Chương 15.2 Cô chỉ có thể thuộc về tôi
"Cố Hàn Đình, anh rảnh rỗi lắm sao? Sao cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy? Anh không thể để anh yên tĩnh một lúc được sao? Nói nhanh lên! Anh tìm tôi có chuyện gì?" Nhan Mộc Tâm trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.
“Sao nào? Tôi không phải người đàn ông cô yêu quý nên cô mất hứng sao?" Anh bóp cằm cô, sáp lại gần đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ai tới tôi cũng vui, trừ anh ra!” Nhan Mộc Tâm gạt tay anh ta ra, nghiêng đầu, không muốn đối mặt.
“Mối quan hệ giữa cô và Lục Tử Khiêm là gì?” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Không có câu trả lời!
“Tôi hỏi mối quan hệ của hai người gì?” Người phụ nữ này ngày ưa dùng bạo lực lạnh với anh, anh hận cảm giác này.
"Cố Hàn Đình, liên quan gì đến anh? Anh có ý gì?"
“Đừng quên thân phận của mình, nếu làm tình nhân của tôi thì nên an phận một chút, mắt tôi không chứa nổi một hạt cát!” Cố Hàn Đình cảnh cáo.
“Mắt anh không chứa nổi một hạt cát, mắt tôi thì chứa nổi sao? Anh có thể cùng Châu Y Nhược, sao lại cứ thích chen vào cuộc sống riêng tư của tôi thế? Tôi nói cho anh biết, anh chứa được hay không là việc của anh, chúng ta có cuộc sống riệng của mình, có nhu cầu thì báo một tiếng, chẳng lẽ anh muốn tôi giữ mình vì anh? Có khả năng sao?” Ánh mắt khinh thường của cô làm nhức mắt anh.
"Ý của cô là? Cô muốn quen hai người đàn ông cùng một lúc?" Cố Hàn Đình đè cô xuống giường lớn bằng một tay, tay kia bóp vai cô, không cho cô cử động.
“Cố Hàn Đình, hạng người như anh chỉ biết ép buộc tôi thôi, anh có đáng mặt đàn ông không hat? Chỉ có trên người tôi, anh mới tìm thấy cảm giác ưu việt hơn người đúng không? Tôi khinh!” Cô giãy giụa nhưng vô ích, lửa giận từ từ bốc lên!
“Giữ khoảng cách với Lục Tử Khiêm!’
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần nhớ rằng, tôi và anh bình đẳng, chuyện anh không làm được, anh cũng không có tư cách yêu cầu tôi!” Cô từ chối.
Xoẹt một tiếng, áo của cô bị xé rách!
"Cố Hàn Đình!"
“Tôi đã nói rồi, mắt tôi không chứa nổi một hạt cát!” Người đàn ông lặp lại câu nói này.
Nhan Mộc Tâm cười khẩy: "Không có khả năng!"
“Cô!”
Nhan Mộc Tâm này muốn chết sao!
"Cố Hàn Đình, có bản lĩnh thì cắt cổ tôi đi, nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu, người bị thương chính là người phụ nữ anh yêu mến, cô ta sẽ không bao giờ có thể trở thành mẹ, đừng trách tôi nói chuyện ác độc, ai bảo anh ép buộc tôi, anh vĩnh viễn không có tư cách la mắng hay uy hiếp tôi!” Cô hùng hồn đáp trả.
“Cho nên, cô yêu Lục Tử Khiêm sao?” Anh cười xấu xa..
Nhan Mộc Tâm mỉm cười: "Thì sao? Anh ghen à?"
"Đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, nếu cô vượt quá giới hạn, tôi sẽ khiến Lục Tử Khiêm phải trả giá! Nếu như cô chịu được..."
“Có gì mà tôi không chịu được? Nếu anh thắng Lục Tử Khiêm, chứng tỏ anh có năng lực, dù sao hai năm tới, tôi cũng trốn không thoát khỏi anh, nhưng nếu anh ấy thắng anh, anh ấy sẽ đưa tôi rời khỏi đây, hai người đấu nhau, tôi có thiệt chỗ nào đâu, sao tôi lại phải ngăn cản? Tôi nói rồi, anh không uy hiếp được tôi!” Nhan Mộc Tâm đột nhiên nhổm dậy, cắn mạnh vào cổ anh ta.
Đau quá! Người phụ nữ lại dám cắn anh!
Dòng máu đỏ tươi chảy ra.
“Cố Hàn Đình, nhớ kỹ cho tôi, trước kia tôi yêu anh mới để anh không kiêng nể gì tổn thương tôi, đẩy tôi vào địa ngục, nhưng hôm nay, tôi hết yêu anh rồi, anh đừng mơ tưởng lay động được tôi!” Cho dù cô không thắng được anh ta, làm cho anh ta chảy chút máu, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Vết máu vẫn còn dính trên môi cô, anh đột nhiên sinh ra hứng thú, đè cô xuống dưới thân, đặt tay lên eo cô: “Nhan Mộc Tâm, mạnh miệng cũng vô dụng thôi, bây giờ tôi sẽ cho cô biết, ai là người đàn ông của cô? Cô chỉ có thể thuộc về tôi!”
/890
|