Chương 4.2 Mang thai
Nhan Mộc Tâm hận không thể tát cho chị ta mấy cái, nhưng mà, cô không dám làm càn!
Sáu trăm vạn? Chỉ có cầu xin Cố Hàn Đình, nếu không thì…, cuộc sống của cô sao lại thành ra như vậy chứ? Càng nghĩ càng tức giận, một cỗ lửa giận cứ thế sinh sôi, do tâm trạng quá kích động, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện, Nhan Mộc Tâm chậm rãi ngồi dậy, đau đớn tột cùng!
Bác sĩ Dương đi tới, nhìn cô nói: "Tâm Tâm, cơ thể của em quá yếu, không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, huống hồ em đang mang thai, không được để kích động như vậy, em cũng biết, năng lực của chị có hạn, cho chị xin lỗi chuyện của cha và anh trai em, chị... "
“Cái gì? Em mang thai?" Nhan Mộc Tâm kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, em mang thai được bốn tuần rồi.” Bác sĩ Dương đưa giấy khám thai cho cô.
Nhìn nội dung trên, cô trở nên hoảng hốt, sao cô lại có thai được vào thời điểm này? Bốn tuần trước, chính là buổi tối hôm đó, cô... cô phải làm gì bây giờ?
“Nói cho Cố thiếu biết đi, em mang thai con của anh ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, chị không tin cậu ta sẽ bỏ mặc nó, có đứa bé này bên cạnh, em sẽ…”
“Chị Dương, đừng nói cho anh ta, hứa với em, chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi, chị cho em chút thời gian, em cần suy nghĩ.” Cô nắm lấy tay bác sĩ Dương, lo lắng nói.
"Nhưng, em..."
“Chị Dương, em cầu xin chị.” Cô hèn mọn cầu xin.
"Hầy, được, con là của em, chị tôn trọng quyết định của em, nhưng thân thể của ngươi quá yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa bé này sẽ không giữ được, cuộc sống hiện tại của em khổ thì khổ thật, nhưng vì con, vì anh trai em, em phải kiên cường lên.” Chị Dương kéo tay cô an ủi.
Nhan Mộc Tâm cười khổ, khẽ đặt tay lên bụng mình, vậy mà cô lại mang thai vào thời điểm này? Bây giờ cô không quản được nhiều như vậy, sáu trăm vạn quan trọng hơn!
Nghỉ ngơi ở bệnh viện một lúc, Nhan Mộc Tâm rời đi, lê thân thể mệt mỏi lảo đảo trở về nhà, vừa đi tới phòng khách liền ngửi thấy mùi máu.
Nhan Mộc Tâm vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy Châu Tố Cầm đang bụm bàn tay đầy máu, gào khóc thảm thiết, trên sàn nhà là ngón tay út của bà ta
“A!” Cô che đôi môi, sợ hãi thốt lên.
“Tâm Tâm, bọn họ muốn lấy mạng dì, cứu dì với, bọn họ còn đưa anh trai con đi rồi.” Châu Tố Câm khóc lóc nói.
Cơ thể Nhan Mộc Tâm mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất bật khóc!
Cô biết, giờ phút này, tất cả lòng tự trọng và tương lai của cô đều đã tan nát, cho dù không muốn cũng chỉ còn cách đi cầu xin người đàn ông kia! Cô đã thua triệt để rồi!
Khóc nửa tiếng, Nhan Mộc Tâm lau nước mắt, vuốt qua mái tóc, thì thào nói: "Dì Châu, đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, sống chết của dì không còn liên quan gì đến cháu nữa, với cả, đợi đến khi xử lý xong chuyện này, dì hãy rời khỏi đây đi, không thể vì dì mà liên lụy đến anh trai cháu được.”
“Dì…”
“Dì không còn lựa chọn khác, giống như cháu vậy.” Nói xong, cô cất bước rời đi.
Châu Tố Cầm đau lòng, nhưng quả thật không còn cách nào khác.
…
Nhan Mộc Tâm đi tới Cố gia, hai tay ôm bụng, lưỡng lự đứng bên ngoài, cô từng nói cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm tình nhân của người đàn ông như vậy, nhưng bây giờ... vì anh trai, cô bấm chuông cửa.
Chị Lâm ra mở cửa, dường như biết chắc cô sẽ tới, chị ta cũng không hỏi nhiều mà dẫn cô đến phòng làm việc.
Cố Hàn Đình đang ngồi ở đó làm việc, không hề ngẩng đầu lên, Nhan Mộc Tâm bước từng bước tới gần anh: "Cố thiếu, tôi bằng lòng làm tình nhân của anh!"
/890
|