Không thấy Quan Dực đâu.
Từ Tư Triết không tìm thấy cậu ấy.
Ngày đó gặp nhau ở cửa bệnh viện, anh còn chưa kịp giữ Quan Dực lại.
Lúc ấy Từ Tư Triết còn đang suy nghĩ xem Quan Dực nói cái gì, căn bản không ngờ Quan Dực bỗng dưng lại chạy mất, chờ đến khi anh phản ứng lại định đuổi theo thì người ấy đã chạy được vài bước rồi.
Từ Tư Triết không hiểu tại sao cậu ấy lại chạy mất, dáng vẻ của Quan Dực thoạt nhìn thật sự quá chật vật, nói là chạy trốn cũng không ngoa.
Ngay khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần lại, Quan Dực không cẩn thận đụng phải một người, Từ Tư Triết thấy thế thì vội vã vươn tay đỡ người nọ, đợi đến khi anh ngẩng đầu lên tìm Quan Dực lần thứ hai, bóng dáng omega đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
"Người đâu rồi?" Tiếng Ngô Niên Bách vang lên từ phía sau.
Từ Tư Triết nhìn về phía Quan Dực chạy, mãi mà chẳng tìm thấy bóng dáng của cậu đâu.
Anh lắc lắc đầu, "Chạy rồi."
"Thế cậu không đuổi theo à?" Ngô Niên Bách hỏi.
"Đuổi không kịp." Từ Tư Triết có hơi khổ não, "Gặp bác sĩ trước đi."
Anh không cho rằng Quan Dực sẽ chạy đến những nơi khác, dù sao omega cũng chẳng biết gì về khu vực này, hơn nữa con vẫn còn đang ở nhà.
Dường như Ngô Niên Bách có chút không yên lòng, hắn lo âu nhìn về phía xa xa, "Thật sự không đuổi theo cậu ấy à? Ngộ nhớ cậu ấy chưa đi thì sao?"
Bước chân Từ Tư Triết dừng lại, một chốc sau anh mới mở miệng: "Đi thôi, khó khăn lắm mới hẹn được chuyên gia."
Vì vậy nên Ngô Niên Bách không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn con và Từ Tư Triết lên lầu.
Đến khoa tín tức tố, hai cha con Ngô Niên Bách và Từ Tư Triết bèn phân nhau ra hành động, Ngô Niên Bách dẫn con vào khoa nhi đồng, còn Từ Tư Triết thì đi về phía khoa dành cho alpha.
"Từ Tư Triết?" Bác sĩ nghe thấy tiếng mở cửa thì hỏi một câu.
Từ Tư Triết gật đầu, "Là tôi."
"Ngồi đi." Bác sĩ nói, "Bệnh án của cậu tôi đã xem rồi, vào lần kiểm tra cuối cùng biểu hiện của cậu rõ ràng đã khỏi tám phần, vậy sao hôm nay cậu lại hẹn gặp tôi?"
"Vâng, theo lý thuyết thì bệnh của tôi đã sắp khỏi..." Từ Tư Triết sờ mũi một cái, "Thế nhưng gần đây xảy ra một số chuyện khiến cho tôi bị ảnh hưởng, dẫn đến tin tức tố của tôi bị rối loạn lần thứ hai."
"Không ngại nói cho tôi biết chứ?"
Từ Tư Triết mở miệng: "Sau mười chín tháng cuối cùng tôi cũng gặp lại omega của mình, trong lúc hỗn loạn tôi đã trải qua thời kỳ động dục với cậu ấy, cũng vào lúc đó, nhân tố bạo lực trong cơ thể tôi tỉnh lại, cho nên trong lần động dục đó cậu ấy đã bị thương."
Bác sĩ nghe thấy anh nói vậy thì gật gật đầu, biểu hiện bệnh của Từ Tư Triết đã được bác sĩ phụ trách trước đây ghi lại, đó là rối loạn lưỡng cực gián tiếp, rối loạn ngăn cách tín tức tố và rối loạn tín tức tố.
Alpha nói tiếp, "Cậu ấy cũng giống tôi, bị rối loạn tín tức tố, cho nên rất cần tôi."
"Cho nên cậu thả mùi của mình ra, để an ủi omega của cậu."
Từ Tư Triết không phản bác.
Quan Dực bởi vì mang thai nên mới không thể không dùng thuốc ức chế, còn Từ Tư Triết thì là bởi không có tiền, không có điều kiện đi mua, hoặc cũng bởi anh muốn tránh né Quan Dực nên không dám đi mua.
Sau khi anh cố gắng thoát khỏi cuộc khủng hoảng đó, trong người anh không có một đồng nào cả, trằn trọc mấy hôm trong thành phố, cuối cùng chọn định cư ở đây. Quan Dực đang tìm anh, cho nên Từ Tư Triết không dám quang minh chính đại đến bệnh viện để mua thuốc ức chế, vì vậy nên anh không thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng sống qua mấy ngày đó.
Ký hiệu kết hợp lẫn nhau. Alpha để lại dấu vết trên gáy omega, kể từ giây phút đó, tín tức tố của hai người sẽ vương vấn với nhau.
Alpha có thể gây ảnh hưởng cho omega nên omge đương nhiên cũng có thể làm vậy.
Trong những đêm Quan Dực khổ sở chịu đựng thời kỳ động dục, Từ Tư Triết cũng chẳng khá hơn là bao.
Cho nên bọn họ mắc phải một căn bệnh giống nhau.
"Còn có một đứa nhỏ nữa." Ngón tay Từ Tư Triết gõ nhẹ lên trên mặt bàn, "Đứa bé rất gầy yếu, cũng cần tín tức tố của cha alpha động viên."
Bác sĩ nhận thấy hành động này của anh, "Bây giờ chắc cậu lo lắng lắm."
"Xin lỗi." Alpha nhận ra sự thất thố của mình, "Đôi lúc tôi không khống chế được thả tín tức tố của mình ra, hơn nữa tôi cũng không thể ngửi thấy mùi tín tức tố của người khác."
Bác sĩ chậm rãi thả tín tức tố của mình ra, anh ta là một omega dịu dàng, tín tức tố vừa dịu vừa thanh.
Từ Tư Triết không nhận ra, nói tiếp, "Tôi sợ chứng nóng nảy sẽ dần xuất hiện, cho nên mới hẹn gặp anh."
...
Hai người nói chuyện một lúc, Từ Tư Triết bị bác sĩ dẫn đi kiểm tra tín tức tố, cũng may mà kết quả không xấu, bác sĩ cho anh thuốc để điều trị tín tức tố trong cơ thể. Còn chứng rối loạn ngăn cách tín tức tố của Từ Tư Triết, chắc là phải tìm người đã gây ra nó để chữa.
Lúc ra khỏi bệnh viện đã gần trưa, Từ Tư Triết gọi điện thoại cho Ngô Niên Bách báo rằng mình sẽ về nhà.
Anh cứ ngỡ rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng của Quan Dực, nào ngờ sự thật lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Con của họ nằm trong phòng ngủ oa oa khóc lớn, trong phòng không hề có bóng dáng của omega, thậm chí ngay cả tín tức tố cũng không thấy đâu.
Từ Tư Triết không tìm thấy cậu ấy.
Ngày đó gặp nhau ở cửa bệnh viện, anh còn chưa kịp giữ Quan Dực lại.
Lúc ấy Từ Tư Triết còn đang suy nghĩ xem Quan Dực nói cái gì, căn bản không ngờ Quan Dực bỗng dưng lại chạy mất, chờ đến khi anh phản ứng lại định đuổi theo thì người ấy đã chạy được vài bước rồi.
Từ Tư Triết không hiểu tại sao cậu ấy lại chạy mất, dáng vẻ của Quan Dực thoạt nhìn thật sự quá chật vật, nói là chạy trốn cũng không ngoa.
Ngay khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần lại, Quan Dực không cẩn thận đụng phải một người, Từ Tư Triết thấy thế thì vội vã vươn tay đỡ người nọ, đợi đến khi anh ngẩng đầu lên tìm Quan Dực lần thứ hai, bóng dáng omega đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
"Người đâu rồi?" Tiếng Ngô Niên Bách vang lên từ phía sau.
Từ Tư Triết nhìn về phía Quan Dực chạy, mãi mà chẳng tìm thấy bóng dáng của cậu đâu.
Anh lắc lắc đầu, "Chạy rồi."
"Thế cậu không đuổi theo à?" Ngô Niên Bách hỏi.
"Đuổi không kịp." Từ Tư Triết có hơi khổ não, "Gặp bác sĩ trước đi."
Anh không cho rằng Quan Dực sẽ chạy đến những nơi khác, dù sao omega cũng chẳng biết gì về khu vực này, hơn nữa con vẫn còn đang ở nhà.
Dường như Ngô Niên Bách có chút không yên lòng, hắn lo âu nhìn về phía xa xa, "Thật sự không đuổi theo cậu ấy à? Ngộ nhớ cậu ấy chưa đi thì sao?"
Bước chân Từ Tư Triết dừng lại, một chốc sau anh mới mở miệng: "Đi thôi, khó khăn lắm mới hẹn được chuyên gia."
Vì vậy nên Ngô Niên Bách không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn con và Từ Tư Triết lên lầu.
Đến khoa tín tức tố, hai cha con Ngô Niên Bách và Từ Tư Triết bèn phân nhau ra hành động, Ngô Niên Bách dẫn con vào khoa nhi đồng, còn Từ Tư Triết thì đi về phía khoa dành cho alpha.
"Từ Tư Triết?" Bác sĩ nghe thấy tiếng mở cửa thì hỏi một câu.
Từ Tư Triết gật đầu, "Là tôi."
"Ngồi đi." Bác sĩ nói, "Bệnh án của cậu tôi đã xem rồi, vào lần kiểm tra cuối cùng biểu hiện của cậu rõ ràng đã khỏi tám phần, vậy sao hôm nay cậu lại hẹn gặp tôi?"
"Vâng, theo lý thuyết thì bệnh của tôi đã sắp khỏi..." Từ Tư Triết sờ mũi một cái, "Thế nhưng gần đây xảy ra một số chuyện khiến cho tôi bị ảnh hưởng, dẫn đến tin tức tố của tôi bị rối loạn lần thứ hai."
"Không ngại nói cho tôi biết chứ?"
Từ Tư Triết mở miệng: "Sau mười chín tháng cuối cùng tôi cũng gặp lại omega của mình, trong lúc hỗn loạn tôi đã trải qua thời kỳ động dục với cậu ấy, cũng vào lúc đó, nhân tố bạo lực trong cơ thể tôi tỉnh lại, cho nên trong lần động dục đó cậu ấy đã bị thương."
Bác sĩ nghe thấy anh nói vậy thì gật gật đầu, biểu hiện bệnh của Từ Tư Triết đã được bác sĩ phụ trách trước đây ghi lại, đó là rối loạn lưỡng cực gián tiếp, rối loạn ngăn cách tín tức tố và rối loạn tín tức tố.
Alpha nói tiếp, "Cậu ấy cũng giống tôi, bị rối loạn tín tức tố, cho nên rất cần tôi."
"Cho nên cậu thả mùi của mình ra, để an ủi omega của cậu."
Từ Tư Triết không phản bác.
Quan Dực bởi vì mang thai nên mới không thể không dùng thuốc ức chế, còn Từ Tư Triết thì là bởi không có tiền, không có điều kiện đi mua, hoặc cũng bởi anh muốn tránh né Quan Dực nên không dám đi mua.
Sau khi anh cố gắng thoát khỏi cuộc khủng hoảng đó, trong người anh không có một đồng nào cả, trằn trọc mấy hôm trong thành phố, cuối cùng chọn định cư ở đây. Quan Dực đang tìm anh, cho nên Từ Tư Triết không dám quang minh chính đại đến bệnh viện để mua thuốc ức chế, vì vậy nên anh không thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng sống qua mấy ngày đó.
Ký hiệu kết hợp lẫn nhau. Alpha để lại dấu vết trên gáy omega, kể từ giây phút đó, tín tức tố của hai người sẽ vương vấn với nhau.
Alpha có thể gây ảnh hưởng cho omega nên omge đương nhiên cũng có thể làm vậy.
Trong những đêm Quan Dực khổ sở chịu đựng thời kỳ động dục, Từ Tư Triết cũng chẳng khá hơn là bao.
Cho nên bọn họ mắc phải một căn bệnh giống nhau.
"Còn có một đứa nhỏ nữa." Ngón tay Từ Tư Triết gõ nhẹ lên trên mặt bàn, "Đứa bé rất gầy yếu, cũng cần tín tức tố của cha alpha động viên."
Bác sĩ nhận thấy hành động này của anh, "Bây giờ chắc cậu lo lắng lắm."
"Xin lỗi." Alpha nhận ra sự thất thố của mình, "Đôi lúc tôi không khống chế được thả tín tức tố của mình ra, hơn nữa tôi cũng không thể ngửi thấy mùi tín tức tố của người khác."
Bác sĩ chậm rãi thả tín tức tố của mình ra, anh ta là một omega dịu dàng, tín tức tố vừa dịu vừa thanh.
Từ Tư Triết không nhận ra, nói tiếp, "Tôi sợ chứng nóng nảy sẽ dần xuất hiện, cho nên mới hẹn gặp anh."
...
Hai người nói chuyện một lúc, Từ Tư Triết bị bác sĩ dẫn đi kiểm tra tín tức tố, cũng may mà kết quả không xấu, bác sĩ cho anh thuốc để điều trị tín tức tố trong cơ thể. Còn chứng rối loạn ngăn cách tín tức tố của Từ Tư Triết, chắc là phải tìm người đã gây ra nó để chữa.
Lúc ra khỏi bệnh viện đã gần trưa, Từ Tư Triết gọi điện thoại cho Ngô Niên Bách báo rằng mình sẽ về nhà.
Anh cứ ngỡ rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng của Quan Dực, nào ngờ sự thật lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Con của họ nằm trong phòng ngủ oa oa khóc lớn, trong phòng không hề có bóng dáng của omega, thậm chí ngay cả tín tức tố cũng không thấy đâu.
/35
|