Sáng mùa thu có hơi lạnh, những chiếc lá rơi thỉnh thoảng bị gió cuộn lại nhẹ nhàng lướt qua, làm loạn những bước chân vốn đã vội vã của người đi bộ.
“Chào buổi sáng, cô Hạ!”
“Chào buổi sáng!”
“Tiểu Hạ lại mang đồ ăn sáng tới à!”
“Vâng ạ.”
Hạ Hiểu là nhân viên thiết kế ở một công ty phim hoạt hình, từ nhỏ cô đã yêu thích vẽ tranh nên khi học đại học đã lựa chọn chuyên ngành thiết kế phim hoạt hình. Nhìn những nhân vật sinh ra dưới ngòi bút của mình được mọi người yêu thích mà có cảm giác như đứa trẻ nhà mình đã công thành danh toại vậy, có cảm giác tự hào không thể nào diễn tả bằng lời.
Nhân viên trong công ty đều biết chuyện ngày nào Hạ Hiểu cũng mang đồ ăn sáng tới, vì vậy trong mắt mọi người, cô là một cô gái lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Lại thêm cả gương mặt baby tròn tròn mập mập lộ rõ vẻ trẻ con, cùng với vóc người tuy không cao nhưng lại có tỉ lệ hoàn hảo, tự nhiên cũng có không ít ánh mắt đuổi theo cô.
“Chào buổi sáng, tiểu Hạ! Có trứng rán không vậy?”
Giọng nam quen thuộc vang lên, Hạ Hiểu vô thức mím môi, cố gắng tự nhiên hết sức nói: “Đương nhiên rồi! Đây——”
Một miếng trứng hồng đào, thơm nức mũi bị người ta dùng đũa gắp lên. “À ùm” một tiếng rồi hoàn toàn biến mất trong miệng người đàn ông.
Vừa nãy Hạ Hiểu còn định bảo anh ăn từ từ thôi, người đàn ông vừa nhai vừa nói: “Ngon lắm! Ây—— cuộc họp buổi sáng sắp bắt đầu rồi, Tiểu Hạ đừng tới trễ nhé!”
Nói xong thì không chút lưu luyến quay người chạy nhanh lên trên gác.
Hạ Hiểu nhìn theo bóng dáng người đàn ông xa dần, những lời chuẩn bị lúc sáng trước khi ra khỏi cửa còn chưa thốt ra được một chữ, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Anh ấy ăn nhiều trứng của mình như vậy, sao không có biểu hiện gì khác vậy? Là vì quá ngốc nên không nhận ra tâm ý của cô sao? Hay là cố ý giả ngốc?
Người đàn ông đó là lập trình viên trong bộ phận cấp cao nhất của công ty lập trình, tên là Trình Thâm, là một cao thủ máy tính, nghe nói ông ngủ phải tốn rất nhiều tiền và sức lực mới có thể đào anh tới đây. Mà anh cũng không phụ sự chờ mong của mọi người, tất cả các chương trình anh viết ra cái nào cũng xuất sắc, giúp cho ông chủ kiếm được cực kỳ nhiều tiền.
Nghe nói mạch não của những người đàn ông học máy tính rất đơn giản, dây phản xạ tình cảm thì lại dài, vì thế luôn khiến người ta có cảm giác hơi ngốc.
Là do nguyên nhân này… thì phải…
Hạ Hiểu cảm thấy trong đầu mình loạn như mớ bòng ong, nhanh chóng bước vào bộ phận thiết kế, ôm lấy cái cây trúc phú quý trước cửa sổ công ty lắc qua lắc lại, điên cuồng rống lên.
Phạm Đông Đông liếc nhìn cô một cái, lại thờ ơ cúi đầu làm việc của mình.
Người này sáng nào cũng phải phát điên một trận, mọi người đều đã quen.
Những người làm sáng tác ít nhiều thì thì cũng có chút kỳ quái, bởi vì mỗi khi rơi vào giai đoạn nút thắt cổ chai*, não bị kẹt rồi thì sẽ không thể khống chế mà làm ra những việc điên khùng để làm dịu lại tâm trạng của bản thân. Vì thế rất nhiều bộ phận trong công ty đều lựa chọn tường hoặc cửa sổ có hiệu quả cách âm tốt, tránh làm tổn thương tới người vô tội.
(*Trong việc sáng tạo, ý là khi bạn bị tắc nghẽn ý tưởng.)
Chỉ có điều thông thường mọi người đều trong lúc làm việc mới nổi điên một tí, nào giống cô gái này, sáng nào vừa mới đi làm cũng nổi điên một trận.
“Chào buổi sáng, cô Hạ!”
“Chào buổi sáng!”
“Tiểu Hạ lại mang đồ ăn sáng tới à!”
“Vâng ạ.”
Hạ Hiểu là nhân viên thiết kế ở một công ty phim hoạt hình, từ nhỏ cô đã yêu thích vẽ tranh nên khi học đại học đã lựa chọn chuyên ngành thiết kế phim hoạt hình. Nhìn những nhân vật sinh ra dưới ngòi bút của mình được mọi người yêu thích mà có cảm giác như đứa trẻ nhà mình đã công thành danh toại vậy, có cảm giác tự hào không thể nào diễn tả bằng lời.
Nhân viên trong công ty đều biết chuyện ngày nào Hạ Hiểu cũng mang đồ ăn sáng tới, vì vậy trong mắt mọi người, cô là một cô gái lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Lại thêm cả gương mặt baby tròn tròn mập mập lộ rõ vẻ trẻ con, cùng với vóc người tuy không cao nhưng lại có tỉ lệ hoàn hảo, tự nhiên cũng có không ít ánh mắt đuổi theo cô.
“Chào buổi sáng, tiểu Hạ! Có trứng rán không vậy?”
Giọng nam quen thuộc vang lên, Hạ Hiểu vô thức mím môi, cố gắng tự nhiên hết sức nói: “Đương nhiên rồi! Đây——”
Một miếng trứng hồng đào, thơm nức mũi bị người ta dùng đũa gắp lên. “À ùm” một tiếng rồi hoàn toàn biến mất trong miệng người đàn ông.
Vừa nãy Hạ Hiểu còn định bảo anh ăn từ từ thôi, người đàn ông vừa nhai vừa nói: “Ngon lắm! Ây—— cuộc họp buổi sáng sắp bắt đầu rồi, Tiểu Hạ đừng tới trễ nhé!”
Nói xong thì không chút lưu luyến quay người chạy nhanh lên trên gác.
Hạ Hiểu nhìn theo bóng dáng người đàn ông xa dần, những lời chuẩn bị lúc sáng trước khi ra khỏi cửa còn chưa thốt ra được một chữ, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Anh ấy ăn nhiều trứng của mình như vậy, sao không có biểu hiện gì khác vậy? Là vì quá ngốc nên không nhận ra tâm ý của cô sao? Hay là cố ý giả ngốc?
Người đàn ông đó là lập trình viên trong bộ phận cấp cao nhất của công ty lập trình, tên là Trình Thâm, là một cao thủ máy tính, nghe nói ông ngủ phải tốn rất nhiều tiền và sức lực mới có thể đào anh tới đây. Mà anh cũng không phụ sự chờ mong của mọi người, tất cả các chương trình anh viết ra cái nào cũng xuất sắc, giúp cho ông chủ kiếm được cực kỳ nhiều tiền.
Nghe nói mạch não của những người đàn ông học máy tính rất đơn giản, dây phản xạ tình cảm thì lại dài, vì thế luôn khiến người ta có cảm giác hơi ngốc.
Là do nguyên nhân này… thì phải…
Hạ Hiểu cảm thấy trong đầu mình loạn như mớ bòng ong, nhanh chóng bước vào bộ phận thiết kế, ôm lấy cái cây trúc phú quý trước cửa sổ công ty lắc qua lắc lại, điên cuồng rống lên.
Phạm Đông Đông liếc nhìn cô một cái, lại thờ ơ cúi đầu làm việc của mình.
Người này sáng nào cũng phải phát điên một trận, mọi người đều đã quen.
Những người làm sáng tác ít nhiều thì thì cũng có chút kỳ quái, bởi vì mỗi khi rơi vào giai đoạn nút thắt cổ chai*, não bị kẹt rồi thì sẽ không thể khống chế mà làm ra những việc điên khùng để làm dịu lại tâm trạng của bản thân. Vì thế rất nhiều bộ phận trong công ty đều lựa chọn tường hoặc cửa sổ có hiệu quả cách âm tốt, tránh làm tổn thương tới người vô tội.
(*Trong việc sáng tạo, ý là khi bạn bị tắc nghẽn ý tưởng.)
Chỉ có điều thông thường mọi người đều trong lúc làm việc mới nổi điên một tí, nào giống cô gái này, sáng nào vừa mới đi làm cũng nổi điên một trận.
/9
|