Tình Yêu Tội Lỗi

Chương 50: Buông xuôi.

/56


Nhật Minh...

Có bao giờ em từng nói với anh là anh rất cứng đầu chưa? Con người ta, một khi đụng phải tường, tất sẽ quay đầu lại. Vì sao anh đã đụng vô số lần, thậm chí còn bị thương, chảy máu, vậy mà còn chưa chịu từ bỏ đâu?


...

Đã hơn một tháng nay, cho dù tôi lạnh nhạt đến mức nào, dù tôi nói những lời gây tổn thương đến mức nào, tới ngày hôm sau, anh lại vẫn có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với tôi? Làm tôi cũng phải cảm thấy mình thực tàn nhẫn, thực xấu xa.

Ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường giữa chúng tôi. Họ luôn dùng ánh mắt tò mò dò xét tôi, rồi lại xì xầm nghị luận. Đến thím Lưu cũng vài lần dò hỏi tôi, sau đó nói bóng gió với tôi là nên cẩn thận đừng để bị lừa.

Lừa sao? Thân rách nát, tâm cũng rách nát. Có gì đáng giá để lừa? Nhưng thật buồn cười, không ngờ lại có ngày, anh cũng bị nghi ngờ là kẻ không đáng tin?

...

Lưỡi dao sắc bén, sáng bóng, dễ dàng băm cà rốt thành từng mảnh nhỏ...Đột nhiên nghĩ đến, nếu nó cắt qua tay là cảm giác gì đâu?

Máu.

Chầm chậm nhỏ giọt xuống. Màu đỏ của máu, hòa cùng màu đỏ cà rốt, diễm lệ đến chói mắt...

A...Hóa ra vẫn còn thấy đau sao?

Đau một lần, dẫu sao vẫn tốt hơn đau cả đời.

Cái gì cần cắt bỏ thì cắt bỏ, dứt khoát một lần là tốt rồi.

*****

*****

_Chuyện này là sao?

Tôi hờ hững nâng lên ly rượu, tựa như không trông thấy lửa giận đang dâng lên trong mắt anh, cũng như không thèm để ý bàn tay đang khoác lên vai mình. Nhưng gã đàn ông ngồi bên cạnh tôi lại không bình tĩnh được như thế.

_Em quen anh ta? - Hắn ta hỏi tôi.

Tôi liếc qua Nhật Minh một lát, sau đó lại dửng dưng nhún vai.

_Không quen.

Anh chợt cười phá lên, nhưng giọng nói thì lạnh như băng, mang theo hơi thở nguy hiểm tiến đến gần tôi.

_Em gọi anh đến đây chỉ để thấy cảnh này?

_Tôi có gọi sao? Vậy thì xin lỗi, chắc tôi nhầm số.

Sắc mặt anh trầm xuống, tối đen. Rồi anh đột ngột kéo tay tôi. Cảm giác đau truyền đến làm tôi gắt lên.

_Anh làm gì? Buông!

Gã đàn ông lúc nãy chợt đứng chắn trước mặt chúng tôi, nheo mắt nhìn chằm chằm Nhật Minh.

_Anh không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta không muốn đi với anh. - Hắn tiến lên trước tưởng kéo tôi lại, nhưng chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị đánh văng ra. Nhất thời bàn ngã, ghế đổ, tiếng chai vỡ cùng tiếng thét chói tai vang lên...Khung cảnh phút chốc trở nên hỗn loạn. Còn tôi vẫn ngốc lăng tại chỗ, đã quên cả phản ứng.

_CÚT!!! - Ánh mắt anh long lên, đầy ngập phẫn nộ, gân xanh trên trán hằn rõ lên. Đáng sợ, còn hơn gấp bao nhiêu lần cái lần anh biết tôi muốn đẩy anh cho Bảo Yến.

Cái gã bị đánh, khóe miệng hàm chứa tia máu, bỗng quát to một tiếng, huy quyền xông về phía Nhật Minh. Nắm đấm còn chưa kịp hạ xuống đã bị bắt lấy, lại một lần nữa hắn bị đá ra xa, nằm rên rỉ dưới đất không dậy nổi.

Xong việc, anh vứt một nắm tiền lên quầy bar, sau đó lại lôi kéo tôi thẳng ra bên ngoài. Chỗ miệng vết thương bị nắm chặt đau nhói như muốn nứt ra.

_Đau!

Dường như cũng phát hiện ra, anh vội buông tay tôi. Đúng như tôi nghĩ, máu đã nhuộm đỏ chiếc khăn tôi buộc.

_Tay em sao vậy?

_Không sao cả, không cần anh quan tâm.

_Thu, em đừng nên khiêu chiến cực hạn của anh. - Sự tức giận vừa lắng xuống khi thấy vết thương trên tay tôi, bây giờ lại bốc lên.

Mỉm cười châm chọc, tôi trào phúng nhìn anh.

_Vậy anh làm gì được tôi? Anh có tư cách gì quản tôi? Cho dù tôi quen ai, cho dù tôi làm gì, cũng không liên quan đến anh!

_Em thử nói lại xem?

Anh rít qua kẽ răng, khuôn mặt ẩn nhẫn lửa giận, tựa hồ bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ.

_Tại sao không dám nhắc lại? Anh nghe cho rõ, tất cả mọi chuyện của tôi đều không can hệ gì đến anh! - Tôi siết chặt tay, nói ra những câu độc ác nhất, có lực sát thương nặng nhất.

_Anh có biết vì sao tôi chấp nhận quen với anh? Là vì thương hại anh, vì tìm một thế thân cho Thế Anh! Nghe thấy chưa? Từ trước đến giờ tôi chưa từng có bất kì tình cảm nào với anh, một chút cũng không!

Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đáng lẽ, tôi nên bị đày xuống địa ngục.

_Xin anh đấy, hiện giờ cứ nhìn thấy anh là tôi lại thấy phiền chán! Anh có thể để tôi tôn trọng anh một chút được không, đừng có lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo tôi nữa! Đừng bao giờ lại xuất hiện trước mặt tôi nữa!

.........

Gió to. Mang theo làn hơi lạnh lẽo.

Đột nhiên trời đổ mưa. Mưa rất lớn. Từng đợt, từng đợt xối vào mặt tôi, rát buốt.

_Ha ha...- Mưa đúng lúc thật. Ngay cả mưa cũng thấy thương hại tôi.

Toàn thân ướt đẫm, tôi có thể cảm nhận lạnh lẽo đang dần xâm nhập da thịt mình. Nhưng mà, có sao đâu? Dù tôi có bị làm sao cũng chẳng ai quan tâm. Người duy nhất còn lại cũng bị tôi đuổi đi rồi. Không còn ai cả...

Ha...Buồn cười thật...Không phải đều trong dự đoán của tôi sao? Không phải là điều tôi muốn sao? Vì sao còn thấy chua xót đâu?

Thực sự...Không còn ai nữa rồi...Sống mũi chợt cay cay, trước mắt mờ nhạt, nhòe nhoẹt nước. Là nước mắt, hay nước mưa?

Thẫn thờ bước trên đường, không biết phải đi đâu, không biết phải về đâu. Còn nơi nào cho tôi sao?

Bất chợt, luồng sáng chói lóa chiếu vào mắt tôi...

Không nghĩ trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh, chỉ bình thản chờ đợi.

Kết thúc, chưa chắc đã là điều xấu. Ít nhất, cũng không cần mỏi mệt thêm nữa.

Mơ hồ, giống như ai đó hét gọi tên tôi, nhưng mưa quá lớn, tôi nghe không rõ.

Tiếng mưa cắn nuốt tất cả, tiếng còi xe vang lên, tiếng phanh gấp, tiếng bánh xe trượt trên mặt đường, tiếng va chạm mạnh...

Ý thức nhạt dần, cuối cùng đứt đoạn, hết thảy quy về yên tĩnh...

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status