Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
Đám người chơi bài kéo nhau lên tầng hai của suối nước nóng. Từ xa có thể nghe được một trận hỗn loạn huyên náo bên trong. Nếu có ai thắng thì ngay lập tức sẽ nghe đám người kia hét ầm lên, Tới tới tới , hét xong thì uống rượu và bắt đầu một trận tiêu tiền.
Tiền thật đúng là một thứ rất dễ bị mê hoặc, làm con người điên cuồng vì nó.
Lục Ngang trầm mặc đi dọc theo cầu thang hướng lên trên, anh đứng ở cửa phòng bao. Cảm giác vết thương ở phía sau lưng dần nứt ra, anh thoáng cong người lấy điếu thuốc từ trong bao, cắn ở môi. Qua hai giây, Lục Ngang đẩy cửa đi vào.
Trong phòng đèn điện sáng trưng, mấy cái bàn được xếp lại gần nhau, đám người thi nhau huýt sáo hú hét.
La Khôn đang định ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Ngang đi vào: Anh Ngang, lại đây ngồi với em. Hắn quay sang bảo một gã đàn ông đang ngồi bên cạnh: Đi đi, đây là chỗ của anh Ngang.
Gã ta nhanh chóng lùi sang bên kia.
Lục Ngang không vào chỉ đứng bên cạnh cửa cười nói: Khôn Tử, tôi có lời muốn nói với cậu.
Hả?
La Khôn sửng sốt, ném bài trong tay xuống, chống gậy đi ra.
Năm đó cũng giống như vậy.
Lục Ngang đã cứu hắn một lần, đem mấy tên lưu manh kia đánh một trận phải bỏ chạy, hắn định bụng sẽ mãi cùng Lục Ngang như vậy.
Khi đó tính tình Lục Ngang lạnh lùng ít nói, nhưng La Khôn vẫn kiên trì đi theo.
Hắn nói, em đã gọi anh một tiếng anh Ngang thì em sẽ mãi xem anh là huynh đệ, cả đời không đổi......
Khi đó La Khôn vẫn còn rất nghèo túng, ngay cả cây gậy chống trong tay cũng chỉ là gậy gỗ bình thường......
Lục Ngang rũ mắt, chỉ im lặng ngậm điếu thuốc trên môi.
Tầng hai có một cửa sổ chính giữa khá lớn, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy được những ngọn núi trùng điệp giữa đêm tối, những ánh đèn từ trên khách sạn chiếu xuống khu suối nước nóng, tầm mắt bọn họ thoáng hạ xuống thì thấy được bóng dáng cô gái in lên mặt nước.
An An vẫn đứng bên bể nước nóng, trên người đã khoác áo tắm, dây lưng buộc quanh eo, lộ ra đường cong cơ thể mê hoặc dụ người.
Tóc xõa ngang vai, cả thân hình cao gầy mảnh khảnh đứng trong gió.
Nói đến việc đùa giỡn phụ nữ vẫn chỉ có La Vận Hoa đúng thật không biết xấu hổ. Từ sát cửa sổ tầng hai nhìn ra, có thể thấy được quang cảnh phía dưới bể tắm rất hỗn loạn.
An An vẫn đứng đó, thân hình cô trắng toát đối lập với bóng đêm đen tối. Ngay cả khi cô đang mặc áo tắm thì sự phản chiếu vẫn như cũ, càng thêm rõ ràng. Từ trong vạt áo tắm, đôi chân thon thả trắng nõn lộ ra đến chỗ sâu nhất thì dừng lại, loáng thoáng thấy được khe rảnh, mờ nhạt một đường, không rõ ràng, như giấu đi nét tinh tế nhất của người phụ nữ.
Lục Ngang dời mắt.
Im lặng phả ra ngụm khói, anh nói: Khôn Tử, để cô ấy cho tôi đi.
Ai?
La Khôn không khỏi ngẩn ra.
Lục Ngang kẹp điếu thuốc trên tay hướng xuống.
La Khôn theo ánh nhìn quét xuống phía dưới ——
Chỉ thấy bóng đêm một màn đen tối, An An đứng đó. Hai bên bóng ảnh ngược nhau, một nửa trong sáng, một nửa quyến rũ, thật muốn giết người! Dáng người kia, hai bắp đùi thẳng tắp, trắng toát giữa màn đêm, chỉ cần dùng nhẹ sức tách ra hai bên, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây, đôi môi đỏ chót kia sẽ kêu ra cái âm thanh như thế nào...... Chỉ cần tưởng tượng như vậy, yết hầu La Khôn đã khô khốc, phía dưới liều mạng kêu gào, hận không thể lập tức đem An An xoa nát, đem cô xuyên xỏ từ trong ra ngoài, ở trên người cô vào rồi ra, ra rồi vào lại.
Người phụ nữ này đúng là hàng hiếm.
Lòng bàn tay bên hông trơn trượt xúc cảm, hắn vội chà xát tay, nhìn ha hả quay đầu hỏi Lục Ngang: Sao vậy, anh Ngang thích hả?
Ừ.
Lục Ngang lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào La Khôn. Anh nói: Được không?
Anh cứ như vậy hỏi hắn, ngữ khí lãnh đạm, nhìn không ra bất luận sự khác biệt nào trong lời nói.
Chiếc áo tắm trên người hở hơn một nữa, từ bên ngoài có thể nhìn được vết thương còn chưa lành lại của Lục Ngang.
La Khôn bị dồn vào thế đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không xong, hắn nghi hoặc hỏi anh: Anh Ngang khi nào rảnh thì ăn thử xem? Con nhóc này hoàn toàn không giống Tiểu Tĩnh......
Giống nhau kiểu gì được?
Một người thì trong sáng như thiên sứ, một người thì quyến rũ chẳng khác yêu tinh chuyên mê hoặc người.
Hai chân Lục Ngang tùy điện đạp trên mặt đất, eo hông đung đưa theo. Kẹp điếu thuốc trên tay, hắn liếc về phía An An đang đứng, cười nhàn nhạt: Tôi ngủ với cô ấy rồi. Cho nên...... Ngừng một giây, Lục Ngang thản nhiên nhìn La Khôn, Để cô ấy cho tôi, được chứ? Anh hỏi gọn gàng dứt khoát, vẫn nhìn không ra có gì khác thường.
Quét mắt nhìn cô gái đang đứng phía dưới, La Khôn cười gượng hai tiếng, hắn nói: Đàn bà thôi mà, có cái gì không được?
An An mặc áo tắm đứng như vậy trong bóng đêm. Ban đêm độ ấm càng hạ thấp, trên người cô dính hơi nước, bị gió thổi qua, không tự chủ được ôm chặt cánh tay.
Lục Ngang vẫn chưa quay về, anh đã nói cô đừng chạy loạn, nên cô vẫn ở chỗ này chờ hắn.
An An không dám đi.
Nhìn vào hướng Lục Ngang rời đi, cô đem cánh tay ôm chặt, đứng co ro trong gió chờ anh.
Cô tưởng tượng anh đã đi vào cái động đen tối đó, nếu anh không trở lại, thì cô phải làm sao đây.
Đôi mắt An An nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu! Bên kia có tiếng bước chân chậm rãi đi đến. Trong bể tắm hơi nóng bốc lên, phảng phất thành sương mù dày đặc. Người đàn ông đó từ trong làn sương mù đi đến, từng bước một đạp trên mặt đất, hình dáng càng rõ dần, vai rộng, chân thằng, thân hình to lớn. Là người đàn ông độc nhất vô nhị, hơi thở anh, vị thuốc lá phả từ trên người anh, còn có hương vị dược liệu thoang thoảng toát ra, tất cả hòa quyện lại và chỉ riêng một mình anh mới có.
Lục Ngang!
Lục Ngang!
An An thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Cô tham lam nhìn chăm chú vào anh.
Cô biết, hôm nay Lục Ngang đã bị cô bức đến bước cuối cùng.
Mặc kệ trong lòng anh có cô hay không, nhưng chắc chắn anh có một chút không nỡ bỏ mặc cô, mặc kệ Một chút này là bao nhiêu...... Cũng mặc kệ cô với người kia có bao nhiêu phần không xứng.
An An cắn môi, chỉ muốn bật khóc.
Lục Ngang đi đến gần cũng chăm chú nhìn vào mắt cô. Không rõ đang nghĩ về điều gì.
Đón tầm mắt anh, đôi môi An An nỗ lực cố gắng không run rẫy. Đôi mắt khẽ chớp liên hồi nhưng vẫn không ngăn được nước mắt rào rạt rơi xuống. An An hoảng hốt đưa tay quệt vội một bên mắt.
Lục Ngang giơ tay hướng lên mặt An An, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn dính trên mắt cô.
Cả người An An khẽ run lên...... Cô nhìn anh.
Trong mắt vẫn còn vệt nước chưa khô, cô cứ như vậy ủy khuất nhìn anh.
Lục Ngang không nói lời nào, cánh tay vòng ra sau lưng, hướng lên trên dùng một chút lực đem An An ôm vào trong ngực, chân cô khẽ nâng lên.
Tuy anh bị thương, nhưng cánh tay vẫn có lực như cũ.
An An ôm chặt cổ anh.
La Khôn đứng ở phía trước cửa sổ tầng hai, nhìn xuống bọn họ.
An An rúc cả người vào trong lòng Lục Ngang.
Cô khẽ gọi tên anh: Lục Ngang.
Từ trên đỉnh đầu, người nọ Ừ một tiếng.
Cô liền hỏi: Chúng ta đi đâu?
Anh nói: Đi thu nhận em.
Thu nhận...... Em......
Mấy chữ này vừa phát ra, An An áp sát người vào trong lòng ngực rắn chắc của anh, nghe cả được tiếng tim đập.
Nhịp tim anh như thủy triều, nhấp nhô từng nhịp, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Khuôn An An đỏ dần. Nó như ngọn lửa, chậm rãi thiêu đốt, cả người anh bắt đầu nóng lên.
*
Cửa phòng đóng lại, An An xoay lưng về phía cửa nhìn chăm chú người đàn ông này.
Lục Ngang không bật đèn.An An cứ như vậy đứng trong bóng tối phác hoạ hình dáng của anh.
Rũ mắt xuống nhìn cô, Lục Ngang khẽ dùng chút lực niết cằm An An.
Còn muốn làm không? Anh hỏi.
Beta: YanaIshi
Đám người chơi bài kéo nhau lên tầng hai của suối nước nóng. Từ xa có thể nghe được một trận hỗn loạn huyên náo bên trong. Nếu có ai thắng thì ngay lập tức sẽ nghe đám người kia hét ầm lên, Tới tới tới , hét xong thì uống rượu và bắt đầu một trận tiêu tiền.
Tiền thật đúng là một thứ rất dễ bị mê hoặc, làm con người điên cuồng vì nó.
Lục Ngang trầm mặc đi dọc theo cầu thang hướng lên trên, anh đứng ở cửa phòng bao. Cảm giác vết thương ở phía sau lưng dần nứt ra, anh thoáng cong người lấy điếu thuốc từ trong bao, cắn ở môi. Qua hai giây, Lục Ngang đẩy cửa đi vào.
Trong phòng đèn điện sáng trưng, mấy cái bàn được xếp lại gần nhau, đám người thi nhau huýt sáo hú hét.
La Khôn đang định ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Ngang đi vào: Anh Ngang, lại đây ngồi với em. Hắn quay sang bảo một gã đàn ông đang ngồi bên cạnh: Đi đi, đây là chỗ của anh Ngang.
Gã ta nhanh chóng lùi sang bên kia.
Lục Ngang không vào chỉ đứng bên cạnh cửa cười nói: Khôn Tử, tôi có lời muốn nói với cậu.
Hả?
La Khôn sửng sốt, ném bài trong tay xuống, chống gậy đi ra.
Năm đó cũng giống như vậy.
Lục Ngang đã cứu hắn một lần, đem mấy tên lưu manh kia đánh một trận phải bỏ chạy, hắn định bụng sẽ mãi cùng Lục Ngang như vậy.
Khi đó tính tình Lục Ngang lạnh lùng ít nói, nhưng La Khôn vẫn kiên trì đi theo.
Hắn nói, em đã gọi anh một tiếng anh Ngang thì em sẽ mãi xem anh là huynh đệ, cả đời không đổi......
Khi đó La Khôn vẫn còn rất nghèo túng, ngay cả cây gậy chống trong tay cũng chỉ là gậy gỗ bình thường......
Lục Ngang rũ mắt, chỉ im lặng ngậm điếu thuốc trên môi.
Tầng hai có một cửa sổ chính giữa khá lớn, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy được những ngọn núi trùng điệp giữa đêm tối, những ánh đèn từ trên khách sạn chiếu xuống khu suối nước nóng, tầm mắt bọn họ thoáng hạ xuống thì thấy được bóng dáng cô gái in lên mặt nước.
An An vẫn đứng bên bể nước nóng, trên người đã khoác áo tắm, dây lưng buộc quanh eo, lộ ra đường cong cơ thể mê hoặc dụ người.
Tóc xõa ngang vai, cả thân hình cao gầy mảnh khảnh đứng trong gió.
Nói đến việc đùa giỡn phụ nữ vẫn chỉ có La Vận Hoa đúng thật không biết xấu hổ. Từ sát cửa sổ tầng hai nhìn ra, có thể thấy được quang cảnh phía dưới bể tắm rất hỗn loạn.
An An vẫn đứng đó, thân hình cô trắng toát đối lập với bóng đêm đen tối. Ngay cả khi cô đang mặc áo tắm thì sự phản chiếu vẫn như cũ, càng thêm rõ ràng. Từ trong vạt áo tắm, đôi chân thon thả trắng nõn lộ ra đến chỗ sâu nhất thì dừng lại, loáng thoáng thấy được khe rảnh, mờ nhạt một đường, không rõ ràng, như giấu đi nét tinh tế nhất của người phụ nữ.
Lục Ngang dời mắt.
Im lặng phả ra ngụm khói, anh nói: Khôn Tử, để cô ấy cho tôi đi.
Ai?
La Khôn không khỏi ngẩn ra.
Lục Ngang kẹp điếu thuốc trên tay hướng xuống.
La Khôn theo ánh nhìn quét xuống phía dưới ——
Chỉ thấy bóng đêm một màn đen tối, An An đứng đó. Hai bên bóng ảnh ngược nhau, một nửa trong sáng, một nửa quyến rũ, thật muốn giết người! Dáng người kia, hai bắp đùi thẳng tắp, trắng toát giữa màn đêm, chỉ cần dùng nhẹ sức tách ra hai bên, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây, đôi môi đỏ chót kia sẽ kêu ra cái âm thanh như thế nào...... Chỉ cần tưởng tượng như vậy, yết hầu La Khôn đã khô khốc, phía dưới liều mạng kêu gào, hận không thể lập tức đem An An xoa nát, đem cô xuyên xỏ từ trong ra ngoài, ở trên người cô vào rồi ra, ra rồi vào lại.
Người phụ nữ này đúng là hàng hiếm.
Lòng bàn tay bên hông trơn trượt xúc cảm, hắn vội chà xát tay, nhìn ha hả quay đầu hỏi Lục Ngang: Sao vậy, anh Ngang thích hả?
Ừ.
Lục Ngang lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào La Khôn. Anh nói: Được không?
Anh cứ như vậy hỏi hắn, ngữ khí lãnh đạm, nhìn không ra bất luận sự khác biệt nào trong lời nói.
Chiếc áo tắm trên người hở hơn một nữa, từ bên ngoài có thể nhìn được vết thương còn chưa lành lại của Lục Ngang.
La Khôn bị dồn vào thế đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không xong, hắn nghi hoặc hỏi anh: Anh Ngang khi nào rảnh thì ăn thử xem? Con nhóc này hoàn toàn không giống Tiểu Tĩnh......
Giống nhau kiểu gì được?
Một người thì trong sáng như thiên sứ, một người thì quyến rũ chẳng khác yêu tinh chuyên mê hoặc người.
Hai chân Lục Ngang tùy điện đạp trên mặt đất, eo hông đung đưa theo. Kẹp điếu thuốc trên tay, hắn liếc về phía An An đang đứng, cười nhàn nhạt: Tôi ngủ với cô ấy rồi. Cho nên...... Ngừng một giây, Lục Ngang thản nhiên nhìn La Khôn, Để cô ấy cho tôi, được chứ? Anh hỏi gọn gàng dứt khoát, vẫn nhìn không ra có gì khác thường.
Quét mắt nhìn cô gái đang đứng phía dưới, La Khôn cười gượng hai tiếng, hắn nói: Đàn bà thôi mà, có cái gì không được?
An An mặc áo tắm đứng như vậy trong bóng đêm. Ban đêm độ ấm càng hạ thấp, trên người cô dính hơi nước, bị gió thổi qua, không tự chủ được ôm chặt cánh tay.
Lục Ngang vẫn chưa quay về, anh đã nói cô đừng chạy loạn, nên cô vẫn ở chỗ này chờ hắn.
An An không dám đi.
Nhìn vào hướng Lục Ngang rời đi, cô đem cánh tay ôm chặt, đứng co ro trong gió chờ anh.
Cô tưởng tượng anh đã đi vào cái động đen tối đó, nếu anh không trở lại, thì cô phải làm sao đây.
Đôi mắt An An nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu! Bên kia có tiếng bước chân chậm rãi đi đến. Trong bể tắm hơi nóng bốc lên, phảng phất thành sương mù dày đặc. Người đàn ông đó từ trong làn sương mù đi đến, từng bước một đạp trên mặt đất, hình dáng càng rõ dần, vai rộng, chân thằng, thân hình to lớn. Là người đàn ông độc nhất vô nhị, hơi thở anh, vị thuốc lá phả từ trên người anh, còn có hương vị dược liệu thoang thoảng toát ra, tất cả hòa quyện lại và chỉ riêng một mình anh mới có.
Lục Ngang!
Lục Ngang!
An An thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Cô tham lam nhìn chăm chú vào anh.
Cô biết, hôm nay Lục Ngang đã bị cô bức đến bước cuối cùng.
Mặc kệ trong lòng anh có cô hay không, nhưng chắc chắn anh có một chút không nỡ bỏ mặc cô, mặc kệ Một chút này là bao nhiêu...... Cũng mặc kệ cô với người kia có bao nhiêu phần không xứng.
An An cắn môi, chỉ muốn bật khóc.
Lục Ngang đi đến gần cũng chăm chú nhìn vào mắt cô. Không rõ đang nghĩ về điều gì.
Đón tầm mắt anh, đôi môi An An nỗ lực cố gắng không run rẫy. Đôi mắt khẽ chớp liên hồi nhưng vẫn không ngăn được nước mắt rào rạt rơi xuống. An An hoảng hốt đưa tay quệt vội một bên mắt.
Lục Ngang giơ tay hướng lên mặt An An, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn dính trên mắt cô.
Cả người An An khẽ run lên...... Cô nhìn anh.
Trong mắt vẫn còn vệt nước chưa khô, cô cứ như vậy ủy khuất nhìn anh.
Lục Ngang không nói lời nào, cánh tay vòng ra sau lưng, hướng lên trên dùng một chút lực đem An An ôm vào trong ngực, chân cô khẽ nâng lên.
Tuy anh bị thương, nhưng cánh tay vẫn có lực như cũ.
An An ôm chặt cổ anh.
La Khôn đứng ở phía trước cửa sổ tầng hai, nhìn xuống bọn họ.
An An rúc cả người vào trong lòng Lục Ngang.
Cô khẽ gọi tên anh: Lục Ngang.
Từ trên đỉnh đầu, người nọ Ừ một tiếng.
Cô liền hỏi: Chúng ta đi đâu?
Anh nói: Đi thu nhận em.
Thu nhận...... Em......
Mấy chữ này vừa phát ra, An An áp sát người vào trong lòng ngực rắn chắc của anh, nghe cả được tiếng tim đập.
Nhịp tim anh như thủy triều, nhấp nhô từng nhịp, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Khuôn An An đỏ dần. Nó như ngọn lửa, chậm rãi thiêu đốt, cả người anh bắt đầu nóng lên.
*
Cửa phòng đóng lại, An An xoay lưng về phía cửa nhìn chăm chú người đàn ông này.
Lục Ngang không bật đèn.An An cứ như vậy đứng trong bóng tối phác hoạ hình dáng của anh.
Rũ mắt xuống nhìn cô, Lục Ngang khẽ dùng chút lực niết cằm An An.
Còn muốn làm không? Anh hỏi.
/27
|