Cơm trưa tất nhiên là bốn người cùng ăn.
Bài trí của nhà ăn xoay tròn hiển nhiên không phải bàn, nhất là nhân viên phục vụ. Người đẹp mặc sườn xám màu đỏ lộ ra bắp đùi trắng noãn thon dài khiến người khác cả hoa mắt.
Đồ ăn còn chưa chọn ra nhưng đĩa trái cây đã được mang ra, hoa quả đầu mùa đắt đỏ giống như bức vẽ trên đĩa thủy tinh, đỏ xanh vàng trắng tràn trề sức sống.
Không hề xa hoa trụy lạc, không có xanh vàng rực rỡ, tất cả đều thanh nhã thoải mái. Tống Sơ Nhất có thể thích ứng hơn mình nghĩ, cô hơi nghiêng mình dựa vào ghế, cúi đầu thì thầm nói chuyện với Quý Phong.
Bốn năm không gặp sẽ có nhiều chuyện để nói, Quý Phong sau khi tốt nghiệp liền vào làm trong công ty của dòng họ, hiện giờ là phó tổng giảm đốc. Quý gia kinh doanh một chuỗi siêu thị, sau lại đặt chân vào bất động sản. Mấy năm nay Quý Phong mang đến cho dòng họ rất nhiều lợi nhuận, Quý thị phát triển không tồi.
Tống Sơ Nhất trải qua rất nhiều việc nhưng cũng chỉ kể lại đơn giản.
“Vì sao em lại quen Trần tiên sinh?” Quý Phong hỏi.
Tầng lớp của Tống Sơ Nhất thấy thế nào cũng không thể giao thiệp cùng Trần Dự Sâm.
“Anh ta mua căn phòng mà em nhìn trúng…” Tống Sơ Nhất kể lại sơ qua, không nói đến việc tiền mua phòng là vay của Trần Dự Sâm, nếu nói ra Quý Phong nhất định sẽ trả nợ thay cô, tình cảnh hai người sống chung cũng không nhắc đến, cũng không phải cảm thấy xấu hổ mà là không muốn giải thích nhiều.
Quý Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù công ty Trung Đầu mới chỉ khởi nghiệp vài năm, trụ sở chính ở thành phố Z, nhưng lần này nhận thiết kế trung tâm Cao ốc thành phố G giá trị cũng vài tỷ, người phụ trách công trình ít nhất phải ở thành phố G một năm. Để công việc thuận lợi, Trung Đầu đã dự định xây một toà nhà bốn tầng tại mảnh đất xanh hóa ở trung tâm Cao ốc, tầng một là trung tâm thương mại, tầng hai là văn phòng, tầng ba là nhà ở của nhân viên quản lý, tầng bốn là phòng dành cho nhân viên cấp cao. Chắc chắn Trung Đầu sẽ an bài một căn cho Trần Dự Sâm, sao anh ta phải tự mua, lại còn là một căn phòng nhỏ như vậy.
Trong lòng cảm thấy rất không ổn, nhưng Quý Phong không nghĩ ra nguyên nhân.
Dựa vào điều kiện của Trần Dự Sâm, muốn nhà hay tình nhân cũng chẳng tốn tiền, nói một tiếng thì loại phụ nữ nào chẳng có, cần gì phải đi lừa gạt Tống Sơ Nhất. Mang theo nghi vấn, Quý Phong áp chế sự vui sướng khi gặp lại Tống Sơ Nhất, nho nhã lễ độ nói chuyện cùng Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm rất lãnh đạm với Tưởng Thứ Hữu nhưng vẫn đáp lại vài lời, còn câu hỏi của Quý Phong anh không thèm để ý tới, ngay cả làm bộ không nghe được cũng lười, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta, bén nhọn như dao, không hề che giấu khiêu khích và địch ý.
Người trên thương trường mặc dù ngầm đấu đá nhưng trên mặt vẫn hoà hợp êm thấm, Quý Phong thầm kỳ quái.
Quý Phong lớn lên trong sự lục đục của gia tộc, sớm đã luyện nên vẻ mặt không đổi, cũng không tức giận, bình tĩnh nâng chén rượu về phía Trần Dự Sâm, cười hỏi: “Trần tiên sinh, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau phải không?”
“Đúng, anh giành bạn gái của tôi.” Trần Dự Sâm mở miệng.
Quý Phong sửng sốt, nhìn lại Trần Dự Sâm từ trên xuống dưới, từ trán đến lông mi mắt mũi môi cằm, sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Tống Sơ Nhất. Trước mắt anh ta chỉ mới có một bạn gái không tính là bạn gái, cũng là giành từ tay người khác, chính là Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất không nghe ra sự sắc bén trong lời nói của hai người, trong nhận thức của cô, Quý Phong không tính là bạn trai của cô, Trần Dự Sâm đương nhiên lại càng không, cho nên bạn gái trong câu chuyện của họ dĩ nhiên không liên quan đến cô. Cô cúi đầu uống nước trái cây.
Nước trái cây làm dịu giọng, làm cho môi cô hồng thuận tươi đẹp, cổ áo rộng mở lộ ra da thịt trắng noãn như thịt quả vải. Tầm mắt Quý Phong lướt qua, bỗng có một thứ kích thích tuổi trẻ.
Trần Dự Sâm rất muốn móc tròng mắt đang nhìn Tống Sơ Nhất của Quý Phong xuống. Tống Sơ Nhất không phải nói là đã chia tay với bạn trai nhiều năm rồi sao? Vừa rồi theo cách hai người nói chuyện rõ ràng là nhiều năm không gặp, thế mà vừa thấy mặt liền thì thầm to nhỏ tình chàng ý thiếp!
Trần Dự Sâm lấy bóp da, đặt mấy tờ tiền lên bàn, đứng lên giận dữ trừng Tống Sơ Nhất, nói: “Còn không đi?”
Anh ta làm sao vậy? Tống Sơ Nhất không muốn cãi nhau với anh trước mặt người khác, áy náy cười với Quý Phong và Tưởng Thứ Hữu rồi đi theo Trần Dự Sâm.
“Quả nhiên là tài năng mới kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lời đồn không oan cho anh ta chút nào.” Tưởng Thứ Hữu lắc đầu nhìn theo bóng dáng Trần Dự Sâm.
“Anh ta có tư cách.” Quý Phong khẽ cười, Lữ Tụng dùng bốn năm dốc sức tạo ra công ty Trung Đầu, tuy rằng có tiền tài quyền thế của nhà họ Lữ ủng hộ nhưng nếu không có Trần Dự Sâm thiên phú xuất sắc hơn người thì Trung Đầu cũng không thể có ngày hôm nay.
“Anh ta đúng là có tư cách đó, kiến trúc sư thiên tài, trong tương lai sợ rằng Trung Đầu sẽ trở thành nhất chi độc tú [1], đỉnh cao của ngành kiến trúc.” Tưởng Thứ Hữu thở dài, “Năm đó nhà họ Lữ cắt đứt quan hệ với Lữ Tụng, ai ngờ Lữ Tụng lại gặp được một báu vật như Trần Dự Sâm, phát triển vượt qua cả tổng bộ của nhà họ Lữ, tôi muốn lôi kéo anh ta về Kỳ Hạ, như vậy là nắm chắc chức vị tổng giám đốc trong tay, tranh dành với ba tên anh họ kia.”
[1] Nhất chi độc tú: một nhánh cây duy nhất lớn lên.
“Có một người tài hoa không kém anh ta đâu.” Bất ngờ gặp được Tống Sơ Nhất, trong đầu Quý Phong bỗng hiện ra một người.
“Còn có người có thể ganh đua cao thấp cùng Trần Dự Sâm?” Tưởng Thứ Hữu vô cùng hưng phấn: “Mau giới thiệu anh ta cho tôi.”
Quý Phong lắc đầu: “Tôi và anh ta quan hệ không tốt, tôi giành bạn gái của anh ta, anh ta rất hận tôi.”
“Anh mà cũng giành bạn gái của người khác?” Tưởng Thứ Hữu rất bất ngờ, Quý Phong thân hình cao lớn, vai rộng, ngũ quan đoan chính, tuy rằng không phải trai đẹp cực phẩm như Trần Dự Sâm nhưng cũng là con của dòng họ lớn, phụ nữ chạy theo không thiếu, sao lại phải giành bạn gái người khác.
Giành bạn gái của người khác? Dù sao mình cũng không giành bạn gái của Trần Dự Sâm, Quý Phong lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, có lẽ là cô gái Trần Dự Sâm yêu thầm thích mình.
Anh ta thường xuyên nhận được thư tình, quà tặng, đều để thư ký xử lí, cũng không quan tâm, trừ Tống Sơ Nhất ra, anh ta không hề có cảm giác với ai khác.
“Tên người nọ là gì? Không cần anh giới thiệu, tự tôi đi tìm anh ta cũng được.” Tưởng Thứ Hữu không dây dưa chuyện Quý Phong giành bạn gái của người khác nữa, bây giờ anh ta có hứng thú với người có thể cùng kiến trúc sư thiên tài Trần Dự Sâm ganh đua cao thấp hơn.
“Đó là một người bạn học của tôi ở đại học kiến trúc QH, tên là Thẩm Hàn, anh bước chân vào giới kiến trúc sớm, có lẽ có nghe qua tên của anh ta. Năm đó ở trường học, anh ta có thể độc lập nhận dự án, chỉ là gia cảnh của anh ta không bình thường, tuy cha mẹ cho phép anh ta học kiến trúc nhưng vẫn ngầm chèn ép. Một dự án có thù lao mười vạn, anh ta chỉ nhận được một hai ngàn.”
“Thì ra anh nói đến Thẩm Hàn.” Tưởng Thứ Hữu thở dài, “Tôi đã sớm muốn tìm anh ta, đáng tiếc trời đố kị người tài, anh ta đã sớm chết.”
“Anh nói gì? Thẩm Hàn đã chết?” Quý Phong đột nhiên biến sắc.
“Đúng vậy, thất tình rồi nghĩ không thông, lái xe lao xuống vách núi. Thật đáng thương, xe cùng người đều cháy thành tro, ngay cả tàn cốt cũng không còn. Hẳn là Thẩm gia cảm thấy mất mặt, ngay cả tin người chết cũng không thông báo. Việc này là tôi mất nhiều công sức mới nghe được, mẹ tôi có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ mẹ Thẩm Hàn.” Tưởng Thứ Hữu nói một nửa sắc mặt bỗng trắng bệch, “Quý Phong, người giành bạn gái Thẩm Hàn khiến anh ta thất tính tự tử không phải là anh chứ?”
Quý Phong không nói gì, trong lòng là một khoảng mờ mịt.
Sao có thể? Chàng trai độ lượng cởi mở, thiên tài hào quang bắn ra bốn phía sao có thể đã chết? Lại còn tự tử một cách quyết liệt như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa thủy tinh chiếu lên mặt bàn gỗ hạch đào bóng loáng, năm tháng im lặng chảy xuôi như dòng Trường Hà, để lại cho bọn họ không phải là nụ cười của tuổi thanh xuân, mà là sắc đen trắng của sự chết chóc.
“Anh thật sự hại chết Thẩm Hàn? Vậy Thẩm gia sao có thể bỏ qua cho anh?” Tưởng Thứ Hữu rất ngạc nhiên.
“Hại chết Thẩm Hàn không phải ai khác mà là Thẩm gia, là mẹ của anh ta.” Quý Phong nghiến răng. khuôn mặt vốn ôn hòa bình tính nay trở nên vặn vẹo, “Thứ Hữu, tôi muốn yên tĩnh, tôi đi trước.”
Quý Phong biết sau khi Tống Sơ Nhất chia tay với Thẩm Hàn anh ta rất đau khổ, cũng biết lúc đó Thẩm Hàn nghĩ Tống Sơ Nhất ngại khổ thích giàu, vô ơn bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ, cũng hận mình (Quý Phong) và Tống Sơ Nhất, lại không ngờ Thẩm Hàn lại phí hoài bản thân như thế.
Sơ Nhất có biết Thẩm Hàn đã chết?
Hẳn là không biết, bằng không cô ấy đã không còn sống để xuất hiện trước mặt mình. Quý Phong nhớ tới năm sau khi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn Thẩm chia tay.
Năm ấy mưa rất nhiều, mưa phùn rả rích, cả bầu không khí tràn ngập ẩm ướt, Tống Sơ Nhất ngơ ngác ngồi đó, ngồi cả ngày, không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, thỉnh thoảng đến bên cửa sổ đón mưa, đôi tay gầy rộc trơ xương. Anh ta đã cố gắng rất lâu, muốn dùng sự ấm áp của mình sưởi ấm cho cô, nhưng không tiến vào lòng cô được. Cuối cùng phải thừa nhận mình chỉ là một vai phụ.
Thẩm Hàn đã chết, mình liệu có thể chuyển từ vai phụ thành vai chính? Quý Phong run run lấy di động ra, muốn gọi cho Tống Sơ Nhất lại chán nản nhận ra vừa rồi mình quá vội vàng nên quên không hỏi số điện thoại của Tống Sơ Nhất. Biết cô và Trần Dự Sâm quen nhau, muốn gặp cũng không khó, Quý Phong vội đi tìm Lữ Tụng. Cùng là người trong thương trường, tuy rằng là đối thủ nhưng vẫn phải để cho đối phương chút thể diện. Lữ Tụng cười như hoa cúc, tiếp đãi Quý Phong vô cùng nhiệt tình.
“Số điện thoại của Tống Sơ Nhất? Tôi không biết. Cô ấy ở đâu tôi cũng không biết.”
“Anh nói cô ấy quen biết Trần Dự Sâm? Vậy tôi cho anh số điện thoại của Trần Dự Sâm, anh gọi điện hỏi cậu ấy.”
Địch ý của Trần Dự Sâm rõ ràng như vậy, anh ta không thể nào cho mình số của Tống Sơ Nhất, Quý Phong không thu hoạch được gì rời đi.
Sau khi tiễn Quý Phong lên xe, nụ cười trên mặt Lữ Tụng biến mất. Không ngờ Tống Sơ Nhất nhìn trầm tính dịu dàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy sao mà được? Lữ Tụng thoáng chốc nhớ lại Trần Dự Sâm thất hồn lạc phách khi mới quen liền đứng bật dậy.
Không được, nhân lúc Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất vừa quen nhau, chưa hãm sâu, phải nhanh chóng đuổi Tống Sơ Nhất cách xa Trần Dự Sâm mới được.
Bài trí của nhà ăn xoay tròn hiển nhiên không phải bàn, nhất là nhân viên phục vụ. Người đẹp mặc sườn xám màu đỏ lộ ra bắp đùi trắng noãn thon dài khiến người khác cả hoa mắt.
Đồ ăn còn chưa chọn ra nhưng đĩa trái cây đã được mang ra, hoa quả đầu mùa đắt đỏ giống như bức vẽ trên đĩa thủy tinh, đỏ xanh vàng trắng tràn trề sức sống.
Không hề xa hoa trụy lạc, không có xanh vàng rực rỡ, tất cả đều thanh nhã thoải mái. Tống Sơ Nhất có thể thích ứng hơn mình nghĩ, cô hơi nghiêng mình dựa vào ghế, cúi đầu thì thầm nói chuyện với Quý Phong.
Bốn năm không gặp sẽ có nhiều chuyện để nói, Quý Phong sau khi tốt nghiệp liền vào làm trong công ty của dòng họ, hiện giờ là phó tổng giảm đốc. Quý gia kinh doanh một chuỗi siêu thị, sau lại đặt chân vào bất động sản. Mấy năm nay Quý Phong mang đến cho dòng họ rất nhiều lợi nhuận, Quý thị phát triển không tồi.
Tống Sơ Nhất trải qua rất nhiều việc nhưng cũng chỉ kể lại đơn giản.
“Vì sao em lại quen Trần tiên sinh?” Quý Phong hỏi.
Tầng lớp của Tống Sơ Nhất thấy thế nào cũng không thể giao thiệp cùng Trần Dự Sâm.
“Anh ta mua căn phòng mà em nhìn trúng…” Tống Sơ Nhất kể lại sơ qua, không nói đến việc tiền mua phòng là vay của Trần Dự Sâm, nếu nói ra Quý Phong nhất định sẽ trả nợ thay cô, tình cảnh hai người sống chung cũng không nhắc đến, cũng không phải cảm thấy xấu hổ mà là không muốn giải thích nhiều.
Quý Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù công ty Trung Đầu mới chỉ khởi nghiệp vài năm, trụ sở chính ở thành phố Z, nhưng lần này nhận thiết kế trung tâm Cao ốc thành phố G giá trị cũng vài tỷ, người phụ trách công trình ít nhất phải ở thành phố G một năm. Để công việc thuận lợi, Trung Đầu đã dự định xây một toà nhà bốn tầng tại mảnh đất xanh hóa ở trung tâm Cao ốc, tầng một là trung tâm thương mại, tầng hai là văn phòng, tầng ba là nhà ở của nhân viên quản lý, tầng bốn là phòng dành cho nhân viên cấp cao. Chắc chắn Trung Đầu sẽ an bài một căn cho Trần Dự Sâm, sao anh ta phải tự mua, lại còn là một căn phòng nhỏ như vậy.
Trong lòng cảm thấy rất không ổn, nhưng Quý Phong không nghĩ ra nguyên nhân.
Dựa vào điều kiện của Trần Dự Sâm, muốn nhà hay tình nhân cũng chẳng tốn tiền, nói một tiếng thì loại phụ nữ nào chẳng có, cần gì phải đi lừa gạt Tống Sơ Nhất. Mang theo nghi vấn, Quý Phong áp chế sự vui sướng khi gặp lại Tống Sơ Nhất, nho nhã lễ độ nói chuyện cùng Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm rất lãnh đạm với Tưởng Thứ Hữu nhưng vẫn đáp lại vài lời, còn câu hỏi của Quý Phong anh không thèm để ý tới, ngay cả làm bộ không nghe được cũng lười, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta, bén nhọn như dao, không hề che giấu khiêu khích và địch ý.
Người trên thương trường mặc dù ngầm đấu đá nhưng trên mặt vẫn hoà hợp êm thấm, Quý Phong thầm kỳ quái.
Quý Phong lớn lên trong sự lục đục của gia tộc, sớm đã luyện nên vẻ mặt không đổi, cũng không tức giận, bình tĩnh nâng chén rượu về phía Trần Dự Sâm, cười hỏi: “Trần tiên sinh, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau phải không?”
“Đúng, anh giành bạn gái của tôi.” Trần Dự Sâm mở miệng.
Quý Phong sửng sốt, nhìn lại Trần Dự Sâm từ trên xuống dưới, từ trán đến lông mi mắt mũi môi cằm, sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Tống Sơ Nhất. Trước mắt anh ta chỉ mới có một bạn gái không tính là bạn gái, cũng là giành từ tay người khác, chính là Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất không nghe ra sự sắc bén trong lời nói của hai người, trong nhận thức của cô, Quý Phong không tính là bạn trai của cô, Trần Dự Sâm đương nhiên lại càng không, cho nên bạn gái trong câu chuyện của họ dĩ nhiên không liên quan đến cô. Cô cúi đầu uống nước trái cây.
Nước trái cây làm dịu giọng, làm cho môi cô hồng thuận tươi đẹp, cổ áo rộng mở lộ ra da thịt trắng noãn như thịt quả vải. Tầm mắt Quý Phong lướt qua, bỗng có một thứ kích thích tuổi trẻ.
Trần Dự Sâm rất muốn móc tròng mắt đang nhìn Tống Sơ Nhất của Quý Phong xuống. Tống Sơ Nhất không phải nói là đã chia tay với bạn trai nhiều năm rồi sao? Vừa rồi theo cách hai người nói chuyện rõ ràng là nhiều năm không gặp, thế mà vừa thấy mặt liền thì thầm to nhỏ tình chàng ý thiếp!
Trần Dự Sâm lấy bóp da, đặt mấy tờ tiền lên bàn, đứng lên giận dữ trừng Tống Sơ Nhất, nói: “Còn không đi?”
Anh ta làm sao vậy? Tống Sơ Nhất không muốn cãi nhau với anh trước mặt người khác, áy náy cười với Quý Phong và Tưởng Thứ Hữu rồi đi theo Trần Dự Sâm.
“Quả nhiên là tài năng mới kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lời đồn không oan cho anh ta chút nào.” Tưởng Thứ Hữu lắc đầu nhìn theo bóng dáng Trần Dự Sâm.
“Anh ta có tư cách.” Quý Phong khẽ cười, Lữ Tụng dùng bốn năm dốc sức tạo ra công ty Trung Đầu, tuy rằng có tiền tài quyền thế của nhà họ Lữ ủng hộ nhưng nếu không có Trần Dự Sâm thiên phú xuất sắc hơn người thì Trung Đầu cũng không thể có ngày hôm nay.
“Anh ta đúng là có tư cách đó, kiến trúc sư thiên tài, trong tương lai sợ rằng Trung Đầu sẽ trở thành nhất chi độc tú [1], đỉnh cao của ngành kiến trúc.” Tưởng Thứ Hữu thở dài, “Năm đó nhà họ Lữ cắt đứt quan hệ với Lữ Tụng, ai ngờ Lữ Tụng lại gặp được một báu vật như Trần Dự Sâm, phát triển vượt qua cả tổng bộ của nhà họ Lữ, tôi muốn lôi kéo anh ta về Kỳ Hạ, như vậy là nắm chắc chức vị tổng giám đốc trong tay, tranh dành với ba tên anh họ kia.”
[1] Nhất chi độc tú: một nhánh cây duy nhất lớn lên.
“Có một người tài hoa không kém anh ta đâu.” Bất ngờ gặp được Tống Sơ Nhất, trong đầu Quý Phong bỗng hiện ra một người.
“Còn có người có thể ganh đua cao thấp cùng Trần Dự Sâm?” Tưởng Thứ Hữu vô cùng hưng phấn: “Mau giới thiệu anh ta cho tôi.”
Quý Phong lắc đầu: “Tôi và anh ta quan hệ không tốt, tôi giành bạn gái của anh ta, anh ta rất hận tôi.”
“Anh mà cũng giành bạn gái của người khác?” Tưởng Thứ Hữu rất bất ngờ, Quý Phong thân hình cao lớn, vai rộng, ngũ quan đoan chính, tuy rằng không phải trai đẹp cực phẩm như Trần Dự Sâm nhưng cũng là con của dòng họ lớn, phụ nữ chạy theo không thiếu, sao lại phải giành bạn gái người khác.
Giành bạn gái của người khác? Dù sao mình cũng không giành bạn gái của Trần Dự Sâm, Quý Phong lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, có lẽ là cô gái Trần Dự Sâm yêu thầm thích mình.
Anh ta thường xuyên nhận được thư tình, quà tặng, đều để thư ký xử lí, cũng không quan tâm, trừ Tống Sơ Nhất ra, anh ta không hề có cảm giác với ai khác.
“Tên người nọ là gì? Không cần anh giới thiệu, tự tôi đi tìm anh ta cũng được.” Tưởng Thứ Hữu không dây dưa chuyện Quý Phong giành bạn gái của người khác nữa, bây giờ anh ta có hứng thú với người có thể cùng kiến trúc sư thiên tài Trần Dự Sâm ganh đua cao thấp hơn.
“Đó là một người bạn học của tôi ở đại học kiến trúc QH, tên là Thẩm Hàn, anh bước chân vào giới kiến trúc sớm, có lẽ có nghe qua tên của anh ta. Năm đó ở trường học, anh ta có thể độc lập nhận dự án, chỉ là gia cảnh của anh ta không bình thường, tuy cha mẹ cho phép anh ta học kiến trúc nhưng vẫn ngầm chèn ép. Một dự án có thù lao mười vạn, anh ta chỉ nhận được một hai ngàn.”
“Thì ra anh nói đến Thẩm Hàn.” Tưởng Thứ Hữu thở dài, “Tôi đã sớm muốn tìm anh ta, đáng tiếc trời đố kị người tài, anh ta đã sớm chết.”
“Anh nói gì? Thẩm Hàn đã chết?” Quý Phong đột nhiên biến sắc.
“Đúng vậy, thất tình rồi nghĩ không thông, lái xe lao xuống vách núi. Thật đáng thương, xe cùng người đều cháy thành tro, ngay cả tàn cốt cũng không còn. Hẳn là Thẩm gia cảm thấy mất mặt, ngay cả tin người chết cũng không thông báo. Việc này là tôi mất nhiều công sức mới nghe được, mẹ tôi có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ mẹ Thẩm Hàn.” Tưởng Thứ Hữu nói một nửa sắc mặt bỗng trắng bệch, “Quý Phong, người giành bạn gái Thẩm Hàn khiến anh ta thất tính tự tử không phải là anh chứ?”
Quý Phong không nói gì, trong lòng là một khoảng mờ mịt.
Sao có thể? Chàng trai độ lượng cởi mở, thiên tài hào quang bắn ra bốn phía sao có thể đã chết? Lại còn tự tử một cách quyết liệt như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa thủy tinh chiếu lên mặt bàn gỗ hạch đào bóng loáng, năm tháng im lặng chảy xuôi như dòng Trường Hà, để lại cho bọn họ không phải là nụ cười của tuổi thanh xuân, mà là sắc đen trắng của sự chết chóc.
“Anh thật sự hại chết Thẩm Hàn? Vậy Thẩm gia sao có thể bỏ qua cho anh?” Tưởng Thứ Hữu rất ngạc nhiên.
“Hại chết Thẩm Hàn không phải ai khác mà là Thẩm gia, là mẹ của anh ta.” Quý Phong nghiến răng. khuôn mặt vốn ôn hòa bình tính nay trở nên vặn vẹo, “Thứ Hữu, tôi muốn yên tĩnh, tôi đi trước.”
Quý Phong biết sau khi Tống Sơ Nhất chia tay với Thẩm Hàn anh ta rất đau khổ, cũng biết lúc đó Thẩm Hàn nghĩ Tống Sơ Nhất ngại khổ thích giàu, vô ơn bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ, cũng hận mình (Quý Phong) và Tống Sơ Nhất, lại không ngờ Thẩm Hàn lại phí hoài bản thân như thế.
Sơ Nhất có biết Thẩm Hàn đã chết?
Hẳn là không biết, bằng không cô ấy đã không còn sống để xuất hiện trước mặt mình. Quý Phong nhớ tới năm sau khi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn Thẩm chia tay.
Năm ấy mưa rất nhiều, mưa phùn rả rích, cả bầu không khí tràn ngập ẩm ướt, Tống Sơ Nhất ngơ ngác ngồi đó, ngồi cả ngày, không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, thỉnh thoảng đến bên cửa sổ đón mưa, đôi tay gầy rộc trơ xương. Anh ta đã cố gắng rất lâu, muốn dùng sự ấm áp của mình sưởi ấm cho cô, nhưng không tiến vào lòng cô được. Cuối cùng phải thừa nhận mình chỉ là một vai phụ.
Thẩm Hàn đã chết, mình liệu có thể chuyển từ vai phụ thành vai chính? Quý Phong run run lấy di động ra, muốn gọi cho Tống Sơ Nhất lại chán nản nhận ra vừa rồi mình quá vội vàng nên quên không hỏi số điện thoại của Tống Sơ Nhất. Biết cô và Trần Dự Sâm quen nhau, muốn gặp cũng không khó, Quý Phong vội đi tìm Lữ Tụng. Cùng là người trong thương trường, tuy rằng là đối thủ nhưng vẫn phải để cho đối phương chút thể diện. Lữ Tụng cười như hoa cúc, tiếp đãi Quý Phong vô cùng nhiệt tình.
“Số điện thoại của Tống Sơ Nhất? Tôi không biết. Cô ấy ở đâu tôi cũng không biết.”
“Anh nói cô ấy quen biết Trần Dự Sâm? Vậy tôi cho anh số điện thoại của Trần Dự Sâm, anh gọi điện hỏi cậu ấy.”
Địch ý của Trần Dự Sâm rõ ràng như vậy, anh ta không thể nào cho mình số của Tống Sơ Nhất, Quý Phong không thu hoạch được gì rời đi.
Sau khi tiễn Quý Phong lên xe, nụ cười trên mặt Lữ Tụng biến mất. Không ngờ Tống Sơ Nhất nhìn trầm tính dịu dàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy sao mà được? Lữ Tụng thoáng chốc nhớ lại Trần Dự Sâm thất hồn lạc phách khi mới quen liền đứng bật dậy.
Không được, nhân lúc Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất vừa quen nhau, chưa hãm sâu, phải nhanh chóng đuổi Tống Sơ Nhất cách xa Trần Dự Sâm mới được.
/56
|