Chương 3 - Mộng tưởng
Ngay sau đó, Dương Tú Linh bị đẩy sang phòng vệ sĩ.Người vệ sĩ kinh ngạc tròn mắt nhìn đám người đang bước vào, không dám tin vào tai mình: "Bà chủ thật sự cho phép tôi...... với cô hai... như vậy sao?
Xuân Minh ném một xấp ảnh trước mặt anh, cao giọng: "Nhìn xem cô hai của cậu đã làm những điều tốt đẹp gì đi! Cô ta có xứng đáng là thiếu phu nhân của chúng ta không?"
Người vệ sĩ nhìn những bức ảnh và ngẩn người. Vợ của cậu chủ lớn - cô chủ của anh ta - đang thực sự nằm trên lớp ga trải giường cùng với hai người đàn ông cùng một lúc,Chẳng trách bà chủ lại tức giận như vậy, một chuyện nhục nhã như thế này thực sự không thể chấp nhận được.
Xuân Minh nhanh chóng đẩy Dương Tú Linh về phía người vệ sĩ: "Đừng để bà chủ thất vọng đấy!" “Được!" Tên vệ sĩ nhếch mép cười, lập tức tiến lên một bước và túm lấy Dương Tủ Linh: “Yên tâm đi cô hai, tôi biết việc mình cần làm rồi!
"Khoan! Người trong bức ảnh đó không phải là tôi!" Dương Tú Linh vừa bị đẩy lên giường, đã chật vật tìm cách đứng dậy.
"Không phải cô? Vậy thì còn có thể là ai? Trừ phi cô không phải Dương Hạ Lan" Gã vệ sĩ vừa nói vừa cười một cách xấu xa.
Hắn ta không ngờ cô chủ này lại dám mạnh dạn như vậy trên giường, hắn nóng lòng muốn thử xem, Dương Tú Linh không có cách nào để giải thích, chuyện này rất nghiêm trọng, cô không thể nói ra thân phận thật của mình. Nhưng người phụ nữ trong bức ảnh thực sự không phải là cô.
"Không phải tôi... Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi! Tôi là con dâu nhà họ Lưu, đừng..... Á"
Với một tiếng roẹt, chiếc áo cánh của cô bị gã vệ sĩ xé toạc và đường viền cổ áo của cô bất ngờ lộ ra.Mới khi nãy, cô đã bị Lưu Gia Thành hành hạ, trên người bây giờ chỉ toàn là dấu vết do đàn ông để lại.
Làn da trắng nõn loáng thoáng những vết bầm đỏ tím càng làm tăng thêm khí chất đáng thương và vẻ quyến rũ của cô.Mặc dù khuôn mặt Tủ Linh lúc này thì thực sự xấu xí vì đống mỹ phẩm.
Nhưng điều này không khiến gã vệ sĩ kia bận tâm. Hắn ta chỉ lặng lẽ nhìn vết tích trên người cô, và càng bị kích thích đến sôi máu.Cuối cùng người vệ sĩ không kìm được mà lao tới, nắm tay cô, kéo áo cô rồi nhanh chóng xé rách.
“Đừng chạm vào tôi!" Dương Tú Linh hét lên và cố gắng dùng toàn bộ sức
bình sinh để chống cự.
Trên đùi cô bỗng có cảm giác đau nhói, cơ thể bị bắt được vài dấu tay đỏ tươi, và chúng bắt đầu rỉ máu.Khuôn mặt Dương Tú Linh lập tức trở nên nhăn. nhó vì đau đớn. Nhìn thấy tên vệ sĩ lại định tiếp tục xé quần áo của mình, cô SỢ hãi và cắn vào cổ tay hắn ta.
“Cái....!” Gã vệ sĩ đau đớn rít lên, sắc mặt đột nhiên cau có.
Anh ta lập tức vung bàn tay to lớn và nặng nề của mình xuống gương mặt nhỏ bé của Dương Tú Linh một cách không thương tiếc.Sau đó, trong cơn giận dữ, cô bị anh ta đã ra ngoài, đập cả đầu vào tường. Trán cô đột nhiên cảm thấy nóng và đau rát, một dòng máu đỏ tươi lăn dài xuống má và đôi mắt cô cứ thế mờ dần.
Đau quá!
Cơn đau làm ý thức của cô cũng trở nên mụ mị, và cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.
"Đừng... chạm vào tôi.” Dương Tú Linh lí nhí rên rỉ trong khi ngã xuống đất, cơ thể đau đớn bắt đầu co giật.
"Tôi ... tôi là vợ anh Lưu. Đừng..... chạm vào tôi" "Con nhỏ đần độn, cô vẫn còn cho rằng mình là cô chủ của nhà họ Lưu này
sao?"
Tên vệ sĩ vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, bể cô lên khỏi mặt đất và ném lên giường.truyện ngôn tình
"Cô đã làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, còn nghĩ rằng thiếu gia sẽ bênh vực cho cô sao? Đừng có mơ! Cô chẳng là cái thá gì cả!"
"Không . anh Lưu, anh không được phép ... để họ bắt nạt tôi như thế này"
Dương Tú Linh dù sao vẫn là vợ của Lưu Gia Thành! Trên lề đường, chính anh đã hứa với cha cô rằng anh sẽ bảo vệ cô...Nhưng gã vệ sĩ không thèm đoái hoài đến lời Tủ Linh nói.Hắn nhanh chóng lật người có xuống giường, sau đó đứng sau lưng cô và vội vã cởi thắt lưng quân.
Lúc này, Xuân Minh cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm vì có vẻ Dương Tú Linh đã không còn khả năng kháng cự.
"Các người hãy vui vẻ đi, nhớ chụp vài tấm ảnh sau khi xong việc nhé, phải đảm bảo độ nét cao đấy!".
"Xuân Minh, chị khỏi lo, tôi hứa sẽ không để bà chủ thất vọng!"
Xuân Minh nhếch môi cười lùng, đôi mắt liếc nhìn Dương Tú Linh đã sức cùng lực kiệt và nằm bẹp trên giường. Sau đó, cô ta lặng lẽ đi ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.Dương Tú Linh yếu ớt nắm lấy ga giường, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng Lưu Gia Thành đang đè lên người cô.
Ngay cả khi anh ấy không yêu cô, ít nhất, cô vẫn là vợ anh. "Anh Lưu..." "Đừng mơ tưởng nữa, thiếu gia từ lâu đã không thèm nhìn mặt cô!"
Tên vệ sĩ vừa nói vừa cười khoái trá, sau đó ngồi xuống sau lưng Tú Linh và kéo khóa quần của cô xuống.....
/961
|