Sân bay quốc tế tướng Edward Lawrence Logan, là một sân bay quốc tế nằm trong quận Đông Boston, thành phố Boston, Massauchusetts, Hoa Kỳ.
Sân bay tấp nập, ồn ào. Những con người qua lại ngược xuôi. Một máy bay từ Việt Nam sang Massachusetts vừa hạ cánh cách đây 15 phút.
Những vị khách vừa xuống máy bay hối hả kéo hành lý đi về phía cửa ra, vội vàng tìm bắt taxi. Hòa trong dòng người đó, là một cặp chị em người Á Đông. Bọn họ vẻ ngoài xuất sắc, nhan sắc thượng thừa
Cả hai đều đeo kính râm nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn trái ngược. Cô gái mặc một bộ vest nữ đen, áo sơ mi trắng với đôi giày cao gót. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng.
Về phần chàng trai thì là áo phông kết hợp với quần jean, đi giày thể thao trắng.
Theo sau cặp chị em lại là một nam một nữ khác. Họ có vẻ lớn tuổi hơn hai người đi trước. Trong tay mỗi người bọn họ là một chiếc vali.
Khi bốn người vừa đi ra khỏi cổng thì ánh mắt của hầu hết mọi người xung quanh đều đổ dồn lên họ. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu phỏng đoán về thân phận của hai người đi trước.
Một cô gái và một chàng trai trẻ tuổi rốt cục lại có thân phận lớn thế nào mà còn có người đi theo sau để kéo vali như vậy?
Không quan tâm đám đông đang ồn ào, cô gái chỉ tùy tiện tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, để lộ ra đôi mắt màu lam yêu mị.
Tất cả mọi người trong sân bay đều có chút hít thở không thông.
Rõ ràng là một cô gái Á Đông chính gốc, vì sao lại có một đôi mắt màu lam. Nhưng nếu nói cô là con lai thì cũng có chút không đúng, bởi vì trừ bỏ đôi mắt thì cả khuôn mặt cô đều mang vẻ đẹp của nữ nhân châu Á.
Bất quá cũng không quan trọng. Đôi mắt lam dường như lại khiến cô gái trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Thế nhưng, trong đám đông đột nhiên có người "A" lên một tiếng. Một giọng nói không biết của ai vang lên thật lớn: "Mọi người mau nhìn xem. Đó có phải là Selena Nuyen không? Tôi là fan chân chính của cô ấy đó. Ba năm trước, cô ây biến mất khỏi showbiz thật là tiếc quá! Rốt cuộc bây giờ cô ấy cũng trở lại rồi. Selena, tôi yêu cô!"
Nhờ câu nói của người nọ mà mọi người đều quay lại đánh giá cô gái vừa nhìn thấy một lần nữa. Hình như...
"Ôi, đúng là Selena thật này!"
"Selena, Selena, cuối cùng cô cũng quay lại!"
"Selena, chúng em yêu chị!"
Hàng trăm tiếng hô dường như cùng lúc bùng nổ trong sân bay. Nhóm người đổ xô lại về phía cô gái như để xác định xem đó có thật sự là thần tượng hay không.
Cũng may, người đàn ông kéo vali đã lường trước được tình huống sẽ xảy ra. Cho nên, khi nhóm người đến gần cô gái, một toán bảo tiêu không biết từ đâu chui ra đã chặn bọn họ lại trước khi họ tiếp xúc với cô gái.
Đối mặt với nhóm người đang kích động, cô gái đột nhiên nở một nụ cười và nói to: "Xin chào nước Mĩ! Tôi đã trở lại rồi đây!"
Khi nghe được tiếng nói của cô gái, nhóm người không khỏi kích động muốn phá vòng vây lao lên. Nhưng cô gái chỉ mỉm cười tạm biệt họ rồi nhanh chóng bước lên một chiếc xe thương vụ gần đó.
Sau khi đã ngồi yên vị trong xe, David mới liếc nhìn chị già nhà mình, lại nói: "Để rồi xem, ngày mai báo chí cùng cánh truyền thông lại làm ầm lên cho mà xem. Nhất là đôi mắt của chị kia kìa. Bà chị yêu quá của em, chị đúng thật là biết cách chơi trội đấy!"
"Hừ, đó là việc của họ!" Selena chẳng màng đến câu nói của em trai. Cô bình thản nói: "Báo chí và truyền thông giúp chị nổi tiếng, ngược lại chị cũng để cho họ có đường kiếm cơm. Nhưng nếu họ dám quá phận, viết nhăng viết cuội thì chị cũng sẽ có cách để chặt đứt đường sống của họ."
Đúng lúc này, người tài xế đánh mắt qua gương chiếu hậu hỏi Selena: "Chủ tịch, cô muốn đi đâu?"
"Cứ đưa Peter cùng Susan về nhà trước đã." Selena liếc nhìn trợ lí cùng thư kí của mình, ra lệnh phân phó: "Sau đó hãy đưa tôi và em trai tới căn biệt thự tôi vừa mới mua đi."
Nói rồi, Selena đưa hai tay day day thái dương. Có lẽ chuyến bay vừa rồi ít nhiều cũng khiến cô mệt mỏi.
Cô dựa lưng vào ghế. Đầu tựa vào cửa sổ. Đôi mắt quan sát cảnh vật bên ngoài.
Chiếc xe đã rời khỏi khu vực sân bay từ lâu. Khung cảnh thành phố Boston về đêm từ từ lọt vào trong mắt Selena.
Ba năm rồi, nơi này vẫn chẳng khác trước là bao.
Chỉ tiếc là cảnh còn, người mất.
Nơi này không thay đổi nhưng chắc là trái tim anh đã đổi thay đi!
Bây giờ anh đang làm gì? Đang hạnh phúc bên vị hôn thê yêu quý của anh hay đang cùng một người phụ nữ khác hằng đêm thâu hoan.
Nghĩ rồi, Selena lại mỉm cười tự giễu chính mình lo chuyện bao đồng.
Sao cô lại đi quan tâm mấy chuyện này nhỉ?
Cô có tư cách gì mà làm thế?
Từ ngày cô tự tay mình đẩy anh ra xa thì cô đã không còn tư cách để quan tâm anh nữa rồi.
Cô cũng đã không còn xứng với anh nữa. Bởi vì chính cô đã phản bội tình yêu mà hai người đã xây dựng suốt 5 năm.
Nhưng mà, cô vẫn hy vọng có thể cho anh biết điều này.
Kelvin, ba năm rồi, em đã trở về rồi đây!
Sân bay tấp nập, ồn ào. Những con người qua lại ngược xuôi. Một máy bay từ Việt Nam sang Massachusetts vừa hạ cánh cách đây 15 phút.
Những vị khách vừa xuống máy bay hối hả kéo hành lý đi về phía cửa ra, vội vàng tìm bắt taxi. Hòa trong dòng người đó, là một cặp chị em người Á Đông. Bọn họ vẻ ngoài xuất sắc, nhan sắc thượng thừa
Cả hai đều đeo kính râm nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn trái ngược. Cô gái mặc một bộ vest nữ đen, áo sơ mi trắng với đôi giày cao gót. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng.
Về phần chàng trai thì là áo phông kết hợp với quần jean, đi giày thể thao trắng.
Theo sau cặp chị em lại là một nam một nữ khác. Họ có vẻ lớn tuổi hơn hai người đi trước. Trong tay mỗi người bọn họ là một chiếc vali.
Khi bốn người vừa đi ra khỏi cổng thì ánh mắt của hầu hết mọi người xung quanh đều đổ dồn lên họ. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu phỏng đoán về thân phận của hai người đi trước.
Một cô gái và một chàng trai trẻ tuổi rốt cục lại có thân phận lớn thế nào mà còn có người đi theo sau để kéo vali như vậy?
Không quan tâm đám đông đang ồn ào, cô gái chỉ tùy tiện tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, để lộ ra đôi mắt màu lam yêu mị.
Tất cả mọi người trong sân bay đều có chút hít thở không thông.
Rõ ràng là một cô gái Á Đông chính gốc, vì sao lại có một đôi mắt màu lam. Nhưng nếu nói cô là con lai thì cũng có chút không đúng, bởi vì trừ bỏ đôi mắt thì cả khuôn mặt cô đều mang vẻ đẹp của nữ nhân châu Á.
Bất quá cũng không quan trọng. Đôi mắt lam dường như lại khiến cô gái trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Thế nhưng, trong đám đông đột nhiên có người "A" lên một tiếng. Một giọng nói không biết của ai vang lên thật lớn: "Mọi người mau nhìn xem. Đó có phải là Selena Nuyen không? Tôi là fan chân chính của cô ấy đó. Ba năm trước, cô ây biến mất khỏi showbiz thật là tiếc quá! Rốt cuộc bây giờ cô ấy cũng trở lại rồi. Selena, tôi yêu cô!"
Nhờ câu nói của người nọ mà mọi người đều quay lại đánh giá cô gái vừa nhìn thấy một lần nữa. Hình như...
"Ôi, đúng là Selena thật này!"
"Selena, Selena, cuối cùng cô cũng quay lại!"
"Selena, chúng em yêu chị!"
Hàng trăm tiếng hô dường như cùng lúc bùng nổ trong sân bay. Nhóm người đổ xô lại về phía cô gái như để xác định xem đó có thật sự là thần tượng hay không.
Cũng may, người đàn ông kéo vali đã lường trước được tình huống sẽ xảy ra. Cho nên, khi nhóm người đến gần cô gái, một toán bảo tiêu không biết từ đâu chui ra đã chặn bọn họ lại trước khi họ tiếp xúc với cô gái.
Đối mặt với nhóm người đang kích động, cô gái đột nhiên nở một nụ cười và nói to: "Xin chào nước Mĩ! Tôi đã trở lại rồi đây!"
Khi nghe được tiếng nói của cô gái, nhóm người không khỏi kích động muốn phá vòng vây lao lên. Nhưng cô gái chỉ mỉm cười tạm biệt họ rồi nhanh chóng bước lên một chiếc xe thương vụ gần đó.
Sau khi đã ngồi yên vị trong xe, David mới liếc nhìn chị già nhà mình, lại nói: "Để rồi xem, ngày mai báo chí cùng cánh truyền thông lại làm ầm lên cho mà xem. Nhất là đôi mắt của chị kia kìa. Bà chị yêu quá của em, chị đúng thật là biết cách chơi trội đấy!"
"Hừ, đó là việc của họ!" Selena chẳng màng đến câu nói của em trai. Cô bình thản nói: "Báo chí và truyền thông giúp chị nổi tiếng, ngược lại chị cũng để cho họ có đường kiếm cơm. Nhưng nếu họ dám quá phận, viết nhăng viết cuội thì chị cũng sẽ có cách để chặt đứt đường sống của họ."
Đúng lúc này, người tài xế đánh mắt qua gương chiếu hậu hỏi Selena: "Chủ tịch, cô muốn đi đâu?"
"Cứ đưa Peter cùng Susan về nhà trước đã." Selena liếc nhìn trợ lí cùng thư kí của mình, ra lệnh phân phó: "Sau đó hãy đưa tôi và em trai tới căn biệt thự tôi vừa mới mua đi."
Nói rồi, Selena đưa hai tay day day thái dương. Có lẽ chuyến bay vừa rồi ít nhiều cũng khiến cô mệt mỏi.
Cô dựa lưng vào ghế. Đầu tựa vào cửa sổ. Đôi mắt quan sát cảnh vật bên ngoài.
Chiếc xe đã rời khỏi khu vực sân bay từ lâu. Khung cảnh thành phố Boston về đêm từ từ lọt vào trong mắt Selena.
Ba năm rồi, nơi này vẫn chẳng khác trước là bao.
Chỉ tiếc là cảnh còn, người mất.
Nơi này không thay đổi nhưng chắc là trái tim anh đã đổi thay đi!
Bây giờ anh đang làm gì? Đang hạnh phúc bên vị hôn thê yêu quý của anh hay đang cùng một người phụ nữ khác hằng đêm thâu hoan.
Nghĩ rồi, Selena lại mỉm cười tự giễu chính mình lo chuyện bao đồng.
Sao cô lại đi quan tâm mấy chuyện này nhỉ?
Cô có tư cách gì mà làm thế?
Từ ngày cô tự tay mình đẩy anh ra xa thì cô đã không còn tư cách để quan tâm anh nữa rồi.
Cô cũng đã không còn xứng với anh nữa. Bởi vì chính cô đã phản bội tình yêu mà hai người đã xây dựng suốt 5 năm.
Nhưng mà, cô vẫn hy vọng có thể cho anh biết điều này.
Kelvin, ba năm rồi, em đã trở về rồi đây!
/24
|