“Nhược Kỳ à, ăn cơm thôi, Nhược Kỳ?”
Bên ngoài, cha Hạo Ninh gõ cửa, gọi cô nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Ông không kìm được mở cửa ra xem, liền giật nảy mình. Lâm Nhược Kỳ nằm gục dưới sàn, òa khóc nức nở, trên sàn gỗ loang lỗ vệt máu. Ông vội hét lên: “Nhược Kỳ, Nhược Kỳ, con sao thế? Bà ơi, Hạo Ninh, mau đến đây! Mau đến đây!”
“Có chuyện gì, có chuyện gì? Trời ơi, Nhược Kỳ, con bị sao vậy?”
Mẹ Hạo Ninh hấp tấp chạy đến, cũng sững người khi thấy cảnh tượng trong phòng. Chỉ có Cố Hạo Ninh lững thững bước đến, thờ ơ nhìn Lâm Nhược Kỳ, chẳng nói tiếng nào.
Cha mẹ anh cùng dìu Lâm Nhược Kỳ lên giường, bác gái vội lục tìm thuốc trắng Vân Nam, băng gạc, giúp Lâm Nhược Kỳ xử lý vết thương.
Nhìn khuôn mặt thẫn thờ và đẫm lệ của Lâm Nhược Kỳ, lại nhìn vẻ mặt đầy hờ hững của Cố Hạo Ninh, cơn giận mà bác trai kìm nén từ tối qua cuối cùng cũng bùng phát dữ dội. Ông nổi trận lôi đình, chất vấn Cố Hạo Ninh: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Nhược Kỳ ban nãy mới về vẫn còn tươi tỉnh, bình thường, sao vừa vào phòng tìm mày liền trở thành như vậy hả? Rốt cuộc mày đã làm gì vợ mày?”
“Con làm gì ư? Sao cha không hỏi cô ấy đã làm những gì?” Cố Hạo Ninh vẫn chẳng mảy may động lòng trước tình trạng của Lâm Nhược Kỳ, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu và ghê tởm.
Sáng nay, sau khi tỉnh dậy, anh đến viếng mộ của Vu Tiểu Phong. Ngồi đó suốt buổi sáng, anh chợt nhớ trước kia Tiểu Phong có nói mồng Một Tết hằng năm, cô đều đến viện phúc lợi thăm thầy cô. Thế là anh cũng mua một số trái cây, bánh kẹo đến thăm viện. Nào ngờ khi anh ghi tên đăng ký, lại trông thấy tên của Lâm Nhược Kỳ ghi rành rành trên danh sách khách đến thăm.
Lúc ấy trong anh đầy nghi hoặc, một người xưa nay không hề làm từ thiện như Lâm Nhược Kỳ từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến viện phúc lợi chứ? Về đến nhà, anh tìm thấy một bản báo cáo điều tra về Tiểu Phong mà Lâm Nhược Kỳ cất giữ. Quả nhiên trên đó có ghi chép rõ về tình hình của Vu Tiểu Phong ở viện phúc lợi, anh mới vỡ lẽ, thì ra Lâm Nhược Kỳ lại là kẻ mưu sâu kế hiểm đến thế. Rõ ràng cô ta đến viện phúc lợi chẳng có ý tốt, anh cảnh cáo vài câu thì có gì sai chứ? Thế mà cô ta còn mặt dày giả vờ làm ra vẻ uất ức. Cố ý đóng kịch cho cha mẹ xem chứ gì?
“Con…” Lâm Nhược Kỳ đã đau đến mức không nói nên lời, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô đã làm gì nào? Cô có thể nói gì nữa đây?
“Nó đã làm gì? Nó đã phạm tội tày đình gì mà khiến mày đối xử thế hả? Xấu tốt gì nó vẫn là vợ của mày…” Nhìn vẻ mặt trĩu nặng đau buồn của Lâm Nhược Kỳ, không dằn lòng được, cha Hạo Ninh mở miệng khuyên lơn.
“Cô ấy sắp không còn là vợ con nữa rồi!” Cố Hạo Ninh ném cái nhìn lạnh nhạt về phía Lâm Nhược Kỳ. Đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc, cô thực sự đau lắm ư? Nếu đã đau đến thế, hà tất phải tiếp tục níu kéo cuộc sống này? Cố Hạo Ninh chậm rãi thốt ra một câu. “Sắp qua ba tháng rồi, Lâm Nhược Kỳ, chúng ta ly hôn thôi!”
“Mày, mày nói cái gì? Trong mắt mày còn người cha này không hả? Tao nói cho mày biết! Cố Hạo Ninh, nếu mày dám ly hôn với Nhược Kỳ thì mày cút xéo, vĩnh viễn đừng bước chân vào nhà họ Cố! Mày…” Vừa chịu cú sốc giật mình sợ hãi vì Lâm Nhược Kỳ, giờ lại nghe Cố Hạo Ninh thốt ra những câu lạnh lùng đến vô tình kia, huyết áp của ông tăng vọt, ông bất ngờ ngã ra sau.
“Ông ơi…”
“Cha…”
Cố Hạo Ninh và mẹ mỗi người một bên vội đỡ lấy ông, Lâm Nhược Kỳ cũng xuống giường để giúp đỡ nhưng bị Cố Hạo Ninh hằn học đẩy ra, làn sương buốt giá dưới đáy mắt anh khiến cô rùng mình. “Cô đã vừa lòng chưa?”
Cố Hạo Ninh và mẹ hối hả đưa cha đến bệnh viện, may mà cấp cứu kịp thời, không đến nỗi nghiêm trọng nhưng bác sĩ cũng dặn dò người nhà đừng nên để ông bị kích động mạnh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Mẹ, con đưa mẹ về trước rồi quay lại chăm nom cha.” Cố Hạo Ninh khuyên mẹ về nghỉ ngơi.
“Mẹ ở đây được rồi. Hạo Ninh, con về đi, về xem Nhược Kỳ thế nào.”
“Mẹ à…”
“Hạo Ninh, mẹ không biết giữa con và Nhược Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng mẹ cảm thấy bây giờ nó thực sự đã thay đổi rất nhiều, cũng không còn điêu ngoa, bướng bỉnh như trước, hơn nữa, cha con hiện giờ lại… Bất luận thế nào, con hãy nhẫn nhịn thêm, được không? Có câu ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân[1]’, tốt xấu gì hai con cũng kết hôn gần mười năm rồi, dù nó không tốt, hai con cũng đã chung sống với nhau suốt bấy nhiêu năm. Nể tình ông bà bên đó đều đã mất, nể mặt cha con, con hãy nhẫn nhịn, được không? Mẹ cầu xin con đó!”
[1] Một ngày làm vợ chồng, cả đời ân nghĩa.
Nói đến đây, nước mắt bà không kìm được rơi xuống, cái nhà này sao lại trở nên thế này? Con dâu khóc thảm thương, ông nhà tức giận quá độ, phải nhập viện… Hôm nay là mồng Một Tết! Trời ơi, thật khổ quá mà…
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, con về ngay. Ban nãy con đã thuê trọn phòng bệnh cho cha, con cũng đã thu dọn chiếc giường kế bên rồi, chốc nữa mẹ nhớ nghỉ sớm nhé! Có chuyện gì cứ gọi con, di động của con luôn mở!”
Cố Hạo Ninh sợ nhất là thấy cảnh mẹ lau nước mắt trước mặt mình, dù có đau khổ thế nào cũng không nên khiến hai cụ thương tâm và tức giận, lúc này, anh thực sự hối hận và xót xa vô cùng, chỉ muốn tát vào mặt mình thật mạnh.
“Ừm, mẹ hiểu rồi. Con mau về nhà đi! Cố dỗ dành Nhược Kỳ, mai dẫn nó cùng vào thăm cha con. Thấy hai con vui vẻ, hòa thuận, bệnh của cha con ắt sẽ đỡ hơn nhiều!” Bà vừa lau nước mắt vừa đẩy Cố Hạo Ninh ra ngoài, sợ con trai về muộn, Nhược Kỳ lại xảy ra chuyện gì nữa thì khốn.
Cố Hạo Ninh về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ đang gắp thức ăn cho vào hộp giữ nhiệt, anh bèn cau mày hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Em… em nghĩ anh và cha mẹ đều chưa ăn tối nên định mang cơm đến cho mọi người.”
Nghe Cố Hạo Ninh chất vấn, Nhược Kỳ phát hoảng suýt đánh rơi chiếc đũa trong tay. Cô vội đưa tay đỡ lấy, làm động đến vết thương trên tay, cảm giác đau buốt, cô không kìm được bật ra tiếng kêu.
“Đừng có ở đây làm chuyện vớ vẩn nữa.” Nhìn dáng vẻ luống cuống của Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh chỉ cảm thấy mệt mỏi và bực bội. “Còn lòng dạ đâu mà nuốt trôi. Nếu cô thực sự có hiếu thì sau này bớt gây chuyện đi.” Dứt lời, Cố Hạo Ninh ném chìa khóa lên bàn rồi đi thẳng vào phòng.
Cố nén nước mắt, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm múc cơm và thức ăn trong hộp ra ngoài. Bây giờ, dù cô có làm gì thì cũng đều sai cả. Anh đối với cô, chỉ có sự chán ghét. Cuối cùng cô vẫn không có cách nào ở lại bên anh, đúng không?
Sau khi dọn dẹp, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm đi vào phòng ngủ, Cố Hạo Ninh đã tắm rửa xong xuôi, vừa bước đến bên giường định lấy chăn và gối.
“Em sẽ ra phòng dành cho khách ngủ, anh không cần dọn đi đâu. Mai em sẽ thu dọn đồ đạc ra ngoài.” Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng ấn giữ tay Cố Hạo Ninh, mặt cúi gằm, trong khoảnh khắc ấy, nước mắt không chịu nghe lời, lã chã rơi xuống.
“Đủ rồi!” Cố Hạo Ninh giật phắt tấm chăn mà Lâm Nhược Kỳ giữ lại. “Cha đã giận đến mức này rồi! Tôi sẽ dọn vào phòng dành cho khách ngủ. Còn cô, dẹp hết đống nước mắt kia đi! Ngày mai ở trước mặt cha mẹ, nhớ đừng có trưng bộ mặt tội nghiệp khiến người ta phải phát tởm đó nữa.”
Lâm Nhược Kỳ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Cố Hạo Ninh, không thốt nên lời. Cô câm lặng ra ngoài phòng khách, mở tủ lạnh lấy vài viên đá rồi dùng khăn bông nhỏ bọc lại. Sau đó, trở về phòng ngủ, nằm xuống giường, dùng chiếc khăn bọc đá ấy đắp lên mắt, mong sao có thể mau hết sưng.
Tiết trời tháng Giêng, dẫu là nước lạnh bình thường cũng khiến người ta cảm thấy buốt thấu xương, hống chi là khăn bông bọc đá.
Trong mắt đau nhói, dòng lệ vừa ngừng tuôn lại tiếp tục trào dâng vì bị kích thích. Cứ thế đắp hết lần này đến lần khác, quả nhiên hai mắt đã bớt sưng cô cũng tê tái đến không còn cảm giác.
“Mẹ, cha đỡ hơn chưa? Sáng nay con có nấu cháo, hay mẹ ăn một chút trước nhé!” Sáng mùng Hai, Lâm Nhược Kỳ cùng Cố Hạo Ninh đến thăm cha. Ông vẫn chưa tỉnh, mẹ Hạo Ninh rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh đi ra.
“Ồ, là cháo bắc thảo thịt bằm cha con thích nhất đấy à? Để nấu nó, chắc con dậy sớm lắm, phải không?” Bà vừa dịu giọng nói vừa liếc mắt ra hiệu với Cố Hạo Ninh, anh trầm mặc kéo một chiếc ghế cho Lâm Nhược Kỳ ngồi.
Đây là lần đầu tiên anh tỏ ra quan tâm đến Vu Tiểu Phong từ sau khi cô biến thành Lâm Nhược Kỳ. Trong lòng cô không nén được cảm giác chua xót, may mà cô kịp định thần, trả lời bác gái: “Dạ, cũng không có gì, trong nhà có nồi áp suất nên con nấu cũng nhanh lắm, không lâu đâu ạ.”
Sực nhớ mình bây giờ là Lâm Nhược Kỳ, cô vội nói thêm: “Con thấy mẹ thường nấu cho cha ăn nên bắt chước nấu theo thôi ạ.”
“Nhược Kỳ đến rồi à con?” Vừa lúc đó, bác trai tỉnh dậy.
“Cha, vâng, là con ạ, cha đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Nhược Kỳ bước đến cạnh bác trai, nắm lấy tay ông, ân cần hỏi han. Ông thực sự đối với cô rất tốt. Hôm qua vì chuyện của cô và Cố Hạo Ninh, báo hại ông tức giận đến mức phải nhập viện, trong lòng cô vô cùng áy náy, thật sự mong ông không xảy ra chuyện gì.
“Ừ, nhìn thấy con và Hạo Ninh hòa thuận, cha bệnh gì cũng khỏi hết!” Nói đoạn, ông quay qua nhìn Cố Hạo Ninh một cái.
“Haizz, hai đứa vốn cũng chẳng có gì. Vợ chồng mà, ai chẳng có lúc cãi vã, đầu giường giận, cuối giường lành ấy mà! Con nói có đúng không, Hạo Ninh?” Bác gái vội giàn hòa, ra hiệu cho con trai cũng nói vài câu.
“Dạ đúng, cha đừng lo. Con và Nhược Kỳ không có gì đâu, mấy câu xằng bậy hôm qua chỉ là những lời nói lúc nóng giận, cha đừng cho là thật!” Cố Hạo Ninh kéo tay Lâm Nhược Kỳ, miệng cố nặn ra một nụ cười.
Tuy Lâm Nhược Kỳ thừa biết Cố Hạo Ninh nắm tay cô chẳng qua là để đóng kịch trước mặt cha mẹ nhưng cô vẫn không nén được nước mắt lưng tròng. Đã bao lâu rồi cô không được gần gũi anh thế này? Cô đã nhớ nhung và mong đợi biết nhường nào! Dẫu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đủ khiến con tim oằn mình run rẩy trong đớn đau kia được cảm nhận chút hơi ấm, tiếp cho cô thêm chút dũng khí và lòng tin để tiếp tục kiên trì.
Nhìn gương mặt Nhược Kỳ cuối cùng đã lộ ra nụ cười hạnh phúc, bác trai cũng yên tâm phần nào. Ông cười, nói với hai người: “Năm mới, hai vợ chồng tốt nhất nên thuận hòa, vui vẻ với nhau, mẹ con và cha đều mong sớm có cháu bế.”
“Cha, cha hãy khỏe lại trước đã! Cha bệnh thế này, dù con và Nhược Kỳ có con cũng không dám làm phiền cha đâu!” Nhân cơ hội kéo lại chăn cho cha, Cố Hạo Ninh liền buông tay Lâm Nhược Kỳ ra một cách tự nhiên.
“Đúng ạ, cha đừng nhọc lòng chuyện tụi con nữa, cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khỏe, đó mới là điều quan trọng nhất!” Lâm Nhược Kỳ hùa theo lời chồng, đánh trống lảng chuyện con cái. Trong lòng dâng trào cảm giác cay đắng. Con cái? Có lẽ suốt đời này cô và Cố Hạo Ninh sẽ không bao giờ có được rồi.
Sau khi ăn trưa, Cố Hạo Ninh bèn nói với mẹ: “Mẹ à, chiều mẹ về nghỉ đi, con ở đây chăm cha được rồi.”
“Không sao, con mới đi công tác về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, con và vợ cứ về trước đi!”
“Mẹ, con không mệt…”
“Mẹ, mẹ và anh Hạo Ninh về đi! Con ở đây chăm sóc cha được rồi!” Đương lúc Cố Hạo Ninh và bác gái đùn đẩy nhau, Lâm Nhược Kỳ bèn mở miệng nói.
“Nhược Kỳ, sức khỏe con vẫn còn yếu…” Bà có phần lo lắng, đưa mắt nhìn con trai nhưng Cố Hạo Ninh một mực lặng thinh.
“Con không sao. Vả lại, ở đây đâu phải không thể nghỉ ngơi, con cũng muốn ở cạnh cha một chút.” Ánh mắt Lâm Nhược Kỳ hướng về phía bác trai, cô mong ông có thể giữ cô lại.
“Thế cứ để Nhược Kỳ ở lại, tôi cũng có chuyện muốn nói với con dâu.” Bác trai lên tiếng, bác gái cũng không tiện tiếp tục ngăn cản.
Cố Hạo Ninh bèn đưa tay dìu mẹ, gật đầu với Lâm Nhược Kỳ: “Được thôi, vậy anh đưa mẹ về trước, chút nữa sẽ mang đồ đạc và vật dụng cá nhân đến cho em.”
“Vâng, được. Cảm ơn anh!” Không dễ gì Cố Hạo Ninh lại nhỏ nhẹ nói chuyện với cô ôn hòa như vậy, nơi đáy mắt Lâm Nhược Kỳ ngấn lệ, cô vội cúi đầu.
“Nhược Kỳ, giờ vắng mặt Hạo Ninh, con thành thực nói cho cha biết, con và Hạo Ninh rốt cuộc là sao?” Con trai và vợ vừa rời khỏi, cha Hạo Ninh liền ra hiệu cho Nhược Kỳ đỡ ông ngồi dậy.
“Cha, con và Hạo Ninh thực sự không có gì đâu…”
“Nhược Kỳ, tuy cha tuổi đã cao nhưng chưa đến nỗi mắt mờ, lú lẫn! Con và nó không có gì mà hôm qua lại thế ư? Hạo Ninh xưa nay luôn hiếu thảo. Trước kia, con vô tình chê mẹ nó nấu cơm không ngon, nó cũng lập tức làm mặt lạnh, giờ cha bị chọc tức đến nỗi phải vào viện nhưng nó lại tỏ ra như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, cái này chẳng phải là diễn kịch trước mặt cha sao?”
“Cha à, con…” Cô không biết nên nói gì nữa. Cô biết Cố Hạo Ninh rất hiếu thảo, trước kia anh từng nói với cô, vợ anh dù gây sự trước mặt anh thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được để cha mẹ anh buồn. Nên lần này khiến bác trai tức giận đến nhập viện, cô biết Cố Hạo Ninh không chỉ căm hận cô, e rằng anh càng tự trách và dằn vặt mình. Sở dĩ anh tỏ ra điềm nhiên như không trước mặt cha mẹ là bởi không muốn để cha mẹ nhọc lòng. Nhưng chút mánh khóe này của hai người, sao có thể qua mặt được ông bà kia chứ? Nhất là bác trai, ông xem Lâm Nhược Kỳ như con ruột, cớ nào lại có thể dễ dàng mắc lừa?
“Nhược Kỳ, con thành thực nói cho cha biết, Hạo Ninh, nó, có phải đã có người khác rồi không?” Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của Lâm Nhược Kỳ, ông không nén được bèn hỏi dò.
“Cha, sao… sao cha lại hỏi thế?” Không biết có phải do chột dạ hay nguyên nhân nào khác, vừa nghe thấy câu hỏi này, Vu Tiểu Phong tức khắc nghĩ đến mình. Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt bác trai. Nếu… nếu ông biết cô không phải là Lâm Nhược Kỳ, mà thực ra… thực ra chính là “người khác” của Cố Hạo Ninh….
Trông thấy gương mặt thoắt trắng bệch của Lâm Nhược Kỳ, ông sực nhận ra câu hỏi của mình có lẽ quá lỗ mãng. Ông sợ nhỡ Lâm Nhược Kỳ không chịu nổi đả kích sẽ làm chuyện ngốc gì nữa, vội an ủi: “Haizz, cha đúng là lo nghĩ vẩn vơ rồi, thằng Hạo Ninh không phải là đứa làm chuyện xằng bậy…”
“Vâng, anh Hạo Ninh sẽ không thế đâu ạ! Cha, cha đừng nhọc lòng về chuyện của chúng con nữa! Cha hãy nghỉ ngơi đi! Không phải bác sĩ đã bảo rồi sao, cha nên nghỉ ngơi nhiều, như thế mới sớm xuất viện được!” Lâm Nhược Kỳ vội hùa theo lời ông để kết thúc chủ đề trò chuyện này, nếu cứ tiếp tục cô thực sự không biết nên ứng phó ra sao.
“Được thôi.” Nhìn vẻ mặt buồn bã của con dâu, ông cũng không tiện nói nhiều, chỉ còn cách nằm xuống nghỉ ngơi.
Cha Hạo Ninh vừa ngủ trưa dậy, Lâm Nhược Kỳ đã mua sẵn vài tờ báo, đều là những tờ mà thường ngày ông thích xem. Thấy ông tỉnh giấc, cô bèn dìu ông ngồi dậy uống chút nước, rồi cười, nói: “Cha, nếu cha không mệt, con đọc vài bài báo cho cha nghe nhé!”
“Nhược Kỳ…” Ông nhìn Lâm Nhược Kỳ trân trân.
“Cha!” Lâm Nhược Kỳ đặt tờ báo xuống, thở dài. “Con biết, cha không yên tâm chuyện của con và Hạo Ninh. Nói thật lòng, giữa chúng con đúng là có chuyện. Nhưng mấy vấn đề ấy, chỉ có thể để bản thân chúng con tự đối mặt, tự giải quyết mà thôi. Con biết cha quan tâm đến con, sợ con chịu uất ức, hy vọng cuộc sống của vợ chồng con hạnh phúc, ấm êm. Cha yên tâm, con sẽ cố gắng cải thiện quan hệ giữa con và anh ấy. Cha mau mau khỏe lại chính là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho con rồi. Không phải cha cũng đã nói đó sao, Hạo Ninh là người con hiếu thảo, thế thì cha mau chóng khỏe lại, trong lòng Hạo Ninh ắt sẽ dễ chịu hơn và anh ấy cũng sẽ thôi giận con, đúng không?”
“Ây da, được thôi! Con trẻ tự có phúc đức của con trẻ, hai con tự lo liệu vậy, cha cũng chẳng quản tụi con được thêm bao lâu nữa!”
“Cha, con mới nói cha chóng khỏe lại thì Hạo Ninh mới có thể dễ chịu hơn, sao giờ cha lại nói những lời xúi quẩy này chứ? Không phải cha còn chờ được bế cháu sao?” Thấy tâm trạng ông trầm lắng xuống, Lâm Nhược Kỳ cố nén đau buồn, gượng cười nói đùa, chọc cho ông vui.
“Ha ha, đúng đúng! Nếu con và Hạo Ninh sinh cho cha một đứa cháu kháu khỉnh thì cha hết bệnh liền!” Vừa nhắc tới cháu nội, ông tươi tỉnh hẳn.
“Thế giờ cha có muốn con đọc báo cho cha nghe không?”
“Có chứ, con mau đọc đi! Cha muốn nghe mục thời sự trước…”
Tay xách cặp lồng và đồ dùng cá nhân của Lâm Nhược Kỳ, vừa bước vào phòng bệnh, Cố Hạo Ninh liền trông thấy Lâm Nhược Kỳ đang mỉm cười đọc báo cho cha nghe, tia lạnh nhạt dưới đáy mắt anh dịu đi đôi chút.
Chậm rãi bước đến bên giường, anh cười vang, nói: “Cha à, cha mới khỏe lại đã bắt đầu quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự rồi sao?”
“Hạo Ninh, con đến rồi à? Ha ha, vẫn là Nhược Kỳ giỏi! Mẹ con từ sáng đến tối chỉ biết giục cha đi ngủ, Nhược Kỳ chu đáo, biết đọc báo giúp cha giết thời gian. À này, con đi hỏi bác sĩ, chùng nào cha được xuất viện?”
“Cha mới nhập viện, đã muốn xuất viện rồi sao? Đợi bác sĩ xác nhận không sao hẵng tính tiếp. Cha cứ an tâm nằm nghỉ vài ngày đi nhé! Cha xem, mẹ hấp cá sạo cho cha này…” Cố Hạo Ninh vừa nói vừa mở nắp cặp lồng.
“Sao lại là cá nữa? Ngày nào cũng cá, cha muốn ăn thịt kho tàu…” Ông vừa thò đầu ngó xem, tức thì mặt mày ủ dột.
“Cha à, giờ cha không được ăn thịt kho tàu.” Nhìn vẻ buồn thiu của cha. Cố Hạo Ninh có phần bất lực.
“Đúng vậy. Người bệnh cao huyết áp ăn nhiều cá mới tốt, mấy món dầu mỡ nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu. Chẳng phải cha muốn sớm được xuất viện sao?” Lâm Nhược Kỳ cũng góp lời.
“Hừ, hai con cũng vợ chồng đồng lòng lắm! Được rồi, được rồi, để có thể mau chóng xuất viện, cha đành cố nhịn vậy!” Tuy không được ăn thịt kho tàu nhưng nhìn Lâm Nhược Kỳ và Cố Hạo Ninh ăn ý với nhau, trong lòng ông cũng được an ủi phần nào.
Cố Hạo Ninh đưa mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, khẽ mím môi, xem như mỉm cười đáp lại cô. Mặt Lâm Nhược Kỳ thoắt đỏ ửng, cô vội quay đi, vờ như đang xem các vật dụng mà Hạo Ninh mang tới.
“Đồ dùng có đủ không? Có thiếu thứ gì không?” Cố Hạo Ninh lấy hai cái bát ra, vừa xới cơm vừa hỏi.
Lâm Nhược Kỳ xem xét đồ trong túi, quần áo để thay, khăn bông, bàn chải, kem đánh răng… “Vâng, đủ cả rồi, không thiếu thứ gì.”
“Thế em qua đây ăn đi nào. Ăn xong để anh mang cặp lồng về.” Sau khi xới xong cơm cho cha và Lâm Nhược Kỳ, anh đứng dậy, đi về phía cửa.
“Anh đi đâu vậy? Anh không ăn sao?” Lâm Nhược Kỳ vội vàng hỏi.
“Anh đi hút điếu thuốc. Chốc nữa sẽ về ăn với mẹ. Em và cha cứ ăn trước đi.” Cố Hạo Ninh nhàn nhạt đáp rồi bước ra ngoài.
“Nhược Kỳ, chẳng lẽ giờ Hạo Ninh hút thuốc nhiều lắm sao?” Bác trai hỏi Lâm Nhược Kỳ, trong lòng có phần nghi hoặc, hình như trước kia con trai rất hiếm khi hút thuốc, sao giờ mới đến đã phải ra ngoài hút thuốc rồi?
“Cũng bình thường ạ, chắc do gần đây áp lực công việc nhiều nên thỉnh thoảng anh ấy có hút một, hai điếu.” Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, khẽ trả lời, lòng đau nhói, anh thực sự ra ngoài hút thuốc sao? Hay chỉ là kiếm cớ để tránh mặt cô.
“Hút thuốc nhiều không tốt, con phải khuyên nó nhiều vào.” Ông hơi lo lắng, sau khi Lâm Nhược Kỳ gặp tai nạn, tâm trạng của Cố Hạo Ninh hình như không được tốt lắm.
“Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng!” Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng đáp, lòng ngập tràn cay đắng. Giờ đây, lời nói của cô, Cố Hạo Ninh còn nghe lọt tai sao?
Bên ngoài, cha Hạo Ninh gõ cửa, gọi cô nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Ông không kìm được mở cửa ra xem, liền giật nảy mình. Lâm Nhược Kỳ nằm gục dưới sàn, òa khóc nức nở, trên sàn gỗ loang lỗ vệt máu. Ông vội hét lên: “Nhược Kỳ, Nhược Kỳ, con sao thế? Bà ơi, Hạo Ninh, mau đến đây! Mau đến đây!”
“Có chuyện gì, có chuyện gì? Trời ơi, Nhược Kỳ, con bị sao vậy?”
Mẹ Hạo Ninh hấp tấp chạy đến, cũng sững người khi thấy cảnh tượng trong phòng. Chỉ có Cố Hạo Ninh lững thững bước đến, thờ ơ nhìn Lâm Nhược Kỳ, chẳng nói tiếng nào.
Cha mẹ anh cùng dìu Lâm Nhược Kỳ lên giường, bác gái vội lục tìm thuốc trắng Vân Nam, băng gạc, giúp Lâm Nhược Kỳ xử lý vết thương.
Nhìn khuôn mặt thẫn thờ và đẫm lệ của Lâm Nhược Kỳ, lại nhìn vẻ mặt đầy hờ hững của Cố Hạo Ninh, cơn giận mà bác trai kìm nén từ tối qua cuối cùng cũng bùng phát dữ dội. Ông nổi trận lôi đình, chất vấn Cố Hạo Ninh: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Nhược Kỳ ban nãy mới về vẫn còn tươi tỉnh, bình thường, sao vừa vào phòng tìm mày liền trở thành như vậy hả? Rốt cuộc mày đã làm gì vợ mày?”
“Con làm gì ư? Sao cha không hỏi cô ấy đã làm những gì?” Cố Hạo Ninh vẫn chẳng mảy may động lòng trước tình trạng của Lâm Nhược Kỳ, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu và ghê tởm.
Sáng nay, sau khi tỉnh dậy, anh đến viếng mộ của Vu Tiểu Phong. Ngồi đó suốt buổi sáng, anh chợt nhớ trước kia Tiểu Phong có nói mồng Một Tết hằng năm, cô đều đến viện phúc lợi thăm thầy cô. Thế là anh cũng mua một số trái cây, bánh kẹo đến thăm viện. Nào ngờ khi anh ghi tên đăng ký, lại trông thấy tên của Lâm Nhược Kỳ ghi rành rành trên danh sách khách đến thăm.
Lúc ấy trong anh đầy nghi hoặc, một người xưa nay không hề làm từ thiện như Lâm Nhược Kỳ từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến viện phúc lợi chứ? Về đến nhà, anh tìm thấy một bản báo cáo điều tra về Tiểu Phong mà Lâm Nhược Kỳ cất giữ. Quả nhiên trên đó có ghi chép rõ về tình hình của Vu Tiểu Phong ở viện phúc lợi, anh mới vỡ lẽ, thì ra Lâm Nhược Kỳ lại là kẻ mưu sâu kế hiểm đến thế. Rõ ràng cô ta đến viện phúc lợi chẳng có ý tốt, anh cảnh cáo vài câu thì có gì sai chứ? Thế mà cô ta còn mặt dày giả vờ làm ra vẻ uất ức. Cố ý đóng kịch cho cha mẹ xem chứ gì?
“Con…” Lâm Nhược Kỳ đã đau đến mức không nói nên lời, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô đã làm gì nào? Cô có thể nói gì nữa đây?
“Nó đã làm gì? Nó đã phạm tội tày đình gì mà khiến mày đối xử thế hả? Xấu tốt gì nó vẫn là vợ của mày…” Nhìn vẻ mặt trĩu nặng đau buồn của Lâm Nhược Kỳ, không dằn lòng được, cha Hạo Ninh mở miệng khuyên lơn.
“Cô ấy sắp không còn là vợ con nữa rồi!” Cố Hạo Ninh ném cái nhìn lạnh nhạt về phía Lâm Nhược Kỳ. Đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc, cô thực sự đau lắm ư? Nếu đã đau đến thế, hà tất phải tiếp tục níu kéo cuộc sống này? Cố Hạo Ninh chậm rãi thốt ra một câu. “Sắp qua ba tháng rồi, Lâm Nhược Kỳ, chúng ta ly hôn thôi!”
“Mày, mày nói cái gì? Trong mắt mày còn người cha này không hả? Tao nói cho mày biết! Cố Hạo Ninh, nếu mày dám ly hôn với Nhược Kỳ thì mày cút xéo, vĩnh viễn đừng bước chân vào nhà họ Cố! Mày…” Vừa chịu cú sốc giật mình sợ hãi vì Lâm Nhược Kỳ, giờ lại nghe Cố Hạo Ninh thốt ra những câu lạnh lùng đến vô tình kia, huyết áp của ông tăng vọt, ông bất ngờ ngã ra sau.
“Ông ơi…”
“Cha…”
Cố Hạo Ninh và mẹ mỗi người một bên vội đỡ lấy ông, Lâm Nhược Kỳ cũng xuống giường để giúp đỡ nhưng bị Cố Hạo Ninh hằn học đẩy ra, làn sương buốt giá dưới đáy mắt anh khiến cô rùng mình. “Cô đã vừa lòng chưa?”
Cố Hạo Ninh và mẹ hối hả đưa cha đến bệnh viện, may mà cấp cứu kịp thời, không đến nỗi nghiêm trọng nhưng bác sĩ cũng dặn dò người nhà đừng nên để ông bị kích động mạnh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Mẹ, con đưa mẹ về trước rồi quay lại chăm nom cha.” Cố Hạo Ninh khuyên mẹ về nghỉ ngơi.
“Mẹ ở đây được rồi. Hạo Ninh, con về đi, về xem Nhược Kỳ thế nào.”
“Mẹ à…”
“Hạo Ninh, mẹ không biết giữa con và Nhược Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng mẹ cảm thấy bây giờ nó thực sự đã thay đổi rất nhiều, cũng không còn điêu ngoa, bướng bỉnh như trước, hơn nữa, cha con hiện giờ lại… Bất luận thế nào, con hãy nhẫn nhịn thêm, được không? Có câu ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân[1]’, tốt xấu gì hai con cũng kết hôn gần mười năm rồi, dù nó không tốt, hai con cũng đã chung sống với nhau suốt bấy nhiêu năm. Nể tình ông bà bên đó đều đã mất, nể mặt cha con, con hãy nhẫn nhịn, được không? Mẹ cầu xin con đó!”
[1] Một ngày làm vợ chồng, cả đời ân nghĩa.
Nói đến đây, nước mắt bà không kìm được rơi xuống, cái nhà này sao lại trở nên thế này? Con dâu khóc thảm thương, ông nhà tức giận quá độ, phải nhập viện… Hôm nay là mồng Một Tết! Trời ơi, thật khổ quá mà…
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa, con về ngay. Ban nãy con đã thuê trọn phòng bệnh cho cha, con cũng đã thu dọn chiếc giường kế bên rồi, chốc nữa mẹ nhớ nghỉ sớm nhé! Có chuyện gì cứ gọi con, di động của con luôn mở!”
Cố Hạo Ninh sợ nhất là thấy cảnh mẹ lau nước mắt trước mặt mình, dù có đau khổ thế nào cũng không nên khiến hai cụ thương tâm và tức giận, lúc này, anh thực sự hối hận và xót xa vô cùng, chỉ muốn tát vào mặt mình thật mạnh.
“Ừm, mẹ hiểu rồi. Con mau về nhà đi! Cố dỗ dành Nhược Kỳ, mai dẫn nó cùng vào thăm cha con. Thấy hai con vui vẻ, hòa thuận, bệnh của cha con ắt sẽ đỡ hơn nhiều!” Bà vừa lau nước mắt vừa đẩy Cố Hạo Ninh ra ngoài, sợ con trai về muộn, Nhược Kỳ lại xảy ra chuyện gì nữa thì khốn.
Cố Hạo Ninh về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ đang gắp thức ăn cho vào hộp giữ nhiệt, anh bèn cau mày hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Em… em nghĩ anh và cha mẹ đều chưa ăn tối nên định mang cơm đến cho mọi người.”
Nghe Cố Hạo Ninh chất vấn, Nhược Kỳ phát hoảng suýt đánh rơi chiếc đũa trong tay. Cô vội đưa tay đỡ lấy, làm động đến vết thương trên tay, cảm giác đau buốt, cô không kìm được bật ra tiếng kêu.
“Đừng có ở đây làm chuyện vớ vẩn nữa.” Nhìn dáng vẻ luống cuống của Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh chỉ cảm thấy mệt mỏi và bực bội. “Còn lòng dạ đâu mà nuốt trôi. Nếu cô thực sự có hiếu thì sau này bớt gây chuyện đi.” Dứt lời, Cố Hạo Ninh ném chìa khóa lên bàn rồi đi thẳng vào phòng.
Cố nén nước mắt, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm múc cơm và thức ăn trong hộp ra ngoài. Bây giờ, dù cô có làm gì thì cũng đều sai cả. Anh đối với cô, chỉ có sự chán ghét. Cuối cùng cô vẫn không có cách nào ở lại bên anh, đúng không?
Sau khi dọn dẹp, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm đi vào phòng ngủ, Cố Hạo Ninh đã tắm rửa xong xuôi, vừa bước đến bên giường định lấy chăn và gối.
“Em sẽ ra phòng dành cho khách ngủ, anh không cần dọn đi đâu. Mai em sẽ thu dọn đồ đạc ra ngoài.” Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng ấn giữ tay Cố Hạo Ninh, mặt cúi gằm, trong khoảnh khắc ấy, nước mắt không chịu nghe lời, lã chã rơi xuống.
“Đủ rồi!” Cố Hạo Ninh giật phắt tấm chăn mà Lâm Nhược Kỳ giữ lại. “Cha đã giận đến mức này rồi! Tôi sẽ dọn vào phòng dành cho khách ngủ. Còn cô, dẹp hết đống nước mắt kia đi! Ngày mai ở trước mặt cha mẹ, nhớ đừng có trưng bộ mặt tội nghiệp khiến người ta phải phát tởm đó nữa.”
Lâm Nhược Kỳ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Cố Hạo Ninh, không thốt nên lời. Cô câm lặng ra ngoài phòng khách, mở tủ lạnh lấy vài viên đá rồi dùng khăn bông nhỏ bọc lại. Sau đó, trở về phòng ngủ, nằm xuống giường, dùng chiếc khăn bọc đá ấy đắp lên mắt, mong sao có thể mau hết sưng.
Tiết trời tháng Giêng, dẫu là nước lạnh bình thường cũng khiến người ta cảm thấy buốt thấu xương, hống chi là khăn bông bọc đá.
Trong mắt đau nhói, dòng lệ vừa ngừng tuôn lại tiếp tục trào dâng vì bị kích thích. Cứ thế đắp hết lần này đến lần khác, quả nhiên hai mắt đã bớt sưng cô cũng tê tái đến không còn cảm giác.
“Mẹ, cha đỡ hơn chưa? Sáng nay con có nấu cháo, hay mẹ ăn một chút trước nhé!” Sáng mùng Hai, Lâm Nhược Kỳ cùng Cố Hạo Ninh đến thăm cha. Ông vẫn chưa tỉnh, mẹ Hạo Ninh rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh đi ra.
“Ồ, là cháo bắc thảo thịt bằm cha con thích nhất đấy à? Để nấu nó, chắc con dậy sớm lắm, phải không?” Bà vừa dịu giọng nói vừa liếc mắt ra hiệu với Cố Hạo Ninh, anh trầm mặc kéo một chiếc ghế cho Lâm Nhược Kỳ ngồi.
Đây là lần đầu tiên anh tỏ ra quan tâm đến Vu Tiểu Phong từ sau khi cô biến thành Lâm Nhược Kỳ. Trong lòng cô không nén được cảm giác chua xót, may mà cô kịp định thần, trả lời bác gái: “Dạ, cũng không có gì, trong nhà có nồi áp suất nên con nấu cũng nhanh lắm, không lâu đâu ạ.”
Sực nhớ mình bây giờ là Lâm Nhược Kỳ, cô vội nói thêm: “Con thấy mẹ thường nấu cho cha ăn nên bắt chước nấu theo thôi ạ.”
“Nhược Kỳ đến rồi à con?” Vừa lúc đó, bác trai tỉnh dậy.
“Cha, vâng, là con ạ, cha đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Nhược Kỳ bước đến cạnh bác trai, nắm lấy tay ông, ân cần hỏi han. Ông thực sự đối với cô rất tốt. Hôm qua vì chuyện của cô và Cố Hạo Ninh, báo hại ông tức giận đến mức phải nhập viện, trong lòng cô vô cùng áy náy, thật sự mong ông không xảy ra chuyện gì.
“Ừ, nhìn thấy con và Hạo Ninh hòa thuận, cha bệnh gì cũng khỏi hết!” Nói đoạn, ông quay qua nhìn Cố Hạo Ninh một cái.
“Haizz, hai đứa vốn cũng chẳng có gì. Vợ chồng mà, ai chẳng có lúc cãi vã, đầu giường giận, cuối giường lành ấy mà! Con nói có đúng không, Hạo Ninh?” Bác gái vội giàn hòa, ra hiệu cho con trai cũng nói vài câu.
“Dạ đúng, cha đừng lo. Con và Nhược Kỳ không có gì đâu, mấy câu xằng bậy hôm qua chỉ là những lời nói lúc nóng giận, cha đừng cho là thật!” Cố Hạo Ninh kéo tay Lâm Nhược Kỳ, miệng cố nặn ra một nụ cười.
Tuy Lâm Nhược Kỳ thừa biết Cố Hạo Ninh nắm tay cô chẳng qua là để đóng kịch trước mặt cha mẹ nhưng cô vẫn không nén được nước mắt lưng tròng. Đã bao lâu rồi cô không được gần gũi anh thế này? Cô đã nhớ nhung và mong đợi biết nhường nào! Dẫu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đủ khiến con tim oằn mình run rẩy trong đớn đau kia được cảm nhận chút hơi ấm, tiếp cho cô thêm chút dũng khí và lòng tin để tiếp tục kiên trì.
Nhìn gương mặt Nhược Kỳ cuối cùng đã lộ ra nụ cười hạnh phúc, bác trai cũng yên tâm phần nào. Ông cười, nói với hai người: “Năm mới, hai vợ chồng tốt nhất nên thuận hòa, vui vẻ với nhau, mẹ con và cha đều mong sớm có cháu bế.”
“Cha, cha hãy khỏe lại trước đã! Cha bệnh thế này, dù con và Nhược Kỳ có con cũng không dám làm phiền cha đâu!” Nhân cơ hội kéo lại chăn cho cha, Cố Hạo Ninh liền buông tay Lâm Nhược Kỳ ra một cách tự nhiên.
“Đúng ạ, cha đừng nhọc lòng chuyện tụi con nữa, cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khỏe, đó mới là điều quan trọng nhất!” Lâm Nhược Kỳ hùa theo lời chồng, đánh trống lảng chuyện con cái. Trong lòng dâng trào cảm giác cay đắng. Con cái? Có lẽ suốt đời này cô và Cố Hạo Ninh sẽ không bao giờ có được rồi.
Sau khi ăn trưa, Cố Hạo Ninh bèn nói với mẹ: “Mẹ à, chiều mẹ về nghỉ đi, con ở đây chăm cha được rồi.”
“Không sao, con mới đi công tác về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, con và vợ cứ về trước đi!”
“Mẹ, con không mệt…”
“Mẹ, mẹ và anh Hạo Ninh về đi! Con ở đây chăm sóc cha được rồi!” Đương lúc Cố Hạo Ninh và bác gái đùn đẩy nhau, Lâm Nhược Kỳ bèn mở miệng nói.
“Nhược Kỳ, sức khỏe con vẫn còn yếu…” Bà có phần lo lắng, đưa mắt nhìn con trai nhưng Cố Hạo Ninh một mực lặng thinh.
“Con không sao. Vả lại, ở đây đâu phải không thể nghỉ ngơi, con cũng muốn ở cạnh cha một chút.” Ánh mắt Lâm Nhược Kỳ hướng về phía bác trai, cô mong ông có thể giữ cô lại.
“Thế cứ để Nhược Kỳ ở lại, tôi cũng có chuyện muốn nói với con dâu.” Bác trai lên tiếng, bác gái cũng không tiện tiếp tục ngăn cản.
Cố Hạo Ninh bèn đưa tay dìu mẹ, gật đầu với Lâm Nhược Kỳ: “Được thôi, vậy anh đưa mẹ về trước, chút nữa sẽ mang đồ đạc và vật dụng cá nhân đến cho em.”
“Vâng, được. Cảm ơn anh!” Không dễ gì Cố Hạo Ninh lại nhỏ nhẹ nói chuyện với cô ôn hòa như vậy, nơi đáy mắt Lâm Nhược Kỳ ngấn lệ, cô vội cúi đầu.
“Nhược Kỳ, giờ vắng mặt Hạo Ninh, con thành thực nói cho cha biết, con và Hạo Ninh rốt cuộc là sao?” Con trai và vợ vừa rời khỏi, cha Hạo Ninh liền ra hiệu cho Nhược Kỳ đỡ ông ngồi dậy.
“Cha, con và Hạo Ninh thực sự không có gì đâu…”
“Nhược Kỳ, tuy cha tuổi đã cao nhưng chưa đến nỗi mắt mờ, lú lẫn! Con và nó không có gì mà hôm qua lại thế ư? Hạo Ninh xưa nay luôn hiếu thảo. Trước kia, con vô tình chê mẹ nó nấu cơm không ngon, nó cũng lập tức làm mặt lạnh, giờ cha bị chọc tức đến nỗi phải vào viện nhưng nó lại tỏ ra như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, cái này chẳng phải là diễn kịch trước mặt cha sao?”
“Cha à, con…” Cô không biết nên nói gì nữa. Cô biết Cố Hạo Ninh rất hiếu thảo, trước kia anh từng nói với cô, vợ anh dù gây sự trước mặt anh thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được để cha mẹ anh buồn. Nên lần này khiến bác trai tức giận đến nhập viện, cô biết Cố Hạo Ninh không chỉ căm hận cô, e rằng anh càng tự trách và dằn vặt mình. Sở dĩ anh tỏ ra điềm nhiên như không trước mặt cha mẹ là bởi không muốn để cha mẹ nhọc lòng. Nhưng chút mánh khóe này của hai người, sao có thể qua mặt được ông bà kia chứ? Nhất là bác trai, ông xem Lâm Nhược Kỳ như con ruột, cớ nào lại có thể dễ dàng mắc lừa?
“Nhược Kỳ, con thành thực nói cho cha biết, Hạo Ninh, nó, có phải đã có người khác rồi không?” Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của Lâm Nhược Kỳ, ông không nén được bèn hỏi dò.
“Cha, sao… sao cha lại hỏi thế?” Không biết có phải do chột dạ hay nguyên nhân nào khác, vừa nghe thấy câu hỏi này, Vu Tiểu Phong tức khắc nghĩ đến mình. Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt bác trai. Nếu… nếu ông biết cô không phải là Lâm Nhược Kỳ, mà thực ra… thực ra chính là “người khác” của Cố Hạo Ninh….
Trông thấy gương mặt thoắt trắng bệch của Lâm Nhược Kỳ, ông sực nhận ra câu hỏi của mình có lẽ quá lỗ mãng. Ông sợ nhỡ Lâm Nhược Kỳ không chịu nổi đả kích sẽ làm chuyện ngốc gì nữa, vội an ủi: “Haizz, cha đúng là lo nghĩ vẩn vơ rồi, thằng Hạo Ninh không phải là đứa làm chuyện xằng bậy…”
“Vâng, anh Hạo Ninh sẽ không thế đâu ạ! Cha, cha đừng nhọc lòng về chuyện của chúng con nữa! Cha hãy nghỉ ngơi đi! Không phải bác sĩ đã bảo rồi sao, cha nên nghỉ ngơi nhiều, như thế mới sớm xuất viện được!” Lâm Nhược Kỳ vội hùa theo lời ông để kết thúc chủ đề trò chuyện này, nếu cứ tiếp tục cô thực sự không biết nên ứng phó ra sao.
“Được thôi.” Nhìn vẻ mặt buồn bã của con dâu, ông cũng không tiện nói nhiều, chỉ còn cách nằm xuống nghỉ ngơi.
Cha Hạo Ninh vừa ngủ trưa dậy, Lâm Nhược Kỳ đã mua sẵn vài tờ báo, đều là những tờ mà thường ngày ông thích xem. Thấy ông tỉnh giấc, cô bèn dìu ông ngồi dậy uống chút nước, rồi cười, nói: “Cha, nếu cha không mệt, con đọc vài bài báo cho cha nghe nhé!”
“Nhược Kỳ…” Ông nhìn Lâm Nhược Kỳ trân trân.
“Cha!” Lâm Nhược Kỳ đặt tờ báo xuống, thở dài. “Con biết, cha không yên tâm chuyện của con và Hạo Ninh. Nói thật lòng, giữa chúng con đúng là có chuyện. Nhưng mấy vấn đề ấy, chỉ có thể để bản thân chúng con tự đối mặt, tự giải quyết mà thôi. Con biết cha quan tâm đến con, sợ con chịu uất ức, hy vọng cuộc sống của vợ chồng con hạnh phúc, ấm êm. Cha yên tâm, con sẽ cố gắng cải thiện quan hệ giữa con và anh ấy. Cha mau mau khỏe lại chính là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho con rồi. Không phải cha cũng đã nói đó sao, Hạo Ninh là người con hiếu thảo, thế thì cha mau chóng khỏe lại, trong lòng Hạo Ninh ắt sẽ dễ chịu hơn và anh ấy cũng sẽ thôi giận con, đúng không?”
“Ây da, được thôi! Con trẻ tự có phúc đức của con trẻ, hai con tự lo liệu vậy, cha cũng chẳng quản tụi con được thêm bao lâu nữa!”
“Cha, con mới nói cha chóng khỏe lại thì Hạo Ninh mới có thể dễ chịu hơn, sao giờ cha lại nói những lời xúi quẩy này chứ? Không phải cha còn chờ được bế cháu sao?” Thấy tâm trạng ông trầm lắng xuống, Lâm Nhược Kỳ cố nén đau buồn, gượng cười nói đùa, chọc cho ông vui.
“Ha ha, đúng đúng! Nếu con và Hạo Ninh sinh cho cha một đứa cháu kháu khỉnh thì cha hết bệnh liền!” Vừa nhắc tới cháu nội, ông tươi tỉnh hẳn.
“Thế giờ cha có muốn con đọc báo cho cha nghe không?”
“Có chứ, con mau đọc đi! Cha muốn nghe mục thời sự trước…”
Tay xách cặp lồng và đồ dùng cá nhân của Lâm Nhược Kỳ, vừa bước vào phòng bệnh, Cố Hạo Ninh liền trông thấy Lâm Nhược Kỳ đang mỉm cười đọc báo cho cha nghe, tia lạnh nhạt dưới đáy mắt anh dịu đi đôi chút.
Chậm rãi bước đến bên giường, anh cười vang, nói: “Cha à, cha mới khỏe lại đã bắt đầu quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự rồi sao?”
“Hạo Ninh, con đến rồi à? Ha ha, vẫn là Nhược Kỳ giỏi! Mẹ con từ sáng đến tối chỉ biết giục cha đi ngủ, Nhược Kỳ chu đáo, biết đọc báo giúp cha giết thời gian. À này, con đi hỏi bác sĩ, chùng nào cha được xuất viện?”
“Cha mới nhập viện, đã muốn xuất viện rồi sao? Đợi bác sĩ xác nhận không sao hẵng tính tiếp. Cha cứ an tâm nằm nghỉ vài ngày đi nhé! Cha xem, mẹ hấp cá sạo cho cha này…” Cố Hạo Ninh vừa nói vừa mở nắp cặp lồng.
“Sao lại là cá nữa? Ngày nào cũng cá, cha muốn ăn thịt kho tàu…” Ông vừa thò đầu ngó xem, tức thì mặt mày ủ dột.
“Cha à, giờ cha không được ăn thịt kho tàu.” Nhìn vẻ buồn thiu của cha. Cố Hạo Ninh có phần bất lực.
“Đúng vậy. Người bệnh cao huyết áp ăn nhiều cá mới tốt, mấy món dầu mỡ nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu. Chẳng phải cha muốn sớm được xuất viện sao?” Lâm Nhược Kỳ cũng góp lời.
“Hừ, hai con cũng vợ chồng đồng lòng lắm! Được rồi, được rồi, để có thể mau chóng xuất viện, cha đành cố nhịn vậy!” Tuy không được ăn thịt kho tàu nhưng nhìn Lâm Nhược Kỳ và Cố Hạo Ninh ăn ý với nhau, trong lòng ông cũng được an ủi phần nào.
Cố Hạo Ninh đưa mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, khẽ mím môi, xem như mỉm cười đáp lại cô. Mặt Lâm Nhược Kỳ thoắt đỏ ửng, cô vội quay đi, vờ như đang xem các vật dụng mà Hạo Ninh mang tới.
“Đồ dùng có đủ không? Có thiếu thứ gì không?” Cố Hạo Ninh lấy hai cái bát ra, vừa xới cơm vừa hỏi.
Lâm Nhược Kỳ xem xét đồ trong túi, quần áo để thay, khăn bông, bàn chải, kem đánh răng… “Vâng, đủ cả rồi, không thiếu thứ gì.”
“Thế em qua đây ăn đi nào. Ăn xong để anh mang cặp lồng về.” Sau khi xới xong cơm cho cha và Lâm Nhược Kỳ, anh đứng dậy, đi về phía cửa.
“Anh đi đâu vậy? Anh không ăn sao?” Lâm Nhược Kỳ vội vàng hỏi.
“Anh đi hút điếu thuốc. Chốc nữa sẽ về ăn với mẹ. Em và cha cứ ăn trước đi.” Cố Hạo Ninh nhàn nhạt đáp rồi bước ra ngoài.
“Nhược Kỳ, chẳng lẽ giờ Hạo Ninh hút thuốc nhiều lắm sao?” Bác trai hỏi Lâm Nhược Kỳ, trong lòng có phần nghi hoặc, hình như trước kia con trai rất hiếm khi hút thuốc, sao giờ mới đến đã phải ra ngoài hút thuốc rồi?
“Cũng bình thường ạ, chắc do gần đây áp lực công việc nhiều nên thỉnh thoảng anh ấy có hút một, hai điếu.” Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, khẽ trả lời, lòng đau nhói, anh thực sự ra ngoài hút thuốc sao? Hay chỉ là kiếm cớ để tránh mặt cô.
“Hút thuốc nhiều không tốt, con phải khuyên nó nhiều vào.” Ông hơi lo lắng, sau khi Lâm Nhược Kỳ gặp tai nạn, tâm trạng của Cố Hạo Ninh hình như không được tốt lắm.
“Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng!” Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng đáp, lòng ngập tràn cay đắng. Giờ đây, lời nói của cô, Cố Hạo Ninh còn nghe lọt tai sao?
/49
|