Diêu Nhược Linh cũng cảm thấy bản thân vừa rồi uống không ít rượu, cho nên thoải mái nhận lấy ly nước từ Tinh Dung. Trong lúc cô ấy uống ly nước lại liếc qua Tinh Dung, cảm thấy tiểu trợ lí của mình như có điều gì muốn nói, lại không biết phải mở lời ra sao.
"Sao thế? Có chuyện gì à?" Diêu Nhược Linh ngọt nhạt hỏi. Giọng điệu bình thản.
Tinh Dung cắn môi, hai tay cứ dứt dứt tà váy như có điều lo lắng. Cuối cùng, cô ấy mới nói: "Tiểu thư, lúc nãy hình như...em đã nhìn thấy tiểu thư Tần gia!"
"Tiểu thư Tần gia?" Diêu Nhược Linh hơi nhướn mày, hiển nhiên là kinh ngạc. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm: "Là Tần Giai Vân hay Tần Ý Nhan?"
"Là tiểu thư Tần Mẫn!" Tinh Dung dè dặt trả lời.
Nghe vậy, đôi mắt Diêu Nhược Linh lộ ra tia trào phúng: "Tần Mẫn? Cũng chỉ là một con nha đầu miệng còn hôi sữa được Tần Dạ cưng chiều mà thôi. Dung Nhi, em làm sao phải e ngại?"
"E ngại gì cơ?" Diêu Nhược Linh vừa dứt lời, sau lưng liền bất thình lình vang lên một giọng nói khiến cô ấy giật mình đến thiếu chút nữa làm rơi cái ly trong tay.
Diêu Nhược Linh vội vàng cầm chặt cái ly, xoa người nhìn Selena, mỉm cười thanh lệ: "Tiểu Mẫn, thật không nghĩ tới là lại gặp em ở đây nha!"
"Em cũng thật sự bất ngờ. Chị dâu vậy mà cũng ở đây nha!" Selena cười rộ lên vô cùng ngọt ngào. Cô vui sướng nhào tới ôm Diêu Nhược Linh một cái thật chặt.
Trong mắt Diêu Nhược Linh lộ ra nồng đậm chán ghét cùng ghê tởm. Cô ấy không dấu vết đẩy Selena ra, dùng khăn giấy lau lau tay như đụng phải một thứ vô cùng dơ bẩn.
"Tiểu Mẫn vẫn nên gọi chị một tiếng Nhược Linh, hoặc là chị Linh cũng được. Dù sao thì chị cũng chưa gả cho anh trai Tần Dạ của em, xưng hô chị dâu như vậy thật không hợp lí cho lắm!" Diêu Nhược Linh cực kì phản cảm với tiếng "chị dâu" kia. Cho nên cô ấy vô cùng khó chịu khi Selena gọi mình như vậy.
"Đằng này chẳng phải gả, em gọi chị là chị dâu sớm một chút cũng có sao đâu." Selena làm vẻ mặt hiển nhiên. Bất ngờ, cô cúi xuống nói khẽ bên tai Diêu Nhược Linh, thì thầm: "Trừ phi chị không có ý định gả?"
Cũng không biết có phải Diêu Nhược Linh quá nhạy cảm hay không, mà cô ấy cảm thấy hình như Tần Mẫn lúc này vô cùng đáng sợ. Trong giọng nói ba phầm lạnh lẽo, bảy phần uy hiếp, khiến cho người ta không rét cũng run.
"Sao có thể chứ? Chị cùng anh trai em là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên chị là người mong muốn được gả cho anh ấy nhất rồi!" Diêu Nhược Linh vừa đáp vừa vội vàng né xa Selena một chút. Nếu không cô ấy sợ bản thân sẽ bị loại uy áp vô hình không biết là thật hay giả này của Selena doạ cho chết mất.
"Vậy được rồi. Em chỉ sợ nếu chị không gả cho tam ca, anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Chị Linh, tam ca thương chị nhất đấy!" Selena nghe xong liền không nhịn được mà vui mừng.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cô, Diêu Nhược Linh liền thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên vẫn chỉ là một con nha đầu ngu ngốc. Là cô ấy nghĩ nhiều rồi, cho dù là em gái Tần Dạ thì cũng chắc gì đã thông minh như Tần Dạ.
"Chị Linh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?" Đột nhiên vẻ mặt của Selena hơi nhăn lại khó chịu.
"Sao vậy Tiểu Mẫn?" Diêu Nhược Linh khó hiểu nhìn cô.
"Không khí ở đây ngột ngạt khiến em khó chịu. Chị, chúng ta lên boong tàu nói chuyện được không?"
Diêu Nhược Linh hoàn toàn không tình nguyện với lời đề nghị này của Selena. Cô ấy vẫn chưa gặp được người muốn gặp. Nhưng con nhỏ này nếu không nghe lời nó, thì nó sẽ đâm bị thóc chọc bị gạo, chỉ sợ nó sẽ bép xép gì đó với Tần Dạ thì mọi thứ cô ấy trù tính đều sẽ thành công cốc hết.
Lực bất tòng tâm, Diêu Nhược Linh chỉ có thể ra điều kiện: "Chị sẽ ra đó cùng em nhưng em phải hứa với chị một chuyện!"
"Là chuyện gì ạ?"
"Em đừng nói cho Tần Dạ biết chị ở đây được không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì...chị sợ anh ấy lo lắng!" Diêu Nhược Linh ngập ngừng.
"Được!" Selena lạnh nhạt đáp.
~~~~~~~~~~~Trên boong~~~~~~~~~~~
Selena dựa người vào boong tàu. Đôi mắt trong veo nhìn về phía xa xăm. Trong đôi mắt ấy, cái người khác nhìn thấy chỉ là cái mà cô muốn cho họ thấy, còn cái mà cô thật sự nghĩ thì lại chẳng ai đoán ra được.
Một đôi mắt bí ẩn đến câu hồn!
Diêu Nhược Linh nhiều khi cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tuy cô ấy luôn cho rằng Tần Mẫn chỉ là một con nhóc không suy tính nhưng đôi khi con nhóc này có những lời nói đánh trúng tâm tư người khác khiến họ phải giật thót.
"Vậy Tiểu Mẫn à, em gọi chị ra đây có chuyện gì không?" Diêu Nhược Linh chủ động lên tiếng phá vỡ bầu im lặng.
"Cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng. Chẳng qua là ngạc nhiên thôi!" Selena mỉm cười: "Bình thường chị Linh không thích náo nhiệt, cho nên mấy bữa tiệc kiểu này chính là né được chút nào hay chút ấy. Vậy mà hôm nay lại ở đây. Rốt cuộc là có mục đích gì?"
Diêu Nhược Linh chột dạ. Không phải là nhìn ra cái gì rồi đấy chứ?
"Chị, là ngẫu hứng muốn đến đây thôi!" Cô ấy cố gắng tỏ ra bình thản.
"Ngẫu hứng sao?" Đôi mắt Selena trở nên sắc bén dị thường, khiến cho Diêu Nhược Linh không tự chủ rùng mình.
"Là thật. Tiểu Mẫn, em phải..." Diêu Nhược Linh vội vàng thanh minh nhưng rồi cô ấy cảm thấy đầu mình như nặng trĩu, chân tay thì bủn rủn, cả người bị rút cạn sức lực.
"Rầm!" Thân thể Diêu Nhược Linh ngã xuống sàn tàu lạnh lẽo.
Đôi mắt Selena ám trầm nhìn cô ấy. Cô ngồi xuống, nắm lấy tóc Diêu Nhược Linh kéo mạnh, ép cô ấy ngẩng đầu: "Tôi đương nhiên tin chị rồi chị dâu yêu quý! Tin rằng nếu hôm nay không phải vì cứu Tần Thiên, chị sẽ không xuất hiện ở đây!"
"Cô...đã biết?" Diêu Nhược Linh khó khăn nói, vẻ mặt không tin nổi.
"Thế nào, bất ngờ vì tôi biết được sao!" Selena cười lạnh: "Diêu Nhược Linh, tuy rằng Tần Thiên là do tam ca tôi bắt. Nhưng. Người giam giữ anh ta, là tôi. Cho nên, nếu muốn anh ta sống tốt thì an phận một chút đi. Còn dám bày trò chống phá tam ca thì người bị thiệt chỉ có chị cùng Diêu gia nhà chị thôi. Nhớ lấy! Và đừng để tôi phải nhắc nhở lần nữa!"
Nói rồi, cô hất mạnh Diêu Nhược Linh ra. Đầu cô ấy đập vào sàn. Dù vậy, cô ấy vẫn nén đau mà mắng: "Bản lĩnh che giấu của cô xem như hôm nay tôi được lĩnh hội rồi. Quả là xứng danh em gái Tần Dạ! Tần Mẫn lắm!"
Selena không những không giận mà còn cười: "Cảm ơn! Tôi vốn là diễn viên mà. Diễn xuất là kĩ năng của tôi. Nào, mau đưa Diêu tiểu thư về phòng!"
Selena vừa dứt lời, hai nữ vệ sĩ của cô từ đâu xuất hiện, mang Diêu Nhược Linh rời đi. Mà Diêu Nhược Linh căn bản không biết Tần Mẫn đã giở trò gì khiến cô ấy cử động không nổi, cho nên đành để mặc cho người ta bố trí.
Sau khi Diêu Nhược Linh bị mang đi, Tinh Dung mới từ trong góc tối bước ra.
"Nhất cử nhất động của Diêu Nhược Linh, tôi đều phải biết!" Selena lạnh lùng nhìn Tinh Dung, giọng nghiêm khắc: "Cô không nói gì, nếu không phải hôm nay tôi trùng hợp xuất hiện ở đây thì chắc chắn cô ta đã được như ý rồi!"
"Xin thất tiểu thư trách phạt. Nhưng Diêu Nhược Linh dường như đã bắt đầu nghi ngờ thuộc hạ. Cho nên thuộc hạ không dám vọng động. Vì cũng biết tiểu thư sẽ đến nên mới không nói!" Diêu Nhược Linh cúi đầu nhận tội.
"Tôi không hy vọng việc này sẽ lặp lại lần thứ hai. Tinh Dung, cô là người tôi tin tưởng chọn lựa, cho nên đừng có làm cho công sức của tôi và cô thành xôi hỏng bỏng không! Còn về phần Diêu Nhược Linh, nếu cô ta nghi ngờ thì chỉ cần làm cô ta tin tưởng lại là được không phải sao!" Selena nói rồi phất áo bỏ đi
"Sao thế? Có chuyện gì à?" Diêu Nhược Linh ngọt nhạt hỏi. Giọng điệu bình thản.
Tinh Dung cắn môi, hai tay cứ dứt dứt tà váy như có điều lo lắng. Cuối cùng, cô ấy mới nói: "Tiểu thư, lúc nãy hình như...em đã nhìn thấy tiểu thư Tần gia!"
"Tiểu thư Tần gia?" Diêu Nhược Linh hơi nhướn mày, hiển nhiên là kinh ngạc. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm: "Là Tần Giai Vân hay Tần Ý Nhan?"
"Là tiểu thư Tần Mẫn!" Tinh Dung dè dặt trả lời.
Nghe vậy, đôi mắt Diêu Nhược Linh lộ ra tia trào phúng: "Tần Mẫn? Cũng chỉ là một con nha đầu miệng còn hôi sữa được Tần Dạ cưng chiều mà thôi. Dung Nhi, em làm sao phải e ngại?"
"E ngại gì cơ?" Diêu Nhược Linh vừa dứt lời, sau lưng liền bất thình lình vang lên một giọng nói khiến cô ấy giật mình đến thiếu chút nữa làm rơi cái ly trong tay.
Diêu Nhược Linh vội vàng cầm chặt cái ly, xoa người nhìn Selena, mỉm cười thanh lệ: "Tiểu Mẫn, thật không nghĩ tới là lại gặp em ở đây nha!"
"Em cũng thật sự bất ngờ. Chị dâu vậy mà cũng ở đây nha!" Selena cười rộ lên vô cùng ngọt ngào. Cô vui sướng nhào tới ôm Diêu Nhược Linh một cái thật chặt.
Trong mắt Diêu Nhược Linh lộ ra nồng đậm chán ghét cùng ghê tởm. Cô ấy không dấu vết đẩy Selena ra, dùng khăn giấy lau lau tay như đụng phải một thứ vô cùng dơ bẩn.
"Tiểu Mẫn vẫn nên gọi chị một tiếng Nhược Linh, hoặc là chị Linh cũng được. Dù sao thì chị cũng chưa gả cho anh trai Tần Dạ của em, xưng hô chị dâu như vậy thật không hợp lí cho lắm!" Diêu Nhược Linh cực kì phản cảm với tiếng "chị dâu" kia. Cho nên cô ấy vô cùng khó chịu khi Selena gọi mình như vậy.
"Đằng này chẳng phải gả, em gọi chị là chị dâu sớm một chút cũng có sao đâu." Selena làm vẻ mặt hiển nhiên. Bất ngờ, cô cúi xuống nói khẽ bên tai Diêu Nhược Linh, thì thầm: "Trừ phi chị không có ý định gả?"
Cũng không biết có phải Diêu Nhược Linh quá nhạy cảm hay không, mà cô ấy cảm thấy hình như Tần Mẫn lúc này vô cùng đáng sợ. Trong giọng nói ba phầm lạnh lẽo, bảy phần uy hiếp, khiến cho người ta không rét cũng run.
"Sao có thể chứ? Chị cùng anh trai em là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên chị là người mong muốn được gả cho anh ấy nhất rồi!" Diêu Nhược Linh vừa đáp vừa vội vàng né xa Selena một chút. Nếu không cô ấy sợ bản thân sẽ bị loại uy áp vô hình không biết là thật hay giả này của Selena doạ cho chết mất.
"Vậy được rồi. Em chỉ sợ nếu chị không gả cho tam ca, anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Chị Linh, tam ca thương chị nhất đấy!" Selena nghe xong liền không nhịn được mà vui mừng.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cô, Diêu Nhược Linh liền thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên vẫn chỉ là một con nha đầu ngu ngốc. Là cô ấy nghĩ nhiều rồi, cho dù là em gái Tần Dạ thì cũng chắc gì đã thông minh như Tần Dạ.
"Chị Linh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?" Đột nhiên vẻ mặt của Selena hơi nhăn lại khó chịu.
"Sao vậy Tiểu Mẫn?" Diêu Nhược Linh khó hiểu nhìn cô.
"Không khí ở đây ngột ngạt khiến em khó chịu. Chị, chúng ta lên boong tàu nói chuyện được không?"
Diêu Nhược Linh hoàn toàn không tình nguyện với lời đề nghị này của Selena. Cô ấy vẫn chưa gặp được người muốn gặp. Nhưng con nhỏ này nếu không nghe lời nó, thì nó sẽ đâm bị thóc chọc bị gạo, chỉ sợ nó sẽ bép xép gì đó với Tần Dạ thì mọi thứ cô ấy trù tính đều sẽ thành công cốc hết.
Lực bất tòng tâm, Diêu Nhược Linh chỉ có thể ra điều kiện: "Chị sẽ ra đó cùng em nhưng em phải hứa với chị một chuyện!"
"Là chuyện gì ạ?"
"Em đừng nói cho Tần Dạ biết chị ở đây được không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì...chị sợ anh ấy lo lắng!" Diêu Nhược Linh ngập ngừng.
"Được!" Selena lạnh nhạt đáp.
~~~~~~~~~~~Trên boong~~~~~~~~~~~
Selena dựa người vào boong tàu. Đôi mắt trong veo nhìn về phía xa xăm. Trong đôi mắt ấy, cái người khác nhìn thấy chỉ là cái mà cô muốn cho họ thấy, còn cái mà cô thật sự nghĩ thì lại chẳng ai đoán ra được.
Một đôi mắt bí ẩn đến câu hồn!
Diêu Nhược Linh nhiều khi cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tuy cô ấy luôn cho rằng Tần Mẫn chỉ là một con nhóc không suy tính nhưng đôi khi con nhóc này có những lời nói đánh trúng tâm tư người khác khiến họ phải giật thót.
"Vậy Tiểu Mẫn à, em gọi chị ra đây có chuyện gì không?" Diêu Nhược Linh chủ động lên tiếng phá vỡ bầu im lặng.
"Cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng. Chẳng qua là ngạc nhiên thôi!" Selena mỉm cười: "Bình thường chị Linh không thích náo nhiệt, cho nên mấy bữa tiệc kiểu này chính là né được chút nào hay chút ấy. Vậy mà hôm nay lại ở đây. Rốt cuộc là có mục đích gì?"
Diêu Nhược Linh chột dạ. Không phải là nhìn ra cái gì rồi đấy chứ?
"Chị, là ngẫu hứng muốn đến đây thôi!" Cô ấy cố gắng tỏ ra bình thản.
"Ngẫu hứng sao?" Đôi mắt Selena trở nên sắc bén dị thường, khiến cho Diêu Nhược Linh không tự chủ rùng mình.
"Là thật. Tiểu Mẫn, em phải..." Diêu Nhược Linh vội vàng thanh minh nhưng rồi cô ấy cảm thấy đầu mình như nặng trĩu, chân tay thì bủn rủn, cả người bị rút cạn sức lực.
"Rầm!" Thân thể Diêu Nhược Linh ngã xuống sàn tàu lạnh lẽo.
Đôi mắt Selena ám trầm nhìn cô ấy. Cô ngồi xuống, nắm lấy tóc Diêu Nhược Linh kéo mạnh, ép cô ấy ngẩng đầu: "Tôi đương nhiên tin chị rồi chị dâu yêu quý! Tin rằng nếu hôm nay không phải vì cứu Tần Thiên, chị sẽ không xuất hiện ở đây!"
"Cô...đã biết?" Diêu Nhược Linh khó khăn nói, vẻ mặt không tin nổi.
"Thế nào, bất ngờ vì tôi biết được sao!" Selena cười lạnh: "Diêu Nhược Linh, tuy rằng Tần Thiên là do tam ca tôi bắt. Nhưng. Người giam giữ anh ta, là tôi. Cho nên, nếu muốn anh ta sống tốt thì an phận một chút đi. Còn dám bày trò chống phá tam ca thì người bị thiệt chỉ có chị cùng Diêu gia nhà chị thôi. Nhớ lấy! Và đừng để tôi phải nhắc nhở lần nữa!"
Nói rồi, cô hất mạnh Diêu Nhược Linh ra. Đầu cô ấy đập vào sàn. Dù vậy, cô ấy vẫn nén đau mà mắng: "Bản lĩnh che giấu của cô xem như hôm nay tôi được lĩnh hội rồi. Quả là xứng danh em gái Tần Dạ! Tần Mẫn lắm!"
Selena không những không giận mà còn cười: "Cảm ơn! Tôi vốn là diễn viên mà. Diễn xuất là kĩ năng của tôi. Nào, mau đưa Diêu tiểu thư về phòng!"
Selena vừa dứt lời, hai nữ vệ sĩ của cô từ đâu xuất hiện, mang Diêu Nhược Linh rời đi. Mà Diêu Nhược Linh căn bản không biết Tần Mẫn đã giở trò gì khiến cô ấy cử động không nổi, cho nên đành để mặc cho người ta bố trí.
Sau khi Diêu Nhược Linh bị mang đi, Tinh Dung mới từ trong góc tối bước ra.
"Nhất cử nhất động của Diêu Nhược Linh, tôi đều phải biết!" Selena lạnh lùng nhìn Tinh Dung, giọng nghiêm khắc: "Cô không nói gì, nếu không phải hôm nay tôi trùng hợp xuất hiện ở đây thì chắc chắn cô ta đã được như ý rồi!"
"Xin thất tiểu thư trách phạt. Nhưng Diêu Nhược Linh dường như đã bắt đầu nghi ngờ thuộc hạ. Cho nên thuộc hạ không dám vọng động. Vì cũng biết tiểu thư sẽ đến nên mới không nói!" Diêu Nhược Linh cúi đầu nhận tội.
"Tôi không hy vọng việc này sẽ lặp lại lần thứ hai. Tinh Dung, cô là người tôi tin tưởng chọn lựa, cho nên đừng có làm cho công sức của tôi và cô thành xôi hỏng bỏng không! Còn về phần Diêu Nhược Linh, nếu cô ta nghi ngờ thì chỉ cần làm cô ta tin tưởng lại là được không phải sao!" Selena nói rồi phất áo bỏ đi
/24
|