Tình cảm mãnh liệt như đê vỡ, nước đổ khó hớt lại. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mất sạch dũng khí. Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Tương lai không chắc chắn khiến trái tim người ta dâng lên cảm giác sợ hãi và đau buồn.
Tôi thu dọn qua loa đem tất cả đống quần áo nhét hết vào trong va ly, đồ vừa nhiều vừa lung tung, tôi dùng hết sức mới có thể đóng valy lại.
Lúc này, chuông cửa reo. Tôi mở cửa, Lâm Khải Chính đang đứng ở ngoài. Tôi vội nói: "Đợi em chút!" Rồi quay người kéo va ly ra cửa.
Anh đưa tay ra nhận, tôi dùng tay ngăn lại, nói: "Không cần, không cần, em tự làm được."
Anh không thèm để ý, khăng khăng giành lấy va ly, nói với tôi: "Đi thôi, mấy vị lãnh đạo đã đợi ở dưới tầng."
Cửa thang máy mở, bên trong trống rỗng không người. Hai chúng tôi bước vào, trong không gian kín đáo, một lần nữa tôi lại đứng kề vai với anh. Tôi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, đang ngước mắt nhìn con số trên thang máy. Thấy tôi nhìn anh, anh quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Tôi không trả lời. Anh quay đầu lại, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy thật ngọt ngào.
Thang máy xuống đến tầng một, tôi giơ tay định giành lấy hành lý lần nữa : "Để em cầm cho, người khác thấy không hay đâu."
Anh lắc đầu, kéo hành lý của tôi ra khỏi thang máy.
Trong đại sảnh đã có một đám người đều là những gương mặt quen thuộc trong bữa tiệc tối qua. Thấy Lâm Khải Chính đang mang hành lý, một vị quan chức vội chỉ huy thuộc hạ: "Mau cầm lấy, mau cầm lấy, sao lại để Lâm tổng tự mang hành lý."
Lập tức có người chạy lên, nhận lấy va ly hành lý của tôi.
Lâm Khải Chính quay đầu qua nói với tôi: "Em lên xe trước đi."
Tôi nhìn xung quanh, hỏi: "Anh Phó đâu ạ?"
"Anh kêu anh ta ra sân bay trước rồi."
Tôi đi ra phía cửa, Lâm Khải Chính vẫn đang mỉm cười tạm biệt mấy người đó, liên tục bắt tay.
Một lúc lâu sau, nghi thức cáo biệt cuối cùng cũng kết thúc, xe ra khỏi khách sạn, đi về phía sân bay.
Vừa rẽ ra đường lớn, Lâm Khải Chính đột nhiên kêu dừng xe, xe nhanh chóng dừng lề đường.
Tôi đang khó hiểu, anh xuống xe, mở cửa chỗ tôi rồi nói: "Ngồi xuống ghế sau đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng dưới bầu trời xanh thẳm, một tay vịn cửa xe, một tay chống lên đỉnh xe, cúi người chờ tôi. Tôi ngoan ngoãn xuống xe, đứng thẳng người lên, trong khoảng không anh dang hai tay, anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, đỡ vai tôi, đưa tôi vào ghế sau.
Trên đường, vướng người lái xe nên hai chúng tôi đều im lặng, ai nấy nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, anh lại nhẹ nhàng nắm tay tôi, đặt lên đầu gối mình.
Xe rất nhanh đã tới sân bay, anh Phó đang đợi chúng tôi ở bên đường. Tôi ra khỏi xe, thấy nụ cười hiểu biết trên mặt anh Phó liền đỏ mặt.
Anh Phó đặt vé máy bay và giấy tờ chứng nhận vào tay Lâm Khải Chính, nhận hành lý từ tay lái xe, rồi đi vào sân bay.
Lâm Khải Chính trực tiếp đưa tôi tới khoang hạng nhất. Tôi kì lạ: "Em không thể ngồi bên này."
"Đã làm thủ tục đổi khoang rồi." Anh nhướng mày trêu: "Lần này chắc không có việc gì phải khóc chứ?"
Tôi đánh vào cổ tay anh, anh giơ tay nắm chặt lấy.
"Lần đó em thực sự không nhớ anh à? Anh còn đưa nước, còn đưa giấy, chỉ thiếu chưa đưa bờ vai cho em dựa nữa thôi." Anh lại hỏi, vẻ mặt không tin.
"Có lẽ cho em mượn bờ vai, em sẽ nhớ anh!"
"Nhưng anh đẹp trai như vậy, chắc em nhìn sẽ không quên chứ?" Anh nói mà không biết ngượng.
"Sai! Người đẹp trai hơn anh có rất nhiều, nhưng nhiều tiền hơn anh thì ít. Khi đó anh nên đeo biển, viết rằng: "Tôi siêu giàu!" Vậy em nhất định nhìn rồi sẽ không thể quên." Tôi vừa nói vừa khoa chân múa tay ra.
Anh cười, phản đối: "Không công bằng!"
"Vì sao?" Tôi không rõ.
Anh cúi người nói khẽ vào tai tôi: "Từ khi em còn hoàn toàn không biết anh, anh đã yêu em rồi."
Hơi thở của anh ngay bên tai tôi làm tôi nhột tới nỗi khẽ bật cười.
Trong máy bay đầy tiếng huyên náo của những người xa lạ, hai chúng tôi giống như cặp tình nhân bình thường, thì thầm bên tai, liếc mắt đưa tình, giây phút này khiến người ta lưu luyến không rời.
Sau khi máy bay cất cánh, anh lấy máy tính ra, áy náy nói với tôi: "Chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh phải giới thiệu tình hình thực hiện các hạng mục, vì vậy phải sửa soạn đề cương phát biểu, không thể nói chuyện cùng em được."
"Không sao." Tôi quan tâm nói.
Anh bắt đầu chăm chỉ làm việc. Tôi buồn chán lật xem mấy tờ báo tạp chí.
Một lúc lâu sau, tôi thò đầu nhìn máy tính của anh, cả màn hình toàn tiếng Anh.
"Nói vấn đề của Trung Quốc, sao lại viết tiếng Anh?" Tôi hỏi.
"Tiếng Trung của anh rất kém, nói và đọc còn được, không thể viết." Anh ngại ngùng đáp.
"Vậy chiều nay khi phát biểu anh không phải cần người phiên dịch sao?"
"Không, khi anh nói thì đổi sang tiếng Trung."
"Vậy khi anh nói chuyện với em, có phải cũng nghĩ bằng tiếng Anh trước rồi mới đổi sang tiếng Trung?" Tôi tò mò hỏi.
Anh nhìn tôi, đột nhiên thấp giọng nói: "I love you!"
"Nghĩa là gì?" Tôi giả ngốc: "Mong anh phiên dịch giúp em."
Anh bật cười, lộ rõ núm đồng tiền trên má. Quen anh lâu vậy, chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến thế. Có lẽ tôi thực sự có ma lực khiến anh vui vẻ.
Máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, dọn chiếc bàn nhỏ, vân vân.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, công trình kiến trúc dưới mặt đất đã nhìn thấy rõ ràng, do máy bay đang hạ xuống nên màng nhĩ bắt đầu đau lâm râm. Hiện thực trở lại, đột nhiên tôi cảm thấy mất hết dũng khí. Tiếp theo nên làm thế nào? Tôi sẽ phải trả giá bao nhiêu vì thứ hạnh phúc ăn trộm này? Sau này sẽ đi theo hướng nào? Tôi bất giác nghĩ tới mức ngơ ngẩn.
Lâm Khải Chính chắc nhìn ra sự bất an của tôi, giơ tay ra sau ôm cổ tôi, mặt anh dán chặt lên mặt tôi.
"Đừng nghĩ tới sau này." Anh nói khẽ bên tai tôi: "Sau này, để anh nghĩ!"
Lời nói như vậy khiến tôi cảm động. Tôi quay đầu hôn nhẹ anh, mang theo tâm trạng có chút tuyệt vọng, kỳ thực trong lòng tôi rất rõ, cho dù ai đứng ra nghĩ sau này, tất cả đều sẽ không có gì thay đổi.
Xuống máy bay, đứng ở băng tải chờ hành lý, Lâm Khải Chính dựa sát vào tôi nói: "Đợi lát tiễn em về trước, chiều anh phải họp, tối cùng ăn cơm nhé."
Tôi cười gật đầu. Bắt đầu hẹn hò rồi.
Anh nhặt hành lý của tôi từ băng tải xuống, tôi giành lấy. Lần này anh không tranh với tôi nữa, chắc là về tới bản địa, tự thấy có chừng mực.
Anh Phó cũng mang hành lý của họ.
Ba người cùng đi ra khỏi cửa đón, vài người nhìn quen quen bước lên, đều là nhân viên của anh.
Sau đó, tôi phát hiện ra Cao Triển Kỳ trong đám đông, anh ta cười hì hì đi đến, nhiệt tình chìa tay ra với Lâm Khải Chính, nói: "Lâm tổng, vất vả quá, vất vả quá."
Lâm Khải Chính nhìn tôi một cái, có chút ngạc nhiên bắt tay anh ta "Không vất vả đâu, luật sư Cao sao lại tới vậy?"
"Đón bạn gái của tôi!" Cao Triển Kỳ vừa nói vừa nhận hành lý của tôi, thân mật nói với tôi: "Thế nào? Có phải cảm thấy kinh ngạc và vui mừng không?"
"Anh lại lên cơn đấy à, sao biết tôi về?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Tôi hỏi Âu Dương!" Anh ta đáp, tiếp tục quay người nói với Lâm Khải Chính: "Lâm tổng, mấy hôm tới anh có thể sắp xếp chút thời gian không, tôi muốn báo cáo với anh về hồ sơ của Thâm Quyến?"
Lâm Khải Chính hơi miễn cưỡng gật đầu: "Tôi về kêu họ sắp xếp thời gian rồi thông báo cho anh."
"Vâng, vâng. Vậy Lâm tổng đi cẩn thận, tôi và Trâu Vũ đi trước." Cao Triển Kỳ không cho nói xen vào liền ôm tôi ra.
Tôi vừa nghiêng người tránh cánh tay anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm Khải Chính, anh cũng đang nhìn tôi, nhưng sắc mặt có phần không vui.
Tôi quay đầu nói với Cao Triển Kỳ: "Đi trước? Đi bằng gì? Lẽ nào đi bộ về?"
"Tôi có xe mà!"
"Anh lại ..." Tôi nhớ lần trước anh ta mượn xe của Tả Huy tới đón tôi, không nén được kêu lên.
"NO, lần này không liên quan tới Tả Huy, cô yên tâm." Cao Triển Kỳ vẫn đẩy tôi đi về phía trước.
Đang nói chuyện với Cao Triển Kỳ, Lâm Khải Chính đã vượt qua chúng tôi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe. — Tôi và anh, rốt cuộc là vụng trộm, vì vậy, bất cứ ai đều có thể chen vào, Cao Triển Kỳ, chẳng qua chỉ là người bắt đầu. Tôi nhìn theo bóng dáng đã xa của Lâm Khải Chính, trong lòng nghĩ ngợi buồn rầu.
Tôi theo Cao Triển Kỳ bước vào bãi đỗ xe, anh ta chạy vài bước, đứng trước chiếc xe nhỏ màu xanh mới tinh, tạo dáng giống như người mẫu ô tô xinh đẹp.
Tôi hét lớn: "Anh mua xe rồi à?"
Cao Triển Kỳ hãnh diện lấy ra chìa khóa xe, mở cửa xe, sau đó dùng tay vẽ một vòng cung với tôi: "Hoan nghênh cô trở thành hành khách đầu tiên lên chiếc xe mới của tôi."
Tên này, không nói tiếng nào đã thực sự mua chiếc xe mới về, tôi cũng vui cho anh ta, hào hứng ngồi lên xe.
Cao Triển Kỳ đặt hành lý của tôi vào cốp, cũng ngồi vào vị trí lái xe, mặt mày hớn hở nói với tôi: "MAZDA 6, thế nào? Được chứ? Tuy không bằng BMW 750 của Lâm Khải Chính, có điều không kém Honda của Tả Huy đâu!"
Tôi liếc xéo anh ta một cái: "Nhiều người như vậy, sao anh chỉ so với hai người họ?"
Anh ta cười hi hi, lái xe đi.
"Sao đột nhiên nghĩ tới việc mua xe vậy?" Tôi hỏi: "Chẳng phải muốn tiết kiệm tiền lấy vợ ư?"
"Ban đầu định như vậy, nhưng sau này tôi phát hiện, nếu không có xe thì đến lông của vợ cũng chẳng kiếm nổi!"
"Thật đáng ghét! Anh ăn nói kiểu gì vậy chứ!" Tôi kêu lên.
Đột nhiên điện thoại trong túi tôi rung, tôi rút ra nhìn, là Lâm Khải Chính.
"Luật sư Cao lái xe à?" Lâm Khải Chính đầu bên kia hỏi.
"Vâng." Tôi trả lời ngắn gọn.
"Chắc không phải lại cái xe không giấy tờ chứ?"
"Không ạ." Tôi tiếp tục ngắn gọn.
"... Vậy được, tối anh sẽ liên lạc với em sau."
"Vâng ạ." Tôi cúp máy.
Cao Triển Kỳ hỏi: "Ai vậy?"
"Một người bạn." Tôi nói qua loa.
"Bạn gì? Nói gì mà ngắn gọn thế — Vâng, không ạ, vâng ạ. Nghe rất lạ."
"Có gì lạ chứ? Vấn đề người ta hỏi, đáp án chính là "Vâng" và "Không". Tôi chột dạ che đậy.
"Cô xem qua phim "Điện thoại di động" chưa?" Cao Triển Kỳ đột nhiên hỏi.
"Xem rồi, rất buồn cười."
"Trong đó có một tình tiết kinh điển, chính là một người khi họp nhận điện, chỉ là ậm ậm ừ ừ, kết quả bị giữ kín một đoạn: Đang họp à? Đúng. Nói chuyện bất tiện à? Ừ. Vậy em nói anh nghe. Được. Em nhớ anh. Ờ. Anh nhớ em không? Ừ..." Cao Triển Kỳ vừa giả giọng nam vừa giả giọng nữ, bắt chước vô cùng hăng say, tôi bên cạnh nghe xong có phần đứng ngồi không yên.
"Anh không phải chồng tôi, tôi chẳng việc gì phải giả vờ?" Tôi ngắt lời anh ta.
"Vậy cũng phải, tôi chưa đủ tư cách." Cao Triển Kỳ thất vọng.
Tâm trạng tôi đột nhiên trở nên suy sụp. Có tật giật mình, nghe người khác nói, từng câu dường như đều là mỉa mai, bây giờ tôi chính là trạng thái này.
Tương lai không chắc chắn khiến trái tim người ta dâng lên cảm giác sợ hãi và đau buồn.
Tôi thu dọn qua loa đem tất cả đống quần áo nhét hết vào trong va ly, đồ vừa nhiều vừa lung tung, tôi dùng hết sức mới có thể đóng valy lại.
Lúc này, chuông cửa reo. Tôi mở cửa, Lâm Khải Chính đang đứng ở ngoài. Tôi vội nói: "Đợi em chút!" Rồi quay người kéo va ly ra cửa.
Anh đưa tay ra nhận, tôi dùng tay ngăn lại, nói: "Không cần, không cần, em tự làm được."
Anh không thèm để ý, khăng khăng giành lấy va ly, nói với tôi: "Đi thôi, mấy vị lãnh đạo đã đợi ở dưới tầng."
Cửa thang máy mở, bên trong trống rỗng không người. Hai chúng tôi bước vào, trong không gian kín đáo, một lần nữa tôi lại đứng kề vai với anh. Tôi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, đang ngước mắt nhìn con số trên thang máy. Thấy tôi nhìn anh, anh quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Tôi không trả lời. Anh quay đầu lại, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy thật ngọt ngào.
Thang máy xuống đến tầng một, tôi giơ tay định giành lấy hành lý lần nữa : "Để em cầm cho, người khác thấy không hay đâu."
Anh lắc đầu, kéo hành lý của tôi ra khỏi thang máy.
Trong đại sảnh đã có một đám người đều là những gương mặt quen thuộc trong bữa tiệc tối qua. Thấy Lâm Khải Chính đang mang hành lý, một vị quan chức vội chỉ huy thuộc hạ: "Mau cầm lấy, mau cầm lấy, sao lại để Lâm tổng tự mang hành lý."
Lập tức có người chạy lên, nhận lấy va ly hành lý của tôi.
Lâm Khải Chính quay đầu qua nói với tôi: "Em lên xe trước đi."
Tôi nhìn xung quanh, hỏi: "Anh Phó đâu ạ?"
"Anh kêu anh ta ra sân bay trước rồi."
Tôi đi ra phía cửa, Lâm Khải Chính vẫn đang mỉm cười tạm biệt mấy người đó, liên tục bắt tay.
Một lúc lâu sau, nghi thức cáo biệt cuối cùng cũng kết thúc, xe ra khỏi khách sạn, đi về phía sân bay.
Vừa rẽ ra đường lớn, Lâm Khải Chính đột nhiên kêu dừng xe, xe nhanh chóng dừng lề đường.
Tôi đang khó hiểu, anh xuống xe, mở cửa chỗ tôi rồi nói: "Ngồi xuống ghế sau đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng dưới bầu trời xanh thẳm, một tay vịn cửa xe, một tay chống lên đỉnh xe, cúi người chờ tôi. Tôi ngoan ngoãn xuống xe, đứng thẳng người lên, trong khoảng không anh dang hai tay, anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, đỡ vai tôi, đưa tôi vào ghế sau.
Trên đường, vướng người lái xe nên hai chúng tôi đều im lặng, ai nấy nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, anh lại nhẹ nhàng nắm tay tôi, đặt lên đầu gối mình.
Xe rất nhanh đã tới sân bay, anh Phó đang đợi chúng tôi ở bên đường. Tôi ra khỏi xe, thấy nụ cười hiểu biết trên mặt anh Phó liền đỏ mặt.
Anh Phó đặt vé máy bay và giấy tờ chứng nhận vào tay Lâm Khải Chính, nhận hành lý từ tay lái xe, rồi đi vào sân bay.
Lâm Khải Chính trực tiếp đưa tôi tới khoang hạng nhất. Tôi kì lạ: "Em không thể ngồi bên này."
"Đã làm thủ tục đổi khoang rồi." Anh nhướng mày trêu: "Lần này chắc không có việc gì phải khóc chứ?"
Tôi đánh vào cổ tay anh, anh giơ tay nắm chặt lấy.
"Lần đó em thực sự không nhớ anh à? Anh còn đưa nước, còn đưa giấy, chỉ thiếu chưa đưa bờ vai cho em dựa nữa thôi." Anh lại hỏi, vẻ mặt không tin.
"Có lẽ cho em mượn bờ vai, em sẽ nhớ anh!"
"Nhưng anh đẹp trai như vậy, chắc em nhìn sẽ không quên chứ?" Anh nói mà không biết ngượng.
"Sai! Người đẹp trai hơn anh có rất nhiều, nhưng nhiều tiền hơn anh thì ít. Khi đó anh nên đeo biển, viết rằng: "Tôi siêu giàu!" Vậy em nhất định nhìn rồi sẽ không thể quên." Tôi vừa nói vừa khoa chân múa tay ra.
Anh cười, phản đối: "Không công bằng!"
"Vì sao?" Tôi không rõ.
Anh cúi người nói khẽ vào tai tôi: "Từ khi em còn hoàn toàn không biết anh, anh đã yêu em rồi."
Hơi thở của anh ngay bên tai tôi làm tôi nhột tới nỗi khẽ bật cười.
Trong máy bay đầy tiếng huyên náo của những người xa lạ, hai chúng tôi giống như cặp tình nhân bình thường, thì thầm bên tai, liếc mắt đưa tình, giây phút này khiến người ta lưu luyến không rời.
Sau khi máy bay cất cánh, anh lấy máy tính ra, áy náy nói với tôi: "Chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh phải giới thiệu tình hình thực hiện các hạng mục, vì vậy phải sửa soạn đề cương phát biểu, không thể nói chuyện cùng em được."
"Không sao." Tôi quan tâm nói.
Anh bắt đầu chăm chỉ làm việc. Tôi buồn chán lật xem mấy tờ báo tạp chí.
Một lúc lâu sau, tôi thò đầu nhìn máy tính của anh, cả màn hình toàn tiếng Anh.
"Nói vấn đề của Trung Quốc, sao lại viết tiếng Anh?" Tôi hỏi.
"Tiếng Trung của anh rất kém, nói và đọc còn được, không thể viết." Anh ngại ngùng đáp.
"Vậy chiều nay khi phát biểu anh không phải cần người phiên dịch sao?"
"Không, khi anh nói thì đổi sang tiếng Trung."
"Vậy khi anh nói chuyện với em, có phải cũng nghĩ bằng tiếng Anh trước rồi mới đổi sang tiếng Trung?" Tôi tò mò hỏi.
Anh nhìn tôi, đột nhiên thấp giọng nói: "I love you!"
"Nghĩa là gì?" Tôi giả ngốc: "Mong anh phiên dịch giúp em."
Anh bật cười, lộ rõ núm đồng tiền trên má. Quen anh lâu vậy, chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến thế. Có lẽ tôi thực sự có ma lực khiến anh vui vẻ.
Máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, dọn chiếc bàn nhỏ, vân vân.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, công trình kiến trúc dưới mặt đất đã nhìn thấy rõ ràng, do máy bay đang hạ xuống nên màng nhĩ bắt đầu đau lâm râm. Hiện thực trở lại, đột nhiên tôi cảm thấy mất hết dũng khí. Tiếp theo nên làm thế nào? Tôi sẽ phải trả giá bao nhiêu vì thứ hạnh phúc ăn trộm này? Sau này sẽ đi theo hướng nào? Tôi bất giác nghĩ tới mức ngơ ngẩn.
Lâm Khải Chính chắc nhìn ra sự bất an của tôi, giơ tay ra sau ôm cổ tôi, mặt anh dán chặt lên mặt tôi.
"Đừng nghĩ tới sau này." Anh nói khẽ bên tai tôi: "Sau này, để anh nghĩ!"
Lời nói như vậy khiến tôi cảm động. Tôi quay đầu hôn nhẹ anh, mang theo tâm trạng có chút tuyệt vọng, kỳ thực trong lòng tôi rất rõ, cho dù ai đứng ra nghĩ sau này, tất cả đều sẽ không có gì thay đổi.
Xuống máy bay, đứng ở băng tải chờ hành lý, Lâm Khải Chính dựa sát vào tôi nói: "Đợi lát tiễn em về trước, chiều anh phải họp, tối cùng ăn cơm nhé."
Tôi cười gật đầu. Bắt đầu hẹn hò rồi.
Anh nhặt hành lý của tôi từ băng tải xuống, tôi giành lấy. Lần này anh không tranh với tôi nữa, chắc là về tới bản địa, tự thấy có chừng mực.
Anh Phó cũng mang hành lý của họ.
Ba người cùng đi ra khỏi cửa đón, vài người nhìn quen quen bước lên, đều là nhân viên của anh.
Sau đó, tôi phát hiện ra Cao Triển Kỳ trong đám đông, anh ta cười hì hì đi đến, nhiệt tình chìa tay ra với Lâm Khải Chính, nói: "Lâm tổng, vất vả quá, vất vả quá."
Lâm Khải Chính nhìn tôi một cái, có chút ngạc nhiên bắt tay anh ta "Không vất vả đâu, luật sư Cao sao lại tới vậy?"
"Đón bạn gái của tôi!" Cao Triển Kỳ vừa nói vừa nhận hành lý của tôi, thân mật nói với tôi: "Thế nào? Có phải cảm thấy kinh ngạc và vui mừng không?"
"Anh lại lên cơn đấy à, sao biết tôi về?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Tôi hỏi Âu Dương!" Anh ta đáp, tiếp tục quay người nói với Lâm Khải Chính: "Lâm tổng, mấy hôm tới anh có thể sắp xếp chút thời gian không, tôi muốn báo cáo với anh về hồ sơ của Thâm Quyến?"
Lâm Khải Chính hơi miễn cưỡng gật đầu: "Tôi về kêu họ sắp xếp thời gian rồi thông báo cho anh."
"Vâng, vâng. Vậy Lâm tổng đi cẩn thận, tôi và Trâu Vũ đi trước." Cao Triển Kỳ không cho nói xen vào liền ôm tôi ra.
Tôi vừa nghiêng người tránh cánh tay anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm Khải Chính, anh cũng đang nhìn tôi, nhưng sắc mặt có phần không vui.
Tôi quay đầu nói với Cao Triển Kỳ: "Đi trước? Đi bằng gì? Lẽ nào đi bộ về?"
"Tôi có xe mà!"
"Anh lại ..." Tôi nhớ lần trước anh ta mượn xe của Tả Huy tới đón tôi, không nén được kêu lên.
"NO, lần này không liên quan tới Tả Huy, cô yên tâm." Cao Triển Kỳ vẫn đẩy tôi đi về phía trước.
Đang nói chuyện với Cao Triển Kỳ, Lâm Khải Chính đã vượt qua chúng tôi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe. — Tôi và anh, rốt cuộc là vụng trộm, vì vậy, bất cứ ai đều có thể chen vào, Cao Triển Kỳ, chẳng qua chỉ là người bắt đầu. Tôi nhìn theo bóng dáng đã xa của Lâm Khải Chính, trong lòng nghĩ ngợi buồn rầu.
Tôi theo Cao Triển Kỳ bước vào bãi đỗ xe, anh ta chạy vài bước, đứng trước chiếc xe nhỏ màu xanh mới tinh, tạo dáng giống như người mẫu ô tô xinh đẹp.
Tôi hét lớn: "Anh mua xe rồi à?"
Cao Triển Kỳ hãnh diện lấy ra chìa khóa xe, mở cửa xe, sau đó dùng tay vẽ một vòng cung với tôi: "Hoan nghênh cô trở thành hành khách đầu tiên lên chiếc xe mới của tôi."
Tên này, không nói tiếng nào đã thực sự mua chiếc xe mới về, tôi cũng vui cho anh ta, hào hứng ngồi lên xe.
Cao Triển Kỳ đặt hành lý của tôi vào cốp, cũng ngồi vào vị trí lái xe, mặt mày hớn hở nói với tôi: "MAZDA 6, thế nào? Được chứ? Tuy không bằng BMW 750 của Lâm Khải Chính, có điều không kém Honda của Tả Huy đâu!"
Tôi liếc xéo anh ta một cái: "Nhiều người như vậy, sao anh chỉ so với hai người họ?"
Anh ta cười hi hi, lái xe đi.
"Sao đột nhiên nghĩ tới việc mua xe vậy?" Tôi hỏi: "Chẳng phải muốn tiết kiệm tiền lấy vợ ư?"
"Ban đầu định như vậy, nhưng sau này tôi phát hiện, nếu không có xe thì đến lông của vợ cũng chẳng kiếm nổi!"
"Thật đáng ghét! Anh ăn nói kiểu gì vậy chứ!" Tôi kêu lên.
Đột nhiên điện thoại trong túi tôi rung, tôi rút ra nhìn, là Lâm Khải Chính.
"Luật sư Cao lái xe à?" Lâm Khải Chính đầu bên kia hỏi.
"Vâng." Tôi trả lời ngắn gọn.
"Chắc không phải lại cái xe không giấy tờ chứ?"
"Không ạ." Tôi tiếp tục ngắn gọn.
"... Vậy được, tối anh sẽ liên lạc với em sau."
"Vâng ạ." Tôi cúp máy.
Cao Triển Kỳ hỏi: "Ai vậy?"
"Một người bạn." Tôi nói qua loa.
"Bạn gì? Nói gì mà ngắn gọn thế — Vâng, không ạ, vâng ạ. Nghe rất lạ."
"Có gì lạ chứ? Vấn đề người ta hỏi, đáp án chính là "Vâng" và "Không". Tôi chột dạ che đậy.
"Cô xem qua phim "Điện thoại di động" chưa?" Cao Triển Kỳ đột nhiên hỏi.
"Xem rồi, rất buồn cười."
"Trong đó có một tình tiết kinh điển, chính là một người khi họp nhận điện, chỉ là ậm ậm ừ ừ, kết quả bị giữ kín một đoạn: Đang họp à? Đúng. Nói chuyện bất tiện à? Ừ. Vậy em nói anh nghe. Được. Em nhớ anh. Ờ. Anh nhớ em không? Ừ..." Cao Triển Kỳ vừa giả giọng nam vừa giả giọng nữ, bắt chước vô cùng hăng say, tôi bên cạnh nghe xong có phần đứng ngồi không yên.
"Anh không phải chồng tôi, tôi chẳng việc gì phải giả vờ?" Tôi ngắt lời anh ta.
"Vậy cũng phải, tôi chưa đủ tư cách." Cao Triển Kỳ thất vọng.
Tâm trạng tôi đột nhiên trở nên suy sụp. Có tật giật mình, nghe người khác nói, từng câu dường như đều là mỉa mai, bây giờ tôi chính là trạng thái này.
/29
|