Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
***
Kể từ lúc bị Lục Ngang thẳng thừng giáng xuống một câu lạnh lùng như thế, An An nhào lên giường, liền ngủ thẳng đến trời tối luôn.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa, bên tai đã hoàn toàn yên tĩnh.
Cả ngày, không có ai gọi cô, cũng không có ai đi tìm cô.
Lục Ngang lại càng không.
Hình như ai cũng đang chờ cô tự sinh tự diệt, à, cũng không phải, riêng An Quốc Hoành thì lại không muốn cô chết. Cô chết rồi thì ai kiếm tiền cho ông ta? Cô chết thì còn ai đưa thân ra để ông ta hút máu đây?
An An khẽ nhếch môi tự giễu, đôi mắt từ trong chăn nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ đường phố đã lên đèn, từng chiếc, từng chiếc chiếu sáng cả bầu trời đêm, đỏ, xanh, cuối cùng toàn bộ biến mất trong bóng tối.
An An choáng váng nặng nề ngồi dậy. Cô không uống thuốc, cũng chưa ăn cơm. Rúc đầu trong chăn, cả người An An run lập cập.
Rất lạnh.
Tiện tay cởi chiếc quần trên người xuống, liếc mắt nhìn nó, An An bực bội mặc chiếc quần khác vào.
Lục Ngang đối với cô tệ mức nào, lạnh lùng bao nhiêu, An An không phải là không biết rõ, cho nên, không cần người này quan tâm nữa!
Kéo chiếc túi trong ba lô ra, An An móc ra hai mươi đồng.
Suy nghĩ một chút, lại đổi thành mười đồng.
Cầm theo điện thoại di động, An An mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này cửa phòng đối diện đóng chặt. Trước đó thoáng nghe được Tô Đình nhắc khéo Lục Ngang, sáu giờ tối có một bữa tiệc, lúc này đã hơn bảy giờ rồi.
Chắc hẳn anh không có ở bên trong.
Anh tình nguyện cho phép Tô Đình ở cùng mình, cũng không muốn gặp cô, luôn lại lạnh nhạt với cô, còn dùng trăm phương nghìn kế đuổi cô đi... Mặc dù sự thật này An An đã biết trước, nhưng hôm nay nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.
Kéo áo khoác lên bọc kín người, An An hướng ra phố.
Ban đêm khu vực này so với ban ngày rất khác nhau, hoàn toàn khoác lên thành bộ dáng mới. Vô số những trò giải trí, như hát karaoke, đánh bài, tắm nước nóng, mát xa...ăn chơi đàng điếm, kéo theo những ánh đèn neon lập lòe,... đúng là những kẻ có tiền.
Bên cạnh khách sạn, có nguyên một con đường bán đồ ăn vặt. Rất nhiều gia đình dẫn theo con nít đi dạo loanh quanh bên trong. Ở đây có bán thịt nướng, bánh dày, mùi thơm của bánh tỏa ra khắp con đường, lại còn có hương vị của kem vani.
An An nhìn chăm chú vào một quầy bán đồ ăn, cô nghe được tiếng bọn nhóc năn nỉ đòi mẹ mua đồ, mẹ, con muốn ăn cái này, mẹ, con lại muốn ăn cái kia. An An cứ nhìn như vậy, nhưng cuối cùng cũng không mua gì cả. Lướt qua khu phố ăn vặt, cô đi ra ngoài. —— Khi sáng Lục Ngang lái xe qua đây, An An có để ý có mấy quán nhậu ở bên ngoài, bên cạnh còn có một siêu thị nhỏ. Mặt tiền cửa tiệm rất nhỏ, cho nên giá cả cũng không quá đắt.
An An đi vào trong mua hai cái bánh bao, hết sáu đồng.
Còn dư lại bốn đồng, cô cất vào trong túi quần.
Dọc đường vừa đi cô vừa ăn một cái, còn một cái còn lại cầm trong tay, lại tiếp tục đi về khách sạn.
Bởi vì xung quanh gần khu vực khách sạn suối nước nóng, cho nên dọc đường có rất nhiều cửa hàng bán áo tắm, chủ cửa hàng không quên mời chào, nhìn An An nói: Cô bé, vào xem một chút đi.
An An dừng bước.
Trong cửa hàng treo đủ loại áo tắm, có áo màu đeo đan chéo lộ lưng, có áo tắm còn in hoa màu trắng xinh đẹp.
Đi vào xem một chút, không mua cũng không sao.
Không có tiền. An An trả lời một câu, vừa giận vừa nói: Không cần!
Lục Ngang căn bản không có hứng thú đối với cô, ở trước mặt anh, An An hoàn toàn thất bại!
Ngay cả Tô Đình, cô còn không bằng...
An An móc điện thoại di động ra, khởi động máy. Lần này An Quốc Hoành không quấy rầy nữa, nhưng lại hiển thị đến một tin nhắn. Tin nhắn ngắn này hỏi: An An, thời gian không còn nhiều đâu, em định tính như thế nào?
An An nhìn một lúc lâu, cô không nhắn lại, trực tiếp gọi điện cho Kế Siêu.
Bây giờ cô không còn tâm tình suy nghĩ đến cái khác.
Trong núi màn đêm thật lạnh, An An dậm chân, một bên chờ điện thoại, một bên ôm chặt áo khoác, lộ đôi chân trắng mê người.
*
An An! Đầu kia Kế Siêu nhanh chóng bắt máy.
Mẹ em thế nào rồi? An An sốt ruột hỏi.
Bác sĩ nói khối u trong bụng ngày càng lớn, phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Hôm nay ba em lại tìm đến anh, muốn, muốn lấy tiền...
Anh có đưa cho ông ta không đấy?!
Có... có. Kế Siêu lắp ba lắp bắp.
Bao nhiêu?
Một nghìn. Giọng nói của Kế Siêu nhỏ dần.
An An một tay cầm điện thoại, một tay cầm cái bánh bao. Cô dùng sức nắm chặt bánh bao trên tay, bực bội mắng một câu: Đồ chết tiệt cô cúi đầu, gắt gao cắn môi, nước mắt chảy xuống, bên cạnh có người cười ha ha: Người đẹp, cái gì mà đồ chết tiệt?
An An ngẩng đầu lên.
Lời nói của ông ta trông rất thô tục, khắp người đều nồng nặc mùi rượu, xông thẳng đến mũi An An, cô cau mày lại.
Vóc dáng không cao, đôi mắt ti hí, tuổi có chút lớn.
Theo những lời này, phía sau ông ta là hai con ngựa đực cười ha ha theo: A, người đẹp, ai là đồ chết tiệt vậy?
An An mặt lạnh, xoay người muốn đi.
Người kia trực tiếp vươn tay ra, hướng trên đùi An An sờ xuống. Hắn trêu đùa nói: Người đẹp, tôi có thể sờ đồ vật kia một chút có được không. Tay kia vừa thô vừa sần, giống như cây già khô héo, An An nhấc chân định bỏ chạy, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị người này bóp bả vai, giữ lại. Người này A một tiếng, tay dọc theo phía sau sờ đi xuống, nói lầm bầm: Em chạy cái gì? trong miệng hắn toàn mùi rượu, trong mũi cũng toàn khói thuốc, chẳng hề để ý lại nói: Ngủ một đêm muốn bao nhiêu, ông đây cho em tất!
Mùi rượu kia xông vào người, làm đầu An An càng đau thêm, tay của hắn để sau lưng của cô, đang hướng đến eo của của cô! Eo cô thon thả, lại mềm mại, người kia sờ đến thì luyến tiếc không muốn rời đi, còn dùng sức bóp một cái! Làm khắp người cô nổi cả da gà! Mặc dù cô thiếu tiền, nhưng không bao giờ muốn lấy những đồng tiền dơ bẩn từ người này! An An giơ tay lên đánh vào gã, người nọ liền cười: Đệt, ông đây càng thích em mạnh bạo như vậy đấy! Người này hình như rất hứng thú, cười một tràng liên tiếp.
Tiếng cười ban đêm càng phát ra thấm vào người, như bọn ác ma đang tung bay trên bầu trời đêm khuya, An An rùng mình. Cô muốn trốn thoát, nhưng người này lại càng tóm chặt lấy đầu tóc của cô, đã đói bụng nên ăn quàng, hắn mở luôn thắt lưng ở phía dưới ra, đưa tay sờ đến cô.
Một mùi tanh hôi phả vào mặt!
An An muốn ói. Cô dùng sức lui về phía sau, nhưng cô bị người này nắm chặt thắt lưng, mắt thấy gương mặt đó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần chạm, ruột gan An An rối bời. Cái địa phương quái quỷ này chẳng có lấy một người đến giúp cô, bọn họ đều hận không thể vây xem náo động. Trong ngực An An khó chịu, nhấc chân dùng sức một cái! Nhưng không hề ảnh hưởng gì cả, An An lại dùng sức tránh né: Cút đi! Cô khàn giọng mắng chửi, đột nhiên, sau lưng có người đang ôm vai cô, đêm cô ôm về phía sau——
An An kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Anh không hề nhìn cô, cánh tay của anh vẫn khoát lên bả vai của cô, tay tự nhiên hạ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn trên cổ cô.
Lục Ngang cười nhạt nói: Chú Ngũ, như vậy không được đâu? Đây là người phụ nữ tôi mang đến.
An An há hốc nhìn anh, không biết nói gì cả.
*
Bên tai cô lâm vào một trận yên tĩnh, tựa như rơi vào thủy triều, từng cơn, từng cơn, rất ôn nhu dịu dàng. Lão lùn biến thái đáng chết trước mặt đang nói cái gì, hai con ngựa bên cạnh đang phụ họa theo cái gì đó, An An không thèm nghe. Cô chỉ ngẩn ngơ nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang đã nói, chú Ngũ, như vậy không được đâu
Lục Ngang còn nói, đây là người phụ nữ tôi mang đến.
An An nhẹ nhàng, nhìn anh chằm chằm không dứt.
Rốt cuộc Lục Ngang cũng nhìn lại.
Cong khóe miệng lên, cười với cô.
Đầu ngón tay anh di du trên cổ cô
Anh tựa hồ hơi oán giận: Không phải anh bảo đứng đó chờ anh sao? Chạy loạn làm cái gì?
Hửm?
Anh vẫn dùng giọng mũi hỏi ngược lại.
Nhịp tim An An vẫn đập rất nhanh, chưa hoàn hồn lại được, như ngoài ý muốn bị va đập trúng, cô quên mất nên nói cái gì, cô chỉ chăm chăm nhìn Lục Ngang.
Đầu ngón tay Lục Ngang vẫn còn trên cổ cô, sờ sờ cái cổ mảnh khảnh của An An.
Tay của anh có chút lạnh.
Chút lạnh này từ trong gáy của cô thổi qua, rất dịu dàng, giống như có chút thân mật trấn an nào đó.
An An vẫn ngây ngốc ngửa đầu lên nhìn.
Lục Ngang chuyển con ngươi, nhìn La Vận Hoa cười khẽ một tiếng, anh nói: Chú Ngũ, chú xem, chú dọa cô ấy sợ rồi.
Trong lời nói của anh có hàm chứa nụ cười, nhưng rõ ràng đang có ý tứ trách móc, giống như cố tình giúp cô hả giận vậy... Biết rõ Lục Ngang khó đối phó, La Vận Hoa cài lại thắt lưng, đánh tiếng giảng hòa: Vậy thì thật là đại thủy nhấn chìm miếu Long Vương, trước đó không biết cô ta là người của cậu.
Lục Ngang không trả lời lại nữa, cố ý lạnh lùng nhìn. Anh rũ mắt xuống, An An vẫn nhìn anh.
Gương mặt trắng bệch, sợ hãi.
Lục Ngang giơ tay lên, xoa đầu An An một cái.
Động tác của anh bỗng nhiên rất từ tốn, dịu dàng, lòng bàn tay của anh dán vào cô, còn mang theo nhiệt độ của anh. Nhiệt đồ từ trên đỉnh đầu xông thẳng xuống——
An An mím chặt môi, tầm mắt rốt cuộc dời đi, rồi cô lại dùng sức chớp chớp mắt nhìn lại.
Nhưng vẫn là không ngăn được mơ hồ lẫn lộn.
Tức giận, sợ hãi cùng với những cảm xúc kia nói không nên lời cứ xông thẳng lên đầu, An An nhìn anh: Ai cần anh lo cho tôi?
Lục Ngang liền cúi người xuống, nói xin lỗi: Có việc nên chậm trễ, xin lỗi nhé.
Vẫn mềm mại như vậy... An An không lên tiếng, gục đầu, hít hít mũi.
Tầm mắt rơi xuống, liếc nhìn bàn tay kia của Lục Ngang.
Trong tay anh đang cầm một cái túi nilon nho nhỏ, bên trong đang đựng hộp gì đó.
An An không phân biệt được, không biết anh mua cái gì.
Đối diện, La Vận Hoa nhìn lâu như vậy, lại nghe lâu như vậy, suy đoán hai người kia có lẽ quan hệ rất thân, bằng không với tính khí cứng rắn thế kia của Lục Ngang, sao lại có thể sẵn sàng dỗ vị này... La Vận Hoa biết mình nên thu tay lại, nhưng lại nghe An An nói: Ai cần anh lo cho tôi. Nghe xong khắp người ông ta cũng cứng lên, món đồ kia đã dựng thẳng đứng. Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, ông ta liền đề nghị: Như vậy đi, mới vừa rồi có chút hiểu lầm, lại chưa ăn cơm, đúng lúc cùng đi tắm một cái, uống một chút rượu, coi như tôi giúp tiểu Lục nhận lỗi trước người đẹp này nữa.
Hai con ngựa kia bây giờ xông tới, cười hì hì nói: Đúng vậy, chú Ngũ đều đã nói như vậy rồi, anh Ngang sẽ không từ chối chứ?
Lục Ngang nhàn nhạt quét một vòng, cúi đầu nói với An An: Cô trở về chờ tôi. Còn nữa,—— đừng có chạy loạn. Những lời này vẫn như cũ, ẩn ý mùi cảnh cáo. Lục Ngang vừa nói, lại đưa túi nilon sang cho cô: Đem thuốc về uống đi.
Túi nilon màu trắng nho nhỏ kia quơ qua quơ lại trước mặt, thoáng một cái, An An cuối cùng thấy rõ, bên trong là hộp thuốc cảm mạo.
Hộp đều là màu sắc sặc sỡ, đều là thuốc anh mua cho cô, đều là Lục Ngang mua.
Một giây kia bên tai An An bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Cô ngước mắt, nhìn thẳng Lục Ngang.
An An không nói lời nào, chỉ là giơ tay lên—— lần nữa níu lấy góc áo của anh, dùng sức nhéo một cái.
Lục Ngang mím môi, nhìn chăm chú vào cô, ấn đường cau lại.
Một cái chớp mắt này, bầu không khí giằng co bao quanh giữa hai người.
La Vận Hoa đi ở phía trước quay đầu lại nói: Mang theo người đẹp đi chung đi, nhiều người, càng náo nhiệt hơn.
Con ngươi Lục Ngang lạnh xuống, anh ra hiệu An An: Cô đi về trước đi.
Nhưng An An vẫn nhìn anh, tay không có buông xuống.
Bộ dáng vẫn còn bị lúc nãy dọa cho khiếp sự, lại mơ hồ cố chấp.
Lục Ngang trầm mặc, cuối cùng ôm An An đi, sãi bước về phía trước.
Cánh tay của anh vẫn còn để đó, gác ở trên vai, giống như ngọn núi. An An không tránh. Đi bên cạnh anh, An An tựa như lại ngửi mùi thuốc lá trên người Lục Ngang. Ngày đầu tiên cô gặp anh, liền ngửi được mùi này. Mà càng ngày, mùi trên người anh càng tỏa ra say mê. Mùi thuốc lá, mùi bạc hà, còn có mùi cơ thể của người đàn ông này nữa. Bây giờ mùi bạc hà thơm mát phả lên người của cô, giống như một làn gió không thổi vào trong lớp vải. An An bị lớp vải dày này bao quanh, cảm thấy yên lòng.
An An liếc nhìn người bên cạnh.
Cô dựa bờ vai của anh.
Hơi ngửa mặt, có thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Bóng đêm đang dần chìm vào, trên bầu trời có vài ngôi sao nho nhỏ đang tỏa sáng, xa xa còn có mấy cây đèn đường, thân thể cường tráng của Lục Ngang làm nền trong màn đêm, càng ngày càng rõ nét.
An An cúi đầu, tay vẫn còn giữ góc áo của anh.
*
Đoàn người hùng hổ đi ngâm suối nước nóng.
Bởi vì là ông chủ đích thân đi tới, nên nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tất cả được nhân viên và lễ tân đưa cho áo tắm và số thứ tự.
An An được đưa số 16.
Cô hướng Lục Ngang nhìn.
Lục Ngang cùng La Vận Hoa đi vào, bóng lưng của anh cao lớn, rèm màu xanh vừa vén lên lại hạ xuống, liền không nhìn thấy gì hết.
An An còn ngơ ngác nhìn..
Chợt, rèm cứ như vậy vén lên, Lục Ngang quay đầu dặn dò An An: Đừng có chạy lung tung, có chuyện gì cứ đến tìm tôi.
An An gật đầu.
Rèm lại lần nữa hạ xuống, không còn nhìn thấy người kia nữa.
An An lại nhìn số 16 trong tay.
Người xung quanh lui tới lui lại, cười cười nói nói. Một mình An An đứng ở đó. Bỗng, cô xoay người chạy ra ngoài. Chạy về khách sạn, mở cửa phòng ra, không kịp bật đèn, An An đi tới mép giường, mở ba lô ra. Cô cầm mấy tời tiền màu đỏ, không kịp đếm xem bao nhiêu, lại nhanh chóng chạy xuống lầu.
Cửa tiệm đồ bơi lúc nãy còn mở.
Chủ cửa hàng nhận ra cô, tiểu cô nương này tính tình rất kém, còn mới nói không cần! Bây giờ lại đi đến đây, bà chủ cau mày, hờ hững nói: Lại muốn mua à?
An An cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của bà ta chỉ Ừ một tiếng, cô dọc theo kệ hàng chăm chú lựa chọn.
Áo tắm màu đen treo ở trong cùng. An An cầm lên. Bộ đồ bơi này hở lưng, phía sau chỉ có hai dây cột vào, gợi cảm và quyến rũ, sợi dây kia không có yên ổn hơi thở An An đánh trống reo hò. Tầm mắt cô liền di chuyển, chuyển sang bộ đồ bên cạnh.
Đây là bộ màu trắng in hoa liền thân, thể hiện sự tươi mát trong sáng, màu xanh, màu vàng, dịu dàng, điềm tĩnh nho nhã.
*
Đêm tối trong núi rất lạnh, buổi tối người đến suối nước nóng không nhiều lắm. Hơn nữa ông chủ tự mình đến đây, nhân viên gần như im lặng. Hiện giờ tắm trong bể nước lớn, La Vận Hoa một bên ôm nữ nhân, một bên xoay người lại, cầm ly rượu. —— Để cho tiện, tất cả rượu cùng trái cây đều trực tiếp đặt bên cạnh, đưa tay ra là có thể lấy được.
Tô Đình thay đồ bơi. Ngực của cô ta vốn đã to, mặc như vậy, liền lộ ra vòng ngực rất lớn. Trên cổ còn có đeo một sợi dây chuyền, cố ý muốn thu hút người khác. Cô ta đi tới bên cạnh La Vận Hoa, La Vận Hoa không nhịn được xua tay, chỉ vào Lục Ngang nói: Cô đi tiếp tiểu Lục đi.
Suối nước nóng này là trực tiếp đào trong núi lên, nhiệt độ rất cao, hơi nóng phảng phất ra, cực kỳ thích hợp làm chuyện mờ ám. Tay ông ta hạ xuống dưới thân người phụ nữ, có chút không chờ đợi được, vội vội vàng vàng sờ đến. Duy chỉ có Lục Ngang buông lỏng đôi vai, tựa vào thành bể, bên cạnh không có ai khác.
Hơi nóng tỏa ra phía sau, chỉ có thể nhìn thấy thân thể rắn chắc của anh. Ngực trần trụi, còn khép đôi mắt lại
Anh Ngang... Tô Đình gọi anh.
Lục Ngang nhàn nhạt mở mắt ra.
Tầm mắt không có nhìn cô ta mà nhìn hướng khác.
Cách đó không xa, có người đi chân trần đến. Đi đến gần, mới cởi áo ngoài ra bên trong là áo tắm màu trắng. Cô bước xuống nước, làn nước trong hồ khẽ gợn lên, An An hướng Lục Ngang đi đến.
Beta: LynCáo HTH
***
Kể từ lúc bị Lục Ngang thẳng thừng giáng xuống một câu lạnh lùng như thế, An An nhào lên giường, liền ngủ thẳng đến trời tối luôn.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa, bên tai đã hoàn toàn yên tĩnh.
Cả ngày, không có ai gọi cô, cũng không có ai đi tìm cô.
Lục Ngang lại càng không.
Hình như ai cũng đang chờ cô tự sinh tự diệt, à, cũng không phải, riêng An Quốc Hoành thì lại không muốn cô chết. Cô chết rồi thì ai kiếm tiền cho ông ta? Cô chết thì còn ai đưa thân ra để ông ta hút máu đây?
An An khẽ nhếch môi tự giễu, đôi mắt từ trong chăn nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ đường phố đã lên đèn, từng chiếc, từng chiếc chiếu sáng cả bầu trời đêm, đỏ, xanh, cuối cùng toàn bộ biến mất trong bóng tối.
An An choáng váng nặng nề ngồi dậy. Cô không uống thuốc, cũng chưa ăn cơm. Rúc đầu trong chăn, cả người An An run lập cập.
Rất lạnh.
Tiện tay cởi chiếc quần trên người xuống, liếc mắt nhìn nó, An An bực bội mặc chiếc quần khác vào.
Lục Ngang đối với cô tệ mức nào, lạnh lùng bao nhiêu, An An không phải là không biết rõ, cho nên, không cần người này quan tâm nữa!
Kéo chiếc túi trong ba lô ra, An An móc ra hai mươi đồng.
Suy nghĩ một chút, lại đổi thành mười đồng.
Cầm theo điện thoại di động, An An mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này cửa phòng đối diện đóng chặt. Trước đó thoáng nghe được Tô Đình nhắc khéo Lục Ngang, sáu giờ tối có một bữa tiệc, lúc này đã hơn bảy giờ rồi.
Chắc hẳn anh không có ở bên trong.
Anh tình nguyện cho phép Tô Đình ở cùng mình, cũng không muốn gặp cô, luôn lại lạnh nhạt với cô, còn dùng trăm phương nghìn kế đuổi cô đi... Mặc dù sự thật này An An đã biết trước, nhưng hôm nay nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.
Kéo áo khoác lên bọc kín người, An An hướng ra phố.
Ban đêm khu vực này so với ban ngày rất khác nhau, hoàn toàn khoác lên thành bộ dáng mới. Vô số những trò giải trí, như hát karaoke, đánh bài, tắm nước nóng, mát xa...ăn chơi đàng điếm, kéo theo những ánh đèn neon lập lòe,... đúng là những kẻ có tiền.
Bên cạnh khách sạn, có nguyên một con đường bán đồ ăn vặt. Rất nhiều gia đình dẫn theo con nít đi dạo loanh quanh bên trong. Ở đây có bán thịt nướng, bánh dày, mùi thơm của bánh tỏa ra khắp con đường, lại còn có hương vị của kem vani.
An An nhìn chăm chú vào một quầy bán đồ ăn, cô nghe được tiếng bọn nhóc năn nỉ đòi mẹ mua đồ, mẹ, con muốn ăn cái này, mẹ, con lại muốn ăn cái kia. An An cứ nhìn như vậy, nhưng cuối cùng cũng không mua gì cả. Lướt qua khu phố ăn vặt, cô đi ra ngoài. —— Khi sáng Lục Ngang lái xe qua đây, An An có để ý có mấy quán nhậu ở bên ngoài, bên cạnh còn có một siêu thị nhỏ. Mặt tiền cửa tiệm rất nhỏ, cho nên giá cả cũng không quá đắt.
An An đi vào trong mua hai cái bánh bao, hết sáu đồng.
Còn dư lại bốn đồng, cô cất vào trong túi quần.
Dọc đường vừa đi cô vừa ăn một cái, còn một cái còn lại cầm trong tay, lại tiếp tục đi về khách sạn.
Bởi vì xung quanh gần khu vực khách sạn suối nước nóng, cho nên dọc đường có rất nhiều cửa hàng bán áo tắm, chủ cửa hàng không quên mời chào, nhìn An An nói: Cô bé, vào xem một chút đi.
An An dừng bước.
Trong cửa hàng treo đủ loại áo tắm, có áo màu đeo đan chéo lộ lưng, có áo tắm còn in hoa màu trắng xinh đẹp.
Đi vào xem một chút, không mua cũng không sao.
Không có tiền. An An trả lời một câu, vừa giận vừa nói: Không cần!
Lục Ngang căn bản không có hứng thú đối với cô, ở trước mặt anh, An An hoàn toàn thất bại!
Ngay cả Tô Đình, cô còn không bằng...
An An móc điện thoại di động ra, khởi động máy. Lần này An Quốc Hoành không quấy rầy nữa, nhưng lại hiển thị đến một tin nhắn. Tin nhắn ngắn này hỏi: An An, thời gian không còn nhiều đâu, em định tính như thế nào?
An An nhìn một lúc lâu, cô không nhắn lại, trực tiếp gọi điện cho Kế Siêu.
Bây giờ cô không còn tâm tình suy nghĩ đến cái khác.
Trong núi màn đêm thật lạnh, An An dậm chân, một bên chờ điện thoại, một bên ôm chặt áo khoác, lộ đôi chân trắng mê người.
*
An An! Đầu kia Kế Siêu nhanh chóng bắt máy.
Mẹ em thế nào rồi? An An sốt ruột hỏi.
Bác sĩ nói khối u trong bụng ngày càng lớn, phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Hôm nay ba em lại tìm đến anh, muốn, muốn lấy tiền...
Anh có đưa cho ông ta không đấy?!
Có... có. Kế Siêu lắp ba lắp bắp.
Bao nhiêu?
Một nghìn. Giọng nói của Kế Siêu nhỏ dần.
An An một tay cầm điện thoại, một tay cầm cái bánh bao. Cô dùng sức nắm chặt bánh bao trên tay, bực bội mắng một câu: Đồ chết tiệt cô cúi đầu, gắt gao cắn môi, nước mắt chảy xuống, bên cạnh có người cười ha ha: Người đẹp, cái gì mà đồ chết tiệt?
An An ngẩng đầu lên.
Lời nói của ông ta trông rất thô tục, khắp người đều nồng nặc mùi rượu, xông thẳng đến mũi An An, cô cau mày lại.
Vóc dáng không cao, đôi mắt ti hí, tuổi có chút lớn.
Theo những lời này, phía sau ông ta là hai con ngựa đực cười ha ha theo: A, người đẹp, ai là đồ chết tiệt vậy?
An An mặt lạnh, xoay người muốn đi.
Người kia trực tiếp vươn tay ra, hướng trên đùi An An sờ xuống. Hắn trêu đùa nói: Người đẹp, tôi có thể sờ đồ vật kia một chút có được không. Tay kia vừa thô vừa sần, giống như cây già khô héo, An An nhấc chân định bỏ chạy, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị người này bóp bả vai, giữ lại. Người này A một tiếng, tay dọc theo phía sau sờ đi xuống, nói lầm bầm: Em chạy cái gì? trong miệng hắn toàn mùi rượu, trong mũi cũng toàn khói thuốc, chẳng hề để ý lại nói: Ngủ một đêm muốn bao nhiêu, ông đây cho em tất!
Mùi rượu kia xông vào người, làm đầu An An càng đau thêm, tay của hắn để sau lưng của cô, đang hướng đến eo của của cô! Eo cô thon thả, lại mềm mại, người kia sờ đến thì luyến tiếc không muốn rời đi, còn dùng sức bóp một cái! Làm khắp người cô nổi cả da gà! Mặc dù cô thiếu tiền, nhưng không bao giờ muốn lấy những đồng tiền dơ bẩn từ người này! An An giơ tay lên đánh vào gã, người nọ liền cười: Đệt, ông đây càng thích em mạnh bạo như vậy đấy! Người này hình như rất hứng thú, cười một tràng liên tiếp.
Tiếng cười ban đêm càng phát ra thấm vào người, như bọn ác ma đang tung bay trên bầu trời đêm khuya, An An rùng mình. Cô muốn trốn thoát, nhưng người này lại càng tóm chặt lấy đầu tóc của cô, đã đói bụng nên ăn quàng, hắn mở luôn thắt lưng ở phía dưới ra, đưa tay sờ đến cô.
Một mùi tanh hôi phả vào mặt!
An An muốn ói. Cô dùng sức lui về phía sau, nhưng cô bị người này nắm chặt thắt lưng, mắt thấy gương mặt đó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần chạm, ruột gan An An rối bời. Cái địa phương quái quỷ này chẳng có lấy một người đến giúp cô, bọn họ đều hận không thể vây xem náo động. Trong ngực An An khó chịu, nhấc chân dùng sức một cái! Nhưng không hề ảnh hưởng gì cả, An An lại dùng sức tránh né: Cút đi! Cô khàn giọng mắng chửi, đột nhiên, sau lưng có người đang ôm vai cô, đêm cô ôm về phía sau——
An An kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Anh không hề nhìn cô, cánh tay của anh vẫn khoát lên bả vai của cô, tay tự nhiên hạ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn trên cổ cô.
Lục Ngang cười nhạt nói: Chú Ngũ, như vậy không được đâu? Đây là người phụ nữ tôi mang đến.
An An há hốc nhìn anh, không biết nói gì cả.
*
Bên tai cô lâm vào một trận yên tĩnh, tựa như rơi vào thủy triều, từng cơn, từng cơn, rất ôn nhu dịu dàng. Lão lùn biến thái đáng chết trước mặt đang nói cái gì, hai con ngựa bên cạnh đang phụ họa theo cái gì đó, An An không thèm nghe. Cô chỉ ngẩn ngơ nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang đã nói, chú Ngũ, như vậy không được đâu
Lục Ngang còn nói, đây là người phụ nữ tôi mang đến.
An An nhẹ nhàng, nhìn anh chằm chằm không dứt.
Rốt cuộc Lục Ngang cũng nhìn lại.
Cong khóe miệng lên, cười với cô.
Đầu ngón tay anh di du trên cổ cô
Anh tựa hồ hơi oán giận: Không phải anh bảo đứng đó chờ anh sao? Chạy loạn làm cái gì?
Hửm?
Anh vẫn dùng giọng mũi hỏi ngược lại.
Nhịp tim An An vẫn đập rất nhanh, chưa hoàn hồn lại được, như ngoài ý muốn bị va đập trúng, cô quên mất nên nói cái gì, cô chỉ chăm chăm nhìn Lục Ngang.
Đầu ngón tay Lục Ngang vẫn còn trên cổ cô, sờ sờ cái cổ mảnh khảnh của An An.
Tay của anh có chút lạnh.
Chút lạnh này từ trong gáy của cô thổi qua, rất dịu dàng, giống như có chút thân mật trấn an nào đó.
An An vẫn ngây ngốc ngửa đầu lên nhìn.
Lục Ngang chuyển con ngươi, nhìn La Vận Hoa cười khẽ một tiếng, anh nói: Chú Ngũ, chú xem, chú dọa cô ấy sợ rồi.
Trong lời nói của anh có hàm chứa nụ cười, nhưng rõ ràng đang có ý tứ trách móc, giống như cố tình giúp cô hả giận vậy... Biết rõ Lục Ngang khó đối phó, La Vận Hoa cài lại thắt lưng, đánh tiếng giảng hòa: Vậy thì thật là đại thủy nhấn chìm miếu Long Vương, trước đó không biết cô ta là người của cậu.
Lục Ngang không trả lời lại nữa, cố ý lạnh lùng nhìn. Anh rũ mắt xuống, An An vẫn nhìn anh.
Gương mặt trắng bệch, sợ hãi.
Lục Ngang giơ tay lên, xoa đầu An An một cái.
Động tác của anh bỗng nhiên rất từ tốn, dịu dàng, lòng bàn tay của anh dán vào cô, còn mang theo nhiệt độ của anh. Nhiệt đồ từ trên đỉnh đầu xông thẳng xuống——
An An mím chặt môi, tầm mắt rốt cuộc dời đi, rồi cô lại dùng sức chớp chớp mắt nhìn lại.
Nhưng vẫn là không ngăn được mơ hồ lẫn lộn.
Tức giận, sợ hãi cùng với những cảm xúc kia nói không nên lời cứ xông thẳng lên đầu, An An nhìn anh: Ai cần anh lo cho tôi?
Lục Ngang liền cúi người xuống, nói xin lỗi: Có việc nên chậm trễ, xin lỗi nhé.
Vẫn mềm mại như vậy... An An không lên tiếng, gục đầu, hít hít mũi.
Tầm mắt rơi xuống, liếc nhìn bàn tay kia của Lục Ngang.
Trong tay anh đang cầm một cái túi nilon nho nhỏ, bên trong đang đựng hộp gì đó.
An An không phân biệt được, không biết anh mua cái gì.
Đối diện, La Vận Hoa nhìn lâu như vậy, lại nghe lâu như vậy, suy đoán hai người kia có lẽ quan hệ rất thân, bằng không với tính khí cứng rắn thế kia của Lục Ngang, sao lại có thể sẵn sàng dỗ vị này... La Vận Hoa biết mình nên thu tay lại, nhưng lại nghe An An nói: Ai cần anh lo cho tôi. Nghe xong khắp người ông ta cũng cứng lên, món đồ kia đã dựng thẳng đứng. Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, ông ta liền đề nghị: Như vậy đi, mới vừa rồi có chút hiểu lầm, lại chưa ăn cơm, đúng lúc cùng đi tắm một cái, uống một chút rượu, coi như tôi giúp tiểu Lục nhận lỗi trước người đẹp này nữa.
Hai con ngựa kia bây giờ xông tới, cười hì hì nói: Đúng vậy, chú Ngũ đều đã nói như vậy rồi, anh Ngang sẽ không từ chối chứ?
Lục Ngang nhàn nhạt quét một vòng, cúi đầu nói với An An: Cô trở về chờ tôi. Còn nữa,—— đừng có chạy loạn. Những lời này vẫn như cũ, ẩn ý mùi cảnh cáo. Lục Ngang vừa nói, lại đưa túi nilon sang cho cô: Đem thuốc về uống đi.
Túi nilon màu trắng nho nhỏ kia quơ qua quơ lại trước mặt, thoáng một cái, An An cuối cùng thấy rõ, bên trong là hộp thuốc cảm mạo.
Hộp đều là màu sắc sặc sỡ, đều là thuốc anh mua cho cô, đều là Lục Ngang mua.
Một giây kia bên tai An An bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Cô ngước mắt, nhìn thẳng Lục Ngang.
An An không nói lời nào, chỉ là giơ tay lên—— lần nữa níu lấy góc áo của anh, dùng sức nhéo một cái.
Lục Ngang mím môi, nhìn chăm chú vào cô, ấn đường cau lại.
Một cái chớp mắt này, bầu không khí giằng co bao quanh giữa hai người.
La Vận Hoa đi ở phía trước quay đầu lại nói: Mang theo người đẹp đi chung đi, nhiều người, càng náo nhiệt hơn.
Con ngươi Lục Ngang lạnh xuống, anh ra hiệu An An: Cô đi về trước đi.
Nhưng An An vẫn nhìn anh, tay không có buông xuống.
Bộ dáng vẫn còn bị lúc nãy dọa cho khiếp sự, lại mơ hồ cố chấp.
Lục Ngang trầm mặc, cuối cùng ôm An An đi, sãi bước về phía trước.
Cánh tay của anh vẫn còn để đó, gác ở trên vai, giống như ngọn núi. An An không tránh. Đi bên cạnh anh, An An tựa như lại ngửi mùi thuốc lá trên người Lục Ngang. Ngày đầu tiên cô gặp anh, liền ngửi được mùi này. Mà càng ngày, mùi trên người anh càng tỏa ra say mê. Mùi thuốc lá, mùi bạc hà, còn có mùi cơ thể của người đàn ông này nữa. Bây giờ mùi bạc hà thơm mát phả lên người của cô, giống như một làn gió không thổi vào trong lớp vải. An An bị lớp vải dày này bao quanh, cảm thấy yên lòng.
An An liếc nhìn người bên cạnh.
Cô dựa bờ vai của anh.
Hơi ngửa mặt, có thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Bóng đêm đang dần chìm vào, trên bầu trời có vài ngôi sao nho nhỏ đang tỏa sáng, xa xa còn có mấy cây đèn đường, thân thể cường tráng của Lục Ngang làm nền trong màn đêm, càng ngày càng rõ nét.
An An cúi đầu, tay vẫn còn giữ góc áo của anh.
*
Đoàn người hùng hổ đi ngâm suối nước nóng.
Bởi vì là ông chủ đích thân đi tới, nên nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tất cả được nhân viên và lễ tân đưa cho áo tắm và số thứ tự.
An An được đưa số 16.
Cô hướng Lục Ngang nhìn.
Lục Ngang cùng La Vận Hoa đi vào, bóng lưng của anh cao lớn, rèm màu xanh vừa vén lên lại hạ xuống, liền không nhìn thấy gì hết.
An An còn ngơ ngác nhìn..
Chợt, rèm cứ như vậy vén lên, Lục Ngang quay đầu dặn dò An An: Đừng có chạy lung tung, có chuyện gì cứ đến tìm tôi.
An An gật đầu.
Rèm lại lần nữa hạ xuống, không còn nhìn thấy người kia nữa.
An An lại nhìn số 16 trong tay.
Người xung quanh lui tới lui lại, cười cười nói nói. Một mình An An đứng ở đó. Bỗng, cô xoay người chạy ra ngoài. Chạy về khách sạn, mở cửa phòng ra, không kịp bật đèn, An An đi tới mép giường, mở ba lô ra. Cô cầm mấy tời tiền màu đỏ, không kịp đếm xem bao nhiêu, lại nhanh chóng chạy xuống lầu.
Cửa tiệm đồ bơi lúc nãy còn mở.
Chủ cửa hàng nhận ra cô, tiểu cô nương này tính tình rất kém, còn mới nói không cần! Bây giờ lại đi đến đây, bà chủ cau mày, hờ hững nói: Lại muốn mua à?
An An cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của bà ta chỉ Ừ một tiếng, cô dọc theo kệ hàng chăm chú lựa chọn.
Áo tắm màu đen treo ở trong cùng. An An cầm lên. Bộ đồ bơi này hở lưng, phía sau chỉ có hai dây cột vào, gợi cảm và quyến rũ, sợi dây kia không có yên ổn hơi thở An An đánh trống reo hò. Tầm mắt cô liền di chuyển, chuyển sang bộ đồ bên cạnh.
Đây là bộ màu trắng in hoa liền thân, thể hiện sự tươi mát trong sáng, màu xanh, màu vàng, dịu dàng, điềm tĩnh nho nhã.
*
Đêm tối trong núi rất lạnh, buổi tối người đến suối nước nóng không nhiều lắm. Hơn nữa ông chủ tự mình đến đây, nhân viên gần như im lặng. Hiện giờ tắm trong bể nước lớn, La Vận Hoa một bên ôm nữ nhân, một bên xoay người lại, cầm ly rượu. —— Để cho tiện, tất cả rượu cùng trái cây đều trực tiếp đặt bên cạnh, đưa tay ra là có thể lấy được.
Tô Đình thay đồ bơi. Ngực của cô ta vốn đã to, mặc như vậy, liền lộ ra vòng ngực rất lớn. Trên cổ còn có đeo một sợi dây chuyền, cố ý muốn thu hút người khác. Cô ta đi tới bên cạnh La Vận Hoa, La Vận Hoa không nhịn được xua tay, chỉ vào Lục Ngang nói: Cô đi tiếp tiểu Lục đi.
Suối nước nóng này là trực tiếp đào trong núi lên, nhiệt độ rất cao, hơi nóng phảng phất ra, cực kỳ thích hợp làm chuyện mờ ám. Tay ông ta hạ xuống dưới thân người phụ nữ, có chút không chờ đợi được, vội vội vàng vàng sờ đến. Duy chỉ có Lục Ngang buông lỏng đôi vai, tựa vào thành bể, bên cạnh không có ai khác.
Hơi nóng tỏa ra phía sau, chỉ có thể nhìn thấy thân thể rắn chắc của anh. Ngực trần trụi, còn khép đôi mắt lại
Anh Ngang... Tô Đình gọi anh.
Lục Ngang nhàn nhạt mở mắt ra.
Tầm mắt không có nhìn cô ta mà nhìn hướng khác.
Cách đó không xa, có người đi chân trần đến. Đi đến gần, mới cởi áo ngoài ra bên trong là áo tắm màu trắng. Cô bước xuống nước, làn nước trong hồ khẽ gợn lên, An An hướng Lục Ngang đi đến.
/27
|