Chương 22:
Thời gian là thứ khó níu lại và hôm nay là ngày mà nó níu lại không được, quay lại thời gian không được, phải chi....phải....chi....lúc đó nó không nói ra câu nó...aaaaa.....xấu hổ quá đi mất!!
5 tiếng trước khi xảy ra sự việc khiến nó xấu hổ, đỏ mặt, bỏ chạy. Cầm theo túi xách, nó bước ra khỏi nhà mà bỏ lại hai con bạn ỡ lại. Khoác lên người một chiếc váy đen thanh lịch cùng chiếc áo sơ mi trắng, nhìn nó như đang đi làm nhưng thật ra là nó đang giả vờ đi làm. Hôm nay nó sẽ cố để trà trộn vào công ty của hắn, nó biết hắn có công ty là do buỗi sáng lúc nói chuyện với hắn, mĩm cười đầy tự tin nó liền bước đi, nhìn con phố đông nghịch nay lại thưa thớt vì mọi người đã làm việc không ít. Nhìn cánh cửa kính cứ khép vào rồi mở ra, tấp nập người ra kẻ vào, ăn mặc lịch sự, gương mặt tươi tắn, nhìn tòa nhà chọc trời cao chót vót, bước chân vào, tay đẫy cữa, nó bước vào, đi đến tiếp tân, cô nhanh viên nhìn nó mỉm cười rồi nói:
- Xin chào quý khách! Quý khách cần gì ạ?
Cô nàng khuyến mãi cho nó một nụ cười tươi rói, sự tươi tắn này đúng là rất có thiện cảm nhưng đối với nó thì không. Nó nhìn cô nhân viên rồi nói:
- Tôi muốn gặp chủ tịch công ty!
Cô nhân viên ngạc nhiên, có rất nhiều người con gái muốn gặp chủ tịch nhưng đa số họ ăn mặc rất hở hang, còn cô gái trước mặt cô thì ăn mặc lịch sự, đẹp đến mức khó cưỡng và rất trang nhã phù chỉ với bộ công sở bình thường. Cô nhân viên dù rất muốn cho nó vào nhưng theo quy tắc thì phải có hẹn trước, cô nhân viên nói:
- Xin hỏi! Cô có hẹn trước không ạ?
Nó lắc đầu, cô nhân viên tỏ vẻ khó xử, nếu không có hẹn trước nó không thể vào được, điều này nó biết, ngay lúc đó có một anh chàng đi ra, mái tóc gọn gàng màu đen, âu phục anh mặc rất vừa người nên nhìn anh rất đẹp trai, trên tay anh chàng là một bộ hội sơ, anh chàng vừa ra thì cô nhân viên đã lên tiếng gọi:
- Anh Nam! Anh Nam.
Anh chàng liền quay qua nhìn, vừa nhìn thấy nó, anh chàng thoáng đứng hình vài giây, anh chàng mỉm cười nói:
- Tử Dao! Em kêu anh có gì không?
Anh Nam quay qua nhìn Tử Dao, Dao nhìn anh rồi nhỏ giọng nói:
- Cô gái này muốn gặp chủ tịch mà không có hẹn trước, anh giúp cô ấy đi!! Đi! Đi.
Thấy Nam lưỡng lự nên Dao đành hạ mình nan nỉ, Nam đành phãi nhận thôi, dù sao Dao cũng là........haizz....Nam nhìn nó rồi nói:
- Tôi là trợ lý cho chủ tịch! Bây giờ tôi đưa cô lên gặp chủ tịch.
Nó gật đầu, nó muốn gặp hắn đễ có cái quyền đi quanh công ty, nếu đã có quyền đó, nó nhất nhất là muốn tìm cái hộp, dù sao nó đánh cược một lần, nếu hắn đồng ý thì càng tốt, còn nếu hắn không đồng ý thì nó sẽ tìm cách để vào đây, dù sao nó cũng sẽ tìm ra chiếc hộp, thấy nó cứ im lặng suy nghĩ gì đó, Anh Nam lên tiếng hỏi:
- Cô với chủ tịch có quan hệ gì?
Nó chợt giật mình, nó với hắn có quan hệ gì? Bạn bè chăng? Không chưa tới nữa. Vậy cuối cùng là gì? Nếu không biết quan hệ là gì mà nó lại đi nhờ hắn? Nó có quá đề cao bản thân? Thấy nó rối loạn với câu nói của Anh Nam, anh liền mỉm cười rồi không cần nghe câu trả lời, Nam nghĩ chắc là quan hệ khó nói rồi, giống như anh và Dao. Nhỉn cánh cửa thủy tinh từ từ mở ra, đập vào mắt là sự xa hoa nhưng lại toát lên sự sang trọng và bài trí rất ngăn nắp, gọn gàng, căn phòng không có bóng ai, nó quay lại nhìn Nam, anh chàng đưa tay mời nó ngồi ghế rồi nói:
- Chủ tịch có việc, cô ngồi đây ngồi đây một lát.
Nó gật đầu, anh chàng bỏ lại nó rồi bước ra khỏi phòng, ngồi một mình, nó rút một cuốn tạp chí trên bàn, nhìn cô người mẫu uốn éo mà nó thấy người này quen quen, à! Là bạn gái hắn ấy mà! Vậy là nó hiểu cái lý do mà hắn chia tay, không phải vì cô ta hát nhép mà vì cô ta......
Nó thì xem tạp chí, còn hai con bạn nó thì đang lau chùi bếp cho sạch sẽ, không biết nó đi đâu mà nảy giờ mất hết 1 tiếng rồi, mệt chết đi được, ở nhà lau chùi vậy hoài, chắc chết quá!!!!! Hai con bạn bức xúc, tức giận, hai đứa nhìn nhau rồi chửi nhau:
- Tất cả tại mày á My, mày đồi làm bánh, làm bánh mà quậy tanh bành hết.
My nghr con bạn đổ hết lỗi cho mình thì lên tiếng la muốn rung rinh nhà:
- Mày đừng có mà đổ hết cho tao! Tao là người nói là mày đừng có cho nhiều bột, đừng làm nhà trắng xóa, đừng.....bla....bla.....mà mày có nghe đâu, giờ đổ lỗi tại tao, mày muốn ăn đập à!?
Tuyết bực bội, ném cái khăn vào mặt My rồi hét lớn:
- Mày muốn cái gì? Gì mà là tao? Chắc nguyên cái bếp này là tao làm hết? Mày nói vậy mà nghe được à?
My cười nhạt rồi lấy cái khăn lau bàn xuống, lấy cái khăn đó nhét thẳng vào mồm Tuyết rồi nhận vào, Tuyết thở không nổi nên đẩy My ra, My lấy ra rồi hai đứa dằng co nhau, ngay lúc mà cả hai đầu bù tóc rối thì Triết và Khôi bước vào, thấy cả hai đang dằng co, hai chàng trai chạy lại ngăn cản, chưa ngăn được gì mà My đã đục vào bụng Khôi khi thục cù chỏ ra sau, còn Tuyết thì tán vào mặt Triết mấy cái trong lúc cô muốn thoát khỏi My, hai cô nàng cứ thế mà đánh hai chành trai không thương tiếc. Một lúc sau 2 cô gái bình tĩnh lại, hai đứa thở nghĩ mệt rối nhìn hai chàng trai hỏi tỉnh bơ:
- Ủa? Sao hai anh ở đây? Bị ai đánh mà bầm dập vậy?
Hai chàng trai trợn mắt nhìn hai đứa con gái trước mặt, hôm nay hai người gặp xui rồi.
Quay lại với nó, nó coi một lúc thì buồn ngủ mà ngủ một giấc ở trên ghế sofa, hắn vừa hợp xong thì quay lại phòng, hắn vừa định ngồi xuống sofa thì nhìn thấy một cô gái ngủ ở đó, hắn nhìn nó rồi tự nhiên mỉm cười, nó chợt tỉnh lại nhìn thấy hắn, nó mím môi, nó cảm thấy thật thất lễ, nó làm sao mà lại......ngay lúc hắn vừa noí chuyện với nó thì có một cô gái khác bước vào:
- Anh Khang!
Giọng nói ngọt ngào như kẹo và rất là thấy ớn. Nó quay sang, hắn cũng quay sang, thấy cô gái trước mặt hắn trầm mặt, cô gái này có cần dai vậy không chứ, quá dai đi, tối ngày đeo theo hoài, hắn im lặng không nói, nó thì đang có việc muốn nói với hắn mà lại gặp cái này thì khi nào nó mới tìm được cái hộp đây, nó chưa kịp suy nghĩ thì đã nói:
- Không thấy tôi với anh Khang đây có việc à?
Cô nàng kia thoáng cười nhạt, cô gái đó chắc nó là nhân viên gì đó, cô nàng hỏi:
- Cô là ai?
Lại một lần nữa nó không cần suy nghĩ mà nói:
- Tôi là bạn gái anh ấy.
Hắn ngạc nhiên, cô gái kia ngạc nhiên và nó cũng ngạc nhiên, trời ơi! Điên rồ! Nó tự nhiên muốn tác mình vài cái, đúng là không biết suy nghĩ mà. Cô nàng kia thấy hắn omy lấy nó thì hiểu ra nên cuối mặt, nén nước mắt chạy đi, bị ôm nó liền quay sang nhìn hắn rồi che mặt chạy đi, xấu hổ chết được, tự nhiên nhận là bạn gái, trời ơi!!!! Một ngày tồi tệ.
Thời gian là thứ khó níu lại và hôm nay là ngày mà nó níu lại không được, quay lại thời gian không được, phải chi....phải....chi....lúc đó nó không nói ra câu nó...aaaaa.....xấu hổ quá đi mất!!
5 tiếng trước khi xảy ra sự việc khiến nó xấu hổ, đỏ mặt, bỏ chạy. Cầm theo túi xách, nó bước ra khỏi nhà mà bỏ lại hai con bạn ỡ lại. Khoác lên người một chiếc váy đen thanh lịch cùng chiếc áo sơ mi trắng, nhìn nó như đang đi làm nhưng thật ra là nó đang giả vờ đi làm. Hôm nay nó sẽ cố để trà trộn vào công ty của hắn, nó biết hắn có công ty là do buỗi sáng lúc nói chuyện với hắn, mĩm cười đầy tự tin nó liền bước đi, nhìn con phố đông nghịch nay lại thưa thớt vì mọi người đã làm việc không ít. Nhìn cánh cửa kính cứ khép vào rồi mở ra, tấp nập người ra kẻ vào, ăn mặc lịch sự, gương mặt tươi tắn, nhìn tòa nhà chọc trời cao chót vót, bước chân vào, tay đẫy cữa, nó bước vào, đi đến tiếp tân, cô nhanh viên nhìn nó mỉm cười rồi nói:
- Xin chào quý khách! Quý khách cần gì ạ?
Cô nàng khuyến mãi cho nó một nụ cười tươi rói, sự tươi tắn này đúng là rất có thiện cảm nhưng đối với nó thì không. Nó nhìn cô nhân viên rồi nói:
- Tôi muốn gặp chủ tịch công ty!
Cô nhân viên ngạc nhiên, có rất nhiều người con gái muốn gặp chủ tịch nhưng đa số họ ăn mặc rất hở hang, còn cô gái trước mặt cô thì ăn mặc lịch sự, đẹp đến mức khó cưỡng và rất trang nhã phù chỉ với bộ công sở bình thường. Cô nhân viên dù rất muốn cho nó vào nhưng theo quy tắc thì phải có hẹn trước, cô nhân viên nói:
- Xin hỏi! Cô có hẹn trước không ạ?
Nó lắc đầu, cô nhân viên tỏ vẻ khó xử, nếu không có hẹn trước nó không thể vào được, điều này nó biết, ngay lúc đó có một anh chàng đi ra, mái tóc gọn gàng màu đen, âu phục anh mặc rất vừa người nên nhìn anh rất đẹp trai, trên tay anh chàng là một bộ hội sơ, anh chàng vừa ra thì cô nhân viên đã lên tiếng gọi:
- Anh Nam! Anh Nam.
Anh chàng liền quay qua nhìn, vừa nhìn thấy nó, anh chàng thoáng đứng hình vài giây, anh chàng mỉm cười nói:
- Tử Dao! Em kêu anh có gì không?
Anh Nam quay qua nhìn Tử Dao, Dao nhìn anh rồi nhỏ giọng nói:
- Cô gái này muốn gặp chủ tịch mà không có hẹn trước, anh giúp cô ấy đi!! Đi! Đi.
Thấy Nam lưỡng lự nên Dao đành hạ mình nan nỉ, Nam đành phãi nhận thôi, dù sao Dao cũng là........haizz....Nam nhìn nó rồi nói:
- Tôi là trợ lý cho chủ tịch! Bây giờ tôi đưa cô lên gặp chủ tịch.
Nó gật đầu, nó muốn gặp hắn đễ có cái quyền đi quanh công ty, nếu đã có quyền đó, nó nhất nhất là muốn tìm cái hộp, dù sao nó đánh cược một lần, nếu hắn đồng ý thì càng tốt, còn nếu hắn không đồng ý thì nó sẽ tìm cách để vào đây, dù sao nó cũng sẽ tìm ra chiếc hộp, thấy nó cứ im lặng suy nghĩ gì đó, Anh Nam lên tiếng hỏi:
- Cô với chủ tịch có quan hệ gì?
Nó chợt giật mình, nó với hắn có quan hệ gì? Bạn bè chăng? Không chưa tới nữa. Vậy cuối cùng là gì? Nếu không biết quan hệ là gì mà nó lại đi nhờ hắn? Nó có quá đề cao bản thân? Thấy nó rối loạn với câu nói của Anh Nam, anh liền mỉm cười rồi không cần nghe câu trả lời, Nam nghĩ chắc là quan hệ khó nói rồi, giống như anh và Dao. Nhỉn cánh cửa thủy tinh từ từ mở ra, đập vào mắt là sự xa hoa nhưng lại toát lên sự sang trọng và bài trí rất ngăn nắp, gọn gàng, căn phòng không có bóng ai, nó quay lại nhìn Nam, anh chàng đưa tay mời nó ngồi ghế rồi nói:
- Chủ tịch có việc, cô ngồi đây ngồi đây một lát.
Nó gật đầu, anh chàng bỏ lại nó rồi bước ra khỏi phòng, ngồi một mình, nó rút một cuốn tạp chí trên bàn, nhìn cô người mẫu uốn éo mà nó thấy người này quen quen, à! Là bạn gái hắn ấy mà! Vậy là nó hiểu cái lý do mà hắn chia tay, không phải vì cô ta hát nhép mà vì cô ta......
Nó thì xem tạp chí, còn hai con bạn nó thì đang lau chùi bếp cho sạch sẽ, không biết nó đi đâu mà nảy giờ mất hết 1 tiếng rồi, mệt chết đi được, ở nhà lau chùi vậy hoài, chắc chết quá!!!!! Hai con bạn bức xúc, tức giận, hai đứa nhìn nhau rồi chửi nhau:
- Tất cả tại mày á My, mày đồi làm bánh, làm bánh mà quậy tanh bành hết.
My nghr con bạn đổ hết lỗi cho mình thì lên tiếng la muốn rung rinh nhà:
- Mày đừng có mà đổ hết cho tao! Tao là người nói là mày đừng có cho nhiều bột, đừng làm nhà trắng xóa, đừng.....bla....bla.....mà mày có nghe đâu, giờ đổ lỗi tại tao, mày muốn ăn đập à!?
Tuyết bực bội, ném cái khăn vào mặt My rồi hét lớn:
- Mày muốn cái gì? Gì mà là tao? Chắc nguyên cái bếp này là tao làm hết? Mày nói vậy mà nghe được à?
My cười nhạt rồi lấy cái khăn lau bàn xuống, lấy cái khăn đó nhét thẳng vào mồm Tuyết rồi nhận vào, Tuyết thở không nổi nên đẩy My ra, My lấy ra rồi hai đứa dằng co nhau, ngay lúc mà cả hai đầu bù tóc rối thì Triết và Khôi bước vào, thấy cả hai đang dằng co, hai chàng trai chạy lại ngăn cản, chưa ngăn được gì mà My đã đục vào bụng Khôi khi thục cù chỏ ra sau, còn Tuyết thì tán vào mặt Triết mấy cái trong lúc cô muốn thoát khỏi My, hai cô nàng cứ thế mà đánh hai chành trai không thương tiếc. Một lúc sau 2 cô gái bình tĩnh lại, hai đứa thở nghĩ mệt rối nhìn hai chàng trai hỏi tỉnh bơ:
- Ủa? Sao hai anh ở đây? Bị ai đánh mà bầm dập vậy?
Hai chàng trai trợn mắt nhìn hai đứa con gái trước mặt, hôm nay hai người gặp xui rồi.
Quay lại với nó, nó coi một lúc thì buồn ngủ mà ngủ một giấc ở trên ghế sofa, hắn vừa hợp xong thì quay lại phòng, hắn vừa định ngồi xuống sofa thì nhìn thấy một cô gái ngủ ở đó, hắn nhìn nó rồi tự nhiên mỉm cười, nó chợt tỉnh lại nhìn thấy hắn, nó mím môi, nó cảm thấy thật thất lễ, nó làm sao mà lại......ngay lúc hắn vừa noí chuyện với nó thì có một cô gái khác bước vào:
- Anh Khang!
Giọng nói ngọt ngào như kẹo và rất là thấy ớn. Nó quay sang, hắn cũng quay sang, thấy cô gái trước mặt hắn trầm mặt, cô gái này có cần dai vậy không chứ, quá dai đi, tối ngày đeo theo hoài, hắn im lặng không nói, nó thì đang có việc muốn nói với hắn mà lại gặp cái này thì khi nào nó mới tìm được cái hộp đây, nó chưa kịp suy nghĩ thì đã nói:
- Không thấy tôi với anh Khang đây có việc à?
Cô nàng kia thoáng cười nhạt, cô gái đó chắc nó là nhân viên gì đó, cô nàng hỏi:
- Cô là ai?
Lại một lần nữa nó không cần suy nghĩ mà nói:
- Tôi là bạn gái anh ấy.
Hắn ngạc nhiên, cô gái kia ngạc nhiên và nó cũng ngạc nhiên, trời ơi! Điên rồ! Nó tự nhiên muốn tác mình vài cái, đúng là không biết suy nghĩ mà. Cô nàng kia thấy hắn omy lấy nó thì hiểu ra nên cuối mặt, nén nước mắt chạy đi, bị ôm nó liền quay sang nhìn hắn rồi che mặt chạy đi, xấu hổ chết được, tự nhiên nhận là bạn gái, trời ơi!!!! Một ngày tồi tệ.
/51
|