Sáng hôm sau, khi ánh mắt trời chiếu qua khe cửa, hắn nhíu mày tỉnh dậy, khi phát hiện thấy trên người mình không một mảnh áo, và thấy Mỹ Phi đang nằm bên cạnh mình, hắn đầu tiên là hoảng sợ, sau đó rồi giật mình. Hắn thấy đầu mình choáng váng, hắn cố hết sức để cố nhớ lại hôm qua... Nhưng lại bất lực không thể nhớ được... Hôm qua, ôi không cô thế nào rồi, đêm hôm qua có tức giận không
Nghĩ tới đây hắn có chút lo lắng, không quan tâm người nằm bên cạnh mình, hắn mặc y phục thật nhanh tức tốc chạy tới chỗ cô. Đẩy mạnh cửa bước chân vào, hắn thấy cô đang nằm ngủ, vẻ mặt rất bình yên. Bỗng cô khẽ mơ màng mở mắt, hắn không biết mình nên làm gì, có chút bối rối tới bên cạnh giường cô.
- Trời còn sớm... Tại sao không ở bên đó với Mỹ Phi - cô ngái ngủ nói
Nói là ngái ngủ thực chất là không phải, cô chỉ là giả bộ thôi, cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt nổi, tới gần sáng mới chìm vào một giấc ngủ sâu. Cho tới khi hắn đẩy cửa vào, vì khí lạnh được thổi vào nên cô mới rùng mình tỉnh dậy
Khi nhìn thấy hắn, bộ dạng rất tả tơi, cô nhận ra được tối qua đã xảy ra chuyện gì. Có một vết hồng ngay cạnh cổ áo của hắn. Đó là dấu son rất nhạt, nhưng lại làm cho người là cảm thấy nhức mắt. Nhẹ đưa tay lên lau lau cổ áo của hắn, mỗi một lần quệt tay cô cảm thấy toàn thân mình như có một cái gì đó chạy qua rồi rút cạn máu của mình. Nỗi chua xót như vỡ oà trong chốc lát.
Nhưng khuôn mặt cô lại vẫn rất thảnh thơi, vẫn rất bình tình. Đã từ lâu, khi đối mặt với những sự việc tương tự thế này, khuôn mặt cô đã trở nên như vậy. Không phải bởi vì cô không có cảm xúc, mà là bởi vì, trải qua quá nhiều, con người ta cũng đã luyện tập được cách che giấu và tạo nên cho mình một lớp vỏ bọc vững vàng và mạnh mẽ để đối mặt với hiểm nguy.
Tim hắn nhức nhối không thôi, tại sao cô lại bình thản tới vậy, cô càng như vậy khiến hắn càng thương tâm. Cô đây là thể hiện hắn đối với cô không có quan trọng, ngay khi hắn lỡ cùng với một người phụ nữ khác ân ái, cũng chẳng ảnh hướng tới cuộc sống của cô là bao nhiêu. Giống như là, hắn chẳng qua cũng chỉ là một cơn gió thổi qua cuộc đời cô rồi cũng có ngày sẽ biến mất vĩnh viễn
- Nàng không giận ta sao ? - hắn nhìn chằm chằm cô hỏi
- Ta có quyền được giận ngươi ư ? Huống hồ, ngươi là vua một nước, việc có nhiều nữ nhân bên cạnh cũng là thường tình, ta không để ý chuyện này lắm - cô ngậm đắng nuốt cay thốt lên
- Vậy... đối với nàng... Ta là gì trong trái tim nàng ? - Hắn bắt lấy tay cô quát lên
Càng nghe cô nói, hắn cảm thấy càng không vào tai một lời nào cả. Hắn thừa nhận bản thân đã không có giữ lời hứa với chính bản thân mình là chỉ có mỗi mình cô. Hắn thừa nhận rằng giữ hắn và cô đã không còn như trước nữa. Trải qua rất nhiều thăng trầm, hắn chỉ ước tình yêu giữ hắn và cô có một chút tốt đẹp, hắn chỉ ước cô chỉ luôn luôn nhìn về phía hắn. Đơn giản là vậy nhưng tại sao, mọi việc lại càng trở nên phức tạp như vậy, càng tiến sâu hơn nữa, khoảng cách của hắn và cô lại càng xa, mối quan hệ của cả hai ngày một tệ đi
- Ngươi nổi khùng cái gì... Đừng có hét lên với ta - cô tức giận mắng
- Trả lời câu hỏi của ta ! Đối với nàng ta là cái gì ? - hắn mặc kệ lời cô nói vẫn lớn tiếng hỏi
- ... - Cô không nói gì im lặng nhìn hắn
- Trả lời mau, nàng mau trả lời cho ta - hắn thấy cô không nói liền tức giận hơn
Hắn có cảm giác không an toàn, cô như này giống như là càng thừa nhận hắn chẳng là cái tích sự gì trong đời cô
- Vương Tuệ Nhi, nàng mau trả lời cho trẫm - hắn gầm lên
Bỗng hốc mắt cô tràn ngậm nước, từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn thấy thế liền im lặng không nói gì, vừa rồi hắn đã làm cô sợ phải không ? Vừa rồi hắn như không còn là chính mình nữa, hắn lúc đó khác hoàn toàn với hắn lúc này. Trong lòng nổi nên một cỗ hối lỗi
- Tuệ Nhi... ta... - hắn đau lòn nói liền bị cô cướp lời
- Không phải là trong tim ta không có ngươi, đối với ta ngươi là quan trọng nhất, nhưng chính vì quan trọng nhất nên ta mới sợ mất ngươi nhất, ta lo sợ điều đó sẽ đến nên ta mới cố gắng tỏ ra như bình thường, ta chỉ muốn mối quan hệ này của chúng ta cải thiện hơn thôi - Cô vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt
Chưa bao giờ lúc này đây cô cảm thấy tủi thân như vậy, cô cảm thấy đáng thương thay cho bản thân mình. Ở hiện đại là công chúa của bố mẹ, được cưng chiều hết mực, xuyên về đây cũng là một đứa con gái ngoan được phụ hoàng mẫu hậu nuông chiều, cũng là một cô em út được các ca ca thương yêu. Cô đã nghĩ cuộc sống của mình sẽ hoàn hảo nhưng bây giờ đây nó lại trở nên rất chật vật và mệt mỏi
Thấy cô khóc như vậy, cổ tay còn có những dấy tay của hắn bắt đầu đỏ lên. Hắn biết cảm xúc lúc này của mình là gì... Đó là vui mừng, nhưng nghĩ lại mọi chuyện hắn lại cảm thấy mình có lỗi với cô rất nhiều, hắn không chỉ tổn hại cô mà còn làm cho cô khóc như vậy. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà âu yếm bao dung. Hắn cọ nhẹ cằm mình vào đầu cô.
- Ngoan, mau nín... ta xin lỗi vì đã làm nàng tổn thương - hắn nhẹ giọng nói
Sau khi ổn định lại tinh thần, cô lại thấy xấu hổ vì vừa rồi mình đã khóc một trận rất thê thảm trước mắt hắn. Lấy tay đẩy hắn ra xa nhưng mà cô lại bị một vòng tay khắc ôm chặt hơn. Có chút khó thở, hắn giống như là muốn nhốt cô lại trong người hắn, giống như là không muốn cô chạy loạn vậy.
Càng đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt hơn, cô sắp không chịu nổi rồi, cái lưng của cô bị hắn ôm tới mức sắp gãy ra vậy. Cô lấy tay đập đập lên lưng hắn, lực đạo không quá mạnh vì cô sợ hắn sẽ đau
- Ta đau, bỏ ra không thở được - cô thì thào nói
Hắn nghe vậy liền lới lỏng vòng tay ra, nhưng không buông, vẫn ôm cô không rời. Càng ngày càng lấn tới hơn nữa, hắn dịu mặt vào ngực cô hưởng thụ. Thực ra là tranh thủ ăn đậu hủ. Lâu lắm rồi mới có dịp như này, hôm nay thực sự khi nghe cô nói như vậy, hắn không kìm nổi lòng mình nữa, sự sung sướng hiện tại của hắn không cách nào có thể miêu tả bằng lời được, hắn sắp vui tới điên rồi.
Nghĩ tới đây hắn có chút lo lắng, không quan tâm người nằm bên cạnh mình, hắn mặc y phục thật nhanh tức tốc chạy tới chỗ cô. Đẩy mạnh cửa bước chân vào, hắn thấy cô đang nằm ngủ, vẻ mặt rất bình yên. Bỗng cô khẽ mơ màng mở mắt, hắn không biết mình nên làm gì, có chút bối rối tới bên cạnh giường cô.
- Trời còn sớm... Tại sao không ở bên đó với Mỹ Phi - cô ngái ngủ nói
Nói là ngái ngủ thực chất là không phải, cô chỉ là giả bộ thôi, cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt nổi, tới gần sáng mới chìm vào một giấc ngủ sâu. Cho tới khi hắn đẩy cửa vào, vì khí lạnh được thổi vào nên cô mới rùng mình tỉnh dậy
Khi nhìn thấy hắn, bộ dạng rất tả tơi, cô nhận ra được tối qua đã xảy ra chuyện gì. Có một vết hồng ngay cạnh cổ áo của hắn. Đó là dấu son rất nhạt, nhưng lại làm cho người là cảm thấy nhức mắt. Nhẹ đưa tay lên lau lau cổ áo của hắn, mỗi một lần quệt tay cô cảm thấy toàn thân mình như có một cái gì đó chạy qua rồi rút cạn máu của mình. Nỗi chua xót như vỡ oà trong chốc lát.
Nhưng khuôn mặt cô lại vẫn rất thảnh thơi, vẫn rất bình tình. Đã từ lâu, khi đối mặt với những sự việc tương tự thế này, khuôn mặt cô đã trở nên như vậy. Không phải bởi vì cô không có cảm xúc, mà là bởi vì, trải qua quá nhiều, con người ta cũng đã luyện tập được cách che giấu và tạo nên cho mình một lớp vỏ bọc vững vàng và mạnh mẽ để đối mặt với hiểm nguy.
Tim hắn nhức nhối không thôi, tại sao cô lại bình thản tới vậy, cô càng như vậy khiến hắn càng thương tâm. Cô đây là thể hiện hắn đối với cô không có quan trọng, ngay khi hắn lỡ cùng với một người phụ nữ khác ân ái, cũng chẳng ảnh hướng tới cuộc sống của cô là bao nhiêu. Giống như là, hắn chẳng qua cũng chỉ là một cơn gió thổi qua cuộc đời cô rồi cũng có ngày sẽ biến mất vĩnh viễn
- Nàng không giận ta sao ? - hắn nhìn chằm chằm cô hỏi
- Ta có quyền được giận ngươi ư ? Huống hồ, ngươi là vua một nước, việc có nhiều nữ nhân bên cạnh cũng là thường tình, ta không để ý chuyện này lắm - cô ngậm đắng nuốt cay thốt lên
- Vậy... đối với nàng... Ta là gì trong trái tim nàng ? - Hắn bắt lấy tay cô quát lên
Càng nghe cô nói, hắn cảm thấy càng không vào tai một lời nào cả. Hắn thừa nhận bản thân đã không có giữ lời hứa với chính bản thân mình là chỉ có mỗi mình cô. Hắn thừa nhận rằng giữ hắn và cô đã không còn như trước nữa. Trải qua rất nhiều thăng trầm, hắn chỉ ước tình yêu giữ hắn và cô có một chút tốt đẹp, hắn chỉ ước cô chỉ luôn luôn nhìn về phía hắn. Đơn giản là vậy nhưng tại sao, mọi việc lại càng trở nên phức tạp như vậy, càng tiến sâu hơn nữa, khoảng cách của hắn và cô lại càng xa, mối quan hệ của cả hai ngày một tệ đi
- Ngươi nổi khùng cái gì... Đừng có hét lên với ta - cô tức giận mắng
- Trả lời câu hỏi của ta ! Đối với nàng ta là cái gì ? - hắn mặc kệ lời cô nói vẫn lớn tiếng hỏi
- ... - Cô không nói gì im lặng nhìn hắn
- Trả lời mau, nàng mau trả lời cho ta - hắn thấy cô không nói liền tức giận hơn
Hắn có cảm giác không an toàn, cô như này giống như là càng thừa nhận hắn chẳng là cái tích sự gì trong đời cô
- Vương Tuệ Nhi, nàng mau trả lời cho trẫm - hắn gầm lên
Bỗng hốc mắt cô tràn ngậm nước, từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn thấy thế liền im lặng không nói gì, vừa rồi hắn đã làm cô sợ phải không ? Vừa rồi hắn như không còn là chính mình nữa, hắn lúc đó khác hoàn toàn với hắn lúc này. Trong lòng nổi nên một cỗ hối lỗi
- Tuệ Nhi... ta... - hắn đau lòn nói liền bị cô cướp lời
- Không phải là trong tim ta không có ngươi, đối với ta ngươi là quan trọng nhất, nhưng chính vì quan trọng nhất nên ta mới sợ mất ngươi nhất, ta lo sợ điều đó sẽ đến nên ta mới cố gắng tỏ ra như bình thường, ta chỉ muốn mối quan hệ này của chúng ta cải thiện hơn thôi - Cô vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt
Chưa bao giờ lúc này đây cô cảm thấy tủi thân như vậy, cô cảm thấy đáng thương thay cho bản thân mình. Ở hiện đại là công chúa của bố mẹ, được cưng chiều hết mực, xuyên về đây cũng là một đứa con gái ngoan được phụ hoàng mẫu hậu nuông chiều, cũng là một cô em út được các ca ca thương yêu. Cô đã nghĩ cuộc sống của mình sẽ hoàn hảo nhưng bây giờ đây nó lại trở nên rất chật vật và mệt mỏi
Thấy cô khóc như vậy, cổ tay còn có những dấy tay của hắn bắt đầu đỏ lên. Hắn biết cảm xúc lúc này của mình là gì... Đó là vui mừng, nhưng nghĩ lại mọi chuyện hắn lại cảm thấy mình có lỗi với cô rất nhiều, hắn không chỉ tổn hại cô mà còn làm cho cô khóc như vậy. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà âu yếm bao dung. Hắn cọ nhẹ cằm mình vào đầu cô.
- Ngoan, mau nín... ta xin lỗi vì đã làm nàng tổn thương - hắn nhẹ giọng nói
Sau khi ổn định lại tinh thần, cô lại thấy xấu hổ vì vừa rồi mình đã khóc một trận rất thê thảm trước mắt hắn. Lấy tay đẩy hắn ra xa nhưng mà cô lại bị một vòng tay khắc ôm chặt hơn. Có chút khó thở, hắn giống như là muốn nhốt cô lại trong người hắn, giống như là không muốn cô chạy loạn vậy.
Càng đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt hơn, cô sắp không chịu nổi rồi, cái lưng của cô bị hắn ôm tới mức sắp gãy ra vậy. Cô lấy tay đập đập lên lưng hắn, lực đạo không quá mạnh vì cô sợ hắn sẽ đau
- Ta đau, bỏ ra không thở được - cô thì thào nói
Hắn nghe vậy liền lới lỏng vòng tay ra, nhưng không buông, vẫn ôm cô không rời. Càng ngày càng lấn tới hơn nữa, hắn dịu mặt vào ngực cô hưởng thụ. Thực ra là tranh thủ ăn đậu hủ. Lâu lắm rồi mới có dịp như này, hôm nay thực sự khi nghe cô nói như vậy, hắn không kìm nổi lòng mình nữa, sự sung sướng hiện tại của hắn không cách nào có thể miêu tả bằng lời được, hắn sắp vui tới điên rồi.
/100
|