Sau ngày yến hội đó khoảng một đoạn thời gian, cô mọi việc cần làm cũng đã làm xong. Hôm nay ngồi uống chén trà trước đình viên. Trước hết nghĩ nên giấu cái thai này như thế nào ! Bây giờ nếu tính đoán chi ly thì thai nhi trong bụng cũng đã tròn ba tháng. Các dấu hiệu ốm nghén của phụ nữ mang thai đã xuất hiện từ lâu, dù có dùng lớp vải kia che đi bụng nhưng cũng chỉ là biện pháp tạm thời, khi thai nhi lớn tới thành năm, sáu tháng dù giấu được một lần hai lần cũng không giấu được cả đời. Cho nên cô thiết nghĩ nên làm như thế nào !
Nếu nói với hắn mọi sự việc, như vậy đứa con của cô sẽ không an toàn, sự việc trong tương lai khó lường hơn nữa từ xưa tới nay hậu cung tranh đoạt vốn cay nghiệt thử hỏi cô làm sao yên tâm mà nói với hắn tất cả mọi việc, hơn nữa hắn còn cả giang sơn, còn có bách tính muốn dân cũng không thể lo lắng chu toàn cho đứa con của bọn họ... Bỗng trong đầu cô loé lên một ý tưởng... Tuy nguy hiểm cho cả cô nhưng đổi lại lấy được sự an toàn cho đứa bé ! Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lâu cô cuối cùng cũng quyết định.
- Nhũ Văn, đợi một lúc nữa, em đi từ từ truyền tin cho Lý Công Công bên cạnh hoàng thượng, đưa hắn một túi tiền bảo nói với Hoàng Thượng rằng ta lén lút đi gặp Đại Tướng Quân ! - cô nhẹ nhàng nói ra đôi mắt vẫn như cũ khép hờ
- ... Vâng thưa Hoàng Hậu... - Nhũ Văn thấy cô nói thế định lên tiếng nhưng nghĩ ngợi chắc cô ra lệnh như vậy hẳn là có ẩn ý
- Mau vào trang điểm cho ta đẹp một chút - Cô nói rồi nhẹ nhàng đứng lên trở về Khôn Ninh Cung
Sau khi đã trang điểm nhẹ một chút, cô nhìn mình trong gương một lượt rồi tỏ vẻ hài lòng rồi đứng lên. Từng bước đi một, cô biết sự tình này mình gây ra sẽ kinh động nhưng dù vậy cô vẫn sẽ làm vì đứa nhỏ, vì sự sống nhỏ nhoi trong thâm cung này.
- Một lát nữa, khi nén hương kia cháy được hơn phân nửa, ngươi hẵng đi tới chỗ Hoàng Thượng - cô nói rồi liền một bước đi ra ngoài
Nhũ Văn nhìn thấy bóng lưng của cô cứ như thế cô độc, lẻ loi một mình trong lòng không khỏi xót xa. Nhũ Văn tưởng nhớ đến đoạn thời gian trước Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng đã từng sống hạnh phúc tới như thế nào, từng trải qua biết bao nhiêu ngày tháng an nhàn mà bình lặng. Không có những kỷ niệm chớp nhoáng rực rỡ thoáng qua nào cả, mọi ký ức đều nhẹ nhàng như lông chim mà lại in sâu vào tâm trí, vào trái tim... vào xương tuỷ...
Khi đi tới nha lao, cô bước xuống nơi sâu nhất, mùi máu tanh tức tưởi bay vào mũi cô khiến cô nôn khan. Trấn định lại bản thân, cô bước vào cái nơi tối tăm cùng lạnh lẽo này. Phía xa xa có một ảnh sáng nhỏ phát ra từ cây nên. Ở đó có một người con trai tuấn tú mặc bộ đồ tội nhân nhưng bộ dáng hết sức tao nhã và quyền quý, vẻ thanh tao không mất đi dù cho anh có mặc bộ đồ tù nhân kia...
- Kỳ Mạc.. - Cô khẽ tới gần gọi tên anh, khoé mắt đã đỏ lên khiến cho người ta nhìn mà thương tâm
- Tuệ Nhi.. là nàng... - Kỳ Mạc vui sướng đứng lên chạy ra với tay tới chỗ cô
Nhưng anh đi được mấy bước liền ngã xuống. Phải rồi hai chân anh xích vào giường sắt không thể tới gần được cửa lao. Mà nhà lao này được thiết kế rất lớn dành riêng cho những người tội nhân trong hoàng tộc Bắc Hán.
Cô cố với tay vào nhưng mãi chẳng thể chạm vào tay của anh. Anh gầy quá, tại sao lại gần như vậy, khẽ nhìn thoáng qua trên thân áo cô thấy có vài vết máu, chắc anh bị cai ngục tra tấn cùng hành hạ rất nhiều... Càng nghĩ cô càng thấy bản thân mình mặc rất nhiều tội lỗi, cô cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp anh nữa ! Bao nhiêu hối hận cùng tự trách dồn nén khiến cô khóc nấc lên
- Kỳ Mạc.... ta xin lỗi... vì ta... vì ta mà người... ra nông nỗi... này - Cô vừa khóc vừa nói
- Đừng khóc, cũng đừng tự trách gì cả... là do ta tự nguyện... nàng sống thế nào ? Đứa nhỏ vẫn khoẻ mạnh chứ ? - Anh nhìn cô mà đau lòng vội vàng tìm chủ đề khác mà hỏi
- ... - Cô không nói gì chỉ cố nén lại xúc động mà gật đầu
Anh nhìn cô như vậy có chút an tâm, hôm nay cô đến tìm anh chắc chắn là có việc muốn nhờ, cũng có lẽ là hỏi thăm anh như sức khoẻ như thế nào. Xem kìa cô có mang một chút bánh... chắc cho cô tự làm !
- Đứa nhỏ vẫn khoẻ chứ, hoàng huynh có phát hiện ra đứa nhỏ không ? Nàng nên cẩn thận một chút.... Đứa nhỏ... - Anh cười nói giọng hơi nâng to lên một chút
Nghe ra sự khác biệt trong lời nói của anh... Cô bỗng nhiên thất thần, rồi liền chậm rãi nhắm nghiền mắt lại, những rọt nước mắt tý tách rơi, ăn dài trên má. Cô nhìn anh thần sâu, miệng nói tiếng cảm ơn với anh thật nhỏ, nhỏ tới mức anh phải nhìn khẩu hình miệng của cô mới biết được cô nói cái gì. Anh cười khổ gật đầu không nói.
Rầm
Cửa nhà lao bị đạp đỏ ra. Hắn đôi mắt đỏ ngầu nhìn đôi gian phu dâm phụ kia. Trong trái tim như bị ngàn con dao đâm xuống... Hắn thấy khuôn mặt hoàng hốt sợ sệt của cô. Hắn nhìn thấy đệ đệ của mình đang nhìn mình với đôi mắt kinh ngạc. Hắn bỗng thấy đau lòng, hắn cảm giác mình bị phản bội nặng nề... Hắn là đau thương chỉ muốn tìm vật gì phát tiết..
- Hahaha... hahaha.... hahaha - Hắn cười, cười một cách ghê sợ
- Hoàng Thượng.... - Cô sợ hãi kêu lên, trong trái tim quặn thắt lại run rẩy nói
- Câm Miệng ! - Hắn thét lên
Cùng với cơn phẫn nộ, hắn muốn giết chết tất cả mọi thứ, hắn không chấp nhận sự thực này... Vì cái gì... Vì cái gì lại lừa dối hắn... Hắn chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, chưa bao giờ chết lặng như lúc này. Hắn có chết cũng sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được cái cục diện rối rắm tới nỗi không thể nào cứu vạn được như vậy.
- Hoàng huynh... ngươi muốn làm gì ta cũng được... đừng hại nàng và đứa bé... - Anh cất lời đứng dậy
Anh không phải đứa ngốc, vốn là tướng lĩnh trên xa trường con mắt của anh vốn có thể nhìn thấu tâm tư nhiều người, thân thủ vốn rất nhạy bén, kia anh cảm nhận được tiếng bước chân đang tới gần, anh biết cô đang dùng cách gì để che giấu đứa bé kia, anh biết để làm ra lựa chọn này cô đã phải khổ sở như thế nào, một phần đau lòng vì anh biết cô chỉ là lợi dụng mình nhưng một phần anh có chút vui vì bản thân còn có thể giúp ích được cô cho nên anh chọn cách giúp cô.
- Câm Miệng ! Các ngươi đều là một lũ gian phu dâm phụ mà đối với trẫm như vậy.... Các ngươi.... các ngươi còn có để trẫm trong mắt... - Hắn đau lòng nói, ngón tay run run mà chỉ vào cô và anh
Cô không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng khóc, cô không khóc thành tiếng mà chỉ rơi nước mắt, cô bấm chặt ngón tay mình tựa như da thịt bất cứ lúc nào cũng có thể chảy máu, cô vốn đã hy vọng hắn có thể nói với cô một câu hắn không tin sự việc này, cô thực sự đã dành ra rất nhiều hy vọng nhiều tới nỗi cô không thể nào tin chính bản thân mình nữa. Phải chăng hắn nói đây là một chò đùa vui cô thực sự nghi ngờ bản thân mình sẽ vì thế mà vui mừng gật đầu nói cho hắn toàn bộ sự việc.
Nhưng bao hy vọng, bao chờ mong cũng chỉ đổi lại được một sự uất ước và nghẹn ngào cay đắng. Hắn như vậy mà lòng tin đối ới cô một chút cũng không có. Cô đã từng ảo tưởng, từng nghĩ chắc chắn rằng hắn đối với cô là yêu là thương là ôn nhu cưng chiều. Nhưng càng lúc cô càng phải nhìn thấy, phải buộc mình tin vào cái sự thật cô không muốn tin kia. Thực sự hắn chỉ vì quyền lợi, vì ngai vàng cuối cùng cô cũng chỉ là một quân cờ, một cái đà kiêm một cái lá chắn để bảo vệ cho cái người trong lòng hắn.
- Còn đứng đấy, mau bắt hoàng hậu nhốt vào Khôn Ninh Cung, không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài - Hắn tức giận nói
- Không, hoàng thượng, ngươi nghe ta nói một chút, đây không phải sự thật - cô nhất thời không muốn thực hiện kế hoạch nữa, cô muốn giải thích
Cô tóm lấy tay áo hắn khóc nháo lên muốn giải thích. Cô không muốn đoạn tình này cứ thế phải kết thúc, cô muốn cố chấp, muốn ích kỷ cứu vãn cục diện này, dù chỉ là nhỏ nhoi một chút hy vọng thôi cũng được.
- Còn không mau dẫn đi - hắn ở một bên cười lạnh gạt phắt tay cô ra nói
Cô bị hắn đẫy ngã cứ như vậy chết lặng, thì ra... thì ra đã sớm không còn tình cảm... à không phải nói rằng ngay từ lúc bắt đầu cũng chưa bao giờ có. Cô rơi nước mắt, đau lòng cùng uất nghẹn như một con dao cứa vào tim cô.
- Hoàng Thượng đừng tổn hại nàng, người nghe ta giải thích, thực sự... - Anh đứng ở một bên cười khổ cùng đau lòng vội nói
- CÂM MIỆNG ! - Hắn thét lên chặn đứt lời anh nói rồi phất áo bỏ đi
Anh biết bây giờ hoàng huynh thực sự rất hận, rất đau khổ. Anh biết hoàng huynh cũng yêu cô say đắm và say đậm không khác gì anh chỉ là không thể hiện, không nói. Chỉ thầm lặng mà quan tâm cô. Thực sự từ khi trở về anh đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng. Nhưng chỉ là không nói với cô, anh thấy mọi thứ nhưng ích kỷ không nói. Nếu như nếu như sớm nói ra, kết cục sẽ không phải như vầy, anh hối hận tự trách bản thân mình ích kỷ không thôi .
Nếu nói với hắn mọi sự việc, như vậy đứa con của cô sẽ không an toàn, sự việc trong tương lai khó lường hơn nữa từ xưa tới nay hậu cung tranh đoạt vốn cay nghiệt thử hỏi cô làm sao yên tâm mà nói với hắn tất cả mọi việc, hơn nữa hắn còn cả giang sơn, còn có bách tính muốn dân cũng không thể lo lắng chu toàn cho đứa con của bọn họ... Bỗng trong đầu cô loé lên một ý tưởng... Tuy nguy hiểm cho cả cô nhưng đổi lại lấy được sự an toàn cho đứa bé ! Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lâu cô cuối cùng cũng quyết định.
- Nhũ Văn, đợi một lúc nữa, em đi từ từ truyền tin cho Lý Công Công bên cạnh hoàng thượng, đưa hắn một túi tiền bảo nói với Hoàng Thượng rằng ta lén lút đi gặp Đại Tướng Quân ! - cô nhẹ nhàng nói ra đôi mắt vẫn như cũ khép hờ
- ... Vâng thưa Hoàng Hậu... - Nhũ Văn thấy cô nói thế định lên tiếng nhưng nghĩ ngợi chắc cô ra lệnh như vậy hẳn là có ẩn ý
- Mau vào trang điểm cho ta đẹp một chút - Cô nói rồi nhẹ nhàng đứng lên trở về Khôn Ninh Cung
Sau khi đã trang điểm nhẹ một chút, cô nhìn mình trong gương một lượt rồi tỏ vẻ hài lòng rồi đứng lên. Từng bước đi một, cô biết sự tình này mình gây ra sẽ kinh động nhưng dù vậy cô vẫn sẽ làm vì đứa nhỏ, vì sự sống nhỏ nhoi trong thâm cung này.
- Một lát nữa, khi nén hương kia cháy được hơn phân nửa, ngươi hẵng đi tới chỗ Hoàng Thượng - cô nói rồi liền một bước đi ra ngoài
Nhũ Văn nhìn thấy bóng lưng của cô cứ như thế cô độc, lẻ loi một mình trong lòng không khỏi xót xa. Nhũ Văn tưởng nhớ đến đoạn thời gian trước Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng đã từng sống hạnh phúc tới như thế nào, từng trải qua biết bao nhiêu ngày tháng an nhàn mà bình lặng. Không có những kỷ niệm chớp nhoáng rực rỡ thoáng qua nào cả, mọi ký ức đều nhẹ nhàng như lông chim mà lại in sâu vào tâm trí, vào trái tim... vào xương tuỷ...
Khi đi tới nha lao, cô bước xuống nơi sâu nhất, mùi máu tanh tức tưởi bay vào mũi cô khiến cô nôn khan. Trấn định lại bản thân, cô bước vào cái nơi tối tăm cùng lạnh lẽo này. Phía xa xa có một ảnh sáng nhỏ phát ra từ cây nên. Ở đó có một người con trai tuấn tú mặc bộ đồ tội nhân nhưng bộ dáng hết sức tao nhã và quyền quý, vẻ thanh tao không mất đi dù cho anh có mặc bộ đồ tù nhân kia...
- Kỳ Mạc.. - Cô khẽ tới gần gọi tên anh, khoé mắt đã đỏ lên khiến cho người ta nhìn mà thương tâm
- Tuệ Nhi.. là nàng... - Kỳ Mạc vui sướng đứng lên chạy ra với tay tới chỗ cô
Nhưng anh đi được mấy bước liền ngã xuống. Phải rồi hai chân anh xích vào giường sắt không thể tới gần được cửa lao. Mà nhà lao này được thiết kế rất lớn dành riêng cho những người tội nhân trong hoàng tộc Bắc Hán.
Cô cố với tay vào nhưng mãi chẳng thể chạm vào tay của anh. Anh gầy quá, tại sao lại gần như vậy, khẽ nhìn thoáng qua trên thân áo cô thấy có vài vết máu, chắc anh bị cai ngục tra tấn cùng hành hạ rất nhiều... Càng nghĩ cô càng thấy bản thân mình mặc rất nhiều tội lỗi, cô cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp anh nữa ! Bao nhiêu hối hận cùng tự trách dồn nén khiến cô khóc nấc lên
- Kỳ Mạc.... ta xin lỗi... vì ta... vì ta mà người... ra nông nỗi... này - Cô vừa khóc vừa nói
- Đừng khóc, cũng đừng tự trách gì cả... là do ta tự nguyện... nàng sống thế nào ? Đứa nhỏ vẫn khoẻ mạnh chứ ? - Anh nhìn cô mà đau lòng vội vàng tìm chủ đề khác mà hỏi
- ... - Cô không nói gì chỉ cố nén lại xúc động mà gật đầu
Anh nhìn cô như vậy có chút an tâm, hôm nay cô đến tìm anh chắc chắn là có việc muốn nhờ, cũng có lẽ là hỏi thăm anh như sức khoẻ như thế nào. Xem kìa cô có mang một chút bánh... chắc cho cô tự làm !
- Đứa nhỏ vẫn khoẻ chứ, hoàng huynh có phát hiện ra đứa nhỏ không ? Nàng nên cẩn thận một chút.... Đứa nhỏ... - Anh cười nói giọng hơi nâng to lên một chút
Nghe ra sự khác biệt trong lời nói của anh... Cô bỗng nhiên thất thần, rồi liền chậm rãi nhắm nghiền mắt lại, những rọt nước mắt tý tách rơi, ăn dài trên má. Cô nhìn anh thần sâu, miệng nói tiếng cảm ơn với anh thật nhỏ, nhỏ tới mức anh phải nhìn khẩu hình miệng của cô mới biết được cô nói cái gì. Anh cười khổ gật đầu không nói.
Rầm
Cửa nhà lao bị đạp đỏ ra. Hắn đôi mắt đỏ ngầu nhìn đôi gian phu dâm phụ kia. Trong trái tim như bị ngàn con dao đâm xuống... Hắn thấy khuôn mặt hoàng hốt sợ sệt của cô. Hắn nhìn thấy đệ đệ của mình đang nhìn mình với đôi mắt kinh ngạc. Hắn bỗng thấy đau lòng, hắn cảm giác mình bị phản bội nặng nề... Hắn là đau thương chỉ muốn tìm vật gì phát tiết..
- Hahaha... hahaha.... hahaha - Hắn cười, cười một cách ghê sợ
- Hoàng Thượng.... - Cô sợ hãi kêu lên, trong trái tim quặn thắt lại run rẩy nói
- Câm Miệng ! - Hắn thét lên
Cùng với cơn phẫn nộ, hắn muốn giết chết tất cả mọi thứ, hắn không chấp nhận sự thực này... Vì cái gì... Vì cái gì lại lừa dối hắn... Hắn chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, chưa bao giờ chết lặng như lúc này. Hắn có chết cũng sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được cái cục diện rối rắm tới nỗi không thể nào cứu vạn được như vậy.
- Hoàng huynh... ngươi muốn làm gì ta cũng được... đừng hại nàng và đứa bé... - Anh cất lời đứng dậy
Anh không phải đứa ngốc, vốn là tướng lĩnh trên xa trường con mắt của anh vốn có thể nhìn thấu tâm tư nhiều người, thân thủ vốn rất nhạy bén, kia anh cảm nhận được tiếng bước chân đang tới gần, anh biết cô đang dùng cách gì để che giấu đứa bé kia, anh biết để làm ra lựa chọn này cô đã phải khổ sở như thế nào, một phần đau lòng vì anh biết cô chỉ là lợi dụng mình nhưng một phần anh có chút vui vì bản thân còn có thể giúp ích được cô cho nên anh chọn cách giúp cô.
- Câm Miệng ! Các ngươi đều là một lũ gian phu dâm phụ mà đối với trẫm như vậy.... Các ngươi.... các ngươi còn có để trẫm trong mắt... - Hắn đau lòng nói, ngón tay run run mà chỉ vào cô và anh
Cô không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng khóc, cô không khóc thành tiếng mà chỉ rơi nước mắt, cô bấm chặt ngón tay mình tựa như da thịt bất cứ lúc nào cũng có thể chảy máu, cô vốn đã hy vọng hắn có thể nói với cô một câu hắn không tin sự việc này, cô thực sự đã dành ra rất nhiều hy vọng nhiều tới nỗi cô không thể nào tin chính bản thân mình nữa. Phải chăng hắn nói đây là một chò đùa vui cô thực sự nghi ngờ bản thân mình sẽ vì thế mà vui mừng gật đầu nói cho hắn toàn bộ sự việc.
Nhưng bao hy vọng, bao chờ mong cũng chỉ đổi lại được một sự uất ước và nghẹn ngào cay đắng. Hắn như vậy mà lòng tin đối ới cô một chút cũng không có. Cô đã từng ảo tưởng, từng nghĩ chắc chắn rằng hắn đối với cô là yêu là thương là ôn nhu cưng chiều. Nhưng càng lúc cô càng phải nhìn thấy, phải buộc mình tin vào cái sự thật cô không muốn tin kia. Thực sự hắn chỉ vì quyền lợi, vì ngai vàng cuối cùng cô cũng chỉ là một quân cờ, một cái đà kiêm một cái lá chắn để bảo vệ cho cái người trong lòng hắn.
- Còn đứng đấy, mau bắt hoàng hậu nhốt vào Khôn Ninh Cung, không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài - Hắn tức giận nói
- Không, hoàng thượng, ngươi nghe ta nói một chút, đây không phải sự thật - cô nhất thời không muốn thực hiện kế hoạch nữa, cô muốn giải thích
Cô tóm lấy tay áo hắn khóc nháo lên muốn giải thích. Cô không muốn đoạn tình này cứ thế phải kết thúc, cô muốn cố chấp, muốn ích kỷ cứu vãn cục diện này, dù chỉ là nhỏ nhoi một chút hy vọng thôi cũng được.
- Còn không mau dẫn đi - hắn ở một bên cười lạnh gạt phắt tay cô ra nói
Cô bị hắn đẫy ngã cứ như vậy chết lặng, thì ra... thì ra đã sớm không còn tình cảm... à không phải nói rằng ngay từ lúc bắt đầu cũng chưa bao giờ có. Cô rơi nước mắt, đau lòng cùng uất nghẹn như một con dao cứa vào tim cô.
- Hoàng Thượng đừng tổn hại nàng, người nghe ta giải thích, thực sự... - Anh đứng ở một bên cười khổ cùng đau lòng vội nói
- CÂM MIỆNG ! - Hắn thét lên chặn đứt lời anh nói rồi phất áo bỏ đi
Anh biết bây giờ hoàng huynh thực sự rất hận, rất đau khổ. Anh biết hoàng huynh cũng yêu cô say đắm và say đậm không khác gì anh chỉ là không thể hiện, không nói. Chỉ thầm lặng mà quan tâm cô. Thực sự từ khi trở về anh đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng. Nhưng chỉ là không nói với cô, anh thấy mọi thứ nhưng ích kỷ không nói. Nếu như nếu như sớm nói ra, kết cục sẽ không phải như vầy, anh hối hận tự trách bản thân mình ích kỷ không thôi .
/100
|