“Tại sao truyền dịch xong rồi cũng không bảo y tá rút đầu kim?” Bác sĩ Lộ giúp Lâm Nhược Kỳ rút kim ra, khẽ liếc mắt nhìn Cố Hạo Ninh.
Ông vốn qua đây, định xem tình trạng của Lâm Nhược Kỳ, nhân tiện hỏi chuyện cô nhập viện, ngờ đâu vừa đặt chân vào phòng, ông suýt sửng sốt đến chết lặng.
Lâm Nhược Kỳ nằm trên giường, đã tỉnh nhưng ánh mắt thì như đã chết, không thấy chút ánh sáng, chỉ có nỗi tuyệt vọng và ai oán bao trùm. Còn Cố Hạo Ninh đờ đẫn ngồi trên giường, như chẳng hề trông thấy gương mặt đẫm nước mắt của vợ, chỉ chìm đắm trong mạch suy tư của riêng mình, thấy ông bước vào, cũng chẳng có phản ứng. Rốt cuộc hai vợ chồng nhà này đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ mới hơn một tiếng trôi qua thôi ư, sao lại thành ra thế này?
“Khụ khụ!” Ông hắng giọng, thấy ánh mắt của Cố Hạo Ninh rốt cuộc cũng đã hướng về phía mình, ông mới chậm rãi nói: “Cố tiên sinh, chuyện để vợ anh tiếp tục nhập viện điều trị mà tôi nói ban nãy, anh suy nghĩ sao rồi?”
“Không cần đâu…”
“Cứ để cô ấy tiếp tục nhập viện.” Cố Hạo Ninh ngắt lời Lâm Nhược Kỳ, tay chống lên thành giường đứng dậy, định đi làm thủ tục cho cô.
“Hạo Ninh…” Lâm Nhược Kỳ thấy anh sắp bước ra khỏi phòng bệnh, ngập ngừng cất tiếng. “Nếu em nhập viện rồi thì cha mẹ, phải nói sao?”
Bóng lưng Cố Hạo Ninh chợt dừng lại, tiếp đó, giọng khàn trầm buồn chậm rãi vang lên: “Cứ nói sự thật với họ đi.”
“Anh không sợ cha mẹ lo lắng ư?” Lâm Nhược Kỳ sốt ruột hỏi, nhỏm người dậy.
Cố Hạo Ninh xoay người qua, đau đáu nhìn thần sắc lo âu của Lâm Nhược Kỳ nhưng cuối cùng chỉ im lặng, rời khỏi phòng.
Lâm Nhược Kỳ nhìn theo bóng lưng Cố Hạo Ninh, bóng lưng năm xưa phóng khoáng, tuấn tú tựa gió ấy, giờ đây lại toát ra vẻ mệt nhọc và ủ rũ khó tả. Đáy mắt cô lần nữa nhoà lệ.
Cố Hạo Ninh trầm mặc đi bên cạnh bác sĩ Lộ, hồi lâu sau, anh mới chậm rãi cất tiếng: “Bác sĩ Lộ, cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã chăm sóc vợ cháu. Sau này còn phải làm phiền bác sĩ tiếp tục nhọc lòng rồi!”
Bác sĩ Lộ dừng lại, nhìn Cố Hạo Ninh, ánh mắt thoáng qua tia lưỡng lự. “Cố tiên sinh, là một bác sĩ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức vì bệnh nhận. Nhưng đối với vợ anh, điều quan trọng nhất chính là tạo cho cô ấy một môi trường vui vẻ, thoái mái để tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu không, dù thuốc thang bao nhiêu cũng chỉ có thể trị được ngọn chứ không trị tận gốc. Anh hiểu chứ?”
Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ trách móc nơi đáy mắt ông, thoáng ngẩn người rồi cụp mắt xuống, khẽ khàng đáp: “Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ!”
Làm xong thủ tục nhập viện cho Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh đến khu vườn nhỏ trong bệnh viện. Trời đã sang tháng Tư, tiết xuân ấm áp. Trong vườn, muôn hồng nghìn tía tranh nhau khoe sắc, cỏ cây sum suê xanh mơn mởn. Cố Hạo Ninh ngồi xuống băng ghế, ánh nắng rạng rỡ lướt trên ngực anh, nhưng chỉ như một lớp bóng mỏng tang, phập phù lơ lửng nơi tận cùng băng giá, chẳng ủ tan băng rét buốt bên trong, dù chỉ một chút.
Ngồi được một lúc, Cố Hạo Ninh định đứngdậy, chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Anh Ninh?”
Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Đinh Hồng, cậu ta đang đứng cách đó không xa, ngạc nhiên nhìn anh. “Sao anh lại ngồi ở đây một mình?”
“Chán quá, anh bèn ra đây đi dạo.” Cố Hạo Ninh chỉ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Đinh Hồng ngồi xuống. “Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây? Phương Na đâu? Cuối tuần mà cô ấy không đi với cậu à?”
“Hôm nay, cô ấy có hẹn đi chơi với mấy người bạn mới từ Pháp về. Chính là những người chơi cùng bọn Vu Tiểu Phong ngày trước…” Vừa nói đến đây, Đinh Hồng liền hối hận, lén liếc nhìn Cố Hạo Ninh. Thấy sắc mắt anh không biến đổi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hạo Ninh như không nghe thấy ba từ Vu Tiểu Phong, cười, hỏi Đinh Hồng: “Cậu và Phương Na định chừng nào tổ chức hả?”
“Chắc ngày mùng Một tháng Mười tới sẽ tổ chức. Anh nhất định phải đến đó, anh và… Anh cũng là người đã chứng kiến em và Phương Na đến với nhau mà!”
“Đúng rồi, anh và Tiểu Phong cũng xem như đã dõi theo hai người thành đôi.” Cố Hạo Ninh tiếp lời, vờ như vô ý. Nếu đã không thể né tránh thì cứ dứt khoát nói thẳng ra.
“Khụ, đúng vậy!” Đinh Hồng bối rối đằng hắng một tiếng, vội chuyện đề tài: “Anh sao rồi? Bác sĩ bảo chừng nào anh được xuất viện? Lần trước em đến hình như là bác gái chăm sóc anh? Chị dâu đi công tác đã về chưa?”
“Chắc anh cũng sắp ra viện rồi. Nhược Kỳ, cô ấy thực ra không đi công tác, chỉ là sức khoẻ không tốt, giấu anh nằm viện. Giờ thì về rồi!”
“Gì cơ?” Đinh Hồng ngạc nhiên, thoáng trầm ngâm, chăm chú quan sát sắc mặt của Cố Hạo Ninh rồi mới chậm rãi nói: “Chị dâu… đối với anh hiện giờ, quả thật rất tốt.”
“Ừ, rất tốt!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, nơi khoé môi lướt qua nụ cười cay đắng, trong mắt mọi người, Lâm Nhược Kỳ bây giờ là người vợ gương mẫu điển hình rồi nhỉ?
“Anh Ninh…” Đinh Hồng nhìn gò má gầy hóp của Cố Hạo Ninh, không nén được cất tiếng khuyên lơn: “Sức khoẻ vẫn là trên hết, hãy cùng chị dâu sống hoà thuận. Chuyện trước kia… cứ để nó trôi qua đi!”
Khoé môi Cố Hạo Ninh cong lên, anh ngửa cổ nhìn vòm trời xanh thẳm, khi cúi xuống, gương mặt bình tĩnh đến lạ. Thấy sắc mắt Đinh Hồng thoáng ngượng ngùng, Cố Hạo Ninh cười nhạt. “Cậu lo lắng vớ vẩn gì hả? Anh không sao. Bên công ty vẫn ổn chứ? Thời gian này anh cũng không tiện lên mạng, công ty không có chuyện gì lớn chứ?”
“Không có gì đâu. Anh cũng biết đó, giờ là mùa vắng khách du lịch, chẳng có gì phải bận tâm. Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh đi! Đúng rồi, lúc anh bị bệnh, công ty chẳng phải đã tuyển thêm một trợ lý giám đốc đó sao, cô ấy khá lắm đó! Nghe đồn phó giám đốc cũng muốn vớt cô ấy về cho riêng mình nhưng hình như cô ấy chưa đồng ý.”
“Thật à?” Cố Hạo Ninh hờ hững đáp. “Chẳng sao. Bất quá khi về anh tìm người khác thôi.”
“Ha ha, anh gặp cô ấy rồi hẵng nói.” Đinh Hồng cười láu lỉnh nhìn anh. Cố Hạo Ninh nhướn mày, cậu chỉ nhe răng cười.
Cố Hạo Ninh cũng chẳng có lòng dạ hỏi nhiều, hai người tán gẫu vài chuyện rồi Đinh Hồng tạm biệt ra về. Tay xách giỏ trái cây mà Đinh Hồng tặng, Cố Hạo Ninh trở về phòng bệnh. Lâm Nhược Kỳ đã dọn xong cơm tối, đang đợi anh về cùng ăn.
“Em cứ ăn trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh đặt giỏ trái cây xuống giường, định xoay người đi ra.
“Em có thể chuyển sang phòng bệnh khác.” Câu nói của Lâm Nhược Kỳ ngăn bước chân anh lại.
Cố Hạo Ninh quay lại, nhìn cô.
Ánh chiều tà đỏ ối phủ xuống quầng sáng nhàn nhạt sau lưng cô, như xuyên qua cơ thể mỏng manh kia, nhìn trong suốt đến nao lòng. Cô im lặng nhìn anh. Đôi mắt đen láy, u tối như màn đêm thăm thẳm. Đáy mắt chẳng ánh lên chút sức sống, khô khốc tựa chiếc giếng nghìn năm chỉ đong đầy câm lặng, tịch liêu. Trong khoảnh khắc ấy, con tim Cố Hạo Ninh chợt như bị một đầu kim cực nhọn khơi móc, nhoi nhói đau, tựa hồ đột nhiên bị nhúng trong chất độc lạnh lẽo. Anh cụp mắt, bước đến bên bàn, một tiếng thở dài nhẹ tênh lướt qua lồng ngực, nhưng bờ môi thốt ra lại chỉ là một câu. “Không cần chuyển đâu, ăn cơm đi.”
Sua khi ăn cơm, Lâm Nhược Kỳ định mang bát đũa đi rửa, nào ngờ bị Cố Hạo Ninh ngăn lại: “Để anh rửa cho, em xem ti vi đi.”
“Để em rửa thì hơn…”
“Anh đã nói anh rửa thì để anh rửa.”
Tay cô run rẩy, Cố Hạo Ninh đã cầm lấy mấy cái bát. Lâm Nhược Kỳ mở ti vi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Cô ngẩn ngơ, để Cố Hạo Ninh rửa bát đã là chuyện của khi nào? Hình như là hai năm trước, lúc ở châu Âu?
Lúc đó, cô lo lắng dạ dày anh sẽ không chịu nổi nếu cứ ăn đồ Tây mãi nên trước khi khởi hành, cô chạy đến phố người Hoa mua rất nhiều nguyên vật liệu, còn mang theo cả nồi cơm điện lẫn một số bát đũa gọn nhẹ. Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, khi cô bưng bát cháo kê nghi ngút khói đến trước mặt Cố Hạo Ninh vào tối hôm đó, đáy mắt anh chứa đầy ngạc nhiên và sung sướng, tựa như những chùm pháo hoa rạng ngời nở rộ giữa màn đêm hun hút, thắp lên trong cô cả vòm trời rực rỡ và ấm áp, khiến lòng cô khấp khởi khôn nguôi. Sau đó, anh cười nói, đã ăn chùa của người ta, nhất định phải làm chút việc gì đó để báo đáp mới được. Thế là anh bèn xắn tay áo, nhận lấy bát đũa từ tay cô rồi cầm đến bồn nước, bắt đầu “công cuộc” rửa bát.
Thực ra, hôm đó cô có len lén nhìn anh, chỉ liếc qua một cái, cô liền nhận ra chắc hẳn Cố Hạo Ninh ngày thường rất hiếm khi làm chuyện đó. Dáng vẻ lóng ngóng rất đáng yêu kia thực sự chẳng giống với hình tượng một chàng giám đốc ngời ngời trên cao, luôn chỉn chu, nghiêm túc của anh thường ngày. Nhưng cô vẫn để mặc anh rửa cho hết bát đĩa, dù sau đó mình phải rửa lại, vẫn thầm tươi cười rạng rỡ. Niềm vui giản đơn đó đến nay vẫn rõ nét tựa hồ chỉ mới ngày hôm qua.
Cố Hạo Ninh cầm mấy chiếc bát đã rửa sạch đi ra, bắt gặp nụ cười ngẩn ngơ trên môi cô. Anh lướt nhìn ti vi, trong đó đang chiếu bộ phim kinh điển của Pháp, Amelie. Anh nhướn mày, Nhược Kỳ bắt đầu thích xem loại phim này từ khi nào?
“Anh muốn xem ti vi không?” Lâm Nhược Kỳ thấy anh bước qua, vội đưa điều khiển.
“Không cần, em cứ xem đi.” Cố Hạo Ninh đi thẳng về giường, ngồi xuống, lấy laptop ra.
Trong phòng lại chìm vào thinh lặng. Chỉ có bóng dáng nhí nhảnh, vui tươi của Amelie đi đi lại lại trong ti vi.
Sáng hôm sau, mẹ Cố Hạo Ninh mang bữa sáng vào bệnh viện. Vừa bước vào phòng, trông thấy con dâu đang mặc áo bệnh nhân, bà không khỏi ngẩn người.
“Nhược Kỳ, sao con lại ăn mặc thế này?”
“Mẹ, Nhược Kỳ phải nằm viện cùng con.” Cố Hạo Ninh đáp.
“Nằm viện chung với con? Tại sao?” Bà nghi hoặc quan sát Nhược Kỳ. Hôm nay con dâu không trang điểm, quả thật trông tiều tuỵ, nhợt nhạt hơn hôm qua nhiều, nhưng sức khoẻ của nó kém đến mức phải nhập viện sao?
“Bởi ca phẫu thuật của con không phải phẫu thuật viêm thận bình thường.” Cố Hạo Ninh dìu mẹ ngồi xuống cạnh giường rồi mới từ tốn nói. “Con phải phẫu thuật cấy ghép thận. Và người hiến thận cho con chính là Nhược Kỳ.”
“Cái… cái gì?” Mẹ Cố Hạo Ninh sững sờ. Hạo Ninh ghép thận ư? Còn… còn do chính Nhược Kỳ hiến thận?
Bà ngỡ ngàng nhìn Nhược Kỳ rồi lại nhìn sang con trai, sững sốt nói: “Thế… thế vợ con bảo đi công tác…”
“Nhược Kỳ không hề đi công tác mà là nhập viện điều trị. Cô ấy sợ cha mẹ lo lắng nên không dám nói sự thật cho cha mẹ biết. Hôm qua, sau khi cha mẹ về, cô ấy đã ngất xỉu. Bác sĩ Lộ qua đây, con mới biết được, thì ra Nhược Kỳ chính là người hiến thận. Sau khi hiến tặng, sức khoẻ của cô ấy hồi phục không được khả quan cho lắm, cho nên bác sĩ Lộ hy vọng cô ấy có thể tiếp tục nhập viện điều trị.”
Cố Hạo Ninh ngắn gọn kể lại, nói xong, người đã mệt lả. Chuyện này cuối cùng vẫn không thể giấu giếm được cha mẹ. Nhưng anh nào còn chọn lựa chọn khác chứ? Nói sao cũng không thể để cha mẹ cứ hiểu lầm Nhược Kỳ mãi được.
“Nhược Kỳ, con thật ngốc…” Bà như lê từng bước đến bên giường Lâm Nhược Kỳ, ngã ngồi xuống bên cô, nắm lấy tay con dâu, nước mắt giàn giụa.
“Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng.” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, đã bao lâu rồi, bàn tay rét buốt của cô không được siết chặt, bao bọc bởi hơi ấm như thế này? Chầm chậm gối đầu lên vai mẹ chồng, Lâm Nhược Kỳ cắn chặt môi, mặc cho dòng nước mắt cuộn trào, mang theo bao nỗi uất ức và chua xót.
Cách đó vài bước, Cố Hạo Ninh khẽ ngoảnh đầu sang hướng khác, một giọt nước mắt lặng thầm lăn dài.
Ông vốn qua đây, định xem tình trạng của Lâm Nhược Kỳ, nhân tiện hỏi chuyện cô nhập viện, ngờ đâu vừa đặt chân vào phòng, ông suýt sửng sốt đến chết lặng.
Lâm Nhược Kỳ nằm trên giường, đã tỉnh nhưng ánh mắt thì như đã chết, không thấy chút ánh sáng, chỉ có nỗi tuyệt vọng và ai oán bao trùm. Còn Cố Hạo Ninh đờ đẫn ngồi trên giường, như chẳng hề trông thấy gương mặt đẫm nước mắt của vợ, chỉ chìm đắm trong mạch suy tư của riêng mình, thấy ông bước vào, cũng chẳng có phản ứng. Rốt cuộc hai vợ chồng nhà này đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ mới hơn một tiếng trôi qua thôi ư, sao lại thành ra thế này?
“Khụ khụ!” Ông hắng giọng, thấy ánh mắt của Cố Hạo Ninh rốt cuộc cũng đã hướng về phía mình, ông mới chậm rãi nói: “Cố tiên sinh, chuyện để vợ anh tiếp tục nhập viện điều trị mà tôi nói ban nãy, anh suy nghĩ sao rồi?”
“Không cần đâu…”
“Cứ để cô ấy tiếp tục nhập viện.” Cố Hạo Ninh ngắt lời Lâm Nhược Kỳ, tay chống lên thành giường đứng dậy, định đi làm thủ tục cho cô.
“Hạo Ninh…” Lâm Nhược Kỳ thấy anh sắp bước ra khỏi phòng bệnh, ngập ngừng cất tiếng. “Nếu em nhập viện rồi thì cha mẹ, phải nói sao?”
Bóng lưng Cố Hạo Ninh chợt dừng lại, tiếp đó, giọng khàn trầm buồn chậm rãi vang lên: “Cứ nói sự thật với họ đi.”
“Anh không sợ cha mẹ lo lắng ư?” Lâm Nhược Kỳ sốt ruột hỏi, nhỏm người dậy.
Cố Hạo Ninh xoay người qua, đau đáu nhìn thần sắc lo âu của Lâm Nhược Kỳ nhưng cuối cùng chỉ im lặng, rời khỏi phòng.
Lâm Nhược Kỳ nhìn theo bóng lưng Cố Hạo Ninh, bóng lưng năm xưa phóng khoáng, tuấn tú tựa gió ấy, giờ đây lại toát ra vẻ mệt nhọc và ủ rũ khó tả. Đáy mắt cô lần nữa nhoà lệ.
Cố Hạo Ninh trầm mặc đi bên cạnh bác sĩ Lộ, hồi lâu sau, anh mới chậm rãi cất tiếng: “Bác sĩ Lộ, cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã chăm sóc vợ cháu. Sau này còn phải làm phiền bác sĩ tiếp tục nhọc lòng rồi!”
Bác sĩ Lộ dừng lại, nhìn Cố Hạo Ninh, ánh mắt thoáng qua tia lưỡng lự. “Cố tiên sinh, là một bác sĩ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức vì bệnh nhận. Nhưng đối với vợ anh, điều quan trọng nhất chính là tạo cho cô ấy một môi trường vui vẻ, thoái mái để tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu không, dù thuốc thang bao nhiêu cũng chỉ có thể trị được ngọn chứ không trị tận gốc. Anh hiểu chứ?”
Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ trách móc nơi đáy mắt ông, thoáng ngẩn người rồi cụp mắt xuống, khẽ khàng đáp: “Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ!”
Làm xong thủ tục nhập viện cho Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh đến khu vườn nhỏ trong bệnh viện. Trời đã sang tháng Tư, tiết xuân ấm áp. Trong vườn, muôn hồng nghìn tía tranh nhau khoe sắc, cỏ cây sum suê xanh mơn mởn. Cố Hạo Ninh ngồi xuống băng ghế, ánh nắng rạng rỡ lướt trên ngực anh, nhưng chỉ như một lớp bóng mỏng tang, phập phù lơ lửng nơi tận cùng băng giá, chẳng ủ tan băng rét buốt bên trong, dù chỉ một chút.
Ngồi được một lúc, Cố Hạo Ninh định đứngdậy, chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Anh Ninh?”
Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Đinh Hồng, cậu ta đang đứng cách đó không xa, ngạc nhiên nhìn anh. “Sao anh lại ngồi ở đây một mình?”
“Chán quá, anh bèn ra đây đi dạo.” Cố Hạo Ninh chỉ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Đinh Hồng ngồi xuống. “Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây? Phương Na đâu? Cuối tuần mà cô ấy không đi với cậu à?”
“Hôm nay, cô ấy có hẹn đi chơi với mấy người bạn mới từ Pháp về. Chính là những người chơi cùng bọn Vu Tiểu Phong ngày trước…” Vừa nói đến đây, Đinh Hồng liền hối hận, lén liếc nhìn Cố Hạo Ninh. Thấy sắc mắt anh không biến đổi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hạo Ninh như không nghe thấy ba từ Vu Tiểu Phong, cười, hỏi Đinh Hồng: “Cậu và Phương Na định chừng nào tổ chức hả?”
“Chắc ngày mùng Một tháng Mười tới sẽ tổ chức. Anh nhất định phải đến đó, anh và… Anh cũng là người đã chứng kiến em và Phương Na đến với nhau mà!”
“Đúng rồi, anh và Tiểu Phong cũng xem như đã dõi theo hai người thành đôi.” Cố Hạo Ninh tiếp lời, vờ như vô ý. Nếu đã không thể né tránh thì cứ dứt khoát nói thẳng ra.
“Khụ, đúng vậy!” Đinh Hồng bối rối đằng hắng một tiếng, vội chuyện đề tài: “Anh sao rồi? Bác sĩ bảo chừng nào anh được xuất viện? Lần trước em đến hình như là bác gái chăm sóc anh? Chị dâu đi công tác đã về chưa?”
“Chắc anh cũng sắp ra viện rồi. Nhược Kỳ, cô ấy thực ra không đi công tác, chỉ là sức khoẻ không tốt, giấu anh nằm viện. Giờ thì về rồi!”
“Gì cơ?” Đinh Hồng ngạc nhiên, thoáng trầm ngâm, chăm chú quan sát sắc mặt của Cố Hạo Ninh rồi mới chậm rãi nói: “Chị dâu… đối với anh hiện giờ, quả thật rất tốt.”
“Ừ, rất tốt!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, nơi khoé môi lướt qua nụ cười cay đắng, trong mắt mọi người, Lâm Nhược Kỳ bây giờ là người vợ gương mẫu điển hình rồi nhỉ?
“Anh Ninh…” Đinh Hồng nhìn gò má gầy hóp của Cố Hạo Ninh, không nén được cất tiếng khuyên lơn: “Sức khoẻ vẫn là trên hết, hãy cùng chị dâu sống hoà thuận. Chuyện trước kia… cứ để nó trôi qua đi!”
Khoé môi Cố Hạo Ninh cong lên, anh ngửa cổ nhìn vòm trời xanh thẳm, khi cúi xuống, gương mặt bình tĩnh đến lạ. Thấy sắc mắt Đinh Hồng thoáng ngượng ngùng, Cố Hạo Ninh cười nhạt. “Cậu lo lắng vớ vẩn gì hả? Anh không sao. Bên công ty vẫn ổn chứ? Thời gian này anh cũng không tiện lên mạng, công ty không có chuyện gì lớn chứ?”
“Không có gì đâu. Anh cũng biết đó, giờ là mùa vắng khách du lịch, chẳng có gì phải bận tâm. Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh đi! Đúng rồi, lúc anh bị bệnh, công ty chẳng phải đã tuyển thêm một trợ lý giám đốc đó sao, cô ấy khá lắm đó! Nghe đồn phó giám đốc cũng muốn vớt cô ấy về cho riêng mình nhưng hình như cô ấy chưa đồng ý.”
“Thật à?” Cố Hạo Ninh hờ hững đáp. “Chẳng sao. Bất quá khi về anh tìm người khác thôi.”
“Ha ha, anh gặp cô ấy rồi hẵng nói.” Đinh Hồng cười láu lỉnh nhìn anh. Cố Hạo Ninh nhướn mày, cậu chỉ nhe răng cười.
Cố Hạo Ninh cũng chẳng có lòng dạ hỏi nhiều, hai người tán gẫu vài chuyện rồi Đinh Hồng tạm biệt ra về. Tay xách giỏ trái cây mà Đinh Hồng tặng, Cố Hạo Ninh trở về phòng bệnh. Lâm Nhược Kỳ đã dọn xong cơm tối, đang đợi anh về cùng ăn.
“Em cứ ăn trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh đặt giỏ trái cây xuống giường, định xoay người đi ra.
“Em có thể chuyển sang phòng bệnh khác.” Câu nói của Lâm Nhược Kỳ ngăn bước chân anh lại.
Cố Hạo Ninh quay lại, nhìn cô.
Ánh chiều tà đỏ ối phủ xuống quầng sáng nhàn nhạt sau lưng cô, như xuyên qua cơ thể mỏng manh kia, nhìn trong suốt đến nao lòng. Cô im lặng nhìn anh. Đôi mắt đen láy, u tối như màn đêm thăm thẳm. Đáy mắt chẳng ánh lên chút sức sống, khô khốc tựa chiếc giếng nghìn năm chỉ đong đầy câm lặng, tịch liêu. Trong khoảnh khắc ấy, con tim Cố Hạo Ninh chợt như bị một đầu kim cực nhọn khơi móc, nhoi nhói đau, tựa hồ đột nhiên bị nhúng trong chất độc lạnh lẽo. Anh cụp mắt, bước đến bên bàn, một tiếng thở dài nhẹ tênh lướt qua lồng ngực, nhưng bờ môi thốt ra lại chỉ là một câu. “Không cần chuyển đâu, ăn cơm đi.”
Sua khi ăn cơm, Lâm Nhược Kỳ định mang bát đũa đi rửa, nào ngờ bị Cố Hạo Ninh ngăn lại: “Để anh rửa cho, em xem ti vi đi.”
“Để em rửa thì hơn…”
“Anh đã nói anh rửa thì để anh rửa.”
Tay cô run rẩy, Cố Hạo Ninh đã cầm lấy mấy cái bát. Lâm Nhược Kỳ mở ti vi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Cô ngẩn ngơ, để Cố Hạo Ninh rửa bát đã là chuyện của khi nào? Hình như là hai năm trước, lúc ở châu Âu?
Lúc đó, cô lo lắng dạ dày anh sẽ không chịu nổi nếu cứ ăn đồ Tây mãi nên trước khi khởi hành, cô chạy đến phố người Hoa mua rất nhiều nguyên vật liệu, còn mang theo cả nồi cơm điện lẫn một số bát đũa gọn nhẹ. Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, khi cô bưng bát cháo kê nghi ngút khói đến trước mặt Cố Hạo Ninh vào tối hôm đó, đáy mắt anh chứa đầy ngạc nhiên và sung sướng, tựa như những chùm pháo hoa rạng ngời nở rộ giữa màn đêm hun hút, thắp lên trong cô cả vòm trời rực rỡ và ấm áp, khiến lòng cô khấp khởi khôn nguôi. Sau đó, anh cười nói, đã ăn chùa của người ta, nhất định phải làm chút việc gì đó để báo đáp mới được. Thế là anh bèn xắn tay áo, nhận lấy bát đũa từ tay cô rồi cầm đến bồn nước, bắt đầu “công cuộc” rửa bát.
Thực ra, hôm đó cô có len lén nhìn anh, chỉ liếc qua một cái, cô liền nhận ra chắc hẳn Cố Hạo Ninh ngày thường rất hiếm khi làm chuyện đó. Dáng vẻ lóng ngóng rất đáng yêu kia thực sự chẳng giống với hình tượng một chàng giám đốc ngời ngời trên cao, luôn chỉn chu, nghiêm túc của anh thường ngày. Nhưng cô vẫn để mặc anh rửa cho hết bát đĩa, dù sau đó mình phải rửa lại, vẫn thầm tươi cười rạng rỡ. Niềm vui giản đơn đó đến nay vẫn rõ nét tựa hồ chỉ mới ngày hôm qua.
Cố Hạo Ninh cầm mấy chiếc bát đã rửa sạch đi ra, bắt gặp nụ cười ngẩn ngơ trên môi cô. Anh lướt nhìn ti vi, trong đó đang chiếu bộ phim kinh điển của Pháp, Amelie. Anh nhướn mày, Nhược Kỳ bắt đầu thích xem loại phim này từ khi nào?
“Anh muốn xem ti vi không?” Lâm Nhược Kỳ thấy anh bước qua, vội đưa điều khiển.
“Không cần, em cứ xem đi.” Cố Hạo Ninh đi thẳng về giường, ngồi xuống, lấy laptop ra.
Trong phòng lại chìm vào thinh lặng. Chỉ có bóng dáng nhí nhảnh, vui tươi của Amelie đi đi lại lại trong ti vi.
Sáng hôm sau, mẹ Cố Hạo Ninh mang bữa sáng vào bệnh viện. Vừa bước vào phòng, trông thấy con dâu đang mặc áo bệnh nhân, bà không khỏi ngẩn người.
“Nhược Kỳ, sao con lại ăn mặc thế này?”
“Mẹ, Nhược Kỳ phải nằm viện cùng con.” Cố Hạo Ninh đáp.
“Nằm viện chung với con? Tại sao?” Bà nghi hoặc quan sát Nhược Kỳ. Hôm nay con dâu không trang điểm, quả thật trông tiều tuỵ, nhợt nhạt hơn hôm qua nhiều, nhưng sức khoẻ của nó kém đến mức phải nhập viện sao?
“Bởi ca phẫu thuật của con không phải phẫu thuật viêm thận bình thường.” Cố Hạo Ninh dìu mẹ ngồi xuống cạnh giường rồi mới từ tốn nói. “Con phải phẫu thuật cấy ghép thận. Và người hiến thận cho con chính là Nhược Kỳ.”
“Cái… cái gì?” Mẹ Cố Hạo Ninh sững sờ. Hạo Ninh ghép thận ư? Còn… còn do chính Nhược Kỳ hiến thận?
Bà ngỡ ngàng nhìn Nhược Kỳ rồi lại nhìn sang con trai, sững sốt nói: “Thế… thế vợ con bảo đi công tác…”
“Nhược Kỳ không hề đi công tác mà là nhập viện điều trị. Cô ấy sợ cha mẹ lo lắng nên không dám nói sự thật cho cha mẹ biết. Hôm qua, sau khi cha mẹ về, cô ấy đã ngất xỉu. Bác sĩ Lộ qua đây, con mới biết được, thì ra Nhược Kỳ chính là người hiến thận. Sau khi hiến tặng, sức khoẻ của cô ấy hồi phục không được khả quan cho lắm, cho nên bác sĩ Lộ hy vọng cô ấy có thể tiếp tục nhập viện điều trị.”
Cố Hạo Ninh ngắn gọn kể lại, nói xong, người đã mệt lả. Chuyện này cuối cùng vẫn không thể giấu giếm được cha mẹ. Nhưng anh nào còn chọn lựa chọn khác chứ? Nói sao cũng không thể để cha mẹ cứ hiểu lầm Nhược Kỳ mãi được.
“Nhược Kỳ, con thật ngốc…” Bà như lê từng bước đến bên giường Lâm Nhược Kỳ, ngã ngồi xuống bên cô, nắm lấy tay con dâu, nước mắt giàn giụa.
“Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng.” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, đã bao lâu rồi, bàn tay rét buốt của cô không được siết chặt, bao bọc bởi hơi ấm như thế này? Chầm chậm gối đầu lên vai mẹ chồng, Lâm Nhược Kỳ cắn chặt môi, mặc cho dòng nước mắt cuộn trào, mang theo bao nỗi uất ức và chua xót.
Cách đó vài bước, Cố Hạo Ninh khẽ ngoảnh đầu sang hướng khác, một giọt nước mắt lặng thầm lăn dài.
/49
|