Chạng vạng lúc 5 giờ, Diệp Sơ Hiểu chấm dứt công việc gia sư rồi đi về. Cô mỗi ngày đều ngồi xe bus, lúc này vốn không đông, lại thêm mới tới gần đầu nhà ga, lên xe liền có thể dễ dàng tìm được chỗ ngồi.
Cô tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, vừa nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền cảm thấy được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống. Cô vẫn chưa mở mắt, nhưng mà giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người bên cạnh này đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nghĩ rằng chính mình gặp phải sắc lang rồi, mở to mắt ra, lại thấy Tống Gia Dương đang nhìn cô tủm tỉm cười.
Cậu... Thế nào lại ở đây? Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc.
Tống Gia Dương cười nói: Đưa cậu về nhà.
Cậu ta nói trực tiếp như thế, làm cho Diệp Sơ Hiểu không biết đáp lại như thế nào.
Thấy cô xấu hổ, Tống Gia Dương lại nói: Kỳ thực mình nghĩ đi Tân Hồ xem một chút, nghe nói nơi đó vẫn còn giữ lại được nét phong tình đặc sắc của thành phố này ngày trước, tuy rằng mình từ bé đã lớn lên ở đây, nhưng còn chưa từng đến qua đâu.
Cậu ta nói vân đạm phong khinh, Diệp Sơ Hiểu lại nghe thành ngũ vị tạp trần. Tân Hồ đối với cô mà nói, giống như là dấu ấn nhục nhã đóng ở trên người. Cô vô cùng căm ghét nó lại không thể thoát khỏi nơi này.
*vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng
* ngũ vị tạp trần: năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng, ý chỉ cảm xúc lẫn lộn
Mà ngay lúc này, cô có chút ghen tị với Tống Gia Dương không phải biết đến nỗi khó khăn của xã hội. Chỉ có người sống an nhàn sung sướng mà chưa bao giờ ở trong hoàn cành đó, mới có thể cảm thấy đường đá gồ ghề, còn có tường ngói lùn tè bị tàn phá không chịu nổi này của Tân Hồ, là cái gọi là di sản văn hóa, là ký ức của thành thị ngày trước trong trí nhớ. Bọn họ coi thường người khác nghèo khổ cùng lạc hậu, không có con mắt thưởng thức phong cảnh.
Diệp Sơ Hiểu hoàn toàn mất đi hứng thú mở miệng nói chuyện.
Tống Gia Dương không biết vì sao cô gái dịu dành nội liễm này, trong nháy mắt lại bị bao phủ bởi một tầng lạnh nhạt thờ ơ, cậu tận lực tìm đề tài để nói, lại phát giác chính mình thất bại khi đối mặt Diệp Sơ Hiểu, ngày thường vui tính, hài hước, ung dung là vậy, bây giờ lại có chút lực bất tòng tâm.
May mắn quãng đường cũng không xa, hơn nữa trên xe hành khách lên xuống liên tục, ít nhiều làm phai nhạt không khí lúng túng giữa hai người.
Sau khi xuống xe, Diệp Sơ Hiểu mở miệng trước, chỉ vào cổng thôn Tân Hồ đối diện cách đó không xa, ngữ khí đạm mạc nói: Mình hiện tại mang cậu đi thăm quan Tân Hồ.
Khi cô nói xong, đang muốn qua đường, Tống Gia Dương lại vội vàng kéo cô lại, ấp úng nói: Kỳ thực... Mình đã tới nơi này vài lần rồi. Mình chỉ là muốn đưa cậu về nhà.
Diệp Sơ Hiểu bởi vì cậu ta làm bộ lấy lí do thoái thác mà sinh ra phản cảm, ngay lúc này cảm tình hoàn toàn bị phá vỡ. Mà suy đoán lúc trước, lúc này cũng rốt cục có thể xác minh được rồi.
Tống Gia Dương lấy dũng khí của mười tám năm đến giờ, hít sâu một hơi nói: Nếu cậu đồng ý, sau này mình mỗi ngày đều đưa cậu về nhà như vậy.
Cho dù đã có chuẩn bị, Diệp Sơ Hiểu vẫn còn bởi vì lời bày tỏ này, mà có chút kích động luống cuống, đầu óc cô một mảnh hỗn độn, giống như có điểm mất đi khả năng suy nghĩ.
Được một người con trai ưu tú như thế thích, Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là sung sướng mà đắc ý. Nhất là lại đang đứng cách cổng thôn Tân Hồ bất quá có mấy chục thước, cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình như đang đứng tại ranh giới giữa sáng và tối, bên trong cánh cổng kia là tối tăm ngột ngạt, mà người con trai này lại là sứ giả ánh sáng.
Cậu ta là con đường dẫn cô thoát đi nơi tối tăm này.
Tống Gia Dương thấy cô chỉ hơi hơi đỏ mặt mà không nói lời nào, có chút nóng nảy, giữ chặt tay cô nói: Cậu có đồng ý để mình đưa về không?
Lời thổ lộ của cậu ta thật sự mịt mờ, không rõ ràng nhưng đối với cái con trai tầm tuổi này mà nói, cũng đã đủ rồi.
Diệp Sơ Hiểu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt cậu ta che một tầng nắng chiều, cậu ấy cùng với nhóm con trai trong cái cổng đối diện đó, hoàn toàn bất đồng, chính bản thân cậu ta là niềm ước ao cả đời mà cô hướng tới.
Vì thế, Diệp Sơ Hiểu khe khẽ gật đầu.
Tống Gia Dương vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, nắm lấy tay cô kích động nói: Chúng ta bây giờ cùng đi vào đi.
Sắc mặt Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên hơi đổi, giống như giật mình bừng tỉnh, cô nhìn Tống Gia Dương nắm tay mình, rốt cục trở lại hiện thực.
Cô còn chưa có chuẩn bị tốt để dẫn Tống Gia Dương vào Tân Hồ.
Diệp Sơ Hiểu bình tình rút tay mình về, thấp giọng nói: Láng giềng nơi này của mình rất nhiều tam cô lục bà, ưa nói huyên thuyên.
Cô cũng không nói nhiều lắm, nhưng Tống Gia Dương đã hiểu rõ ý tứ của cô, vò đầu làm bộ cười cười: Mình nhìn cậu đi vào.
Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu.
Hai người còn nói chuyện một hồi, Tống Gia Dương dù không muốn nhưng vẫn phải để Diệp Sơ Hiểu đi về.
Giống như là thiếu nữ lần đầu yêu đương, Diệp Sơ Hiểu sau khi qua đường, nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Gia Dương vẫn còn ở đó, cảm giác được ánh mắt cực nóng của cậu ta xa xa, mặt không khỏi nóng lên, chạy chậm về hướng cổng thôn.
Mặt cô nóng lợi hại, nhịn không được hai tay ôm mặt đi tiếp, khóe miệng bởi vì nội tâm vui sướng có điểm hơi hơi nhếch lên.
Điều kiện cuộc sống làm cho nội tâm Diệp Sơ Hiểu so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Nhưng loại chuyện tình yêu này, cô lại chưa có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Chắc là nội tâm cô có chút lạnh nhạt, nhưng loại hờ hững này hiển nhiên cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy bạc, bị Tống Gia Dương khe khẽ đập một cái, liền hoàn toàn vỡ tan.
Cô cũng bất quá chỉ là đứa bé khát vọng được ai đó yêu thích.
Cho dù đây chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
A? Tuấn ca, đó không phải con nhóc Diệp gia đó sao? Lại là thanh âm lưu manh quen thuộc, Em không nhìn lầm đi? Bộ dáng này là gặp được chuyện gì? Trúng xổ số?
Mày ngốc a! Rõ ràng đây chính là bộ dáng phát xuân!
Vãi, không phải chứ! Cô ta thực sự có bạn trai?
Trì Tuấn không nói gì, mãi đến khi biểu tình hài hước trên mặt Diệp Sơ Hiểu khôi phục như thường, hắn mới lạnh lùng cùng với lũ bạn đi qua, thản nhiên cất giọng mỉa mai: Thực sự có bạn trai?
Diệp Sơ Hiểu không thèm trả lời hắn.
Mà hắn hiển nhiên cũng chưa nghĩ sẽ có được đáp án.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Hiểu lại thấy Tống Gia Dương, không khí giữa hai người lúc đó, liền trở nên có một chút kỳ lạ.
Tống Gia Dương tuy rằng là một nam sinh cởi mở, nhưng khi đối mặt với người mình thích, nhất là sau phen bày tỏ kia, cả người đều trở nên có chút thiếu tự nhiên, huống chi còn có một đôi song sinh kia ở giữa, cậu ta lại càng phải tận lực làm ra vẻ bình tĩnh.
Khi Diệp Sơ Hiểu giảng bài cho hai cậu nhóc kia, câu ta nằm ở sofa kế bên cầm máy chơi game, thường thường liếc sang nhìn lén cô, nhưng khi phát giác Diệp Sơ Hiểu muốn quay sang, cậu ta liền lập tức đảo mắt về màn hình, giơ tay lên cơ hồ muốn che nửa mặt, bộ dáng lén lút như vậy, làm cho Diệp Sơ Hiểu không nhịn được phì cười.
Rốt cục đã hết buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu tạm biệt hai cậu nhóc ra về, nhưng Tống Gia Dương lại bị Đại Phi Tiểu Phi quấn quít lấy chơi trò chơi, bất quá cậu ta lập tức không thèm để ý đem hai cái tiểu quỷ một cước đá văng, hớt hơ hớt hai chạy đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.
Diệp Sơ Hiểu thực ra vẫn đang đứng tại hành lang tầng dưới, hai người nhìn thấy nhau, cùng nhau cười.
Tống Gia Dương cũng ba bước cũng nhảy thành hai bước chạy xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô, ha ha cười nói: Mình còn tưởng rằng cậu đi rồi chứ!
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên mỉm cười: Mình biết cậu lập tức đến ngay mà.
Tống Gia Dương ngây ngốc sờ sờ cái ót: Ờ, chúng ta đi thôi, mình đưa cậu về nhà.
Khi ngồi trên xe bus, hai người đều có chút cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên.
Bọn họ hiện tại coi như là gì? Hiển nhiên chưa được coi là người yêu, nhưng tất nhiên cũng không phải bạn học bình thường. Tóm lại là có chút mập mờ, còn có điểm rục rịch.
Sau khi hai người tìm được vị trí ngồi xuống, lúng ta lúng túng nói chuyện vài câu về thời tiết gần đây biến đổi thất thường, cùng với tình hình giao thông càng ngày càng hỏng bét, cuối cùng vẫn là Tống Gia Dương quay về chuyện của hai người.
Cậu ta nói: Nghe chủ nhiệm lớp nói, cậu chuẩn bị đăng ký vào đại học Giang thành hệ ngoại ngữ à? Nhưng mà đại học Giang thành hệ ngoại ngữ nằm trong top 10 cả nước phải không? Lấy thành tích của cậu hẳn là có thể thi vào rất tốt chứ?
Diệp Sơ Hiểu trả lời thật lòng: Đại học càng tốt thì cạnh tranh cũng sẽ càng nhiều, mình sợ không lấy được học bổng, cho nên liền chọn đại học Giang thành.
Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười nói: Chỉ có điều thật đúng là khéo, nguyện vọng của mình cũng là khoa luật đại học Giang thành.
Diệp Sơ Hiểu cả kinh, kỳ thực cô cũng không có nghĩ tới chính mình cùng Tống Gia Dương sẽ có kết quả gì, thậm chí sau khi được cậu ta thổ lộ, cô cũng chỉ đoán là trong kỳ nghỉ hè này.
Cô tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, vừa nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền cảm thấy được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống. Cô vẫn chưa mở mắt, nhưng mà giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người bên cạnh này đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nghĩ rằng chính mình gặp phải sắc lang rồi, mở to mắt ra, lại thấy Tống Gia Dương đang nhìn cô tủm tỉm cười.
Cậu... Thế nào lại ở đây? Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc.
Tống Gia Dương cười nói: Đưa cậu về nhà.
Cậu ta nói trực tiếp như thế, làm cho Diệp Sơ Hiểu không biết đáp lại như thế nào.
Thấy cô xấu hổ, Tống Gia Dương lại nói: Kỳ thực mình nghĩ đi Tân Hồ xem một chút, nghe nói nơi đó vẫn còn giữ lại được nét phong tình đặc sắc của thành phố này ngày trước, tuy rằng mình từ bé đã lớn lên ở đây, nhưng còn chưa từng đến qua đâu.
Cậu ta nói vân đạm phong khinh, Diệp Sơ Hiểu lại nghe thành ngũ vị tạp trần. Tân Hồ đối với cô mà nói, giống như là dấu ấn nhục nhã đóng ở trên người. Cô vô cùng căm ghét nó lại không thể thoát khỏi nơi này.
*vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng
* ngũ vị tạp trần: năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng, ý chỉ cảm xúc lẫn lộn
Mà ngay lúc này, cô có chút ghen tị với Tống Gia Dương không phải biết đến nỗi khó khăn của xã hội. Chỉ có người sống an nhàn sung sướng mà chưa bao giờ ở trong hoàn cành đó, mới có thể cảm thấy đường đá gồ ghề, còn có tường ngói lùn tè bị tàn phá không chịu nổi này của Tân Hồ, là cái gọi là di sản văn hóa, là ký ức của thành thị ngày trước trong trí nhớ. Bọn họ coi thường người khác nghèo khổ cùng lạc hậu, không có con mắt thưởng thức phong cảnh.
Diệp Sơ Hiểu hoàn toàn mất đi hứng thú mở miệng nói chuyện.
Tống Gia Dương không biết vì sao cô gái dịu dành nội liễm này, trong nháy mắt lại bị bao phủ bởi một tầng lạnh nhạt thờ ơ, cậu tận lực tìm đề tài để nói, lại phát giác chính mình thất bại khi đối mặt Diệp Sơ Hiểu, ngày thường vui tính, hài hước, ung dung là vậy, bây giờ lại có chút lực bất tòng tâm.
May mắn quãng đường cũng không xa, hơn nữa trên xe hành khách lên xuống liên tục, ít nhiều làm phai nhạt không khí lúng túng giữa hai người.
Sau khi xuống xe, Diệp Sơ Hiểu mở miệng trước, chỉ vào cổng thôn Tân Hồ đối diện cách đó không xa, ngữ khí đạm mạc nói: Mình hiện tại mang cậu đi thăm quan Tân Hồ.
Khi cô nói xong, đang muốn qua đường, Tống Gia Dương lại vội vàng kéo cô lại, ấp úng nói: Kỳ thực... Mình đã tới nơi này vài lần rồi. Mình chỉ là muốn đưa cậu về nhà.
Diệp Sơ Hiểu bởi vì cậu ta làm bộ lấy lí do thoái thác mà sinh ra phản cảm, ngay lúc này cảm tình hoàn toàn bị phá vỡ. Mà suy đoán lúc trước, lúc này cũng rốt cục có thể xác minh được rồi.
Tống Gia Dương lấy dũng khí của mười tám năm đến giờ, hít sâu một hơi nói: Nếu cậu đồng ý, sau này mình mỗi ngày đều đưa cậu về nhà như vậy.
Cho dù đã có chuẩn bị, Diệp Sơ Hiểu vẫn còn bởi vì lời bày tỏ này, mà có chút kích động luống cuống, đầu óc cô một mảnh hỗn độn, giống như có điểm mất đi khả năng suy nghĩ.
Được một người con trai ưu tú như thế thích, Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là sung sướng mà đắc ý. Nhất là lại đang đứng cách cổng thôn Tân Hồ bất quá có mấy chục thước, cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình như đang đứng tại ranh giới giữa sáng và tối, bên trong cánh cổng kia là tối tăm ngột ngạt, mà người con trai này lại là sứ giả ánh sáng.
Cậu ta là con đường dẫn cô thoát đi nơi tối tăm này.
Tống Gia Dương thấy cô chỉ hơi hơi đỏ mặt mà không nói lời nào, có chút nóng nảy, giữ chặt tay cô nói: Cậu có đồng ý để mình đưa về không?
Lời thổ lộ của cậu ta thật sự mịt mờ, không rõ ràng nhưng đối với cái con trai tầm tuổi này mà nói, cũng đã đủ rồi.
Diệp Sơ Hiểu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt cậu ta che một tầng nắng chiều, cậu ấy cùng với nhóm con trai trong cái cổng đối diện đó, hoàn toàn bất đồng, chính bản thân cậu ta là niềm ước ao cả đời mà cô hướng tới.
Vì thế, Diệp Sơ Hiểu khe khẽ gật đầu.
Tống Gia Dương vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, nắm lấy tay cô kích động nói: Chúng ta bây giờ cùng đi vào đi.
Sắc mặt Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên hơi đổi, giống như giật mình bừng tỉnh, cô nhìn Tống Gia Dương nắm tay mình, rốt cục trở lại hiện thực.
Cô còn chưa có chuẩn bị tốt để dẫn Tống Gia Dương vào Tân Hồ.
Diệp Sơ Hiểu bình tình rút tay mình về, thấp giọng nói: Láng giềng nơi này của mình rất nhiều tam cô lục bà, ưa nói huyên thuyên.
Cô cũng không nói nhiều lắm, nhưng Tống Gia Dương đã hiểu rõ ý tứ của cô, vò đầu làm bộ cười cười: Mình nhìn cậu đi vào.
Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu.
Hai người còn nói chuyện một hồi, Tống Gia Dương dù không muốn nhưng vẫn phải để Diệp Sơ Hiểu đi về.
Giống như là thiếu nữ lần đầu yêu đương, Diệp Sơ Hiểu sau khi qua đường, nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Gia Dương vẫn còn ở đó, cảm giác được ánh mắt cực nóng của cậu ta xa xa, mặt không khỏi nóng lên, chạy chậm về hướng cổng thôn.
Mặt cô nóng lợi hại, nhịn không được hai tay ôm mặt đi tiếp, khóe miệng bởi vì nội tâm vui sướng có điểm hơi hơi nhếch lên.
Điều kiện cuộc sống làm cho nội tâm Diệp Sơ Hiểu so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Nhưng loại chuyện tình yêu này, cô lại chưa có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Chắc là nội tâm cô có chút lạnh nhạt, nhưng loại hờ hững này hiển nhiên cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy bạc, bị Tống Gia Dương khe khẽ đập một cái, liền hoàn toàn vỡ tan.
Cô cũng bất quá chỉ là đứa bé khát vọng được ai đó yêu thích.
Cho dù đây chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
A? Tuấn ca, đó không phải con nhóc Diệp gia đó sao? Lại là thanh âm lưu manh quen thuộc, Em không nhìn lầm đi? Bộ dáng này là gặp được chuyện gì? Trúng xổ số?
Mày ngốc a! Rõ ràng đây chính là bộ dáng phát xuân!
Vãi, không phải chứ! Cô ta thực sự có bạn trai?
Trì Tuấn không nói gì, mãi đến khi biểu tình hài hước trên mặt Diệp Sơ Hiểu khôi phục như thường, hắn mới lạnh lùng cùng với lũ bạn đi qua, thản nhiên cất giọng mỉa mai: Thực sự có bạn trai?
Diệp Sơ Hiểu không thèm trả lời hắn.
Mà hắn hiển nhiên cũng chưa nghĩ sẽ có được đáp án.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Hiểu lại thấy Tống Gia Dương, không khí giữa hai người lúc đó, liền trở nên có một chút kỳ lạ.
Tống Gia Dương tuy rằng là một nam sinh cởi mở, nhưng khi đối mặt với người mình thích, nhất là sau phen bày tỏ kia, cả người đều trở nên có chút thiếu tự nhiên, huống chi còn có một đôi song sinh kia ở giữa, cậu ta lại càng phải tận lực làm ra vẻ bình tĩnh.
Khi Diệp Sơ Hiểu giảng bài cho hai cậu nhóc kia, câu ta nằm ở sofa kế bên cầm máy chơi game, thường thường liếc sang nhìn lén cô, nhưng khi phát giác Diệp Sơ Hiểu muốn quay sang, cậu ta liền lập tức đảo mắt về màn hình, giơ tay lên cơ hồ muốn che nửa mặt, bộ dáng lén lút như vậy, làm cho Diệp Sơ Hiểu không nhịn được phì cười.
Rốt cục đã hết buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu tạm biệt hai cậu nhóc ra về, nhưng Tống Gia Dương lại bị Đại Phi Tiểu Phi quấn quít lấy chơi trò chơi, bất quá cậu ta lập tức không thèm để ý đem hai cái tiểu quỷ một cước đá văng, hớt hơ hớt hai chạy đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.
Diệp Sơ Hiểu thực ra vẫn đang đứng tại hành lang tầng dưới, hai người nhìn thấy nhau, cùng nhau cười.
Tống Gia Dương cũng ba bước cũng nhảy thành hai bước chạy xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô, ha ha cười nói: Mình còn tưởng rằng cậu đi rồi chứ!
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên mỉm cười: Mình biết cậu lập tức đến ngay mà.
Tống Gia Dương ngây ngốc sờ sờ cái ót: Ờ, chúng ta đi thôi, mình đưa cậu về nhà.
Khi ngồi trên xe bus, hai người đều có chút cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên.
Bọn họ hiện tại coi như là gì? Hiển nhiên chưa được coi là người yêu, nhưng tất nhiên cũng không phải bạn học bình thường. Tóm lại là có chút mập mờ, còn có điểm rục rịch.
Sau khi hai người tìm được vị trí ngồi xuống, lúng ta lúng túng nói chuyện vài câu về thời tiết gần đây biến đổi thất thường, cùng với tình hình giao thông càng ngày càng hỏng bét, cuối cùng vẫn là Tống Gia Dương quay về chuyện của hai người.
Cậu ta nói: Nghe chủ nhiệm lớp nói, cậu chuẩn bị đăng ký vào đại học Giang thành hệ ngoại ngữ à? Nhưng mà đại học Giang thành hệ ngoại ngữ nằm trong top 10 cả nước phải không? Lấy thành tích của cậu hẳn là có thể thi vào rất tốt chứ?
Diệp Sơ Hiểu trả lời thật lòng: Đại học càng tốt thì cạnh tranh cũng sẽ càng nhiều, mình sợ không lấy được học bổng, cho nên liền chọn đại học Giang thành.
Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười nói: Chỉ có điều thật đúng là khéo, nguyện vọng của mình cũng là khoa luật đại học Giang thành.
Diệp Sơ Hiểu cả kinh, kỳ thực cô cũng không có nghĩ tới chính mình cùng Tống Gia Dương sẽ có kết quả gì, thậm chí sau khi được cậu ta thổ lộ, cô cũng chỉ đoán là trong kỳ nghỉ hè này.
/36
|