Chương 11.2 Em muốn mạng của anh ta
Anh sải bước đến trước mặt cô, giơ tay lên, còn chưa kịp sờ vào cổ cô đã bị cô kinh thường liếc một cái: "Ngoại trừ bóp cổ tôi, anh không còn chiêu nào mới mẻ hơn sao? Bóp đến nghiện rồi à? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, anh khỏe như vậy, nếu không cẩn thận khiến tôi tắc thở, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thử thuốc, vì muốn giúp Châu tiểu tư có con, anh không hài lòng cùng phải nhịn, biết chưa?”
“Hừ, cô đúng là quái gở? Không được bỏ trốn với người đàn ông mình yêu nên đâm ra khó chịu trong lòng hả? Có muốn cho tôi thêm một dao nữa không?" Cố Hàn Đình bóp cằm cô, mỉa mai nói.
Nhan Mộc Tâm đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cà vạt của anh ta kéo xuống, chóp mũi hai người đụng vào nhau.
Người phụ nữ này định làm gì?
"Anh sai rồi, tôi muốn phanh thây xẻ thịt anh, ngược lại là anh, tôi ở bên Lục Tử Khiêm khiến anh ghen tị sao? Cố Hàn Đình, anh phản ứng như vậy không phải vì yêu tôi đấy chứ?”
Ánh mắt cô rất quyến rũ, ánh mắt mà trước đó anh chưa từng nhìn thấy, người phụ nữ này đang làm gì vậy?
"Đừng quên, cô là..."
“Vậy… bây giờ cảm giác của anh với tôi là gì?” Nụ cười của cô thật sự rất đẹp, bàn tay có chút không yên phận!
"Nhan Mộc Tâm, cô đang dụ dỗ tôi sao? Cô thật sự khiến tôi buồn nôn, có tin tôi xé rách miệng cô hay không?" Nghe thấy giọng điệu đó của cô, nhìn thấy ánh mắt này của cô, Cố Hàn Đình rất khó chịu, lửa giận trong lòng khó mà kìm nén.
“Có ngon thì tới đây! Anh, A…!”
Chặn môi cô, không để cô khiêu khích anh!
Nhan Mộc Tâm nhân cơ hội giơ tay lên tát cho anh ta một cái, sau đó che môi lại, ánh mắt tràn đầy vô tội: "Cô Châu, cô đừng hiểu lầm, tôi đang nói chuyện với Cố thiếu, có lẽ anh ấy, anh ấy uống nhiều quá! Cô nghe tôi giải thích đã!”
Nghe thấy ba chữ ‘Châu tiểu thư”, Cố Hàn Đình quay lại thì nhìn thấy Châu Y Nhược đang đứng ngoài cửa, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại!
Châu Y Nhược rơi nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
“Cô cố ý?” Người đàn ông quay lại nhìn cô, bất nhãn chất vấn.
"Ai bảo anh định xé rách môi tôi, Cố Hàn Đình, lúc anh ép tôi làm tình nhân của anh, lẽ ra anh phải biết sẽ có một ngày như vậy rồi chứ, tôi thật sự không biết, khả năng chịu đựng của cô Châu có được tốt như tôi không nữa?" Nhan Mộc Tâm vuốt vuốt tóc, nằm ngửa trên giường bệnh, dường như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Cổ lại bị bóp chặt, Cố Hàn Đình cố nhẫn nhịn nói: "Đừng ép tôi động vào cô."
"Anh chưa từng động vào tôi sao? Cố Hàn Đình, tôi đã nói rồi, tính mạng của anh trai tôi và tôi đều nằm trong tay anh, nếu anh không muốn thì có thể đoạt lấy bất cứ lúc nào, nếu đã giữ tôi lại… còn muốn tôi phải răm rắp nghe theo lời anh sao, nằm mơ đi, nếu có thời gian ở đây nổi cáu với tôi, không bằng đi tìm Châu tiểu thư đi, nếu cô ta xảy ra chuyện thì cũng đừng trách tôi.” Câu nói nào của cô cũng đánh thép và cứng rắn.
Cố Hàn Đình gật gật đầu, buông tay khỏi cổ cô: "Nhan Mộc Tâm, tốt nhất là cô nên cầu mong Châu Y Nhược không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ phế cô.”
Nói xong, anh đứng dậy, vội vàng rời đi.
Nhan Mộc Tâm đặt tay lên cổ, vuốt ve nhè nhè, không ai có thể nhìn rõ ánh mắt của cô.
Bác sĩ Dương bước vào, có chút căng thẳng hỏi: "Em không sao chứ? Tại sao Cố thiếu lại hung dữ như vậy? Anh ta không làm gì em chứ?"
“Không sao đâu bác sĩ Dương, chị đừng lo, bây giờ anh ta không thể làm gì em đâu, anh ta hại em trắng tay, em cũng sẽ khiến anh ta sống không được dễ chịu.” Nhan Mộc Tâm đặt tay còn lại lên bụng, nhớ đến đứa bé vô tội, ánh mắt cô tràn đầy hận thù
“Em không đấu lại anh ta đâu, cứu anh trai em rồi rời khỏi đây ngay, đừng có động lòng!” Bác sĩ Dương nắm lấy tay cô dặn dò.
“Động lòng? Với anh ta á? Bác sĩ Dương, em muốn mạng của anh ta."
"Em, em điên rồi sao?"
“Mạng sống của người thân em, anh ta phải đền lại cho em!” Nói xong, Nhan Mộc Tâm nhắm mắt thở phào một hơi.
/890
|