Hai ngày sau, bất kể là lúc làm gia sư ban ngày, hay khi bán bia buổi tối, Diệp Sơ Hiểu luôn mang vẻ mặt ngẩn ngơ, mất hồn mất vía. Trần Linh Linh hỏi cô sao lại thế này, cô chỉ nói hai ngày nay giấc ngủ không tốt.
Trần Linh Linh sờ sờ đầu, rồi cũng phải đi làm chuyện của mình.
Mỹ nữ ơi, mau mang bia tới đây!
Diệp Sơ Hiểu hoảng hốt, bị người khác gọi to mới lấy lại tinh thần, ôm lấy một thùng bia đi đến trước ghế dài.
Bàn này đúng là những người mà mấy ngày nay mỗi ngày đều mua của Diệp Sơ Hiểu mấy chục chai bia.
Cô máy móc dùng cái mở nắp mở ra mấy chai bia đặt lên bàn: Mời dùng!
Chớ đi a! Người đàn ông tóc húi cua ngồi bên cạnh cô, cười giữ chặt tay cô lại, Mỹ nữ à, hai ngày nay anh thấy em làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Nếu không nói một chút cho anh đây nghe xem đã xảy ra chuyện gì, xem anh có thể giúp em hay không!
Diệp Sơ Hiểu không dấu vết tránh ra, cười mỉa nói: Các anh cứ dùng từ từ, có cái gì cần thì bảo em, em còn phải đi bàn khác.
Người đàn ông tóc húi cua cười cười: Đi bàn khác làm gì? Em muốn bán bao nhiêu, anh đây hôm nay đều bao hết cho em. Em chỉ cần chuyên tâm ở đây bồi anh uống bia là được rồi.
Mấy người chung quanh cũng ồn ào theo: Đúng vậy mỹ nữ à! Cứ ngồi ở đây bồi các anh uống bia đi, em muốn bán bao nhiêu, các anh đều bao hết.
Trong lòng Diệp Sơ Hiểu có phiền muộn, hoàn toàn không có hưng thú cùng những người này lá mặt lá trái, chỉ đành nén chịu tiếp tục nói: Tôi thật sự muốn đi bàn khác, các anh cứ từ từ mà chơi, có cái gì cần lại bảo tôi là được.
Người đàn ông tóc húi cua nhìn chằm chằm gương mặt cô, đổ đầy cốc bia cầm trong tay, ánh mắt lóe lên một chút, đứng lên nói: Em phải đi cũng được, bất quá dù thế nào cô em cũng phải uống với anh một ly này.
Diệp Sơ Hiểu nhíu mi nhìn cái cốc trong tay hắn, một cốc bia không tính là cái gì, nhưng là cô không muốn phá nguyên tắc của mình, dù sao cô cũng không phải gái hầu rượu.
Mấy ngày nay anh cũng mua từ cô em mấy trăm chai bia rồi còn gì nữa? Thế mà chút mặt mũi này cũng không cho anh à? Người đàn ông tóc húi cua duỗi tay về phía trước, theo đó mép cái cốc cơ hồ sắp đụng phải ngực của Diệp Sơ Hiểu.
Mày cô nhăn lại càng lâu, thoáng lui về phía sau từng bước, tránh bị đụng vào bất tiện, suy nghĩ một lát, đang muốn tiếp nhận cốc bia, tay của người đàn ông ấy lại cố ý lệch đi.
Vì thế, bia trong cốc đều đổ hết vào trước ngực Diệp Sơ Hiểu. Một ít bia còn đặc biệt chạy xuống khe ngực rồi lan xuống bụng.
Người đàn ông đó còn cố tình tỏ ra vô cùng sợ hãi, buông cốc bia xuống, rút tờ khăn giấy, muốn đụng vào ngực Diệp Sơ Hiểu: Ai nha, thật sự là ngại quá! Tay anh thế nào mà lại không cầm chắc vậy! Đây đây, để anh giúp em lau!
Không cần không cần đâu! Diệp Sơ Hiểu vội vàng đẩy hắn ra, từ từ lui lại sau mấy bước, chịu đựng cố tránh đôi tay lợn ấy, Em đi toilet rửa sạch một chút là tốt rồi, các anh cứ tiếp tục uống.
Nói xong, liền ôm ngực chạy về phía toilet.
Áo đồng phục là màu trắng, bị dính bia ố thành một vết rất rõ ràng. Áo lại còn dán vào da, dính dính bẩn bẩn thật khó chịu.
Diệp Sơ Hiểu đứng trước gương của toilet, căm tức mà xoa xoa, trong lòng biết tên đàn ông đáng giận đó là cố ý, nhưng cũng không làm thế nào được, ngay cả chửi bới trong long cũng có vẻ vô lực.
Miễn cưỡng xử lý qua loa một chút, Diệp Sơ Hiểu nhìn mình trong gương mà yếu ớt thở dài, xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Chính là mới đi được hai bước, khi đi ngang qua toilet nam, bỗng nhiên thân thể căng thẳng, cô bị người phía sau dùng sức ôm lấy. Cô theo bản năng muốn kêu lên, nhưng miệng cũng bị che kín, chỉ có thể phát ra âm thanh khe khẽ.
Mùi rượu nồng nặc từ phía sau phả đến, khiến Diệp Sơ Hiểu thấy ghê tởm, độ ấm cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho cô thấy sợ hãi.
Cô biết mình phải gặp cái gì rồi.
Cô dùng hết toàn thân khí lực giãy dụa, không mảy may không có tí tác dụng nào. Người đàn ông ôm cô, sức lực rất lớn, hơn nữa lại còn đang ngà ngà say, càng làm cho cô giống như lấy trứng chọi đá.
Người nọ như là có chuẩn bị mà đến, ôm chặt đằng sau cô, nhanh chóng đem cô vào toilet nam bên cạnh, xoay tay khoá cửa lại, lại ôm cô vào bên trong một buồng vệ sinh
Mỹ nữ à, đừng lãng phí khí lực giãy dụa nữa, để cho anh trai chơi một lát, anh trai sẽ cho em tiền mà. Em muốn bao nhiêu anh trai cho em bấy nhiêu.
Diệp Sơ Hiểu nghe ra thanh âm này là ai, đúng là người đàn ông tóc húi cua hắt bia vào mình. Cô hoảng sợ mở to mắt, dùng sức giãy dụa, lại vô luận như thế nào cũng không đấu lại được sức lực của đàn ông, cả người bị để ở vách tường, bị hắn vững vàng ngăn chận.
Một tay kẻ đấy bịt miệng cô, một tay ôm thắt lưng, rồi vội vàng di chuyển, trượt vào trong quần áo cô, xoa da thịt trần trụi bên trong.
Không biết từ đâu sinh ra khí lực, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên giãy ra được một bàn tay, dùng cùi chỏ húc thật mạnh vào mặt người đàn ông ở phía sau, đợi đến khi hắn giật minh, lại dùng cái ót cố sức cụng ngược lại, lực đạo trên người rốt cục cũng buông lỏng.
Chỉ là, cô vừa mới thét chói tai cố mở cửa buồng ra ngoài, phía sau lại thấy nặng, cả người bị bổ nhào ngã xuống mặt đất đá cẩm thạch cứng rắn. Kịch liệt va chạm, làm cho cô choáng váng hoa mắt, rốt cuộc không còn tí sức lực nào nữa.
Người đàn ông có lẽ là thẹn quá thành giận, cưỡi ở trên lưng cô, kéo tóc, phun mùi rượu vào mặt cô, hung tợn nói: Tính khí có ác liệt thế nào thì cô em rồi cũng sẽ ngoan thôi! Anh đây chính là muốn làm em, nhìn cô em có bản lĩnh chạy trốn không!
Cứu mạng! Diệp Sơ Hiểu lớn tiếng thét chói tai, nhưng bên ngoài là tiếng âm nhạc ầm ỹ, làm cho tiếng kêu của cô có vẻ mỏng manh vô lực.
Người đàn ông hưng phấn mà nở nụ cười, dùng tay xé rách cái áo sau lưng cô.
Một cảm giác mát lạnh thổi vào lưng, Diệp Sơ Hiểu thống khổ giãy dụa, nhưng thế nào cũng không thể tránh thoát.
Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một ý niệm vớ vẩn trong đầu, đây có phải chính là báo ứng của cô hay không? Bởi vì cô đối với Trì Tuấn thấy chết mà không cứu, cho nên vận mệnh cũng làm cho cô gặp loại tuyệt vọng bất lực này.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên liền an phận không giãy dụa nữa, chỉ chờ vận mệnh bị trừng phạt của mình
Phanh!
Tiếng vang cửa bị phá kịch liệt đem tinh thần Diệp Sơ Hiểu kéo trở về, cũng làm cho động tác đằng sau lặng lẽ kết thúc.
Bởi vì bị áp chế, Diệp Sơ Hiểu không nhìn thấy người tới, chỉ nhìn thấy một đôi chân thon dài, như gió tiến vào, tiếp theo đó là một tiếng thống khổ kêu lên.
Cô chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, toilet rốt cuộc đã khôi phục yên tĩnh.
Diệp Sơ Hiểu phản ứng lại, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đã hôn mê bên cạnh mình, nhanh chóng đứng lên, chỉ là ngay khi cô vừa nhìn thấy khuôn mặt chỉ cách mình có nửa bước chân kia, lại ngã phịch xuống đất.
Biểu cảm trên mặt cô, so với việc vừa mới gặp được chuyện như vậy, càng kinh sợ hơn.
Tuấn ca! Trương Uy từ bên ngoài chạy đến, nhìn thấy đôi nam nữ dưới đất, ánh mắt lóe lên.
Trì Tuấn nhìn Diệp Sơ Hiểu, chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất, mặt không chút thay đổi sai Trương Uy: Đem người này kéo ra ngoài cho bạn bè của hắn, nói là uống quá nhiều nên bị ngã. Cửa toilet thì treo lên tấm biển, tạm thời đừng cho ai vào.
Vâng. Trương Uy gật đầu, kéo người đàn ông đã hôn mê ra ngoài, lại chán ghét trừng mắt liếc nhìn Diệp Sơ Hiểu còn đang tim đập mạnh và loạn nhịp.
Đợi cho cửa toilet đã đóng lại, bên trong chỉ còn hai người. Diệp Sơ Hiểu vẫn còn mang vẻ mặt khiếp sợ lúc nãy.
Trì Tuấn mặt lạnh lùng, bước đến gần cô từng bước, từ trên cao nhìn xuống cô, cũng không nói gì.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau nửa ngày, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, vùng đứng dậy, cũng không quản sau lưng mình quần áo đã rách tả tơi, cảnh xuân lộ hết, cô nghiêng ngả lảo đảo vượt qua Trì Tuấn, tông cửa xông ra ngoài.
Diệp Sơ Hiểu chạy đến phòng thay đồ thay quần áo, ngay cả Trần Linh Linh cũng không chào hỏi, như gặp quỷ mà chạy như bay ra khỏi quán bar.
Cô quả thật là thấy quỷ rồi, Trì Tuấn không phải đã chết rồi sao? Hắn làm sao có thể bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại còn cố tình vẫn là ở loại thời điểm như thế nữa, đó không phải là quỷ thì là cái gì?
Ai dà! Sơ Hiểu, hoá ra là cậu lại về một mình rồi à? Hại mình tìm cậu lâu lắm, nếu không phải anh chủ quản nói cho mình biết cậu thấy khó chịu nên xin về trước rồi, mình còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện cơ!
Đợi cho Trần Linh Linh hấp tấp trở lại ký túc xá, Diệp Sơ Hiểu đã ngồi ở trên giường ngẩn người nhiều giờ qua.
Cô lấy lại tinh thần, bây giờ mới nhớ đến còn có Trần Linh Linh, cô nói thật có lỗi: Thật ngại quá, ta lúc nãy thấy không thoải mái nên về trường trước, quên không nói cho cậu mất rồi.
Trần Linh Linh khoát tay: Không sao không sao, cậu trở về ký túc xá là tốt rồi. Nói xong lại hỏi, Cơ thể cậu không có việc gì chứ? Gần đây làm sao cứ luôn thấy khó chịu vậy?
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu.
Trần Linh Linh lo lắng đi tới, sờ cái trán của cô một chút, xác định độ ấm bình thường mới yên tâm. Tiếp sau lại cười nói: Cậu hôm nay về sớm thật tiếc quá, cậu có biết hôm nay mình gặp được ai không? Chính là ông chủ của Phi Trì á, rất trẻ nhé, hơn nữa lại còn vô cùng đẹp trai!
Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc hỏi: Anh ta tên là gì?
Trần Linh Linh lắc đầu: Mình không biết, anh ta chỉ xuất hiện một lúc thôi, mình cảm giác anh ta rất lạnh lùng, nên mình cũng không dám đi lên nói chuyện với anh ta. Chẳng qua mình nghe A Trí nói, ông chủ hình như họ Trì, cho nên quán bar mới tên là Phi Trì mà.
Quả nhiên là hắn!
Hoá ra Trương Uy chẳng qua là cố ý nói lừa cô thôi.
Vậy là không phải là cô gặp quỷ, Trì Tuấn thật sự còn sống.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên như trút được gánh nặng mà nở nụ cười, nằm phịch xuống giường.
Trần Linh Linh bị cô làm cho không hiểu ra sao, kỳ quái hỏi: Sơ Hiểu, cậu làm sao vậy? Sao mà cười quỷ dị thế?
Diệp Sơ Hiểu ôm chăn lắc đầu: Mình không có việc gì, chính là bỗng nhiên thấy hơi vui vui.
Trần Linh Linh mù mờ nhìn Diệp Sơ Hiểu, cũng không cố tra rõ nữa, chỉ có chút không hiểu ra sao sờ đầu, đi rửa mặt.
Một đêm này, rốt cục Diệp Sơ Hiểu đã có thể ngủ ngon giấc. Trong giấc mộng không còn thấy Trì Tuấn với máu chảy đầm đìa đến dây dưa với cô nữa.
Trần Linh Linh sờ sờ đầu, rồi cũng phải đi làm chuyện của mình.
Mỹ nữ ơi, mau mang bia tới đây!
Diệp Sơ Hiểu hoảng hốt, bị người khác gọi to mới lấy lại tinh thần, ôm lấy một thùng bia đi đến trước ghế dài.
Bàn này đúng là những người mà mấy ngày nay mỗi ngày đều mua của Diệp Sơ Hiểu mấy chục chai bia.
Cô máy móc dùng cái mở nắp mở ra mấy chai bia đặt lên bàn: Mời dùng!
Chớ đi a! Người đàn ông tóc húi cua ngồi bên cạnh cô, cười giữ chặt tay cô lại, Mỹ nữ à, hai ngày nay anh thấy em làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Nếu không nói một chút cho anh đây nghe xem đã xảy ra chuyện gì, xem anh có thể giúp em hay không!
Diệp Sơ Hiểu không dấu vết tránh ra, cười mỉa nói: Các anh cứ dùng từ từ, có cái gì cần thì bảo em, em còn phải đi bàn khác.
Người đàn ông tóc húi cua cười cười: Đi bàn khác làm gì? Em muốn bán bao nhiêu, anh đây hôm nay đều bao hết cho em. Em chỉ cần chuyên tâm ở đây bồi anh uống bia là được rồi.
Mấy người chung quanh cũng ồn ào theo: Đúng vậy mỹ nữ à! Cứ ngồi ở đây bồi các anh uống bia đi, em muốn bán bao nhiêu, các anh đều bao hết.
Trong lòng Diệp Sơ Hiểu có phiền muộn, hoàn toàn không có hưng thú cùng những người này lá mặt lá trái, chỉ đành nén chịu tiếp tục nói: Tôi thật sự muốn đi bàn khác, các anh cứ từ từ mà chơi, có cái gì cần lại bảo tôi là được.
Người đàn ông tóc húi cua nhìn chằm chằm gương mặt cô, đổ đầy cốc bia cầm trong tay, ánh mắt lóe lên một chút, đứng lên nói: Em phải đi cũng được, bất quá dù thế nào cô em cũng phải uống với anh một ly này.
Diệp Sơ Hiểu nhíu mi nhìn cái cốc trong tay hắn, một cốc bia không tính là cái gì, nhưng là cô không muốn phá nguyên tắc của mình, dù sao cô cũng không phải gái hầu rượu.
Mấy ngày nay anh cũng mua từ cô em mấy trăm chai bia rồi còn gì nữa? Thế mà chút mặt mũi này cũng không cho anh à? Người đàn ông tóc húi cua duỗi tay về phía trước, theo đó mép cái cốc cơ hồ sắp đụng phải ngực của Diệp Sơ Hiểu.
Mày cô nhăn lại càng lâu, thoáng lui về phía sau từng bước, tránh bị đụng vào bất tiện, suy nghĩ một lát, đang muốn tiếp nhận cốc bia, tay của người đàn ông ấy lại cố ý lệch đi.
Vì thế, bia trong cốc đều đổ hết vào trước ngực Diệp Sơ Hiểu. Một ít bia còn đặc biệt chạy xuống khe ngực rồi lan xuống bụng.
Người đàn ông đó còn cố tình tỏ ra vô cùng sợ hãi, buông cốc bia xuống, rút tờ khăn giấy, muốn đụng vào ngực Diệp Sơ Hiểu: Ai nha, thật sự là ngại quá! Tay anh thế nào mà lại không cầm chắc vậy! Đây đây, để anh giúp em lau!
Không cần không cần đâu! Diệp Sơ Hiểu vội vàng đẩy hắn ra, từ từ lui lại sau mấy bước, chịu đựng cố tránh đôi tay lợn ấy, Em đi toilet rửa sạch một chút là tốt rồi, các anh cứ tiếp tục uống.
Nói xong, liền ôm ngực chạy về phía toilet.
Áo đồng phục là màu trắng, bị dính bia ố thành một vết rất rõ ràng. Áo lại còn dán vào da, dính dính bẩn bẩn thật khó chịu.
Diệp Sơ Hiểu đứng trước gương của toilet, căm tức mà xoa xoa, trong lòng biết tên đàn ông đáng giận đó là cố ý, nhưng cũng không làm thế nào được, ngay cả chửi bới trong long cũng có vẻ vô lực.
Miễn cưỡng xử lý qua loa một chút, Diệp Sơ Hiểu nhìn mình trong gương mà yếu ớt thở dài, xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Chính là mới đi được hai bước, khi đi ngang qua toilet nam, bỗng nhiên thân thể căng thẳng, cô bị người phía sau dùng sức ôm lấy. Cô theo bản năng muốn kêu lên, nhưng miệng cũng bị che kín, chỉ có thể phát ra âm thanh khe khẽ.
Mùi rượu nồng nặc từ phía sau phả đến, khiến Diệp Sơ Hiểu thấy ghê tởm, độ ấm cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho cô thấy sợ hãi.
Cô biết mình phải gặp cái gì rồi.
Cô dùng hết toàn thân khí lực giãy dụa, không mảy may không có tí tác dụng nào. Người đàn ông ôm cô, sức lực rất lớn, hơn nữa lại còn đang ngà ngà say, càng làm cho cô giống như lấy trứng chọi đá.
Người nọ như là có chuẩn bị mà đến, ôm chặt đằng sau cô, nhanh chóng đem cô vào toilet nam bên cạnh, xoay tay khoá cửa lại, lại ôm cô vào bên trong một buồng vệ sinh
Mỹ nữ à, đừng lãng phí khí lực giãy dụa nữa, để cho anh trai chơi một lát, anh trai sẽ cho em tiền mà. Em muốn bao nhiêu anh trai cho em bấy nhiêu.
Diệp Sơ Hiểu nghe ra thanh âm này là ai, đúng là người đàn ông tóc húi cua hắt bia vào mình. Cô hoảng sợ mở to mắt, dùng sức giãy dụa, lại vô luận như thế nào cũng không đấu lại được sức lực của đàn ông, cả người bị để ở vách tường, bị hắn vững vàng ngăn chận.
Một tay kẻ đấy bịt miệng cô, một tay ôm thắt lưng, rồi vội vàng di chuyển, trượt vào trong quần áo cô, xoa da thịt trần trụi bên trong.
Không biết từ đâu sinh ra khí lực, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên giãy ra được một bàn tay, dùng cùi chỏ húc thật mạnh vào mặt người đàn ông ở phía sau, đợi đến khi hắn giật minh, lại dùng cái ót cố sức cụng ngược lại, lực đạo trên người rốt cục cũng buông lỏng.
Chỉ là, cô vừa mới thét chói tai cố mở cửa buồng ra ngoài, phía sau lại thấy nặng, cả người bị bổ nhào ngã xuống mặt đất đá cẩm thạch cứng rắn. Kịch liệt va chạm, làm cho cô choáng váng hoa mắt, rốt cuộc không còn tí sức lực nào nữa.
Người đàn ông có lẽ là thẹn quá thành giận, cưỡi ở trên lưng cô, kéo tóc, phun mùi rượu vào mặt cô, hung tợn nói: Tính khí có ác liệt thế nào thì cô em rồi cũng sẽ ngoan thôi! Anh đây chính là muốn làm em, nhìn cô em có bản lĩnh chạy trốn không!
Cứu mạng! Diệp Sơ Hiểu lớn tiếng thét chói tai, nhưng bên ngoài là tiếng âm nhạc ầm ỹ, làm cho tiếng kêu của cô có vẻ mỏng manh vô lực.
Người đàn ông hưng phấn mà nở nụ cười, dùng tay xé rách cái áo sau lưng cô.
Một cảm giác mát lạnh thổi vào lưng, Diệp Sơ Hiểu thống khổ giãy dụa, nhưng thế nào cũng không thể tránh thoát.
Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một ý niệm vớ vẩn trong đầu, đây có phải chính là báo ứng của cô hay không? Bởi vì cô đối với Trì Tuấn thấy chết mà không cứu, cho nên vận mệnh cũng làm cho cô gặp loại tuyệt vọng bất lực này.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên liền an phận không giãy dụa nữa, chỉ chờ vận mệnh bị trừng phạt của mình
Phanh!
Tiếng vang cửa bị phá kịch liệt đem tinh thần Diệp Sơ Hiểu kéo trở về, cũng làm cho động tác đằng sau lặng lẽ kết thúc.
Bởi vì bị áp chế, Diệp Sơ Hiểu không nhìn thấy người tới, chỉ nhìn thấy một đôi chân thon dài, như gió tiến vào, tiếp theo đó là một tiếng thống khổ kêu lên.
Cô chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, toilet rốt cuộc đã khôi phục yên tĩnh.
Diệp Sơ Hiểu phản ứng lại, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đã hôn mê bên cạnh mình, nhanh chóng đứng lên, chỉ là ngay khi cô vừa nhìn thấy khuôn mặt chỉ cách mình có nửa bước chân kia, lại ngã phịch xuống đất.
Biểu cảm trên mặt cô, so với việc vừa mới gặp được chuyện như vậy, càng kinh sợ hơn.
Tuấn ca! Trương Uy từ bên ngoài chạy đến, nhìn thấy đôi nam nữ dưới đất, ánh mắt lóe lên.
Trì Tuấn nhìn Diệp Sơ Hiểu, chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất, mặt không chút thay đổi sai Trương Uy: Đem người này kéo ra ngoài cho bạn bè của hắn, nói là uống quá nhiều nên bị ngã. Cửa toilet thì treo lên tấm biển, tạm thời đừng cho ai vào.
Vâng. Trương Uy gật đầu, kéo người đàn ông đã hôn mê ra ngoài, lại chán ghét trừng mắt liếc nhìn Diệp Sơ Hiểu còn đang tim đập mạnh và loạn nhịp.
Đợi cho cửa toilet đã đóng lại, bên trong chỉ còn hai người. Diệp Sơ Hiểu vẫn còn mang vẻ mặt khiếp sợ lúc nãy.
Trì Tuấn mặt lạnh lùng, bước đến gần cô từng bước, từ trên cao nhìn xuống cô, cũng không nói gì.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau nửa ngày, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, vùng đứng dậy, cũng không quản sau lưng mình quần áo đã rách tả tơi, cảnh xuân lộ hết, cô nghiêng ngả lảo đảo vượt qua Trì Tuấn, tông cửa xông ra ngoài.
Diệp Sơ Hiểu chạy đến phòng thay đồ thay quần áo, ngay cả Trần Linh Linh cũng không chào hỏi, như gặp quỷ mà chạy như bay ra khỏi quán bar.
Cô quả thật là thấy quỷ rồi, Trì Tuấn không phải đã chết rồi sao? Hắn làm sao có thể bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại còn cố tình vẫn là ở loại thời điểm như thế nữa, đó không phải là quỷ thì là cái gì?
Ai dà! Sơ Hiểu, hoá ra là cậu lại về một mình rồi à? Hại mình tìm cậu lâu lắm, nếu không phải anh chủ quản nói cho mình biết cậu thấy khó chịu nên xin về trước rồi, mình còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện cơ!
Đợi cho Trần Linh Linh hấp tấp trở lại ký túc xá, Diệp Sơ Hiểu đã ngồi ở trên giường ngẩn người nhiều giờ qua.
Cô lấy lại tinh thần, bây giờ mới nhớ đến còn có Trần Linh Linh, cô nói thật có lỗi: Thật ngại quá, ta lúc nãy thấy không thoải mái nên về trường trước, quên không nói cho cậu mất rồi.
Trần Linh Linh khoát tay: Không sao không sao, cậu trở về ký túc xá là tốt rồi. Nói xong lại hỏi, Cơ thể cậu không có việc gì chứ? Gần đây làm sao cứ luôn thấy khó chịu vậy?
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu.
Trần Linh Linh lo lắng đi tới, sờ cái trán của cô một chút, xác định độ ấm bình thường mới yên tâm. Tiếp sau lại cười nói: Cậu hôm nay về sớm thật tiếc quá, cậu có biết hôm nay mình gặp được ai không? Chính là ông chủ của Phi Trì á, rất trẻ nhé, hơn nữa lại còn vô cùng đẹp trai!
Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc hỏi: Anh ta tên là gì?
Trần Linh Linh lắc đầu: Mình không biết, anh ta chỉ xuất hiện một lúc thôi, mình cảm giác anh ta rất lạnh lùng, nên mình cũng không dám đi lên nói chuyện với anh ta. Chẳng qua mình nghe A Trí nói, ông chủ hình như họ Trì, cho nên quán bar mới tên là Phi Trì mà.
Quả nhiên là hắn!
Hoá ra Trương Uy chẳng qua là cố ý nói lừa cô thôi.
Vậy là không phải là cô gặp quỷ, Trì Tuấn thật sự còn sống.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên như trút được gánh nặng mà nở nụ cười, nằm phịch xuống giường.
Trần Linh Linh bị cô làm cho không hiểu ra sao, kỳ quái hỏi: Sơ Hiểu, cậu làm sao vậy? Sao mà cười quỷ dị thế?
Diệp Sơ Hiểu ôm chăn lắc đầu: Mình không có việc gì, chính là bỗng nhiên thấy hơi vui vui.
Trần Linh Linh mù mờ nhìn Diệp Sơ Hiểu, cũng không cố tra rõ nữa, chỉ có chút không hiểu ra sao sờ đầu, đi rửa mặt.
Một đêm này, rốt cục Diệp Sơ Hiểu đã có thể ngủ ngon giấc. Trong giấc mộng không còn thấy Trì Tuấn với máu chảy đầm đìa đến dây dưa với cô nữa.
/36
|