Chương 1.2 Nhan gia xong đời rồi
Châu Y Nhược nhìn anh, gương mặt cực kỳ tủi thân, đôi môi đỏ mọng run rẩy, nắm lấy cánh tay anh bật khóc, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng do bi thương quá độ nên không nói nên lời!
“Nhan Mộc Tâm, tại sao người bị thương không phải là cô?” Cố Hàn Đình nhẫn nhịn nói, giọng nói chứa đầy bất mãn và đau đớn.
Anh cực kỳ dịu dàng với Châu Y Nhược, nhưng lại căm ghét cô đến tận xương tủy, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa yêu và không yêu!
Nhìn bọn họ ân ái, hốc mắt Nhan Mộc Tâm chua xót, tình yêu bao năm nay thật sự phải phó mặc theo dòng nước rồi, mà thôi, buông tay đi, tác thành cho bọn họ, Nhan Mộc Tâm cắn chặt môi, nặng nề bước ra ngoài.
"Nhan gia xong đời rồi!"
Câu nói này khiến Nhan Mộc Tâm dừng lại, cô quay người lại, hai mắt đỏ hoe: "Tất cả mọi chuyện do tôi gánh còn chưa đủ sao? Chuyện này không liên quan gì đến Nhan gia."
Đây là lời giải thích cuối cùng của cô, cô xin thề, nhưng Cố Hàn Đình không để ý đến cô, chỉ quan tâm Châu Y Nhược trong ngực.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả, nếu anh muốn ly hôn, tôi đồng ý." Không nhận được câu trả lời, Nhan Mộc Tâm lại nói tiếp, ly hôn vốn là điều anh mong muốn, hôm nay cô thỏa mãn anh, có lẽ cô cũng nên từ bỏ rồi? Nên là như vậy, cô còn chờ mong gì ở người đàn ông này nữa?”
Đến lúc này, người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, Nhan Mộc Tâm thật sự rất mệt, cô lê thân thể mệt mỏi của mình rời đi.
Vừa đi tới cửa bệnh viện, điện thoại vang lên, vừa mới nghe máy, giọng nói đầy kích động của mẹ kế Châu Tố Cầm truyền đến: "Cha và anh trai con gặp tai nạn xe cộ, bọn họ đang được chuyển đến bệnh viện Nhân dân số 1."
Nhanh vậy sao! Cố Hàn Đình đã ra tay rồi sao?
Trước kịp cúp điện thoại, cô đã nhìn thấy hai người quen thuộc được đưa ra khỏi xe cấp cứu, cô điên cuồng chạy tới, hét lớn: "Cha, anh, hai người đừng làm con sợ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi."
Nhưng bọn họ lại không có phản ứng gì, cô đi theo bác sĩ đến cửa phòng cấp cứu, hai tay Nhan Mộc Tâm không biết để ở đâu? Mồ hôi từ trên trán rơi xuống, bọn họ không thể xảy ra chuyện được!
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, thở dài nói: "Mong cô bớt đau buồn, cha cô qua đời rồi.”
Oành, sét đánh ngang tai, Nhan Mộc Tâm đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất!
Qua đời rồi? Cứ rời đi như vậy sao? Một câu cũng không để lại? Không, không có khả năng!
“Cứu cha tôi, cứu cha tôi với.” Cô nắm lấy tay bác sĩ, cầu xin trong tuyệt vọng.
"Người chết không thể sống lại, nếu cô còn chút tâm tư thì lo cứu người sống đi, Cố thiếu bên kia..." Bác sĩ nói đến đây rồi dừng lại.
Người đàn ông kia thật độc ác, cô cho rằng anh ta sẽ... lúc này, Nhan Mộc Tâm căm hận vô cùng, nhưng vì anh trai, cô phải bình tĩnh, cô phải cứu được người!
Hai chân cô run lẩy bẩy, phải mất lúc lâu mới đứng dậy được, nước mắt như hạt châu lăn dài trên má, ngay cả cha mình cũng không kịp nhìn, Nhan Mộc Tâm vội vã đi tới phòng bệnh của Châu Y Nhược.
Cô chỉ có một mục đích duy nhất, đó là cứu anh trai mình! Cho dù chết cũng bằng lòng!
Đi vào phòng bệnh, cô cúi đầu trước Cố Hàn Đình, hèn mọn cầu xin: "Cố Hàn Đình, tôi sai rồi, xin hãy cứu anh trai tôi."
“Đã quá muộn rồi.” Anh ta nhàn nhạt nói.
/890
|