Vừa vào tới lớp ,nó ngồi xuống làm bài tập chứ không đi chơi như các lần trước . Nhỏ Trâm cứ nhìn chăm chú vào cổ nó - Này ! Dây chuyền mới à ?
- Ừ - nó cười nhạt nhẽo
- Thế sợi kia đâu ?
- Mất rồi , tại tên Lam Phong chết bầm đó . Sợi này là của cậu ta đền cho tao .
- SAO ? PHONG TẶNG MÀY Á ? - Trâm tròn mắt .
- Này , đền khác mà tặng khác nha ! - Nó đánh Trâm
- Ờ ........ tao tưởng mày trân trọng sợi dây cũ lắm mà . - Trâm hồi tưởng - Chẳng phải '' người đó '' rất quan trọng với mày sao ?
- Hai năm rồi mà , tao cũng cần phải quên đi cái kí ức buồn đó chứ - nó gượng cười
-E hèm !!!- Phong vờ ho để thông báo cho tụi nó có người đến . Và cuộc trò chuyện được dừng lại ngay lập tức
- Phong này ! Vừa cậu định đưa cho tôi cái gì đấy nhỉ ? - Nó chợt nhớ ra chuyện ban nãy
- Ờ ... không có gì đâu - Phong chối phăng , rồi lẳng lặng đi ra ngoài .
Thực ra thì Phong định đưa cho nó sợi dây mà nó đã làm rơi , hôm trước cậu vào tiệm vàng để nối lại các mắt xích nhỏ bị đứt . Nhưng Phong đã vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa nó và Trâm , cậu lại quyết định sẽ không trao trả sợi dây cho nó nữa vì chẳng phải nó muốn quên đi '' kí ức buồn '' của sợi dây sao . Phong sẽ giữ sợi dây và coi như không có gì xảy ra .
Đúng , nó có những kỉ niệm buồn vui cùng chiếc dây chuyền đó .
=============== Memmories out of ==================
Hồi nó còn học lớp 9
Trong một lần giải vây cho mẹ nó khỏi lũ côn đồ trên phố , Hạo Thiên được mời tới nhà nó dùng bữa tối coi như đền đáp . Từ đó anh trở lên thân thiết với mẹ con nó , mẹ nó nhận anh là con nuôi , còn nó thì có thêm một ông anh hết sức đẹp trai , phong độ , Thiên hơn nó 2 tuổi , lại rất hợp cạ khi nói chuyện với nó .... Hai người thân lắm , đếm nỗi nó đã có tình cảm với Thiên từ bao giờ không biết . Xung quanh anh có rất nhiều những cô gái muốn làm quen , điều đó làm nó khó chịu , rồi nó lại thấy an toàn và ấm áp khi ở bên anh ..... Thế chắc là yêu . Cũng 1 thời gian khá dài , quan hệ giữa 2 người vẫn là anh em ... Trong một lần đi chơi với Thiên , cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với Hạo Thiên . Nó đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi , có bị từ chối cũng chả sao ( nhưng thực ra lại rất sợ điều đó ) . Thiên rất ngạc nhiên , anh sững sờ một lúc .
- Cô bé !
- Dạ ! - nó ngẩng đầu lên nhìn anh
- Sao em lại là người chủ động ?
Câu nói của anh khiến nó buồn , chỉ muốn òa khóc ngay lúc ấy vì bị từ chối . Nó gượng cười khì khì với anh .
- Tại sao không phải là anh ? - Thiên vờ hỏi
Nó bất ngờ nhìn mặt anh , thấy anh đang cười với nó , vậy là anh cũng thích nó rồi ...................... Nó sung sướng nhảy lên ôm Hạo Thiên suýt thì làm anh ngã .
Thiên bảo nó nhắm mắt lại , đeo lên cổ nó chiếc dây chuyền mà anh đã chuẩn bị để làm nó bất ngờ .
Nó trân trọng sợi dây lắm , lúc nào cũng xuýt xoa nó và nhớ về anh . Còn về phần mẹ nó , mẹ nó thừa biết tình cảm của 2 đứa nhưng vờ như không biết bởi bà biết Hạo Thiên là một anh chàng tốt , thuộc hạng hiếm thấy của giới trẻ hiện nay . Còn nữa , Thiên còn là một đại thiếu gia , tương lai sẽ là một ông chủ lớn , nhưng anh rất khiêm tốn và mẫu mực , anh mà không nói thì chả ai biết gia thế của anh cả ... vân vân mây gió , tóm lại Hạo Thiên là một người hoàn hảo .
Nhưng bi kịch xảy đến khi cả gia đình Hạo Thiên phải sang Mĩ sinh sống . Gấp rút đến nỗi chỉ có thể gọi điện cho mẹ nó để thông báo vài tiếng và gửi lời xin lỗi tới nó . Anh cũng là người rất đau trong chuyện này , đã cố thuyết phục cha mẹ ở lại nhưng không được ...
Còn nó , sau khi đi học về đã nhận được hung tin từ mẹ , nó ôm mẹ khóc nức nở .
- Con gái , đừng trách Hạo Thiên , nó cũng không muốn như vậy đâu !!! - Bà an ủi nó .
Không cần nói thêm cũng biết nó buồn như thế nào . Nó cần có thời gian để quên , làm lại từ đầu , cần thời gian để quên đi hình bóng Thiên trong tim .
************* Ending memories ************
- Mới đó mà đã gần hai năm , nhanh thật !!!
- Lầm bầm gì vậy , đang trong giờ học đó ? - Phong liếc nó
- Ơ .... Không - nó chối phăng
- Hoàng Yến Vy ! - Cô bỗng gọi tên nó
- Ơ ... Dạ ! - nó giật bắn mình , mặt tái mét
- Em hãy trả lời câu hỏi cô vừa hỏi - Cô sử đề nghị
- Ơ ... vâng - Nó nhìn Phong với con mắt bi thương nhất có thể để cầu cứu
- Sách giáo khoa trang 135 , dòng thứ tư trở xuống - Phong khẽ nhắc
- Ờ ... Ờ .
Cả buổi hôm đó , nó cứ ngồi thẫn thờ , những kí ức ngày trước cứ ùa về trong tâm trí nó , hình ảnh Hạo Thiên lúc ẩn lúc hiện .
- Này ! - nó lên tiếng
- Gì ? - Phong hỏi ngắn gọn
- Hôm nay tan học sớm , cậu đi chơi với tôi được chứ ! - Nó tươi cười
- Giống như kiểu hẹn hò đấy hả ? - Trâm từ bàn trên chõ mõm vào chọc ghẹo .
- Hò hò cái đầu mày - nó cốc đầu Trâm một cái
'' Hẹ hò '' ư ? Phong đang suy nghĩ về ...
- Đồng ý chứ ? - Nó tiếp tục rủ rê
- OK , dù sao sau khi tan học tôi cũng không bận gì - Phong gật đầu chấp thuận
Tan học
- Đi đâu ? - Phong hỏi
- Tùy - nó phát ngôn một câu làm Phong mất hết cả hứng
- Cậu hay thật , đề nghị người ta đưa đi chơi mà không biết đi đâu - Phong lạnh lùng nói
- Cậu là người lái xe mà ! Sao hỏi tôi ? - Nó càu nhàu
- Thế cậu lên mà lai
- Tôi không biết đi xe đạp địa hình , khó bỏ xừ !
- Đi ăn kem nhé ! - Phong gợi ý
- Tôi ... không mang tiền - nó gãi đầu
- Yên tâm tôi là người thanh toán
Nếu là người khác thì người ta sẽ nói '' Thật hả ? Cảm ơn '' hay '' vậy thì làm phiền cậu '' nhưng nó lại khác , tuôn ra một câu như thế này , các chế xem có được không nhé : '' Đúng rồi ha ! Cậu giàu lắm mà , để cậu trả tiền là đúng rồi còn gì nữa '' làm anh chàng Phong nhà ta ức đến ứa máu , con gái gì đâu mà vô duyên hết chỗ nói .
Sau khi đã lốc no kem , nó bắt Phong chở về nhà và không một ... lời cảm ơn .
Nó vào trong nhà , thấy Quân đang ngồi trễm trệ trên chiếc ghế sofa .
- Uả Quân ! Tới lâu chưa mày ? - Nó cười tươi rói
- Vừa tới thôi ! Mà ai vừa đưa mày về thế ? Bạn trai hả ?
- Bậy ! Bậy ! Bậy ! - mỗi từ '' Bậy '' nó lại giáng xuống đầu Quân một cú cốc .
- Á đau
- Mà mẹ tao đâu ? - nó ngó nghiêng
- Bác gái kêu không được khỏe nên vào trong nghỉ rồi ! - Quân nói - Mà cái tên vừa nãy có phải là Lam Phong hot boy trường mày không vậy ?
- Ờ , đúng rồi . Sao mày biết ? - nó ngây thơ
- Lam Phong thì ai mà không biết , con trai chủ tịch của một tập đoàn kinh doanh tầm cỡ thế giới , lại đẹp trai sát gái , bà lên goole tra tên là ra đầy thông tin đó
- Vậy cơ à ! Sao tao không biết nhỉ ( người ta nói đầy mà nó không để ý thôi ) .
- Mà sao người ta lại chịu chở mày về thế ? - Quân nói đầy hàm ý
- '' chịu '' gì chứ ? phải nói là '' được ''
=====================
Cảm ơn các bạn đã đón đọc truyện mình nhé !!!
- Ừ - nó cười nhạt nhẽo
- Thế sợi kia đâu ?
- Mất rồi , tại tên Lam Phong chết bầm đó . Sợi này là của cậu ta đền cho tao .
- SAO ? PHONG TẶNG MÀY Á ? - Trâm tròn mắt .
- Này , đền khác mà tặng khác nha ! - Nó đánh Trâm
- Ờ ........ tao tưởng mày trân trọng sợi dây cũ lắm mà . - Trâm hồi tưởng - Chẳng phải '' người đó '' rất quan trọng với mày sao ?
- Hai năm rồi mà , tao cũng cần phải quên đi cái kí ức buồn đó chứ - nó gượng cười
-E hèm !!!- Phong vờ ho để thông báo cho tụi nó có người đến . Và cuộc trò chuyện được dừng lại ngay lập tức
- Phong này ! Vừa cậu định đưa cho tôi cái gì đấy nhỉ ? - Nó chợt nhớ ra chuyện ban nãy
- Ờ ... không có gì đâu - Phong chối phăng , rồi lẳng lặng đi ra ngoài .
Thực ra thì Phong định đưa cho nó sợi dây mà nó đã làm rơi , hôm trước cậu vào tiệm vàng để nối lại các mắt xích nhỏ bị đứt . Nhưng Phong đã vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa nó và Trâm , cậu lại quyết định sẽ không trao trả sợi dây cho nó nữa vì chẳng phải nó muốn quên đi '' kí ức buồn '' của sợi dây sao . Phong sẽ giữ sợi dây và coi như không có gì xảy ra .
Đúng , nó có những kỉ niệm buồn vui cùng chiếc dây chuyền đó .
=============== Memmories out of ==================
Hồi nó còn học lớp 9
Trong một lần giải vây cho mẹ nó khỏi lũ côn đồ trên phố , Hạo Thiên được mời tới nhà nó dùng bữa tối coi như đền đáp . Từ đó anh trở lên thân thiết với mẹ con nó , mẹ nó nhận anh là con nuôi , còn nó thì có thêm một ông anh hết sức đẹp trai , phong độ , Thiên hơn nó 2 tuổi , lại rất hợp cạ khi nói chuyện với nó .... Hai người thân lắm , đếm nỗi nó đã có tình cảm với Thiên từ bao giờ không biết . Xung quanh anh có rất nhiều những cô gái muốn làm quen , điều đó làm nó khó chịu , rồi nó lại thấy an toàn và ấm áp khi ở bên anh ..... Thế chắc là yêu . Cũng 1 thời gian khá dài , quan hệ giữa 2 người vẫn là anh em ... Trong một lần đi chơi với Thiên , cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với Hạo Thiên . Nó đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi , có bị từ chối cũng chả sao ( nhưng thực ra lại rất sợ điều đó ) . Thiên rất ngạc nhiên , anh sững sờ một lúc .
- Cô bé !
- Dạ ! - nó ngẩng đầu lên nhìn anh
- Sao em lại là người chủ động ?
Câu nói của anh khiến nó buồn , chỉ muốn òa khóc ngay lúc ấy vì bị từ chối . Nó gượng cười khì khì với anh .
- Tại sao không phải là anh ? - Thiên vờ hỏi
Nó bất ngờ nhìn mặt anh , thấy anh đang cười với nó , vậy là anh cũng thích nó rồi ...................... Nó sung sướng nhảy lên ôm Hạo Thiên suýt thì làm anh ngã .
Thiên bảo nó nhắm mắt lại , đeo lên cổ nó chiếc dây chuyền mà anh đã chuẩn bị để làm nó bất ngờ .
Nó trân trọng sợi dây lắm , lúc nào cũng xuýt xoa nó và nhớ về anh . Còn về phần mẹ nó , mẹ nó thừa biết tình cảm của 2 đứa nhưng vờ như không biết bởi bà biết Hạo Thiên là một anh chàng tốt , thuộc hạng hiếm thấy của giới trẻ hiện nay . Còn nữa , Thiên còn là một đại thiếu gia , tương lai sẽ là một ông chủ lớn , nhưng anh rất khiêm tốn và mẫu mực , anh mà không nói thì chả ai biết gia thế của anh cả ... vân vân mây gió , tóm lại Hạo Thiên là một người hoàn hảo .
Nhưng bi kịch xảy đến khi cả gia đình Hạo Thiên phải sang Mĩ sinh sống . Gấp rút đến nỗi chỉ có thể gọi điện cho mẹ nó để thông báo vài tiếng và gửi lời xin lỗi tới nó . Anh cũng là người rất đau trong chuyện này , đã cố thuyết phục cha mẹ ở lại nhưng không được ...
Còn nó , sau khi đi học về đã nhận được hung tin từ mẹ , nó ôm mẹ khóc nức nở .
- Con gái , đừng trách Hạo Thiên , nó cũng không muốn như vậy đâu !!! - Bà an ủi nó .
Không cần nói thêm cũng biết nó buồn như thế nào . Nó cần có thời gian để quên , làm lại từ đầu , cần thời gian để quên đi hình bóng Thiên trong tim .
************* Ending memories ************
- Mới đó mà đã gần hai năm , nhanh thật !!!
- Lầm bầm gì vậy , đang trong giờ học đó ? - Phong liếc nó
- Ơ .... Không - nó chối phăng
- Hoàng Yến Vy ! - Cô bỗng gọi tên nó
- Ơ ... Dạ ! - nó giật bắn mình , mặt tái mét
- Em hãy trả lời câu hỏi cô vừa hỏi - Cô sử đề nghị
- Ơ ... vâng - Nó nhìn Phong với con mắt bi thương nhất có thể để cầu cứu
- Sách giáo khoa trang 135 , dòng thứ tư trở xuống - Phong khẽ nhắc
- Ờ ... Ờ .
Cả buổi hôm đó , nó cứ ngồi thẫn thờ , những kí ức ngày trước cứ ùa về trong tâm trí nó , hình ảnh Hạo Thiên lúc ẩn lúc hiện .
- Này ! - nó lên tiếng
- Gì ? - Phong hỏi ngắn gọn
- Hôm nay tan học sớm , cậu đi chơi với tôi được chứ ! - Nó tươi cười
- Giống như kiểu hẹn hò đấy hả ? - Trâm từ bàn trên chõ mõm vào chọc ghẹo .
- Hò hò cái đầu mày - nó cốc đầu Trâm một cái
'' Hẹ hò '' ư ? Phong đang suy nghĩ về ...
- Đồng ý chứ ? - Nó tiếp tục rủ rê
- OK , dù sao sau khi tan học tôi cũng không bận gì - Phong gật đầu chấp thuận
Tan học
- Đi đâu ? - Phong hỏi
- Tùy - nó phát ngôn một câu làm Phong mất hết cả hứng
- Cậu hay thật , đề nghị người ta đưa đi chơi mà không biết đi đâu - Phong lạnh lùng nói
- Cậu là người lái xe mà ! Sao hỏi tôi ? - Nó càu nhàu
- Thế cậu lên mà lai
- Tôi không biết đi xe đạp địa hình , khó bỏ xừ !
- Đi ăn kem nhé ! - Phong gợi ý
- Tôi ... không mang tiền - nó gãi đầu
- Yên tâm tôi là người thanh toán
Nếu là người khác thì người ta sẽ nói '' Thật hả ? Cảm ơn '' hay '' vậy thì làm phiền cậu '' nhưng nó lại khác , tuôn ra một câu như thế này , các chế xem có được không nhé : '' Đúng rồi ha ! Cậu giàu lắm mà , để cậu trả tiền là đúng rồi còn gì nữa '' làm anh chàng Phong nhà ta ức đến ứa máu , con gái gì đâu mà vô duyên hết chỗ nói .
Sau khi đã lốc no kem , nó bắt Phong chở về nhà và không một ... lời cảm ơn .
Nó vào trong nhà , thấy Quân đang ngồi trễm trệ trên chiếc ghế sofa .
- Uả Quân ! Tới lâu chưa mày ? - Nó cười tươi rói
- Vừa tới thôi ! Mà ai vừa đưa mày về thế ? Bạn trai hả ?
- Bậy ! Bậy ! Bậy ! - mỗi từ '' Bậy '' nó lại giáng xuống đầu Quân một cú cốc .
- Á đau
- Mà mẹ tao đâu ? - nó ngó nghiêng
- Bác gái kêu không được khỏe nên vào trong nghỉ rồi ! - Quân nói - Mà cái tên vừa nãy có phải là Lam Phong hot boy trường mày không vậy ?
- Ờ , đúng rồi . Sao mày biết ? - nó ngây thơ
- Lam Phong thì ai mà không biết , con trai chủ tịch của một tập đoàn kinh doanh tầm cỡ thế giới , lại đẹp trai sát gái , bà lên goole tra tên là ra đầy thông tin đó
- Vậy cơ à ! Sao tao không biết nhỉ ( người ta nói đầy mà nó không để ý thôi ) .
- Mà sao người ta lại chịu chở mày về thế ? - Quân nói đầy hàm ý
- '' chịu '' gì chứ ? phải nói là '' được ''
=====================
Cảm ơn các bạn đã đón đọc truyện mình nhé !!!
/18
|