Edit: LynCáoHTH
***
Bến xe đông nghịt xe và người, xe ra xe vào tấp nập, phụ xe mời chào ngập cả lối đi. An An từ một chiếc xe bước xuống, cô đi thẳng ra khỏi bến, trời lúc này đã tối hẳn.
Đồng hồ lớn ngoài cổng hiển thị: 19:16.
Phía dưới là: ngày 16 tháng 10.
Cô thoáng nghĩ mình khá có duyên với con số 16 này.
An An ngơ ngẩn nhìn xung quanh một vòng, tay vặn chai nước khoáng, chưa kịp uống, đám người ngoài bến lại xông đến hô hào không ngừng nghỉ, 20 đồng 1 người, 20 đồng 1 người .
Rất ồn ào.
An An vẫn lờ đi.
Ngay đối diện cô, chính là tạp hóa Mông Ca. Rèm cửa xanh lá trong suốt mờ nhạt phủ hai bên cánh cửa, trong tiệm đang sáng đèn, cô nhìn thấy thân hình Mông Ca đang đứng sau quầy thu ngân. Quán bán phở bên cạnh lại không hề có ai, chỉ thấy một bàn hai người ngồi nói chuyện.
Quang cảnh xung quanh cực kì giống buổi sáng hôm ấy, cái hôm mưa nhẹ lất phất.
Hôm ấy, cô cùng Mông Ca tranh chấp với nhau 700 ngàn tiền lương... An An ngừng suy nghĩ, hờ hững quay mặt đi. Trên đầu có cái gì đó rơi xuống, lành lạnh ươn ướt chảy xuống mặt cô, chui vào trong cổ. An An duỗi tay giơ lên không trung——
Mẹ nó trời lại mưa!
Cái nơi quỷ quái này không bao giờ thấy nắng nổi!
An An buồn đầu, nắm chặt quai ba lô trên vai, quay mặt hướng vào khu chợ gần bến xe.
Đã đến giờ cơm tối, như mọi khi trong khu chợ tràn ngập đủ loại mùi vị đồ ăn. Chợ đêm chính thức bắt đầu hoạt động, từng quầy hàng ăn lật đật mở sạp, sắp xếp bàn ghế, nào là bánh mỳ nướng, bánh mỳ kẹp thịt, mỳ chua cay, còn có há cảo, bánh bao... Mùi vị thức ăn từ từ len lỏi vào mũi cô, xông thẳng xuống dạ dày An An rồi dừng lại.
Cô rất đói bụng. Sáng sớm rời đi, An An chỉ ghé vào siêu thị mua một chai nước khoáng cùng một ít bánh mỳ ngọt. —— Biết được cô muốn xuống núi, ông chủ siêu thị liên tiếp lắc đầu, nói với cô bằng âm giọng địa phương đặc sệt, nơi này không có xe xuống núi đâu, phải đi bộ xuống tận dưới thị trấn mới có trạm xe buýt, ông lại chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo, mấy người đang tắm bên trong kia chắc có xe xuống núi, cô thử chờ họ xem sao, chứ một mình thì đi kiểu gì? Định dựa vào hai chân để đi xuống sao?
Nhưng An An thật sự đã dựa hai chân đi xuống núi.
Cô đi xuống chân núi, ngang qua thị trấn thì thấy trạm xe buýt.
Mua 5 đồng/ phiếu, lên xe và trở về chỗ này.
Hiện giờ đứng ở nơi ngập tràn hương vị đồ ăn như thế này, cô chỉ cảm thấy đói, đói đến mức khó chịu, đau đầu, lại vừa muốn nôn, đôi mắt cô khẽ nhăn lại.
An An đi qua, hỏi: Mỳ chua cay bao nhiêu tiền?
Sáu đồng. Chủ tiệm bận rộn đến không kịp ngẩng đầu lên.
An An đưa tiền.
Chủ tiệm rất nhanh nhẹn, mau chóng múc cho cô một phần.
An An nói: Nhiều cay một chút.
Chủ tiệm đổ thêm ớt vào cho cô.
Hạt tiêu cùng ớt đỏ rơi trên đó, trải dày thành một lớp. An An cầm hộp mỳ trong tay, xoay xoay mấy vòng. Nhìn vào nó một hồi, bước chân An An bỗng dừng lại.
Cô không vội rời khỏi tiệm, chỉ đứng đó cúi đầu nhìn một hồi lâu, giơ tay xoa xoa hai mắt.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi tí tách, bắn trên người cô, bên trong quán nồi mỳ chua cay bốc khói nghi ngút, biến thành từng lớp từng lớp sóng như khẽ cuộn trào trong người, An An cảm thấy chua xót.
Xung quanh cô, chợ đêm vẫn đang náo nhiệt, tiếng chủ tiệm tha thiết mời chào khách nhân, có vài người mệt mỏi cả ngày chỉ vào tiệm ăn cho xong rồi vội rời đi, vài người đi đường thì chậm rãi dạo khu chợ, duy chỉ có cô vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.
Giống như đứa ngốc, ngẩn ngơ cúi đầu ngồi nhìn vào hư không.
Bóng dáng gầy gò, bả vai gục xuống, khẽ run run.
Đây là An An, sinh nhật hai mươi tuổi của cô, thất bại tột cùng.
Tuổi hai mươi của cô, không được học lên, vì sinh hoạt gian khổ bôn ba khắp nơi, vì đồng tiền bị người khác nhục mạ, cả ngày trốn đông trốn tây, vĩnh viễn không nơi trú ẩn, không nhà, không gia đình.
Cuộc sống của cô mang theo sự khốn khổ, bần cùng.
An An mím chặt môi lại, ngẩng đầu lên.
Hết thảy trước mặt đều rất quen thuộc, những con đường khu phố ồn ào, những cô gái xinh đẹp, vẫn như cũ, vẹn nguyên không đổi, vẫn như đang cười nhạo cô. An An cầm hộp mỳ rồi rời đi.
Mới vừa đi hai bước, An An bỗng nhiên dừng lại.
Cô lặng lẽ nhìn qua bên hướng đối diện đèn giao thông ——
Đối diện, một người đàn ông vừa từ trong tạp hóa Mông Ca mua thứ gì đó, hiện tại đang đi ra ngoài.
Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, ánh mắt không kiên nhẫn mà quét khắp nơi. Dáng vẻ rất hung hăng, rõ ràng đang tìm ai đó. Thấy được tầm mắt người này đang đảo qua tới, cả người An An giống như lò xo, vội vàng lùi về sau.
Nhớ lại hẻm vắng hôm nọ, cuối cùng cô cũng nhớ ra người này, người đàn ông có vết sẹo dài bên trên mắt.
Vết sẹo của hắn khá sâu, đem lông mày của hắn chém thành hai đoạn, nên An An không thể lầm vào ai được.
Ngày đó hắn cùng An Quốc Hoành tới đòi nợ cô, vết sẹo hung hãn kia, cô không bao giờ quên được!
Ngày đó,...!
Chỉ cần nghĩ đến thôi, đầu An An càng thêm đau, cô không biết vì cái gì Đao Ba Nam lại ở chỗ này, cô không muốn nghĩ, càng không kịp hận, hay đi mắng, đi cãi gì với hắn, bản năng mách bảo cô biết lúc này phải chạy, ngay, lập, tức. An nhìn trái nhìn phải, rồi nhanh chóng nhảy lên xe buýt bên cạnh.
An An không dám quay đầu lại, xe đã đi xa một đoạn rồi, nhưng cô đang gắt gao bắt lấy tay vịn, run lẩy bẩy cả người.
An An cũng không cao hứng, cô chỉ cảm thấy mình may mắn sống sót qua đợt này. May mắn qua đi cô càng cảm thấy chính mình rất buồn cười.
Hai mươi tuổi của cô, quả nhiên chẳng có gì thay đổi, vẫn bị truy bắt, không có kết thúc.
Vĩnh viễn không có hồi kết.
An An nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cửa kính hắt lại khuôn mặt cô, mắt đen, môi đỏ, trông rất ủy mị.
*
Xe buýt dừng ở trước cổng bệnh viện.
Người xuống người lên xôn xao, thùng xe nháy mắt đã chật ních, tài xế nhìn ra phía sau, đang muốn khởi động xe, cuối cùng An An cũng lên tiếng, Chờ đã . Cô nhảy xuống xe, nhìn ra phía sau, bước nhanh vào bên trong bệnh viện. An An hỏi qua y tá: Đoạn Tú Phương nằm ở phòng bệnh số mấy?
Đoạn Tú Phương? Y tá nghi hoặc đánh giá An An, Cô có quan hệ gì với bệnh nhân?
Bà ấy là mẹ tôi.
Phòng 302, giường số 3. Y tá kiểm tra trên máy tính, nhìn An An, nghiêm khắc quở trách, Nhà cô rốt cuộc muốn như thế nào, còn muốn trị hay không? Cả ngày đem người bệnh ném ở bệnh viện không lo lắng, cô làm người nhà cái kiểu gì vậy, không thấy xấu hổ hả.
Đoạn Tú Phương trong bụng có khối u, phải phẫu thuật, nếu nơi này trị không được, chỉ sợ còn phải đi bệnh viện Côn Minh. An An hỏi: Chi phí phẫu thuật hết bao nhiêu?
Y tá nói cho An An một con số.
Con số này đối với An An mà nói, chính là con số thiên văn . Bao năm qua vật vã cùng với nó, quả thực như muối bỏ biển!
Một cỗ bất lực từ đáy lòng chui ra ngoài, An An chỉ nói: Tôi biết rồi.
Biết rồi, thì cũng phải nhanh lên! Y tá thúc giục cô.
An An từ cầu thang đi lên lầu. Lên đến lầu ba, cô không trực tiếp tiến vào phòng bệnh, mà nhanh chóng tránh ở phía sau cửa thoát hiểm, nhìn hướng hành lang xem xét. Ước chừng mười lăm phút sau, không nhìn thấy bóng dáng An Quốc Hoành, lúc này An An mới dám đi vào.
Phòng 302, giường số 3.
Trên giường là người phụ nữ trung niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đang nằm ngủ. Chăn đắp trên người, bụng nhô cao. Bà ta đang rất khó chịu, chỉ có thể khó khăn mà nằm nghiêng về một bên.
Bụng bà ta rất lớn, bên trong có một khối u, còn thêm một đứa bé.
Cũng không biết ngay lúc này bà đang chịu khổ như thế nào.
An An nhìn chốc lát, rồi lặng lẽ lùi bước, rời khỏi.
Dựa lưng vào tường, đứng nửa phút, hai mắt cô đã đỏ lên.
*
Đứng trước cổng bệnh viện rất lâu, An An lấy di động ra, mở máy.
Tin nhắn Kế Siêu gửi đến: An An, em không sao chứ?
Ngày hôm qua hai người đang nói chuyện nửa chừng thì điện thoại vội vàng cắt đứt, anh ta rất lo lắng.
Anh còn tiền không? An An như vậy hỏi hắn.
Kế Siêu vội vàng gọi điện thoại đến: An An, em có sao không?
An An nói: Không phải em còn thiếu anh bốn ngàn sao? —— anh chàng ngốc này, chính mình thì không có, còn cứ thế cho cô mượn tiền.
Anh không vội! Kế Siêu vội nói.
Nghĩ đến tên âm hồn bất tán Đao Ba Nam, trong lòng cô bất an, vì thế nói: Anh giúp em với nhé, em bên này không an toàn, lại không yên tâm về mẹ em.
Ừ. Kế Siêu đồng ý, lại vò đầu xin lỗi, Tối nay anh không đi được, ông anh ban đêm cần có người bên cạnh, ngày mai anh đi gặp em.
Được.
Hai người nói qua thời gian, địa điểm, An An cúp điện thoại. Nắm chặt balo trên vai, cô nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng mới hướng đi về khu nhà trọ cô đã thuê lúc trước.
*
Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, đường phố đèn điện lập loè, ngay ở ngã ba, quán nướng Đông Châu lại bắt đầu náo nhiệt, bày vài bàn ở bên ngoài. An An tránh những người này, đi ra phía sau con dốc hướng lên trên.
Toàn bộ con dốc chỉ nghe được tiếng bước chân của mỗi mình cô, đạp lên trên mặt đất cứ thế đi, đêm lại càng thêm yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này khiến An An hơi hoảng hốt, bất an, như có một hơi ám cứ đè nơi ngực cô.
Cô vội vàng bước nhanh hơn, lại quay đầu nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng người nào, An An vội vàng chạy vào khu nhà cô thuê. Một hơi chạy lên lầu hai, An An lấy chìa khóa ra, tra chìa vào ổ khóa, xoay một vòng, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
An An quay đầu lại ——
Có một bóng người ở dưới cầu thang đi lên, vóc dáng cao cao, bả vai rộng. Động tác mở cửa của An An dừng lại, mắt cô trợn lên, cắn môi.
Giây tiếp theo, có người đang chậm rì rì từ dưới lầu đi lên.
Quần jeans nửa cũ nửa mới, sau đó là áo khoác, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt.
Vết sẹo trên mắt!
An An không kịp phòng ngừa, lập tức giật mình đứng ngơ ra.
Cô nghĩ nghĩ trong đầu, mình có trốn đông trốn tây, thì cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Trên đời này không có gì gọi là may mắn cả.
Đương nhiên, cũng không còn ai cứu cô nữa.
Người kia, đã bảo cô cút xa một chút.
An An đứng đó, Đao Ba Nam hướng cô cười: Con gái An Quốc Hoành? —— An An?
Vờ như hỏi thăm, nhưng đã xác định trong lòng bàn tay.
*
Căn phòng An An thuê không lớn, lần đầu tiên có người ngoài tiến vào. Đao Ba Nam nhìn vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, tùy tiện ngồi, An Quốc Hoành thì canh giữ ở cửa. An An liền như vậy bị hai người bọn họ chặn ở bên trong, một đường lui đều không có.
Đao Ba Nam hỏi nàng: Vừa rồi cô định chạy sao?
Thì ra vẫn luôn đi theo cô, hoặc ngay ở bệnh viện đã thấy cô, bọn họ vẫn luôn theo đến tận nơi này, cô còn ngây ngốc cho rằng mình đã an toàn...... Thật là buồn cười.
An An chỉ nói: Tôi không có tiền.
Không có tiền thì cô chạy làm gì? Đao Ba Nam cười lạnh, ý bảo An An đem ba lô trên người ném lại đây.
An An nắm chặt ba lô, không chịu buông tay.
Thấy cô như vậy, An Quốc Hoành liền trực tiếp đến đoạt, Mày giữ cái gì? Hắn mười phần bất mãn, động tác càng thêm thô lỗ.
Ba! An An cùng hắn lôi kéo. Đây là tiền cứu mạng mẹ cô, đây là tiền cô vất vả lắm mới kiếm được! Cô không thể buông tay!
Thấy An An vẫn cứ khăng khăng không buông, gắt gao ôm vào trong ngực, An Quốc Hoành không kiên nhẫn thêm được nữa. Hắn trực tiếp dùng sức đẩy, gáy An An va mạnh vào tường. Bộp mà một tiếng, đầu An An đau đến hoa mắt, choáng váng cả người.
Đao Ba Nam đem đồ trong ba lô đổ hết ra ngoài. Quần áo, còn có nửa bình nước khoáng. Hắn khinh thường ném qua một bên, lại cầm bộ đồ tắm thêu hoa lên nhìn. Đao Ba Nam cười cười thâm ý: Được đấy, khi nào mặc cho ông đây nhìn xem nhé?
An An lạnh lùng không đáp.
Đao Ba Nam cũng không tiếp tục tìm mất mặt, vứt bộ đồ qua một bên, hắn đem ngăn khóa bên trong kéo ra, lục tìm được ngay dưới cùng một phong bì, bên trong có rất nhiều tờ tiền hồng hồng.
Gã vẫy vẫy phòng bì trước mặt cô, nói: Như vậy mà dám nói không có tiền hả?
Hắn phun nước miếng khắp nơi, bắt đầu đếm tiền.
Một, hai, ba...... Đếm xong, Đao Ba Nam nhìn An Quốc Hoành ý bảo, Chưa đủ sáu ngàn, nhưng hôm nay tôi đây tính cho ông tròn y 6 ngàn, cái khác ông tự nghĩ cách. Quay đầu lại nhìn nhìn An An, hắn nói: Con gái của ông điều kiện không tồi đâu, nếu chịu làm một cuốc thôi cũng đủ trả cả vốn lẫn lãi rồi đấy.
An An chỉ nhìn chằm chằm tiền trong tay hắn.
Đao Ba Nam cảm thấy mỹ mãn chẩn bị rời đi, bên này An Quốc Hoành lại đột nhiên gọi lại: Kỳ đại ca à, anh tìm lại xem, biết đâu còn tiền đấy. Nó ở đây lâu như vậy chắn chắn có trữ tiền.
Ba!
Đỉnh đầu như bị dội một chậu nước lạnh, An An không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn ông ta.
Đây là muốn bức cô chết luôn hay sao?
An Quốc Hoành đã lập tức lục tung căn phòng lên, hai mắt An An đỏ lên, liều mạng giữ chặt tay ông ta lại, An Quốc Hoành trực tiếp ném cô ra sau, rồi trở tay giáng xuống một cái tát! Lực rất lớn, lỗ tai An An ong ong, đầu rất đau.
Môi cô vẫn luôn run rẩy, trơ mắt nhìn bọn họ bới loạn quần áo lên, lật tung nệm giường, sau đó... Cọng rơm cuối cùng An An đã mất luôn rồi.
Lần thứ hai trở thành tay trắng.
Đứng ở trong căn phòng ngây ngốc, An An nản lòng mà ngồi xổm xuống. Cô ôm lấy đầu, gục xuống. Bên cạnh là hộp mì chua cay khi nãy. An An mở bao nilon ra, đổ mỳ vào tô.
Cô lấy đôi đũa cuộn một vòng lên, im lặng ăn, bả vai run rẩy, rốt cuộc khóc thành tiếng.
Nước mắt rơi vào tô mỳ, rơi xuống nền nhà, An An lau mắt, nhưng cũng ngăn không được.
*
Đem cái phong bì tiền cất vào áo khoác, Đao Ba Nam lấy di động ra. Điện thoại vang thật lâu, bên kia mới nghe máy.
Anh Kỳ.
Đối phương nũng nịu hô một tiếng, tiếng giày cao gót vang lên, bên kia hình như đang rất náo nhiệt.
Đao Ba Nam ha hả cười nói: Lần này là nhờ có em đấy. Lại tò mò hỏi thăm: Sao em biết cô ta là con gái An Quốc Hoành, còn biết hôm nay khẳng định về đến đây nữa?
Anh hỏi nhiều như vậy làm gì...... Cô ta hờn dỗi một câu, còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Nhận ra là ai đang đến, cô ta vội vàng làm ra vẻ: Tôi có chuyện, cúp máy đây.
Tô Đình mới vừa đem điện thoại bỏ xuống, vừa lúc Lục Ngang đi đến.
Lục Ngang liếc mắt nhìn cô ta chằm chằm, thấy trong tay cô ta đang cầm điện thoại. Đáy mắt người này lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, phảng phất mơ hồ còn có gì đó khiến Tô Đình sợ hãi. Cô ta vội cười cười, chủ động nói: Anh Ngang, chú Ngũ đã chờ anh rất lâu rồi.
Lục Ngang không tiếp lời, đi thẳng vào phòng bao.
Lúc này, La Vận Hoa đã ngồi ở bên trong. Thấy chỉ có một mình Lục Ngang đến, hắn không khỏi mất mát oán trách: Tiểu Lục cậu đây là muốn kim ốc tàng kiều đúng không, sao không đem tiểu mỹ nữ ngày hôm qua lại đây luôn?
Lục Ngang chậm rãi lấy bật lửa trong túi ra. Cầm trên mặt bàn gõ gõ một chút. Anh nhàn nhạt nói: Đang cáu tôi, nên đòi về trước.
Như vậy không được rồi, cậu không trị được sao? La Vận Hoa nói cười ha ha, Nếu không trị được, để tôi giúp cậu, chỉ cần hai ngày thôi. Đầu óc của hắn vẫn đang nghĩ về dáng vẻ xinh đẹp của An An. Nhưng thấy Lục Ngang nhấp môi, tầm mắt lạnh lùng, La Vận Hoa gượng cười, lòng ngứa ngáy hỏi thăm: Tiểu mỹ nữ đó xưng hô thế nào nhỉ?
Lục Ngang lấy điếu thuốc trong túi, bật lửa lên. Anh nói: Ti Ti, cô ấy tên Ti Ti.
Tô Đình sửng sốt, liếc nhìn Lục Ngang. Lục Ngang kẹp điếu thuốc trên tay, giữa làn khói lượn lờ, cũng không để ý đến vẻ mặt cô ta. Anh tựa lưng vào ghế, sắc mặt lãnh đạm, đáy mắt sâu hoắc, không rõ ý vị.
Tô Đình khẽ mím môi, lẳng lặng ngồi đó nhìn theo, không dám mở miệng sửa lại lời nói dối của Lục Ngang.
Nghĩ đến lúc nãy cùng Đao Ba Nam nói chuyện qua điện thoại, cô không khỏi chột dạ. Nếu như bị Lục Ngang biết, sau khi thấy An An rời khỏi cô liền báo cho Đao Ba Nam, chỉ sợ không còn miệng để thoải mái ngồi ăn trái cây như bây giờ.
*
An An nằm trên giường hai ngày.
Cô không thiết đi chỗ nào cả, cũng không thấy đói, chỉ thấy mệt, mệt đến mức không buồn nhúc nhích.
Cách vách có vọng qua tiếng nói chuyện, hai ngày này thanh âm ân ân a a vang lên không ngừng nghỉ, cô nghe thấy giọng người phụ nữ mắng mỏ, Muốn chết hả, qua ngày còn làm đéo gì nữa! An An nằm bên tường, hai tay ôm đầu cuộn tròn lại, sắc trời đã trở tối, ảm đạm thê lương.
Đột nhiên cô cũng muốn chết.
Nghe thấy có người gõ cửa.
Thịch thịch thịch.
Rất dồn dập.
Tầm mắt An An xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô không nhúc nhích.
Là anh đây An An.
Bên ngoài truyền đến giọng nói nôn nóng của Kế Siêu.
An An ngồi dậy, đi đến mở cửa.
Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô, Kế Siêu hoảng hốt, sau đó mắng ầm lên: Đúng thật không phải người mà. Bọn chó đó! Làm thành như vậy! Anh ta đem quần áo nhặt lên xếp lại.
An An ngồi ở mép giường, vẫn ôm đầu.
Trong nhiều ngày qua, cô cũng chỉ có tư thế này, đem mình chôn lại, không muốn quan tâm chuyện gì nữa.
An An nói: Kế Siêu, em không còn tiền, một đồng cũng không.
Cánh tay đang nhặt quần áo dừng một chút, Kế Siêu nói: An An, anh còn tiền.
Em còn thiếu anh tiền. Đầu An An đau muốn nứt ra.
Kế Siêu vội nói: An An, nếu không anh...... Chúng ta kết hôn nhé, chúng ta cùng trả nợ. Có lẽ là sợ An An không tin, anh ta móc ra cuốn sổ tiết kiệm, Em xem này, anh vẫn luôn mang theo bên người.
An An nhìn cuốn sổ tiết kiệm kia, rồi lại nhìn Kế Siêu, ánh mắt nhàn nhạt.
Anh đúng là ngốc mà. Cô mắng.
Anh không ngốc! Kế Siêu vội vàng phủ nhận, lại khuyên cô, An An, nếu không có tiền, hay em đừng bỏ đi nữa. Ở lại chỗ này, anh còn có thể giúp đỡ em.
Không đi thì ở lại làm gì? Để cả đời bị ông ta cướp sạch sao? An An cười cười tự giễu. Nhưng cô vừa muốn cười vừa muốn khóc, cô nói: Kế Siêu, anh có biết mẹ em chữa bệnh cần bao nhiêu tiền không? Kế Siêu lắc đầu, An An nói ra con số. Kế Siêu lập tức ngây ngẩn cả người, anh ta khẽ tính toán tiền lương của mình. An An vẫn chỉ ôm đầu, đem vùi xuống thật thấp: Kế Siêu, em chỉ muốn chết. Thanh âm rất thấp, rất nhẹ.
An An đau đớn vò vò tóc.
Hai mắt đỏ lên.
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi.
*
Nước ấm từ đầu tràn xuống, xối lên làn da của cô, hơi nóng làm da cô đỏ lên.
An An nghiêm túc tắm rửa xong, nhìn vào gương, cô định trang điểm. Nhưng khuôn mặt sưng đỏ lên do bị An Quốc Hoành đánh, đến giờ vẫn chưa giảm. Sau khi tắm nước nóng lại càng thêm rõ ràng. An An nhìn nhìn, cúi đầu, vốc nhẹ nước lạnh lên mặt. Sau đó lại lau khô mặt, bắt đầu trang điểm. Mắt và tay tập trung lên khuôn mặt hết sức chăm chú. Cô muốn mau chóng kiếm được tiền, nhưng muốn kiếm tiền thì phải nhờ vào khuôn mặt này.
Đối với cô mà nói, muốn mau chóng kiếm tiền thì chỉ còn biện pháp đó?
An An nhìn mình trong gương, nghe cách vách âm thanh da thịt kịch liệt va vào nhau, nàng hạ mắt xuống.
Nếu chưa bao giờ đi vào con đường ấy, thì vĩnh viễn sẽ không biết, để dũng cảm bước vào đó cần bao nhiêu dũng cảm, bao nhiêu khó khăn.
An An thoa xong son môi, lần thứ hai xem kỹ mình trong gương.
Đây là bộ dáng quen thuộc của mình, An An cảm thấy an tâm.
Những việc ngu ngốc như vậy, đời này đã trải qua một lần, thì sẽ không bao giờ lại làm.
Cô thất bại thảm hại.
Cô bị thương.
Trong gương, sợi dây chuyền màu đen vẫn còn đang trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Hai màu trắng đen hòa vào nhau, làm cổ cô càng thêm tinh tế, yếu ớt. Nơi này mang từng bị một người đàn ông chạm qua. Cô thậm chí còn nhớ rõ ngón tay anh ta dùng sức cắm vào khe hở khiến mình có chút hít thở không thông. Tay anh rất lạnh, còn tim cô rất đau.
Nhìn nhìn một chút, An An giơ tay tháo xuống.
Cô cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn.
Mở cửa sổ phòng tắm ra, An An đem sợi dây ném ra ngoài.
Ném ra phía sau đống rác, cô không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
Cô chợt nghĩ buổi chiều muốn đi thử vận khí xem sao, biết đâu vận khí tốt, nói không chừng lần đầu tiên còn có thể bán được năm ngàn.
*
Lần thứ hai An An gặp được La Hồng Thiến, là ngoài ý muốn.
An An đi theo Kế Siêu đến trường học, đi qua tòa nhà giảng đường, bỗng có người từ trên tầng chạy xuống, trông dáng dấp rất trẻ.
Tầm mắt An An xẹt qua người nọ, khuôn mặt vô tình muốn dời tầm mắt đi, bỗng chốc, lại xoay trở về.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, cô ta mặc một chiếc áo len cùng quần jeans, tóc bới lên gọn gàng ở sau đầu, trên áo len còn thêu hình con gấu rất lớn.
Chỉ cần nhìn vào con gấu này.
Thì biết ngay là La Hồng Thiến.
Trước đó An An từng nghĩ là La Hồng Thiến cùng lứa tuổi với mình, nhưng không nghĩ đến cô ta lại học ở đây.
Bước chân An An dừng lại, nhìn theo bóng dáng cô ta.
Người này đi ra ngoài để lấy hàng chuyển phát nhanh, không biết cô ta nhận cái gì, tủm tỉm cười tươi, vui vẻ mà đi trở về. Đây mới là bộ dáng hai mươi tuổi nên có, không giống như An An, già dặn, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, còn bị người ta khinh thường đuổi đi!
An An chỉ đứng ở đó, nhìn như vậy. Kế Siêu không hiểu được khẽ gọi, An An! An An! Anh ta vỗ vỗ bả vai An An. An An quay đầu lại, rõ ràng cô đứng rất gần Kế Siêu, nhưng Kế Siêu lại nhìn không thấu ánh mắt An An.
Cô nhắm chặt mắt, không nói một lời.
Không biết An An nghĩ đến chuyện gì đó, cô xoay người, nói: Em có chút việc, không đi ăn được.
Chuyện gì vậy? Kế Siêu ở phía sau truy hỏi.
An An vẫy vẫy tay, đi ra ngoài trường học.
Khi đi ngang qua La Hồng Thiến, An An cũng không dừng lại. Mắt vẫn nhìn thẳng, bước chân không nhanh không chậm. Hai người đi ngang qua nhau, An An đi lên trước vài bước, phía sau liền có người thử thăm dò kêu cô: Ti Ti?
Một tiếng này y như An An đoán trước, bởi vì La Hồng Thiến thích Lục Ngang, mà quan hệ giữa Lục Ngang cùng An An người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Thật không minh bạch gì đâu .
Bất luận là cái gì, một khi phụ nữ đã ghen tị thì đều sẽ không bỏ qua.
An An lãnh đạm xoay người.
Qua nửa giây, cô cũng làm ra vẻ ngoài ý muốn: Ồ, là cô hả......
Cô không phải là hướng dẫn viên du lịch sao, sao lại đến trường học? La Hồng Thiến hoang mang.
An An chỉ nói: Tôi đến tìm người.
La Hồng Thiến liền cười: Tôi vốn đang muốn hỏi anh Ngang số điện thoại của cô, muốn cô dạy tôi trang điểm. Khi cô ta nhắc đến tên Lục Ngang, bên tai vẫn hồng hồng.
An An nhấp môi, cười cười nói: Cũng dễ thôi.
Vậy cô có rảnh không? Cùng tôi đi chọn đồ trang điểm được không? La Hồng Thiến hiếm khi nhiệt tình hỏi.
*
La Hồng Thiến trốn học, lôi kéo An An đi khu mua sắm. Vừa vào cổng, La Hồng Thiến đi thẳng đến quầy mỹ phẩm.
An An lần đầu đến nơi này, lúc trước khi mua đồ trang điểm đều là ở bên đường mua. Hiện giờ dù mua không nổi, vẫn có thể nhìn xem. Nhân viên bán hàng đứng ở một bên La Hồng Thiến nhiệt tình giới thiệu, An An chỉ đứng bên cạnh nhàn nhạt nhìn qua.
La Hồng Thiến mua kẻ mắt, kẻ mày, kem lót, kem nền, phấn phủ...... Còn mua luôn bộ cọ, tính tiền đã hơn một ngàn. Cuối cùng lúc chọn son môi, nhân viên bán hàng tươi cười giúp cô ta thử qua mấy màu son. Làn da La Hồng Thiến hơi đen, nên nhân viên bán hàng đề cử tông màu ấm. La Hồng Thiến một mực cự tuyệt, cô ta chỉ vào An An, nói: Tôi muốn màu như vậy.
Ngày đó, An An cùng Lục Ngang từ trên lầu một người trước một người sau đi xuống dưới, cô ta chú ý thấy son môi An An đã phai nhạt rất nhiều, giống như đã bị người ta ăn luôn. Nghĩ như vậy mặt cô ta nóng lên, nhưng không dám đánh giá nhiều, chỉ nhớ rõ ngực mình bùm bùm tiếng tim đập. Sau đó, nhiều lần trộm liếc Lục Ngang, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh. Khi đó, An An đứng ở bên cạnh anh, bình chân như vại, nhưng không biết vì cái gì, giống như còn cùng Lục Ngang cãi nhau, quang minh chính đại không cho Lục Ngang mặt mũi gì cả. La Hồng Thiến liền có chút ghen tị với An An. Không phải ghen tị có thể cùng Lục Ngang cãi nhau, mà là cô ta ghen tị An An được quang minh chính đại đứng bên cạnh Lục Ngang, còn cô ta thì bị Lục Ngang...... Khi dễ.
Nghĩ nghĩ như vậy, bên tai lại nóng lên, La Hồng Thiến cúi đầu.
*
La gia là một khu biệt thự riêng biệt, La Hồng Thiến sống một mình trong căn phòng trống trải, có ban công lớn, nội thất trong phòng rất đầy đủ, sang trọng. Rèm cửa của cô có màu xanh lá cây rực rỡ, trần nhà được sơn nền trắng rất sạch sẽ, không thấy bị rạn nứt, càng không thấy được sàn nhà màu xám cũ nát như căn phòng An An ở tạm lúc đó.
So với chỗ đó của An An tốt hơn nhiều, rất nhiều.
Đối lập rất lớn, quả thực nhìn cô ta rất giống cô công chúa nhỏ.
An An liếc mắt nhìn quanh, hỏi La Hồng Thiến: Tôi cứ như vậy mà tùy tiện đến nhà cô, anh cô có ý kiến gì không?
Sẽ không đâu, anh ấy rất thích tôi kết giao nhiều bạn bè. Nhưng...... La Hồng Thiến nhìn nhìn, lặng lẽ nói, Nhân lúc anh ấy không có nhà mà trang điểm, nhưng nếu như bị anh ấy phát hiện, tôi sẽ bị đánh.
An An cười cười, lơ đãng hỏi: Khi nào anh cô trở về?
Chắc cũng đến năm sáu giờ.
An An nhìn đồng hồ trên tường, cô đem những mỹ phẩm La Hồng Thiến mua đặt từng cái trên bàn.
An An để La Hồng Thiến nhìn vào gương rồi hướng dẫn cho cô ta, từ từ trang điểm từng bước từng bước trên mặt mình, sau đó để cô ta làm thử.
Đến khi nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, La Hồng Thiến Á một tiếng, mới nhìn lại thời gian, cô ta vội vàng tẩy trang.
An An hướng phía dưới liếc mắt đánh giá, nói: Tôi đi đây.
À, để tôi đưa cô về. La Hồng Thiến có chút sốt ruột, càng sốt ruột tẩy trang càng vụng.
Không cần đâu. An An an ủi cô ta.
La Hồng Thiến chớp chớp mắt, liền nói: Nhớ giữ bí mật giúp tôi nhé.
Biết rồi.
An An giơ tay ok , đi ra khỏi phòng La Hồng Thiến, dọc theo cầu thang đi xuống.
Biệt thự La gia rất rộng. An An từng bước một đi xuống, La Khôn vừa lúc chống cây gậy, khập khiễng từ bên ngoài tiến vào. Hai người vừa lúc ở phòng khách gặp nhau.
Đột nhiên nhìn thấy An An, La Khôn sửng sốt một chút.
Khóe miệng An An rất tự nhiên cong lên, gọi: Anh La.
Sao cô ở đây? La Khôn không khỏi kinh ngạc.
An An chỉ chỉ trên tầng, không nói gì, chỉ khẽ cười một chút.
Lúc cô cười, giống một tiểu hồ ly đáng yêu, khí chất thanh lãnh giảm đi, lại thêm một tư vị khác không rõ ràng.
Phảng phất như rất thân mật, chỉ dành cho riêng hắn.
Tâm trí La Khôn khẽ nhúc nhích, thấy An An đi ra ngoài, bỗng nhiên kêu lên, hỏi: Lần trước anh Ngang nói nhà cô có việc gấp, hiện tại như thế nào rồi?
Đó chỉ là lời nói dối của Lục Ngang, không nghĩ đến lại ứng nghiệm trên người mình...... An An dừng một chút, nhíu mày, cô nói đúng sự thật: Không tốt lắm.
Không tốt lắm? La Khôn lặp lại một lần, nhìn chăm chú An An, hắn lơ đãng hỏi, Sao không đi tìm anh Ngang? Hai người không phải......
Hắn tạm dừng đúng chỗ ngứa, nghe bốn chữ này, ý vị sâu xa.
Đây là muốn thử cô.
An An nhìn thẳng hắn, nói: Anh La hiểu lầm rồi, tôi cùng anh Ngang không có quan hệ gì cả.
Vậy sao lúc trước cô hỏi thăm anh ấy? La Khôn hỏi.
An An cười: Tùy tiện hỏi thôi.
La Khôn chống gậy trầm mặc, một lát sau, nói: Còn thiếu bao nhiêu tiền?
Rất nhiều. An An vẫn cười nhìn hắn.
Thiếu bao nhiêu?
An An phất phất tay, đi ra ngoài: Không cần anh La đưa tiền đâu, về sau đến ủng hộ tôi là được.
Ủng hộ?
La Khôn rõ ràng ngoài ý muốn.
Cô làm ở đâu?
An An nói cho hắn: Chỗ Hồ mập đó.
Lại cười một chút, lúc này mới rời đi.
Trước An An căn bản không tính đi Ý Hưng Lan San làm, hiện giờ lại suy nghĩ khác.
Bên ngoài ánh hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời sắp lặn về hướng tây, An An đi như vậy về phía chân trời dưới.
*
Lục Ngang nhận được điện thoại của La Khôn, anh còn ở cùng La Vận Hoa tại khách sạn suối nước nóng. La Khôn cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi anh: Anh Ngang, tình hình bên kia như thế nào rồi?
Không khác biệt lắm.
Lục Ngang chỉ nói như vậy.
La Khôn liền nói: Tình hình bên này cũng không khác biệt lắm, chờ anh trở về em cùng anh đón gió, hai huynh đệ chúng ta lại tụ họp.
Ừ. Lục Ngang đáp ứng.
Hẹn xong thời gian, La Khôn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại, chỉ nói: Em chờ anh trở về.
*
Tô Đình vẫn cùng Lục Ngang trở về, cô ta là người La Vận Hoa an bài, Lục Ngang ném không xong. Tô Đình lại cố tình bám bên bên người anh, cũng không thấy xấu hổ. Từ sau bữa tiệc ngày đó, Lục Ngang vẫn không hề nhắc đến An An. Tô Đình không hiểu ý tứ anh, nghĩ về cuộc điện thoại kia, trong lòng không khỏi chột dạ. Nhưng đây là La Vận Hoa an bài, cô không thể không đi theo.
Trên đường trở về, vẫn là Tô Đình lái xe.
Lục Ngang cũng không chủ động mở miệng, bên trong xe chỉ có hai người, không khí nhất thời xấu hổ. Liếc liếc Lục Ngang, Tô Đình khẽ tìm lời: Nghe bọn họ nói gần đây anh La thường xuyên đến chỗ Hồ mập.
—— Chỗ Hồ mập đó là câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San.
Lục Ngang không tiếp lời.
Tô Đình chỉ có thể chính mình tiếp tục xuống lời: Hình như anh La nhìn trúng một cô gái bên đó, nghe nói đặc biệt xinh đẹp, đáng yêu vô cùng. Anh La vì cô ta tiêu tiền không hề nháy mắt.
Lần này, Lục Ngang vẫn không tiếp lời.
Tô Đình hoàn toàn chết lặng theo.
Cô ta cho rằng Lục Ngang vẫn sẽ trầm mặc như vậy, ai ngờ Lục Ngang rốt cuộc mở miệng.
Chỉ hỏi Tô Đình: Lần trước người trong điện thoại kia là ai?
Ngữ điệu bằng phẳng nhưng trông rất hung hăng, thanh âm lạnh lẽo, phảng phất không rõ tư vị. Tay lái Tô Đình khẽ run lên một chút, cô ta vụng về cười nói: Anh Ngang, điện thoại gì ạ?
Lục Ngang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Tô Đình không chịu nổi nữa, nói: Một người bạn. Lại chỉ lên trời ý thề: Chỉ là bạn thôi.
Tốt nhất là như cô nói.
Lục Ngang cảnh cáo một câu, không biểu tình xuống xe, trực tiếp đến phòng bao.
Câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San này như một hang động, bên ngoài nam nữ ôm nhau rung đùi đắc ý, hướng trong lại là một gian phòng bao. Bên trong dãy phòng bao có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nam nữ hoan ái, có chút tắc lại, một màn xuân sắc.
Phòng bao 208.
Lục Ngang đến gần, nghe thấy bên trong có người đang hát. Tiếng hát truyền tới, thanh âm uyển chuyển, êm dịu như cũ, có chút hoang dã, lại phảng phất hương vị buổi sáng, còn rất ngọt ngào.
Loại ngọt ngào này khẽ tiến vào đáy lòng...... Bước chân Lục Ngang dừng một chút, anh đẩy cửa đi vào.
Bên trong đã ngồi đầy người, nhìn thấy anh đến, sôi nổi đứng dậy gọi anh Anh Ngang . Chỗ trống ở giữa, La Khôn gọi anh qua ngồi. Toàn bộ phòng bao, duy nhất chỉ có một người không để ý đến anh. Cô ngồi ở trên ghế cao, nhìn màn hình hát.
Tầm mắt Lục Ngang lướt qua mọi người, quét mắt nhìn người đang hát.
Để lại cho anh, là cái bóng phía sau.
Tóc bới lên phía sau, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.
Trên cổ không đeo sợi dây chuyền.
Lục Ngang đang muốn dời đi mắt, người nọ vừa lúc chuyển mắt sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mắt nhìn Lục Ngang, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Cô đều giống mọi người, gọi anh: Anh Ngang.
Tầm mắt Lục Ngang chậm rãi hạ xuống, rơi xuống cái cổ trống rỗng. Chỗ đó không đeo dây chuyền.
***
Bến xe đông nghịt xe và người, xe ra xe vào tấp nập, phụ xe mời chào ngập cả lối đi. An An từ một chiếc xe bước xuống, cô đi thẳng ra khỏi bến, trời lúc này đã tối hẳn.
Đồng hồ lớn ngoài cổng hiển thị: 19:16.
Phía dưới là: ngày 16 tháng 10.
Cô thoáng nghĩ mình khá có duyên với con số 16 này.
An An ngơ ngẩn nhìn xung quanh một vòng, tay vặn chai nước khoáng, chưa kịp uống, đám người ngoài bến lại xông đến hô hào không ngừng nghỉ, 20 đồng 1 người, 20 đồng 1 người .
Rất ồn ào.
An An vẫn lờ đi.
Ngay đối diện cô, chính là tạp hóa Mông Ca. Rèm cửa xanh lá trong suốt mờ nhạt phủ hai bên cánh cửa, trong tiệm đang sáng đèn, cô nhìn thấy thân hình Mông Ca đang đứng sau quầy thu ngân. Quán bán phở bên cạnh lại không hề có ai, chỉ thấy một bàn hai người ngồi nói chuyện.
Quang cảnh xung quanh cực kì giống buổi sáng hôm ấy, cái hôm mưa nhẹ lất phất.
Hôm ấy, cô cùng Mông Ca tranh chấp với nhau 700 ngàn tiền lương... An An ngừng suy nghĩ, hờ hững quay mặt đi. Trên đầu có cái gì đó rơi xuống, lành lạnh ươn ướt chảy xuống mặt cô, chui vào trong cổ. An An duỗi tay giơ lên không trung——
Mẹ nó trời lại mưa!
Cái nơi quỷ quái này không bao giờ thấy nắng nổi!
An An buồn đầu, nắm chặt quai ba lô trên vai, quay mặt hướng vào khu chợ gần bến xe.
Đã đến giờ cơm tối, như mọi khi trong khu chợ tràn ngập đủ loại mùi vị đồ ăn. Chợ đêm chính thức bắt đầu hoạt động, từng quầy hàng ăn lật đật mở sạp, sắp xếp bàn ghế, nào là bánh mỳ nướng, bánh mỳ kẹp thịt, mỳ chua cay, còn có há cảo, bánh bao... Mùi vị thức ăn từ từ len lỏi vào mũi cô, xông thẳng xuống dạ dày An An rồi dừng lại.
Cô rất đói bụng. Sáng sớm rời đi, An An chỉ ghé vào siêu thị mua một chai nước khoáng cùng một ít bánh mỳ ngọt. —— Biết được cô muốn xuống núi, ông chủ siêu thị liên tiếp lắc đầu, nói với cô bằng âm giọng địa phương đặc sệt, nơi này không có xe xuống núi đâu, phải đi bộ xuống tận dưới thị trấn mới có trạm xe buýt, ông lại chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo, mấy người đang tắm bên trong kia chắc có xe xuống núi, cô thử chờ họ xem sao, chứ một mình thì đi kiểu gì? Định dựa vào hai chân để đi xuống sao?
Nhưng An An thật sự đã dựa hai chân đi xuống núi.
Cô đi xuống chân núi, ngang qua thị trấn thì thấy trạm xe buýt.
Mua 5 đồng/ phiếu, lên xe và trở về chỗ này.
Hiện giờ đứng ở nơi ngập tràn hương vị đồ ăn như thế này, cô chỉ cảm thấy đói, đói đến mức khó chịu, đau đầu, lại vừa muốn nôn, đôi mắt cô khẽ nhăn lại.
An An đi qua, hỏi: Mỳ chua cay bao nhiêu tiền?
Sáu đồng. Chủ tiệm bận rộn đến không kịp ngẩng đầu lên.
An An đưa tiền.
Chủ tiệm rất nhanh nhẹn, mau chóng múc cho cô một phần.
An An nói: Nhiều cay một chút.
Chủ tiệm đổ thêm ớt vào cho cô.
Hạt tiêu cùng ớt đỏ rơi trên đó, trải dày thành một lớp. An An cầm hộp mỳ trong tay, xoay xoay mấy vòng. Nhìn vào nó một hồi, bước chân An An bỗng dừng lại.
Cô không vội rời khỏi tiệm, chỉ đứng đó cúi đầu nhìn một hồi lâu, giơ tay xoa xoa hai mắt.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi tí tách, bắn trên người cô, bên trong quán nồi mỳ chua cay bốc khói nghi ngút, biến thành từng lớp từng lớp sóng như khẽ cuộn trào trong người, An An cảm thấy chua xót.
Xung quanh cô, chợ đêm vẫn đang náo nhiệt, tiếng chủ tiệm tha thiết mời chào khách nhân, có vài người mệt mỏi cả ngày chỉ vào tiệm ăn cho xong rồi vội rời đi, vài người đi đường thì chậm rãi dạo khu chợ, duy chỉ có cô vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.
Giống như đứa ngốc, ngẩn ngơ cúi đầu ngồi nhìn vào hư không.
Bóng dáng gầy gò, bả vai gục xuống, khẽ run run.
Đây là An An, sinh nhật hai mươi tuổi của cô, thất bại tột cùng.
Tuổi hai mươi của cô, không được học lên, vì sinh hoạt gian khổ bôn ba khắp nơi, vì đồng tiền bị người khác nhục mạ, cả ngày trốn đông trốn tây, vĩnh viễn không nơi trú ẩn, không nhà, không gia đình.
Cuộc sống của cô mang theo sự khốn khổ, bần cùng.
An An mím chặt môi lại, ngẩng đầu lên.
Hết thảy trước mặt đều rất quen thuộc, những con đường khu phố ồn ào, những cô gái xinh đẹp, vẫn như cũ, vẹn nguyên không đổi, vẫn như đang cười nhạo cô. An An cầm hộp mỳ rồi rời đi.
Mới vừa đi hai bước, An An bỗng nhiên dừng lại.
Cô lặng lẽ nhìn qua bên hướng đối diện đèn giao thông ——
Đối diện, một người đàn ông vừa từ trong tạp hóa Mông Ca mua thứ gì đó, hiện tại đang đi ra ngoài.
Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, ánh mắt không kiên nhẫn mà quét khắp nơi. Dáng vẻ rất hung hăng, rõ ràng đang tìm ai đó. Thấy được tầm mắt người này đang đảo qua tới, cả người An An giống như lò xo, vội vàng lùi về sau.
Nhớ lại hẻm vắng hôm nọ, cuối cùng cô cũng nhớ ra người này, người đàn ông có vết sẹo dài bên trên mắt.
Vết sẹo của hắn khá sâu, đem lông mày của hắn chém thành hai đoạn, nên An An không thể lầm vào ai được.
Ngày đó hắn cùng An Quốc Hoành tới đòi nợ cô, vết sẹo hung hãn kia, cô không bao giờ quên được!
Ngày đó,...!
Chỉ cần nghĩ đến thôi, đầu An An càng thêm đau, cô không biết vì cái gì Đao Ba Nam lại ở chỗ này, cô không muốn nghĩ, càng không kịp hận, hay đi mắng, đi cãi gì với hắn, bản năng mách bảo cô biết lúc này phải chạy, ngay, lập, tức. An nhìn trái nhìn phải, rồi nhanh chóng nhảy lên xe buýt bên cạnh.
An An không dám quay đầu lại, xe đã đi xa một đoạn rồi, nhưng cô đang gắt gao bắt lấy tay vịn, run lẩy bẩy cả người.
An An cũng không cao hứng, cô chỉ cảm thấy mình may mắn sống sót qua đợt này. May mắn qua đi cô càng cảm thấy chính mình rất buồn cười.
Hai mươi tuổi của cô, quả nhiên chẳng có gì thay đổi, vẫn bị truy bắt, không có kết thúc.
Vĩnh viễn không có hồi kết.
An An nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cửa kính hắt lại khuôn mặt cô, mắt đen, môi đỏ, trông rất ủy mị.
*
Xe buýt dừng ở trước cổng bệnh viện.
Người xuống người lên xôn xao, thùng xe nháy mắt đã chật ních, tài xế nhìn ra phía sau, đang muốn khởi động xe, cuối cùng An An cũng lên tiếng, Chờ đã . Cô nhảy xuống xe, nhìn ra phía sau, bước nhanh vào bên trong bệnh viện. An An hỏi qua y tá: Đoạn Tú Phương nằm ở phòng bệnh số mấy?
Đoạn Tú Phương? Y tá nghi hoặc đánh giá An An, Cô có quan hệ gì với bệnh nhân?
Bà ấy là mẹ tôi.
Phòng 302, giường số 3. Y tá kiểm tra trên máy tính, nhìn An An, nghiêm khắc quở trách, Nhà cô rốt cuộc muốn như thế nào, còn muốn trị hay không? Cả ngày đem người bệnh ném ở bệnh viện không lo lắng, cô làm người nhà cái kiểu gì vậy, không thấy xấu hổ hả.
Đoạn Tú Phương trong bụng có khối u, phải phẫu thuật, nếu nơi này trị không được, chỉ sợ còn phải đi bệnh viện Côn Minh. An An hỏi: Chi phí phẫu thuật hết bao nhiêu?
Y tá nói cho An An một con số.
Con số này đối với An An mà nói, chính là con số thiên văn . Bao năm qua vật vã cùng với nó, quả thực như muối bỏ biển!
Một cỗ bất lực từ đáy lòng chui ra ngoài, An An chỉ nói: Tôi biết rồi.
Biết rồi, thì cũng phải nhanh lên! Y tá thúc giục cô.
An An từ cầu thang đi lên lầu. Lên đến lầu ba, cô không trực tiếp tiến vào phòng bệnh, mà nhanh chóng tránh ở phía sau cửa thoát hiểm, nhìn hướng hành lang xem xét. Ước chừng mười lăm phút sau, không nhìn thấy bóng dáng An Quốc Hoành, lúc này An An mới dám đi vào.
Phòng 302, giường số 3.
Trên giường là người phụ nữ trung niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đang nằm ngủ. Chăn đắp trên người, bụng nhô cao. Bà ta đang rất khó chịu, chỉ có thể khó khăn mà nằm nghiêng về một bên.
Bụng bà ta rất lớn, bên trong có một khối u, còn thêm một đứa bé.
Cũng không biết ngay lúc này bà đang chịu khổ như thế nào.
An An nhìn chốc lát, rồi lặng lẽ lùi bước, rời khỏi.
Dựa lưng vào tường, đứng nửa phút, hai mắt cô đã đỏ lên.
*
Đứng trước cổng bệnh viện rất lâu, An An lấy di động ra, mở máy.
Tin nhắn Kế Siêu gửi đến: An An, em không sao chứ?
Ngày hôm qua hai người đang nói chuyện nửa chừng thì điện thoại vội vàng cắt đứt, anh ta rất lo lắng.
Anh còn tiền không? An An như vậy hỏi hắn.
Kế Siêu vội vàng gọi điện thoại đến: An An, em có sao không?
An An nói: Không phải em còn thiếu anh bốn ngàn sao? —— anh chàng ngốc này, chính mình thì không có, còn cứ thế cho cô mượn tiền.
Anh không vội! Kế Siêu vội nói.
Nghĩ đến tên âm hồn bất tán Đao Ba Nam, trong lòng cô bất an, vì thế nói: Anh giúp em với nhé, em bên này không an toàn, lại không yên tâm về mẹ em.
Ừ. Kế Siêu đồng ý, lại vò đầu xin lỗi, Tối nay anh không đi được, ông anh ban đêm cần có người bên cạnh, ngày mai anh đi gặp em.
Được.
Hai người nói qua thời gian, địa điểm, An An cúp điện thoại. Nắm chặt balo trên vai, cô nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng mới hướng đi về khu nhà trọ cô đã thuê lúc trước.
*
Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, đường phố đèn điện lập loè, ngay ở ngã ba, quán nướng Đông Châu lại bắt đầu náo nhiệt, bày vài bàn ở bên ngoài. An An tránh những người này, đi ra phía sau con dốc hướng lên trên.
Toàn bộ con dốc chỉ nghe được tiếng bước chân của mỗi mình cô, đạp lên trên mặt đất cứ thế đi, đêm lại càng thêm yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này khiến An An hơi hoảng hốt, bất an, như có một hơi ám cứ đè nơi ngực cô.
Cô vội vàng bước nhanh hơn, lại quay đầu nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng người nào, An An vội vàng chạy vào khu nhà cô thuê. Một hơi chạy lên lầu hai, An An lấy chìa khóa ra, tra chìa vào ổ khóa, xoay một vòng, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
An An quay đầu lại ——
Có một bóng người ở dưới cầu thang đi lên, vóc dáng cao cao, bả vai rộng. Động tác mở cửa của An An dừng lại, mắt cô trợn lên, cắn môi.
Giây tiếp theo, có người đang chậm rì rì từ dưới lầu đi lên.
Quần jeans nửa cũ nửa mới, sau đó là áo khoác, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt.
Vết sẹo trên mắt!
An An không kịp phòng ngừa, lập tức giật mình đứng ngơ ra.
Cô nghĩ nghĩ trong đầu, mình có trốn đông trốn tây, thì cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Trên đời này không có gì gọi là may mắn cả.
Đương nhiên, cũng không còn ai cứu cô nữa.
Người kia, đã bảo cô cút xa một chút.
An An đứng đó, Đao Ba Nam hướng cô cười: Con gái An Quốc Hoành? —— An An?
Vờ như hỏi thăm, nhưng đã xác định trong lòng bàn tay.
*
Căn phòng An An thuê không lớn, lần đầu tiên có người ngoài tiến vào. Đao Ba Nam nhìn vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, tùy tiện ngồi, An Quốc Hoành thì canh giữ ở cửa. An An liền như vậy bị hai người bọn họ chặn ở bên trong, một đường lui đều không có.
Đao Ba Nam hỏi nàng: Vừa rồi cô định chạy sao?
Thì ra vẫn luôn đi theo cô, hoặc ngay ở bệnh viện đã thấy cô, bọn họ vẫn luôn theo đến tận nơi này, cô còn ngây ngốc cho rằng mình đã an toàn...... Thật là buồn cười.
An An chỉ nói: Tôi không có tiền.
Không có tiền thì cô chạy làm gì? Đao Ba Nam cười lạnh, ý bảo An An đem ba lô trên người ném lại đây.
An An nắm chặt ba lô, không chịu buông tay.
Thấy cô như vậy, An Quốc Hoành liền trực tiếp đến đoạt, Mày giữ cái gì? Hắn mười phần bất mãn, động tác càng thêm thô lỗ.
Ba! An An cùng hắn lôi kéo. Đây là tiền cứu mạng mẹ cô, đây là tiền cô vất vả lắm mới kiếm được! Cô không thể buông tay!
Thấy An An vẫn cứ khăng khăng không buông, gắt gao ôm vào trong ngực, An Quốc Hoành không kiên nhẫn thêm được nữa. Hắn trực tiếp dùng sức đẩy, gáy An An va mạnh vào tường. Bộp mà một tiếng, đầu An An đau đến hoa mắt, choáng váng cả người.
Đao Ba Nam đem đồ trong ba lô đổ hết ra ngoài. Quần áo, còn có nửa bình nước khoáng. Hắn khinh thường ném qua một bên, lại cầm bộ đồ tắm thêu hoa lên nhìn. Đao Ba Nam cười cười thâm ý: Được đấy, khi nào mặc cho ông đây nhìn xem nhé?
An An lạnh lùng không đáp.
Đao Ba Nam cũng không tiếp tục tìm mất mặt, vứt bộ đồ qua một bên, hắn đem ngăn khóa bên trong kéo ra, lục tìm được ngay dưới cùng một phong bì, bên trong có rất nhiều tờ tiền hồng hồng.
Gã vẫy vẫy phòng bì trước mặt cô, nói: Như vậy mà dám nói không có tiền hả?
Hắn phun nước miếng khắp nơi, bắt đầu đếm tiền.
Một, hai, ba...... Đếm xong, Đao Ba Nam nhìn An Quốc Hoành ý bảo, Chưa đủ sáu ngàn, nhưng hôm nay tôi đây tính cho ông tròn y 6 ngàn, cái khác ông tự nghĩ cách. Quay đầu lại nhìn nhìn An An, hắn nói: Con gái của ông điều kiện không tồi đâu, nếu chịu làm một cuốc thôi cũng đủ trả cả vốn lẫn lãi rồi đấy.
An An chỉ nhìn chằm chằm tiền trong tay hắn.
Đao Ba Nam cảm thấy mỹ mãn chẩn bị rời đi, bên này An Quốc Hoành lại đột nhiên gọi lại: Kỳ đại ca à, anh tìm lại xem, biết đâu còn tiền đấy. Nó ở đây lâu như vậy chắn chắn có trữ tiền.
Ba!
Đỉnh đầu như bị dội một chậu nước lạnh, An An không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn ông ta.
Đây là muốn bức cô chết luôn hay sao?
An Quốc Hoành đã lập tức lục tung căn phòng lên, hai mắt An An đỏ lên, liều mạng giữ chặt tay ông ta lại, An Quốc Hoành trực tiếp ném cô ra sau, rồi trở tay giáng xuống một cái tát! Lực rất lớn, lỗ tai An An ong ong, đầu rất đau.
Môi cô vẫn luôn run rẩy, trơ mắt nhìn bọn họ bới loạn quần áo lên, lật tung nệm giường, sau đó... Cọng rơm cuối cùng An An đã mất luôn rồi.
Lần thứ hai trở thành tay trắng.
Đứng ở trong căn phòng ngây ngốc, An An nản lòng mà ngồi xổm xuống. Cô ôm lấy đầu, gục xuống. Bên cạnh là hộp mì chua cay khi nãy. An An mở bao nilon ra, đổ mỳ vào tô.
Cô lấy đôi đũa cuộn một vòng lên, im lặng ăn, bả vai run rẩy, rốt cuộc khóc thành tiếng.
Nước mắt rơi vào tô mỳ, rơi xuống nền nhà, An An lau mắt, nhưng cũng ngăn không được.
*
Đem cái phong bì tiền cất vào áo khoác, Đao Ba Nam lấy di động ra. Điện thoại vang thật lâu, bên kia mới nghe máy.
Anh Kỳ.
Đối phương nũng nịu hô một tiếng, tiếng giày cao gót vang lên, bên kia hình như đang rất náo nhiệt.
Đao Ba Nam ha hả cười nói: Lần này là nhờ có em đấy. Lại tò mò hỏi thăm: Sao em biết cô ta là con gái An Quốc Hoành, còn biết hôm nay khẳng định về đến đây nữa?
Anh hỏi nhiều như vậy làm gì...... Cô ta hờn dỗi một câu, còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Nhận ra là ai đang đến, cô ta vội vàng làm ra vẻ: Tôi có chuyện, cúp máy đây.
Tô Đình mới vừa đem điện thoại bỏ xuống, vừa lúc Lục Ngang đi đến.
Lục Ngang liếc mắt nhìn cô ta chằm chằm, thấy trong tay cô ta đang cầm điện thoại. Đáy mắt người này lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, phảng phất mơ hồ còn có gì đó khiến Tô Đình sợ hãi. Cô ta vội cười cười, chủ động nói: Anh Ngang, chú Ngũ đã chờ anh rất lâu rồi.
Lục Ngang không tiếp lời, đi thẳng vào phòng bao.
Lúc này, La Vận Hoa đã ngồi ở bên trong. Thấy chỉ có một mình Lục Ngang đến, hắn không khỏi mất mát oán trách: Tiểu Lục cậu đây là muốn kim ốc tàng kiều đúng không, sao không đem tiểu mỹ nữ ngày hôm qua lại đây luôn?
Lục Ngang chậm rãi lấy bật lửa trong túi ra. Cầm trên mặt bàn gõ gõ một chút. Anh nhàn nhạt nói: Đang cáu tôi, nên đòi về trước.
Như vậy không được rồi, cậu không trị được sao? La Vận Hoa nói cười ha ha, Nếu không trị được, để tôi giúp cậu, chỉ cần hai ngày thôi. Đầu óc của hắn vẫn đang nghĩ về dáng vẻ xinh đẹp của An An. Nhưng thấy Lục Ngang nhấp môi, tầm mắt lạnh lùng, La Vận Hoa gượng cười, lòng ngứa ngáy hỏi thăm: Tiểu mỹ nữ đó xưng hô thế nào nhỉ?
Lục Ngang lấy điếu thuốc trong túi, bật lửa lên. Anh nói: Ti Ti, cô ấy tên Ti Ti.
Tô Đình sửng sốt, liếc nhìn Lục Ngang. Lục Ngang kẹp điếu thuốc trên tay, giữa làn khói lượn lờ, cũng không để ý đến vẻ mặt cô ta. Anh tựa lưng vào ghế, sắc mặt lãnh đạm, đáy mắt sâu hoắc, không rõ ý vị.
Tô Đình khẽ mím môi, lẳng lặng ngồi đó nhìn theo, không dám mở miệng sửa lại lời nói dối của Lục Ngang.
Nghĩ đến lúc nãy cùng Đao Ba Nam nói chuyện qua điện thoại, cô không khỏi chột dạ. Nếu như bị Lục Ngang biết, sau khi thấy An An rời khỏi cô liền báo cho Đao Ba Nam, chỉ sợ không còn miệng để thoải mái ngồi ăn trái cây như bây giờ.
*
An An nằm trên giường hai ngày.
Cô không thiết đi chỗ nào cả, cũng không thấy đói, chỉ thấy mệt, mệt đến mức không buồn nhúc nhích.
Cách vách có vọng qua tiếng nói chuyện, hai ngày này thanh âm ân ân a a vang lên không ngừng nghỉ, cô nghe thấy giọng người phụ nữ mắng mỏ, Muốn chết hả, qua ngày còn làm đéo gì nữa! An An nằm bên tường, hai tay ôm đầu cuộn tròn lại, sắc trời đã trở tối, ảm đạm thê lương.
Đột nhiên cô cũng muốn chết.
Nghe thấy có người gõ cửa.
Thịch thịch thịch.
Rất dồn dập.
Tầm mắt An An xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô không nhúc nhích.
Là anh đây An An.
Bên ngoài truyền đến giọng nói nôn nóng của Kế Siêu.
An An ngồi dậy, đi đến mở cửa.
Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô, Kế Siêu hoảng hốt, sau đó mắng ầm lên: Đúng thật không phải người mà. Bọn chó đó! Làm thành như vậy! Anh ta đem quần áo nhặt lên xếp lại.
An An ngồi ở mép giường, vẫn ôm đầu.
Trong nhiều ngày qua, cô cũng chỉ có tư thế này, đem mình chôn lại, không muốn quan tâm chuyện gì nữa.
An An nói: Kế Siêu, em không còn tiền, một đồng cũng không.
Cánh tay đang nhặt quần áo dừng một chút, Kế Siêu nói: An An, anh còn tiền.
Em còn thiếu anh tiền. Đầu An An đau muốn nứt ra.
Kế Siêu vội nói: An An, nếu không anh...... Chúng ta kết hôn nhé, chúng ta cùng trả nợ. Có lẽ là sợ An An không tin, anh ta móc ra cuốn sổ tiết kiệm, Em xem này, anh vẫn luôn mang theo bên người.
An An nhìn cuốn sổ tiết kiệm kia, rồi lại nhìn Kế Siêu, ánh mắt nhàn nhạt.
Anh đúng là ngốc mà. Cô mắng.
Anh không ngốc! Kế Siêu vội vàng phủ nhận, lại khuyên cô, An An, nếu không có tiền, hay em đừng bỏ đi nữa. Ở lại chỗ này, anh còn có thể giúp đỡ em.
Không đi thì ở lại làm gì? Để cả đời bị ông ta cướp sạch sao? An An cười cười tự giễu. Nhưng cô vừa muốn cười vừa muốn khóc, cô nói: Kế Siêu, anh có biết mẹ em chữa bệnh cần bao nhiêu tiền không? Kế Siêu lắc đầu, An An nói ra con số. Kế Siêu lập tức ngây ngẩn cả người, anh ta khẽ tính toán tiền lương của mình. An An vẫn chỉ ôm đầu, đem vùi xuống thật thấp: Kế Siêu, em chỉ muốn chết. Thanh âm rất thấp, rất nhẹ.
An An đau đớn vò vò tóc.
Hai mắt đỏ lên.
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi.
*
Nước ấm từ đầu tràn xuống, xối lên làn da của cô, hơi nóng làm da cô đỏ lên.
An An nghiêm túc tắm rửa xong, nhìn vào gương, cô định trang điểm. Nhưng khuôn mặt sưng đỏ lên do bị An Quốc Hoành đánh, đến giờ vẫn chưa giảm. Sau khi tắm nước nóng lại càng thêm rõ ràng. An An nhìn nhìn, cúi đầu, vốc nhẹ nước lạnh lên mặt. Sau đó lại lau khô mặt, bắt đầu trang điểm. Mắt và tay tập trung lên khuôn mặt hết sức chăm chú. Cô muốn mau chóng kiếm được tiền, nhưng muốn kiếm tiền thì phải nhờ vào khuôn mặt này.
Đối với cô mà nói, muốn mau chóng kiếm tiền thì chỉ còn biện pháp đó?
An An nhìn mình trong gương, nghe cách vách âm thanh da thịt kịch liệt va vào nhau, nàng hạ mắt xuống.
Nếu chưa bao giờ đi vào con đường ấy, thì vĩnh viễn sẽ không biết, để dũng cảm bước vào đó cần bao nhiêu dũng cảm, bao nhiêu khó khăn.
An An thoa xong son môi, lần thứ hai xem kỹ mình trong gương.
Đây là bộ dáng quen thuộc của mình, An An cảm thấy an tâm.
Những việc ngu ngốc như vậy, đời này đã trải qua một lần, thì sẽ không bao giờ lại làm.
Cô thất bại thảm hại.
Cô bị thương.
Trong gương, sợi dây chuyền màu đen vẫn còn đang trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Hai màu trắng đen hòa vào nhau, làm cổ cô càng thêm tinh tế, yếu ớt. Nơi này mang từng bị một người đàn ông chạm qua. Cô thậm chí còn nhớ rõ ngón tay anh ta dùng sức cắm vào khe hở khiến mình có chút hít thở không thông. Tay anh rất lạnh, còn tim cô rất đau.
Nhìn nhìn một chút, An An giơ tay tháo xuống.
Cô cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn.
Mở cửa sổ phòng tắm ra, An An đem sợi dây ném ra ngoài.
Ném ra phía sau đống rác, cô không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
Cô chợt nghĩ buổi chiều muốn đi thử vận khí xem sao, biết đâu vận khí tốt, nói không chừng lần đầu tiên còn có thể bán được năm ngàn.
*
Lần thứ hai An An gặp được La Hồng Thiến, là ngoài ý muốn.
An An đi theo Kế Siêu đến trường học, đi qua tòa nhà giảng đường, bỗng có người từ trên tầng chạy xuống, trông dáng dấp rất trẻ.
Tầm mắt An An xẹt qua người nọ, khuôn mặt vô tình muốn dời tầm mắt đi, bỗng chốc, lại xoay trở về.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, cô ta mặc một chiếc áo len cùng quần jeans, tóc bới lên gọn gàng ở sau đầu, trên áo len còn thêu hình con gấu rất lớn.
Chỉ cần nhìn vào con gấu này.
Thì biết ngay là La Hồng Thiến.
Trước đó An An từng nghĩ là La Hồng Thiến cùng lứa tuổi với mình, nhưng không nghĩ đến cô ta lại học ở đây.
Bước chân An An dừng lại, nhìn theo bóng dáng cô ta.
Người này đi ra ngoài để lấy hàng chuyển phát nhanh, không biết cô ta nhận cái gì, tủm tỉm cười tươi, vui vẻ mà đi trở về. Đây mới là bộ dáng hai mươi tuổi nên có, không giống như An An, già dặn, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, còn bị người ta khinh thường đuổi đi!
An An chỉ đứng ở đó, nhìn như vậy. Kế Siêu không hiểu được khẽ gọi, An An! An An! Anh ta vỗ vỗ bả vai An An. An An quay đầu lại, rõ ràng cô đứng rất gần Kế Siêu, nhưng Kế Siêu lại nhìn không thấu ánh mắt An An.
Cô nhắm chặt mắt, không nói một lời.
Không biết An An nghĩ đến chuyện gì đó, cô xoay người, nói: Em có chút việc, không đi ăn được.
Chuyện gì vậy? Kế Siêu ở phía sau truy hỏi.
An An vẫy vẫy tay, đi ra ngoài trường học.
Khi đi ngang qua La Hồng Thiến, An An cũng không dừng lại. Mắt vẫn nhìn thẳng, bước chân không nhanh không chậm. Hai người đi ngang qua nhau, An An đi lên trước vài bước, phía sau liền có người thử thăm dò kêu cô: Ti Ti?
Một tiếng này y như An An đoán trước, bởi vì La Hồng Thiến thích Lục Ngang, mà quan hệ giữa Lục Ngang cùng An An người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Thật không minh bạch gì đâu .
Bất luận là cái gì, một khi phụ nữ đã ghen tị thì đều sẽ không bỏ qua.
An An lãnh đạm xoay người.
Qua nửa giây, cô cũng làm ra vẻ ngoài ý muốn: Ồ, là cô hả......
Cô không phải là hướng dẫn viên du lịch sao, sao lại đến trường học? La Hồng Thiến hoang mang.
An An chỉ nói: Tôi đến tìm người.
La Hồng Thiến liền cười: Tôi vốn đang muốn hỏi anh Ngang số điện thoại của cô, muốn cô dạy tôi trang điểm. Khi cô ta nhắc đến tên Lục Ngang, bên tai vẫn hồng hồng.
An An nhấp môi, cười cười nói: Cũng dễ thôi.
Vậy cô có rảnh không? Cùng tôi đi chọn đồ trang điểm được không? La Hồng Thiến hiếm khi nhiệt tình hỏi.
*
La Hồng Thiến trốn học, lôi kéo An An đi khu mua sắm. Vừa vào cổng, La Hồng Thiến đi thẳng đến quầy mỹ phẩm.
An An lần đầu đến nơi này, lúc trước khi mua đồ trang điểm đều là ở bên đường mua. Hiện giờ dù mua không nổi, vẫn có thể nhìn xem. Nhân viên bán hàng đứng ở một bên La Hồng Thiến nhiệt tình giới thiệu, An An chỉ đứng bên cạnh nhàn nhạt nhìn qua.
La Hồng Thiến mua kẻ mắt, kẻ mày, kem lót, kem nền, phấn phủ...... Còn mua luôn bộ cọ, tính tiền đã hơn một ngàn. Cuối cùng lúc chọn son môi, nhân viên bán hàng tươi cười giúp cô ta thử qua mấy màu son. Làn da La Hồng Thiến hơi đen, nên nhân viên bán hàng đề cử tông màu ấm. La Hồng Thiến một mực cự tuyệt, cô ta chỉ vào An An, nói: Tôi muốn màu như vậy.
Ngày đó, An An cùng Lục Ngang từ trên lầu một người trước một người sau đi xuống dưới, cô ta chú ý thấy son môi An An đã phai nhạt rất nhiều, giống như đã bị người ta ăn luôn. Nghĩ như vậy mặt cô ta nóng lên, nhưng không dám đánh giá nhiều, chỉ nhớ rõ ngực mình bùm bùm tiếng tim đập. Sau đó, nhiều lần trộm liếc Lục Ngang, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh. Khi đó, An An đứng ở bên cạnh anh, bình chân như vại, nhưng không biết vì cái gì, giống như còn cùng Lục Ngang cãi nhau, quang minh chính đại không cho Lục Ngang mặt mũi gì cả. La Hồng Thiến liền có chút ghen tị với An An. Không phải ghen tị có thể cùng Lục Ngang cãi nhau, mà là cô ta ghen tị An An được quang minh chính đại đứng bên cạnh Lục Ngang, còn cô ta thì bị Lục Ngang...... Khi dễ.
Nghĩ nghĩ như vậy, bên tai lại nóng lên, La Hồng Thiến cúi đầu.
*
La gia là một khu biệt thự riêng biệt, La Hồng Thiến sống một mình trong căn phòng trống trải, có ban công lớn, nội thất trong phòng rất đầy đủ, sang trọng. Rèm cửa của cô có màu xanh lá cây rực rỡ, trần nhà được sơn nền trắng rất sạch sẽ, không thấy bị rạn nứt, càng không thấy được sàn nhà màu xám cũ nát như căn phòng An An ở tạm lúc đó.
So với chỗ đó của An An tốt hơn nhiều, rất nhiều.
Đối lập rất lớn, quả thực nhìn cô ta rất giống cô công chúa nhỏ.
An An liếc mắt nhìn quanh, hỏi La Hồng Thiến: Tôi cứ như vậy mà tùy tiện đến nhà cô, anh cô có ý kiến gì không?
Sẽ không đâu, anh ấy rất thích tôi kết giao nhiều bạn bè. Nhưng...... La Hồng Thiến nhìn nhìn, lặng lẽ nói, Nhân lúc anh ấy không có nhà mà trang điểm, nhưng nếu như bị anh ấy phát hiện, tôi sẽ bị đánh.
An An cười cười, lơ đãng hỏi: Khi nào anh cô trở về?
Chắc cũng đến năm sáu giờ.
An An nhìn đồng hồ trên tường, cô đem những mỹ phẩm La Hồng Thiến mua đặt từng cái trên bàn.
An An để La Hồng Thiến nhìn vào gương rồi hướng dẫn cho cô ta, từ từ trang điểm từng bước từng bước trên mặt mình, sau đó để cô ta làm thử.
Đến khi nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, La Hồng Thiến Á một tiếng, mới nhìn lại thời gian, cô ta vội vàng tẩy trang.
An An hướng phía dưới liếc mắt đánh giá, nói: Tôi đi đây.
À, để tôi đưa cô về. La Hồng Thiến có chút sốt ruột, càng sốt ruột tẩy trang càng vụng.
Không cần đâu. An An an ủi cô ta.
La Hồng Thiến chớp chớp mắt, liền nói: Nhớ giữ bí mật giúp tôi nhé.
Biết rồi.
An An giơ tay ok , đi ra khỏi phòng La Hồng Thiến, dọc theo cầu thang đi xuống.
Biệt thự La gia rất rộng. An An từng bước một đi xuống, La Khôn vừa lúc chống cây gậy, khập khiễng từ bên ngoài tiến vào. Hai người vừa lúc ở phòng khách gặp nhau.
Đột nhiên nhìn thấy An An, La Khôn sửng sốt một chút.
Khóe miệng An An rất tự nhiên cong lên, gọi: Anh La.
Sao cô ở đây? La Khôn không khỏi kinh ngạc.
An An chỉ chỉ trên tầng, không nói gì, chỉ khẽ cười một chút.
Lúc cô cười, giống một tiểu hồ ly đáng yêu, khí chất thanh lãnh giảm đi, lại thêm một tư vị khác không rõ ràng.
Phảng phất như rất thân mật, chỉ dành cho riêng hắn.
Tâm trí La Khôn khẽ nhúc nhích, thấy An An đi ra ngoài, bỗng nhiên kêu lên, hỏi: Lần trước anh Ngang nói nhà cô có việc gấp, hiện tại như thế nào rồi?
Đó chỉ là lời nói dối của Lục Ngang, không nghĩ đến lại ứng nghiệm trên người mình...... An An dừng một chút, nhíu mày, cô nói đúng sự thật: Không tốt lắm.
Không tốt lắm? La Khôn lặp lại một lần, nhìn chăm chú An An, hắn lơ đãng hỏi, Sao không đi tìm anh Ngang? Hai người không phải......
Hắn tạm dừng đúng chỗ ngứa, nghe bốn chữ này, ý vị sâu xa.
Đây là muốn thử cô.
An An nhìn thẳng hắn, nói: Anh La hiểu lầm rồi, tôi cùng anh Ngang không có quan hệ gì cả.
Vậy sao lúc trước cô hỏi thăm anh ấy? La Khôn hỏi.
An An cười: Tùy tiện hỏi thôi.
La Khôn chống gậy trầm mặc, một lát sau, nói: Còn thiếu bao nhiêu tiền?
Rất nhiều. An An vẫn cười nhìn hắn.
Thiếu bao nhiêu?
An An phất phất tay, đi ra ngoài: Không cần anh La đưa tiền đâu, về sau đến ủng hộ tôi là được.
Ủng hộ?
La Khôn rõ ràng ngoài ý muốn.
Cô làm ở đâu?
An An nói cho hắn: Chỗ Hồ mập đó.
Lại cười một chút, lúc này mới rời đi.
Trước An An căn bản không tính đi Ý Hưng Lan San làm, hiện giờ lại suy nghĩ khác.
Bên ngoài ánh hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời sắp lặn về hướng tây, An An đi như vậy về phía chân trời dưới.
*
Lục Ngang nhận được điện thoại của La Khôn, anh còn ở cùng La Vận Hoa tại khách sạn suối nước nóng. La Khôn cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi anh: Anh Ngang, tình hình bên kia như thế nào rồi?
Không khác biệt lắm.
Lục Ngang chỉ nói như vậy.
La Khôn liền nói: Tình hình bên này cũng không khác biệt lắm, chờ anh trở về em cùng anh đón gió, hai huynh đệ chúng ta lại tụ họp.
Ừ. Lục Ngang đáp ứng.
Hẹn xong thời gian, La Khôn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại, chỉ nói: Em chờ anh trở về.
*
Tô Đình vẫn cùng Lục Ngang trở về, cô ta là người La Vận Hoa an bài, Lục Ngang ném không xong. Tô Đình lại cố tình bám bên bên người anh, cũng không thấy xấu hổ. Từ sau bữa tiệc ngày đó, Lục Ngang vẫn không hề nhắc đến An An. Tô Đình không hiểu ý tứ anh, nghĩ về cuộc điện thoại kia, trong lòng không khỏi chột dạ. Nhưng đây là La Vận Hoa an bài, cô không thể không đi theo.
Trên đường trở về, vẫn là Tô Đình lái xe.
Lục Ngang cũng không chủ động mở miệng, bên trong xe chỉ có hai người, không khí nhất thời xấu hổ. Liếc liếc Lục Ngang, Tô Đình khẽ tìm lời: Nghe bọn họ nói gần đây anh La thường xuyên đến chỗ Hồ mập.
—— Chỗ Hồ mập đó là câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San.
Lục Ngang không tiếp lời.
Tô Đình chỉ có thể chính mình tiếp tục xuống lời: Hình như anh La nhìn trúng một cô gái bên đó, nghe nói đặc biệt xinh đẹp, đáng yêu vô cùng. Anh La vì cô ta tiêu tiền không hề nháy mắt.
Lần này, Lục Ngang vẫn không tiếp lời.
Tô Đình hoàn toàn chết lặng theo.
Cô ta cho rằng Lục Ngang vẫn sẽ trầm mặc như vậy, ai ngờ Lục Ngang rốt cuộc mở miệng.
Chỉ hỏi Tô Đình: Lần trước người trong điện thoại kia là ai?
Ngữ điệu bằng phẳng nhưng trông rất hung hăng, thanh âm lạnh lẽo, phảng phất không rõ tư vị. Tay lái Tô Đình khẽ run lên một chút, cô ta vụng về cười nói: Anh Ngang, điện thoại gì ạ?
Lục Ngang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Tô Đình không chịu nổi nữa, nói: Một người bạn. Lại chỉ lên trời ý thề: Chỉ là bạn thôi.
Tốt nhất là như cô nói.
Lục Ngang cảnh cáo một câu, không biểu tình xuống xe, trực tiếp đến phòng bao.
Câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San này như một hang động, bên ngoài nam nữ ôm nhau rung đùi đắc ý, hướng trong lại là một gian phòng bao. Bên trong dãy phòng bao có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nam nữ hoan ái, có chút tắc lại, một màn xuân sắc.
Phòng bao 208.
Lục Ngang đến gần, nghe thấy bên trong có người đang hát. Tiếng hát truyền tới, thanh âm uyển chuyển, êm dịu như cũ, có chút hoang dã, lại phảng phất hương vị buổi sáng, còn rất ngọt ngào.
Loại ngọt ngào này khẽ tiến vào đáy lòng...... Bước chân Lục Ngang dừng một chút, anh đẩy cửa đi vào.
Bên trong đã ngồi đầy người, nhìn thấy anh đến, sôi nổi đứng dậy gọi anh Anh Ngang . Chỗ trống ở giữa, La Khôn gọi anh qua ngồi. Toàn bộ phòng bao, duy nhất chỉ có một người không để ý đến anh. Cô ngồi ở trên ghế cao, nhìn màn hình hát.
Tầm mắt Lục Ngang lướt qua mọi người, quét mắt nhìn người đang hát.
Để lại cho anh, là cái bóng phía sau.
Tóc bới lên phía sau, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.
Trên cổ không đeo sợi dây chuyền.
Lục Ngang đang muốn dời đi mắt, người nọ vừa lúc chuyển mắt sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mắt nhìn Lục Ngang, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Cô đều giống mọi người, gọi anh: Anh Ngang.
Tầm mắt Lục Ngang chậm rãi hạ xuống, rơi xuống cái cổ trống rỗng. Chỗ đó không đeo dây chuyền.
/27
|