Từ ngày ép buộc cô uống thuốc đã được khoảng gần hai tháng. Hắn đã cố gắng bảo mật tin tức để không một con kiến có thể nghe được. Nhưng giấu được một thời gian cũng không thể giấu được mãi. Mấy ngày nay đã có một số đại thần hỏi về chuyện của Hoàng Hậu, hắn cũng chỉ có thể nói qua loa là cô ốm.
Bên Mẫu Hậu cũng đã hỏi thăm về tình hình tại sao cô lại không tới thỉnh an bà, hắn cũng đã giải thích là cô bị ốm nặng không thể rời giường, đồng thời cũng nói cô phạm lỗi hắn cấm túc cô để kiểm điểm lại mình. Nghe vậy Thái Hậu cũng không nói gì chỉ gật đầu coi như đã hiểu.
Nhưng rồi ngày ngày tháng tháng trôi đi. Hắn dù có ba mắt bốn tay cũng không thể giữ kín được chuyện này. Thế rồi thông tin bị rỏ rỉ ra ngoài, triều thần bất bình yêu cầu hắn phế truất hoàng hậu. Mấy ngày này triều thần gây áp lực bắt hắn phải phế truất hoàng hậu.
- Hoàng Thượng, chúng thần kính xin hoàng thượng phế bỏ hoàng hậu, không thể để một người phụ nữ bại hoại vô giáo dục như vậy làm mẫu nghi của Bắc Hán này - Thừa Tướng bước ra nói
Sau câu nói của thừa tướng các triều thần đều lần lượt nói theo làm hắn nhức đầu. Nhưng mà bên Hậu Cung còn loạn hơn hơn bên triều chính.
- Tất cả mau câm miệng lại, bất cứ ai còn nhắc lại vấn đề này chu di tam tộc chém không tha, mọi chuyện liên quan tới hoàng hậu trẫm sẽ có cách giải quyết - Hắn tức giận nói rồi phất tay bãi triều
Sau khi hắn đi liền như thế để lại một cục diễn rối rắm không thôi. Hắn bước chân đi tới cung Thái Hậu như mọi ngày nhưng có lẽ hôm nay sẽ lại rắc rối hơn hôm qua thôi. Nén tiếng thở dài, có lẽ hắn nên giải quyết triệt để chuyện này.
- Hoàng Nhi, mau phế Hậu đi - Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng hài tử, Thái Hậu đứng dậy đi ra liền nói
- Mẫu hậu, chuyện của con để con giải quyết vẫn nên - Hắn nhẹ nhàng đỡ mẫu hậu ngồi xuống nói
- Chuyển của con? Người phụ nữ bại hoại đó mang cốt nhục của đệ đệ con mà lại là chuyện của con? Không được, bà già này sống tới bây giờ không thể chấp nhận được người phụ nữ nào như vậy, nếu con không nỡ ra tay vậy được để mẫu hậu làm - Thái Hậu tức giận nói
Hắn nghe thấy vậy liền hoảng sợ, thực sự mẫu hậu hắn bình thường là người phân đúng phải trái đúng sai, nhưng một khi đã để bà ra tay làm việc thực sự phải gọi là diệt cỏ tận gốc giống như là thanh tẩy mọi thứ vậy. Phong cách làm việc của mẫu hậu không ai hiểu bằng hắn.
Hơn nữa tính toán ra giờ này cô mang thai cũng tròn sáu tháng rồi nhỉ, nếu bây giờ mà mẫu hậu ra tay chẳng may sẽ một xác hai mạng hắn không nỡ làm như thế. Dẫu sao phải chứng kiến cảnh cô đau lòng hắn còn đau gấp trăm lần cô.- Chuyện này con sẽ tự giải quyết - Hắn nói
- Con đó, đã nói phải giữ lời nghe chưa, mẫu hậu đi thăm Tử Y đây, con bé mang thai cũng phải được gần ba tháng rồi, con bé thực sự phải là hoàng hậu mới đúng ta không hiểu tại sao con lại lập người phụ nữ ác độc, dối trá, bại hoại kia làm hoàng hậu nữa - Mẫu Hậu thở dài nói
Bà tức giận nói đồng thời nhắc để Tử Y, hiện tại bà khá hài lòng với đứa bé này, ngoan ngoãn, hiền lành lại tốt tính thực sự trước kia mắt bà mù rồi nên mới cổ vũ cho Hoàng Thượng lập Tuệ Nhi làm Hoàng Hậu!
- Dạ mẫu hậu,con đưa người đi được không, tiện thể tới thăm nàng ấy, lâu nay bận triều chính con không tới thăm được chắc nàng ấy sẽ buồn lắm - Hắn thuận theo mẫu hậu nói
Đi tới cung của Mạc Quý Phi, bước vào phòng hắn thấy nàng đang đọc sạch, nàng vẫn yên ắng tựa như một mặt nước yên bình
- Thần thiếp tham kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng - Tử Y hành lễ nói
- Mau đứng dậy đi - Thái Hậu cười hiền nói
- Tạ Thái Hậu - Tử Y cười nhẹ đáp
Hắn ngồi bên cạnh Thái Hậu không tỏ rõ thái độ thích hay ghét lắm chỉ lẳng lặng nghe rồi đôi khi nói vài câu. Đa số là Thái Hậu nói chuyện, hắn cũng không muốn phá hỏng không khí vui vẻ này. Chẳng biết giờ này Tuệ Nhi đã ăn gì rồi.
Tại sao hắn lại phải bỏ công quan tâm nhỉ, rõ ràng đã ra lệnh cấm Ngự Thiện Phòng bưng bê đồ ăn cho cô mà, hừ, hắn không thèm quan tâm nữa. Nhưng càng nghĩ chắc mấy tháng nay cô chắc cũng không có đồ bồi bỏ cho đứa con rồi.... khoan có phải con hắn đâu.... nhưng mà hắn thương cô, chắc bây giờ người gầy nhom rồi....
Hắn liền đứng dậy nói bừa một lý do rồi quay về Dưỡng Tâm Điện. Về tới nơi hắn liền ra lệnh cho Lý Công Công kêu Ngự Thiện Phong làm chút canh bổ mang cho cô. Còn hết sức dặn dò không được để người khác biết, phải làm lặng lẽ không được để ai biết được hành tung!
Bên Mẫu Hậu cũng đã hỏi thăm về tình hình tại sao cô lại không tới thỉnh an bà, hắn cũng đã giải thích là cô bị ốm nặng không thể rời giường, đồng thời cũng nói cô phạm lỗi hắn cấm túc cô để kiểm điểm lại mình. Nghe vậy Thái Hậu cũng không nói gì chỉ gật đầu coi như đã hiểu.
Nhưng rồi ngày ngày tháng tháng trôi đi. Hắn dù có ba mắt bốn tay cũng không thể giữ kín được chuyện này. Thế rồi thông tin bị rỏ rỉ ra ngoài, triều thần bất bình yêu cầu hắn phế truất hoàng hậu. Mấy ngày này triều thần gây áp lực bắt hắn phải phế truất hoàng hậu.
- Hoàng Thượng, chúng thần kính xin hoàng thượng phế bỏ hoàng hậu, không thể để một người phụ nữ bại hoại vô giáo dục như vậy làm mẫu nghi của Bắc Hán này - Thừa Tướng bước ra nói
Sau câu nói của thừa tướng các triều thần đều lần lượt nói theo làm hắn nhức đầu. Nhưng mà bên Hậu Cung còn loạn hơn hơn bên triều chính.
- Tất cả mau câm miệng lại, bất cứ ai còn nhắc lại vấn đề này chu di tam tộc chém không tha, mọi chuyện liên quan tới hoàng hậu trẫm sẽ có cách giải quyết - Hắn tức giận nói rồi phất tay bãi triều
Sau khi hắn đi liền như thế để lại một cục diễn rối rắm không thôi. Hắn bước chân đi tới cung Thái Hậu như mọi ngày nhưng có lẽ hôm nay sẽ lại rắc rối hơn hôm qua thôi. Nén tiếng thở dài, có lẽ hắn nên giải quyết triệt để chuyện này.
- Hoàng Nhi, mau phế Hậu đi - Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng hài tử, Thái Hậu đứng dậy đi ra liền nói
- Mẫu hậu, chuyện của con để con giải quyết vẫn nên - Hắn nhẹ nhàng đỡ mẫu hậu ngồi xuống nói
- Chuyển của con? Người phụ nữ bại hoại đó mang cốt nhục của đệ đệ con mà lại là chuyện của con? Không được, bà già này sống tới bây giờ không thể chấp nhận được người phụ nữ nào như vậy, nếu con không nỡ ra tay vậy được để mẫu hậu làm - Thái Hậu tức giận nói
Hắn nghe thấy vậy liền hoảng sợ, thực sự mẫu hậu hắn bình thường là người phân đúng phải trái đúng sai, nhưng một khi đã để bà ra tay làm việc thực sự phải gọi là diệt cỏ tận gốc giống như là thanh tẩy mọi thứ vậy. Phong cách làm việc của mẫu hậu không ai hiểu bằng hắn.
Hơn nữa tính toán ra giờ này cô mang thai cũng tròn sáu tháng rồi nhỉ, nếu bây giờ mà mẫu hậu ra tay chẳng may sẽ một xác hai mạng hắn không nỡ làm như thế. Dẫu sao phải chứng kiến cảnh cô đau lòng hắn còn đau gấp trăm lần cô.- Chuyện này con sẽ tự giải quyết - Hắn nói
- Con đó, đã nói phải giữ lời nghe chưa, mẫu hậu đi thăm Tử Y đây, con bé mang thai cũng phải được gần ba tháng rồi, con bé thực sự phải là hoàng hậu mới đúng ta không hiểu tại sao con lại lập người phụ nữ ác độc, dối trá, bại hoại kia làm hoàng hậu nữa - Mẫu Hậu thở dài nói
Bà tức giận nói đồng thời nhắc để Tử Y, hiện tại bà khá hài lòng với đứa bé này, ngoan ngoãn, hiền lành lại tốt tính thực sự trước kia mắt bà mù rồi nên mới cổ vũ cho Hoàng Thượng lập Tuệ Nhi làm Hoàng Hậu!
- Dạ mẫu hậu,con đưa người đi được không, tiện thể tới thăm nàng ấy, lâu nay bận triều chính con không tới thăm được chắc nàng ấy sẽ buồn lắm - Hắn thuận theo mẫu hậu nói
Đi tới cung của Mạc Quý Phi, bước vào phòng hắn thấy nàng đang đọc sạch, nàng vẫn yên ắng tựa như một mặt nước yên bình
- Thần thiếp tham kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng - Tử Y hành lễ nói
- Mau đứng dậy đi - Thái Hậu cười hiền nói
- Tạ Thái Hậu - Tử Y cười nhẹ đáp
Hắn ngồi bên cạnh Thái Hậu không tỏ rõ thái độ thích hay ghét lắm chỉ lẳng lặng nghe rồi đôi khi nói vài câu. Đa số là Thái Hậu nói chuyện, hắn cũng không muốn phá hỏng không khí vui vẻ này. Chẳng biết giờ này Tuệ Nhi đã ăn gì rồi.
Tại sao hắn lại phải bỏ công quan tâm nhỉ, rõ ràng đã ra lệnh cấm Ngự Thiện Phòng bưng bê đồ ăn cho cô mà, hừ, hắn không thèm quan tâm nữa. Nhưng càng nghĩ chắc mấy tháng nay cô chắc cũng không có đồ bồi bỏ cho đứa con rồi.... khoan có phải con hắn đâu.... nhưng mà hắn thương cô, chắc bây giờ người gầy nhom rồi....
Hắn liền đứng dậy nói bừa một lý do rồi quay về Dưỡng Tâm Điện. Về tới nơi hắn liền ra lệnh cho Lý Công Công kêu Ngự Thiện Phong làm chút canh bổ mang cho cô. Còn hết sức dặn dò không được để người khác biết, phải làm lặng lẽ không được để ai biết được hành tung!
/100
|