Chương 9.2 Đối đầu với anh
“Đúng vậy, cô có thể đưa ra bất kỳ giá nào mình muốn.” Anh đẩy Lục Tử Khiêm ra, nhin thẳng vào mắt cô nói.
“Cầu xin tôi, quỳ trên mặt đất cầu xin tôi!” Đôi mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm rơi trên người anh, cô cười vui vẻ, vì người phụ nữ kia, anh sẽ đồng ý chăng?
"Nhan Mộc Tâm."
“Tôi đã nói, mạng của anh trai tôi và tôi gắn liền với nhau, anh ấy chết, tôi chết, muốn tôi giúp anh sao, cả đời này cũng không có khả năng.” Nhan Mộc Tâm từ chối lần nữa.
Cố Hàn Đình không gấp gáp: "Nhan Mộc Tâm, cô biết đó, nếu tôi muốn cô ở lại, tôi có rất nhiều cách, tôi sẽ cho cô một ngày, nghĩ kỹ rồi thì đến phòng 856 tìm tôi, Lục Tử Khiêm không thể làm chỗ dựa cho cô, cô chỉ làm liên lụy đến cậu ta thôi, Nhan gia là ví dụ tốt nhất, cô trốn không thoát đâu."
Nói xong, anh liếc nhìn Lục Tử Khiêm: "Cô ta… cậu không ngại sao?"
"Tôi yêu cô ấy, không bận tâm đến quá khứ của cô ấy, anh không xứng với tình yêu của cô ấy."
“Các người biết nhau từ bao giờ? Nhan Mộc Tâm, đừng để tôi biết cô ngoại tình!” Nói xong, anh để lại một bóng dáng lạnh lùng và cao ngạo!
Nhan Mộc Tâm khịt mũi, sao anh ta lại không biết xấu hổ khi đề cập đến hai từ ngoại tình chứ! Anh ta không xứng!
“Tâm Tâm, tin anh, anh có thể đưa em đi, đừng rung động nữa, được không?” Lục Tử Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng vô cùng, khiến cô lập tức hoàn hồn.
“Lục Tử Khiêm, tôi không yêu anh, bảo anh dẫn tôi đi, là vì tôi đã đi đến bước đường cùng rồi, tôi không thể báo đáp bất kỳ điều gì cho anh được đâu, anh đừng vì tôi mà tối đầu với Cố thiếu, tôi đáng giá như vậy sao?” Có mấy lời, Nhan Mộc Tâm muốn nói rõ ràng.
"Anh đồng ý, bao giờ em đi cùng anh?"
“Ngoài anh trai tôi ra, tôi không còn gì nữa, tôi có thể đi bất cứ lúc nào.” Cô nhỏ giọng nói, ở thành phố này, cô không còn gì để luyến tiếc nữa.
“Được, ba ngày nữa, anh sẽ tới đây đón em.” Lục Tử Khiêm nói xong bèn đứng dậy rời đi.
Nhan Mộc Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay nhỏ bé rơi trên bụng cô, không ai có thể nhìn rõ ánh mắt cô, ba ngày nữa cô nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này!
Tiếng gõ cửa khiến cô tỉnh lại.
Bác sĩ Dương cầm bữa trưa bước vào: "Tâm Tâm, em phải vui lên, chị vừa từ nhà chủ nhiệm Nhậm trở về, anh trai em được cứu rồi, hai năm nữa anh ấy sẽ tỉnh lại."
Nhan Mộc Tâm ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Anh… anh trai em được cứu rồi sao?"
“Đúng vậy, anh trai em đã được cứu, nhưng… được rồi, ăn cơm trước đi đã!” Bác sĩ Dương muốn nói lại thôi.
“Chị cũng biết, bây giờ anh trai là chỗ dựa tinh thần duy nhất để em sống sót, chỉ cần cứu được anh ấy, em sẵn sàng hi sinh cả mạng sống, chị mau nói cho em biết đi, phải làm sao mới cứu được anh trai em?” Cô vội vã truy hỏi.
Bác sĩ Dương gật đầu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Cần phải trông cậy vào Cố thiếu, chủ nhiệm Nhậm đã khám sức khỏe cho Cố thiếu và phát hiện ra máu của anh ta rất thích hợp với anh trai em, nếu anh ta bằng lòng mỗi tháng cho anh trai em một chút máu, chủ nhiệm Nhậm sẽ đích thân chữa bệnh cho anh trai em, trong vòng hai năm, tỷ lệ anh trai em tỉnh lại sẽ là 80%.”
Oành một tiếng!
Tại sao luôn luôn phải nhờ Cố Hàn Đình? Chẳng lẽ cô thể thoát khỏi bàn tay anh ta sao?
"Bác sĩ Dương, máu của anh ta có thể, những người khác cũng sẽ thích hợp, chưa kể…” Như thế nào cũng được, chỉ cần không muốn dính dáng gì đến Cố Hàn Đình là được!
/890
|