Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
***
An An từ từ đứng lên ——
Lục Ngang thoáng chốc nghiêng đầu nhìn cô! Thân thể anh có chút căng thẳng, có chút cứng ngắc.
Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí bao quanh trong im lặng.
Giống như bị bọn họ làm ảnh hưởng, nhất thời trên bàn ăn lúc này, tất cả chén, đũa, tất cả động tác, đều đồng loạt dừng lại, đột nhiên An An đứng dậy, bầu không khí trở nên có chút quái dị. La Khôn đang cùng Lục Ngang ôn chuyện, cũng ngây ngẩn cả người: Chuyện này...Đây là chuyện gì thế?
Tay của An An buông xuống, dừng lại nửa giây, cô bình thản bưng cái chén trước mặt lên, nói: Tôi đi bới cơm. Vừa nói, vừa nhấc chân ra, lui sức về phía sau đá đá chân ghế, như một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cô xoay người rời đi.
Tuy cô hơi gầy, nhưng bước đi lại lanh lẹ, lại có phần kiêu ngạo.
Lục Ngang quay đầu nhìn một chút, rồi im lặng chuyển hướng trở lại.
Người dân miền núi rất nhiệt tình, khi nấu cơm thường dùng nồi sắt lớn, cô mở nắp vung lên, bên trong nồi là cơm trắng, hơi nóng bốc lên, tỏa ra bên ngoài. An An dùng muỗng lớn múc cơm vào chén, rồi đậy nắp nồi, quay đầu lại ——
Cô đứng ở cửa phòng bếp đối diện với bàn ăn cơm. Từ nơi này mà nhìn sang, Lục Ngang cùng La Khôn đang nói về chuyện gì đó. An An không nghe được, nhưng cô biết, chắc chắn bọn họ đang nói về Tiểu Tĩnh . An An xoay người lại, múc một muỗng cơm đưa lên miệng.
Cô bưng chén cơm đi đến, một lần nữa ngồi xuống.
Tay của Lục Ngang vào lúc này đang để lên trên bàn, ở giữa hai người, An An thấy không thuận mắt, liền đâm chọc anh: Dịch qua chút, không có chỗ ăn cơm.
Lục Ngang không lên tiếng, đôi tay thả xuống, để lại trên bắp đùi của mình.
An An lại cầm lấy đầu chiếc ghế kéo ra phía trước, phàn nàn nói: Ôi, nặng quá, mau đứng lên, tôi dịch vào trong một chút.
Rõ ràng là cô vừa trút giận, cố ý lui về phía sau đá một phát, lúc này đá trúng anh... Lục Ngang liếc mắt nhìn An An, ngầm nhắc nhở. Nhưng An An căn bản không để ý đến anh, gắp một ít củ cải xào lên, cúi đầu ăn cơm.
Lục Ngang chỉ có thể nhìn đi chỗ khác.
Ăn xong một ít củ cải xào, An An lại gắp thêm vào chén cơm trắng, lần này, cô chẫm rãi nhai kỹ, động tác cố ý chậm lại.
La Khôn sai người khác đem lên một chai rượu nữa. Trong tủ có cất một ít rượu trắng, mở tủ ra rồi đóng tủ lại, trong giây lát mùi thơm của rượu tỏa ra bốn phía, mùi rất thuần, độ cồn không hề thấp. La Khôn có chút say, hắn liên tục vỗ lên bả vai của Lục Ngang, có chút xúc động nói: Anh Ngang, năm đó nếu không có anh, thì em không...
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, thì mọi người bên cạnh tự động im lặng.
Lục Ngang nói: Đều đã qua lâu như vậy, còn nhắc đến làm cái gì?
Người khác quên, nhưng em không quên! bởi vì uống rượu, nên đôi mắt của hắn có chút đỏ. Hắn ta chửi: Con mẹ nó, ông đây năm đó bị người ta đánh thành con heo, ông đây làm sao quên...
Thành con heo ư?
An An liếc trộm một cái, lại im lặng cúi đầu ăn cơm, nghe bọn họ ôn lại chuyện cũ.
Ăn nguyên vẹn xong hết bữa cơm này, nhưng An An cũng không nghe lại được hai chữ Tiểu Tĩnh
Cho nên, Tiểu Tĩnh đến tột cùng là ai?
An An bỗng nhiên có chút tò mò.
*
Vào ban đêm, nhiệt độ trong núi nhanh chóng giảm xuống, mưa vẫn còn rơi, căn bản là không thể lái xe đi được. Kế hoạch đến suối nước nóng bị hủy. An An cùng Lục Ngang bây giờ chỉ có thể ở lại chỗ La Khôn mà thôi. Thật may là nhà họ La có hai tầng, còn dư phòng. An An được thu xếp ở lầu hai, một căn phòng đơn sơ.
Điều kiện ở trên núi không được tốt cho lắm, ở dưới là một tấm ván gỗ, ở trên phủ lên một khăn trải, thành một giường ngủ.
Trong căn phòng rất lạnh, hơi lạnh thấm vào da thịt. Cả ngày hôm nay An An bị gió thổi vào người, bây giờ ở chỗ này mới có mấy phút, đầu của cô lại bắt đầu đau rát lên.
Ngồi ở trên ván giường, quan sát căn phòng một chút, bỗng nhiên, An An nghe được cách đó không xa có người đang nói chuyện.
Có người nói: Anh Ngang, tối nay anh ngủ ở đây.
Người nọ đơn giản Ừ một tiếng.
Cửa mở ra rồi đóng lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
An An dựng đứng lỗ tai lên nghe, mấy phút trôi qua, bên kia Lục Ngang không có nhúc nhích gì cả, cô lặng lẽ đứng lên. An An thả nhẹ bước chân, đi ra bên ngoài. Đi đến gần một chút, phát hiện Lục Ngang đã đóng cửa rồi. An An đi ngang qua căn phòng của anh, đi xuống cầu thang, đến lầu một.
Mọi người bên ngoài đang bận rộn thu dọn tàn cuộc, bên trong linh đường, chỉ có La Khôn đang ngồi túc trực bên linh cữu.
Thấy An An đi xuống, La Khôn có chút bất ngờ: Có chuyện gì thế?
Có tính là có chuyện không nhỉ?
An An dừng lại, cuối cùng hỏi ra vấn đề nghi ngờ trong lòng: Tiễu Tĩnh là ai?
Nghe được cái tên này, La Khôn bỗng cười một tiếng, hắn đều biết. Khẽ nheo nheo đôi mắt lại đánh giá An An từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề thoải mái chút nào: Sao vậy, có ý với anh Ngang hả?
Không được sao? An An hỏi ngược lại.
La Khôn lại cười, hắn nói: Tiễu Tĩnh là bạn gái của anh Ngang.
Đáp án này An An cũng không nghĩ đến.
Nước mưa rơi tí tách trên mái hiên, An An khoanh tay lại, tựa vào trên tường.
Cô hỏi: Trước kia, hay là bây giờ?
La Khôn nói: Trước kia. Còn bây giờ...thì không biết.
Lục Ngang chưa nói?
Chưa nói.
Một người đàn ông không muốn nhắc đến phụ nữ, xem ra đã từng có bạn gái. Nghĩ như vậy, An An liền hỏi: Vậy anh ấy thích người như thế nào? —— An An cần tiền gấp, mà Lục Ngang hết lần này đến lần khác luôn thờ ơ với cô. An An cảm thấy cần phải tìm đúng căn bệnh.
Dịu dàng. La Khôn không một chút do dự nói: Trước kia Tiểu Tĩnh chính là như vậy, ăn nói nhẹ nhàng, động một tí là khóc. Cô ấy khóc, làm cho anh Ngang đau lòng, dỗ cũng không kịp...
Dỗ cũng không kịp... Ai mà muốn nghe những chuyện này chứ?
An An trầm mặt xuống.
Cô xoay người đi về trên lầu, sau lưng, La Khôn gọi cô lại: Anh Ngang nói là cô thiếu tiền?
An An quay đầu lại, đối với chữ Thiếu này cô đặc biệt thản nhiên.
Theo tôi đi. La Khôn nói: Tôi cho cô tiền.
An An nhìn hắn, không có nói gì.
La Khôn lại ung dung nói: Cô không phải thích anh Ngang chứ, nhưng đi theo tôi, thiếu bao nhiêu tiền, tôi cho cô hết. Trông có vẻ hắn ta rất có tiền.
An An quả thật thiếu tiền, mà còn thiếu rất nhiều, rất nhiều.
Trước mặt, La Khôn đắc ý vô cùng: Cô không phải là thiếu tiền sao? Tôi sẽ dùng tiền mua cô.
An An vẫn một mực im lặng.
Cả linh đường cũng chìm trong yên tĩnh.
Nước mưa rơi xuống làm không khí vô cùng ẩm ướt. Trong mùi ẩm ướt này, mơ hồ có thể ngửi được mùi bạc hà cùng xen lẫn với mùi thuốc lá, rất nhạt. Nếu không chú ý, cũng sẽ không ngửi được. An An liếc nhìn chỗ rẽ ở cầu thang, cô nhìn La Khôn nói: Tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị này. Vừa nói xong, cô liền rời khỏi linh đường.
Đi qua chỗ rẽ, lúc đang định lên lầu, bước chân An An bỗng nhiên dừng lại, cô thay đổi hướng, đi đến bên chỗ Lục Ngang đứng.
Lục Ngang đứng đó, ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc. Hôm nay anh uống rượu, trên người phảng phất mùi rượu gạo tinh khiết, còn có pha trộn nhiều mùi khác, mùi cơ thể, mùi thuốc lá, dần dần, hòa quyện với cơn mưa đêm nay, phác họa thành một bóng hình, đang đứng đó nhìn cô.
An An mở miệng, im lặng hỏi anh: Tôi có nên đồng ý với anh ta không?
Lục Ngang rũ xuống mắt.
Tầm mắt mới vừa di chuyển đến, thì An An đã xoay người, chậm rãi đi lên cầu thang.
Đôi giày da nhỏ đạp trên nền gỗ, kêu cộc cộc.
Một thân màu đen, bóng lưng sâu thẳm, tịch mịch, có chút quỷ mị.
Lục Ngang thay đổi biểu cảm trên mặt, hút một hơi thuốc, lúc này mới đi về phía linh đường.
*
Theo phong tục ở đây thì linh đường phải đặt ba ngày, nhưng đối với người lớn tuổi, thì phải để nhiều ngày. Để cho ông bà ở lại thêm một ngày với con cháu, cũng để cho người trong nhà tận lễ báo hiếu.
Lục Ngang đi vào linh đường. Chậu than đã gần tắt, anh khom người xuống nhặt một cây củi lên gạt gạt, nói với La Khôn: Cậu đi ngủ đi, đêm nay tôi thay cậu canh.
La Khôn uống rượu, vào lúc này đầu có chút đau. Hắn cũng không khách sáo nữa, chỉ nói: Em đi nằm một chút. Chân của hắn đi lại không tiện, trước tiên phải đem chân giả gắn vào, sau đó chống gậy mới có thể đứng lên. Biết không thích người khác giúp, nên Lục Ngang vẫn ngồi bên chậu than. Bên kia, La Khôn mới đi được vài bước, liền xoay người lại, nói với Lục Ngang: Anh Ngang, cái cô hướng viên du lịch đó có ý với anh hả? Cô ấy tới hỏi em về chuyện của Tiểu Tĩnh.
Lục Ngang nhìn chằm chằm vào chậu than: Cô ấy cũng có ý với Hồ mập.
Chết tiệt! Đây đúng là đói bụng ăn quàng mà! La Khôn mắng một câu: Em còn tưởng nếu anh không có hứng thú, thì để cô ấy theo em...
Lục Ngang nghe vậy mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: Chỉ làmột cô nhóc thôi, cần gì chứ? Hà tất để người ta chê cười cho.
Cũng đúng. La Khôn chống gậy, khập khiễng bước đi.
Linh đường một lần nữa rơi vào im lặng, Lục Ngang ngồi dậy. Lâu rồi không lái xe, cơ thể của anh có chút mệt mỏi. Tay của Lục Ngang đưa ra sau lưng xoa xoa gáy, rồi bóp đôi bờ vai rộng, bước đi ra ngoài.
Trên núi ban đêm rất tối, lại yên tĩnh. Sau cảnh tượng náo nhiệt của ban ngày, ngoài trời còn mưa lất phất. Bên trong sân, trên sân khấu nhỏ giờ không còn lại ai. Có một cơn gió thổi qua, ngay chính giữa treo một ngọn đèn, nhẹ nhàng đung đưa qua lại.
Lục Ngang dựa vào tường, nhìn một hồi, quay về linh đường.
*
An An cả đêm đều suy nghĩ, làm sao để dịu dàng.
Cô nghĩ tới Đoàn Tú Phương —— mẹ của cô. Một người phụ nữ hết mực dịu hiền.
Theo những gì An An chứng kiến, Đoàn Tú Phương chưa bao giờ tranh cãi với An Quốc Hoành một câu nào. Bà vội vã đi làm, làm đến mệt chết, vừa trở về nhà còn phải làm việc nhà. Thân thể bà không được tốt, nhưng lại liều mạng mang thai cho bằng được. Chỉ vì An Quốc Hoành muốn có con trai. Hai người giằng co nhiều năm như vây, nghe nói là con trai, liền không chịu phá, lại càng cố chấp kéo dài khối u trên người, phải sinh ra cho được.
Nếu đứa bé này sinh ra, An An phải nuôi nó?
Dịu dàng như vậy thì có cái gì tốt chứ?
An An trở mình.
Hạt mưa rơi trên nóc nhà, rất ồn ào.
Cô không ngủ được, năm lần bảy lượt chìm trong suy nghĩ, tựa như không thoát ra được. Gãi gãi tóc, cô ngồi dậy.
Kéo ba lô, An An lấy trái quýt Lục Ngang cho cô ra. Dùng sức bóp một cái, còn chưa trút giận hết, cô trực tiếp lột vỏ ra.
Trái quýt bị cô nhào nặn có chút mềm nhũn, An An ăn từng múi.
Rất ngọt.
Vị ngọt này đến từng chân răng, An An nhìn chằm chằm múi quýt trong tay, nhìn rất lâu, cô đem một múi cuối cùng bỏ vào trong miệng.
An An một lần nữa nằm xuống, trong lòng nghĩ —— đi mà dỗ Tiểu Tĩnh của anh đi!
*
Tối hôm qua Lục Ngang ngồi canh đến ba giờ, sau nửa đêm La Khôn thức dậy, đi thay cho anh.
Tuy thức đêm, nhưng đúng sáu giờ sáng Lục Ngang đã tỉnh. Anh ngồi dậy hút thuốc, đứng lên đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Mưa đã tạnh, mặt trời vừa mới ló lên, bầu trời trong xanh, không khí có phần quang đãng hơn.
Buổi sáng, những người giúp tang lễ đã lần lượt đến, hòa thượng cũng bắt đầu tụng kinh, đoàn xiếc ảo thuật cùng với gánh hát cùng bắt đầu hoạt động, đánh tới đánh lui một vòng.
Phía dưới sân khấu, có người không khỏi than phiền nói: Cô gái ngày hôm qua hát rất đẹp nhỉ?
Hắn ta cứ như vậy nói, lại có người phụ họa theo: Đúng vậy, cái cô gái đẹp kia đâu rồi?
Lục Ngang giơ tay lên, nhìn đồng hồ.
Lại nhìn lên trên lầu.
Beta: LynCáo HTH
***
An An từ từ đứng lên ——
Lục Ngang thoáng chốc nghiêng đầu nhìn cô! Thân thể anh có chút căng thẳng, có chút cứng ngắc.
Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí bao quanh trong im lặng.
Giống như bị bọn họ làm ảnh hưởng, nhất thời trên bàn ăn lúc này, tất cả chén, đũa, tất cả động tác, đều đồng loạt dừng lại, đột nhiên An An đứng dậy, bầu không khí trở nên có chút quái dị. La Khôn đang cùng Lục Ngang ôn chuyện, cũng ngây ngẩn cả người: Chuyện này...Đây là chuyện gì thế?
Tay của An An buông xuống, dừng lại nửa giây, cô bình thản bưng cái chén trước mặt lên, nói: Tôi đi bới cơm. Vừa nói, vừa nhấc chân ra, lui sức về phía sau đá đá chân ghế, như một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cô xoay người rời đi.
Tuy cô hơi gầy, nhưng bước đi lại lanh lẹ, lại có phần kiêu ngạo.
Lục Ngang quay đầu nhìn một chút, rồi im lặng chuyển hướng trở lại.
Người dân miền núi rất nhiệt tình, khi nấu cơm thường dùng nồi sắt lớn, cô mở nắp vung lên, bên trong nồi là cơm trắng, hơi nóng bốc lên, tỏa ra bên ngoài. An An dùng muỗng lớn múc cơm vào chén, rồi đậy nắp nồi, quay đầu lại ——
Cô đứng ở cửa phòng bếp đối diện với bàn ăn cơm. Từ nơi này mà nhìn sang, Lục Ngang cùng La Khôn đang nói về chuyện gì đó. An An không nghe được, nhưng cô biết, chắc chắn bọn họ đang nói về Tiểu Tĩnh . An An xoay người lại, múc một muỗng cơm đưa lên miệng.
Cô bưng chén cơm đi đến, một lần nữa ngồi xuống.
Tay của Lục Ngang vào lúc này đang để lên trên bàn, ở giữa hai người, An An thấy không thuận mắt, liền đâm chọc anh: Dịch qua chút, không có chỗ ăn cơm.
Lục Ngang không lên tiếng, đôi tay thả xuống, để lại trên bắp đùi của mình.
An An lại cầm lấy đầu chiếc ghế kéo ra phía trước, phàn nàn nói: Ôi, nặng quá, mau đứng lên, tôi dịch vào trong một chút.
Rõ ràng là cô vừa trút giận, cố ý lui về phía sau đá một phát, lúc này đá trúng anh... Lục Ngang liếc mắt nhìn An An, ngầm nhắc nhở. Nhưng An An căn bản không để ý đến anh, gắp một ít củ cải xào lên, cúi đầu ăn cơm.
Lục Ngang chỉ có thể nhìn đi chỗ khác.
Ăn xong một ít củ cải xào, An An lại gắp thêm vào chén cơm trắng, lần này, cô chẫm rãi nhai kỹ, động tác cố ý chậm lại.
La Khôn sai người khác đem lên một chai rượu nữa. Trong tủ có cất một ít rượu trắng, mở tủ ra rồi đóng tủ lại, trong giây lát mùi thơm của rượu tỏa ra bốn phía, mùi rất thuần, độ cồn không hề thấp. La Khôn có chút say, hắn liên tục vỗ lên bả vai của Lục Ngang, có chút xúc động nói: Anh Ngang, năm đó nếu không có anh, thì em không...
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, thì mọi người bên cạnh tự động im lặng.
Lục Ngang nói: Đều đã qua lâu như vậy, còn nhắc đến làm cái gì?
Người khác quên, nhưng em không quên! bởi vì uống rượu, nên đôi mắt của hắn có chút đỏ. Hắn ta chửi: Con mẹ nó, ông đây năm đó bị người ta đánh thành con heo, ông đây làm sao quên...
Thành con heo ư?
An An liếc trộm một cái, lại im lặng cúi đầu ăn cơm, nghe bọn họ ôn lại chuyện cũ.
Ăn nguyên vẹn xong hết bữa cơm này, nhưng An An cũng không nghe lại được hai chữ Tiểu Tĩnh
Cho nên, Tiểu Tĩnh đến tột cùng là ai?
An An bỗng nhiên có chút tò mò.
*
Vào ban đêm, nhiệt độ trong núi nhanh chóng giảm xuống, mưa vẫn còn rơi, căn bản là không thể lái xe đi được. Kế hoạch đến suối nước nóng bị hủy. An An cùng Lục Ngang bây giờ chỉ có thể ở lại chỗ La Khôn mà thôi. Thật may là nhà họ La có hai tầng, còn dư phòng. An An được thu xếp ở lầu hai, một căn phòng đơn sơ.
Điều kiện ở trên núi không được tốt cho lắm, ở dưới là một tấm ván gỗ, ở trên phủ lên một khăn trải, thành một giường ngủ.
Trong căn phòng rất lạnh, hơi lạnh thấm vào da thịt. Cả ngày hôm nay An An bị gió thổi vào người, bây giờ ở chỗ này mới có mấy phút, đầu của cô lại bắt đầu đau rát lên.
Ngồi ở trên ván giường, quan sát căn phòng một chút, bỗng nhiên, An An nghe được cách đó không xa có người đang nói chuyện.
Có người nói: Anh Ngang, tối nay anh ngủ ở đây.
Người nọ đơn giản Ừ một tiếng.
Cửa mở ra rồi đóng lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
An An dựng đứng lỗ tai lên nghe, mấy phút trôi qua, bên kia Lục Ngang không có nhúc nhích gì cả, cô lặng lẽ đứng lên. An An thả nhẹ bước chân, đi ra bên ngoài. Đi đến gần một chút, phát hiện Lục Ngang đã đóng cửa rồi. An An đi ngang qua căn phòng của anh, đi xuống cầu thang, đến lầu một.
Mọi người bên ngoài đang bận rộn thu dọn tàn cuộc, bên trong linh đường, chỉ có La Khôn đang ngồi túc trực bên linh cữu.
Thấy An An đi xuống, La Khôn có chút bất ngờ: Có chuyện gì thế?
Có tính là có chuyện không nhỉ?
An An dừng lại, cuối cùng hỏi ra vấn đề nghi ngờ trong lòng: Tiễu Tĩnh là ai?
Nghe được cái tên này, La Khôn bỗng cười một tiếng, hắn đều biết. Khẽ nheo nheo đôi mắt lại đánh giá An An từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề thoải mái chút nào: Sao vậy, có ý với anh Ngang hả?
Không được sao? An An hỏi ngược lại.
La Khôn lại cười, hắn nói: Tiễu Tĩnh là bạn gái của anh Ngang.
Đáp án này An An cũng không nghĩ đến.
Nước mưa rơi tí tách trên mái hiên, An An khoanh tay lại, tựa vào trên tường.
Cô hỏi: Trước kia, hay là bây giờ?
La Khôn nói: Trước kia. Còn bây giờ...thì không biết.
Lục Ngang chưa nói?
Chưa nói.
Một người đàn ông không muốn nhắc đến phụ nữ, xem ra đã từng có bạn gái. Nghĩ như vậy, An An liền hỏi: Vậy anh ấy thích người như thế nào? —— An An cần tiền gấp, mà Lục Ngang hết lần này đến lần khác luôn thờ ơ với cô. An An cảm thấy cần phải tìm đúng căn bệnh.
Dịu dàng. La Khôn không một chút do dự nói: Trước kia Tiểu Tĩnh chính là như vậy, ăn nói nhẹ nhàng, động một tí là khóc. Cô ấy khóc, làm cho anh Ngang đau lòng, dỗ cũng không kịp...
Dỗ cũng không kịp... Ai mà muốn nghe những chuyện này chứ?
An An trầm mặt xuống.
Cô xoay người đi về trên lầu, sau lưng, La Khôn gọi cô lại: Anh Ngang nói là cô thiếu tiền?
An An quay đầu lại, đối với chữ Thiếu này cô đặc biệt thản nhiên.
Theo tôi đi. La Khôn nói: Tôi cho cô tiền.
An An nhìn hắn, không có nói gì.
La Khôn lại ung dung nói: Cô không phải thích anh Ngang chứ, nhưng đi theo tôi, thiếu bao nhiêu tiền, tôi cho cô hết. Trông có vẻ hắn ta rất có tiền.
An An quả thật thiếu tiền, mà còn thiếu rất nhiều, rất nhiều.
Trước mặt, La Khôn đắc ý vô cùng: Cô không phải là thiếu tiền sao? Tôi sẽ dùng tiền mua cô.
An An vẫn một mực im lặng.
Cả linh đường cũng chìm trong yên tĩnh.
Nước mưa rơi xuống làm không khí vô cùng ẩm ướt. Trong mùi ẩm ướt này, mơ hồ có thể ngửi được mùi bạc hà cùng xen lẫn với mùi thuốc lá, rất nhạt. Nếu không chú ý, cũng sẽ không ngửi được. An An liếc nhìn chỗ rẽ ở cầu thang, cô nhìn La Khôn nói: Tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị này. Vừa nói xong, cô liền rời khỏi linh đường.
Đi qua chỗ rẽ, lúc đang định lên lầu, bước chân An An bỗng nhiên dừng lại, cô thay đổi hướng, đi đến bên chỗ Lục Ngang đứng.
Lục Ngang đứng đó, ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc. Hôm nay anh uống rượu, trên người phảng phất mùi rượu gạo tinh khiết, còn có pha trộn nhiều mùi khác, mùi cơ thể, mùi thuốc lá, dần dần, hòa quyện với cơn mưa đêm nay, phác họa thành một bóng hình, đang đứng đó nhìn cô.
An An mở miệng, im lặng hỏi anh: Tôi có nên đồng ý với anh ta không?
Lục Ngang rũ xuống mắt.
Tầm mắt mới vừa di chuyển đến, thì An An đã xoay người, chậm rãi đi lên cầu thang.
Đôi giày da nhỏ đạp trên nền gỗ, kêu cộc cộc.
Một thân màu đen, bóng lưng sâu thẳm, tịch mịch, có chút quỷ mị.
Lục Ngang thay đổi biểu cảm trên mặt, hút một hơi thuốc, lúc này mới đi về phía linh đường.
*
Theo phong tục ở đây thì linh đường phải đặt ba ngày, nhưng đối với người lớn tuổi, thì phải để nhiều ngày. Để cho ông bà ở lại thêm một ngày với con cháu, cũng để cho người trong nhà tận lễ báo hiếu.
Lục Ngang đi vào linh đường. Chậu than đã gần tắt, anh khom người xuống nhặt một cây củi lên gạt gạt, nói với La Khôn: Cậu đi ngủ đi, đêm nay tôi thay cậu canh.
La Khôn uống rượu, vào lúc này đầu có chút đau. Hắn cũng không khách sáo nữa, chỉ nói: Em đi nằm một chút. Chân của hắn đi lại không tiện, trước tiên phải đem chân giả gắn vào, sau đó chống gậy mới có thể đứng lên. Biết không thích người khác giúp, nên Lục Ngang vẫn ngồi bên chậu than. Bên kia, La Khôn mới đi được vài bước, liền xoay người lại, nói với Lục Ngang: Anh Ngang, cái cô hướng viên du lịch đó có ý với anh hả? Cô ấy tới hỏi em về chuyện của Tiểu Tĩnh.
Lục Ngang nhìn chằm chằm vào chậu than: Cô ấy cũng có ý với Hồ mập.
Chết tiệt! Đây đúng là đói bụng ăn quàng mà! La Khôn mắng một câu: Em còn tưởng nếu anh không có hứng thú, thì để cô ấy theo em...
Lục Ngang nghe vậy mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: Chỉ làmột cô nhóc thôi, cần gì chứ? Hà tất để người ta chê cười cho.
Cũng đúng. La Khôn chống gậy, khập khiễng bước đi.
Linh đường một lần nữa rơi vào im lặng, Lục Ngang ngồi dậy. Lâu rồi không lái xe, cơ thể của anh có chút mệt mỏi. Tay của Lục Ngang đưa ra sau lưng xoa xoa gáy, rồi bóp đôi bờ vai rộng, bước đi ra ngoài.
Trên núi ban đêm rất tối, lại yên tĩnh. Sau cảnh tượng náo nhiệt của ban ngày, ngoài trời còn mưa lất phất. Bên trong sân, trên sân khấu nhỏ giờ không còn lại ai. Có một cơn gió thổi qua, ngay chính giữa treo một ngọn đèn, nhẹ nhàng đung đưa qua lại.
Lục Ngang dựa vào tường, nhìn một hồi, quay về linh đường.
*
An An cả đêm đều suy nghĩ, làm sao để dịu dàng.
Cô nghĩ tới Đoàn Tú Phương —— mẹ của cô. Một người phụ nữ hết mực dịu hiền.
Theo những gì An An chứng kiến, Đoàn Tú Phương chưa bao giờ tranh cãi với An Quốc Hoành một câu nào. Bà vội vã đi làm, làm đến mệt chết, vừa trở về nhà còn phải làm việc nhà. Thân thể bà không được tốt, nhưng lại liều mạng mang thai cho bằng được. Chỉ vì An Quốc Hoành muốn có con trai. Hai người giằng co nhiều năm như vây, nghe nói là con trai, liền không chịu phá, lại càng cố chấp kéo dài khối u trên người, phải sinh ra cho được.
Nếu đứa bé này sinh ra, An An phải nuôi nó?
Dịu dàng như vậy thì có cái gì tốt chứ?
An An trở mình.
Hạt mưa rơi trên nóc nhà, rất ồn ào.
Cô không ngủ được, năm lần bảy lượt chìm trong suy nghĩ, tựa như không thoát ra được. Gãi gãi tóc, cô ngồi dậy.
Kéo ba lô, An An lấy trái quýt Lục Ngang cho cô ra. Dùng sức bóp một cái, còn chưa trút giận hết, cô trực tiếp lột vỏ ra.
Trái quýt bị cô nhào nặn có chút mềm nhũn, An An ăn từng múi.
Rất ngọt.
Vị ngọt này đến từng chân răng, An An nhìn chằm chằm múi quýt trong tay, nhìn rất lâu, cô đem một múi cuối cùng bỏ vào trong miệng.
An An một lần nữa nằm xuống, trong lòng nghĩ —— đi mà dỗ Tiểu Tĩnh của anh đi!
*
Tối hôm qua Lục Ngang ngồi canh đến ba giờ, sau nửa đêm La Khôn thức dậy, đi thay cho anh.
Tuy thức đêm, nhưng đúng sáu giờ sáng Lục Ngang đã tỉnh. Anh ngồi dậy hút thuốc, đứng lên đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Mưa đã tạnh, mặt trời vừa mới ló lên, bầu trời trong xanh, không khí có phần quang đãng hơn.
Buổi sáng, những người giúp tang lễ đã lần lượt đến, hòa thượng cũng bắt đầu tụng kinh, đoàn xiếc ảo thuật cùng với gánh hát cùng bắt đầu hoạt động, đánh tới đánh lui một vòng.
Phía dưới sân khấu, có người không khỏi than phiền nói: Cô gái ngày hôm qua hát rất đẹp nhỉ?
Hắn ta cứ như vậy nói, lại có người phụ họa theo: Đúng vậy, cái cô gái đẹp kia đâu rồi?
Lục Ngang giơ tay lên, nhìn đồng hồ.
Lại nhìn lên trên lầu.
/27
|