Mấy ngày đườn dài trôi qua, chỉ mấy chốc kinh thành Bắc Hán đã lọt vào trong tầm mắt, cô hào hứng ngó đầu ra cửa sổ nhìn xem kinh thành này có phồn hoa như ở Vương Sở nước cô hay không. Nhưng khi tới gần cổng thành sắc mặt hào hứng của cô liền xụ xuống, trên đường có mấy cụ già ăn xin, còn có một hàng dài nộ lệ bị xích cổ xích chân tay như xích thú vật đi ngang qua xe ngựa của cô.
Hơn nữa là nhìn thấy những cảnh chồng đánh vợ một cách thô bạo, những câu chửi tục rất không mấy văn minh được thốt lên, người dân đi lại không ai thèm nán nại phân xử cứ mặc cho người đàn ông kia đánh vợ mình tới chết đi sống lại, đứa con đứng bên cạnh mẹ nó chỉ biết gào khóc mà nhìn cha mình đánh mẹ. Những người đàn ông bên đường còn tham gia đánh cùng người chồng kia, người già chả một ai mảnh manh tới.
- Sao vậy, thất vọng lắm sao, ở đây phong tục trọng nam kinh nữ giống như đã ăn sâu vào máu mỗi người rồi, nếu sau này ta làm hoàng đế ta sẽ biến Bắc Hán trở thành một nước còn văn minh hơn cả Vương Sở - Hắn nói rồi dựa đầu vào khung cửa sổ
- Ngươi chắc chắn sẽ làm được, ta tin ngươi - cô nhìn hắn ánh mắt tin tưởng kiên định nói
- Cảm ơn đã tin đã - hắn có phần vui mừng khi cô tin hắn
Nhưng khi nhìn thấy thiếu phụ kia cô lại không đành lòng muốn xuống xe để phân giải thì đằng xa tiếng vó ngựa chạy tới, cô quay mặt lại liền nhìn thấy Kỳ Mạc phi ngựa tới cứu người phụ nữ kia. Bất giác cô mỉm cười nhìn Kỳ Mạc, cô tự hào khi mình có một người bằng hữu như vậy, thật là anh hùng hào hắn, rất có khí chất. Mặc dù cũng chịu chế độ nuôi dạy trọng nam kinh nữ ở Bắc Hán nhưng Kỳ Mạc không hề như vậy, cô thầm cảm tạ trời vì đã sinh ra một người hiểu thế nào là bình đẳng
Hắn ngồi bên cạnh nhìn thấy cô cười ngọt ngào như vậy hướng Kỳ Mạc bản thân liền không vui. Hắn nhất định sau này sẽ cho cô thấy hắn thay đổi lại đất nước này như thế nào, hắn sẽ cho cô thấy sự ấm no mà cô muốn thấy ở Bắc Hán, sự bình đẳng mà cô muốn thấy ở Bắc Hán. Tuy biết rằng chặng đường đấy còn khá dài nhưng hắn vẫn tiếp tục hoài bão của mình, một ngày nào đó hắn sẽ tự hào nói với cô rằng : Thấy chưa, ta đã làm được điều nàng hằng mong ước rồi đấy
Cỗ xe ngựa đi vào trong cổng hoàng cung, cô có thể nhìn thấy một hàng người gồm có vua hoàng hậu và các phi tần cùng với các quan tướng đang nghênh đón đoàn xe ngựa cô cảm thấy mình thật may mắn khi Nhũ Văn gọi cô dậy sớm để trang điểm thật lỗng lẫy đẹp tựa lòng người. Hắn cũng khen cô vài câu khiến tâm tình của cô và sự tự tin với bản thân dâng cao.
Bước xuống xe ngựa, cô khoác tay hắn đi vào. Tử Y ở đằng sau hắn cũng liền vọt lên khoác lấy tay còn lại kia. Cô có thể cảm nhận được cái nhíu mày của Hoàng Hậu Bắc Hán nhìn Tử Y tựa như gai mắt, tuy không biết truyện gì đã xảy ra nhưng cô liền cảm thấy rất vui vẻ. Cô tự tin khoác tay hắn đi đến trước mặt Hoàng Đế Bắc Hán. Không một chút run sợ, không một chút bối rối, đổi lại là sự kiêu ngạo cùng với khí chất vốn được rèn luyện từ nhỏ của Thập Công Chúa cùng cô ở hiện tại khiến cho khí chất vương giả của Hoàng Đế liền biền mất hết
Cô cùn với hắn hành lễ với Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng các phi tần khác xong liền nhận được cái nhìn thiện cảm từ hoàng đế. Đi theo hắn, tiếp đến là bữa tiệc đã chuẩn bị sẵn chào mừng hôn lễ của cả hai. Cô cùng vui vẻ mà cùng hắn đi chúc rượu mọi người. Đi tới gần các công chúa của Bắc Hán chào hỏi liền nhận được sự cung kính cùn thân thiết lạ thường, nhưng khi đi tới chỗ mấy vị hoàng từ chào hỏi liền nhận được cái nhìn khinh thường, cô cũng lấy làm lạ liền nhìn sang các công chúa
- Ở Bắc Hán chỉ có nam nhi chúc rượu nữ như chứ không có nữ nhi đi chúc rượu nam nhi - một công chúa đứng lên trước nói
- Làm sao có cái lý đó, lấy cái quyền gì mà nam nhi được chúc rượu chứ, họ nghĩ mình là ai, ở nước ta nam nữ bình đẳng nữ nhi còn có thể cưới tới hai chồng huống chi là việc chúc rượu cỏn con này - cô khinh thường hướng mấy vị hoàng tử kia nói
Tiếng nói không lớn không nhỏ của cô vang lên , dù là không lớn lắm nhưng trong bữa tiệc cô là trọng điểm còn có cả hắn nữa nên rất được mọi người chú ý nha. Sau câu phát ngôn đấy của cô tất cả bữa tiệc im lặng phăng phắc không một lời nói, cô cũng khó hiểu nhìn mọi người. Hoàng Đế tiến lại chỗ cô, mắt có mấy phần tia tán thưởng cùng với khâm phục. Một bên thì có Thừa Tướng đứng lên vặn vẹo cô
- Thập Công Chúa, thứ cho hạ quan nói thẳng, từ thuở khai sinh lập địa, trước tới nay nữ nhi không bằng nam nhi, vốn đã định đoạt nam nhi hơn nữ nhi rất nhiều - Một ông già cổ hủ đứng lên liền nói
Theo sau đó là những tiếng đồng tình của các vị quan lại lâu năm của chiều đình, cô nhìn thấy Hoàng Đế có một tia chán nản cùng mệt mỏi xẹt qua trong mắt. Giờ thì cô hiểu rồi, không phải Hoàng Đế không muốn thay đổi mà là do các viên quan kia không đồng ý ép cho Hoàng Đế phải từ bỏ ý định đó thôi. Làm Hoàng Đế đôi khi cũng khổ, nếu không nghe theo ý kiến của đa phần sô đông quan lại thì sẽ bị lật đổ ngay, trong phim cổ trang có rất nhiều tình tiết như vầy
- Thừa Tướng cũng xin cho ta nói thẳng, ông vốn là một ông già rất không có khái niệm văn minh là như thế nào nói trắng ra là ít học đồng nghĩa với việc đọc ít sách đấy. Từ thuở khai sinh lập địa tới nay, nữ vốn ngang hàng với nam, thậm trí có nữ nhi còn đẳng cấp hơn nam nhi hàng vạn lần, ông trời vốn đã định đoạt rằn nam nhi với nữ nhi ngang tài ngang sức, ông hiểu chứ. Cũng như là việc sinh để, nếu không có nam nhi nữ nhi không thể có thai rồi sinh con, cũng như không có nữ nhi nam nhi không thể có con nối dõi phải không nào cho nên nam nữ vốn bình đẳng như vậy - cô cười thâm thuý nói giọng nói nhẹ nhàng tựa long tơ
- Ồ, Công Chúa, người là do hưởng thụ cái nền giáo dục kì quái của nước người cho nên mới nghĩ như vậy, thực ra cái ý niệm đấy hoàn toàn trái với thiên ý, phải chăng hoàng đế nước ấy kém cỏi nên mới tạo ra cái nên giáo dục phản nghịch như vậy - Ông thừa tưởng kia nói giọng có phần tức giận
* Tiếng hắt nước*
Cô hắt nguyên bình rượu vào mặt người thừa tướng kia khiến cho ông ta đỏ mặt tía tai nhưng lại không làm gì được
- Ông biết tại sao nước Vương Sở chúng tôi lại được ca ngợi là đất nước văn minh không, ông biết tại sao đất nước chúng tôi lại phồn hoa trăm năm không, ông biết tại sao đất nước chúng tôi luôn luôn được các nước khác gửi gắm công chúa hoàng tử khác sang để học tập không, ông biết là tại sao không ? - cô lớn giọng hỏi trong giọng nói có phần khinh thương
- Còn không phải là vì Thập Công Chúa thông minh tuyệt đỉnh tài sắc hơn người sao - vị thừa tướng bị hắt nước kia nói giọng có một vài phần tức giận
Ông thừa tướng không phải không biết Vương Sở là một nước lỗi lạc văn minh phồn hoa như nào, khi ông tới Vương Sở ông ta rất ngạc nhiên, không có một bóng dáng nô lệ, không có bất cứ người ăn xin nào cả, đường phó đông đúc nhộn nhịp, ngay cả một người nghèo khổ cũng không có lấy một, rất khác biệt so với Bắc Hán. Cái ông ngạc nhiên nhất chính là Vương Sở không chỉ có kỹ nữ mà còn có nam sủng, điều đó làm cho ông cảm thấy hổ thẹn khi mình làm nam nhi. Nhưng có chết ông cũng không thừa nhận cái kiểu nam nữ bình đẳng này
- Ông sai hoàn toàn rồi, là do đất nước chúng tôi không có những thần tử như ông, đất nước chúng tôi thần tử luôn nghĩ về lợi ích tốt nhất của đất nước và đương nhiên Hoàng Đế nước chúng tôi phải là người biết nhìn nhận mọi thứ đúng nghĩa nhất thì mới tạo ra được đất nước Vương Sở như ngày hôm nay - Cô dõng dạc nói
- Công Chúa người là đang khinh thường Bắc Hán chúng tôi ư ? - Vị thừa tướng kia thẹn quá hoá giận đáp lại cô
- Ồ không, tôi là đang khinh thường ông, nếu không có ông thì chắc Hoàng Đế Bắc Hán đây sẽ có nhiều quyết định đúng đắn và tốt nhất cho đất nước này....A....đúng rồi...thừa tướng à, chả phải con gái cưng của ông đang học ở trường của nước chúng tôi sao - Cô nói rồi chỉ tay sang phía Hoàng Đế rồi làm vẻ mắt nhớ ra thứ gì đó
- Ngươi...Ngươi...Ngươi - Thừa tướng tức giận quá tay run run chỉ vào cô
- Ai nha, ta nhớ không lầm hình như chính ta giảng dạy cho con gái ông đó nha - Cô làm sáng suy nghĩ rồi nói
Phụt
Một ngụm máu tươi phọt ra từ miệng tên thừa tướng kia...phải chăng là tức chết người không ta ? Mọi người trong bữa tiếc đều nhìn tên thừa tương kia làm mẫu mà không dám đắc tội với cô nữa, vì thế cô quay sang Hoàng Đế thì thấm mấy lời, Hoàng Đế vì thế mà cười gật đầu với cô. Sau đó có người khiêng tên thừa tướng kia đi, bữa tiệc tiếp tục lại như xưa, không khí cũng thay đổi hắn, có nhiều công chúa mạnh dạng đi chúc rượu nam nhi mặc dù nhận được ánh mắt khinh thường của nam nhi nhưng những người nam nhi đấy lấy thừa tướng kia làm mẫu mà phải đáp nhận ly rượu.
Ở đằng xa xa cô thấy Tử Y khoác tay hắn đi chúc rượu với mọi người, cô bắt đầu nghi ngờ xem cô dâu của bữa tiệc này là cô hay là Tử Y nữa rồi, thấy cô tới gần gần, hắn liền bỏ tay kia của Tử Y ra, cô như vậy liền đưa tay ra hợp ý mà khoác tay hắn lại rồi đi chúc rượu với mọi người. Còn Tử Y bê cạnh vẻ mặt tức giận nhưng không làm gì được.
Tử Y liền đi tới một chỗ hẻo lánh tránh xa bữa tiếc kia ra, trên ay cầm ly rượu run run rồi ném mạnh xuống đất tạo tiếng vang khắp trời. Cô ta phẫn nộ đập cây cọ ở dưới đất cho tới khi nát bét mới hả giận
- Khốn kiếp, tưởng mình là công chúa mà hay lắm sao, sẽ có ngày tiện nhân ngươi phải quỳ gối xin lỗi ta, đừng tưởng ngồi lên cái vị trí chính thất mà yên được, ta mới là người tới trước, tiện nhân ngươi chỉ là tiểu tam không xứng để ta để vào mắt mà thôi - Tử Y tức giận mắng nhiếc
Hơn nữa là nhìn thấy những cảnh chồng đánh vợ một cách thô bạo, những câu chửi tục rất không mấy văn minh được thốt lên, người dân đi lại không ai thèm nán nại phân xử cứ mặc cho người đàn ông kia đánh vợ mình tới chết đi sống lại, đứa con đứng bên cạnh mẹ nó chỉ biết gào khóc mà nhìn cha mình đánh mẹ. Những người đàn ông bên đường còn tham gia đánh cùng người chồng kia, người già chả một ai mảnh manh tới.
- Sao vậy, thất vọng lắm sao, ở đây phong tục trọng nam kinh nữ giống như đã ăn sâu vào máu mỗi người rồi, nếu sau này ta làm hoàng đế ta sẽ biến Bắc Hán trở thành một nước còn văn minh hơn cả Vương Sở - Hắn nói rồi dựa đầu vào khung cửa sổ
- Ngươi chắc chắn sẽ làm được, ta tin ngươi - cô nhìn hắn ánh mắt tin tưởng kiên định nói
- Cảm ơn đã tin đã - hắn có phần vui mừng khi cô tin hắn
Nhưng khi nhìn thấy thiếu phụ kia cô lại không đành lòng muốn xuống xe để phân giải thì đằng xa tiếng vó ngựa chạy tới, cô quay mặt lại liền nhìn thấy Kỳ Mạc phi ngựa tới cứu người phụ nữ kia. Bất giác cô mỉm cười nhìn Kỳ Mạc, cô tự hào khi mình có một người bằng hữu như vậy, thật là anh hùng hào hắn, rất có khí chất. Mặc dù cũng chịu chế độ nuôi dạy trọng nam kinh nữ ở Bắc Hán nhưng Kỳ Mạc không hề như vậy, cô thầm cảm tạ trời vì đã sinh ra một người hiểu thế nào là bình đẳng
Hắn ngồi bên cạnh nhìn thấy cô cười ngọt ngào như vậy hướng Kỳ Mạc bản thân liền không vui. Hắn nhất định sau này sẽ cho cô thấy hắn thay đổi lại đất nước này như thế nào, hắn sẽ cho cô thấy sự ấm no mà cô muốn thấy ở Bắc Hán, sự bình đẳng mà cô muốn thấy ở Bắc Hán. Tuy biết rằng chặng đường đấy còn khá dài nhưng hắn vẫn tiếp tục hoài bão của mình, một ngày nào đó hắn sẽ tự hào nói với cô rằng : Thấy chưa, ta đã làm được điều nàng hằng mong ước rồi đấy
Cỗ xe ngựa đi vào trong cổng hoàng cung, cô có thể nhìn thấy một hàng người gồm có vua hoàng hậu và các phi tần cùng với các quan tướng đang nghênh đón đoàn xe ngựa cô cảm thấy mình thật may mắn khi Nhũ Văn gọi cô dậy sớm để trang điểm thật lỗng lẫy đẹp tựa lòng người. Hắn cũng khen cô vài câu khiến tâm tình của cô và sự tự tin với bản thân dâng cao.
Bước xuống xe ngựa, cô khoác tay hắn đi vào. Tử Y ở đằng sau hắn cũng liền vọt lên khoác lấy tay còn lại kia. Cô có thể cảm nhận được cái nhíu mày của Hoàng Hậu Bắc Hán nhìn Tử Y tựa như gai mắt, tuy không biết truyện gì đã xảy ra nhưng cô liền cảm thấy rất vui vẻ. Cô tự tin khoác tay hắn đi đến trước mặt Hoàng Đế Bắc Hán. Không một chút run sợ, không một chút bối rối, đổi lại là sự kiêu ngạo cùng với khí chất vốn được rèn luyện từ nhỏ của Thập Công Chúa cùng cô ở hiện tại khiến cho khí chất vương giả của Hoàng Đế liền biền mất hết
Cô cùn với hắn hành lễ với Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng các phi tần khác xong liền nhận được cái nhìn thiện cảm từ hoàng đế. Đi theo hắn, tiếp đến là bữa tiệc đã chuẩn bị sẵn chào mừng hôn lễ của cả hai. Cô cùng vui vẻ mà cùng hắn đi chúc rượu mọi người. Đi tới gần các công chúa của Bắc Hán chào hỏi liền nhận được sự cung kính cùn thân thiết lạ thường, nhưng khi đi tới chỗ mấy vị hoàng từ chào hỏi liền nhận được cái nhìn khinh thường, cô cũng lấy làm lạ liền nhìn sang các công chúa
- Ở Bắc Hán chỉ có nam nhi chúc rượu nữ như chứ không có nữ nhi đi chúc rượu nam nhi - một công chúa đứng lên trước nói
- Làm sao có cái lý đó, lấy cái quyền gì mà nam nhi được chúc rượu chứ, họ nghĩ mình là ai, ở nước ta nam nữ bình đẳng nữ nhi còn có thể cưới tới hai chồng huống chi là việc chúc rượu cỏn con này - cô khinh thường hướng mấy vị hoàng tử kia nói
Tiếng nói không lớn không nhỏ của cô vang lên , dù là không lớn lắm nhưng trong bữa tiệc cô là trọng điểm còn có cả hắn nữa nên rất được mọi người chú ý nha. Sau câu phát ngôn đấy của cô tất cả bữa tiệc im lặng phăng phắc không một lời nói, cô cũng khó hiểu nhìn mọi người. Hoàng Đế tiến lại chỗ cô, mắt có mấy phần tia tán thưởng cùng với khâm phục. Một bên thì có Thừa Tướng đứng lên vặn vẹo cô
- Thập Công Chúa, thứ cho hạ quan nói thẳng, từ thuở khai sinh lập địa, trước tới nay nữ nhi không bằng nam nhi, vốn đã định đoạt nam nhi hơn nữ nhi rất nhiều - Một ông già cổ hủ đứng lên liền nói
Theo sau đó là những tiếng đồng tình của các vị quan lại lâu năm của chiều đình, cô nhìn thấy Hoàng Đế có một tia chán nản cùng mệt mỏi xẹt qua trong mắt. Giờ thì cô hiểu rồi, không phải Hoàng Đế không muốn thay đổi mà là do các viên quan kia không đồng ý ép cho Hoàng Đế phải từ bỏ ý định đó thôi. Làm Hoàng Đế đôi khi cũng khổ, nếu không nghe theo ý kiến của đa phần sô đông quan lại thì sẽ bị lật đổ ngay, trong phim cổ trang có rất nhiều tình tiết như vầy
- Thừa Tướng cũng xin cho ta nói thẳng, ông vốn là một ông già rất không có khái niệm văn minh là như thế nào nói trắng ra là ít học đồng nghĩa với việc đọc ít sách đấy. Từ thuở khai sinh lập địa tới nay, nữ vốn ngang hàng với nam, thậm trí có nữ nhi còn đẳng cấp hơn nam nhi hàng vạn lần, ông trời vốn đã định đoạt rằn nam nhi với nữ nhi ngang tài ngang sức, ông hiểu chứ. Cũng như là việc sinh để, nếu không có nam nhi nữ nhi không thể có thai rồi sinh con, cũng như không có nữ nhi nam nhi không thể có con nối dõi phải không nào cho nên nam nữ vốn bình đẳng như vậy - cô cười thâm thuý nói giọng nói nhẹ nhàng tựa long tơ
- Ồ, Công Chúa, người là do hưởng thụ cái nền giáo dục kì quái của nước người cho nên mới nghĩ như vậy, thực ra cái ý niệm đấy hoàn toàn trái với thiên ý, phải chăng hoàng đế nước ấy kém cỏi nên mới tạo ra cái nên giáo dục phản nghịch như vậy - Ông thừa tưởng kia nói giọng có phần tức giận
* Tiếng hắt nước*
Cô hắt nguyên bình rượu vào mặt người thừa tướng kia khiến cho ông ta đỏ mặt tía tai nhưng lại không làm gì được
- Ông biết tại sao nước Vương Sở chúng tôi lại được ca ngợi là đất nước văn minh không, ông biết tại sao đất nước chúng tôi lại phồn hoa trăm năm không, ông biết tại sao đất nước chúng tôi luôn luôn được các nước khác gửi gắm công chúa hoàng tử khác sang để học tập không, ông biết là tại sao không ? - cô lớn giọng hỏi trong giọng nói có phần khinh thương
- Còn không phải là vì Thập Công Chúa thông minh tuyệt đỉnh tài sắc hơn người sao - vị thừa tướng bị hắt nước kia nói giọng có một vài phần tức giận
Ông thừa tướng không phải không biết Vương Sở là một nước lỗi lạc văn minh phồn hoa như nào, khi ông tới Vương Sở ông ta rất ngạc nhiên, không có một bóng dáng nô lệ, không có bất cứ người ăn xin nào cả, đường phó đông đúc nhộn nhịp, ngay cả một người nghèo khổ cũng không có lấy một, rất khác biệt so với Bắc Hán. Cái ông ngạc nhiên nhất chính là Vương Sở không chỉ có kỹ nữ mà còn có nam sủng, điều đó làm cho ông cảm thấy hổ thẹn khi mình làm nam nhi. Nhưng có chết ông cũng không thừa nhận cái kiểu nam nữ bình đẳng này
- Ông sai hoàn toàn rồi, là do đất nước chúng tôi không có những thần tử như ông, đất nước chúng tôi thần tử luôn nghĩ về lợi ích tốt nhất của đất nước và đương nhiên Hoàng Đế nước chúng tôi phải là người biết nhìn nhận mọi thứ đúng nghĩa nhất thì mới tạo ra được đất nước Vương Sở như ngày hôm nay - Cô dõng dạc nói
- Công Chúa người là đang khinh thường Bắc Hán chúng tôi ư ? - Vị thừa tướng kia thẹn quá hoá giận đáp lại cô
- Ồ không, tôi là đang khinh thường ông, nếu không có ông thì chắc Hoàng Đế Bắc Hán đây sẽ có nhiều quyết định đúng đắn và tốt nhất cho đất nước này....A....đúng rồi...thừa tướng à, chả phải con gái cưng của ông đang học ở trường của nước chúng tôi sao - Cô nói rồi chỉ tay sang phía Hoàng Đế rồi làm vẻ mắt nhớ ra thứ gì đó
- Ngươi...Ngươi...Ngươi - Thừa tướng tức giận quá tay run run chỉ vào cô
- Ai nha, ta nhớ không lầm hình như chính ta giảng dạy cho con gái ông đó nha - Cô làm sáng suy nghĩ rồi nói
Phụt
Một ngụm máu tươi phọt ra từ miệng tên thừa tướng kia...phải chăng là tức chết người không ta ? Mọi người trong bữa tiếc đều nhìn tên thừa tương kia làm mẫu mà không dám đắc tội với cô nữa, vì thế cô quay sang Hoàng Đế thì thấm mấy lời, Hoàng Đế vì thế mà cười gật đầu với cô. Sau đó có người khiêng tên thừa tướng kia đi, bữa tiệc tiếp tục lại như xưa, không khí cũng thay đổi hắn, có nhiều công chúa mạnh dạng đi chúc rượu nam nhi mặc dù nhận được ánh mắt khinh thường của nam nhi nhưng những người nam nhi đấy lấy thừa tướng kia làm mẫu mà phải đáp nhận ly rượu.
Ở đằng xa xa cô thấy Tử Y khoác tay hắn đi chúc rượu với mọi người, cô bắt đầu nghi ngờ xem cô dâu của bữa tiệc này là cô hay là Tử Y nữa rồi, thấy cô tới gần gần, hắn liền bỏ tay kia của Tử Y ra, cô như vậy liền đưa tay ra hợp ý mà khoác tay hắn lại rồi đi chúc rượu với mọi người. Còn Tử Y bê cạnh vẻ mặt tức giận nhưng không làm gì được.
Tử Y liền đi tới một chỗ hẻo lánh tránh xa bữa tiếc kia ra, trên ay cầm ly rượu run run rồi ném mạnh xuống đất tạo tiếng vang khắp trời. Cô ta phẫn nộ đập cây cọ ở dưới đất cho tới khi nát bét mới hả giận
- Khốn kiếp, tưởng mình là công chúa mà hay lắm sao, sẽ có ngày tiện nhân ngươi phải quỳ gối xin lỗi ta, đừng tưởng ngồi lên cái vị trí chính thất mà yên được, ta mới là người tới trước, tiện nhân ngươi chỉ là tiểu tam không xứng để ta để vào mắt mà thôi - Tử Y tức giận mắng nhiếc
/100
|