuối, rốt cuộc cô có mang thai hay không? "Anh bóp cằm Nhan Mộc Tâm, ẩn nhận đến cực điểm, người phụ nữ mạnh miệng! Đáng chết!
"Không mang thai." Cô kiên trì.
Cố Hàn Đình cười lạnh một tiếng.
Nhan Mộc Tâm thấy Vương Siêu Quần đến bên cạnh anh trai cô, xốc chăn, giơ dao lên.
“Đừng chạm vào anh ấy!” Cô đau xé ruột gan gào lên.
Anh giữ sau cổ cô, kéo cô về phía anh trai mình, gương mặt u ám khủng bố: "Nhan Mộc Tâm, tôi không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu, nếu cô không muốn nói sự thật, tôi sẽ khiến anh trai cô máu chảy thành sông, không ai có thể lừa gạt tôi, tôi không cho phép cô mang thai con của tôi, người đàn ông kia sẵn lòng nuôi con của người khác sao? Cô giỏi lắm, nhanh như vậy đã tìm được người đàn ông mới.”
"Cố thiếu, anh không thể đối xử với Nhan tiểu thư như vậy được, cô ấy, cô ấy..." Bác sĩ Dương kích động hét lên, nhưng có một số chuyện vẫn không nói ra.
“Nói.” Hành động của Cố Hàn Đình trở nên thô bạo!
Nhan Mộc Tâm quay đầu lại, đôi môi run rẩy, cô nhìn anh, nước mắt rơi xuống, nhưng trên môi lại mỉm cười: "Mất rồi."
Không đầu không đuôi, chỉ có hai từ, anh nghi ngờ, cái gì mất rồi?
Nhan Mộc Tâm cúi đầu nhìn dòng máu đỏ tươi giữa hai chân mình: "Mất rồi, anh hài lòng chưa?"
Cố Hàn Đình nhìn theo ánh mắt của cô, khi nhìn thấy vết máu, anh không nói gì! Vẫn không có ai có thể nhìn rõ lòng anh như cũ!
"Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Tại sao lại hủy hoại cuộc đời tôi?" Cô điên cuồng lên án, cô đã đi rồi, tại sao vẫn không buông tha cho cô? Anh muốn cô chết mới vừa lòng sao?
“Tự cô chuốc lấy.” Anh khinh thường.
“Cố thiếu, tôi cầu xin anh, để tôi kiểm tra cơ thể cô ấy, có lẽ vẫn giữ được đứa bé.” Bác sĩ Dương hét lớn.
Người đàn ông không đáp lại, chỉ đứng yên ở đó.
Nhan Mộc Tâm cảm thấy lạnh sống lưng, hai chân đứng không vững, đột nhiên khuỵu xuống đất, hai tay nắm chặt lấy tay anh trai, con cô mất rồi, cô trăm phương ngàn kế muốn giữ lại đứa bé, cuối cùng vẫn không được như ý nguyện.
Ánh mắt đỏ tươi tràn ngập hận thù rơi trên mặt Cố Hàn Đình: "Tôi hận anh."
Nói xong ba chữ kia, cô yếu ớt ngã trên mặt đất, hai mắt từ từ nhắm lại, cô mệt quá!
/890
|