Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
***
Anh hỏi thăm tôi làm gì?
An An khoanh tay lại tựa người vào cánh cửa, dường như vô ý xông tới, lại dường như lơ đãng chen vào. Bước đến nói.
Còn có —— dừng lại một chút, An An nhìn thẳng vào Lục Ngang, chậm rãi hỏi tiếp: Ai mặt dày đòi tiền?
Ai mặt dày đòi tiền?
Đến tột cùng là ai?
Bầu không khí trong tiệm bách hóa Mông Ca thoáng chốc yên tĩnh.
Nói xấu sau lưng mà bị bắt quả tang, thì nét mặt bao giờ cũng không dễ nhìn. Mông Ca có chút bối rối. Anh ta vừa cúi đầu tìm tiền lẻ vừa nhỏ giọng mắng lại: Người nào hỏi, thì chính là người đó thôi. Anh ta cầm tờ tiền lẻ vuốt thẳng lại, đặt trên quầy. Dầu cù là ba đồng, gói thuốc Hồng Hà mười đồng. Anh ta thối lại tổng cộng hết tám mươi bảy đồng.
An An không để ý tới Mông Ca, chỉ chăm chú nhìn Lục Ngang, rất có tư thế hứng thú hỏi tội.
Ngược lại tên đầu sỏ gây chuyện lại rất bình tĩnh.
Quan sát An An một cái, Lục Ngang quay đầu, cầm tiền lẻ trên quầy lên bỏ vào trong túi.
Sau đó mới nói: Không làm gì cả.
Không làm gì, thì sao anh lại hỏi thăm tôi? An An không khách khí chút nào nói lại. Quét mắt Lục Ngang từ trên xuống dưới một lần, cô nói: Ai biết anh có biến thái hay không? Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, trong xã hội bây giờ đầu óc nhiều người rất không bình thường, cho dù có làm ăn, đầu óc của họ rất phức tạp.
Lục Ngang nhìn qua, vẫn là ngữ khí nhàn nhạt.
Anh nói: Tôi không có.
Ba chữ rất bình thường, giọng nói lại bình tĩnh, cũng không cố ý làm cho người ta phát lạnh. Nhưng tựa như có một tia khí lạnh từ lưng cột sống chạy tận lên đến cổ, nổi cả da gà. An An đứng yên tại chỗ nhìn theo anh.
Không giống với những người đàn ông địa phương, vóc dáng Lục Ngang rất cao, tóc cắt ngắn, khuôn mặt rõ ràng, lại đẹp trai hơn nữa thân thể khỏe mạnh.
Anh đứng ở chỗ kia, vai rộng, eo hẹp, chân dài.
Giọng nói không phải là người địa phương, giọng ấm, giống như người miền bắc.
Phớt lờ cái nhìn của An An, Lục Ngang sải bước ra ngoài.
An An chặn anh lại, nghiêng đầu hỏi: Anh rốt cuộc muốn tìm tôi tiếp khách à? Cuối cùng quay lại chủ đề chính.
Liếc ánh mắt ra ngoài liền thấy Hồ mập đang nói chuyện điện thoại, Lục Ngang hỏi ngược lại: Anh ta đã nói với cô như thế hả?
Ai?
Tên mập.
An An quay đầu lại nhìn bóng lưng chắn nịch của người kia, cô giơ hai ngón tay lên nói: Tiếp khách, hai ngàn.
Lục Ngang mở bao thuốc lá, móc ra một điếu. Kẹp ở đầu ngón tay, không có châm lửa. Anh hỏi ngược lại: Không sợ tôi là kẻ biến thái à?
An An thoáng nghiêng người sang, tựa lưng trên tường, mặc cả trả giá với anh: Bình thường tiếp khách du lịch hai ngàn, muốn phục vụ thêm phải tăng tiền thêm.
Thật là kẻ tham tiền.
Lục Ngang cười khẽ một cái.
Đánh giá khuôn mặt trẻ tuổi của An An, anh nói: Cô gái nhỏ, trở về học cho giỏi.
Chết tiệt! An An không nhịn được, mắng lời thô tục: Anh chơi tôi à?
Khoảng cách hai người rất gần, Lục Ngang liếc mắt nhìn An An, hỏi ngược lại: Tôi chơi cô như thế nào?
Anh nói thật chậm. Yết hầu đàn ông từ lúc sinh ra đã chuyển động, khiến cho từng câu từng chữ đều phải cân nhắc.
An An hiếm khi nghẹn lời.
Lục Ngang đã vén rèm lên, rảo bước đi ra ngoài.
An An ngoảnh đầu lại ——
Anh hai, An An gọi anh: Anh rốt cuộc có ý gì hả?
Cách nửa rèm cửa trong suốt, Lục Ngang không có lên tiếng. Trong tay anh vẫn còn cầm dầu cù là mới mua lúc nãy, chiếc hộp nho nhỏ, thường thấy nhất, chính là nhãn hiệu Long Hổ. Mở nắp ra, trong không khí ẩm ướt đột nhiên dâng lên cảm giác mát mẻ.
Lục Ngang kẹp điếu thuốc vào hai đầu ngón tay, dầu cù là thoang thoảng mùi bạc hà, anh đưa lên bờ môi, ngửi một cái.
Trong một cái chớp mắt này, mùi bạc hà kích thích, mùi thuốc lá cũng nhẹ nhàng tỏa ra một luồng khói trắng tinh tế.
An An nhìn vào trong tầm mắt, bờ môi không khỏi nổi lên một tia lạnh lẽo.
Này, rốt cuộc có ý gì hả? Cô không nhịn được thúc giục.
Lục Ngang lúc này mới xoay người lại.
Không có ý gì hết. nét mặt anh lạnh lùng: Chính là không thích, không có hứng thú.
Thẳng thắng quá nhỉ.
An An khoanh tay nhìn anh nửa giây, xoay người đi vào tạp hóa Mông Ca.
Rèm cửa nặng nề rũ xuống, một loạt âm thanh chuông gió vang lên.
Cô thật sự đã tức giận
Mông Ca ngẩng đầu lên, nhanh chóng nói: Cô quay lại làm gì?
An An không đáp, chỉ hướng vào kệ hàng trong xa. Nhón bàn chân lên, từ phía trên cùng của kệ hàng lấy một bìa các-tông.
Này, này, này, cô lấy cái đó làm gì? Mông Ca hỏi.
Vừa dứt lời, đột nhiên trong túi quần da của An An phát ra đoạn nhạc quái dị: Hôm nay thời tiết rất đẹp, sói già mời đi ăn thịt gà... hát xiên xẹo lại sai nhịp điệu. An An móc điện thoại trong túi quần ra. Trên màn hình hiện rõ tên người gọi An Quốc Hoành . Cô trực tiếp ghì chặt điện thoại, không có nhận. Đi đến quầy thu ngân một bên hỏi Mông Ca: An Quốc Hoành tới đây lấy tiền lúc nào?
Tối hôm qua. Mông ca nhớ lại nói: Tối hôm qua cô vừa đi khỏi, thì ông ta tới, ông ta còn hỏi tôi cô đi đâu vậy.
Anh nói với ông ta hả?
Nói, chứ không Đông Châu đem tôi nướng thành than sao. Mông Ca lơ đễnh nói.
An An bỗng nhiên trầm mặc.
Cuộn chặt bàn tay lại, cô nghiêng đầu nhìn về chỗ bên cạnh, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy. Trừng mắt thật lớn, xong rồi cô mới xoay người lại.
Mông Ca nhìn thấy rõ chữ phía trên bìa giấy cứng, liền mắng: Biết cô bình thường làm việc không dễ dàng gì rồi! Tôi cho cô bảy trăm cũng thua thiệt!
An An hướng anh ta dựng thẳng ngón tay lên, vén rèm cửa bước đi ra ngoài.
Chỗ cửa hàng bán phở, tên mập không biết đang nói chuyện điện thoại cùng ai, hình như không được vui. Lục Ngang ngồi bên cạnh, dựa lưng vào tường, hai chân tùy ý chống trên mặt đất. Dầu cù là kia đã được quệt qua, điếu thuốc hút mới được một nữa, trong không khí mùi bạc hà cũng nhàn nhạt đi rất nhiều
An An hướng anh đi tới.
Lục Ngang ngẩng đầu lên.
An An hỏi anh: Thực sự không muốn sao? cắn cắn môi, cô nói: Có thể rẻ hơn một chút.
Lục Ngang tựa lưng vào tường, bờ vai thả lỏng. Anh nở nụ cười, âm thanh lười biếng, đột nhiên ngả ngớn nói: Vậy chơi tùy ý cũng được sao?
An An tựa hồ ngửi được hương thơm bạc hà của dầu cù là, vừa nóng vừa lạnh. Vẻ mặt lạnh lùng trầm xuống, An An cất bước đi về bến xe đối diện.
Thị trấn này không lớn, mỗi ngày xe khách tới đây không nhiều lắm, nhiều nhất chính là xe khách Côn Minh. Nơi này nằm gần sát biên giới Myanmar, có nguồn tài nguyên du lịch thiên nhiên, chính phủ mấy năm nay tự nhiên phát triển mạnh. Có rất nhiều khách du lịch tới đây thăm quan. Mà người dân địa phương quen thuộc với đường đi hơn, nếu như tìm bọn họ dẫn đường, có khả năng dành dụm được một ít tiền.
Khắp thành giá cả thống nhất: một người/20 đồng.
Đèn giao thông bên kia đã thấy xe khách côn minh đang đi tới, cần gạt nước gạt qua gạt lại. An An vội vàng băng qua đường quốc lộ.
Thân hình bé nhỏ, hòa mình vào trong màn mưa, cũng không quay đầu lại.
*
*
Xe khách màu trắng đi vào trong bến, đợi thêm mấy phút, liền có vài người lần lượt đi ra, có người đeo túi xách, lại có người kéo vali. Những người kia đều có mục đích rõ ràng, người thì trở về quê nhà, người thì xuống xe hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, đó chính là khách du lịch.
Bởi vì tình hình biên giới bên kia không ổn định, hôm nay xe này rất ít khách đến. Vừa mới ra khỏi trạm, bọn họ đã bị người dân vây quanh. Hầu như tất cả mọi người dều gào thét lên 20 đồng một người, 20 đồng một người!! . An An không có đi đến đó chỉ đứng gần cổng bến xe. Cô cầm bìa các-tông đặt bên chân.
Trên bìa các-tông dùng bút màu đen viết: 15 đồng/người.
Bởi vì không có xe ôm, xe xích lô, nên cô mới tính rẻ như vậy. Cũng bởi vì cô biết bến xe này theo quy tắc ngầm , cho nên cô mới đứng xa như vậy.
Bình thường những ngày trời nắng đẹp, An An có thể gặp được vài người khách, nhưng hôm nay trời mưa, nên tình hình có chút không ổn.
Như bây giờ chẳng hạn.
Hai nữ sinh đeo ba lô liếc nhìn An An một cái, lại nhìn tờ giấy quảng cáo bên chân An An, cuối cùng tầm mắt vẫn gieo ở trên người An An.
Ánh mắt này khoét ở trên người An An, cũng không có dễ chịu gì... An An không nói gì.
Hai người kia kéo kéo áo ra hiệu cho nhau, cuối cùng xách vali cất bước đi khỏi.
Bọn họ đi xa, mới khe khẽ bàn luận: Cô gái kia không tốt đâu.
Nhìn cũng không giống người tốt.
Nói không chừng đang kiếm khách bên đường, cái bộ dáng này...
An An cái dạng gì chứ?
Mặc áo màu đen hở eo, váy cũng màu đen còn có đeo khăn choàng cổ cũng màu đen luôn.
Phấn kẻ mắt cũng dùng màu đen nốt.
Rất đẹp, nhưng cũng cất giấu hơi thở mị lực nào đó, không yên ổn.
Đá chân vào hòn đá nhỏ, An An lần nữa dựa người vào cổng bến xe.
Điện thoại trong túi lại vang lên.
Là An Quốc Hoành gọi điện đến, An An tiếp tục ghì chặt chiếc điện thoại.
Đám hành khách này lần lượt đi hết, bến xe lại yên tĩnh trở lại, qua nửa giờ, lại có một chiếc xe buýt tới. Vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cả buổi sáng nay, An An không nhận được người khách nào.
Buổi trưa hiếm khi trời ngừng mưa, quần áo cô bị ướt hết, có chút không thoải mái. Buông lỏng đôi vai xuống, An An chậm rãi đi về.
Điện thoại trong lại túi vang lên, vẫn là đoạn nhạc quái dị kia: Hôm nay thời tiết rất đẹp, sói già mời ăn thịt gà... An An từ trong túi móc ra. Đây là số của địa phương, có thể là chỗ trước đó cô xin việc, An An nghe máy.
Mới vừa Alô! một tiếng, bên kia liền dùng giọng điệu hung dữ hỏi: Con gái An Quốc Hoành?
Không phải. An An bình tĩnh trả lời, hơn nữa nói cho ông ta biết, Nhầm số rồi!
Cô cúp điện thoại.
Người cầm máy đầu điện thoại bên kia sửng sốt hai giây, đá An Quốc Hoành một cước, mắng: Đồ chó ngu. Ông dám dùng số điên thoại của người khác lừa bố đây hả? Rõ ràng không phải là con gái ông.
Làm sao có thể? An Quốc Hoành cũng sửng sốt. Ông ta vội vàng gọi lại, bên kia một giọng nữ máy móc nói: Xin lỗi quý khách, số thuê bao quý khách gọi hiện giờ đã tắt...
Con ranh chết tiệt kia, lại trốn tôi!
Sắc mặt An Quốc Hoành trắng nhợt, hung hăng mắng một câu.
Ven đường, An An tháo nắp lưng điện thoại ra, lấy thẻ sim,không do dự, ném vào thùng rác bên cạnh.
Beta: LynCáo HTH
***
Anh hỏi thăm tôi làm gì?
An An khoanh tay lại tựa người vào cánh cửa, dường như vô ý xông tới, lại dường như lơ đãng chen vào. Bước đến nói.
Còn có —— dừng lại một chút, An An nhìn thẳng vào Lục Ngang, chậm rãi hỏi tiếp: Ai mặt dày đòi tiền?
Ai mặt dày đòi tiền?
Đến tột cùng là ai?
Bầu không khí trong tiệm bách hóa Mông Ca thoáng chốc yên tĩnh.
Nói xấu sau lưng mà bị bắt quả tang, thì nét mặt bao giờ cũng không dễ nhìn. Mông Ca có chút bối rối. Anh ta vừa cúi đầu tìm tiền lẻ vừa nhỏ giọng mắng lại: Người nào hỏi, thì chính là người đó thôi. Anh ta cầm tờ tiền lẻ vuốt thẳng lại, đặt trên quầy. Dầu cù là ba đồng, gói thuốc Hồng Hà mười đồng. Anh ta thối lại tổng cộng hết tám mươi bảy đồng.
An An không để ý tới Mông Ca, chỉ chăm chú nhìn Lục Ngang, rất có tư thế hứng thú hỏi tội.
Ngược lại tên đầu sỏ gây chuyện lại rất bình tĩnh.
Quan sát An An một cái, Lục Ngang quay đầu, cầm tiền lẻ trên quầy lên bỏ vào trong túi.
Sau đó mới nói: Không làm gì cả.
Không làm gì, thì sao anh lại hỏi thăm tôi? An An không khách khí chút nào nói lại. Quét mắt Lục Ngang từ trên xuống dưới một lần, cô nói: Ai biết anh có biến thái hay không? Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, trong xã hội bây giờ đầu óc nhiều người rất không bình thường, cho dù có làm ăn, đầu óc của họ rất phức tạp.
Lục Ngang nhìn qua, vẫn là ngữ khí nhàn nhạt.
Anh nói: Tôi không có.
Ba chữ rất bình thường, giọng nói lại bình tĩnh, cũng không cố ý làm cho người ta phát lạnh. Nhưng tựa như có một tia khí lạnh từ lưng cột sống chạy tận lên đến cổ, nổi cả da gà. An An đứng yên tại chỗ nhìn theo anh.
Không giống với những người đàn ông địa phương, vóc dáng Lục Ngang rất cao, tóc cắt ngắn, khuôn mặt rõ ràng, lại đẹp trai hơn nữa thân thể khỏe mạnh.
Anh đứng ở chỗ kia, vai rộng, eo hẹp, chân dài.
Giọng nói không phải là người địa phương, giọng ấm, giống như người miền bắc.
Phớt lờ cái nhìn của An An, Lục Ngang sải bước ra ngoài.
An An chặn anh lại, nghiêng đầu hỏi: Anh rốt cuộc muốn tìm tôi tiếp khách à? Cuối cùng quay lại chủ đề chính.
Liếc ánh mắt ra ngoài liền thấy Hồ mập đang nói chuyện điện thoại, Lục Ngang hỏi ngược lại: Anh ta đã nói với cô như thế hả?
Ai?
Tên mập.
An An quay đầu lại nhìn bóng lưng chắn nịch của người kia, cô giơ hai ngón tay lên nói: Tiếp khách, hai ngàn.
Lục Ngang mở bao thuốc lá, móc ra một điếu. Kẹp ở đầu ngón tay, không có châm lửa. Anh hỏi ngược lại: Không sợ tôi là kẻ biến thái à?
An An thoáng nghiêng người sang, tựa lưng trên tường, mặc cả trả giá với anh: Bình thường tiếp khách du lịch hai ngàn, muốn phục vụ thêm phải tăng tiền thêm.
Thật là kẻ tham tiền.
Lục Ngang cười khẽ một cái.
Đánh giá khuôn mặt trẻ tuổi của An An, anh nói: Cô gái nhỏ, trở về học cho giỏi.
Chết tiệt! An An không nhịn được, mắng lời thô tục: Anh chơi tôi à?
Khoảng cách hai người rất gần, Lục Ngang liếc mắt nhìn An An, hỏi ngược lại: Tôi chơi cô như thế nào?
Anh nói thật chậm. Yết hầu đàn ông từ lúc sinh ra đã chuyển động, khiến cho từng câu từng chữ đều phải cân nhắc.
An An hiếm khi nghẹn lời.
Lục Ngang đã vén rèm lên, rảo bước đi ra ngoài.
An An ngoảnh đầu lại ——
Anh hai, An An gọi anh: Anh rốt cuộc có ý gì hả?
Cách nửa rèm cửa trong suốt, Lục Ngang không có lên tiếng. Trong tay anh vẫn còn cầm dầu cù là mới mua lúc nãy, chiếc hộp nho nhỏ, thường thấy nhất, chính là nhãn hiệu Long Hổ. Mở nắp ra, trong không khí ẩm ướt đột nhiên dâng lên cảm giác mát mẻ.
Lục Ngang kẹp điếu thuốc vào hai đầu ngón tay, dầu cù là thoang thoảng mùi bạc hà, anh đưa lên bờ môi, ngửi một cái.
Trong một cái chớp mắt này, mùi bạc hà kích thích, mùi thuốc lá cũng nhẹ nhàng tỏa ra một luồng khói trắng tinh tế.
An An nhìn vào trong tầm mắt, bờ môi không khỏi nổi lên một tia lạnh lẽo.
Này, rốt cuộc có ý gì hả? Cô không nhịn được thúc giục.
Lục Ngang lúc này mới xoay người lại.
Không có ý gì hết. nét mặt anh lạnh lùng: Chính là không thích, không có hứng thú.
Thẳng thắng quá nhỉ.
An An khoanh tay nhìn anh nửa giây, xoay người đi vào tạp hóa Mông Ca.
Rèm cửa nặng nề rũ xuống, một loạt âm thanh chuông gió vang lên.
Cô thật sự đã tức giận
Mông Ca ngẩng đầu lên, nhanh chóng nói: Cô quay lại làm gì?
An An không đáp, chỉ hướng vào kệ hàng trong xa. Nhón bàn chân lên, từ phía trên cùng của kệ hàng lấy một bìa các-tông.
Này, này, này, cô lấy cái đó làm gì? Mông Ca hỏi.
Vừa dứt lời, đột nhiên trong túi quần da của An An phát ra đoạn nhạc quái dị: Hôm nay thời tiết rất đẹp, sói già mời đi ăn thịt gà... hát xiên xẹo lại sai nhịp điệu. An An móc điện thoại trong túi quần ra. Trên màn hình hiện rõ tên người gọi An Quốc Hoành . Cô trực tiếp ghì chặt điện thoại, không có nhận. Đi đến quầy thu ngân một bên hỏi Mông Ca: An Quốc Hoành tới đây lấy tiền lúc nào?
Tối hôm qua. Mông ca nhớ lại nói: Tối hôm qua cô vừa đi khỏi, thì ông ta tới, ông ta còn hỏi tôi cô đi đâu vậy.
Anh nói với ông ta hả?
Nói, chứ không Đông Châu đem tôi nướng thành than sao. Mông Ca lơ đễnh nói.
An An bỗng nhiên trầm mặc.
Cuộn chặt bàn tay lại, cô nghiêng đầu nhìn về chỗ bên cạnh, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy. Trừng mắt thật lớn, xong rồi cô mới xoay người lại.
Mông Ca nhìn thấy rõ chữ phía trên bìa giấy cứng, liền mắng: Biết cô bình thường làm việc không dễ dàng gì rồi! Tôi cho cô bảy trăm cũng thua thiệt!
An An hướng anh ta dựng thẳng ngón tay lên, vén rèm cửa bước đi ra ngoài.
Chỗ cửa hàng bán phở, tên mập không biết đang nói chuyện điện thoại cùng ai, hình như không được vui. Lục Ngang ngồi bên cạnh, dựa lưng vào tường, hai chân tùy ý chống trên mặt đất. Dầu cù là kia đã được quệt qua, điếu thuốc hút mới được một nữa, trong không khí mùi bạc hà cũng nhàn nhạt đi rất nhiều
An An hướng anh đi tới.
Lục Ngang ngẩng đầu lên.
An An hỏi anh: Thực sự không muốn sao? cắn cắn môi, cô nói: Có thể rẻ hơn một chút.
Lục Ngang tựa lưng vào tường, bờ vai thả lỏng. Anh nở nụ cười, âm thanh lười biếng, đột nhiên ngả ngớn nói: Vậy chơi tùy ý cũng được sao?
An An tựa hồ ngửi được hương thơm bạc hà của dầu cù là, vừa nóng vừa lạnh. Vẻ mặt lạnh lùng trầm xuống, An An cất bước đi về bến xe đối diện.
Thị trấn này không lớn, mỗi ngày xe khách tới đây không nhiều lắm, nhiều nhất chính là xe khách Côn Minh. Nơi này nằm gần sát biên giới Myanmar, có nguồn tài nguyên du lịch thiên nhiên, chính phủ mấy năm nay tự nhiên phát triển mạnh. Có rất nhiều khách du lịch tới đây thăm quan. Mà người dân địa phương quen thuộc với đường đi hơn, nếu như tìm bọn họ dẫn đường, có khả năng dành dụm được một ít tiền.
Khắp thành giá cả thống nhất: một người/20 đồng.
Đèn giao thông bên kia đã thấy xe khách côn minh đang đi tới, cần gạt nước gạt qua gạt lại. An An vội vàng băng qua đường quốc lộ.
Thân hình bé nhỏ, hòa mình vào trong màn mưa, cũng không quay đầu lại.
*
*
Xe khách màu trắng đi vào trong bến, đợi thêm mấy phút, liền có vài người lần lượt đi ra, có người đeo túi xách, lại có người kéo vali. Những người kia đều có mục đích rõ ràng, người thì trở về quê nhà, người thì xuống xe hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, đó chính là khách du lịch.
Bởi vì tình hình biên giới bên kia không ổn định, hôm nay xe này rất ít khách đến. Vừa mới ra khỏi trạm, bọn họ đã bị người dân vây quanh. Hầu như tất cả mọi người dều gào thét lên 20 đồng một người, 20 đồng một người!! . An An không có đi đến đó chỉ đứng gần cổng bến xe. Cô cầm bìa các-tông đặt bên chân.
Trên bìa các-tông dùng bút màu đen viết: 15 đồng/người.
Bởi vì không có xe ôm, xe xích lô, nên cô mới tính rẻ như vậy. Cũng bởi vì cô biết bến xe này theo quy tắc ngầm , cho nên cô mới đứng xa như vậy.
Bình thường những ngày trời nắng đẹp, An An có thể gặp được vài người khách, nhưng hôm nay trời mưa, nên tình hình có chút không ổn.
Như bây giờ chẳng hạn.
Hai nữ sinh đeo ba lô liếc nhìn An An một cái, lại nhìn tờ giấy quảng cáo bên chân An An, cuối cùng tầm mắt vẫn gieo ở trên người An An.
Ánh mắt này khoét ở trên người An An, cũng không có dễ chịu gì... An An không nói gì.
Hai người kia kéo kéo áo ra hiệu cho nhau, cuối cùng xách vali cất bước đi khỏi.
Bọn họ đi xa, mới khe khẽ bàn luận: Cô gái kia không tốt đâu.
Nhìn cũng không giống người tốt.
Nói không chừng đang kiếm khách bên đường, cái bộ dáng này...
An An cái dạng gì chứ?
Mặc áo màu đen hở eo, váy cũng màu đen còn có đeo khăn choàng cổ cũng màu đen luôn.
Phấn kẻ mắt cũng dùng màu đen nốt.
Rất đẹp, nhưng cũng cất giấu hơi thở mị lực nào đó, không yên ổn.
Đá chân vào hòn đá nhỏ, An An lần nữa dựa người vào cổng bến xe.
Điện thoại trong túi lại vang lên.
Là An Quốc Hoành gọi điện đến, An An tiếp tục ghì chặt chiếc điện thoại.
Đám hành khách này lần lượt đi hết, bến xe lại yên tĩnh trở lại, qua nửa giờ, lại có một chiếc xe buýt tới. Vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cả buổi sáng nay, An An không nhận được người khách nào.
Buổi trưa hiếm khi trời ngừng mưa, quần áo cô bị ướt hết, có chút không thoải mái. Buông lỏng đôi vai xuống, An An chậm rãi đi về.
Điện thoại trong lại túi vang lên, vẫn là đoạn nhạc quái dị kia: Hôm nay thời tiết rất đẹp, sói già mời ăn thịt gà... An An từ trong túi móc ra. Đây là số của địa phương, có thể là chỗ trước đó cô xin việc, An An nghe máy.
Mới vừa Alô! một tiếng, bên kia liền dùng giọng điệu hung dữ hỏi: Con gái An Quốc Hoành?
Không phải. An An bình tĩnh trả lời, hơn nữa nói cho ông ta biết, Nhầm số rồi!
Cô cúp điện thoại.
Người cầm máy đầu điện thoại bên kia sửng sốt hai giây, đá An Quốc Hoành một cước, mắng: Đồ chó ngu. Ông dám dùng số điên thoại của người khác lừa bố đây hả? Rõ ràng không phải là con gái ông.
Làm sao có thể? An Quốc Hoành cũng sửng sốt. Ông ta vội vàng gọi lại, bên kia một giọng nữ máy móc nói: Xin lỗi quý khách, số thuê bao quý khách gọi hiện giờ đã tắt...
Con ranh chết tiệt kia, lại trốn tôi!
Sắc mặt An Quốc Hoành trắng nhợt, hung hăng mắng một câu.
Ven đường, An An tháo nắp lưng điện thoại ra, lấy thẻ sim,không do dự, ném vào thùng rác bên cạnh.
/27
|