Mở cửa! Mở cửa! Trì Tuấn nổi giận đùng đùng chạy đến nhà Diệp Sơ Hiểu, dùng sức vỗ vào cánh cửa gỗ đã cũ kỹ.
Một lát sau, cửa mở ra, Trương Liên xuất hiện, kinh ngạc hỏi: A tuấn, có việc gì sao?
Ngửi được hắn toàn thân đầy mùi rượu, mi tâm Trương Liên hơi nhíu lại.
Diệp Sơ Hiểu đâu ạ?! Trì Tuấn trực tiếp lướt qua bà, đi vào trong nhà, nhíu mi nhìn quanh một chút căn phòng trống rỗng, xoay người đi đến cửa phòng ngủ Diệp Sơ Hiểu.
Trương Liên nhìn bước chân của hắn có chút lơ lửng say, tim loạn nhịp một lát, bước nhanh qua che ở trước cửa: Cháu tìm Sơ Hiểu à? Con bé ngủ rồi, có chuyện gì, có chuyện gì cứ nói cho cô biết, cô sẽ nói lại với nó cho.
Trương Liên cũng không biết Diệp Sơ Hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chạng vạng cô trở về, thấy mắt cô là biết vừa khóc lớn, vừa hồng vừa sưng, cũng không ăn cơm, nhốt mình trong phòng không ra.
Mắt thấy Trì Tuấn một thân mùi rượu chạy tới gây sự, bà nghĩ rằng hai người đã xảy ra mâu thuẫn, tự nhiên không dám cho Trì Tuấn đến gần Diệp Sơ Hiểu.
Trì Tuấn không kiên nhẫn liếc bà một cái, lướt qua bà gõ gõ cánh cửa đằng sao: Dì tránh ra đi! Đây là chuyện của cháu và cô ấy.
Trương Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngượng ngùng cười: A Tuấn, nếu Sơ Hiểu làm cái gì khiến cháu mất hứng, dì thay nó xin lỗi cháu.
Trì Tuấn dừng một lát, giễu cợt cười: Từ nhỏ đến lớn, cháu cũng chưa từng thấy dì quan tâm cô ấy vài lần, thế nào lúc này lại diễn bài mẹ con tình thâm vậy? Dì cũng đừng chọc vào cháu, làm cho cháu mất hứng, cháu mà không đồng ý, dì cũng đừng mong gả cho ba cháu.
Trương Liên bị chẹn họng, lúng ta lúng túng nói: Mấy năm nay, dì cũng không còn trẻ nữa rồi, lấy chồng hay không thực ra cũng không sao cả. Nói xong, có vẻ ý thức được giọng điệu của mình không đúng, hấp tấp nói, Chủ yếu là con bé Sơ Hiểu ngủ thật rồi, hôm nay nó hình như không mấy vui vẻ, bằng không dì đã gọi nó dậy giải thích với cháu rồi.
Trì Tuấn cũng không hề ép buộc, chỉ khoan thai xoay người ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn trà rồi châm lên, bộ dáng bất cần đời nói: Dì có biết hôm nay vì sao cô ấy không vui không?
Trương Liên thấy hắn không có tư thế muốn phá cửa, thả lỏng thân thể, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhưng không trả lời.
Trì Tuấn lạnh lùng liếc mắt cái cửa phòng còn đang đóng chặt, hắn biết Diệp Sơ Hiểu lúc này nhất định vẫn còn tỉnh, quay đầu cười cười: Hôm nay, ông bố chết tiệt hít thuốc phiện, cướp tiền lương làm gia sư của cô ấy để mua thuốc.
Trương Liên sửng sốt một chút, phản ứng lại, nhất thời tức giận đến mắng to: Tên khốn đấy ngay cả tiền con gái mình mà cũng cướp, sao lão không chết đi cho rồi!
Trì Tuấn nghiêng đầu liếc bà một cái, tiếp tục không nhanh không chậm nói: Lão khốn đấy không chỉ cướp tiền của con gái mình, mà còn mặc kệ bọn lưu manh bán thuốc phiện ức hiếp cô ấy, lão thì thờ ơ bỏ mặc.
Trương Liên hoảng hốt, quay đầu nhìn cửa phòng Diệp Sơ Hiểu, thanh âm cũng thay đổi theo: Vậy Sơ Hiểu có bị bọn chúng khi dễ không?
Trì Tuấn giọng mỉa mai cười, chậm rãi nói: Nếu không gặp được cháu, cô ấy khẳng định là sẽ bị làm nhục.
Trương Liên nửa ngày mới phản ứng lại được, khô khốc mở miệng: “Vậy thật sự cám ơn cháu!
Trì Tuấn thở ra một ngụm khói: Dì so với cô ấy còn biết lý lẽ hơn nhiều. Cháu cứu cô ấy, cô ấy chẳng những không cảm kích, còn mắng cháu. Dì nói xem giọng điệu đó thế nào cháu nuốt nổi?
A? Trương liên mở to hai mắt. Diệp Sơ Hiểu tính tình lạnh lùng quật cường, bà cũng biết, cô lại luôn luôn chán ghét Trì Tuấn, thật không phải không có khả năng làm chuyện lấy oán trả ơn. Bà nghĩ nghĩ, nói nhỏ, Sơ Hiểu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó. Tóm lại việc này dì thay nó cảm ơn cháu. Gặp loại chuyện này, trong lòng nó cũng chịu khổ sở, đợi ngày mai nó tỉnh lại, dì sẽ bảo nó đặc biệt nói lời cảm ơn với cháu.
Vâng! Cô ấy đúng là còn nhỏ, nhỏ thế mà đã biết nói chuyện yêu đương rồi đấy ạ. Trì Tuấn không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, Cháu còn không biết cô ấy sao, cho dù nói lời cảm ơn, khẳng định cũng là vẻ mặt lạnh nhạt không tình nguyện, còn ngại cách cháu không đủ xa nữa chứ!
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Diệp Sơ Hiểu vốn đang đóng chặt, kẽo kẹt một tiếng mở ra. Diệp Sơ Hiểu đứng ở cửa phòng, mắt sưng đỏ, tóc rối tung, quả thật là một khuôn mặt lạnh nhạt.
Cô nhìn hai người trong phòng khách, mặt không chút thay đổi đi đến, cầm năm trăm đồng đặt ở trên bàn trà: Đây là tiền anh đưa cho tên lưu manh đấy, tôi trả lại cho anh!
Cơn giận của Trì Tuấn vốn còn sót lại chưa tiêu tan, thấy thái độ này của cô, cơn tức bị chạm vào liền dâng lên bừng bừng, nhưng bỗng nhiên hắn dường như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày cười: Cô đem tiền trả lại cho tôi, vậy chẳng khác nào cô tiêu tiền cho ba cô mua thuốc phiện? Tôi thấy hay là thôi đi, coi như là tôi mua cho chú Diệp một liều thuốc, dù sao tôi làm người ác thành quen rồi.
Diệp Sơ Hiểu mở miệng không nói lời nào.
Trương Liên nhíu mày nhìn con gái, thấp giọng hỏi: Vừa mới rồi A Tuấn nói có đúng không? Nếu A Tuấn thật sự cứu con, con phải cảm ơn người ta đi chứ.
Trì Tuấn gạt gạt tàn thuốc, ung dung ngẩng đầu nhìn cơ, trong mắt cười như không cười, lại như hàm chứa một tia châm chọc.
Mắt Diệp Sơ Hiểu sụp xuống, nửa ngày sau, rốt cục mới nói một câu: Hôm nay cảm ơn anh!
Nói xong, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vài ngày trước đó, Trì Tuấn ở trên giường đè lên mình, còn có nụ hôn ướt át làm người ta sợ hãi. Hai má vốn tái nhợt, bởi vì khuất nhục mà hiện lên một tia màu đỏ.
Trì Tuấn kinh ngạc nhìn biểu tình biến hóa của cô, quay đầu nói với Trương Liên: Cháu nói không sai đi! Bảo cô ấy nói lời cảm ơn cháu, bộ dáng như này không phải rất chán ghét sao!
Trương Liên ngượng ngùng cười: Tính tình nó từ bé đã thế này rồi, cháu cũng biết mà.
Trì Tuấn mắt lạnh nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu đang đứng, hừ một tiếng: Tôi buổi tối chưa ăn cơm, đói bụng, cô đi nấu bát mỳ cho tôi đi, coi như là cảm ơn tôi rồi.
Trương Liên nhanh nhẹn xung phong nhận việc nói: Để dì làm cho.
Trì Tuấn lại cả giận nói: Thế nào? Cảm ơn mà một chút thành ý ấy cũng không có sao?
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái: Được để tôi làm.
Biểu tình trên mặt Trì Tuấn lúc này mới thoáng dịu đi một chút.
Vài phút sau, Diệp Sơ Hiểu bê một chén mỳ lớn đặt trước mặt Trì Tuấn, ý bảo hắn ăn đi.
Mỳ sợi trắng bóng, bên trên chỉ có mất cọng rau cải, thoạt nhìn không có gì ngon. Tâm tình không tốt, nên chắc là đồ ăn cũng nấu không ra gì.
Trì Tuấn nhíu mày nhìn sợi mỳ, không hờn giận nói: Tôi cũng không phải hòa thượng, ngay cả trứng gà không có à?
Diệp Sơ Hiểu thấp giọng nói: Tôi đi nấu cho anh một quả.
Không cần! Trì Tuấn không kiên nhẫn khoát tay, cầm chiếc đũa lên ăn.
Mỳ không nhiều, hương vị cũng không tốt. Trì Tuấn vừa ăn vừa nhíu mày, nhưng đến cuối cùng, ngay cả nước canh cũng đều uống hết. Trương Liên nghĩ rằng hắn đói bụng, thấy hắn buông bát: Ăn no chưa? Có muốn dì làm cho cháu thêm chút đồ ăn không?
Trì Tuấn khoát tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Hiểu đang đứng giữa phòng, day day cái trán vẫn còn cảm giác say: Hôm nay cháu tức cũng no rồi, làm sao còn có khẩu vị ăn cái gì ạ.
Không có khẩu vị còn ăn hết một bát mì, Diệp Sơ Hiểu bất mãn oán thầm.
Trì Tuấn tự nhiên là không biết trong lòng cô nghĩ gì, nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: Cháu về đây ạ. Nói xong, lại nói với Diệp Sơ Hiểu: Về sau cô mà thấy người cha hít thuốc phiện đó của cô, thì nhanh tránh đi, nếu không sớm hay muộn thì lão già đó cũng bán cô đi, tôi cũng không phải là mỗi lần đều ở bên cạnh cô.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc không lên tiếng.
Trương Liên ngượng ngùng cười nói: Thực sự cảm ơn cháu, A Tuấn. Sơ Hiểu con bé sẽ biết làm như thế nào.
Tốt nhất là cô ấy phải biết đi. Trì Tuấn cuối cùng liếc Diệp Sơ Hiểu một cái, bất mãn rời đi.
Diệp Sơ Hiểu nhìn thấy mấy tờ tiền vẫn còn để trên bàn, thật cẩn thận cất đi, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời cô kiếm được tiền, cô đặc biệt quý trọng.
Trương Liên nhìn cô: Cha con thực sự cướp tiền của con à, còn mặc kệ nhìn con bị lưu manh khi dễ?
Động tác trên tay Diệp Sơ Hiểu dừng một chút, trong mắt lập tức không nhịn được ủy khuất mà nóng lên, nghẹn thật lâu mới miễn cưỡng nhịn xuống được, thanh âm thản nhiên nói: Cái người hít thuốc phiện đến mất hết tính người đấy, mẹ cũng không phải là chưa thấy qua. Con coi như không người ba này.
Trương Liên phiền chán hít một điếu thuốc: Dù sao không bao lâu con cũng đi học đại học rồi, hắn cũng không làm phiền được con nữaa. Dừng một chút, lại thử hỏi, Trì Tuấn hắn...
Thân mình Diệp Sơ Hiểu cứng nhắc, còn chưa đáp lại, nghe Trương Liên thở dài: Hắn tuy rằng từ bé hoành hành ngang ngược, nhưng cũng không quá xấu xa, ít nhất sẽ ra tay cứu ngươi. Mẹ nhớ rõ nhiều năm trước, hắn cũng giúp con đánh một tên lưu manh muốn khi dễ con mà.
Diệp Sơ Hiểu căm giận nói: Chính hắn còn không phải lưu manh sao ạ.
Trương Liên từ chối cho ý kiến thở dài: Nói thật, mẹ tuy rằng coi như là nhìn hắn lớn lên , nhưng nói chung cũng không thấy hắn giống lưu manh, cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ cái gì. Bà nói xong, liếc mắt sườn mặt trắng trong thuần khiết của con gái, dù lo lắng vẫn có chút thoải mái nói, Dù sao con cũng nhanh rời khỏi nơi này, cái gì cũng không sao cả.
Một lát sau, cửa mở ra, Trương Liên xuất hiện, kinh ngạc hỏi: A tuấn, có việc gì sao?
Ngửi được hắn toàn thân đầy mùi rượu, mi tâm Trương Liên hơi nhíu lại.
Diệp Sơ Hiểu đâu ạ?! Trì Tuấn trực tiếp lướt qua bà, đi vào trong nhà, nhíu mi nhìn quanh một chút căn phòng trống rỗng, xoay người đi đến cửa phòng ngủ Diệp Sơ Hiểu.
Trương Liên nhìn bước chân của hắn có chút lơ lửng say, tim loạn nhịp một lát, bước nhanh qua che ở trước cửa: Cháu tìm Sơ Hiểu à? Con bé ngủ rồi, có chuyện gì, có chuyện gì cứ nói cho cô biết, cô sẽ nói lại với nó cho.
Trương Liên cũng không biết Diệp Sơ Hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chạng vạng cô trở về, thấy mắt cô là biết vừa khóc lớn, vừa hồng vừa sưng, cũng không ăn cơm, nhốt mình trong phòng không ra.
Mắt thấy Trì Tuấn một thân mùi rượu chạy tới gây sự, bà nghĩ rằng hai người đã xảy ra mâu thuẫn, tự nhiên không dám cho Trì Tuấn đến gần Diệp Sơ Hiểu.
Trì Tuấn không kiên nhẫn liếc bà một cái, lướt qua bà gõ gõ cánh cửa đằng sao: Dì tránh ra đi! Đây là chuyện của cháu và cô ấy.
Trương Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngượng ngùng cười: A Tuấn, nếu Sơ Hiểu làm cái gì khiến cháu mất hứng, dì thay nó xin lỗi cháu.
Trì Tuấn dừng một lát, giễu cợt cười: Từ nhỏ đến lớn, cháu cũng chưa từng thấy dì quan tâm cô ấy vài lần, thế nào lúc này lại diễn bài mẹ con tình thâm vậy? Dì cũng đừng chọc vào cháu, làm cho cháu mất hứng, cháu mà không đồng ý, dì cũng đừng mong gả cho ba cháu.
Trương Liên bị chẹn họng, lúng ta lúng túng nói: Mấy năm nay, dì cũng không còn trẻ nữa rồi, lấy chồng hay không thực ra cũng không sao cả. Nói xong, có vẻ ý thức được giọng điệu của mình không đúng, hấp tấp nói, Chủ yếu là con bé Sơ Hiểu ngủ thật rồi, hôm nay nó hình như không mấy vui vẻ, bằng không dì đã gọi nó dậy giải thích với cháu rồi.
Trì Tuấn cũng không hề ép buộc, chỉ khoan thai xoay người ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn trà rồi châm lên, bộ dáng bất cần đời nói: Dì có biết hôm nay vì sao cô ấy không vui không?
Trương Liên thấy hắn không có tư thế muốn phá cửa, thả lỏng thân thể, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhưng không trả lời.
Trì Tuấn lạnh lùng liếc mắt cái cửa phòng còn đang đóng chặt, hắn biết Diệp Sơ Hiểu lúc này nhất định vẫn còn tỉnh, quay đầu cười cười: Hôm nay, ông bố chết tiệt hít thuốc phiện, cướp tiền lương làm gia sư của cô ấy để mua thuốc.
Trương Liên sửng sốt một chút, phản ứng lại, nhất thời tức giận đến mắng to: Tên khốn đấy ngay cả tiền con gái mình mà cũng cướp, sao lão không chết đi cho rồi!
Trì Tuấn nghiêng đầu liếc bà một cái, tiếp tục không nhanh không chậm nói: Lão khốn đấy không chỉ cướp tiền của con gái mình, mà còn mặc kệ bọn lưu manh bán thuốc phiện ức hiếp cô ấy, lão thì thờ ơ bỏ mặc.
Trương Liên hoảng hốt, quay đầu nhìn cửa phòng Diệp Sơ Hiểu, thanh âm cũng thay đổi theo: Vậy Sơ Hiểu có bị bọn chúng khi dễ không?
Trì Tuấn giọng mỉa mai cười, chậm rãi nói: Nếu không gặp được cháu, cô ấy khẳng định là sẽ bị làm nhục.
Trương Liên nửa ngày mới phản ứng lại được, khô khốc mở miệng: “Vậy thật sự cám ơn cháu!
Trì Tuấn thở ra một ngụm khói: Dì so với cô ấy còn biết lý lẽ hơn nhiều. Cháu cứu cô ấy, cô ấy chẳng những không cảm kích, còn mắng cháu. Dì nói xem giọng điệu đó thế nào cháu nuốt nổi?
A? Trương liên mở to hai mắt. Diệp Sơ Hiểu tính tình lạnh lùng quật cường, bà cũng biết, cô lại luôn luôn chán ghét Trì Tuấn, thật không phải không có khả năng làm chuyện lấy oán trả ơn. Bà nghĩ nghĩ, nói nhỏ, Sơ Hiểu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó. Tóm lại việc này dì thay nó cảm ơn cháu. Gặp loại chuyện này, trong lòng nó cũng chịu khổ sở, đợi ngày mai nó tỉnh lại, dì sẽ bảo nó đặc biệt nói lời cảm ơn với cháu.
Vâng! Cô ấy đúng là còn nhỏ, nhỏ thế mà đã biết nói chuyện yêu đương rồi đấy ạ. Trì Tuấn không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, Cháu còn không biết cô ấy sao, cho dù nói lời cảm ơn, khẳng định cũng là vẻ mặt lạnh nhạt không tình nguyện, còn ngại cách cháu không đủ xa nữa chứ!
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Diệp Sơ Hiểu vốn đang đóng chặt, kẽo kẹt một tiếng mở ra. Diệp Sơ Hiểu đứng ở cửa phòng, mắt sưng đỏ, tóc rối tung, quả thật là một khuôn mặt lạnh nhạt.
Cô nhìn hai người trong phòng khách, mặt không chút thay đổi đi đến, cầm năm trăm đồng đặt ở trên bàn trà: Đây là tiền anh đưa cho tên lưu manh đấy, tôi trả lại cho anh!
Cơn giận của Trì Tuấn vốn còn sót lại chưa tiêu tan, thấy thái độ này của cô, cơn tức bị chạm vào liền dâng lên bừng bừng, nhưng bỗng nhiên hắn dường như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày cười: Cô đem tiền trả lại cho tôi, vậy chẳng khác nào cô tiêu tiền cho ba cô mua thuốc phiện? Tôi thấy hay là thôi đi, coi như là tôi mua cho chú Diệp một liều thuốc, dù sao tôi làm người ác thành quen rồi.
Diệp Sơ Hiểu mở miệng không nói lời nào.
Trương Liên nhíu mày nhìn con gái, thấp giọng hỏi: Vừa mới rồi A Tuấn nói có đúng không? Nếu A Tuấn thật sự cứu con, con phải cảm ơn người ta đi chứ.
Trì Tuấn gạt gạt tàn thuốc, ung dung ngẩng đầu nhìn cơ, trong mắt cười như không cười, lại như hàm chứa một tia châm chọc.
Mắt Diệp Sơ Hiểu sụp xuống, nửa ngày sau, rốt cục mới nói một câu: Hôm nay cảm ơn anh!
Nói xong, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vài ngày trước đó, Trì Tuấn ở trên giường đè lên mình, còn có nụ hôn ướt át làm người ta sợ hãi. Hai má vốn tái nhợt, bởi vì khuất nhục mà hiện lên một tia màu đỏ.
Trì Tuấn kinh ngạc nhìn biểu tình biến hóa của cô, quay đầu nói với Trương Liên: Cháu nói không sai đi! Bảo cô ấy nói lời cảm ơn cháu, bộ dáng như này không phải rất chán ghét sao!
Trương Liên ngượng ngùng cười: Tính tình nó từ bé đã thế này rồi, cháu cũng biết mà.
Trì Tuấn mắt lạnh nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu đang đứng, hừ một tiếng: Tôi buổi tối chưa ăn cơm, đói bụng, cô đi nấu bát mỳ cho tôi đi, coi như là cảm ơn tôi rồi.
Trương Liên nhanh nhẹn xung phong nhận việc nói: Để dì làm cho.
Trì Tuấn lại cả giận nói: Thế nào? Cảm ơn mà một chút thành ý ấy cũng không có sao?
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái: Được để tôi làm.
Biểu tình trên mặt Trì Tuấn lúc này mới thoáng dịu đi một chút.
Vài phút sau, Diệp Sơ Hiểu bê một chén mỳ lớn đặt trước mặt Trì Tuấn, ý bảo hắn ăn đi.
Mỳ sợi trắng bóng, bên trên chỉ có mất cọng rau cải, thoạt nhìn không có gì ngon. Tâm tình không tốt, nên chắc là đồ ăn cũng nấu không ra gì.
Trì Tuấn nhíu mày nhìn sợi mỳ, không hờn giận nói: Tôi cũng không phải hòa thượng, ngay cả trứng gà không có à?
Diệp Sơ Hiểu thấp giọng nói: Tôi đi nấu cho anh một quả.
Không cần! Trì Tuấn không kiên nhẫn khoát tay, cầm chiếc đũa lên ăn.
Mỳ không nhiều, hương vị cũng không tốt. Trì Tuấn vừa ăn vừa nhíu mày, nhưng đến cuối cùng, ngay cả nước canh cũng đều uống hết. Trương Liên nghĩ rằng hắn đói bụng, thấy hắn buông bát: Ăn no chưa? Có muốn dì làm cho cháu thêm chút đồ ăn không?
Trì Tuấn khoát tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Hiểu đang đứng giữa phòng, day day cái trán vẫn còn cảm giác say: Hôm nay cháu tức cũng no rồi, làm sao còn có khẩu vị ăn cái gì ạ.
Không có khẩu vị còn ăn hết một bát mì, Diệp Sơ Hiểu bất mãn oán thầm.
Trì Tuấn tự nhiên là không biết trong lòng cô nghĩ gì, nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: Cháu về đây ạ. Nói xong, lại nói với Diệp Sơ Hiểu: Về sau cô mà thấy người cha hít thuốc phiện đó của cô, thì nhanh tránh đi, nếu không sớm hay muộn thì lão già đó cũng bán cô đi, tôi cũng không phải là mỗi lần đều ở bên cạnh cô.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc không lên tiếng.
Trương Liên ngượng ngùng cười nói: Thực sự cảm ơn cháu, A Tuấn. Sơ Hiểu con bé sẽ biết làm như thế nào.
Tốt nhất là cô ấy phải biết đi. Trì Tuấn cuối cùng liếc Diệp Sơ Hiểu một cái, bất mãn rời đi.
Diệp Sơ Hiểu nhìn thấy mấy tờ tiền vẫn còn để trên bàn, thật cẩn thận cất đi, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời cô kiếm được tiền, cô đặc biệt quý trọng.
Trương Liên nhìn cô: Cha con thực sự cướp tiền của con à, còn mặc kệ nhìn con bị lưu manh khi dễ?
Động tác trên tay Diệp Sơ Hiểu dừng một chút, trong mắt lập tức không nhịn được ủy khuất mà nóng lên, nghẹn thật lâu mới miễn cưỡng nhịn xuống được, thanh âm thản nhiên nói: Cái người hít thuốc phiện đến mất hết tính người đấy, mẹ cũng không phải là chưa thấy qua. Con coi như không người ba này.
Trương Liên phiền chán hít một điếu thuốc: Dù sao không bao lâu con cũng đi học đại học rồi, hắn cũng không làm phiền được con nữaa. Dừng một chút, lại thử hỏi, Trì Tuấn hắn...
Thân mình Diệp Sơ Hiểu cứng nhắc, còn chưa đáp lại, nghe Trương Liên thở dài: Hắn tuy rằng từ bé hoành hành ngang ngược, nhưng cũng không quá xấu xa, ít nhất sẽ ra tay cứu ngươi. Mẹ nhớ rõ nhiều năm trước, hắn cũng giúp con đánh một tên lưu manh muốn khi dễ con mà.
Diệp Sơ Hiểu căm giận nói: Chính hắn còn không phải lưu manh sao ạ.
Trương Liên từ chối cho ý kiến thở dài: Nói thật, mẹ tuy rằng coi như là nhìn hắn lớn lên , nhưng nói chung cũng không thấy hắn giống lưu manh, cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ cái gì. Bà nói xong, liếc mắt sườn mặt trắng trong thuần khiết của con gái, dù lo lắng vẫn có chút thoải mái nói, Dù sao con cũng nhanh rời khỏi nơi này, cái gì cũng không sao cả.
/36
|